Chương 24: Bỏ trốn
BaoTruc120
29/09/2021
Đã vậy, cô muốn xem anh muốn nói cái gì..
Sau khi cô tiếp nhận cuộc gọi, đầu dây bên kia rất nhanh truyền đến giọng nói của người đàn ông.
"Em không phải nghĩ nhiều nữa, cún con đang ở chỗ của tôi!"
Hoá ra anh mới là người đã đưa Dâu Tây của cô đi, chết tiệt!
"Giản Thịnh Nam.." Mặc dù đã cố giữ bản thân thật bình tĩnh nhưng đến khi giọng nói của cô cất lên, dường như vẫn có chút run rẩy ở trong đó: "Anh nói xem tôi rốt cục đã làm gì sai? Anh trả thù Giản Thanh Hải tôi không có ý kiến, nhưng tại sao anh cứ nhất quyết kéo tôi vào chuyện này, tôi đã làm Cố thị phá sản sao? Tôi đã hại chết ba anh sao? Là tôi đã làm sao?"
Nếu không tại sao lại đối xử với cô như vậy?
Giản Thịnh Nam anh rất tùy tiện với cô, với tất cả những thứ thuộc về cô. Anh chưa bao giờ nghĩ đến cảm nhận của cô.
"Doãn Niệm.." Giọng nói của người đàn ông một lần nữa truyền đến bên tai cô, cực kỳ điềm tĩnh: "Tôi đã nói chuyện đó không liên quan đến em."
Nói đến đây, Doãn Niệm gần như hét lên: "Nhưng những gì anh làm với tôi đã chứng minh tất cả!"
Dứt lời, cô cũng không cho người đàn ông kia có cơ hội lên tiếng, cúp máy, khoá nguồn.
Thời gian qua cô chịu đựng đủ rồi, cô không thể tiếp tục sống trong cái nhà này nữa, bởi vì nơi này chính là địa ngục của cô!
Thu dọn xong những thứ cần thiết vào trong ba lô và một chiếc túi nhỏ, Doãn Niệm nhìn lại nơi này một lần cuối rồi xoay người rời đi.
Doãn Niệm trốn khỏi nơi đó thông qua một cái lỗ nhỏ ở gần nhà sau, mà trước kia cô cũng trốn ra ngoài bằng cách thức tương tự.
Lúc này cô đã đứng trước đại lộ, ánh mắt vô định nhìn dòng xe cộ đang qua lại không ngừng nghỉ, cô đột nhiên cảm thấy có chút lạc lõng.
Thế giới rộng lớn như vậy, cô biết đi đâu bây giờ?
Với số tiền ít ỏi mà cô đang có thì việc thuê một căn nhà để sống lâu dài là không thể được, có thể đêm nay cô sẽ qua đêm ở gầm cầu hay công viên cũng không chừng.
Người ta nói "vạn sự khởi đầu nan", chỉ cần qua được đêm nay, ngày mai cô sẽ đi tìm việc làm, nếu có thể cô sẽ xin ứng trước nửa lương để thuê một căn nhà nhỏ, cứ như vậy, cô vừa học vừa làm, cuộc sống nhất định sẽ ổn hơn thôi.
Nhưng ngay khi tinh thần cô vừa phấn chấn trở lại thì toàn bộ hy vọng gần như tan biến chỉ trong nháy mắt.
Doãn Niệm cũng không biết từ lúc nào, chiếc Audi quen thuộc kia đã xuất hiện trước mặt cô.
Nếu có một điều ước, cô ước người đang ngồi trong xe không phải là Giản Thịnh Nam, dù sao trên đất nước này cũng không phải chỉ có mỗi anh lái chiếc xe đó.
Không lâu sau, cửa xe rốt cục cũng mở ra..
Doãn Niệm có chút khẩn trương, cô biết người trong xe có là ai đi chăng nữa thì cô tốt hơn nên nhanh chóng rời khỏi đây, nhưng đôi chân của cô hiện tại lại không nhấc lên được, chỉ có thể đứng lặng người nhìn chủ nhân của chiếc xe bước xuống.
Đến khi nhìn rõ được khuôn mặt của người đó thì đôi mắt trong veo của cô đã hoàn toàn chấn động!
"Không.." Doãn Niệm khẽ lắc đầu, ánh mắt khó tin nhìn người đàn ông đang từng bước tiến về phía mình, đôi mắt sắc lạnh cùng giọng nói âm lãnh đó khiến toàn thân cô run lên bần bật..
"Đời này em sẽ không thoát khỏi tay tôi đâu!"
Trong khi Doãn Niệm còn chưa kịp phản ứng thì Giản Thịnh Nam đã đi đến nắm lấy cổ tay nhỏ nhắn của cô kéo đi.
Chẳng mấy chốc Doãn Niệm đã bị anh nhét vào trong xe, lúc này cô cũng không có bất kì hành vi chống đối nào, ánh mắt bất lực nhìn anh chằm chằm.
"Giản Thịnh Nam, anh định đối xử với tôi như vậy đến bao giờ đây? Anh không mệt nhưng tôi thấy rất mệt."
Giản Thịnh Nam hoàn toàn không để tâm đến lời nói của cô, cúi người cài dây an toàn cho cô rồi điều khiển xe rời đi.
"Giản Thịnh Nam, anh muốn đưa tôi đi đâu?"
Giản Thịnh Nam khẽ liếc nhìn gương chiếu hậu: "Im lặng đi, tôi đang đau đầu."
Doãn Niệm nghe vậy cũng không nói thêm bất cứ lời nào, trực tiếp hướng mặt ra cửa, đôi mắt tràn ngập vẻ ủy khuất.
Cô biết việc mình nên làm ngay lúc này chính là giữ im lặng, nhưng khi nghĩ đến Dâu Tây cô lại không ngăn được lời nói của mình.
"Cho tôi gặp cún con.."
Doãn Niệm chỉ vừa nói được đến đó thì đã bị người đàn ông quay sang quát lớn: "Tôi đã bảo em im lặng!"
Một màn này khiến Doãn Niệm không chỉ giật mình mà còn tỏ ra vô cùng hoảng sợ, bởi từ trước đến giờ Giản Thịnh Nam chưa từng lớn tiếng với cô như vậy.
Một giọt nước trong suốt từ khoé mi trào ra rồi lặng lẽ rơi trên khuôn mặt tinh tế của cô. Thực ra Doãn Niệm cũng không mong muốn bản thân lại trở nên yếu đuối như vậy, nhất là khi ở trước mặt người đàn ông này!
Liền đó, cô đưa tay gạt đi giọt nước ấm nóng kia, sau đó cô thật sự không nói thêm gì nữa, ánh mắt kiên định nhìn về phía trước.
Sau khi cô tiếp nhận cuộc gọi, đầu dây bên kia rất nhanh truyền đến giọng nói của người đàn ông.
"Em không phải nghĩ nhiều nữa, cún con đang ở chỗ của tôi!"
Hoá ra anh mới là người đã đưa Dâu Tây của cô đi, chết tiệt!
"Giản Thịnh Nam.." Mặc dù đã cố giữ bản thân thật bình tĩnh nhưng đến khi giọng nói của cô cất lên, dường như vẫn có chút run rẩy ở trong đó: "Anh nói xem tôi rốt cục đã làm gì sai? Anh trả thù Giản Thanh Hải tôi không có ý kiến, nhưng tại sao anh cứ nhất quyết kéo tôi vào chuyện này, tôi đã làm Cố thị phá sản sao? Tôi đã hại chết ba anh sao? Là tôi đã làm sao?"
Nếu không tại sao lại đối xử với cô như vậy?
Giản Thịnh Nam anh rất tùy tiện với cô, với tất cả những thứ thuộc về cô. Anh chưa bao giờ nghĩ đến cảm nhận của cô.
"Doãn Niệm.." Giọng nói của người đàn ông một lần nữa truyền đến bên tai cô, cực kỳ điềm tĩnh: "Tôi đã nói chuyện đó không liên quan đến em."
Nói đến đây, Doãn Niệm gần như hét lên: "Nhưng những gì anh làm với tôi đã chứng minh tất cả!"
Dứt lời, cô cũng không cho người đàn ông kia có cơ hội lên tiếng, cúp máy, khoá nguồn.
Thời gian qua cô chịu đựng đủ rồi, cô không thể tiếp tục sống trong cái nhà này nữa, bởi vì nơi này chính là địa ngục của cô!
Thu dọn xong những thứ cần thiết vào trong ba lô và một chiếc túi nhỏ, Doãn Niệm nhìn lại nơi này một lần cuối rồi xoay người rời đi.
Doãn Niệm trốn khỏi nơi đó thông qua một cái lỗ nhỏ ở gần nhà sau, mà trước kia cô cũng trốn ra ngoài bằng cách thức tương tự.
Lúc này cô đã đứng trước đại lộ, ánh mắt vô định nhìn dòng xe cộ đang qua lại không ngừng nghỉ, cô đột nhiên cảm thấy có chút lạc lõng.
Thế giới rộng lớn như vậy, cô biết đi đâu bây giờ?
Với số tiền ít ỏi mà cô đang có thì việc thuê một căn nhà để sống lâu dài là không thể được, có thể đêm nay cô sẽ qua đêm ở gầm cầu hay công viên cũng không chừng.
Người ta nói "vạn sự khởi đầu nan", chỉ cần qua được đêm nay, ngày mai cô sẽ đi tìm việc làm, nếu có thể cô sẽ xin ứng trước nửa lương để thuê một căn nhà nhỏ, cứ như vậy, cô vừa học vừa làm, cuộc sống nhất định sẽ ổn hơn thôi.
Nhưng ngay khi tinh thần cô vừa phấn chấn trở lại thì toàn bộ hy vọng gần như tan biến chỉ trong nháy mắt.
Doãn Niệm cũng không biết từ lúc nào, chiếc Audi quen thuộc kia đã xuất hiện trước mặt cô.
Nếu có một điều ước, cô ước người đang ngồi trong xe không phải là Giản Thịnh Nam, dù sao trên đất nước này cũng không phải chỉ có mỗi anh lái chiếc xe đó.
Không lâu sau, cửa xe rốt cục cũng mở ra..
Doãn Niệm có chút khẩn trương, cô biết người trong xe có là ai đi chăng nữa thì cô tốt hơn nên nhanh chóng rời khỏi đây, nhưng đôi chân của cô hiện tại lại không nhấc lên được, chỉ có thể đứng lặng người nhìn chủ nhân của chiếc xe bước xuống.
Đến khi nhìn rõ được khuôn mặt của người đó thì đôi mắt trong veo của cô đã hoàn toàn chấn động!
"Không.." Doãn Niệm khẽ lắc đầu, ánh mắt khó tin nhìn người đàn ông đang từng bước tiến về phía mình, đôi mắt sắc lạnh cùng giọng nói âm lãnh đó khiến toàn thân cô run lên bần bật..
"Đời này em sẽ không thoát khỏi tay tôi đâu!"
Trong khi Doãn Niệm còn chưa kịp phản ứng thì Giản Thịnh Nam đã đi đến nắm lấy cổ tay nhỏ nhắn của cô kéo đi.
Chẳng mấy chốc Doãn Niệm đã bị anh nhét vào trong xe, lúc này cô cũng không có bất kì hành vi chống đối nào, ánh mắt bất lực nhìn anh chằm chằm.
"Giản Thịnh Nam, anh định đối xử với tôi như vậy đến bao giờ đây? Anh không mệt nhưng tôi thấy rất mệt."
Giản Thịnh Nam hoàn toàn không để tâm đến lời nói của cô, cúi người cài dây an toàn cho cô rồi điều khiển xe rời đi.
"Giản Thịnh Nam, anh muốn đưa tôi đi đâu?"
Giản Thịnh Nam khẽ liếc nhìn gương chiếu hậu: "Im lặng đi, tôi đang đau đầu."
Doãn Niệm nghe vậy cũng không nói thêm bất cứ lời nào, trực tiếp hướng mặt ra cửa, đôi mắt tràn ngập vẻ ủy khuất.
Cô biết việc mình nên làm ngay lúc này chính là giữ im lặng, nhưng khi nghĩ đến Dâu Tây cô lại không ngăn được lời nói của mình.
"Cho tôi gặp cún con.."
Doãn Niệm chỉ vừa nói được đến đó thì đã bị người đàn ông quay sang quát lớn: "Tôi đã bảo em im lặng!"
Một màn này khiến Doãn Niệm không chỉ giật mình mà còn tỏ ra vô cùng hoảng sợ, bởi từ trước đến giờ Giản Thịnh Nam chưa từng lớn tiếng với cô như vậy.
Một giọt nước trong suốt từ khoé mi trào ra rồi lặng lẽ rơi trên khuôn mặt tinh tế của cô. Thực ra Doãn Niệm cũng không mong muốn bản thân lại trở nên yếu đuối như vậy, nhất là khi ở trước mặt người đàn ông này!
Liền đó, cô đưa tay gạt đi giọt nước ấm nóng kia, sau đó cô thật sự không nói thêm gì nữa, ánh mắt kiên định nhìn về phía trước.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.