Ngoan, Cái Này Không Thể Ăn

Chương 41: - Ta cũng chỉ bị ép mà thôi!

Tô Tửu

21/12/2021

Thứ này không thể dùng sức kéo ra!

Những lời này vừa mới lướt qua đầu Trương Yến, ả liền trơ mắt nhìn Tạ Trì rút cây đinh từng chút từng chút một.

Phốc!

Máu mủ đen ngòm phun trào ra ngoài, thậm chí bắn lên quần áo của Tạ Trì, nàng tiếp tục ấn đầu của anh thi lên tường, để nó không lộn xộn được nữa.

Đau là điều không thể tránh khỏi, cây đinh trên đầu nó, tựa như thâm nhập vào hồn phách, cố ý dùng hết sức rút ra, không đau mới lạ a.

Thế nhưng, một khi cây đinh vẫn còn tồn tại, tên tiểu quỷ này không có biện pháp đạt được tự do, càng không thể đi đầu thai.

Cứ coi như đau dài không bằng đau ngắn đi.

Mạnh Thư cùng nữ quỷ vừa vào được, lập tức tiến đến hỗ trợ.

"Giao cho ta!" Cuối cùng cũng có chỗ cho nàng thể hiện. Nữ quỷ vô cùng hưng phấn, cơ hội lập công chuộc tội là đây nha!

Tạ Trì bừng tỉnh đại ngộ, có quỷ mẫu ở đây! Nàng lại quên mất!

Quả nhiên, giận quá mất khôn!

Quỷ mẫu gào thét vọt tới, Tạ Trì nhanh chóng rút kiếm ra. Anh thi vừa mới thoát khỏi Trảm ma kiếm liền bị quỷ mẫu ôm lấy.

Tên tiểu quỷ trực tiếp bị quỷ mẫu nuốt vào cơ thể, vừa mới bắt đầu, nó còn phản kháng vài lần. Sau khi bị nuốt, nó lập tức trở nên an tĩnh.

Bởi vì anh thi cảm nhận được sự ấm áp và thoải mái trong bụng mẹ, linh hồn thống khổ kia tựa hồ đạt đến sự bình yên.

Tạ Trì quay đầu nhìn về phía Trương Yến, ả ta thét chói tai, cầu cứu: "Sư phụ cứu ta!"

Một lão già xuất hiện từ bên trong phòng ngủ, dáng vẻ lão ta cực xấu, gầy gò, cằn cỗi không khác gì một bộ xương khô chui ra từ nấm mồ, được bọc thêm một lớp da người mỏng manh, miễn cưỡng bao lấy bộ xương cốt, làn da nhăn nhúm, hoàn toàn không hợp với cơ thể của lão.

Hơn nữa, ánh mắt của lão vô cùng âm trầm, trên đầu chỉ có vài cọng tóc bay phấp phới. Điều ghê tởm hơn chính là lão ta đang cởi trần, còn quần có thể do lão vội vàng mặc vào nên trông rất luộm thuộm.

Mạnh Thư nhịn không được lên tiếng: "M* nó! Khẩu vị nặng thật!"

Lão già vất vả kéo khóa quần, sau đó nghe được lời Mạnh Thư nói: "Cả đời này, ta ghét nhất người khác bảo ta xấu".

Không đúng, ta còn chưa mắng ngươi a, ngươi nhập vai quá vội đi?

Tạ Trì cũng cảm thấy không dám nhìn thẳng, bèn nói: "Ngươi có thể quay về phòng, mặc quần áo cho chỉnh tề chút được không? Ta cho ngươi thời gian, bảo đảm trong lúc đó, tuyệt đối không đánh đồ đệ của ngươi".

Đều do nhìn lão ta quá đau mắt, kinh tởm a. Lát nữa còn phải đánh nhau, để như vậy sẽ ảnh hưởng xấu đến nàng a, thà rằng để hắn mặc quần áo trước.



Có lẽ trước đây, lão ta bị mắng xấu xí không ít, nghe được một câu liền cảm thấy mọi người đang châm chọc hắn. Vẻ mặt vẫn luôn âm độc, cũng không rõ hắn lôi bộ xương khô ra từ đâu.

Trông bộ xương rất sạch sẽ, bộ dạng cũng không lớn, ắt hẳn không phải xương của người trưởng thành, trên trán còn có một dấu chấm tròn màu đỏ, ngoài ra, khắp nơi trên đầu lâu đều chi chít lỗ hổng. Hơn nữa, mỗi lỗ hổng đều to hơn dấu chấm đỏ trên trán kia.

Hắn cầm bộ xương, lay động không ngừng, âm thanh tựa như tiếng chuông chậm rãi vang lên.

Trương Yến vừa thấy lão lấy bộ xương khô ra, liền núp phía sau lưng lão.

Lão già lập tức kiêu ngạo nói: "Do các ngươi tự tìm đến cái chết, đừng có trách ta!"

Tạ Trì ngưng trọng nhìn lão, trực giác báo cho nàng biết, thứ này không đơn giản!

Theo tiếng chuông vang lên, Tạ Trì tựa như thấy được vô vàn làn sóng vô hình đẩy ra. Nàng chuẩn bị tốt, âm thầm cảnh giác. Song, nàng vẫn có chút lo lắng a, bởi vì nàng không am hiểu đối phó mấy thứ pháp khí này, trên đời có biết bao nhiêu loại pháp khí, mỗi loại đều có tác dụng khác nhau, rất khó đề phòng.

Vô vàn làn sóng bay xuyên qua người Tạ Trì. Một giây, hai giây, ba giây, nàng không hề phản ứng.

Lão già sửng sốt, càng dùng sức lay động bộ xương kia. Một tiếng hét thảm bỗng nhiên truyền tới, Mạnh Thư ôm đầu quỳ gối trên mặt đất, chỉ thấy một cái bóng xuất hiện trên người hắn rồi biến mất. Trong khoảng khắc đó, hồn phách của Mạnh Thư giãy giụa như muốn thoát khỏi thân thể hắn.

Lão già kia lắc bộ xương khô một cái, Mạnh Thư liền kêu thảm thiết một chút. Trái ngược với Tạ Trì, nàng lại không hề bị ảnh hưởng, thậm chí còn có thể trừng mắt nhìn chằm chằm vào lão ta.

Mạnh Thư: "Nữ chủ, cứu mạng!"

Lúc này, Tạ Trì mới phản ứng lại, nàng dùng chân đá cái ghế đang nằm trên mặt đất về phía lão, khiến lão ta sợ ngây người: "Sao có thể! Sao ngươi vẫn có thể đứng trơ trơ ra đó! Miễn là con người, đều sẽ có hồn phách, phải bị tác động mới.......... A!"

Chiếc ghế trực tiếp bay thẳng vào mặt khiến lão ngã rầm xuống sàn nhà, một chiếc răng cửa cũng bị rớt ra.

Đồng thời, bộ xương khô cũng bị rơi xuống đất, lăn hai ba vòng, Trương Yến thấy vậy, chuẩn bị nhào đến đoạt lấy nó liền bị Tạ Trì đạp cho một cước vào cằm, âm thanh xương cốt vỡ vụn vang lên. Trương Yến hét to một tiếng, ngã nhào trên mặt đất, dùng tay che cằm, không nói nên lời.

Tạ Trì cầm bộ xương khô lên, nhìn trái nhìn phải rồi tùy tay lắc lắc vài lần.

Lão già cùng Trương Yến nằm trên sàn, kêu la thảm thiết không ngừng, tựa như có người cầm lấy cây búa to, liên tục đập vào đầu bọn họ, hồn phách thiếu chút nữa bị đập ra bên ngoài.

Lúc trước, lão già kia đều cầm thứ này đi 'tác oai tác quái', hại người khắp nơi. Hiện tại, hắn bị Tạ Trì dùng thứ này trừng phạt lão, cho lão nếm mùi đau khổ.

Lão già ôm đầu lăn trên mặt đất, khàn giọng nói: "Không thể! Sao ngươi có thể sử dụng..... Sao ngươi có thể sử dụng được!"

Tạ Trì lại lắc lắc hai lần, hồn phách của Trương Yến hiển nhiên sẽ không cứng rắn bằng lão già kia, lập tức ly thể. Lão già cố gắng cắn nát ngón tay, vẽ vào không khí tạo thành một dấu huyết phù kỳ quái.

Ngay lúc đó, bộ xương đột ngột ngừng lay động, dường như có một bàn tay đang giữ chặt lấy tay nàng. Lão liền nhân cơ hội này bò lên, dùng những móng tay nhọn hoắc của mình xé rách làn da trước ngực, cũng không có nhiều máu tươi chảy xuống. Thay vào đó, lại xuất hiện bảy tám cái đầu đang chui ra từ bên trong.

Toàn bộ đều là tiểu quỷ, nhắm về phía Tạ Trì mà phóng đến.

Tạ Trì nhanh nhẹn né tránh bọn tiểu quỷ, nàng không màng đến bọn chúng, trực tiếp lao thẳng tới lão già kia.

Nắm chui ra người nàng, lan tỏa hắc khí bao trùm bọn chúng. Tạ Trì dùng kiếm đâm thẳng vào ngực lão, cắm lão già kia dính chặt vào mặt đất.



Trương Yến vừa mới hoàn hồn, vừa trông thấy liền hét to một tiếng, nét mặt vô cùng hoảng sợ. Hơn nữa, ban nãy cằm của ả đang bị thương, trong ngoài miệng đều là máu, trông dáng vẻ cực kỳ thê thảm.

Tạ Trì đứng kế bên, dùng chân đá ả ngã lăn trên sàn, bực tức quấy lỗ tai: "Câm miệng, lại phát ra âm thanh nào nữa thì đừng trách ta. Còn nữa, đừng có ảo tưởng muốn chạy trốn, bằng không, ngươi sẽ hối hận!"

Trương Yến vừa che miệng, vừa khóc gật gật đầu, có lẽ đang suy nghĩ rốt cuộc bản thân đã làm gì đắc tội với tên sát thần này.

Tạ Trì quay đầu nhìn lão già kia, thấy hắn nằm im bất động, không biết còn sống hay đã chết. Nàng rút thanh kiếm ra mới phát hiện thân thể của lão tựa như kinh khí cầu bị xì hơi, hoàn toàn khô héo. Chẳng qua, trạng thái ban đầu của lão vốn đã gầy gò cho nên nhất thời chưa phát hiện ra.

Tạ Trì đá một cái, cơ thể của lão chỉ còn một bộ da khô, bên trong không có nội tạng. Nhìn là biết lão già kia đã dùng tà thuật nào đó để chạy trốn rồi.

Tạ Trì cau mày, vốn dự định 'một lưới bắt hết', bọn chúng không thể nào ngửa cổ chờ chết được sao? Vì cái gì phải cố gắng giãy giụa đâu? Hại nàng lãng phí thêm thời gian đi tìm lão già chết tiệt kia.

Trương Yến ở bên cạnh run run rẩy rẩy, không dám ngước đầu nhìn Tạ Trì.

Trong mắt Trương Yến, sư phụ ả là kẻ vô cùng tự cao tự đại. Kết quả lại bị Tạ Trì đá như trái banh vậy, nghĩ đi nghĩ lại ả thấy sợ hãi cũng là chuyện bình thường đi.

Tạ Trì thấy lão già đã chạy trốn, liền quay đầu nhìn Trương Yến, hình như nàng đang suy nghĩ xử lý ả ra sao.

Trương Yến rơi nước mắt nói: "Đừng..... đừng giết ta! Ta có thể giúp ngươi tìm thấy sư phụ ta!" Ả nghĩ nát óc cũng không rõ mình đắc tội với vị lão đại này khi nào, liền cảm thấy Tạ Trì là kẻ thù của sự phụ. Không trách ta bạc tình, thời điểm này đương nhiên phải nghĩ đến biện pháp sống sót.

Tạ Trì cười nhạo một tiếng: "Còn tưởng hai người các ngươi thầy trò tình thâm a".

Trương Yến nhanh nhảu đáp: "Ta cũng hết cách, ai nguyện ý đi phục vụ cho lão sắc quỷ như vậy bao giờ".

Ả đáng thương nói: "Ta cũng chỉ bị bắt 'tiếp tay cho giặt', chính lão đã ép bức ta. Ta thật sự không còn cách nào, lão già kia ham muốn sắc đẹp của ta, còn ép ta....... ép ta làm loại chuyện này......."

Trương Yến khóc thảm thiết, nếu có ai không rõ, đều sẽ cho rằng nàng thật sự bị hiếp bức.

Tạ Trì chỉ nói một câu: "Mượn mệnh cũng do lão ta ép ngươi sao?"

Trương Yến đột nhiên im lặng, trông vẻ mặt rất buồn cười a.

Mượn mệnh.

Chuyện này đáng lẽ không có ai biết, thì ra Tạ Trì nhắm vào chính mình nên mới đến đây......

Tạ Trì lạnh lẽo nhìn ả: "Bản thân ngươi đã gây ra chuyện gì, trong lòng ngươi ắt hẳn hiểu rõ hơn ai hết. Khóc cho ta xem cũng vô dụng thôi, làm chuyện ác nhất định phải trả giá đại giới".

"Ngươi.... ngươi muốn làm gì....." Trong lòng Trương Yến có dự cảm không tốt, sắc mặt ả trắng bệch, bò lại ôm chân Tạ Trì, không ngừng lẩm bẩm: "Tha cho ta đi..... Cầu xin ngươi, tha cho ta đi! Ta biết hang ổ của lão ta! Ta có thể giúp ngươi tìm thấy lão già đó!"

"Ngươi cũng xứng đáng tồn tại?" Tạ Trì tức giận nở nụ cười.

Ngay lúc này, Trương Yến đột nhiên ngẩng đầu lên, ánh mắt tàn ác, trong tay ả không rõ khi nào xuất hiện một con dao nhỏ, chĩa về hướng Tạ Trì.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Ngoan, Cái Này Không Thể Ăn

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook