Chương 7:
Diệp Tích Ngữ
04/09/2021
Đông Lộ vừa về nhà thì nhận được tin nhắn WeChat của mẹ -- [Hôm nay công ty tăng ca, đêm nay mẹ không về, nhớ đóng kỹ cửa sổ, trông em cho tốt đấy.]
Đông Lộ trả lời một tiếng.
Trước kia mỗi ngày Đông Vân đều phải tăng ca, có khi còn phải đi sang nơi khác công tác, quanh năm suốt tháng không ở nhà được mấy lần, cô đã sớm tập thành thói quen.
Đông Lộ về nhà thì phòng khách vẫn đang sáng đèn, một đứa bé trai đang ngồi trên sofa chơi trò chơi, nhìn qua thì có vẻ là mười một, mười hai tuổi, nhìn trông trắng nõn đáng yêu, hai cái chân của hắn vẫn còn ngắn, nhưng trong miệng đã phát ra những lời thô tục...
"Cho mày chết này, rốt cuộc mày có đánh được không thế?"
"Cút ra mau lên, để ba ba dạy mày làm người!"
"Ôi f*ck, đằng sau có người kìa, mau nổ súng đi, ngây ra đó làm cái gì. Thật là, còn ngốc hơn cả chị gái tao nữa, ngã như một con lợn ý!"
...
Đông Kỳ chơi rất hăng say, bỗng nhiên cảm giác trên đầu bị một cái bóng đen bao phủ, không khỏi ngẩng đầu lên, nháy mắt sợ đến mức tay cầm máy cũng run theo.
Đông Lộ đã đứng trước mặt hắn từ lúc nào, từ trên cao nhìn xuống, ánh mắt lạnh căm căm.
Tình cảnh này khiến cho Đông Kỳ liên tưởng đến nữ quỷ nào đó bò ra từ trong TV, con mẹ nó thực sự rất khủng bố mà!
"Em đang mắng ai?" Nữ quỷ mở miệng, chậm rãi vén tay áo lên.
"Chị, chị đừng làm bậy!" Đông Kỳ hoảng sợ rụt về sau sofa, "Chị dám chạm vào một cọng tóc của em, em sẽ mách mẹ!"
"Xin lỗi nhé, mẹ nói đêm nay sẽ không về, bảo chị chăm sóc em cho tốt." Đông Lộ bẻ ngón tay, nhàn nhạt nhìn hắn, "Em yên tâm, chị nhất định sẽ không để mẹ thất vọng."
Đông Kỳ ngửa khuôn mặt nhỏ phấn nộn lên, mắt trợn to lẳng lặng đối diện với cô ba giây, sau đó lập tức nhảy xuống khỏi sofa, muốn chạy nhanh về phòng.
Đông Lộ sớm đã phòng bị, ở ngay khi hắn đáp đất liền túm lấy cổ áo hắn, lạnh nhạt xách hắn về phòng, sau đó đóng cửa lại.
...
Nửa tiếng sau, cửa phòng bị mở ra, Đông Kỳ mang vẻ mặt uất nghẹn đi ra, đầu tóc vốn gọn gàng bây giờ lại loạn như cái tổ chim, trên mặt không thấy có vết thương gì, nhưng lại tràn đầy nét bút marker xấu xí, má trái một con rùa đen, má phải một quả trứng gà, trên trán còn viết hai chữ "Vương bát".
Rùa đen Vương Bát Đản.
Đông Lộ rất hài lòng với kiệt tác của chính mình, còn cầm điện thoại lên chụp ảnh.
Đông Kỳ sống không còn gì luyến tiếc mà soi mình trong gương, oán hận nói: "Chị bắt nạt em còn bé chứ gì, chị cứ chờ đi, sau này lớn lên em nhất định sẽ báo thù!"
Đông Lộ không tỏ ý kiến, ngồi xuống sofa, ra lệnh: "Đi nấu cơm."
Hoàng Kiến Hoa nấu cơm rất khó ăn, buổi tối Đông Vân cũng không hay ăn ở nhà, cho nên bọn họ từ nhỏ liền tự mình nấu cơm rồi tự mình ăn.
Đông Kỳ không thể tin nổi, "Dựa vào cái gì? Hôm qua em làm rồi!"
Cửa phòng ngủ mở ra, Hoàng Kiến Hoa ngái ngủ đi ra ngoài, vừa đi vừa ngáp nói: "Cãi cái gì to thế, cơm chưa nấu sao? Hôm nay tới lượt Lộ Lộ nấu cơm à?"
Đông Lộ: "Con bị cảm."
Vừa nói vừa xoa yết hầu ho khụ khụ.
Đông Kỳ: ???
Không phải nãy vẫn còn hăng say vẽ đầy lên mặt em à?
F*ck.
Nhìn thấy Đông Lộ bị cảm, người từ trước tới nay coi con gái như áo bông nhỏ tri kỷ như Hoàng Kiến Hoa vô cùng đau lòng, vội vàng rót cho cô ly nước ấm: "Con bệnh sao? Khi nào thế? Sao không nói sớm! Có chỗ nào không thoải mái thì cứ nói với cha, đừng tự chịu đựng một mình!"
Nói xong ông liền trừng mắt liếc Đông Kỷ một cái: "Nhãi ranh, mau đi xuống nấu cơm đi, cả ngày chỉ nghịch ngợm gây sự, xem xem, chị gái con bệnh rồi kia kìa!"
Đông Kỳ tức đến đỏ mặt: "Sao cha không đi làm đi?"
Hoàng Kiến Hoa: "Cha làm thì mấy đứa có ăn không?"
"..." Lúc này Đông Kỳ mới nhớ tới trù nghệ của Hoàng Kiến Hoa, ông mà nấu cơm cái gì chứ, rõ ràng là chế thuốc độc mà.
"Dù sao con cũng không làm!"
"Rốt cuộc mày là cha hay tao là cha, mau đi!"
Trên đời này chỉ có mẹ là tốt nhất, không có mẹ con chỉ là nắm cỏ dại ven đường.
Đông Kỳ nhẫn nhục đi vào bếp.
Sau khi ăn xong, Đông Lộ càng ho nặng hơn nữa, Hoàng Kiến Hoa muốn đi mua thuốc cho cô lại bị cô ngăn lại, rối rắm một lúc, vẫn là lấy hộp thuốc mà Thẩm Thần mua cho cô ra, nhìn tờ hướng dẫn sử dụng rồi uống vào hai viên.
Hiệu quả cũng không tệ lắm, trong chốc lát Đông Lộ đã cảm thấy giọng nói khá hơn nhiều, cảm giác đờm ở cổ học cũng tan đi không ít.
Hoàng Kiến Hoa tấm tắc khen: "Thuốc này mua ở đâu thế? Thần kì như vậy, bao nhiêu tiền?"
Tâm tình Đông Lộ phức tạp: "Con không biết, người khác mua."
"Để cha xem bao nhiêu tiền, hôm nào cha cũng phải mua vài hộp dự phòng mới được." Hoàng Kiến Hoa nói thầm, lấy điện thoại ra, mở mã QR ra quét mã hộp thuốc.
Đông Lộ nhìn thao tác của ông, mí mắt hơi giật, đừng nhìn Hoàng Kiến Hoa lớn tuổi rồi, ông lại có thể dùng điện thoại thành thạo lưu loát hơn cả người trẻ tuổi như cô đây ấy chứ.
"A, đây rồi." Hoàng Kiến Hoa nhìn điện thoại, "Cái hộp thuốc này sao toàn tiếng nước ngoài thế, là thuốc nhập khẩu à, giá 24...3?"
*243 tệ hình như là gần 1 triệu tiền Việt, không biết có phải không, nếu sai thì các bạn sửa hộ mình nhé!
Thần sắc Đông Lộ hơi giật mình, đắt như vậy?
Hoàng Kiến Hoa quyết đoán thu điện thoại lại, nói với cô: "Quên những gì cha vừa nói đi."
"..."
Đêm khuya, Đông Lộ cầm điện thoại ngồi ở cạnh bàn học, mở WeChat ra, nhấn vào mục trò chuyện với Thẩm Thần, quả nhiên cái bao lì xì 250 tệ cô gửi cho hắn còn chưa có được mở ra, ngay cả tiền mời hắn ăn cơm trước đó hắn cũng không chạm vào.
Đông Lộ cắn cắn môi.
Cô không thích thiếu nợ người khác, do dự một lúc, cô liền lấy vở ghi mà lớp trưởng đưa, gạch bỏ tên của hắn đi.
Nhưng tâm lý trước sau vẫn cảm thấy không thoải mái, cô chưa từng lấy việc công làm việc tư, Đông Lộ nghĩ một lát, dứt khoát liền xé tờ giấy đó xuống, sau đó tìm tài khoản WeChat của lớp trưởng trong danh bạ, nhắn một tin qua: "Xin lỗi cậu, chiều nay tôi quên ghi tên rồi."
Lớp trưởng trả lời rất nhanh: "Không có việc gì đâu, chỉ một buổi chiều mà thôi, chắc là ba ngày tới tớ cũng không tới lớp được, ngày mai cũng giao cho cậu nhé."
***
Những tin tức của Thẩm Thần được đăng trên diễn đàn làm cho sự tích của hắn được lan rộng ra khắp toàn trường, lời đồn bay đầy trời, mỗi bạn học trong lớp đều cảm thấy bất an, có chút sợ hãi hắn, ngay cả các nữ sinh ban đầu có hảo cảm với hắn cũng tự giác mà cách xa hắn.
Thẩm Thần giống như chẳng cảm thấy gì, nên làm gì thì làm, lên lớp vẫn ngủ rất ngon lành.
Tiết tự học buổi chiều, Đông Lộ ngồi trên bục giảng để quản lớp, lúc cúi đầu làm bài tập thì nghe được nữ sinh bên dưới đang nhỏ giọng nghị luận...
"Các cậu xem bài đăng chưa? Thẩm Thần từng giết người đó, là thật hay giả?"
"Không phải giết người đâu, người kia cũng đâu có chết."
"Cũng không khác gì, nghe nói người kia bị đánh rất thảm, máu me lẫn lộn, lúc đưa đến bệnh viện chỉ còn một hơi thở."
"Khủng bố quá vậy, nhìn cậu ấy đẹp trai như vậy, hóa ra lại là một tên biến thái, tớ nói..."
"Bây giờ vẫn còn đang là giờ học, có chuyện gì thì mời các cậu hết tiết hẵng nói."
Một giọng nữ thanh lãnh truyền tới từ bục giảng, đánh gãy lời nói nhỏ của các cô.
Đám nữ sinh im lặng, liếc nhau, đối với Đông Lộ khá là kiêng kị.
"Hừ, có gì đặc biệt hơn người chứ." Triệu Cầm hừ một tiếng.
Thẩm Thần đi từ bên ngoài về thấy một màn như vậy, không nhịn được cong cong môi, lúc đi qua bên người Đông Lộ liền thuận tay xoa xoa đầu cô, thanh âm ôn nhu mỉm cười, "Cảm ơn nhé, bạn học nhỏ."
"Cách tôi xa một chút." Đông Lộ đẩy tay hắn ra, mắt chứa hàm ý cảnh cáo.
Cô cảm thấy bản thân mình thật sự quá nhọc lòng, từ sau khi hắn tới trường, mỗi ngày không phải ngủ thì chính là trốn học, trông chẳng giống học sinh tý nào, bị thầy giáo gọi lên văn phòng là chuyện thường tình.
Có khi cô đi ngang qua văn phòng đều có thể nghe thấy La Nhạc Phúc đang mắng hắn đến máu chó ngập đầu.
Nhưng mà người nào đó nói mãi cũng không chịu sửa.
Cho nên viết tên lên sách hộ hắn đối với hắn có ý nghĩa gì cơ chứ?
Đồng thời cô cũng đã biết, tại sao hắn không muốn học ở lớp trọng điểm.
Bởi vì hắn căn bản không tới đây để học, lớp thường so với lớp trọng điểm quản lỏng hơn nhiều, hắn muốn làm gì cũng đều có thể.
Đông Lộ liếc hắn: "Chiều nay lại đâu đâu?"
"Muốn biết?"
Thẩm Thần bỗng nhiên cúi xuống, khuôn mặt tuấn tú kề sát vào cô, khoảng cách của hai người đột ngột kéo gần lại.
Đông Lộ có thể ngửi được mùi thuốc lá mát lạnh ở trên người hắn, hỗn hợp socola nhàn nhạt ngọt ngọt, ngoài ý muốn có chút dễ ngửi.
Hắn không đeo kính nữa, đôi mắt đào hoa ngả ngớn hẹp dài câu người, nhìn chằm chằm vào mắt cô, con ngươi màu hổ phách lóe lên tia sáng, phảng phất có loại ảo giác thâm tình.
"Vậy ngày mai cậu đi với tôi đi, tôi mang cậu ra ngoài chơi." Hắn hạ giọng dụ hoặc, hàm chứa ý cười trêu cợt.
Đông Lộ không biểu cảm bóp mặt hắn, "Đã nói là cách tôi xa một chút, nghe không hiểu tiếng người sao?"
Thanh âm cô có chút cứng lại, lỗ tai ửng đỏ.
Người ngồi bên dưới hoảng sợ nhìn động tác giống như show ân ái của hai người, bốn mắt nhìn nhau không dám phát ra tiếng.
Thẩm Thần cười cười, trước khi cô gái nhỏ tức giận liền nhanh chân trở về chỗ ngồi, Tiền Hạo ngồi đằng sau trộm hỏi: "Lời đồn bên ngoài là thật à?"
Từ Nhu lén liếc hắn một cái.
Thẩm Thần cúi đầu chơi điện thoại, biểu tình không chút biến hóa, "Ừ, là thật."
Vẻ mặt Tiền Hạo vô cùng sùng bái, "Trâu bò nha đại ca, trước kia ở Nhất Trung cậu thế mà lại là ma quỷ ở cái trường đó! Nghe nói người ở bên trong đều thi được hơn 600 điểm, tôi cũng kệ đó, về sau thi thì phải chông cậy vào cậu rồi, yên tâm, từ nay về sau tôi chính là tiểu đệ của cậu, cậu nói một tôi tuyệt đối không dám nói hai!"
Trọng điểm là cái này sao?
Thẩm Thần nhất thời không biết nên nói gì.
"Làm tiểu đệ, tôi cho cậu một lời khuyên chân thành, thật sự đừng trêu chọc Đông Lộ." Tiền Hạo lải nhải, "Người ở trường thích cậu ấy tuy không nhiều như Từ Nhu, thế nhưng tuyệt đối không ít, đặc biệt là một học trưởng năm ba, gia thế hiển hách, hung danh bên ngoài, bởi vì có hắn ở đó cho nên có rất nhiều người không dám ngang nhiên tỏ tình với cậu ấy."
Thẩm Thần chậm rãi híp mắt: "Ai?"
Thanh âm hắn mang theo chút lạnh lẽo mà chính hắn cũng không phát hiện ra.
Tiền Hạo: "Là..."
"Tiền Hạo, Thẩm Thần, trật tự!" Đông Lộ bỗng nhiên nhìn về phía bọn họ, biểu tình lạnh nhạt, thanh âm lãnh trầm, có lực uy hiếp rất mạnh.
Lời nói lập tức bị đánh gãy.
Thẩm Thần nhìn thiếu nữ cao cao tại thượng ở trên bục giảng, môi câu lên, cười rất không đứng đắn, "Tuân mệnh, nữ vương đại nhân."
***
Danh khí của Thẩm Thần càng truyền càng hăng, truyền đến vô cùng kỳ diệu, cuối cùng bị liệt vào loại nhân vật nguy hiểm nhất trường.
Thẩm Thần còn chẳng có tý nhạy cảm nào với chuyện này, thẳng đến một ngày, hắn đi quầy bán đồ ăn vặt mua nước, bị hai nam sinh chặn ở ven đường.
Bọn họ rất cao, đặc biệt là người bên phải, vai rộng mông hẹp, thân hình cao lớn, ngũ quan góc cạnh rõ ràng, đồng phục mặc một cách tùy tiện, nút cài áo cũng không đóng hết, lỏng lỏng lẻo lẻo gắn ở trên người, trong tay hắn ta kẹp một điếu thuốc, híp mắt nhìn hắn, một bộ dáng cao thâm khó đoán.
"Có việc?" Thẩm Thần vặn nắp chai, xác định là mình chưa từng gặp bọn họ.
"Cậu là Thẩm Thần?" Lục Càng rít điếu thuốc, hai mắt nhìn chằm chằm hắn, "Là tên thiếu chút nữa đã đánh chết người kia?"
Thẩm Thần: "Thì sao?"
"Tiểu tử, nói chuyện tôn trọng một chút." Dương Tử Phàm khó chịu nói, "Mày có biết ai đang đứng trước mặt mày không?"
Thẩm Thần rất thành thật, "Không biết."
Vẻ mặt Dương Tử Phàm là một bộ biểu tình "Nhìn là biết nhóc con chưa hiểu sự đời".
"Nhìn thấy tòa nhà kia không?" Dương Tử Phàm chỉ vào tòa nhà phía xa xa.
Thẩm Thần ngó qua, "Ừm."
Dương Tử Phàm kiêu căng nói: "Đó là tiền mà cha của lão đại đã bỏ ra để xây lên, cha của anh ấy là cổ đông ở cái trường này, sợ không?"
Thẩm Thần bình tĩnh "a" một tiếng, "Nghe khẩu khí của cậu, tôi còn tưởng là anh ta tự tay xây cơ đấy."
"Mày!" Dương Tử Phàm tức đến siết chặt nắm đấm, bị Lục Càng ngăn lại: "Được rồi, còn ngại không đủ mất mặt sao? Tránh ra."
Hắn ta nhìn Thầm Thần, dập tắt tàn thuốc, "Tôi tìm cậu chỉ có một mục đích, làm tiểu đệ của tôi."
Thẩm Thần rũ mi.
Dương Tử Phàm cho là hắn muốn cự tuyệt, "Tiểu tử, đừng có không biết tốt xấu, có bao nhiêu người muốn làm tiểu đệ của lão đại, mày được anh ấy coi trọng là niềm vinh hạnh lớn đó!"
"Tôi chưa nói gì mà." Thẩm Thần lại có thái độ sảng khóa ngoài dự đoán, như cười như không nhìn Lục Càng: "Vấn đề là, anh có thể ra giá bao nhiêu?"
"A?" Dương Tử Phàm không thể tưởng tượng, "Mày còn muốn tiền?"
Lục Càng híp mắt.
Thẩm Thần nhún vai, "Không thì sao? Không có tiền thì ai sẽ làm, cậu cho rằng tôi là con nít ba tuổi à?"
"Nếu không có tiền lương, tôi sẽ không đi theo các người." Nói xong liền quay người muốn đi.
Lục Càng bỗng nhiên lên tiếng: "Hai trăm một ngày, làm hay không?"
Dương Tử Phàm mộng bức.
Thẩm Thần dừng chân, quay đầu mỉm cười, "Nói đi, lão đại, anh muốn tôi làm gì?"
***
Sau khi hợp tác thành công, ba người liền đi ăn, qua vài chén rượu đã lập tức trở thành bạn bè, sau đó Thẩm Thần mới biết bọn họ là học trưởng năm ba.
"Anh muốn tôi giúp anh theo đuổi con gái?" Thẩm Thần gắp đồ ăn, không chút để ý nói, "Ai?"
Lục Càng mở bình rượu trắng, "Học cùng lớp với cậu, là ai thì qua mấy ngày nữa sẽ nói cho cậu biết."
Thẩm Thần buồn cười: "Có cái gì mà phải giấu, anh không nói tôi giúp anh theo đuổi kiểu gì?"
Dương Tử Phàm thở dài: "Hết cách rồi, lão đại quá thẹn thùng, đến nay còn chưa nói được một câu với cô gái kia, chủ yếu là chẳng có cơ hội tiếp xúc, cho nên muốn tìm một người học cùng lớp với cô ấy nhìn một chút rồi tạo cơ hội cho hai người. Vừa lúc mày mới chuyển tới, nghe nói còn biết đánh nhau cho nên mới nhìn trúng mày."
Cậu ta vỗ vai Thẩm Thần, gánh nặng đường xa nói: "Thần này, hạnh phúc của lão đại giao hết cho mày đó."
Thẩm Thần: "Cho nên rốt cuộc là ai?"
Bọn họ chỉ vừa mới quen không lâu, chuyện liên quan tới mặt mũi, Lục Càng chính là không chịu chỉ tên nói họ, chỉ đại khái mà miêu tả cô một lần, thanh âm chút men say: "Cô ấy rất đẹp, so với bất luận nữ sinh nào mà tôi từng gặp đều đẹp hơn, tôi vừa thấy cô ấy liền khẩn trương đến mức nói không nên lời, càng đừng nói tới bắt chuyện bình thường. Tôi thật sự, hận không thể móc hết tâm can ra đưa cho cô ấy, chỉ cần cô ấy có thể liếc nhìn tôi một cái."
Thẩm Thần xùy một tiếng, "Anh sến quá đi, ngay cả cô ta là ai cũng không rõ đã bị mê hoặc thành như vậy, nếu theo đuổi thật chẳng phải là bị ăn đến xương cốt không còn sao?"
Hắn xoay xoay chén rượu, ngón tay trắng nõn miết vành ly, chậm rãi nói: "Một người đàn ông có cốt khí sẽ không hao tâm tổn trí đi lấy lòng con gái, càng sẽ không vì một đứa con gái mà ép dạ cầu toàn*, cho dù anh có thích cô ta cũng không được biểu hiện quá rõ ràng, anh càng hèn mọn thì cô ta sẽ càng được nước lấn tới, đến lúc đó, cả đời này anh đều xong rồi."
*Ép dạ cầu toàn: ép buộc.
Đông Lộ trả lời một tiếng.
Trước kia mỗi ngày Đông Vân đều phải tăng ca, có khi còn phải đi sang nơi khác công tác, quanh năm suốt tháng không ở nhà được mấy lần, cô đã sớm tập thành thói quen.
Đông Lộ về nhà thì phòng khách vẫn đang sáng đèn, một đứa bé trai đang ngồi trên sofa chơi trò chơi, nhìn qua thì có vẻ là mười một, mười hai tuổi, nhìn trông trắng nõn đáng yêu, hai cái chân của hắn vẫn còn ngắn, nhưng trong miệng đã phát ra những lời thô tục...
"Cho mày chết này, rốt cuộc mày có đánh được không thế?"
"Cút ra mau lên, để ba ba dạy mày làm người!"
"Ôi f*ck, đằng sau có người kìa, mau nổ súng đi, ngây ra đó làm cái gì. Thật là, còn ngốc hơn cả chị gái tao nữa, ngã như một con lợn ý!"
...
Đông Kỳ chơi rất hăng say, bỗng nhiên cảm giác trên đầu bị một cái bóng đen bao phủ, không khỏi ngẩng đầu lên, nháy mắt sợ đến mức tay cầm máy cũng run theo.
Đông Lộ đã đứng trước mặt hắn từ lúc nào, từ trên cao nhìn xuống, ánh mắt lạnh căm căm.
Tình cảnh này khiến cho Đông Kỳ liên tưởng đến nữ quỷ nào đó bò ra từ trong TV, con mẹ nó thực sự rất khủng bố mà!
"Em đang mắng ai?" Nữ quỷ mở miệng, chậm rãi vén tay áo lên.
"Chị, chị đừng làm bậy!" Đông Kỳ hoảng sợ rụt về sau sofa, "Chị dám chạm vào một cọng tóc của em, em sẽ mách mẹ!"
"Xin lỗi nhé, mẹ nói đêm nay sẽ không về, bảo chị chăm sóc em cho tốt." Đông Lộ bẻ ngón tay, nhàn nhạt nhìn hắn, "Em yên tâm, chị nhất định sẽ không để mẹ thất vọng."
Đông Kỳ ngửa khuôn mặt nhỏ phấn nộn lên, mắt trợn to lẳng lặng đối diện với cô ba giây, sau đó lập tức nhảy xuống khỏi sofa, muốn chạy nhanh về phòng.
Đông Lộ sớm đã phòng bị, ở ngay khi hắn đáp đất liền túm lấy cổ áo hắn, lạnh nhạt xách hắn về phòng, sau đó đóng cửa lại.
...
Nửa tiếng sau, cửa phòng bị mở ra, Đông Kỳ mang vẻ mặt uất nghẹn đi ra, đầu tóc vốn gọn gàng bây giờ lại loạn như cái tổ chim, trên mặt không thấy có vết thương gì, nhưng lại tràn đầy nét bút marker xấu xí, má trái một con rùa đen, má phải một quả trứng gà, trên trán còn viết hai chữ "Vương bát".
Rùa đen Vương Bát Đản.
Đông Lộ rất hài lòng với kiệt tác của chính mình, còn cầm điện thoại lên chụp ảnh.
Đông Kỳ sống không còn gì luyến tiếc mà soi mình trong gương, oán hận nói: "Chị bắt nạt em còn bé chứ gì, chị cứ chờ đi, sau này lớn lên em nhất định sẽ báo thù!"
Đông Lộ không tỏ ý kiến, ngồi xuống sofa, ra lệnh: "Đi nấu cơm."
Hoàng Kiến Hoa nấu cơm rất khó ăn, buổi tối Đông Vân cũng không hay ăn ở nhà, cho nên bọn họ từ nhỏ liền tự mình nấu cơm rồi tự mình ăn.
Đông Kỳ không thể tin nổi, "Dựa vào cái gì? Hôm qua em làm rồi!"
Cửa phòng ngủ mở ra, Hoàng Kiến Hoa ngái ngủ đi ra ngoài, vừa đi vừa ngáp nói: "Cãi cái gì to thế, cơm chưa nấu sao? Hôm nay tới lượt Lộ Lộ nấu cơm à?"
Đông Lộ: "Con bị cảm."
Vừa nói vừa xoa yết hầu ho khụ khụ.
Đông Kỳ: ???
Không phải nãy vẫn còn hăng say vẽ đầy lên mặt em à?
F*ck.
Nhìn thấy Đông Lộ bị cảm, người từ trước tới nay coi con gái như áo bông nhỏ tri kỷ như Hoàng Kiến Hoa vô cùng đau lòng, vội vàng rót cho cô ly nước ấm: "Con bệnh sao? Khi nào thế? Sao không nói sớm! Có chỗ nào không thoải mái thì cứ nói với cha, đừng tự chịu đựng một mình!"
Nói xong ông liền trừng mắt liếc Đông Kỷ một cái: "Nhãi ranh, mau đi xuống nấu cơm đi, cả ngày chỉ nghịch ngợm gây sự, xem xem, chị gái con bệnh rồi kia kìa!"
Đông Kỳ tức đến đỏ mặt: "Sao cha không đi làm đi?"
Hoàng Kiến Hoa: "Cha làm thì mấy đứa có ăn không?"
"..." Lúc này Đông Kỳ mới nhớ tới trù nghệ của Hoàng Kiến Hoa, ông mà nấu cơm cái gì chứ, rõ ràng là chế thuốc độc mà.
"Dù sao con cũng không làm!"
"Rốt cuộc mày là cha hay tao là cha, mau đi!"
Trên đời này chỉ có mẹ là tốt nhất, không có mẹ con chỉ là nắm cỏ dại ven đường.
Đông Kỳ nhẫn nhục đi vào bếp.
Sau khi ăn xong, Đông Lộ càng ho nặng hơn nữa, Hoàng Kiến Hoa muốn đi mua thuốc cho cô lại bị cô ngăn lại, rối rắm một lúc, vẫn là lấy hộp thuốc mà Thẩm Thần mua cho cô ra, nhìn tờ hướng dẫn sử dụng rồi uống vào hai viên.
Hiệu quả cũng không tệ lắm, trong chốc lát Đông Lộ đã cảm thấy giọng nói khá hơn nhiều, cảm giác đờm ở cổ học cũng tan đi không ít.
Hoàng Kiến Hoa tấm tắc khen: "Thuốc này mua ở đâu thế? Thần kì như vậy, bao nhiêu tiền?"
Tâm tình Đông Lộ phức tạp: "Con không biết, người khác mua."
"Để cha xem bao nhiêu tiền, hôm nào cha cũng phải mua vài hộp dự phòng mới được." Hoàng Kiến Hoa nói thầm, lấy điện thoại ra, mở mã QR ra quét mã hộp thuốc.
Đông Lộ nhìn thao tác của ông, mí mắt hơi giật, đừng nhìn Hoàng Kiến Hoa lớn tuổi rồi, ông lại có thể dùng điện thoại thành thạo lưu loát hơn cả người trẻ tuổi như cô đây ấy chứ.
"A, đây rồi." Hoàng Kiến Hoa nhìn điện thoại, "Cái hộp thuốc này sao toàn tiếng nước ngoài thế, là thuốc nhập khẩu à, giá 24...3?"
*243 tệ hình như là gần 1 triệu tiền Việt, không biết có phải không, nếu sai thì các bạn sửa hộ mình nhé!
Thần sắc Đông Lộ hơi giật mình, đắt như vậy?
Hoàng Kiến Hoa quyết đoán thu điện thoại lại, nói với cô: "Quên những gì cha vừa nói đi."
"..."
Đêm khuya, Đông Lộ cầm điện thoại ngồi ở cạnh bàn học, mở WeChat ra, nhấn vào mục trò chuyện với Thẩm Thần, quả nhiên cái bao lì xì 250 tệ cô gửi cho hắn còn chưa có được mở ra, ngay cả tiền mời hắn ăn cơm trước đó hắn cũng không chạm vào.
Đông Lộ cắn cắn môi.
Cô không thích thiếu nợ người khác, do dự một lúc, cô liền lấy vở ghi mà lớp trưởng đưa, gạch bỏ tên của hắn đi.
Nhưng tâm lý trước sau vẫn cảm thấy không thoải mái, cô chưa từng lấy việc công làm việc tư, Đông Lộ nghĩ một lát, dứt khoát liền xé tờ giấy đó xuống, sau đó tìm tài khoản WeChat của lớp trưởng trong danh bạ, nhắn một tin qua: "Xin lỗi cậu, chiều nay tôi quên ghi tên rồi."
Lớp trưởng trả lời rất nhanh: "Không có việc gì đâu, chỉ một buổi chiều mà thôi, chắc là ba ngày tới tớ cũng không tới lớp được, ngày mai cũng giao cho cậu nhé."
***
Những tin tức của Thẩm Thần được đăng trên diễn đàn làm cho sự tích của hắn được lan rộng ra khắp toàn trường, lời đồn bay đầy trời, mỗi bạn học trong lớp đều cảm thấy bất an, có chút sợ hãi hắn, ngay cả các nữ sinh ban đầu có hảo cảm với hắn cũng tự giác mà cách xa hắn.
Thẩm Thần giống như chẳng cảm thấy gì, nên làm gì thì làm, lên lớp vẫn ngủ rất ngon lành.
Tiết tự học buổi chiều, Đông Lộ ngồi trên bục giảng để quản lớp, lúc cúi đầu làm bài tập thì nghe được nữ sinh bên dưới đang nhỏ giọng nghị luận...
"Các cậu xem bài đăng chưa? Thẩm Thần từng giết người đó, là thật hay giả?"
"Không phải giết người đâu, người kia cũng đâu có chết."
"Cũng không khác gì, nghe nói người kia bị đánh rất thảm, máu me lẫn lộn, lúc đưa đến bệnh viện chỉ còn một hơi thở."
"Khủng bố quá vậy, nhìn cậu ấy đẹp trai như vậy, hóa ra lại là một tên biến thái, tớ nói..."
"Bây giờ vẫn còn đang là giờ học, có chuyện gì thì mời các cậu hết tiết hẵng nói."
Một giọng nữ thanh lãnh truyền tới từ bục giảng, đánh gãy lời nói nhỏ của các cô.
Đám nữ sinh im lặng, liếc nhau, đối với Đông Lộ khá là kiêng kị.
"Hừ, có gì đặc biệt hơn người chứ." Triệu Cầm hừ một tiếng.
Thẩm Thần đi từ bên ngoài về thấy một màn như vậy, không nhịn được cong cong môi, lúc đi qua bên người Đông Lộ liền thuận tay xoa xoa đầu cô, thanh âm ôn nhu mỉm cười, "Cảm ơn nhé, bạn học nhỏ."
"Cách tôi xa một chút." Đông Lộ đẩy tay hắn ra, mắt chứa hàm ý cảnh cáo.
Cô cảm thấy bản thân mình thật sự quá nhọc lòng, từ sau khi hắn tới trường, mỗi ngày không phải ngủ thì chính là trốn học, trông chẳng giống học sinh tý nào, bị thầy giáo gọi lên văn phòng là chuyện thường tình.
Có khi cô đi ngang qua văn phòng đều có thể nghe thấy La Nhạc Phúc đang mắng hắn đến máu chó ngập đầu.
Nhưng mà người nào đó nói mãi cũng không chịu sửa.
Cho nên viết tên lên sách hộ hắn đối với hắn có ý nghĩa gì cơ chứ?
Đồng thời cô cũng đã biết, tại sao hắn không muốn học ở lớp trọng điểm.
Bởi vì hắn căn bản không tới đây để học, lớp thường so với lớp trọng điểm quản lỏng hơn nhiều, hắn muốn làm gì cũng đều có thể.
Đông Lộ liếc hắn: "Chiều nay lại đâu đâu?"
"Muốn biết?"
Thẩm Thần bỗng nhiên cúi xuống, khuôn mặt tuấn tú kề sát vào cô, khoảng cách của hai người đột ngột kéo gần lại.
Đông Lộ có thể ngửi được mùi thuốc lá mát lạnh ở trên người hắn, hỗn hợp socola nhàn nhạt ngọt ngọt, ngoài ý muốn có chút dễ ngửi.
Hắn không đeo kính nữa, đôi mắt đào hoa ngả ngớn hẹp dài câu người, nhìn chằm chằm vào mắt cô, con ngươi màu hổ phách lóe lên tia sáng, phảng phất có loại ảo giác thâm tình.
"Vậy ngày mai cậu đi với tôi đi, tôi mang cậu ra ngoài chơi." Hắn hạ giọng dụ hoặc, hàm chứa ý cười trêu cợt.
Đông Lộ không biểu cảm bóp mặt hắn, "Đã nói là cách tôi xa một chút, nghe không hiểu tiếng người sao?"
Thanh âm cô có chút cứng lại, lỗ tai ửng đỏ.
Người ngồi bên dưới hoảng sợ nhìn động tác giống như show ân ái của hai người, bốn mắt nhìn nhau không dám phát ra tiếng.
Thẩm Thần cười cười, trước khi cô gái nhỏ tức giận liền nhanh chân trở về chỗ ngồi, Tiền Hạo ngồi đằng sau trộm hỏi: "Lời đồn bên ngoài là thật à?"
Từ Nhu lén liếc hắn một cái.
Thẩm Thần cúi đầu chơi điện thoại, biểu tình không chút biến hóa, "Ừ, là thật."
Vẻ mặt Tiền Hạo vô cùng sùng bái, "Trâu bò nha đại ca, trước kia ở Nhất Trung cậu thế mà lại là ma quỷ ở cái trường đó! Nghe nói người ở bên trong đều thi được hơn 600 điểm, tôi cũng kệ đó, về sau thi thì phải chông cậy vào cậu rồi, yên tâm, từ nay về sau tôi chính là tiểu đệ của cậu, cậu nói một tôi tuyệt đối không dám nói hai!"
Trọng điểm là cái này sao?
Thẩm Thần nhất thời không biết nên nói gì.
"Làm tiểu đệ, tôi cho cậu một lời khuyên chân thành, thật sự đừng trêu chọc Đông Lộ." Tiền Hạo lải nhải, "Người ở trường thích cậu ấy tuy không nhiều như Từ Nhu, thế nhưng tuyệt đối không ít, đặc biệt là một học trưởng năm ba, gia thế hiển hách, hung danh bên ngoài, bởi vì có hắn ở đó cho nên có rất nhiều người không dám ngang nhiên tỏ tình với cậu ấy."
Thẩm Thần chậm rãi híp mắt: "Ai?"
Thanh âm hắn mang theo chút lạnh lẽo mà chính hắn cũng không phát hiện ra.
Tiền Hạo: "Là..."
"Tiền Hạo, Thẩm Thần, trật tự!" Đông Lộ bỗng nhiên nhìn về phía bọn họ, biểu tình lạnh nhạt, thanh âm lãnh trầm, có lực uy hiếp rất mạnh.
Lời nói lập tức bị đánh gãy.
Thẩm Thần nhìn thiếu nữ cao cao tại thượng ở trên bục giảng, môi câu lên, cười rất không đứng đắn, "Tuân mệnh, nữ vương đại nhân."
***
Danh khí của Thẩm Thần càng truyền càng hăng, truyền đến vô cùng kỳ diệu, cuối cùng bị liệt vào loại nhân vật nguy hiểm nhất trường.
Thẩm Thần còn chẳng có tý nhạy cảm nào với chuyện này, thẳng đến một ngày, hắn đi quầy bán đồ ăn vặt mua nước, bị hai nam sinh chặn ở ven đường.
Bọn họ rất cao, đặc biệt là người bên phải, vai rộng mông hẹp, thân hình cao lớn, ngũ quan góc cạnh rõ ràng, đồng phục mặc một cách tùy tiện, nút cài áo cũng không đóng hết, lỏng lỏng lẻo lẻo gắn ở trên người, trong tay hắn ta kẹp một điếu thuốc, híp mắt nhìn hắn, một bộ dáng cao thâm khó đoán.
"Có việc?" Thẩm Thần vặn nắp chai, xác định là mình chưa từng gặp bọn họ.
"Cậu là Thẩm Thần?" Lục Càng rít điếu thuốc, hai mắt nhìn chằm chằm hắn, "Là tên thiếu chút nữa đã đánh chết người kia?"
Thẩm Thần: "Thì sao?"
"Tiểu tử, nói chuyện tôn trọng một chút." Dương Tử Phàm khó chịu nói, "Mày có biết ai đang đứng trước mặt mày không?"
Thẩm Thần rất thành thật, "Không biết."
Vẻ mặt Dương Tử Phàm là một bộ biểu tình "Nhìn là biết nhóc con chưa hiểu sự đời".
"Nhìn thấy tòa nhà kia không?" Dương Tử Phàm chỉ vào tòa nhà phía xa xa.
Thẩm Thần ngó qua, "Ừm."
Dương Tử Phàm kiêu căng nói: "Đó là tiền mà cha của lão đại đã bỏ ra để xây lên, cha của anh ấy là cổ đông ở cái trường này, sợ không?"
Thẩm Thần bình tĩnh "a" một tiếng, "Nghe khẩu khí của cậu, tôi còn tưởng là anh ta tự tay xây cơ đấy."
"Mày!" Dương Tử Phàm tức đến siết chặt nắm đấm, bị Lục Càng ngăn lại: "Được rồi, còn ngại không đủ mất mặt sao? Tránh ra."
Hắn ta nhìn Thầm Thần, dập tắt tàn thuốc, "Tôi tìm cậu chỉ có một mục đích, làm tiểu đệ của tôi."
Thẩm Thần rũ mi.
Dương Tử Phàm cho là hắn muốn cự tuyệt, "Tiểu tử, đừng có không biết tốt xấu, có bao nhiêu người muốn làm tiểu đệ của lão đại, mày được anh ấy coi trọng là niềm vinh hạnh lớn đó!"
"Tôi chưa nói gì mà." Thẩm Thần lại có thái độ sảng khóa ngoài dự đoán, như cười như không nhìn Lục Càng: "Vấn đề là, anh có thể ra giá bao nhiêu?"
"A?" Dương Tử Phàm không thể tưởng tượng, "Mày còn muốn tiền?"
Lục Càng híp mắt.
Thẩm Thần nhún vai, "Không thì sao? Không có tiền thì ai sẽ làm, cậu cho rằng tôi là con nít ba tuổi à?"
"Nếu không có tiền lương, tôi sẽ không đi theo các người." Nói xong liền quay người muốn đi.
Lục Càng bỗng nhiên lên tiếng: "Hai trăm một ngày, làm hay không?"
Dương Tử Phàm mộng bức.
Thẩm Thần dừng chân, quay đầu mỉm cười, "Nói đi, lão đại, anh muốn tôi làm gì?"
***
Sau khi hợp tác thành công, ba người liền đi ăn, qua vài chén rượu đã lập tức trở thành bạn bè, sau đó Thẩm Thần mới biết bọn họ là học trưởng năm ba.
"Anh muốn tôi giúp anh theo đuổi con gái?" Thẩm Thần gắp đồ ăn, không chút để ý nói, "Ai?"
Lục Càng mở bình rượu trắng, "Học cùng lớp với cậu, là ai thì qua mấy ngày nữa sẽ nói cho cậu biết."
Thẩm Thần buồn cười: "Có cái gì mà phải giấu, anh không nói tôi giúp anh theo đuổi kiểu gì?"
Dương Tử Phàm thở dài: "Hết cách rồi, lão đại quá thẹn thùng, đến nay còn chưa nói được một câu với cô gái kia, chủ yếu là chẳng có cơ hội tiếp xúc, cho nên muốn tìm một người học cùng lớp với cô ấy nhìn một chút rồi tạo cơ hội cho hai người. Vừa lúc mày mới chuyển tới, nghe nói còn biết đánh nhau cho nên mới nhìn trúng mày."
Cậu ta vỗ vai Thẩm Thần, gánh nặng đường xa nói: "Thần này, hạnh phúc của lão đại giao hết cho mày đó."
Thẩm Thần: "Cho nên rốt cuộc là ai?"
Bọn họ chỉ vừa mới quen không lâu, chuyện liên quan tới mặt mũi, Lục Càng chính là không chịu chỉ tên nói họ, chỉ đại khái mà miêu tả cô một lần, thanh âm chút men say: "Cô ấy rất đẹp, so với bất luận nữ sinh nào mà tôi từng gặp đều đẹp hơn, tôi vừa thấy cô ấy liền khẩn trương đến mức nói không nên lời, càng đừng nói tới bắt chuyện bình thường. Tôi thật sự, hận không thể móc hết tâm can ra đưa cho cô ấy, chỉ cần cô ấy có thể liếc nhìn tôi một cái."
Thẩm Thần xùy một tiếng, "Anh sến quá đi, ngay cả cô ta là ai cũng không rõ đã bị mê hoặc thành như vậy, nếu theo đuổi thật chẳng phải là bị ăn đến xương cốt không còn sao?"
Hắn xoay xoay chén rượu, ngón tay trắng nõn miết vành ly, chậm rãi nói: "Một người đàn ông có cốt khí sẽ không hao tâm tổn trí đi lấy lòng con gái, càng sẽ không vì một đứa con gái mà ép dạ cầu toàn*, cho dù anh có thích cô ta cũng không được biểu hiện quá rõ ràng, anh càng hèn mọn thì cô ta sẽ càng được nước lấn tới, đến lúc đó, cả đời này anh đều xong rồi."
*Ép dạ cầu toàn: ép buộc.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.