Ngoại Trừ Tôi Ra, Tất Cả Đều Là Người Công Cụ
Chương 36:
Phong Đích Linh Đang
01/06/2024
Mặc dù trước đó đã đăng, nhưng sau khi chiếu lần đầu, Tiêu Lạc và Tiêu Tiểu Tiêu vẫn đăng lại thông tin trên Weibo của mình.
Tiêu Lạc V: Hôm nay là ngày đầu tiên “Vì Yêu Mà Tới” công chiếu, sau khi tham gia buổi chiếu đầu về, tôi cứ bùi ngùi mãi. Đây là đoàn làm phim khiến tôi mệt mỏi nhất, nhưng cũng là đoàn làm phim khiến tôi khó quên nhất. Cảm ơn sự vất vả của toàn thể thành viên đoàn phim, đặc biệt cảm ơn sự dạy bảo của đạo diễn Lâm, để tôi hoàn thành được một bài thi xuất sắc. Fan hâm mộ của tôi, tin tôi đi, lần này sẽ không để các bạn mất mặt nữa, tiền mua vé của các bạn tuyệt đối đáng giá!”
Tiêu Lạc đăng Weibo xong thì lập tức đi xem Weibo của Tiêu Tiểu Tiêu, phát hiện đối phương vẫn chưa đăng, anh ta cảm thấy đắc ý, cuối cùng cũng để cho anh ta nhanh hơn một lần.
Tiêu Tiểu Tiêu cũng nhìn thấy Tiêu Lạc, cô cười một tiếng, chia sẻ lại Weibo của đối phương.
Tiêu Tiểu Tiêu V: Tôi cũng thế! Cảm ơn đoàn làm phim! Cảm ơn đạo diễn Lâm! “Vì Yêu Mà Tới” cố lên!
Tiêu Lạc đọc xong, không nhịn được mà nhắn tin riêng cho đối phương: “Lời cảm ơn của cô không có linh hồn, không giống mấy lời nịnh nọt lúc trước.”
Tiêu Tiểu Tiêu lạnh lùng đáp: “Đạo diễn Lâm không dùng Weibo, cũng không đọc Weibo! Ngu ngốc!”
Tiêu Lạc: “...”
Lúc này, Lâm Tử Minh bị nam nữ chính nhớ thương bỗng hắt xì một cái, cô khịt mũi, trùm chăn nằm trên ghế sô pha, tiếp tục xem đĩa phim.
Sau đó lộ ra ánh mắt khát vọng, không nhịn được mà thở dài: “Chậc chậc… Trâu Viễn…”
Bão bình luận đã miễn dịch với trạng thái này của cô.
“Đến rồi, đến rồi, xem ba bộ phim, Trâu Viễn đã sắp thành bạch nguyệt quang của chủ phòng rồi!”
“Chậc, Trâu Viễn a~”
“Tôi vô cùng chờ mong lần đầu gặp mặt của ảnh đế và chủ phòng.”
“Trâu ảnh đế sẽ bị nét mặt si mê của chủ phòng dọa sợ cho coi!”
“Sao tôi cứ cảm thấy sau khi Trâu Viễn vào đoàn cũng sẽ bị chủ phòng mắng như con nhỉ?”
“Đù, ông bạn nói làm tôi cũng thấy chờ mong…”
“Tôi cũng rất muốn thấy Trâu Viễn…”
“Thực ra có thể lắm chứ, nếu như ‘Vì Yêu Mà Tới’ đoạt giải…”
“Hình như chúng ta bị chủ phòng bắt xem phim Trâu Viễn nhiều quá nên đã quên mất vụ phòng bán vé rồi…”
“Chủ phòng quả là đồ tệ bạc, quay xong thì phủi tay, cái gì cũng vứt cho Thiệu ngáo ngơ!”
“Chỉ sinh không nuôi! Thực sự tệ bạc!”
Lâm Tử Minh không chú ý phòng bán vé, mà Thiệu Hi Cảnh thì quả thực đang nhìn chăm chú.
Khi số vé ngày đầu đi ra, anh ta lập tức gọi điện cho Lâm Tử Minh, giọng nói không kìm nén được kích động: “Đạo diễn Lâm! Ngày đầu tiên bán được 360 triệu!”
Lâm Tử Minh cầm điều khiển bấm tạm ngừng, cô thở dài một hơi, nét mặt vẫn bình tĩnh: “Ừm.”
Tiêu Lạc V: Hôm nay là ngày đầu tiên “Vì Yêu Mà Tới” công chiếu, sau khi tham gia buổi chiếu đầu về, tôi cứ bùi ngùi mãi. Đây là đoàn làm phim khiến tôi mệt mỏi nhất, nhưng cũng là đoàn làm phim khiến tôi khó quên nhất. Cảm ơn sự vất vả của toàn thể thành viên đoàn phim, đặc biệt cảm ơn sự dạy bảo của đạo diễn Lâm, để tôi hoàn thành được một bài thi xuất sắc. Fan hâm mộ của tôi, tin tôi đi, lần này sẽ không để các bạn mất mặt nữa, tiền mua vé của các bạn tuyệt đối đáng giá!”
Tiêu Lạc đăng Weibo xong thì lập tức đi xem Weibo của Tiêu Tiểu Tiêu, phát hiện đối phương vẫn chưa đăng, anh ta cảm thấy đắc ý, cuối cùng cũng để cho anh ta nhanh hơn một lần.
Tiêu Tiểu Tiêu cũng nhìn thấy Tiêu Lạc, cô cười một tiếng, chia sẻ lại Weibo của đối phương.
Tiêu Tiểu Tiêu V: Tôi cũng thế! Cảm ơn đoàn làm phim! Cảm ơn đạo diễn Lâm! “Vì Yêu Mà Tới” cố lên!
Tiêu Lạc đọc xong, không nhịn được mà nhắn tin riêng cho đối phương: “Lời cảm ơn của cô không có linh hồn, không giống mấy lời nịnh nọt lúc trước.”
Tiêu Tiểu Tiêu lạnh lùng đáp: “Đạo diễn Lâm không dùng Weibo, cũng không đọc Weibo! Ngu ngốc!”
Tiêu Lạc: “...”
Lúc này, Lâm Tử Minh bị nam nữ chính nhớ thương bỗng hắt xì một cái, cô khịt mũi, trùm chăn nằm trên ghế sô pha, tiếp tục xem đĩa phim.
Sau đó lộ ra ánh mắt khát vọng, không nhịn được mà thở dài: “Chậc chậc… Trâu Viễn…”
Bão bình luận đã miễn dịch với trạng thái này của cô.
“Đến rồi, đến rồi, xem ba bộ phim, Trâu Viễn đã sắp thành bạch nguyệt quang của chủ phòng rồi!”
“Chậc, Trâu Viễn a~”
“Tôi vô cùng chờ mong lần đầu gặp mặt của ảnh đế và chủ phòng.”
“Trâu ảnh đế sẽ bị nét mặt si mê của chủ phòng dọa sợ cho coi!”
“Sao tôi cứ cảm thấy sau khi Trâu Viễn vào đoàn cũng sẽ bị chủ phòng mắng như con nhỉ?”
“Đù, ông bạn nói làm tôi cũng thấy chờ mong…”
“Tôi cũng rất muốn thấy Trâu Viễn…”
“Thực ra có thể lắm chứ, nếu như ‘Vì Yêu Mà Tới’ đoạt giải…”
“Hình như chúng ta bị chủ phòng bắt xem phim Trâu Viễn nhiều quá nên đã quên mất vụ phòng bán vé rồi…”
“Chủ phòng quả là đồ tệ bạc, quay xong thì phủi tay, cái gì cũng vứt cho Thiệu ngáo ngơ!”
“Chỉ sinh không nuôi! Thực sự tệ bạc!”
Lâm Tử Minh không chú ý phòng bán vé, mà Thiệu Hi Cảnh thì quả thực đang nhìn chăm chú.
Khi số vé ngày đầu đi ra, anh ta lập tức gọi điện cho Lâm Tử Minh, giọng nói không kìm nén được kích động: “Đạo diễn Lâm! Ngày đầu tiên bán được 360 triệu!”
Lâm Tử Minh cầm điều khiển bấm tạm ngừng, cô thở dài một hơi, nét mặt vẫn bình tĩnh: “Ừm.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.