Chương 31:
Diệp Tích Ngữ
07/09/2021
"Không đi thì thôi!"
Đông Lộ nhìn khuôn mặt tuấn tú đang cười xấu xa của Thẩm Thần, biết hắn đang chơi mình liền có chút tức giận, gương mặt trắng nõn hiện lên một tia đỏ ửng, trừng mắt với hắn một cái rồi xoay người rời đi.
Thẩm Thần nhìn bóng dáng nổi giận đùng đùng của cô, sờ sờ cái mũi, cảm giác có chút khác so với dự đoán của hắn ghê.
Hắn mở điện thoại ra, màn hình còn dừng lại ở giao diện nói chuyện với Du Minh Dương.
Du Minh Dương đang dạy hắn bí quyết theo đuổi con gái.
[Nam nhân không xấu, nữ nhân không yêu, mấy cô gái nhỏ hiện nay ấy, cậu đừng thấy cô ấy trông có vẻ văn văn tĩnh tĩnh mà nhầm, kỳ thật trong xương cốt đều thích cái loại nam sinh vừa hư vừa xấu xa, một nam sinh ngẫu nhiên giở trò lưu manh thì càng kích thích, càng để lại ấn tượng không thể xóa nhòa cho cô gái đó. Nhớ kỹ, ngàn vạn lần đừng có nước ấm nấu ếch xanh*, cậu mà nấu ếch xanh thì nó chỉ nhảy sang nồi người khác thôi.]
*Nước ấm nấu ếch xanh: Một câu chuyện ngụ ngôn của Trung Quốc, kể về một con ếch khi thả vào nước nóng thì nó sẽ lập tức nhảy ra, còn khi thả nó vào nước lạnh thì nó sẽ ở yên trong đấy rồi chết từ từ. Ở đây ý chỉ nếu vồ vập quá thì con gái sẽ lập tức tránh xa mình.
Thẩm Thần gõ qua một câu: [Tôi vừa bảo cô ấy hôn tôi.]
Du Minh Dương lập tức đáp lại: [Kết quả thế nào?]
Thẩm Thần: [Cô ấy không chút do dự đã rời đi rồi.]
[...] Du Minh Dương: [Vậy thì chỉ có hai trường hợp.]
[Cái gì?]
[Một là cô ấy không thích cậu như vậy, hai là...]
Du Minh Dương chậm rãi gõ chữ, [Cô ấy căn bản không hề thích cậu.]
Thẩm Thần im lặng chớp mắt một cái, quyết đoán kéo đen anh ta, quyết định vẫn là phải dựa vào chính mình.
Không thích tôi?
Không có khả năng.
***
Đông Lộ tới văn phòng, đem tình huống vừa rồi nói qua một lần, tất nhiên là đã lược bỏ cái hành vi không biết xấu hổ kia của Thẩm Thần, chỉ nói hắn không muốn đi, cô cũng không có cách khuyên.
La Nhạc Phúc với hiệu trưởng đều cau mày, trên mặt là vẻ đăm chiêu lo lắng.
"Aizz, vậy thôi đi, dưa xanh hái không ngọt, chúng ta vẫn là chọn người khác thì hơn." Hiệu trưởng lắc đầu thở dài, nhìn Đông Lộ, "Cô gái nhỏ, thầy nhớ là em học cũng không tệ?"
"Tàm tạm ạ." Đông Lộ khiêm tốn, "Bạn học giỏi hơn em có nhiều lắm."
"Vậy được, chọn em đi." Hiệu trưởng cười tủm tỉm nói, bàn tay già nua lại vỗ vỗ vai cô, "Cố gắng nỗ lực cho tốt, làm vẻ vang trường học nhé, thầy tin tưởng em."
Đông Lộ: "..." Em cảm thấy chúng ta không có cùng tần sóng não.
"Hiệu trưởng, thầy cũng đừng dọa em ấy." La Nhạc Phúc vẫn nhíu mày như cũ, trên mặt tỏ vẻ không tán đồng, nói với Đông Lộ, "Yên tâm đi, em có đi cũng không đi một mình đâu, trường sẽ chọn ra một số em học sinh để huấn luyện một thời gian đã, sau đó lại chọn ra những bạn có biểu hiện tốt nhất để tham gia thi đấu, quá trình đại khái chính là như vậy, top 10 của lớp chúng ta đều phải đi."
Đông Lộ mê mang: "Sao lại chọn lớp mình ạ? Năm ba không tham gia sao?"
Rõ ràng người của Nhất Trung phái tới đều là năm ba.
La Nhạc Phúc: "Đương nhiên không rồi, các anh chị năm ba đang bận ôn thi, ôn thi còn chưa ra đâu vào đâu thì làm gì có thời gian đi tham gia cái này?"
Đông Lộ đành phải hỏi: "Vậy thi đấu là đấu cái gì ạ?"
Lần này là hiệu trưởng trả lời cô: "Chính là đấu trí bình thường thôi, nhưng phạm vi khá lớn, em về lớp trước đi, thầy với thầy La thương lượng chuyện chọn người đã."
"Dạ." Đông Lộ gật đầu, rời đi.
Cô từ cửa sau đi vào lớp học, nhìn thấy Chu Tiêu Hàm ngồi gần cửa đang uể oải ỉu xìu ghé vào bàn chơi di động, bên cạnh cô ấu, Lục Vọng đang giảng đề cho bạn học nữ khác, ôn nhu lại kiên nhẫn, nụ cười làm người ta như được tắm mình trong gió xuân.
Đông Lộ nhìn cậu ta, lại đi tới bên cạnh Chu Tiêu Hàm, nhẹ nhàng hỏi: "Cậu làm sao thế?"
Trong ấn tượng của cô, Chu Tiêu Hàm luôn là cô gái dư thừa tinh lực, rất ít khi mặt ủ mày chau.
Chu Tiêu Hàm uể oải lắc đầu, "Không sao hết."
Lục Vọng giảng bài cho bạn học xong cũng lo lắng nhìn qua, hỏi cô ấy: "Có phải cậu cảm thấy trong người không thoải mái không? Hình như cả ngày nay cậu đều không có tinh thần."
Nói xong, cậu ta rất tự nhiên duỗi tay sờ trán cô nàng.
Chu Tiêu Hàm đỏ mặt, không ngừng rụt vai né tránh bàn tay của cậu ta, lắp bắp nói: "Tớ không có sao hết, Lộ Lộ, tớ đói rồi, cậu đi mua đồ ăn với tớ đi."
"À, được." Đông Lộ có chút kỳ quái nhìn hai người họ, cái gì cũng không hỏi, nhẹ nhàng gật đầu.
Chu Tiêu Hàm túm tay Đông Lộ chạy ra khỏi lớp như đi chạy nạn, che ngực thở dốc nói: "Mẹ ơi, quá kích thích, tớ sắp không xong rồi!"
"Rốt cuộc cậu bị làm sao thế?" Đông Lộ không hiểu.
Chu Tiêu Hàm có vẻ mặt sống không còn gì luyến tiếc, "Hình như tớ thích Lục Vọng mất rồi."
"Cái đó... cậu ta không thích cậu?" Đông Lộ nhìn cô nàng khó chịu như vậy, cho là bị từ chối rồi.
"Tớ không biết, nhưng cậu ấy đối với tớ rất tốt." Chu Tiêu Hàm rầu rĩ không vui.
"Vậy không phải là tốt rồi sao?"
"Nhưng vấn đề là! Cậu ấy đối với nữ sinh nào cũng rất tốt, bọn họ muốn cậu ấy giúp, cậu ấy chưa từng từ chối, lại còn ôn nhu như vậy nữa." Chu Tiêu Hàm buồn rầu gãi đầu, "Tớ biết cậu ấy là một người hiền lành, nhưng tớ ghen tỵ, tớ khó chịu."
"..." Đông Lộ không biết nên an ủi cô nàng thế nào, bản thân cô đối với chuyện tình cảm cũng cái hiểu cái không.
Chu Tiêu Hàm trước kia là một người rất lạc quan, nay lại bởi vì thích một người mà trở nên lo được lo mất.
Cô thật sự không thể hiểu được cảm giác đó.
Tựa như cô cũng không lý giải được khi Thẩm Thần nói thích mình, là loại cảm giác gì.
***
Danh sách người được đề cử tham gia thi đấu rất nhanh được soạn ra, La Nhạc Phúc tuyên bố danh sách đó ở trong tiết tự học của lớp, trừ Thẩm Thần ra thì mười người đứng đầu lớp đều phải tham gia.
Thẩm Thần nghe xong còn có chút kinh ngạc, nhìn Đông Lộ: "Cậu cũng phải đi?"
"Ừ." Đông Lộ vốn dĩ cũng không quan tâm tới trận đấu này, nhưng chỉ cần nghĩ tới những lời nữ sinh Nhất Trung đó nói ngày hôm ấy thì cô lại tức giận.
Thẩm Thần nhíu mày, "Đừng đi, sẽ thua, cậu..." Không có khả năng thắng.
Hắn muốn nói lại thôi.
"Tôi là học sinh của Cửu Trung.
Tựa như biết hắn muốn nói gì, Đông Lộ nhàn nhạt mở miệng, "Cậu không đi thì có thể hiểu được, rốt cuộc thì trước kia cậu cũng là người của Nhất Trung, là người bên phe bọn họ, tôi thì không giống."
"Cái gì mà Nhất Trung với Cửu Trung, đều chỉ là một cái trường học mà thôi."
Thẩm Thần nhíu mày, cho là cô hiểu lầm, lập tức trịnh trọng cho thấy lập trường của mình, "Tôi không giống bọn họ, chưa từng coi thường Cửu Trung bao giờ, ngược lại, tôi phải cảm ơn Cửu Trung mới đúng, nhờ nó mà tôi mới gặp được cậu."
Lời này hắn nói ra vô cùng tự nhiên.
Đông Lộ nghẹn họng, từ sau khi hắn tỏ tình, phảng phất như chẳng còn cố kỵ cái gì nữa, những lời sến sẩm buồn nôn gì hắn cũng có thể nói, chẳng có chút ngại ngùng gì cả.
Không biết xấu hổ.
"... Cậu có thể đừng nói mấy lời như thế được không." Đông Lộ hơi quay mặt đi, ngữ khí có chút bực.
"Nói cái gì?" Thanh âm Thẩm Thần hài hước, muốn trêu chọc cô.
"Lời cậu vừa nói."
"Tôi vừa nói nhiều như vậy, cậu là đang nói tới lời nào cơ?" Thẩm Thần hơi thở dài mà cười một cái, ghé sát vào tai cô, "Không bằng cậu nói tôi nghe một chút?"
"Cậu phiền quá, cách xa tôi ra!" Đông Lộ tức giận, ánh mắt nguy hiểm trừng mắt nhìn hắn.
Thẩm Thần liếm môi cười khẽ, biết điểm mấu chốt của cô cho nên cũng không có được một tấc lại muốn tiến thêm một bước nữa, không nhanh không chậm thu người lại.
Hắn cực có kiên nhẫn, thận trọng từng bước, từng chút từng chút chen chân vào cuộc sống của cô, công phá phòng tuyến, sau đó...
Như một con tằm ăn sâu vào trái tim của cô.
***
Sau khi tan học, Đông Lộ, Từ Nhu, Tưởng Học Phái cùng mười mấy người ở lại lớp huấn luyện, ngay cả Lục Vọng cũng ở đó, đủ để nhìn ra trình độ coi trọng của Cửu Trung đối với trận đấu lần này.
Giáo viên là La Nhạc Phúc, ông đứng ở trên bục giảng, vạch ra những hạng mục cần thi đấu.
Trận đấu chia làm hai hạng mục lớn, một cái là đối đáp tri thức, một cái là tính nhẩm.
Đối đáp tri thức thì dễ hơn một chút, phạm vi đề mục đều giới hạn trong một quyển sách, bọn họ chỉ cần nhớ hết những thứ trong sách là được.
La Nhạc Phúc nói rồi phát cho mỗi người một quyển sách, giấy cứng y như bìa sách, độ dày có thể so ngang với viên gạch, sắc mặt mọi người đều tái mét.
La Nhạc Phúc coi như không thấy, lại nói tiếp: "Khó nhất chính là tính nhẩm, chỉ dựa vào trí nhớ thì vô dụng, còn phải có năng lực giải toán cực lớn, chúng ta không có nhiều thời gian, tóm lại cứ luyện mấy bước cơ bản đã."
Một nam sinh khó hiểu hỏi: "Cũng không phải chỉ là tính toán thôi sao? Có gì khó đâu ạ."
La Nhạc Phúc cười lạnh, "Em tưởng người ta bảo em tính 1+1, 1+2 à? Người ta là muốn em tính 111x112 đó, còn là loại tính không được dùng nháp! Em tính thử một cái cho thầy xem!"
Bên dưới lặng ngắt như tờ.
Đông Lộ có chút ngây người, cái này... thì thi kiểu gì?
Mọi người hai mặt nhìn nhau, sau đó có một nữ sinh yếu ớt nâng tay lên: "Thầy ơi, bây giờ bọn em bỏ quyền còn kịp không?"
"Nghĩ cũng đừng nghĩ." La Nhạc Phúc nói, nhịn không được thở dài, "Nếu Thẩm Thần có thể tham gia thì tốt rồi."
"Hắn tham gia thì sao chứ, không phải chỉ là kỳ thi học kỳ vừa rồi hắn thi tốt một chút thôi sao, có quan hệ gì với việc tính nhẩm?" Tưởng Học Phái là người đầu tiên không phục, Thẩm Thần Thẩm Thần, lại là Thẩm Thần, mấy ngày nay cậu ta nghe cái tên này đến phát sợ rồi!
"Chẳng lẽ em không biết hắn từng nhiều lần đoạt giải quán quân cuộc thi tính nhẩm phạm vi cả nước sao?"
La Nhạc Phúc liếc Tưởng Học Phái, tuy rằng ông cũng không ưa tên nhóc Thẩm Thần này lắm, nhưng không thể không thừa nhận hắn là một thiên tài, "Sở Trú của Nhất Trung, có biết không? Là người năm ngoái đã cầm giải Nhất cuộc thi Olympic Toán học của thành phố ấy, có đủ trâu bò không? Nhưng cậu ta cũng từng tham gia cuộc thi tính nhẩm, ba năm liên tiếp đều bại dưới tay Thẩm Thần đó, em nói xem Thẩm Thần tham gia thì có thể thắng hay không?"
Không khí đột nhiên an tĩnh.
Tất cả mọi người đều bị chấn kinh, Đông Lộ cũng hơi hơi mở to mắt, không thể tin tưởng.
Qua hồi lâu, Từ Nhu nhỏ giọng hỏi: "Vậy sao Thẩm Thần lại không tới ạ?"
"Sao thầy biết? Em đi mà hỏi nó." La Nhạc Phúc càng nghĩ càng giận, "Được rồi không nhắc tới hắn nữa, bắt đầu huấn luyện đi, các em đọc qua quyển sách đó một lượt đã."
Đông Lộ cúi đầu, nghiêm túc đọc quyển sách dày như viên gạch trên tay, đều là những kiến thức cổ kim nội ngoại*, cô vừa đọc vừa ghi nhớ vào trong đầu.
*Cổ kim nội ngoại: Chắc là những kiến thức xưa cũ chưa thấy bao giờ. Mình có tra trên mạng nhưng không có nghĩa của câu này, tra từng chữ thì hiểu nôm na là như thế kia, bạn nào biết thì cmt chỉ mình nhé!
Từ Nhu ngồi cạnh cô đã có chút đứng ngồi không yên, từ khi xác nhận Thẩm Thần không tới luyện thi, cô ta liền có chút thất thần.
Lúc này ở ngoài cửa lớp học.
Thẩm Thần lười nhác dựa vào tường, người cao chân dại, biểu tình bình đạm, trên tay kẹp một điếu thuốc, nghe La Nhạc Phúc đang lải nhải ở bên trong, ánh mắt thâm trầm.
"Cuối cùng thì tôi cũng biết vì sao cậu không muốn tham gia thi đấu rồi."
Thẩm Thần quay đầu qua, Ngô Mạnh Chu không biết từ lúc nào đã đi tới bên cạnh hắn, ánh mắt tràn ngập thất vọng.
"Bởi vì cậu không dám, cậu sợ thua, cậu sợ Sở Trú sẽ thắng mình, cậu sợ thần thoại về cậu sẽ bị đánh vỡ, cậu sợ mất mặt trước tất cả mọi người, tôi nói có đúng không?"
Ngô Mạnh Chu lắc đầu, vẻ mặt không thể tin được, "Mới có hai năm mà thôi, tôi còn tưởng là chỉ có vẻ ngoài của cậu là thay đổi, xem ra những nhuệ khí lúc trước của cậu cũng bị giảm đến không còn một chút nào, tôi thật sự đã nhìn lầm cậu, hiện tại cậu chỉ là một tên nhu nhược!"
Thẩm Thần rũ mắt, thở ra một ngụm khói trắng, "Tùy cậu muốn nghĩ thế nào thì nghĩ."
***
Mấy ngày hôm nay Đông Lộ thật sự quá mệt mỏi, người gầy đi thì không nói, tới quầng thâm dưới mắt cũng đã lộ ra, mỗi ngày cô trừ việc học ở trên lớp ra thì tan học còn phải tham gia huấn luyện, nhớ quyển sách dày cộp kia, làm những đề toán khó nhất, đến buổi tối nằm mơ cũng đang nhẩm tính những con số có hai chữ số.
Cô dần dần có chút chịu không nổi, ngay cả khi trên lớp cũng ngủ gà ngủ gật.
Thế mà cố tình cái tên vô tâm vô phổi Thẩm Thần kia lại còn mỗi ngày hắt nước lạnh vào người cô.
"Từ bỏ đi, cậu không có khả năng thắng đâu."
"Cậu xem cậu đã gầy đi một vòng rồi kìa."
"Nhất Trung trừ Sở Trú ra thì mỗi một người đều chẳng phải đèn cạn dầu, xác suất chiến thắng của các cậu nhỏ như thể hỏa tinh đâm vào trái đất ấy."
Đông Lộ nhịn không được nữa, quay đầu, đôi mắt đầy tơ máu nhìn hắn chằm chằm, gằn từng chữ, "Tôi đâm một cái cho cậu xem nhé."
Tựa như quyết định sẽ không buông tay.
Thẩm Thần trầm mặc hai giây, bất đắc dĩ than nhẹ, "Cậu đó, tại sao lại phải cứng đầu như vậy chứ."
Hắn vươn tay, lòng bàn tay có chứa nhiệt độ cơ thể đau lòng vuốt ve quầng thâm ở đáy mắt cô.
Đông Lộ sửng sốt, còn chưa kịp phản ứng lại thì đã cảm giác được lòng bàn tay nóng bỏng của hắn xuyên qua tóc cô, đem đầu cô dựa ở trên cánh tay hắn, trầm giọng noi: "Muốn ngủ thì ngủ đi, hết thảy đã có tôi rồi."
Đông Lộ nhìn khuôn mặt tuấn tú đang cười xấu xa của Thẩm Thần, biết hắn đang chơi mình liền có chút tức giận, gương mặt trắng nõn hiện lên một tia đỏ ửng, trừng mắt với hắn một cái rồi xoay người rời đi.
Thẩm Thần nhìn bóng dáng nổi giận đùng đùng của cô, sờ sờ cái mũi, cảm giác có chút khác so với dự đoán của hắn ghê.
Hắn mở điện thoại ra, màn hình còn dừng lại ở giao diện nói chuyện với Du Minh Dương.
Du Minh Dương đang dạy hắn bí quyết theo đuổi con gái.
[Nam nhân không xấu, nữ nhân không yêu, mấy cô gái nhỏ hiện nay ấy, cậu đừng thấy cô ấy trông có vẻ văn văn tĩnh tĩnh mà nhầm, kỳ thật trong xương cốt đều thích cái loại nam sinh vừa hư vừa xấu xa, một nam sinh ngẫu nhiên giở trò lưu manh thì càng kích thích, càng để lại ấn tượng không thể xóa nhòa cho cô gái đó. Nhớ kỹ, ngàn vạn lần đừng có nước ấm nấu ếch xanh*, cậu mà nấu ếch xanh thì nó chỉ nhảy sang nồi người khác thôi.]
*Nước ấm nấu ếch xanh: Một câu chuyện ngụ ngôn của Trung Quốc, kể về một con ếch khi thả vào nước nóng thì nó sẽ lập tức nhảy ra, còn khi thả nó vào nước lạnh thì nó sẽ ở yên trong đấy rồi chết từ từ. Ở đây ý chỉ nếu vồ vập quá thì con gái sẽ lập tức tránh xa mình.
Thẩm Thần gõ qua một câu: [Tôi vừa bảo cô ấy hôn tôi.]
Du Minh Dương lập tức đáp lại: [Kết quả thế nào?]
Thẩm Thần: [Cô ấy không chút do dự đã rời đi rồi.]
[...] Du Minh Dương: [Vậy thì chỉ có hai trường hợp.]
[Cái gì?]
[Một là cô ấy không thích cậu như vậy, hai là...]
Du Minh Dương chậm rãi gõ chữ, [Cô ấy căn bản không hề thích cậu.]
Thẩm Thần im lặng chớp mắt một cái, quyết đoán kéo đen anh ta, quyết định vẫn là phải dựa vào chính mình.
Không thích tôi?
Không có khả năng.
***
Đông Lộ tới văn phòng, đem tình huống vừa rồi nói qua một lần, tất nhiên là đã lược bỏ cái hành vi không biết xấu hổ kia của Thẩm Thần, chỉ nói hắn không muốn đi, cô cũng không có cách khuyên.
La Nhạc Phúc với hiệu trưởng đều cau mày, trên mặt là vẻ đăm chiêu lo lắng.
"Aizz, vậy thôi đi, dưa xanh hái không ngọt, chúng ta vẫn là chọn người khác thì hơn." Hiệu trưởng lắc đầu thở dài, nhìn Đông Lộ, "Cô gái nhỏ, thầy nhớ là em học cũng không tệ?"
"Tàm tạm ạ." Đông Lộ khiêm tốn, "Bạn học giỏi hơn em có nhiều lắm."
"Vậy được, chọn em đi." Hiệu trưởng cười tủm tỉm nói, bàn tay già nua lại vỗ vỗ vai cô, "Cố gắng nỗ lực cho tốt, làm vẻ vang trường học nhé, thầy tin tưởng em."
Đông Lộ: "..." Em cảm thấy chúng ta không có cùng tần sóng não.
"Hiệu trưởng, thầy cũng đừng dọa em ấy." La Nhạc Phúc vẫn nhíu mày như cũ, trên mặt tỏ vẻ không tán đồng, nói với Đông Lộ, "Yên tâm đi, em có đi cũng không đi một mình đâu, trường sẽ chọn ra một số em học sinh để huấn luyện một thời gian đã, sau đó lại chọn ra những bạn có biểu hiện tốt nhất để tham gia thi đấu, quá trình đại khái chính là như vậy, top 10 của lớp chúng ta đều phải đi."
Đông Lộ mê mang: "Sao lại chọn lớp mình ạ? Năm ba không tham gia sao?"
Rõ ràng người của Nhất Trung phái tới đều là năm ba.
La Nhạc Phúc: "Đương nhiên không rồi, các anh chị năm ba đang bận ôn thi, ôn thi còn chưa ra đâu vào đâu thì làm gì có thời gian đi tham gia cái này?"
Đông Lộ đành phải hỏi: "Vậy thi đấu là đấu cái gì ạ?"
Lần này là hiệu trưởng trả lời cô: "Chính là đấu trí bình thường thôi, nhưng phạm vi khá lớn, em về lớp trước đi, thầy với thầy La thương lượng chuyện chọn người đã."
"Dạ." Đông Lộ gật đầu, rời đi.
Cô từ cửa sau đi vào lớp học, nhìn thấy Chu Tiêu Hàm ngồi gần cửa đang uể oải ỉu xìu ghé vào bàn chơi di động, bên cạnh cô ấu, Lục Vọng đang giảng đề cho bạn học nữ khác, ôn nhu lại kiên nhẫn, nụ cười làm người ta như được tắm mình trong gió xuân.
Đông Lộ nhìn cậu ta, lại đi tới bên cạnh Chu Tiêu Hàm, nhẹ nhàng hỏi: "Cậu làm sao thế?"
Trong ấn tượng của cô, Chu Tiêu Hàm luôn là cô gái dư thừa tinh lực, rất ít khi mặt ủ mày chau.
Chu Tiêu Hàm uể oải lắc đầu, "Không sao hết."
Lục Vọng giảng bài cho bạn học xong cũng lo lắng nhìn qua, hỏi cô ấy: "Có phải cậu cảm thấy trong người không thoải mái không? Hình như cả ngày nay cậu đều không có tinh thần."
Nói xong, cậu ta rất tự nhiên duỗi tay sờ trán cô nàng.
Chu Tiêu Hàm đỏ mặt, không ngừng rụt vai né tránh bàn tay của cậu ta, lắp bắp nói: "Tớ không có sao hết, Lộ Lộ, tớ đói rồi, cậu đi mua đồ ăn với tớ đi."
"À, được." Đông Lộ có chút kỳ quái nhìn hai người họ, cái gì cũng không hỏi, nhẹ nhàng gật đầu.
Chu Tiêu Hàm túm tay Đông Lộ chạy ra khỏi lớp như đi chạy nạn, che ngực thở dốc nói: "Mẹ ơi, quá kích thích, tớ sắp không xong rồi!"
"Rốt cuộc cậu bị làm sao thế?" Đông Lộ không hiểu.
Chu Tiêu Hàm có vẻ mặt sống không còn gì luyến tiếc, "Hình như tớ thích Lục Vọng mất rồi."
"Cái đó... cậu ta không thích cậu?" Đông Lộ nhìn cô nàng khó chịu như vậy, cho là bị từ chối rồi.
"Tớ không biết, nhưng cậu ấy đối với tớ rất tốt." Chu Tiêu Hàm rầu rĩ không vui.
"Vậy không phải là tốt rồi sao?"
"Nhưng vấn đề là! Cậu ấy đối với nữ sinh nào cũng rất tốt, bọn họ muốn cậu ấy giúp, cậu ấy chưa từng từ chối, lại còn ôn nhu như vậy nữa." Chu Tiêu Hàm buồn rầu gãi đầu, "Tớ biết cậu ấy là một người hiền lành, nhưng tớ ghen tỵ, tớ khó chịu."
"..." Đông Lộ không biết nên an ủi cô nàng thế nào, bản thân cô đối với chuyện tình cảm cũng cái hiểu cái không.
Chu Tiêu Hàm trước kia là một người rất lạc quan, nay lại bởi vì thích một người mà trở nên lo được lo mất.
Cô thật sự không thể hiểu được cảm giác đó.
Tựa như cô cũng không lý giải được khi Thẩm Thần nói thích mình, là loại cảm giác gì.
***
Danh sách người được đề cử tham gia thi đấu rất nhanh được soạn ra, La Nhạc Phúc tuyên bố danh sách đó ở trong tiết tự học của lớp, trừ Thẩm Thần ra thì mười người đứng đầu lớp đều phải tham gia.
Thẩm Thần nghe xong còn có chút kinh ngạc, nhìn Đông Lộ: "Cậu cũng phải đi?"
"Ừ." Đông Lộ vốn dĩ cũng không quan tâm tới trận đấu này, nhưng chỉ cần nghĩ tới những lời nữ sinh Nhất Trung đó nói ngày hôm ấy thì cô lại tức giận.
Thẩm Thần nhíu mày, "Đừng đi, sẽ thua, cậu..." Không có khả năng thắng.
Hắn muốn nói lại thôi.
"Tôi là học sinh của Cửu Trung.
Tựa như biết hắn muốn nói gì, Đông Lộ nhàn nhạt mở miệng, "Cậu không đi thì có thể hiểu được, rốt cuộc thì trước kia cậu cũng là người của Nhất Trung, là người bên phe bọn họ, tôi thì không giống."
"Cái gì mà Nhất Trung với Cửu Trung, đều chỉ là một cái trường học mà thôi."
Thẩm Thần nhíu mày, cho là cô hiểu lầm, lập tức trịnh trọng cho thấy lập trường của mình, "Tôi không giống bọn họ, chưa từng coi thường Cửu Trung bao giờ, ngược lại, tôi phải cảm ơn Cửu Trung mới đúng, nhờ nó mà tôi mới gặp được cậu."
Lời này hắn nói ra vô cùng tự nhiên.
Đông Lộ nghẹn họng, từ sau khi hắn tỏ tình, phảng phất như chẳng còn cố kỵ cái gì nữa, những lời sến sẩm buồn nôn gì hắn cũng có thể nói, chẳng có chút ngại ngùng gì cả.
Không biết xấu hổ.
"... Cậu có thể đừng nói mấy lời như thế được không." Đông Lộ hơi quay mặt đi, ngữ khí có chút bực.
"Nói cái gì?" Thanh âm Thẩm Thần hài hước, muốn trêu chọc cô.
"Lời cậu vừa nói."
"Tôi vừa nói nhiều như vậy, cậu là đang nói tới lời nào cơ?" Thẩm Thần hơi thở dài mà cười một cái, ghé sát vào tai cô, "Không bằng cậu nói tôi nghe một chút?"
"Cậu phiền quá, cách xa tôi ra!" Đông Lộ tức giận, ánh mắt nguy hiểm trừng mắt nhìn hắn.
Thẩm Thần liếm môi cười khẽ, biết điểm mấu chốt của cô cho nên cũng không có được một tấc lại muốn tiến thêm một bước nữa, không nhanh không chậm thu người lại.
Hắn cực có kiên nhẫn, thận trọng từng bước, từng chút từng chút chen chân vào cuộc sống của cô, công phá phòng tuyến, sau đó...
Như một con tằm ăn sâu vào trái tim của cô.
***
Sau khi tan học, Đông Lộ, Từ Nhu, Tưởng Học Phái cùng mười mấy người ở lại lớp huấn luyện, ngay cả Lục Vọng cũng ở đó, đủ để nhìn ra trình độ coi trọng của Cửu Trung đối với trận đấu lần này.
Giáo viên là La Nhạc Phúc, ông đứng ở trên bục giảng, vạch ra những hạng mục cần thi đấu.
Trận đấu chia làm hai hạng mục lớn, một cái là đối đáp tri thức, một cái là tính nhẩm.
Đối đáp tri thức thì dễ hơn một chút, phạm vi đề mục đều giới hạn trong một quyển sách, bọn họ chỉ cần nhớ hết những thứ trong sách là được.
La Nhạc Phúc nói rồi phát cho mỗi người một quyển sách, giấy cứng y như bìa sách, độ dày có thể so ngang với viên gạch, sắc mặt mọi người đều tái mét.
La Nhạc Phúc coi như không thấy, lại nói tiếp: "Khó nhất chính là tính nhẩm, chỉ dựa vào trí nhớ thì vô dụng, còn phải có năng lực giải toán cực lớn, chúng ta không có nhiều thời gian, tóm lại cứ luyện mấy bước cơ bản đã."
Một nam sinh khó hiểu hỏi: "Cũng không phải chỉ là tính toán thôi sao? Có gì khó đâu ạ."
La Nhạc Phúc cười lạnh, "Em tưởng người ta bảo em tính 1+1, 1+2 à? Người ta là muốn em tính 111x112 đó, còn là loại tính không được dùng nháp! Em tính thử một cái cho thầy xem!"
Bên dưới lặng ngắt như tờ.
Đông Lộ có chút ngây người, cái này... thì thi kiểu gì?
Mọi người hai mặt nhìn nhau, sau đó có một nữ sinh yếu ớt nâng tay lên: "Thầy ơi, bây giờ bọn em bỏ quyền còn kịp không?"
"Nghĩ cũng đừng nghĩ." La Nhạc Phúc nói, nhịn không được thở dài, "Nếu Thẩm Thần có thể tham gia thì tốt rồi."
"Hắn tham gia thì sao chứ, không phải chỉ là kỳ thi học kỳ vừa rồi hắn thi tốt một chút thôi sao, có quan hệ gì với việc tính nhẩm?" Tưởng Học Phái là người đầu tiên không phục, Thẩm Thần Thẩm Thần, lại là Thẩm Thần, mấy ngày nay cậu ta nghe cái tên này đến phát sợ rồi!
"Chẳng lẽ em không biết hắn từng nhiều lần đoạt giải quán quân cuộc thi tính nhẩm phạm vi cả nước sao?"
La Nhạc Phúc liếc Tưởng Học Phái, tuy rằng ông cũng không ưa tên nhóc Thẩm Thần này lắm, nhưng không thể không thừa nhận hắn là một thiên tài, "Sở Trú của Nhất Trung, có biết không? Là người năm ngoái đã cầm giải Nhất cuộc thi Olympic Toán học của thành phố ấy, có đủ trâu bò không? Nhưng cậu ta cũng từng tham gia cuộc thi tính nhẩm, ba năm liên tiếp đều bại dưới tay Thẩm Thần đó, em nói xem Thẩm Thần tham gia thì có thể thắng hay không?"
Không khí đột nhiên an tĩnh.
Tất cả mọi người đều bị chấn kinh, Đông Lộ cũng hơi hơi mở to mắt, không thể tin tưởng.
Qua hồi lâu, Từ Nhu nhỏ giọng hỏi: "Vậy sao Thẩm Thần lại không tới ạ?"
"Sao thầy biết? Em đi mà hỏi nó." La Nhạc Phúc càng nghĩ càng giận, "Được rồi không nhắc tới hắn nữa, bắt đầu huấn luyện đi, các em đọc qua quyển sách đó một lượt đã."
Đông Lộ cúi đầu, nghiêm túc đọc quyển sách dày như viên gạch trên tay, đều là những kiến thức cổ kim nội ngoại*, cô vừa đọc vừa ghi nhớ vào trong đầu.
*Cổ kim nội ngoại: Chắc là những kiến thức xưa cũ chưa thấy bao giờ. Mình có tra trên mạng nhưng không có nghĩa của câu này, tra từng chữ thì hiểu nôm na là như thế kia, bạn nào biết thì cmt chỉ mình nhé!
Từ Nhu ngồi cạnh cô đã có chút đứng ngồi không yên, từ khi xác nhận Thẩm Thần không tới luyện thi, cô ta liền có chút thất thần.
Lúc này ở ngoài cửa lớp học.
Thẩm Thần lười nhác dựa vào tường, người cao chân dại, biểu tình bình đạm, trên tay kẹp một điếu thuốc, nghe La Nhạc Phúc đang lải nhải ở bên trong, ánh mắt thâm trầm.
"Cuối cùng thì tôi cũng biết vì sao cậu không muốn tham gia thi đấu rồi."
Thẩm Thần quay đầu qua, Ngô Mạnh Chu không biết từ lúc nào đã đi tới bên cạnh hắn, ánh mắt tràn ngập thất vọng.
"Bởi vì cậu không dám, cậu sợ thua, cậu sợ Sở Trú sẽ thắng mình, cậu sợ thần thoại về cậu sẽ bị đánh vỡ, cậu sợ mất mặt trước tất cả mọi người, tôi nói có đúng không?"
Ngô Mạnh Chu lắc đầu, vẻ mặt không thể tin được, "Mới có hai năm mà thôi, tôi còn tưởng là chỉ có vẻ ngoài của cậu là thay đổi, xem ra những nhuệ khí lúc trước của cậu cũng bị giảm đến không còn một chút nào, tôi thật sự đã nhìn lầm cậu, hiện tại cậu chỉ là một tên nhu nhược!"
Thẩm Thần rũ mắt, thở ra một ngụm khói trắng, "Tùy cậu muốn nghĩ thế nào thì nghĩ."
***
Mấy ngày hôm nay Đông Lộ thật sự quá mệt mỏi, người gầy đi thì không nói, tới quầng thâm dưới mắt cũng đã lộ ra, mỗi ngày cô trừ việc học ở trên lớp ra thì tan học còn phải tham gia huấn luyện, nhớ quyển sách dày cộp kia, làm những đề toán khó nhất, đến buổi tối nằm mơ cũng đang nhẩm tính những con số có hai chữ số.
Cô dần dần có chút chịu không nổi, ngay cả khi trên lớp cũng ngủ gà ngủ gật.
Thế mà cố tình cái tên vô tâm vô phổi Thẩm Thần kia lại còn mỗi ngày hắt nước lạnh vào người cô.
"Từ bỏ đi, cậu không có khả năng thắng đâu."
"Cậu xem cậu đã gầy đi một vòng rồi kìa."
"Nhất Trung trừ Sở Trú ra thì mỗi một người đều chẳng phải đèn cạn dầu, xác suất chiến thắng của các cậu nhỏ như thể hỏa tinh đâm vào trái đất ấy."
Đông Lộ nhịn không được nữa, quay đầu, đôi mắt đầy tơ máu nhìn hắn chằm chằm, gằn từng chữ, "Tôi đâm một cái cho cậu xem nhé."
Tựa như quyết định sẽ không buông tay.
Thẩm Thần trầm mặc hai giây, bất đắc dĩ than nhẹ, "Cậu đó, tại sao lại phải cứng đầu như vậy chứ."
Hắn vươn tay, lòng bàn tay có chứa nhiệt độ cơ thể đau lòng vuốt ve quầng thâm ở đáy mắt cô.
Đông Lộ sửng sốt, còn chưa kịp phản ứng lại thì đã cảm giác được lòng bàn tay nóng bỏng của hắn xuyên qua tóc cô, đem đầu cô dựa ở trên cánh tay hắn, trầm giọng noi: "Muốn ngủ thì ngủ đi, hết thảy đã có tôi rồi."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.