Chương 4
Lisa Kleypas
29/05/2016
Grant khéo léo mở khóa cánh cửa đồng dẫn vào nhà Vivien, một trong nhiều ngôi nhà nằm đằng sau lâu đài trước quảng trường Grosvenor ở mạn Đông. Nhà ở khu đất danh giá này, với những hàng cột hoa lệ và các cổng vòm, hẳn đắt đỏ vô cùng. Lại một minh chứng nữa về kĩ năng nghề nghiệp của Vivien, anh u ám nghĩ.
Bên trong tối và yên tĩnh, với mùi mốc phảng phất trong không gian vì bị đóng cửa lâu ngày. Grant đốt một ngọn đèn và một cặp nến trên tường, chúng thắp lên quầng sáng rực rỡ trên những bức tường phủ giấy dán tường vẽ tay. Cầm ngọn đèn trong tay, anh đi qua các phòng ở tầng một. Ngôi nhà trang nhã và rõ ràng đậm nữ tính, với những tranh tường vẽ hình hoa lá bằng phấn màu, tường dán giấy dán Pháp, những đồ nội thất tinh xảo với chân thanh mảnh, và trên mỗi lò sưởi đều có một tấm gương có khung lớn.
Anh bước lên cầu thang, để ý nhìn lan can xoắn đắt tiền được chạm khắc ở đầu gắn với bậc thang, và những ngọn đèn được đặt trong các bình pha lê. Dường như Vivien không hề tiết kiệm chi phí trong việc trang hoàng nơi này để làm mình thỏa mãn. Ở trên tầng, bầu không khí thoảng mùi nước hoa cũ. Anh đi theo mùi hương đó tới phòng ngủ chính, thắp thêm đèn và chăm chú quan sát xung quanh.
Tường được bao phủ trong lụa xanh màu ngọc lục bảo, một màu ngọc quý cũng được dùng cho thảm trải sàn với họa tiết hoa kiểu Brussels dưới chân anh. Mặc dù phong cách phòng ngủ cho các quý cô đang thịnh hành bây giờ là giấu nửa giường vào hõm tường, Vivien lại biến giường mình thành trung tâm của sự chú ý bằng cách kê nó trên một bục trải thảm để nó càng bắt mắt hơn. Tuy nhiên thứ thu hút sự chú ý của Grant nhất lại là một bức vẽ Vivien treo trên tường đối diện với phòng ngủ. Cô được vẽ khỏa thân, nửa quay đi khỏi người xem để để lộ mông và lưng trần nhợt nhạt. Cô khéo léo nhìn qua vai và thân mình tạo dáng để lộ bầu ngực nhìn nghiêng tròn trịa và đáng yêu.
Người họa sĩ đã lí tưởng hóa Vivien, khiến cô trông đầy đặn hơn thực tế, chân và thắt lưng được vẽ thon dài hơn, mái tóc không chải đỏ tới mức hóa thành những lưỡi lửa đỏ tím. Liệu gã họa sĩ này có lên giường cùng Vivien vào một trong những buổi làm mẫu để vẽ bức tranh này không? Rất có thể. Không gì ngoài cuộc mây mưa có thể khiến gương mặt cô đỏ lựng và mãn nguyện như thế, khuôn miệng dịu dàng đi vì thỏa mãn, đôi mắt xanh mở hờ và giống mắt mèo.
Khi Grant nhìn bức tranh, thứ cảm xúc đang nhanh chóng trở nên quen thuộc mỗi khi nghĩ tới Vivien lại trào lên trong anh… sự pha trộn giữa lửa và băng… một thoáng ham muốn mãnh liệt cân bằng với sự cân nhắc lạnh lùng. Anh muốn cô, và không chỉ vậy, anh muốn hạ nhục và trừng phạt cô. Anh sẽ sử dụng cô, với cái cách mà cô đã sử dụng không biết bao nhiêu đàn ông. Đã đến lúc Vivien phải đền tội.
Anh bước tới chiếc bàn trang điểm Louis XV có mặt gần gỗ tulip, cầm lên một lọ nước hoa pha lê. Hương hoa hồng nồng lắng dịu trong mùi gỗ đàn hương sảng khoái.
Lập tức nó gợi lại ký ức về Vivien ở vũ hội của Wentworth. Cô cũng toát lên thứ hương này, làn da ấm áp tỏa ra hương thơm ngọt ngào.
Đặt lọ nước hoa sang một bên, Grant mở những ngăn kéo nông của bàn trang điểm, tìm thấy một đống lược, những lọ đựng thứ kem màu phấn, những đồ gài tóc làm từ mai rùa, ngà và bạc. Bên dưới đống đồ đó, có một cuốn sổ nhỏ bọc da ma rốc đỏ.
Grant lấy cuốn sổ lên xem qua, tìm thấy danh sách toàn tên đàn ông, mô tả chi tiết về hoạt động tình dục, thời gian và ngày tháng hẹn hò. Nó sẽ trở thành một công cụ tống tiền tuyệt vời. Anh nhận ra vài tên trong cuốn sách, một số là tên các quý ông vẫn tự hào có cuộc hôn nhân bền vững và danh tiếng tốt đẹp. Không ai trong số họ lại muốn để lộ việc mình ngoại tình, và hẳn sẽ trả đậm để đảm bảo Vivien giữ im lặng. Hoặc thâm chí quay sang sát hại để sự im lặng đó trở thành vĩnh viễn.
“Thật là một cô nàng bận rộn,” Grant lẩm bẩm, đút cuốn sổ vào túi. Anh đóng ngăn kéo lại mạnh hơn cần thiết.
Hàm anh siết chặt khi tiếp tục tìm kiếm trong căn phòng một cách có phương pháp, phát hiện ra một chiếc vali da. Anh tống vài bộ quần áo khá khẩm đầu tiên mình tìm được vào va li… một vài chiếc váy với màu sắc rực rỡ, đồ ngủ bằng lanh, tất và giày, một chiếc hộp đựng khăn tay viền ren và ba đôi găng tay màu kem. Sau khi va ly đã đầy ắp, anh cầm đèn lên rồi rời khỏi phòng ngủ. Ngày mai anh sẽ trở lại để khám xét cẩn thận ngôi nhà, còn giờ anh muốn thăm vị khách mời của mình xem cô thế nào rồi.
Thuê ngựa để về phố King, Grant quay lại nhà mình. Bà Buttons chào anh ở cửa, hơi run rẩy khi một đợt gió lạnh ùa vào nhà. Bà cầm áo khoác của anh vắt lên tay. “Chào ông. Ông có ăn trưa không?”
“Tôi không đói,” anh trả lời, liếc về hướng cầu thang. “Cô ấy thế nào rồi?”
Bình thản trước sự đột ngột đó, bà quản gia điềm tĩnh trả lời. “Rất tốt, thưa ông. Cô Duvall đã tắm, và một hầu gái – Mary – giúp tôi gội đầu cho cô ấy. Tôi tin cô ấy khá hơn nhiều rồi.”
“Tốt.” Anh cẩn thận quan sát bà quản gia, cảm thấy còn có nhiều điều bà có thể cho anh biết. “Tôi thấy bà là người đánh giá người khác rất tinh, bà Buttons.”
Bà tự hào ra mặt trước lời khen đó. “Tôi tin như vậy, thưa ông.”
“Vậy nói tôi nghe… bà đánh giá thế nào về cô Duvall?”
Bà Buttons tỏ ra hăm hở muốn trả lời câu hỏi đó, sự kín đáo ngày thường nhường chỗ cho hứng thú. Bà hạ giọng để những người hầu đi qua không nghe thấy. “Cách cư xử của cô ấy khá khó hiểu, thưa ông. Sáng nay, sau khi tôi mang cho cô Duvall một đĩa bánh mì nướng rồi đi kiểm tra việc chuẩn bị phòng tắm cho cô ấy, cô ấy đã tự dậy và dọn dẹp phòng mình. Cô ấy thậm chí còn tự dọn giường mặc dù làm thế hẳn cô ấy sẽ phải chịu đau. Không hiểu sao cô ấy lại phải cố thế làm gì, nhất là cô ấy lại còn đang ốm yếu đến thế. Rồi ở phòng tắm, cô ấy lại cố nhấc một xô nước người hầu mang tới đổ vào bồn tắm. Dĩ nhiên chúng tôi đỡ ngay cho cô ấy, nhưng cô ấy lại xin lỗi vì đã khiến chúng tôi phải làm thêm việc vì mình. Cô ấy lo lắng cố không gây rắc rối cho bất cứ ai, và chúng tôi làm cho cô ấy việc gì là cô ấy lại tỏ ra biết ơn, cứ như thể cô ấy không quen được người khác phục vụ vậy.”
“Tôi biết rồi.” Gương mặt Grant không một biểu cảm, cũng giống như những lúc anh thấy khó hiểu trước những dữ kiện thực tế đối lập nhau.
Bà Buttons tỏ ra hứng khởi với chủ đề này. “Cô ấy là một cô gái biết suy nghĩ và dịu dàng nhất mà tôi từng gặp. Với tất cả sự tôn trọng, thưa ông, tôi khó có thể tin được điều tối qua ông nói với tôi về cô ấy là sự thật”
“Đó là sự thật,” Grant nói ngắn gọn.
Liệu có phải việc Vivien mất trí cũng thay đổi luôn tính cách của cô? Có phải cô đã quên mất làm thế nào để cư xử kiêu ngạo như bình thường không… hay chỉ là cô đang đùa giỡn với tất cả bọn họ? Không điềm tĩnh được nữa, Grant trao va ly cho bà Buttons. “Bà bảo một người hầu cất quần áo của cô Duvall đi.”
“Vâng, ông Morgan.” Bà quản gia đặt va ly lên sàn và nhìn anh qua đôi mắt nâu điềm tĩnh. “Thưa ông, Mary đã đưa chiếc váy ngủ tốt nhất của mình cho cô Duvall mượn, bởi chúng tôi không có quần áo gì khác cho cô ấy.”
“Cảm ơn bà. Ai đối xử tốt với cô Duvall cũng là đối xử tốt với tôi. Bảo Mary hãy đặt may riêng một bộ váy mới và áo choàng lông đi kèm, và cứ tính vào tiền chi tiêu gia đình. Một bộ váy tử tế - cứ bảo cô ấy không cần phải tiết kiệm.”
Bà Buttons cười tán đồng. “Nếu tôi được phép nói thì ông đúng là một ông chủ tốt.”
Anh cau mày phản đối. “Tôi là kẻ vô lại, và chúng ta đều biết như vậy.”
“Vâng, thưa ông,” bà quản gia từ tốn trả lời.
Grant hướng tới cầu thang. Một cảm giác không thể xác định thắt lại trong anh. Vivien Duvall đang hành xử như một thục nữ gặp nạn… anh sẽ không cho phép điều đó. Chỉ vài phút nữa, anh sẽ bóc mẽ trò lừa gạt của cô. Nếu cô không nhớ mình là một con điếm vô đạo đức, anh sẽ nhắc cô nhớ. Anh sẽ tiết lộ mọi mặt xảo quyệt và trơ trẽn trong tính cách phóng đãng của cô, và để cô suy nghĩ về điều đó. Rồi cứ để cô thử đóng vai kẻ ngây thơ.
Tới phòng ngủ, anh mở cửa mà không gõ, đôi phần chờ đợi sẽ bắt gặp… đang một mình cười sung sướng với chuyện giả vờ đạo đức để lừa gạt mọi người. Anh bước vào phòng… rồi phải đứng khựng lại. Cô đang ngồi trên ghế bành bên cạnh lò sưởi, đôi bàn chân trần nhỏ nhắn thu về một bên trên ghế, một cuốn sách đang mở rộng trong lòng. Những tia lửa lò sưởi vàng óng nhảy nhót trên gương mặt yếu đuối của cô khi ngước lên nhìn anh. Cô mặc bộ váy ngủ trắng cổ cao hơi quá khổ so với thân người, với tấm chăn len Cashmere màu xanh đắp ngang thắt lưng xuống đùi.
Cô đặt cuốn sách xuống sàn rồi kéo chân lên ngực. Sự căng thẳng trong Grant đang lên tới đỉnh điểm khổ sở. Cô có gương mặt của thiên thần, và mái tóc của người hầu cho ác quỷ. Những lọn tóc vừa gội chảy tràn xuống tới thắt lưng cô như một tấm rèm, từng dải từng lọn tóc xoăn mang màu đỏ dâu tây. Đó là mái tóc thường được ban cho những người phụ nữ của gia đình để bù đắp cho sự thiết hụt sắc đẹp của họ.
Nhưng Vivien có gương mặt và dáng người thuộc về một bức họa Phục hưng, trừ việc cô mong manh và tươi tắn hơn bất cứ bức họa nào có thể thể hiện. Giờ đây khi đôi mắt cô không còn sưng nữa, sự mãnh liệt màu xanh lam thuần khiết trong ánh mắt ấy dồn hết lên anh. Miệng cô, mềm mại và ánh hồng, là một kì quan của thiên nhiên.
Anh thở khó khăn. Phổi anh hoạt động không bình thường, tim đập quá nhanh, và răng nghiến lại. Nếu anh không phải là một người đàn ông văn minh, nếu anh không tự hào về sự điềm tĩnh lừng danh của mình, anh hẳn sẽ chiếm lấy cô ngay ở đây, ngay lúc này, bất chấp mọi hậu quả. Anh muốn cô nhiều đến vậy.
Dường như không hiểu được cuộc tranh đấu câm lặng và dữ dội trong anh, Vivien ngập ngừng cười chào anh. Anh gần như căm ghét nụ cười ấy, nhẹ nhàng và ấm áp tới mức gợi lên điều gì đó sâu trong lồng ngực anh.
Anh đáp trả với một nụ cười tự tin. “Chào buổi chiều, cô Duvall. Đã đến lúc chúng ta phải nói chuyện.”
Vivien giữ chăn quanh người trong khi chăm chú nhìn người đàn ông trước mặt. Cảm xúc lẫn lộn trong cô, và trong đó không có sự tò mò. Những người hầu đã cho cô hay Grant Morgan là cảnh sát phố Bow, người nổi tiếng nhất trong số họ. Người đàn ông can đảm nhất nước Anh, có người nói thêm, và giờ Vivien đã hiểu tại sao.
Anh thật khổng lồ. Chìm trong sợ hãi và khó chịu suốt hai mươi tư giờ qua, cô không thật sự chú ý rằng giọng nói trầm, cộc cằn và đôi mắt xanh đăm chiêu thuộc về một người… cao lớn đến thế. Không chỉ cao, mà còn là to lớn về mọi phương diện. Và giờ, đã hồi phục đôi chút sau khi ngâm mình trong dòng Thames, cô có thể quan sát anh rõ ràng. Vai anh rộng như cửa thánh đường, và thân hình cao lớn của anh đầy vẻ rắn rỏi, cặp đùi dài vạm vỡ, bắp tay nổi rõ trong tay áo khoác.
Anh không điển trai theo cách nghĩ thông thường. Gương mặt anh để lộ biểu cảm không hơn một khối granit. Ánh mắt cô lướt xuống bàn tay anh, và cô cảm thấy mặt mình nóng bừng lên khi nhớ lại cái đụng chạm nhẹ nhàng của đôi tay ấy.
“Vâng, tôi cũng muốn nói chuyện,” cô lí nhí.
Morgan bê một chiếc ghế bành nặng lại gần cô, anh bê dễ dàng đến kinh ngạc. Quan sát anh, Vivien tự hỏi người ta sẽ thấy thế nào khi sở hữu sức mạnh không giới hạn đến thế. Sự hiện diện của thân thể anh, nét nam tính cùng sức sống nguyên sơ của anh, dường như tràn ngập khắp phòng. Anh ngồi xuống nhìn cô bằng đôi mắt xanh lục tỏ đời… đôi mắt có hàng lông mi dài không hẳn mang màu ngọc lục bảo. Sắc xanh đậm hơn, màu khiến cô nhớ tới lá cây sồi, hay màu xanh sương khói của một bình rượu lâu năm.
“Anh Morgan,” cô nói, không thể dứt khỏi đôi mắt thu hút đó. “Tôi không biết phải cảm ơn anh thế nào cho đủ vì tất cả những gì anh đã làm… sự tử tế và hào hiệp của anh, và…” Cô cảm thấy sắc diện mình tập trung cả vào hai gò má nóng. “Tôi nợ anh sinh mạng của tôi.”
“Không phải tôi vớt em ở dưới sông lên,” Morgan nói, không tỏ vẻ đặc biệt mãn nguyện với lòng biết ơn của cô. “Người lái đò mới là người vớt em.”
Vivien không thể bỏ qua chuyện này khi chưa chắc chắn đã làm anh hiểu cảm giác của cô. “Dù vậy, tôi cũng đã suýt chết. Tôi vẫn nhớ mình đã nằm trên các bậc thềm tôi lạnh và khổ sở tới mức chẳng thật sự quan tâm mình sống hay chết nữa. Và rồi anh tới.”
“Em có nhớ gì nữa không? Bất cứ chuyện gì về em, hoặc quá khứ của em? Em có ấn tượng là đã vật lộn với ai, hoặc cãi cọ…”
“Không.” Cả hai tay cô đưa lên cổ, xem xét cơn đau nhức, và cô nhìn anh phân vân. “Anh Morgan… ai đối xử với tôi như vậy?”
“Tôi vẫn chưa biết. Hẳn sẽ thuận tiện hơn nhiều nếu em không mất trí nhớ.”
“Tôi xin lỗi.”
Anh nhún vai. “Cũng chẳng phải lỗi của em.”
Người lạ mặt dịu dàng đã chăm sóc cô tối qua và sáng hôm nay đâu rồi? Cô cảm thấy thật khó mà tin được rằng đây là người đã ôm và an ủi cô, bôi thuốc mơ lên những vết bầm và đắp chăn cho cô như một bậc cha mẹ hẳn sẽ làm cho đứa con yêu dấu của mình. Giờ anh xa cách và tuyệt đối không thể tiếp cận. Anh đang giận dữ với cô, mà cô không biết tại sao. Nhận ra điều này, cô cảm thấy lạc lối và bối rối hơn trước, nếu còn có thể hơn. Anh là tất cả những gì cô có – cô không thể chịu nổi việc anh lạnh lùng với mình.
“Anh không hài lòng,” cô nói. “Có chuyện gì vậy? Tôi làm sai gì sao?”
Câu hỏi dường như khiến anh thả lỏng hơn. Dù vẫn không hẳn đáp lại ánh mắt cô, anh thở hắt ra như thể giải phóng một vài cảm xúc khó chịu bị dồn nén. “Không,” anh lẩm bẩm và lắc đầu nhanh. “Không có chuyện gì cả.”
Có lẽ anh đã biết một chuyện gì đó về cô mà anh không thích, Vivien nghĩ, và nỗi lo lắng khiến cả người cô căng ra cho tới khi các cơ đều run lên.
“Tôi sợ lắm,” cô nói, và đặt bàn tay nắm chặt vào lòng. “Tôi cứ cố gắng xem có nhớ lại được điều gì đó, bất cứ chuyện gì về tôi. Chẳng có gì quen thuộc. Chẳng có gì hiểu được. Và biết rằng có ai đó căm ghét tôi đến nỗi muốn tôi chết…”
“Hắn sẽ nghĩ em đã chết.”
“Hắn?”
“Không phụ nữ nào đủ sức siết cổ em bằng tay không cả. Với lại, lịch sử đời sống cá nhân của em liên quan rất ít tới phụ nữ. Phần lớn những người quen của em đều là nam giới.”
“Ồ.” Tại sao anh không nói luôn ra điều cần phải nói, thay vì buộc cô phải hỏi anh? Đây là sự tra tấn, phải nhìn vào gương mặt lạnh lùng của anh và tự hỏi bí mật nào về quá khứ của cô đã đẩy cô vào hoàn cảnh khó tin này. “Anh nói… tôi có thể sẽ không thích một số điều anh nói với tôi về bản thân tôi,” cô lưỡng lự mào chuyện.
Đưa tay vào túi áo khoác, anh lấy một cuốn sổ nhỏ bọc trong vải da đỏ sẫm ra. “Xem cái này đi,” anh chỉ nói có thế, đặt cuốn sổ vào tay cô.
“Đây là gì?” cô thận trọng hỏi.
Anh không trả lời, chỉ chăm chú nhìn cô với ánh mắt không yên để lộ sự bồn chồn của anh.
Cô cẩn thận mở cuốn sổ, phát hiện ra hàng trang hàng trang chữ viết phụ nữ nắn nót. Có những danh sách, những cái tên, ngày tháng… Đọc được nửa phút thì cô gặp một đoạn rõ ràng tới mức cô đóng sập sổ lại với một tiếng thở hắt ra xấu hổ. Ánh mắt sửng sốt ngước lên nhìn anh. “Trời ạ, sao anh lại cho tôi thấy thứ này?” Cô cố gắng trả cuốn sổ lại, nhưng anh không nhận.
Vứt cuốn sổ xuống sàn cô coi nó như thế nó là một con rắn cuộn mình. “Nó là của ai, nó liên quan gì tới tôi?”
“Nó là của em.”
“Của tôi?” Một cảm giác lạnh lẽo trườn tới, và cô kéo chăn len sát vào mình hơn. “Anh nhầm rồi, anh Morgan.” Cô lạnh lùng nói vội vàng, đầy giận dữ. “Tôi không viết ra những điều đó. Tôi không thể.”
“Làm sao em biết được.”
“Bởi vì tôi không thể!” Rùng mình và cảm thấy bị xúc phạm, cô nhìn anh trách móc.
Khi nói, giọng anh thẳng thừng và trầm trầm. “Em là gái làng chơi, Vivien. Gái làng chơi khét tiếng nhất Luân Đôn. Em đã kiếm được cả gia tài nhờ tài năng của mình.”
Cô cảm thấy gương mặt mình trắng nhợt. Trái tim đập loạn xạ trong lồng ngực. “Không đúng,” cô kêu lên. “Cuốn sổ đó chắc chắn là của người khác.”
“Tôi tìm thấy nó ở nhà em, trong phòng ngủ của em.”
“Tại sao tôi lại… đúng hơn, tại sao lại có người phụ nữ nào viết ra được những thứ này?”
“Một công cụ để tống tiền,” anh nhẹ nhàng nêu. “Hoặc có thể đó chỉ là cách mà em theo dõi mọi chuyện.”
Vivien rời khỏi ghế như thể cô bị đẩy bật khỏi nó, khiến chiếc chăn len rơi xuống sàn. Nhăn mặt vì cơn đau nhức xuyên qua cổ chân bị băng, cô loạng choạng lùi lại vài bước, muốn tạo ra khoảng cách giữa họ. “Tôi không làm bất cứ chuyện gì ghi trong cuốn sổ đó!”
Buồn thay cho cô, ánh mặt Morgan lướt qua cô, và cô nhận ra ánh lửa rọi qua vải mỏng, chiếu sáng từng đường nét cơ thể cô. Cô vội vã túm chiếc váy rộng trước mặt để che trước ngực. “Tôi không phải gái điếm,” cô nói kịch liệt. “Nếu tôi như thế, chắc chắn một phần nào đó trong tôi sẽ biết điều đó. Nhưng tôi không biết, bởi không có cái gì như thế. Anh hoàn toàn sai về tôi. Nếu đây là một minh chứng cho khả năng điều tra của anh, tôi không thấy khâm phục đâu! Giờ… giờ ra ngoài tra hỏi thêm và làm bất cứ điều gì cần thiết để tìm ra tôi là ai đi.”
Morgan đứng dậy khỏi ghế theo cô. “Tôi không thể thay đổi sự thật chỉ vì em không thích nó.”
“Không chỉ là tôi không thích,” Vivien nói, thở hổn hển. “Tôi hoàn toàn bài xích nó. Anh nhầm rồi, anh không hiểu sao?” Cô lại càng xấu hổ khi lão đảo vì mất thăng bằng, cổ chân yếu ớt không giúp cô đứng vững.
“Em có cần tôi đưa em duyệt qua hàng loạt nhân chứng sẵn sàng thề trên cuốn Kinh Thánh rằng em là Vivien Duvall không?” Morgan hà khắc hỏi. “Em có muốn về nhà em xem bức tranh khỏa thân của mình đang treo trên tường giường ngủ không? Tôi mang về cho em một ít quần áo – em có muốn thử mặc để xem chúng vừa vặn tới thế nào không? Tôi có thể đào ra hàng núi bằng chứng cho em.” Anh tóm lấy cô khi cô cố loạng choạng lánh xa anh, tay anh khóa chặt sau lưng cô.
Vivien rên rỉ khi anh ôm cô sát vào thân thể to lớn của mình. Cô chặn cánh tay giữa họ, đầu ngẩng lên cố gắng nhìn gương mặt ở trên cao hơn cô nhiều. Xương sườn anh cứng như gỗ đóng tàu bên dưới bàn tay lạnh băng của cô. Anh giam cầm cô giữa cặp đùi mạnh mẽ của mình, giữ cô đứng yên.
“Thậm chí kể cả khi tôi là Vivien Duvall,” cô bướng bỉnh nói, “anh không thể chứng minh được rằng tôi đã làm tất cả những chuyện trong cuốn sổ đó. Tất cả đều là bịa đặt.”
“Tất cả đều là sự thật, Vivien. Em bán thân nuôi miệng.” Anh chẳng thoải mái với ý nghĩ đó hơn cô. “Em chuyển từ gã đàn ông này sang gã đàn ông khác, lấy thứ mà em muốn từ mỗi người trong số họ.”
“Ồ, thật sao? Vậy thì ai là người bảo trợ cuối cùng của tôi? Anh ta đâu, và vì sao anh chưa liên lạc với anh ta?”
“Em nghĩ anh ta là ai?” Morgan nhẹ nhàng hỏi.
Những lời này khiến Vivien quay cuồng. Cô há hốc miệng, choáng váng, đột nhiên lả đi trong tay anh. “Không.”
“Chúng ta đã là tình nhân kể từ sau khi em bỏ Ngài Gerard. Tôi đến nhà em thăm em vài lần. Chúng ta giữ mọi chuyện bí mật, nhưng chúng ta đang chuẩn bị phác thảo ra một hợp đồng đầy đủ,” Grant nói dối mà không hề cảm thấy tội lỗi. Sự lừa gạt này khó mà khiến cô tổn thương được, sau cuộc sống đồi bại mà cô theo đuổi, và nó hợp với mục đích của anh. Anh muốn cô, và đây là cách thiết thực nhất để có cô.
“Vậy anh và tôi là…” cô ấp úng.
“Đúng vậy.”
“Anh nói dối!” Vivien gồng lên chống lại anh, xô đẩy và cựa quậy, nhưng cánh tay anh như hai gọng kim loại. Rất nhanh cô mệt lả bởi nỗ lực phản kháng vô dụng. Cô không thể không ý thức được rằng những cử động của cô kích thích anh. Sự cương cứng của công cụ đàn ông ép lên cao trên bụng cô, đóng vào cô hơi nóng dữ dội của nó. Chúa ơi, làm sao cô có thể gần gũi với người đàn ông này mà không nhớ ra?
Cô run rẩy đổ ập người vào cơ thể cao ráo và vạm vỡ của anh. Cô quá mệt mỏi không cử động nổi. Hỗn hợp dễ chịu của mùi vải lanh và xà phòng cạo râu cay cay vương lại trên người, và cô hít sâu mùi hương ấy. Đầu cô ngả vào ngực anh, tai áp lên những nhịp đập rõ ràng của trái tim anh.
“Anh sai rồi,” cô nói, hoang mang đến độ không thể khóc được nữa. “Tôi không phải là hạng phụ nữ như thế. Tôi không thể.”
Anh không trả lời, và cô nhận ra anh tin vào điều đó tới mức nó không đáng để tranh cãi. Một thoáng giận dữ đan xen vào nỗi bối rối của cô. Được thôi. Cô sẽ không làm mình mệt thêm nữa bằng cách phủ nhận lời buộc tội… Thời gian chắc chắn sẽ chứng minh rằng anh sai.
“Giờ thì anh muốn gì ở tôi?” cô hỏi bằng giọng nặng nề. Một cơn run lướt dọc xuống thân thể khi cô cảm thấy tay anh di chuyển trên lưng cô, hơi nóng của lòng bàn tay xuyên qua lớp vải muslin mỏng.
“Tôi sẽ giữ em ở đây,” anh trả lời, “để bảo vệ em và cũng là để thuận tiện cho tôi.”
Thuận tiện cho anh? Điều đó chỉ có thể có nghĩa là anh dự định tiếp tục giao ước trớc đây của họ, bất chấp việc cô mất trí nhớ. Cô ngoảnh đầu lại nhìn chiếc giường quá cỡ giống như một nơi trú ẩn cho tới lúc này. Nếu anh muốn có cô tối nay, cô sẽ không chịu nổi. Cô sẽ trốn khỏi nhà và vừa chạy vừa la hét trên phố trong váy ngủ. “Tôi không thể thuận theo anh tối nay, nếu đó là điều anh dự định,” cô phản kháng nói. “Và cũng không phải tối mai. Và không phải…”
“Yên nào.” Lần đầu tiên ngữ điệu buồn cười len vào giọng anh. “Tôi không khốn kiếp tới nỗi ép buộc em trong khi em vẫn còn ốm. Chúng ta sẽ đợi đến khi em khỏe lại.”
“Tôi không bao giờ muốn thế nữa! Tôi không phải gái điếm.”
“Em sẽ muốn. Nó nằm trong bản chất của em, Vivien. Em không thể thay đổi con người thật của mình.”
Lời khẳng định hiển nhiên của anh làm cô tức điên. “Tôi không muốn gã đàn ông nào nữa kể từ bây giờ. Đặc biệt là anh.”
Sự phản kháng của cô dường như khơi dậy một thứ gì đó trong anh, giải phóng quyết tâm sắt đá muốn chứng tỏ điều gì đó với cô… và với chính mình. Anh nhanh chóng bế cô lên, trước khi cô kịp nghĩ hay phản ứng. Anh đưa cô tới giường đặt xuống lớp chăn được gấp lại ngăn nắp. Gương mặt tối sầm của anh che đi ánh lửa khi anh cúi người trên cô.
“Không,” Vivien thảng thốt.
Miệng anh cong lên có chút ác độc, nhưng khi anh áp môi lên môi cô, nụ hôn dịu dàng và chậm rãi, thắm thiết vô cùng. Anh chống bàn tay lên đệm hai bên đầu cô, không chạm bất kì phần nào khác của thân thể vào cô ngoại trừ miệng mình. Nếu cô muốn, cô hẳn đã có thể lăn ra khỏi anh dễ dàng. Nhưng cô ở lại bên dưới anh, sững sờ với cảm giác ngọt ngào và nóng bỏng chảy tràn ra nhanh chóng và khiến lông tơ trên khắp cơ thể cô dựng đứng.
Cô đưa tay lên mặt anh nửa như muốn đẩy anh ra nửa như không, nhưng anh nghiêng đầu hôn cô mãnh liệt hơn, và mọi ý nghĩ chống lại anh đều biến mất. Lưỡi anh đưa vào miệng cô, đùa bỡn, ve vuốt. Anh có vị của cà phê, và một mùi hương nam tính rất đỗi dễ chịu quyến rũ cô ngập ngừng đưa lưỡi ra đáp lại. Sự đụng chạm thoáng qua dường như kích thích anh. Anh thở sâu, áp miệng mình lên môi cô trong những nụ hôn dài và tìm kiếm, từng nụ hôn càng lúc càng dịu dàng và gần gũi. Vivien bất lực thả lỏng mình bên dưới anh trong khi cơn nhức nhối nặng nề mà ngọt ngào hình thành trong bầu ngực, thấp bên dưới bụng và giữa hai đùi. Tâm trí mê muội của cô không còn hiểu được chuyện gì đang xảy ra, thậm chí quan tâm cũng không. Tất cả những gì còn tồn tại là xúc cảm, và mọi phần trong cô đều tập trung vào hơi ấm nồng nàn từ miệng anh.
Với sự đột ngột khiến cô ngây dại, Morgan tách môi ra nhìn cô bằng ánh mắt sôi sục.
“Em thấy không?” anh khàn khàn nói. “Giờ cho tôi biết em là hạng phụ nữ nào?”
Phải mất một lúc Vivien mới hiểu điều anh nói. Xấu hổ và tức giận, cô lật người sang bên. “Đi đi,” cô thảng thốt, áp tay lên tai, không nghe bất cứ lời gì anh thốt lên. “Để tôi một mình.”
Anh làm theo lời cô ngay lập tức, bỏ lại cô thu mình trên giường trong nỗi hoang mang câm lặng.
Chỉ mơ hồ nhận thức mình đang đi đâu, Grant xuống cầu thang, đầu quay cuồng đầy câu hỏi, cảm xúc… “Vivien,” anh thì thầm không chỉ một lần, cái tên được gọi lúc thì là câu nguyền rủa, lúc lại là lời cầu nguyện.
Anh thấy mình bước vào thư viện, một nơi trú ẩn đầy da và gỗ sồi, với những chiếc ghế cũ kĩ nhưng thoải mái và các tủ sách được thiết kế đặc biệt. Tủ sách có mặt trước là kính mài, và lưới đồng ở giá cuối cùng. Anh mê mẩn sưu tầm sách – bất cứ thứ gì có hai bìa anh đều sưu tầm cả. Những chồng báo chất trên bàn thường khiến bà Buttons phàn nàn rằng ngồi nhà là hiểm họa hỏa hoạn lớn nhất Luân Đôn.
Grant không bao giờ ngồi yên lặng được một lúc mà không có sách hoặc báo trên tay. Khi không làm việc hay ngủ, anh đọc sách báo. Anh đọc bất cứ nội dung nào để ngăn mình không nghĩ về quá khứ. Và đêm đêm, khi nỗi hối tiếc quanh quẩn trong đầu anh như những hồn ma, tước đoạt mọi khả năng chìm vào giấc ngủ, anh lại tới thư viện, uống brandy và đọc sách cho tới khi chữ nhòe đi trước mắt mình.
Vơ vẩn đi qua những giá bùa chú bọc da, Grant tìm kiếm thứ có thể thu hút sự chú ý của mình sang hướng khác. Ngón tay nhẹ nhàng lướt trên những cánh cửa kính sáng và mát mẻ, mở một chiếc, chạm qua hàng sách. Nhưng lần này, chạm vào da bìa khiến anh khó chịu… Tay anh thèm khát da phụ nữ mềm mại, mái tóc mượt mà, bầu ngực và hông tròn trịa…
Anh bắt gặp hình ảnh mình trong kính, gương mặt đăm đăm khổ sở.
Quay đi với một tiếng rên, Grant tới tủ ly đặt giữa hai chiếc tủ nhỏ đồng bộ. Một tủ được dùng như hầm rượu nhỏ. Anh lục trong ngăn kéo cho tới khi bàn tay nắm quanh thân chai brandy hình thoi dẹp, sôi sục thứ chất lỏng thẫm màu.
Mở nút, anh uống trực tiếp từ chai rượu, sự đậm đà của rượu brandy Pháp đắt tiền trôi xuống cổ họng. Anh đợi cảm giác ấm áp quen thuộc tràn ngập trong lồng ngực, nhưng chỉ thấy sự trống rỗng.
Tâm trí anh quay lại hình ảnh của Vivien, sự ngọt ngào của môi cô, sự ngây thơ trong cách cô phản ứng. Như thể cô không quen hôn, như thể cô là một học sinh ngượng nghịu nhưng sẵn sàng học hỏi trong bàn tay của một người thầy đầy kinh nghiệm. Tất cả chỉ là ảo tưởng.
“Ngây thơ,” anh thì thầm với một tiếng cười gay gắt, và đổ thêm brandy vào họng mình. Vivien đúng là một món hàng thượng phẩm, nhưng dù gì cô vẫn chỉ là một con điếm. Và anh là một thằng ngốc khi cảm thấy muốn bảo vệ cô, khao khát cô, và tệ nhất, thích cô.
Anh ngồi trong ghế bành gác lên lên mép bàn, và yên lặng thừa nhận sự thật đáng xấu hổ này. Nếu anh không biết Vivien là ai, và từng là cái gì, anh sẽ điên cuồng vì cô. Gã đàn ông nào có thể không như thế chứ? Cô đáng yêu, thông minh và tỏ ra yếu đuối. Cách cô phản ứng khi được báo tin mình là gái làng chơi hòa trộn hoàn hảo giữa giận dữ và hoang mang. Cách mà một người phụ nữ trong trắng sẽ phản ứng. Bản năng và bộ não chưa bao giờ cho anh những thông điệp đối lập đến thế, và trong mấy lần đó, anh có khuynh hướng nghe theo bản năng. Nhưng không phải trong trường hợp thế này. Anh biết tất cả về tài năng giả bộ trong trắng độc nhất vô nhị của Vivien. Chuyện lúc này cô xử sự như thế nào không quan trọng, sớm hay muộn cô cũng trở về bản chất thật của mình.
Vì thế, anh không thể để mình bị cô quyến rũ.
Nhưng, chết tiệt… chuyện đó sẽ không hề dễ dàng.
Bên trong tối và yên tĩnh, với mùi mốc phảng phất trong không gian vì bị đóng cửa lâu ngày. Grant đốt một ngọn đèn và một cặp nến trên tường, chúng thắp lên quầng sáng rực rỡ trên những bức tường phủ giấy dán tường vẽ tay. Cầm ngọn đèn trong tay, anh đi qua các phòng ở tầng một. Ngôi nhà trang nhã và rõ ràng đậm nữ tính, với những tranh tường vẽ hình hoa lá bằng phấn màu, tường dán giấy dán Pháp, những đồ nội thất tinh xảo với chân thanh mảnh, và trên mỗi lò sưởi đều có một tấm gương có khung lớn.
Anh bước lên cầu thang, để ý nhìn lan can xoắn đắt tiền được chạm khắc ở đầu gắn với bậc thang, và những ngọn đèn được đặt trong các bình pha lê. Dường như Vivien không hề tiết kiệm chi phí trong việc trang hoàng nơi này để làm mình thỏa mãn. Ở trên tầng, bầu không khí thoảng mùi nước hoa cũ. Anh đi theo mùi hương đó tới phòng ngủ chính, thắp thêm đèn và chăm chú quan sát xung quanh.
Tường được bao phủ trong lụa xanh màu ngọc lục bảo, một màu ngọc quý cũng được dùng cho thảm trải sàn với họa tiết hoa kiểu Brussels dưới chân anh. Mặc dù phong cách phòng ngủ cho các quý cô đang thịnh hành bây giờ là giấu nửa giường vào hõm tường, Vivien lại biến giường mình thành trung tâm của sự chú ý bằng cách kê nó trên một bục trải thảm để nó càng bắt mắt hơn. Tuy nhiên thứ thu hút sự chú ý của Grant nhất lại là một bức vẽ Vivien treo trên tường đối diện với phòng ngủ. Cô được vẽ khỏa thân, nửa quay đi khỏi người xem để để lộ mông và lưng trần nhợt nhạt. Cô khéo léo nhìn qua vai và thân mình tạo dáng để lộ bầu ngực nhìn nghiêng tròn trịa và đáng yêu.
Người họa sĩ đã lí tưởng hóa Vivien, khiến cô trông đầy đặn hơn thực tế, chân và thắt lưng được vẽ thon dài hơn, mái tóc không chải đỏ tới mức hóa thành những lưỡi lửa đỏ tím. Liệu gã họa sĩ này có lên giường cùng Vivien vào một trong những buổi làm mẫu để vẽ bức tranh này không? Rất có thể. Không gì ngoài cuộc mây mưa có thể khiến gương mặt cô đỏ lựng và mãn nguyện như thế, khuôn miệng dịu dàng đi vì thỏa mãn, đôi mắt xanh mở hờ và giống mắt mèo.
Khi Grant nhìn bức tranh, thứ cảm xúc đang nhanh chóng trở nên quen thuộc mỗi khi nghĩ tới Vivien lại trào lên trong anh… sự pha trộn giữa lửa và băng… một thoáng ham muốn mãnh liệt cân bằng với sự cân nhắc lạnh lùng. Anh muốn cô, và không chỉ vậy, anh muốn hạ nhục và trừng phạt cô. Anh sẽ sử dụng cô, với cái cách mà cô đã sử dụng không biết bao nhiêu đàn ông. Đã đến lúc Vivien phải đền tội.
Anh bước tới chiếc bàn trang điểm Louis XV có mặt gần gỗ tulip, cầm lên một lọ nước hoa pha lê. Hương hoa hồng nồng lắng dịu trong mùi gỗ đàn hương sảng khoái.
Lập tức nó gợi lại ký ức về Vivien ở vũ hội của Wentworth. Cô cũng toát lên thứ hương này, làn da ấm áp tỏa ra hương thơm ngọt ngào.
Đặt lọ nước hoa sang một bên, Grant mở những ngăn kéo nông của bàn trang điểm, tìm thấy một đống lược, những lọ đựng thứ kem màu phấn, những đồ gài tóc làm từ mai rùa, ngà và bạc. Bên dưới đống đồ đó, có một cuốn sổ nhỏ bọc da ma rốc đỏ.
Grant lấy cuốn sổ lên xem qua, tìm thấy danh sách toàn tên đàn ông, mô tả chi tiết về hoạt động tình dục, thời gian và ngày tháng hẹn hò. Nó sẽ trở thành một công cụ tống tiền tuyệt vời. Anh nhận ra vài tên trong cuốn sách, một số là tên các quý ông vẫn tự hào có cuộc hôn nhân bền vững và danh tiếng tốt đẹp. Không ai trong số họ lại muốn để lộ việc mình ngoại tình, và hẳn sẽ trả đậm để đảm bảo Vivien giữ im lặng. Hoặc thâm chí quay sang sát hại để sự im lặng đó trở thành vĩnh viễn.
“Thật là một cô nàng bận rộn,” Grant lẩm bẩm, đút cuốn sổ vào túi. Anh đóng ngăn kéo lại mạnh hơn cần thiết.
Hàm anh siết chặt khi tiếp tục tìm kiếm trong căn phòng một cách có phương pháp, phát hiện ra một chiếc vali da. Anh tống vài bộ quần áo khá khẩm đầu tiên mình tìm được vào va li… một vài chiếc váy với màu sắc rực rỡ, đồ ngủ bằng lanh, tất và giày, một chiếc hộp đựng khăn tay viền ren và ba đôi găng tay màu kem. Sau khi va ly đã đầy ắp, anh cầm đèn lên rồi rời khỏi phòng ngủ. Ngày mai anh sẽ trở lại để khám xét cẩn thận ngôi nhà, còn giờ anh muốn thăm vị khách mời của mình xem cô thế nào rồi.
Thuê ngựa để về phố King, Grant quay lại nhà mình. Bà Buttons chào anh ở cửa, hơi run rẩy khi một đợt gió lạnh ùa vào nhà. Bà cầm áo khoác của anh vắt lên tay. “Chào ông. Ông có ăn trưa không?”
“Tôi không đói,” anh trả lời, liếc về hướng cầu thang. “Cô ấy thế nào rồi?”
Bình thản trước sự đột ngột đó, bà quản gia điềm tĩnh trả lời. “Rất tốt, thưa ông. Cô Duvall đã tắm, và một hầu gái – Mary – giúp tôi gội đầu cho cô ấy. Tôi tin cô ấy khá hơn nhiều rồi.”
“Tốt.” Anh cẩn thận quan sát bà quản gia, cảm thấy còn có nhiều điều bà có thể cho anh biết. “Tôi thấy bà là người đánh giá người khác rất tinh, bà Buttons.”
Bà tự hào ra mặt trước lời khen đó. “Tôi tin như vậy, thưa ông.”
“Vậy nói tôi nghe… bà đánh giá thế nào về cô Duvall?”
Bà Buttons tỏ ra hăm hở muốn trả lời câu hỏi đó, sự kín đáo ngày thường nhường chỗ cho hứng thú. Bà hạ giọng để những người hầu đi qua không nghe thấy. “Cách cư xử của cô ấy khá khó hiểu, thưa ông. Sáng nay, sau khi tôi mang cho cô Duvall một đĩa bánh mì nướng rồi đi kiểm tra việc chuẩn bị phòng tắm cho cô ấy, cô ấy đã tự dậy và dọn dẹp phòng mình. Cô ấy thậm chí còn tự dọn giường mặc dù làm thế hẳn cô ấy sẽ phải chịu đau. Không hiểu sao cô ấy lại phải cố thế làm gì, nhất là cô ấy lại còn đang ốm yếu đến thế. Rồi ở phòng tắm, cô ấy lại cố nhấc một xô nước người hầu mang tới đổ vào bồn tắm. Dĩ nhiên chúng tôi đỡ ngay cho cô ấy, nhưng cô ấy lại xin lỗi vì đã khiến chúng tôi phải làm thêm việc vì mình. Cô ấy lo lắng cố không gây rắc rối cho bất cứ ai, và chúng tôi làm cho cô ấy việc gì là cô ấy lại tỏ ra biết ơn, cứ như thể cô ấy không quen được người khác phục vụ vậy.”
“Tôi biết rồi.” Gương mặt Grant không một biểu cảm, cũng giống như những lúc anh thấy khó hiểu trước những dữ kiện thực tế đối lập nhau.
Bà Buttons tỏ ra hứng khởi với chủ đề này. “Cô ấy là một cô gái biết suy nghĩ và dịu dàng nhất mà tôi từng gặp. Với tất cả sự tôn trọng, thưa ông, tôi khó có thể tin được điều tối qua ông nói với tôi về cô ấy là sự thật”
“Đó là sự thật,” Grant nói ngắn gọn.
Liệu có phải việc Vivien mất trí cũng thay đổi luôn tính cách của cô? Có phải cô đã quên mất làm thế nào để cư xử kiêu ngạo như bình thường không… hay chỉ là cô đang đùa giỡn với tất cả bọn họ? Không điềm tĩnh được nữa, Grant trao va ly cho bà Buttons. “Bà bảo một người hầu cất quần áo của cô Duvall đi.”
“Vâng, ông Morgan.” Bà quản gia đặt va ly lên sàn và nhìn anh qua đôi mắt nâu điềm tĩnh. “Thưa ông, Mary đã đưa chiếc váy ngủ tốt nhất của mình cho cô Duvall mượn, bởi chúng tôi không có quần áo gì khác cho cô ấy.”
“Cảm ơn bà. Ai đối xử tốt với cô Duvall cũng là đối xử tốt với tôi. Bảo Mary hãy đặt may riêng một bộ váy mới và áo choàng lông đi kèm, và cứ tính vào tiền chi tiêu gia đình. Một bộ váy tử tế - cứ bảo cô ấy không cần phải tiết kiệm.”
Bà Buttons cười tán đồng. “Nếu tôi được phép nói thì ông đúng là một ông chủ tốt.”
Anh cau mày phản đối. “Tôi là kẻ vô lại, và chúng ta đều biết như vậy.”
“Vâng, thưa ông,” bà quản gia từ tốn trả lời.
Grant hướng tới cầu thang. Một cảm giác không thể xác định thắt lại trong anh. Vivien Duvall đang hành xử như một thục nữ gặp nạn… anh sẽ không cho phép điều đó. Chỉ vài phút nữa, anh sẽ bóc mẽ trò lừa gạt của cô. Nếu cô không nhớ mình là một con điếm vô đạo đức, anh sẽ nhắc cô nhớ. Anh sẽ tiết lộ mọi mặt xảo quyệt và trơ trẽn trong tính cách phóng đãng của cô, và để cô suy nghĩ về điều đó. Rồi cứ để cô thử đóng vai kẻ ngây thơ.
Tới phòng ngủ, anh mở cửa mà không gõ, đôi phần chờ đợi sẽ bắt gặp… đang một mình cười sung sướng với chuyện giả vờ đạo đức để lừa gạt mọi người. Anh bước vào phòng… rồi phải đứng khựng lại. Cô đang ngồi trên ghế bành bên cạnh lò sưởi, đôi bàn chân trần nhỏ nhắn thu về một bên trên ghế, một cuốn sách đang mở rộng trong lòng. Những tia lửa lò sưởi vàng óng nhảy nhót trên gương mặt yếu đuối của cô khi ngước lên nhìn anh. Cô mặc bộ váy ngủ trắng cổ cao hơi quá khổ so với thân người, với tấm chăn len Cashmere màu xanh đắp ngang thắt lưng xuống đùi.
Cô đặt cuốn sách xuống sàn rồi kéo chân lên ngực. Sự căng thẳng trong Grant đang lên tới đỉnh điểm khổ sở. Cô có gương mặt của thiên thần, và mái tóc của người hầu cho ác quỷ. Những lọn tóc vừa gội chảy tràn xuống tới thắt lưng cô như một tấm rèm, từng dải từng lọn tóc xoăn mang màu đỏ dâu tây. Đó là mái tóc thường được ban cho những người phụ nữ của gia đình để bù đắp cho sự thiết hụt sắc đẹp của họ.
Nhưng Vivien có gương mặt và dáng người thuộc về một bức họa Phục hưng, trừ việc cô mong manh và tươi tắn hơn bất cứ bức họa nào có thể thể hiện. Giờ đây khi đôi mắt cô không còn sưng nữa, sự mãnh liệt màu xanh lam thuần khiết trong ánh mắt ấy dồn hết lên anh. Miệng cô, mềm mại và ánh hồng, là một kì quan của thiên nhiên.
Anh thở khó khăn. Phổi anh hoạt động không bình thường, tim đập quá nhanh, và răng nghiến lại. Nếu anh không phải là một người đàn ông văn minh, nếu anh không tự hào về sự điềm tĩnh lừng danh của mình, anh hẳn sẽ chiếm lấy cô ngay ở đây, ngay lúc này, bất chấp mọi hậu quả. Anh muốn cô nhiều đến vậy.
Dường như không hiểu được cuộc tranh đấu câm lặng và dữ dội trong anh, Vivien ngập ngừng cười chào anh. Anh gần như căm ghét nụ cười ấy, nhẹ nhàng và ấm áp tới mức gợi lên điều gì đó sâu trong lồng ngực anh.
Anh đáp trả với một nụ cười tự tin. “Chào buổi chiều, cô Duvall. Đã đến lúc chúng ta phải nói chuyện.”
Vivien giữ chăn quanh người trong khi chăm chú nhìn người đàn ông trước mặt. Cảm xúc lẫn lộn trong cô, và trong đó không có sự tò mò. Những người hầu đã cho cô hay Grant Morgan là cảnh sát phố Bow, người nổi tiếng nhất trong số họ. Người đàn ông can đảm nhất nước Anh, có người nói thêm, và giờ Vivien đã hiểu tại sao.
Anh thật khổng lồ. Chìm trong sợ hãi và khó chịu suốt hai mươi tư giờ qua, cô không thật sự chú ý rằng giọng nói trầm, cộc cằn và đôi mắt xanh đăm chiêu thuộc về một người… cao lớn đến thế. Không chỉ cao, mà còn là to lớn về mọi phương diện. Và giờ, đã hồi phục đôi chút sau khi ngâm mình trong dòng Thames, cô có thể quan sát anh rõ ràng. Vai anh rộng như cửa thánh đường, và thân hình cao lớn của anh đầy vẻ rắn rỏi, cặp đùi dài vạm vỡ, bắp tay nổi rõ trong tay áo khoác.
Anh không điển trai theo cách nghĩ thông thường. Gương mặt anh để lộ biểu cảm không hơn một khối granit. Ánh mắt cô lướt xuống bàn tay anh, và cô cảm thấy mặt mình nóng bừng lên khi nhớ lại cái đụng chạm nhẹ nhàng của đôi tay ấy.
“Vâng, tôi cũng muốn nói chuyện,” cô lí nhí.
Morgan bê một chiếc ghế bành nặng lại gần cô, anh bê dễ dàng đến kinh ngạc. Quan sát anh, Vivien tự hỏi người ta sẽ thấy thế nào khi sở hữu sức mạnh không giới hạn đến thế. Sự hiện diện của thân thể anh, nét nam tính cùng sức sống nguyên sơ của anh, dường như tràn ngập khắp phòng. Anh ngồi xuống nhìn cô bằng đôi mắt xanh lục tỏ đời… đôi mắt có hàng lông mi dài không hẳn mang màu ngọc lục bảo. Sắc xanh đậm hơn, màu khiến cô nhớ tới lá cây sồi, hay màu xanh sương khói của một bình rượu lâu năm.
“Anh Morgan,” cô nói, không thể dứt khỏi đôi mắt thu hút đó. “Tôi không biết phải cảm ơn anh thế nào cho đủ vì tất cả những gì anh đã làm… sự tử tế và hào hiệp của anh, và…” Cô cảm thấy sắc diện mình tập trung cả vào hai gò má nóng. “Tôi nợ anh sinh mạng của tôi.”
“Không phải tôi vớt em ở dưới sông lên,” Morgan nói, không tỏ vẻ đặc biệt mãn nguyện với lòng biết ơn của cô. “Người lái đò mới là người vớt em.”
Vivien không thể bỏ qua chuyện này khi chưa chắc chắn đã làm anh hiểu cảm giác của cô. “Dù vậy, tôi cũng đã suýt chết. Tôi vẫn nhớ mình đã nằm trên các bậc thềm tôi lạnh và khổ sở tới mức chẳng thật sự quan tâm mình sống hay chết nữa. Và rồi anh tới.”
“Em có nhớ gì nữa không? Bất cứ chuyện gì về em, hoặc quá khứ của em? Em có ấn tượng là đã vật lộn với ai, hoặc cãi cọ…”
“Không.” Cả hai tay cô đưa lên cổ, xem xét cơn đau nhức, và cô nhìn anh phân vân. “Anh Morgan… ai đối xử với tôi như vậy?”
“Tôi vẫn chưa biết. Hẳn sẽ thuận tiện hơn nhiều nếu em không mất trí nhớ.”
“Tôi xin lỗi.”
Anh nhún vai. “Cũng chẳng phải lỗi của em.”
Người lạ mặt dịu dàng đã chăm sóc cô tối qua và sáng hôm nay đâu rồi? Cô cảm thấy thật khó mà tin được rằng đây là người đã ôm và an ủi cô, bôi thuốc mơ lên những vết bầm và đắp chăn cho cô như một bậc cha mẹ hẳn sẽ làm cho đứa con yêu dấu của mình. Giờ anh xa cách và tuyệt đối không thể tiếp cận. Anh đang giận dữ với cô, mà cô không biết tại sao. Nhận ra điều này, cô cảm thấy lạc lối và bối rối hơn trước, nếu còn có thể hơn. Anh là tất cả những gì cô có – cô không thể chịu nổi việc anh lạnh lùng với mình.
“Anh không hài lòng,” cô nói. “Có chuyện gì vậy? Tôi làm sai gì sao?”
Câu hỏi dường như khiến anh thả lỏng hơn. Dù vẫn không hẳn đáp lại ánh mắt cô, anh thở hắt ra như thể giải phóng một vài cảm xúc khó chịu bị dồn nén. “Không,” anh lẩm bẩm và lắc đầu nhanh. “Không có chuyện gì cả.”
Có lẽ anh đã biết một chuyện gì đó về cô mà anh không thích, Vivien nghĩ, và nỗi lo lắng khiến cả người cô căng ra cho tới khi các cơ đều run lên.
“Tôi sợ lắm,” cô nói, và đặt bàn tay nắm chặt vào lòng. “Tôi cứ cố gắng xem có nhớ lại được điều gì đó, bất cứ chuyện gì về tôi. Chẳng có gì quen thuộc. Chẳng có gì hiểu được. Và biết rằng có ai đó căm ghét tôi đến nỗi muốn tôi chết…”
“Hắn sẽ nghĩ em đã chết.”
“Hắn?”
“Không phụ nữ nào đủ sức siết cổ em bằng tay không cả. Với lại, lịch sử đời sống cá nhân của em liên quan rất ít tới phụ nữ. Phần lớn những người quen của em đều là nam giới.”
“Ồ.” Tại sao anh không nói luôn ra điều cần phải nói, thay vì buộc cô phải hỏi anh? Đây là sự tra tấn, phải nhìn vào gương mặt lạnh lùng của anh và tự hỏi bí mật nào về quá khứ của cô đã đẩy cô vào hoàn cảnh khó tin này. “Anh nói… tôi có thể sẽ không thích một số điều anh nói với tôi về bản thân tôi,” cô lưỡng lự mào chuyện.
Đưa tay vào túi áo khoác, anh lấy một cuốn sổ nhỏ bọc trong vải da đỏ sẫm ra. “Xem cái này đi,” anh chỉ nói có thế, đặt cuốn sổ vào tay cô.
“Đây là gì?” cô thận trọng hỏi.
Anh không trả lời, chỉ chăm chú nhìn cô với ánh mắt không yên để lộ sự bồn chồn của anh.
Cô cẩn thận mở cuốn sổ, phát hiện ra hàng trang hàng trang chữ viết phụ nữ nắn nót. Có những danh sách, những cái tên, ngày tháng… Đọc được nửa phút thì cô gặp một đoạn rõ ràng tới mức cô đóng sập sổ lại với một tiếng thở hắt ra xấu hổ. Ánh mắt sửng sốt ngước lên nhìn anh. “Trời ạ, sao anh lại cho tôi thấy thứ này?” Cô cố gắng trả cuốn sổ lại, nhưng anh không nhận.
Vứt cuốn sổ xuống sàn cô coi nó như thế nó là một con rắn cuộn mình. “Nó là của ai, nó liên quan gì tới tôi?”
“Nó là của em.”
“Của tôi?” Một cảm giác lạnh lẽo trườn tới, và cô kéo chăn len sát vào mình hơn. “Anh nhầm rồi, anh Morgan.” Cô lạnh lùng nói vội vàng, đầy giận dữ. “Tôi không viết ra những điều đó. Tôi không thể.”
“Làm sao em biết được.”
“Bởi vì tôi không thể!” Rùng mình và cảm thấy bị xúc phạm, cô nhìn anh trách móc.
Khi nói, giọng anh thẳng thừng và trầm trầm. “Em là gái làng chơi, Vivien. Gái làng chơi khét tiếng nhất Luân Đôn. Em đã kiếm được cả gia tài nhờ tài năng của mình.”
Cô cảm thấy gương mặt mình trắng nhợt. Trái tim đập loạn xạ trong lồng ngực. “Không đúng,” cô kêu lên. “Cuốn sổ đó chắc chắn là của người khác.”
“Tôi tìm thấy nó ở nhà em, trong phòng ngủ của em.”
“Tại sao tôi lại… đúng hơn, tại sao lại có người phụ nữ nào viết ra được những thứ này?”
“Một công cụ để tống tiền,” anh nhẹ nhàng nêu. “Hoặc có thể đó chỉ là cách mà em theo dõi mọi chuyện.”
Vivien rời khỏi ghế như thể cô bị đẩy bật khỏi nó, khiến chiếc chăn len rơi xuống sàn. Nhăn mặt vì cơn đau nhức xuyên qua cổ chân bị băng, cô loạng choạng lùi lại vài bước, muốn tạo ra khoảng cách giữa họ. “Tôi không làm bất cứ chuyện gì ghi trong cuốn sổ đó!”
Buồn thay cho cô, ánh mặt Morgan lướt qua cô, và cô nhận ra ánh lửa rọi qua vải mỏng, chiếu sáng từng đường nét cơ thể cô. Cô vội vã túm chiếc váy rộng trước mặt để che trước ngực. “Tôi không phải gái điếm,” cô nói kịch liệt. “Nếu tôi như thế, chắc chắn một phần nào đó trong tôi sẽ biết điều đó. Nhưng tôi không biết, bởi không có cái gì như thế. Anh hoàn toàn sai về tôi. Nếu đây là một minh chứng cho khả năng điều tra của anh, tôi không thấy khâm phục đâu! Giờ… giờ ra ngoài tra hỏi thêm và làm bất cứ điều gì cần thiết để tìm ra tôi là ai đi.”
Morgan đứng dậy khỏi ghế theo cô. “Tôi không thể thay đổi sự thật chỉ vì em không thích nó.”
“Không chỉ là tôi không thích,” Vivien nói, thở hổn hển. “Tôi hoàn toàn bài xích nó. Anh nhầm rồi, anh không hiểu sao?” Cô lại càng xấu hổ khi lão đảo vì mất thăng bằng, cổ chân yếu ớt không giúp cô đứng vững.
“Em có cần tôi đưa em duyệt qua hàng loạt nhân chứng sẵn sàng thề trên cuốn Kinh Thánh rằng em là Vivien Duvall không?” Morgan hà khắc hỏi. “Em có muốn về nhà em xem bức tranh khỏa thân của mình đang treo trên tường giường ngủ không? Tôi mang về cho em một ít quần áo – em có muốn thử mặc để xem chúng vừa vặn tới thế nào không? Tôi có thể đào ra hàng núi bằng chứng cho em.” Anh tóm lấy cô khi cô cố loạng choạng lánh xa anh, tay anh khóa chặt sau lưng cô.
Vivien rên rỉ khi anh ôm cô sát vào thân thể to lớn của mình. Cô chặn cánh tay giữa họ, đầu ngẩng lên cố gắng nhìn gương mặt ở trên cao hơn cô nhiều. Xương sườn anh cứng như gỗ đóng tàu bên dưới bàn tay lạnh băng của cô. Anh giam cầm cô giữa cặp đùi mạnh mẽ của mình, giữ cô đứng yên.
“Thậm chí kể cả khi tôi là Vivien Duvall,” cô bướng bỉnh nói, “anh không thể chứng minh được rằng tôi đã làm tất cả những chuyện trong cuốn sổ đó. Tất cả đều là bịa đặt.”
“Tất cả đều là sự thật, Vivien. Em bán thân nuôi miệng.” Anh chẳng thoải mái với ý nghĩ đó hơn cô. “Em chuyển từ gã đàn ông này sang gã đàn ông khác, lấy thứ mà em muốn từ mỗi người trong số họ.”
“Ồ, thật sao? Vậy thì ai là người bảo trợ cuối cùng của tôi? Anh ta đâu, và vì sao anh chưa liên lạc với anh ta?”
“Em nghĩ anh ta là ai?” Morgan nhẹ nhàng hỏi.
Những lời này khiến Vivien quay cuồng. Cô há hốc miệng, choáng váng, đột nhiên lả đi trong tay anh. “Không.”
“Chúng ta đã là tình nhân kể từ sau khi em bỏ Ngài Gerard. Tôi đến nhà em thăm em vài lần. Chúng ta giữ mọi chuyện bí mật, nhưng chúng ta đang chuẩn bị phác thảo ra một hợp đồng đầy đủ,” Grant nói dối mà không hề cảm thấy tội lỗi. Sự lừa gạt này khó mà khiến cô tổn thương được, sau cuộc sống đồi bại mà cô theo đuổi, và nó hợp với mục đích của anh. Anh muốn cô, và đây là cách thiết thực nhất để có cô.
“Vậy anh và tôi là…” cô ấp úng.
“Đúng vậy.”
“Anh nói dối!” Vivien gồng lên chống lại anh, xô đẩy và cựa quậy, nhưng cánh tay anh như hai gọng kim loại. Rất nhanh cô mệt lả bởi nỗ lực phản kháng vô dụng. Cô không thể không ý thức được rằng những cử động của cô kích thích anh. Sự cương cứng của công cụ đàn ông ép lên cao trên bụng cô, đóng vào cô hơi nóng dữ dội của nó. Chúa ơi, làm sao cô có thể gần gũi với người đàn ông này mà không nhớ ra?
Cô run rẩy đổ ập người vào cơ thể cao ráo và vạm vỡ của anh. Cô quá mệt mỏi không cử động nổi. Hỗn hợp dễ chịu của mùi vải lanh và xà phòng cạo râu cay cay vương lại trên người, và cô hít sâu mùi hương ấy. Đầu cô ngả vào ngực anh, tai áp lên những nhịp đập rõ ràng của trái tim anh.
“Anh sai rồi,” cô nói, hoang mang đến độ không thể khóc được nữa. “Tôi không phải là hạng phụ nữ như thế. Tôi không thể.”
Anh không trả lời, và cô nhận ra anh tin vào điều đó tới mức nó không đáng để tranh cãi. Một thoáng giận dữ đan xen vào nỗi bối rối của cô. Được thôi. Cô sẽ không làm mình mệt thêm nữa bằng cách phủ nhận lời buộc tội… Thời gian chắc chắn sẽ chứng minh rằng anh sai.
“Giờ thì anh muốn gì ở tôi?” cô hỏi bằng giọng nặng nề. Một cơn run lướt dọc xuống thân thể khi cô cảm thấy tay anh di chuyển trên lưng cô, hơi nóng của lòng bàn tay xuyên qua lớp vải muslin mỏng.
“Tôi sẽ giữ em ở đây,” anh trả lời, “để bảo vệ em và cũng là để thuận tiện cho tôi.”
Thuận tiện cho anh? Điều đó chỉ có thể có nghĩa là anh dự định tiếp tục giao ước trớc đây của họ, bất chấp việc cô mất trí nhớ. Cô ngoảnh đầu lại nhìn chiếc giường quá cỡ giống như một nơi trú ẩn cho tới lúc này. Nếu anh muốn có cô tối nay, cô sẽ không chịu nổi. Cô sẽ trốn khỏi nhà và vừa chạy vừa la hét trên phố trong váy ngủ. “Tôi không thể thuận theo anh tối nay, nếu đó là điều anh dự định,” cô phản kháng nói. “Và cũng không phải tối mai. Và không phải…”
“Yên nào.” Lần đầu tiên ngữ điệu buồn cười len vào giọng anh. “Tôi không khốn kiếp tới nỗi ép buộc em trong khi em vẫn còn ốm. Chúng ta sẽ đợi đến khi em khỏe lại.”
“Tôi không bao giờ muốn thế nữa! Tôi không phải gái điếm.”
“Em sẽ muốn. Nó nằm trong bản chất của em, Vivien. Em không thể thay đổi con người thật của mình.”
Lời khẳng định hiển nhiên của anh làm cô tức điên. “Tôi không muốn gã đàn ông nào nữa kể từ bây giờ. Đặc biệt là anh.”
Sự phản kháng của cô dường như khơi dậy một thứ gì đó trong anh, giải phóng quyết tâm sắt đá muốn chứng tỏ điều gì đó với cô… và với chính mình. Anh nhanh chóng bế cô lên, trước khi cô kịp nghĩ hay phản ứng. Anh đưa cô tới giường đặt xuống lớp chăn được gấp lại ngăn nắp. Gương mặt tối sầm của anh che đi ánh lửa khi anh cúi người trên cô.
“Không,” Vivien thảng thốt.
Miệng anh cong lên có chút ác độc, nhưng khi anh áp môi lên môi cô, nụ hôn dịu dàng và chậm rãi, thắm thiết vô cùng. Anh chống bàn tay lên đệm hai bên đầu cô, không chạm bất kì phần nào khác của thân thể vào cô ngoại trừ miệng mình. Nếu cô muốn, cô hẳn đã có thể lăn ra khỏi anh dễ dàng. Nhưng cô ở lại bên dưới anh, sững sờ với cảm giác ngọt ngào và nóng bỏng chảy tràn ra nhanh chóng và khiến lông tơ trên khắp cơ thể cô dựng đứng.
Cô đưa tay lên mặt anh nửa như muốn đẩy anh ra nửa như không, nhưng anh nghiêng đầu hôn cô mãnh liệt hơn, và mọi ý nghĩ chống lại anh đều biến mất. Lưỡi anh đưa vào miệng cô, đùa bỡn, ve vuốt. Anh có vị của cà phê, và một mùi hương nam tính rất đỗi dễ chịu quyến rũ cô ngập ngừng đưa lưỡi ra đáp lại. Sự đụng chạm thoáng qua dường như kích thích anh. Anh thở sâu, áp miệng mình lên môi cô trong những nụ hôn dài và tìm kiếm, từng nụ hôn càng lúc càng dịu dàng và gần gũi. Vivien bất lực thả lỏng mình bên dưới anh trong khi cơn nhức nhối nặng nề mà ngọt ngào hình thành trong bầu ngực, thấp bên dưới bụng và giữa hai đùi. Tâm trí mê muội của cô không còn hiểu được chuyện gì đang xảy ra, thậm chí quan tâm cũng không. Tất cả những gì còn tồn tại là xúc cảm, và mọi phần trong cô đều tập trung vào hơi ấm nồng nàn từ miệng anh.
Với sự đột ngột khiến cô ngây dại, Morgan tách môi ra nhìn cô bằng ánh mắt sôi sục.
“Em thấy không?” anh khàn khàn nói. “Giờ cho tôi biết em là hạng phụ nữ nào?”
Phải mất một lúc Vivien mới hiểu điều anh nói. Xấu hổ và tức giận, cô lật người sang bên. “Đi đi,” cô thảng thốt, áp tay lên tai, không nghe bất cứ lời gì anh thốt lên. “Để tôi một mình.”
Anh làm theo lời cô ngay lập tức, bỏ lại cô thu mình trên giường trong nỗi hoang mang câm lặng.
Chỉ mơ hồ nhận thức mình đang đi đâu, Grant xuống cầu thang, đầu quay cuồng đầy câu hỏi, cảm xúc… “Vivien,” anh thì thầm không chỉ một lần, cái tên được gọi lúc thì là câu nguyền rủa, lúc lại là lời cầu nguyện.
Anh thấy mình bước vào thư viện, một nơi trú ẩn đầy da và gỗ sồi, với những chiếc ghế cũ kĩ nhưng thoải mái và các tủ sách được thiết kế đặc biệt. Tủ sách có mặt trước là kính mài, và lưới đồng ở giá cuối cùng. Anh mê mẩn sưu tầm sách – bất cứ thứ gì có hai bìa anh đều sưu tầm cả. Những chồng báo chất trên bàn thường khiến bà Buttons phàn nàn rằng ngồi nhà là hiểm họa hỏa hoạn lớn nhất Luân Đôn.
Grant không bao giờ ngồi yên lặng được một lúc mà không có sách hoặc báo trên tay. Khi không làm việc hay ngủ, anh đọc sách báo. Anh đọc bất cứ nội dung nào để ngăn mình không nghĩ về quá khứ. Và đêm đêm, khi nỗi hối tiếc quanh quẩn trong đầu anh như những hồn ma, tước đoạt mọi khả năng chìm vào giấc ngủ, anh lại tới thư viện, uống brandy và đọc sách cho tới khi chữ nhòe đi trước mắt mình.
Vơ vẩn đi qua những giá bùa chú bọc da, Grant tìm kiếm thứ có thể thu hút sự chú ý của mình sang hướng khác. Ngón tay nhẹ nhàng lướt trên những cánh cửa kính sáng và mát mẻ, mở một chiếc, chạm qua hàng sách. Nhưng lần này, chạm vào da bìa khiến anh khó chịu… Tay anh thèm khát da phụ nữ mềm mại, mái tóc mượt mà, bầu ngực và hông tròn trịa…
Anh bắt gặp hình ảnh mình trong kính, gương mặt đăm đăm khổ sở.
Quay đi với một tiếng rên, Grant tới tủ ly đặt giữa hai chiếc tủ nhỏ đồng bộ. Một tủ được dùng như hầm rượu nhỏ. Anh lục trong ngăn kéo cho tới khi bàn tay nắm quanh thân chai brandy hình thoi dẹp, sôi sục thứ chất lỏng thẫm màu.
Mở nút, anh uống trực tiếp từ chai rượu, sự đậm đà của rượu brandy Pháp đắt tiền trôi xuống cổ họng. Anh đợi cảm giác ấm áp quen thuộc tràn ngập trong lồng ngực, nhưng chỉ thấy sự trống rỗng.
Tâm trí anh quay lại hình ảnh của Vivien, sự ngọt ngào của môi cô, sự ngây thơ trong cách cô phản ứng. Như thể cô không quen hôn, như thể cô là một học sinh ngượng nghịu nhưng sẵn sàng học hỏi trong bàn tay của một người thầy đầy kinh nghiệm. Tất cả chỉ là ảo tưởng.
“Ngây thơ,” anh thì thầm với một tiếng cười gay gắt, và đổ thêm brandy vào họng mình. Vivien đúng là một món hàng thượng phẩm, nhưng dù gì cô vẫn chỉ là một con điếm. Và anh là một thằng ngốc khi cảm thấy muốn bảo vệ cô, khao khát cô, và tệ nhất, thích cô.
Anh ngồi trong ghế bành gác lên lên mép bàn, và yên lặng thừa nhận sự thật đáng xấu hổ này. Nếu anh không biết Vivien là ai, và từng là cái gì, anh sẽ điên cuồng vì cô. Gã đàn ông nào có thể không như thế chứ? Cô đáng yêu, thông minh và tỏ ra yếu đuối. Cách cô phản ứng khi được báo tin mình là gái làng chơi hòa trộn hoàn hảo giữa giận dữ và hoang mang. Cách mà một người phụ nữ trong trắng sẽ phản ứng. Bản năng và bộ não chưa bao giờ cho anh những thông điệp đối lập đến thế, và trong mấy lần đó, anh có khuynh hướng nghe theo bản năng. Nhưng không phải trong trường hợp thế này. Anh biết tất cả về tài năng giả bộ trong trắng độc nhất vô nhị của Vivien. Chuyện lúc này cô xử sự như thế nào không quan trọng, sớm hay muộn cô cũng trở về bản chất thật của mình.
Vì thế, anh không thể để mình bị cô quyến rũ.
Nhưng, chết tiệt… chuyện đó sẽ không hề dễ dàng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.