Ngoại Trừ Tôi Ra, Tất Cả Đều Là Người Công Cụ
Chương 3:
Phong Đích Linh Đang
25/05/2024
Tóm lại, người đã đi lên đỉnh cao của ngành nghề như Lâm Tử Minh, thứ duy nhất cô để ý chỉ có phim ảnh, tất cả những thứ ảnh hưởng đến việc quay phim của cô đều sẽ bị cô nhắm vào.
Giống như bây giờ.
“Cô biểu hiện như nào trong lòng cô không tự biết sao?” Lâm Tử Minh bình tĩnh hỏi.
Phó đạo diễn và quay phim ngồi bên cạnh nghe vậy thì hít sâu một hơi, bọn họ trao đổi ánh mắt với nhau, cảm thấy mưa gió máu tanh đang ập đến, đồng thời lùi ra sau một bước.
Cố Phỉ Phỉ sửng sốt, có lẽ không ngờ rằng lần này đối phương lại không khách sáo, vành mắt cô ta đỏ bừng lên, khẽ cắn môi, không lên tiếng.
Nữ chính diễn Tiêu Tiểu Tiêu đi tới, nghe được câu nói kia cũng dừng lại, cô ấy tròn mắt nhìn Lâm Tử Minh, như thể đây là lần đầu tiên bọn họ quen biết nhau vậy.
Dù sao Cố Phỉ Phỉ mấy hôm trước còn diễn đơ hơn hôm nay, nhưng Lâm Tử Minh vẫn luôn nhẫn nại, nhẹ nhàng nói chuyện.
Có lẽ đây là lần đầu tiên Lâm Tử Minh nổi giận nhỉ?
“Đạo diễn Lâm, có chỗ nào tôi diễn không tốt thì có thể nói mà, sao phải lớn tiếng như vậy…” Cố Phỉ Phỉ thấp giọng lẩm bẩm.
“Cô biết cái gì gọi là thiểu năng diễn kỹ không?” Lâm Tử Minh đột nhiên hỏi.
Cố Phỉ Phỉ sửng sốt.
Phó đạo diễn thấy tình huống không ổn, vội vàng chạy tới, cố gắng cứu vãn tình hình: “Tôi biết! Ý của đạo diễn Lâm là khi bọn họ diễn bọn họ đã coi khán giả là người bị thiểu năng đúng không?”
Nhưng Lâm Tử Minh không nể mặt, cô đáp: “Không phải, ý của tôi là, Cố Phỉ Phỉ diễn như thiểu năng!”
Phó đạo diễn: “...”
Tiêu Tiểu Tiêu: “Khụ khụ khụ…”
Khi Tiêu Tiểu Tiêu ho khan, hốc mắt Cố Phỉ Phỉ đỏ lên, cô ta cắn chặt môi, trực tiếp quay đầu chạy đi.
“Chờ chút, Phỉ Phỉ!” Phó đạo diễn thấy cô ta chạy mất, bèn sai thư ký của đối phương đuổi theo, nóng nảy nhìn về phía Lâm Tử Minh: “Đạo diễn Lâm… tôi biết cô khó chịu, chúng tôi cũng khó chịu, nhưng tốt xấu gì đây cũng là người bên giám đốc Thiệu đưa tới…”
Lâm Tử Minh gật đầu một cái: “Thì trả về cho giám đốc Thiệu!”
Phó đạo diễn: “Đâu có dễ dàng như vậy! Cô thử nhét đứa bé về trong bụng mẹ tôi xem nào!”
Nhà đầu tư nhét người vào, biểu hiện không tốt cũng chỉ đành coi như sinh ra đứa trẻ hư mà thôi, sao có thể nhét trở về bụng mẹ được?
Tiêu Tiểu Tiêu đứng bên cạnh mừng thầm trong lòng, nhưng vẫn có chút lo lắng, không nhịn được mà lên tiếng nhắc nhở: “Đạo diễn Lâm, có lẽ cô Cố đang đi liên lạc với giám đốc Thiệu.”
“Tôi tự biết nên làm thế nào. Tiểu Tiêu, cô trở về tiếp tục quay những cảnh có một mình cô đi, cảnh năm 17 tuổi ấy.” Lâm Tử Minh lên tiếng, dập tắt cuộc tranh cãi này.
Hai người bọn họ lo lắng không sai, khi Tiêu Tiểu Tiêu quay được một nửa cảnh kia, giám đốc Thiệu bên phía đầu tư đã gọi điện đến hỏi tội.
Giống như bây giờ.
“Cô biểu hiện như nào trong lòng cô không tự biết sao?” Lâm Tử Minh bình tĩnh hỏi.
Phó đạo diễn và quay phim ngồi bên cạnh nghe vậy thì hít sâu một hơi, bọn họ trao đổi ánh mắt với nhau, cảm thấy mưa gió máu tanh đang ập đến, đồng thời lùi ra sau một bước.
Cố Phỉ Phỉ sửng sốt, có lẽ không ngờ rằng lần này đối phương lại không khách sáo, vành mắt cô ta đỏ bừng lên, khẽ cắn môi, không lên tiếng.
Nữ chính diễn Tiêu Tiểu Tiêu đi tới, nghe được câu nói kia cũng dừng lại, cô ấy tròn mắt nhìn Lâm Tử Minh, như thể đây là lần đầu tiên bọn họ quen biết nhau vậy.
Dù sao Cố Phỉ Phỉ mấy hôm trước còn diễn đơ hơn hôm nay, nhưng Lâm Tử Minh vẫn luôn nhẫn nại, nhẹ nhàng nói chuyện.
Có lẽ đây là lần đầu tiên Lâm Tử Minh nổi giận nhỉ?
“Đạo diễn Lâm, có chỗ nào tôi diễn không tốt thì có thể nói mà, sao phải lớn tiếng như vậy…” Cố Phỉ Phỉ thấp giọng lẩm bẩm.
“Cô biết cái gì gọi là thiểu năng diễn kỹ không?” Lâm Tử Minh đột nhiên hỏi.
Cố Phỉ Phỉ sửng sốt.
Phó đạo diễn thấy tình huống không ổn, vội vàng chạy tới, cố gắng cứu vãn tình hình: “Tôi biết! Ý của đạo diễn Lâm là khi bọn họ diễn bọn họ đã coi khán giả là người bị thiểu năng đúng không?”
Nhưng Lâm Tử Minh không nể mặt, cô đáp: “Không phải, ý của tôi là, Cố Phỉ Phỉ diễn như thiểu năng!”
Phó đạo diễn: “...”
Tiêu Tiểu Tiêu: “Khụ khụ khụ…”
Khi Tiêu Tiểu Tiêu ho khan, hốc mắt Cố Phỉ Phỉ đỏ lên, cô ta cắn chặt môi, trực tiếp quay đầu chạy đi.
“Chờ chút, Phỉ Phỉ!” Phó đạo diễn thấy cô ta chạy mất, bèn sai thư ký của đối phương đuổi theo, nóng nảy nhìn về phía Lâm Tử Minh: “Đạo diễn Lâm… tôi biết cô khó chịu, chúng tôi cũng khó chịu, nhưng tốt xấu gì đây cũng là người bên giám đốc Thiệu đưa tới…”
Lâm Tử Minh gật đầu một cái: “Thì trả về cho giám đốc Thiệu!”
Phó đạo diễn: “Đâu có dễ dàng như vậy! Cô thử nhét đứa bé về trong bụng mẹ tôi xem nào!”
Nhà đầu tư nhét người vào, biểu hiện không tốt cũng chỉ đành coi như sinh ra đứa trẻ hư mà thôi, sao có thể nhét trở về bụng mẹ được?
Tiêu Tiểu Tiêu đứng bên cạnh mừng thầm trong lòng, nhưng vẫn có chút lo lắng, không nhịn được mà lên tiếng nhắc nhở: “Đạo diễn Lâm, có lẽ cô Cố đang đi liên lạc với giám đốc Thiệu.”
“Tôi tự biết nên làm thế nào. Tiểu Tiêu, cô trở về tiếp tục quay những cảnh có một mình cô đi, cảnh năm 17 tuổi ấy.” Lâm Tử Minh lên tiếng, dập tắt cuộc tranh cãi này.
Hai người bọn họ lo lắng không sai, khi Tiêu Tiểu Tiêu quay được một nửa cảnh kia, giám đốc Thiệu bên phía đầu tư đã gọi điện đến hỏi tội.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.