Chương 50:
Diệp Tích Ngữ
12/09/2021
Nghe thấy Đông Lộ nói như vậy, Thẩm Thần không chỉ không túng quẫn mà ngược lại còn cong môi cười, hắn dựa lưng ra đằng sau, cười như không cười nhìn cô, đồng tử đen nhánh sáng lên.
"Sao vậy?" Đông Lộ nhíu mày, chẳng lẽ cô nói nặng lời quá, dọa hắn sợ rồi?
"Anh có chút vui vẻ." Thẩm Thần nhìn cô chằm chằm, thanh âm trầm thấp thong thả, tràn ngập ý cười nhợt nhạt, "Thì ra em cũng sẽ ghen."
Thật sự không nghĩ tới cô cũng sẽ có một mặt đáng yêu như vậy.
Tuy rằng đã cùng Đông Lộ hôn môi rồi, tâm ý cũng bày tỏ rồi, cô cũng đã đồng ý rằng sau khi tốt nghiệp thì sẽ ở bên hắn, nhưng Thẩm Thần vẫn không có cảm giác an toàn.
Từ trước tới nay hắn đều tự phụ, từ nhỏ làm bất cứ chuyện gì cũng không phí bao nhiêu công sức, đối với tất cả mọi thứ đều có một loại trình độ hoàn hảo đến đáng sợ, nếu không phải do mẹ bị bệnh, cuộc đời hắn có thể nói là vô cùng hoàn mỹ, nhưng cho dù là vậy thì hắn lại không thể xác định được tâm ý của Đông Lộ.
Tính tình cô lạnh nhạt xa cách, ở trên phương diện tình cảm thì vô cùng hướng nội, cho hắn một loại cảm giác lãnh đạm, lãnh tới mức làm hắn cảm thấy cô cũng không thích hắn tới như vậy, thậm chí còn có lần hoài nghi là cô đang thương hại mình nên mới đồng ý ở bên cạnh mình.
Nhưng hắn biết chuyện này sẽ không có khả năng xảy ra, Đông Lộ là người ai ủy khuất cũng sẽ không tự ủy khuất chính mình, sao có thể tùy tùy tiện tiện hứa hẹn với một người mình không thích?
Thẩm Thần chỉ có thể dùng điểm này để tự an ủi chính mình.
Người quen biết hắn đều rõ, từ trước tới nay hắn làm chuyện gì cũng nắm chắc trong tay, cơ hồ là chưa từng thất bại, hắn quá tự phụ, nhưng hắn cũng có cái vốn để tự phụ như vậy.
Nhưng tất cả những thứ đó đều sụp đổ hết trước mặt Đông Lộ, chỉ có cô mới khiến cho hắn không thể tìm được điểm mấu chốt, cứ thế lui về phía sau, cuối cùng lưu lạc đến mức phải từ những hành động bình thường của cô để phán đoán xem cô có thích mình hay không, lo được lo mất.
Cho nên khi Thẩm Thần thấy Đông Lộ thế mà sẽ bởi vì hắn mà ghen, sau cơn kinh ngạc ngắn ngủi thì chính là nỗi kinh hỉ lớn, trong lòng xuất hiện loại cảm giác thỏa mãn vô hạn.
Thiếu niên một tay chống cằm, chăm chú nhìn thẳng vào cô, ánh mắt đào hoa sáng ngời, cười như một tên ngốc bạch ngọt.
Đông Lộ bị hắn nhìn đến mức nổi da gà, "Anh lại phát bệnh thần kinh gì thế?"
Cô khẽ nhíu mày, phảng phất như không thể hiểu được, "Em ghen không phải rất bình thường sao?"
"Tương lai anh sẽ là người đàn ông của em, em cũng không rộng lượng tới mức chịu đựng việc anh mắt qua mày lại với cô gái khác."
Những lời này cô nói cực kỳ tự nhiên, mặt không đỏ tim không đập, ánh mắt bằng phẳng trực tiếp, không có một chút ngượng ngùng.
Thẩm Thần lại bị sự thẳng thắn của cô làm cho sửng sốt, khóe miệng không nghe khống chế nhếch lên, làm cách nào cũng không áp xuống được, "Em lặp lại lần nữa đi."
Đông Lộ nhíu mày: "Anh lại bị gì rồi?"
"Câu phía sau."
"Em không có rộng lượng như vậy."
"Không phải, từ chỗ "tương lai anh sẽ là" ấy, năm chữ kia em có thể lặp lại một lần nữa không?" Thẩm Thần thành khẩn nói, "Anh muốn ghi âm lại."
"..." Đông Lộ mặt không biểu tình lặp lại: "Anh lại phát bệnh thần kinh gì rồi?"
Thẩm Thần vẫn đang cười, cúi đầu, mái tóc đen nhánh xẹt qua vành tai, che đi con mắt hẹp dài của hắn, bả vai hắn run run, mu bàn tay để ở trên môi, từ yết hầu phát ra tiếng cười suиɠ sướиɠ.
Đông Lộ còn chưa từng thấy hắn cười vui vẻ như vậy, trong ánh mắt có ánh sáng lấp lánh rực rỡ, giống như là ánh mặt trời xán lạn chói mắt.
"Có cái gì buồn cười? Đừng tưởng rằng như vậy là có thể lừa dối cho qua."
Nhìn cái dáng vẻ này của hắn, tâm tình Đông Lộ không tự giác bị lây theo, chậm rãi hòa hoãn sắc mặt lại, nhưng ngoài miệng vẫn như cũ không buông tha.
"Xin lỗi, đây là lần đầu tiên anh nghe thấy em thừa nhận thân phận của anh, có chút nhịn không được, anh còn tưởng là chỉ có anh đơn phương tình nguyện." Thẩm Thần vừa nói vừa cười.
Có khoa trương như vậy sao...
Đông Lộ không khỏi tự nhìn lại mình, tuy là cô không có trực tiếp nói rằng mình thích hắn, nhưng kỳ thật ở trong lòng đã nhận định hắn rồi.
Thích một người đến như vậy, phỏng chừng là cả đời này cũng sẽ không có lần thứ hai.
Cho nên cô mới dung túng hắn, hắn ngẫu nhiên chiếm tiện nghi, ăn đậu hủ của cô cô cũng đều mặc kệ hắn.
Cô cảm thấy đây là biểu hiện của thích, cho rằng hắn có thể hiểu, nhưng nhìn hắn bởi vì một câu của cô mà vui vẻ thành như vậy, cô lại có chút không xác định.
Nếu một câu có thể làm hắn vui vẻ như vậy, vậy nói nhiều thêm vài câu cũng không sao.
"Không phải đơn phương tình nguyện, em thực sự thích anh."
Ngữ khí Đông Lộ có chút lạ, tỏ tình lại chẳng có cảm xúc gì, nhưng đôi mắt không né cũng không tránh, nhìn thẳng hắn, "Cho nên tốt nhất anh nên nói rõ ràng chuyện với Giản Mỹ Hân là như thế nào?"
Vòng một vòng lại trở về đề tài ban đầu.
Tâm tình tốt đẹp của Thẩm Thần không hề chịu ảnh hưởng, trong lòng như nở hoa, lập tức đem cái nợ đào hoa lúc trước nói ra hết, "Anh thề anh với cô ta thật sự không có gì."
Nếu không phải cố ý nghĩ kỹ thì Thẩm Thần đã quên mất người này rồi.
Tuy rằng Giản Mỹ Hân đúng là thật sự từng làm bạn gái của hắn một khoảng thời gian.
Khi đó cuộc sống ngày thường buồn tẻ đơn điệu, Nhất Trung lại quản rất nghiêm, trừ việc học ra thì cũng chỉ có việc học, Thẩm Thần cảm thấy nhàm chán vô cùng, bởi vì những thứ mà giáo viên giảng hắn đều đã biết, cho nên lúc đi học căn bản là không thèm chú ý, hơn nữa sau khi hắn nhảy lớp thì bạn học trong lớp đều lớn hơn hắn một đoạn, căn bản chơi không được, cho nên vào thời điểm hắn tịch mịch cô độc nhất thì Giản Mỹ Hân tới tỏ tình, trông cô nàng cũng xinh đẹp cho nên hai người liền ở bên nhau.
"Chuyện chính là như vậy."
Thẩm Thần ho khẽ, "Đương nhiên, tuy bọn anh ở bên nhau nhưng anh tuyệt đối chưa làm gì cô ta, ngày ngày cũng chỉ tâm sự việc học, so với thánh mẫu Maria còn thuần khiết hơn."
Lời hắn nói là thật, khi đó hắn đối với chuyện yêu đương cái hiểu cái không, cơ bản là như một tờ giấy trắng, nắm tay đã là giới hạn cuối cùng, sâu hơn nữa thì chưa từng nghĩ tới.
Đông Lộ: "Vậy sao lại chia tay?"
Thẩm Thần nhàn nhạt nói: "Một tháng sau mẹ anh xảy ra chuyện."
Đông lộ trầm mặc.
Nếu bởi vì như vậy mà chia tay thì cũng không có gì là lạ
Rốt cuộc thì tuổi vẫn còn nhỏ, không chịu được khảo nghiệm cũng là chuyện bình thường.
Nhưng cô cứ cảm thấy giữa bọn họ còn từng phát sinh chuyện gì đó, tuy Thẩm Thần nói rất nhẹ nhàng bâng quơ nhưng khẳng định là do kiêng dè cô nên mới nói như vậy, cô biết hắn nhất định đã từng thật sự có cảm tình.
Người này nhìn qua thì tùy tiện, nhưng hắn đối với chuyện tình cảm thì vẫn rất nghiêm túc.
Nhưng nếu hắn đã nói vậy rồi thì Đông Lộ cũng không muốn hỏi lại, rốt cuộc thì chuyện cũng đã qua.
"Vậy chuyện đánh nhau thì sao, sao lại làm vậy?"
Đông Lộ lạnh lùng hỏi, nghĩ tới trước kia hắn còn lừa mình nói là người trùng tên trùng họ với hắn làm, cô còn ngây ngốc tin đến tận bây giờ, kết quả cô vừa mới tới đây thì mới biết là, so với chuyện tình yêu của hắn thì cái sự tích vinh quang hắn đánh bạn học tới nhập viện càng nổi tiếng hơn.
Khó trách những học sinh ban nãy đều sợ hắn như vậy.
Thẩm Thần thấy không trốn được, thở dài, đành phải thẳng thắn, "Chỉ là một ít ân oán cá nhân mà thôi, người kia tên là Dương Tu, là bạn cùng lớp trước kia của anh."
Dương Tu là một tên ăn chơi tác tráng, trong nhà rất có tiền, cha cậu ta làm về bất động sản, trong nhà chỉ có một mình cậu ta là con trai cho nên được sủng ái vô cùng, dưỡng nên cái tính tình kiêu căng ngạo mạn kia, nhưng thành tích của cậu ta lại không tệ, ở lớp học vẫn luôn là người cầm cờ đi trước, khả năng bởi vì như thế cho nên cậu ta mới không quen nhìn Thẩm Thần mỗi lần thi đều đứng thứ nhất, không có việc gì thì sẽ mang theo đám đàn em tới tìm Thẩm Thần gây chuyện.
Khi đó Thẩm Thần không lợi hại như hiện tại, cái đầu nhỏ gầy, lại không thích vận động, tố chất thân thể đều rất kém, nhưng hắn lại thông minh, mỗi lần đều có thể chính xác đoán được hành động của Dương Tu, cho nên vẫn luôn thoải mái tránh thoát được hết lần này tới lần khác, làm cho Dương Tu tức chết.
Thẳng tới khi mẹ Thẩm bị bệnh, Thẩm Thần thường xuyên xin nghỉ không tới trường.
Từ trong miệng giáo viên, các bạn học đều biết là do mẹ hắn bệnh, nhưng không biết là bệnh gì, thần thần bí bí.
Có một lần Thẩm Thần đi từ bệnh viện về lớp, liền nghe thấy Dương Tu đang cùng những người khác đàm luận chuyện của hắn.
Ngữ khí Dương Tu vô cùng chắc chắn: "Tao cố ý cho người tra rồi, mẹ Thẩm Thần bị HIV!"
Những người khác nghe vậy liền biến sắc.
"HIV? Đó không phải bệnh truyền nhiễm sao? Thẩm Thần sẽ không mắc phải chứ?"
"Ngu, mày không học Sinh à? HIV chỉ truyền qua ba con đường, tiếp xúc bình thường sẽ không bị nhiễm bệnh."
"Nhưng sao mẹ nó lại bị nhiễm?"
Dương Tu cười ác liệt, trên mặt tràn ngập khinh thường, "Chính là thông qua đường tìиɦ ɖu͙ƈ đó, chúng mày không biết chứ mẹ nó kỳ thật chính là làm loại công việc kia, đến cha Thẩm Thần còn chẳng biết là ai, bây giờ gặp báo ứng rồi đó, ha ha xứng đáng."
Sau đó, Dương Tu còn nói gì nữa nhưng Thẩm Thần đã không còn nhớ rõ, lúc ấy máu nóng xông lên, đáy mắt đỏ ngầu, lý trí bị cơn tức giận nuốt chửng, hắn không chút nghĩ ngợi tùy tay cầm cái ghế đập qua người Dương Tu.
Giống như dã thú mất kiểm soát.
Bây giờ nhớ lại, lúc ấy sở dĩ hắn xúc động như vậy không chỉ bởi vì Dương Tu ngậm máu phun người mà còn bởi vì chính hắn.
Mẹ mình trong một đêm biến thành như vậy, thế giới của Thẩm Thần sụp đổ, hắn khó có thể tiếp thu, thừa nhận áp lực cực lớn đó, mà lúc này Dương Tu lại chính diện đụng vào nòng súng của hắn, để cho hắn có cớ phát tiết.
Sau đó bởi vì đánh nhau, trong nhà Dương Tu có quan hệ, trường học lại đẩy mọi trách nhiệm lên người Thẩm Thần, Vương Thúy Mộng khuyên hắn lùi bước, bạn học sợ hãi hắn, đến nỗi chân tướng là gì cũng không ai quan tâm.
Sau khi Đông Lộ nghe xong thì trầm mặc hồi lâu, hỏi: "Sau đó Dương Tu thế nào?"
"Chắc là xuất ngoại rồi, không rõ lắm." Thẩm Thần nhún vai, "Sau kì thi đại học lần này thì đám người đó sẽ biến mất sạch sẽ."
Cùng với chuyện cũ năm xưa, vĩnh viễn rời khỏi Nhất Trung.
Thời gian chính là thứ thần kỳ như vậy, thần không biết quỷ không hay mà làm cho sự việc trở nên cảnh còn người mất.
Đông Lộ bỗng nhiên cảm thấy đau lòng, "Anh là bởi vì em nên mới về?"
Nếu sớm biết hắn đã trải qua những chuyện này, cô nhất định sẽ không tới Nhất Trung.
"Đừng nghĩ nhiều, là anh tự nguyện." Thẩm Thần gắp cho cô một miếng thịt gà, cười cười, "Ăn cơm đi, đồ ăn lạnh rồi."
***
Sau khi cơm nước xong, Đông Lộ muốn tới lớp ba thì đột nhiên nhận được điện thoại từ phòng giáo vụ, nói lớp học của cô có sự điều chỉnh, cô từ lớp ba chuyển tới lớp một.
Đông Lộ nghi ngờ liếc Thẩm Thần.
Chàng trai lại mở to mắt giả vờ vô tội.
Nghĩ cũng không cần nghĩ, khẳng định là trò quỷ của hắn.
"Anh làm gì rồi?"
"Cũng không có gì, chỉ đi tìm hiệu trưởng nói chuyện."
"..."
Bọn họ vào lớp một, trong lớp đã có rất nhiều người đang ngồi ở chỗ nói chuyện phiếm, ồn ào nhốn nháo, sau khi Thẩm Thần đi vào, bọn họ đều không hẹn mà cùng an tĩnh lại.
Thẩm Thần với Đông Lộ đều tự mình biết mình, không nói gì, nhìn lên danh sách ở bên cạnh bảng đen.
Tên cô đã được chuyển tới đây.
Là người đứng cuối cùng trong lớp.
Cả danh sách toàn đầu sáu đầu bảy, một mình cô đầu năm có vẻ hơi lạc lõng.
Đông Lộ nhìn từ dưới nhìn lên, nhìn thấy cái tên số một và số hai, ánh mắt hơi lóe, mím môi.
Thẩm Thần tự cảm thấy rất tốt đẹp, cười hỏi cô: "Tới lớp trọng điểm rồi có thích không?"
Đông Lộ gật đầu: "Thích lắm, anh đã thành công biến em từ một người đứng giữa trở thành người xếp số một từ dưới lên, sao lại không thích cho được?"
Thẩm Thần nghe có điểm không thích hợp, nhìn cô, "Em tức giận?"
"Không có."
"Em không muốn học cùng lớp với anh?"
"Không phải."
"Vậy sao em..."
Đông Lộ bực bội cắt lời hắn: "Anh là thiếu nữ thủy tinh tâm sao, nhạy cảm như vậy?"
"..."
Thiếu nữ có tâm hồn mong manh, Thẩm Thần, ủy ủy khuất khuất ngậm miệng lại.
Đông Lộ vẫn như cũ ngẩng đầu lên nhìn hai tên trên cùng, tên của Thẩm Thần với Giản Mỹ Hân đứng sát cạnh nhau.
Thấy thế nào cũng thực khó chịu.
Cửa truyền tới tiếng bước chân, thanh âm tinh mịn mềm mại của nữ sinh cũng truyền vào đây.
Thẩm Thần với Đông Lộ theo bản năng nhìn qua, hai nữ sinh đang khoác tay đi vào phòng học, trong đó có một nữ sinh mặc áo màu trắng dệt sam, eo thon chân dài, bộ dáng xinh đẹp, khí chất xuất sắc.
Đông Lộ từ trước tới nay đều không thể nhớ được mặt người, nhưng chỉ liếc mắt một cái là có thể nhận ra cô ấy, thật kỳ quái, rõ ràng là cô chỉ gặp qua có một lần.
Giản Mỹ Hân đang nói chuyện với bạn thân, cảm giác được gì đó, nhìn về phía bọn họ, ánh mắt thẳng tắp bắn về phía Thẩm Thần.
Đông Lộ nghiêng đầu, phát hiện Thẩm Thần cũng đang nhìn Giản Mỹ Hân, hắn hơi híp mắt, không biết là đang nghĩ gì.
"Sao vậy?" Đông Lộ nhíu mày, chẳng lẽ cô nói nặng lời quá, dọa hắn sợ rồi?
"Anh có chút vui vẻ." Thẩm Thần nhìn cô chằm chằm, thanh âm trầm thấp thong thả, tràn ngập ý cười nhợt nhạt, "Thì ra em cũng sẽ ghen."
Thật sự không nghĩ tới cô cũng sẽ có một mặt đáng yêu như vậy.
Tuy rằng đã cùng Đông Lộ hôn môi rồi, tâm ý cũng bày tỏ rồi, cô cũng đã đồng ý rằng sau khi tốt nghiệp thì sẽ ở bên hắn, nhưng Thẩm Thần vẫn không có cảm giác an toàn.
Từ trước tới nay hắn đều tự phụ, từ nhỏ làm bất cứ chuyện gì cũng không phí bao nhiêu công sức, đối với tất cả mọi thứ đều có một loại trình độ hoàn hảo đến đáng sợ, nếu không phải do mẹ bị bệnh, cuộc đời hắn có thể nói là vô cùng hoàn mỹ, nhưng cho dù là vậy thì hắn lại không thể xác định được tâm ý của Đông Lộ.
Tính tình cô lạnh nhạt xa cách, ở trên phương diện tình cảm thì vô cùng hướng nội, cho hắn một loại cảm giác lãnh đạm, lãnh tới mức làm hắn cảm thấy cô cũng không thích hắn tới như vậy, thậm chí còn có lần hoài nghi là cô đang thương hại mình nên mới đồng ý ở bên cạnh mình.
Nhưng hắn biết chuyện này sẽ không có khả năng xảy ra, Đông Lộ là người ai ủy khuất cũng sẽ không tự ủy khuất chính mình, sao có thể tùy tùy tiện tiện hứa hẹn với một người mình không thích?
Thẩm Thần chỉ có thể dùng điểm này để tự an ủi chính mình.
Người quen biết hắn đều rõ, từ trước tới nay hắn làm chuyện gì cũng nắm chắc trong tay, cơ hồ là chưa từng thất bại, hắn quá tự phụ, nhưng hắn cũng có cái vốn để tự phụ như vậy.
Nhưng tất cả những thứ đó đều sụp đổ hết trước mặt Đông Lộ, chỉ có cô mới khiến cho hắn không thể tìm được điểm mấu chốt, cứ thế lui về phía sau, cuối cùng lưu lạc đến mức phải từ những hành động bình thường của cô để phán đoán xem cô có thích mình hay không, lo được lo mất.
Cho nên khi Thẩm Thần thấy Đông Lộ thế mà sẽ bởi vì hắn mà ghen, sau cơn kinh ngạc ngắn ngủi thì chính là nỗi kinh hỉ lớn, trong lòng xuất hiện loại cảm giác thỏa mãn vô hạn.
Thiếu niên một tay chống cằm, chăm chú nhìn thẳng vào cô, ánh mắt đào hoa sáng ngời, cười như một tên ngốc bạch ngọt.
Đông Lộ bị hắn nhìn đến mức nổi da gà, "Anh lại phát bệnh thần kinh gì thế?"
Cô khẽ nhíu mày, phảng phất như không thể hiểu được, "Em ghen không phải rất bình thường sao?"
"Tương lai anh sẽ là người đàn ông của em, em cũng không rộng lượng tới mức chịu đựng việc anh mắt qua mày lại với cô gái khác."
Những lời này cô nói cực kỳ tự nhiên, mặt không đỏ tim không đập, ánh mắt bằng phẳng trực tiếp, không có một chút ngượng ngùng.
Thẩm Thần lại bị sự thẳng thắn của cô làm cho sửng sốt, khóe miệng không nghe khống chế nhếch lên, làm cách nào cũng không áp xuống được, "Em lặp lại lần nữa đi."
Đông Lộ nhíu mày: "Anh lại bị gì rồi?"
"Câu phía sau."
"Em không có rộng lượng như vậy."
"Không phải, từ chỗ "tương lai anh sẽ là" ấy, năm chữ kia em có thể lặp lại một lần nữa không?" Thẩm Thần thành khẩn nói, "Anh muốn ghi âm lại."
"..." Đông Lộ mặt không biểu tình lặp lại: "Anh lại phát bệnh thần kinh gì rồi?"
Thẩm Thần vẫn đang cười, cúi đầu, mái tóc đen nhánh xẹt qua vành tai, che đi con mắt hẹp dài của hắn, bả vai hắn run run, mu bàn tay để ở trên môi, từ yết hầu phát ra tiếng cười suиɠ sướиɠ.
Đông Lộ còn chưa từng thấy hắn cười vui vẻ như vậy, trong ánh mắt có ánh sáng lấp lánh rực rỡ, giống như là ánh mặt trời xán lạn chói mắt.
"Có cái gì buồn cười? Đừng tưởng rằng như vậy là có thể lừa dối cho qua."
Nhìn cái dáng vẻ này của hắn, tâm tình Đông Lộ không tự giác bị lây theo, chậm rãi hòa hoãn sắc mặt lại, nhưng ngoài miệng vẫn như cũ không buông tha.
"Xin lỗi, đây là lần đầu tiên anh nghe thấy em thừa nhận thân phận của anh, có chút nhịn không được, anh còn tưởng là chỉ có anh đơn phương tình nguyện." Thẩm Thần vừa nói vừa cười.
Có khoa trương như vậy sao...
Đông Lộ không khỏi tự nhìn lại mình, tuy là cô không có trực tiếp nói rằng mình thích hắn, nhưng kỳ thật ở trong lòng đã nhận định hắn rồi.
Thích một người đến như vậy, phỏng chừng là cả đời này cũng sẽ không có lần thứ hai.
Cho nên cô mới dung túng hắn, hắn ngẫu nhiên chiếm tiện nghi, ăn đậu hủ của cô cô cũng đều mặc kệ hắn.
Cô cảm thấy đây là biểu hiện của thích, cho rằng hắn có thể hiểu, nhưng nhìn hắn bởi vì một câu của cô mà vui vẻ thành như vậy, cô lại có chút không xác định.
Nếu một câu có thể làm hắn vui vẻ như vậy, vậy nói nhiều thêm vài câu cũng không sao.
"Không phải đơn phương tình nguyện, em thực sự thích anh."
Ngữ khí Đông Lộ có chút lạ, tỏ tình lại chẳng có cảm xúc gì, nhưng đôi mắt không né cũng không tránh, nhìn thẳng hắn, "Cho nên tốt nhất anh nên nói rõ ràng chuyện với Giản Mỹ Hân là như thế nào?"
Vòng một vòng lại trở về đề tài ban đầu.
Tâm tình tốt đẹp của Thẩm Thần không hề chịu ảnh hưởng, trong lòng như nở hoa, lập tức đem cái nợ đào hoa lúc trước nói ra hết, "Anh thề anh với cô ta thật sự không có gì."
Nếu không phải cố ý nghĩ kỹ thì Thẩm Thần đã quên mất người này rồi.
Tuy rằng Giản Mỹ Hân đúng là thật sự từng làm bạn gái của hắn một khoảng thời gian.
Khi đó cuộc sống ngày thường buồn tẻ đơn điệu, Nhất Trung lại quản rất nghiêm, trừ việc học ra thì cũng chỉ có việc học, Thẩm Thần cảm thấy nhàm chán vô cùng, bởi vì những thứ mà giáo viên giảng hắn đều đã biết, cho nên lúc đi học căn bản là không thèm chú ý, hơn nữa sau khi hắn nhảy lớp thì bạn học trong lớp đều lớn hơn hắn một đoạn, căn bản chơi không được, cho nên vào thời điểm hắn tịch mịch cô độc nhất thì Giản Mỹ Hân tới tỏ tình, trông cô nàng cũng xinh đẹp cho nên hai người liền ở bên nhau.
"Chuyện chính là như vậy."
Thẩm Thần ho khẽ, "Đương nhiên, tuy bọn anh ở bên nhau nhưng anh tuyệt đối chưa làm gì cô ta, ngày ngày cũng chỉ tâm sự việc học, so với thánh mẫu Maria còn thuần khiết hơn."
Lời hắn nói là thật, khi đó hắn đối với chuyện yêu đương cái hiểu cái không, cơ bản là như một tờ giấy trắng, nắm tay đã là giới hạn cuối cùng, sâu hơn nữa thì chưa từng nghĩ tới.
Đông Lộ: "Vậy sao lại chia tay?"
Thẩm Thần nhàn nhạt nói: "Một tháng sau mẹ anh xảy ra chuyện."
Đông lộ trầm mặc.
Nếu bởi vì như vậy mà chia tay thì cũng không có gì là lạ
Rốt cuộc thì tuổi vẫn còn nhỏ, không chịu được khảo nghiệm cũng là chuyện bình thường.
Nhưng cô cứ cảm thấy giữa bọn họ còn từng phát sinh chuyện gì đó, tuy Thẩm Thần nói rất nhẹ nhàng bâng quơ nhưng khẳng định là do kiêng dè cô nên mới nói như vậy, cô biết hắn nhất định đã từng thật sự có cảm tình.
Người này nhìn qua thì tùy tiện, nhưng hắn đối với chuyện tình cảm thì vẫn rất nghiêm túc.
Nhưng nếu hắn đã nói vậy rồi thì Đông Lộ cũng không muốn hỏi lại, rốt cuộc thì chuyện cũng đã qua.
"Vậy chuyện đánh nhau thì sao, sao lại làm vậy?"
Đông Lộ lạnh lùng hỏi, nghĩ tới trước kia hắn còn lừa mình nói là người trùng tên trùng họ với hắn làm, cô còn ngây ngốc tin đến tận bây giờ, kết quả cô vừa mới tới đây thì mới biết là, so với chuyện tình yêu của hắn thì cái sự tích vinh quang hắn đánh bạn học tới nhập viện càng nổi tiếng hơn.
Khó trách những học sinh ban nãy đều sợ hắn như vậy.
Thẩm Thần thấy không trốn được, thở dài, đành phải thẳng thắn, "Chỉ là một ít ân oán cá nhân mà thôi, người kia tên là Dương Tu, là bạn cùng lớp trước kia của anh."
Dương Tu là một tên ăn chơi tác tráng, trong nhà rất có tiền, cha cậu ta làm về bất động sản, trong nhà chỉ có một mình cậu ta là con trai cho nên được sủng ái vô cùng, dưỡng nên cái tính tình kiêu căng ngạo mạn kia, nhưng thành tích của cậu ta lại không tệ, ở lớp học vẫn luôn là người cầm cờ đi trước, khả năng bởi vì như thế cho nên cậu ta mới không quen nhìn Thẩm Thần mỗi lần thi đều đứng thứ nhất, không có việc gì thì sẽ mang theo đám đàn em tới tìm Thẩm Thần gây chuyện.
Khi đó Thẩm Thần không lợi hại như hiện tại, cái đầu nhỏ gầy, lại không thích vận động, tố chất thân thể đều rất kém, nhưng hắn lại thông minh, mỗi lần đều có thể chính xác đoán được hành động của Dương Tu, cho nên vẫn luôn thoải mái tránh thoát được hết lần này tới lần khác, làm cho Dương Tu tức chết.
Thẳng tới khi mẹ Thẩm bị bệnh, Thẩm Thần thường xuyên xin nghỉ không tới trường.
Từ trong miệng giáo viên, các bạn học đều biết là do mẹ hắn bệnh, nhưng không biết là bệnh gì, thần thần bí bí.
Có một lần Thẩm Thần đi từ bệnh viện về lớp, liền nghe thấy Dương Tu đang cùng những người khác đàm luận chuyện của hắn.
Ngữ khí Dương Tu vô cùng chắc chắn: "Tao cố ý cho người tra rồi, mẹ Thẩm Thần bị HIV!"
Những người khác nghe vậy liền biến sắc.
"HIV? Đó không phải bệnh truyền nhiễm sao? Thẩm Thần sẽ không mắc phải chứ?"
"Ngu, mày không học Sinh à? HIV chỉ truyền qua ba con đường, tiếp xúc bình thường sẽ không bị nhiễm bệnh."
"Nhưng sao mẹ nó lại bị nhiễm?"
Dương Tu cười ác liệt, trên mặt tràn ngập khinh thường, "Chính là thông qua đường tìиɦ ɖu͙ƈ đó, chúng mày không biết chứ mẹ nó kỳ thật chính là làm loại công việc kia, đến cha Thẩm Thần còn chẳng biết là ai, bây giờ gặp báo ứng rồi đó, ha ha xứng đáng."
Sau đó, Dương Tu còn nói gì nữa nhưng Thẩm Thần đã không còn nhớ rõ, lúc ấy máu nóng xông lên, đáy mắt đỏ ngầu, lý trí bị cơn tức giận nuốt chửng, hắn không chút nghĩ ngợi tùy tay cầm cái ghế đập qua người Dương Tu.
Giống như dã thú mất kiểm soát.
Bây giờ nhớ lại, lúc ấy sở dĩ hắn xúc động như vậy không chỉ bởi vì Dương Tu ngậm máu phun người mà còn bởi vì chính hắn.
Mẹ mình trong một đêm biến thành như vậy, thế giới của Thẩm Thần sụp đổ, hắn khó có thể tiếp thu, thừa nhận áp lực cực lớn đó, mà lúc này Dương Tu lại chính diện đụng vào nòng súng của hắn, để cho hắn có cớ phát tiết.
Sau đó bởi vì đánh nhau, trong nhà Dương Tu có quan hệ, trường học lại đẩy mọi trách nhiệm lên người Thẩm Thần, Vương Thúy Mộng khuyên hắn lùi bước, bạn học sợ hãi hắn, đến nỗi chân tướng là gì cũng không ai quan tâm.
Sau khi Đông Lộ nghe xong thì trầm mặc hồi lâu, hỏi: "Sau đó Dương Tu thế nào?"
"Chắc là xuất ngoại rồi, không rõ lắm." Thẩm Thần nhún vai, "Sau kì thi đại học lần này thì đám người đó sẽ biến mất sạch sẽ."
Cùng với chuyện cũ năm xưa, vĩnh viễn rời khỏi Nhất Trung.
Thời gian chính là thứ thần kỳ như vậy, thần không biết quỷ không hay mà làm cho sự việc trở nên cảnh còn người mất.
Đông Lộ bỗng nhiên cảm thấy đau lòng, "Anh là bởi vì em nên mới về?"
Nếu sớm biết hắn đã trải qua những chuyện này, cô nhất định sẽ không tới Nhất Trung.
"Đừng nghĩ nhiều, là anh tự nguyện." Thẩm Thần gắp cho cô một miếng thịt gà, cười cười, "Ăn cơm đi, đồ ăn lạnh rồi."
***
Sau khi cơm nước xong, Đông Lộ muốn tới lớp ba thì đột nhiên nhận được điện thoại từ phòng giáo vụ, nói lớp học của cô có sự điều chỉnh, cô từ lớp ba chuyển tới lớp một.
Đông Lộ nghi ngờ liếc Thẩm Thần.
Chàng trai lại mở to mắt giả vờ vô tội.
Nghĩ cũng không cần nghĩ, khẳng định là trò quỷ của hắn.
"Anh làm gì rồi?"
"Cũng không có gì, chỉ đi tìm hiệu trưởng nói chuyện."
"..."
Bọn họ vào lớp một, trong lớp đã có rất nhiều người đang ngồi ở chỗ nói chuyện phiếm, ồn ào nhốn nháo, sau khi Thẩm Thần đi vào, bọn họ đều không hẹn mà cùng an tĩnh lại.
Thẩm Thần với Đông Lộ đều tự mình biết mình, không nói gì, nhìn lên danh sách ở bên cạnh bảng đen.
Tên cô đã được chuyển tới đây.
Là người đứng cuối cùng trong lớp.
Cả danh sách toàn đầu sáu đầu bảy, một mình cô đầu năm có vẻ hơi lạc lõng.
Đông Lộ nhìn từ dưới nhìn lên, nhìn thấy cái tên số một và số hai, ánh mắt hơi lóe, mím môi.
Thẩm Thần tự cảm thấy rất tốt đẹp, cười hỏi cô: "Tới lớp trọng điểm rồi có thích không?"
Đông Lộ gật đầu: "Thích lắm, anh đã thành công biến em từ một người đứng giữa trở thành người xếp số một từ dưới lên, sao lại không thích cho được?"
Thẩm Thần nghe có điểm không thích hợp, nhìn cô, "Em tức giận?"
"Không có."
"Em không muốn học cùng lớp với anh?"
"Không phải."
"Vậy sao em..."
Đông Lộ bực bội cắt lời hắn: "Anh là thiếu nữ thủy tinh tâm sao, nhạy cảm như vậy?"
"..."
Thiếu nữ có tâm hồn mong manh, Thẩm Thần, ủy ủy khuất khuất ngậm miệng lại.
Đông Lộ vẫn như cũ ngẩng đầu lên nhìn hai tên trên cùng, tên của Thẩm Thần với Giản Mỹ Hân đứng sát cạnh nhau.
Thấy thế nào cũng thực khó chịu.
Cửa truyền tới tiếng bước chân, thanh âm tinh mịn mềm mại của nữ sinh cũng truyền vào đây.
Thẩm Thần với Đông Lộ theo bản năng nhìn qua, hai nữ sinh đang khoác tay đi vào phòng học, trong đó có một nữ sinh mặc áo màu trắng dệt sam, eo thon chân dài, bộ dáng xinh đẹp, khí chất xuất sắc.
Đông Lộ từ trước tới nay đều không thể nhớ được mặt người, nhưng chỉ liếc mắt một cái là có thể nhận ra cô ấy, thật kỳ quái, rõ ràng là cô chỉ gặp qua có một lần.
Giản Mỹ Hân đang nói chuyện với bạn thân, cảm giác được gì đó, nhìn về phía bọn họ, ánh mắt thẳng tắp bắn về phía Thẩm Thần.
Đông Lộ nghiêng đầu, phát hiện Thẩm Thần cũng đang nhìn Giản Mỹ Hân, hắn hơi híp mắt, không biết là đang nghĩ gì.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.