Chương 4: Anh ấy tên là Cố Ngôn Thanh
Dạ Tử Tân
07/04/2020
Edit: Xiao Yi.
Ngày thứ hai, trong khi làm việc, Cố Ngôn Thanh gặp Tuần Noãn ở dưới lầu.
Cô mặc một bộ váy màu vàng nhạt, vai đeo ba lô có dây lục lạc hình mèo, trong tay cầm theo đồ ăn và nước uống.
Nhìn thấy anh, hai mắt Tần Noãn sáng lên, chạy vội tới: "Ngày đầu tiên theo đuổi: tặng bữa sáng tình yêu!" Sau đó, cô dâng bữa sáng của mình bằng hai tay cho anh.
"Cảm ơn, tôi đã ăn rồi." Cố Ngôn Thanh khẽ vuốt cằm.
"Nhưng đây là em tự tay... quẹt thẻ để trả tiền. Là của một quán ăn sáng cực kỳ ngon đó, anh ăn thử đi." Tần Noãn rất mong chờ, nháy mắt với anh, "Em đặc biệt mua món em thích ăn nhất."
Cố Ngôn Thanh nín cười, nheo mi mắt, "Em theo đuổi người ta, lại mua đồ mình thích ăn?"
Tần Noãn ngây ra một lúc, sau đó rất lý trực khí tráng [1] trả lời: "Nhưng em không biết anh thích ăn cái gì ấy? Nếu như sau này hai chúng ta ở bên nhau, không phải anh cũng nên dung hoà với khẩu vị của em sao? Bây giờ thích ứng sớm một chút là được."
Cố Ngôn Thanh im lặng, sải bước dài đi vào công ty.
Tần Noãn đi theo, "Anh thật sự không ăn ạ? Vì đem bữa sáng cho anh mà hôm nay, mới sáu giờ rưỡi em đã dậy đó. Tốt xấu gì anh cũng đau lòng một cái đi chứ?"
"Vậy sau này em không cần đem cho tôi nữa, về nhà sớm đi." Bước chân của anh không ngừng lại.
Lúc Cố Ngôn Thanh đến tầng 36, Lục Tinh đã ở đó. Nhìn thấy con trai, bà nhíu mày, "Mẹ nghe nói dưới lầu có người theo đuổi con?"
Nhìn ánh mắt của bà đã biết rồi còn hỏi, Cố Ngôn Thanh không thèm để ý, "Nghỉ hè nhàn rỗi không có chuyện gì làm nên em ấy túm con làm thú vui, mất hết ba phút của con."
Lục Tinh cười anh, "Noãn Noãn cũng đâu phải là loại con gái mà con nói. Mẹ chống mắt xem con bé khi nào sẽ túm được con."
Cố Ngôn Thanh ngồi xuống ghế salon, vuốt vuốt mi tâm, "Mẹ muốn con tới công ty thực tập là giả, giới thiệu Tần Noãn cho con mới là mục đích thật sự đúng không?"
"Sai!" Lục Tinh nhướn mày, "Mẹ muốn giới thiệu Tần Noãn cho con, cũng muốn con thành thật đến công ty học tập. Con nhìn xem, không phải bây giờ mẹ đã làm được rồi sao?"
Cố Ngôn Thanh vuốt vuốt ly nước, mặt không biểu cảm.
"Ai nói rằng "Không thể có cả gấu và cá" chứ? Chuyện mẹ con muốn thì không có gì là không làm được." Lục Tinh vỗ vai anh giống như những lần trong quá khứ, lời nói thấm thía: "Cậu bé à, con còn non lắm!"
Cố Ngôn Thanh hất tay của bà ra khỏi vai mình.
"Nghiêm túc mà nói thì con thấy Noãn Noãn thế nào?"
Cố Ngôn Thanh tuỳ ý đảo văn kiện trong tay, "Không quen biết."
"Tiếp xúc nhiều sẽ quen thôi, mẹ và ba con năm đó không phải cũng từ không quen chuyển thành quen à?"
Cố Ngôn Thanh cười nhạo: "Năm đó là mẹ quấn chặt ba đấy."
Lục Tinh không nghĩ mình phải hổ thẹn, "Đúng nha, còn con chính là chiến lợi phẩm mà năm đó mẹ quấn chặt mà thành đó. Con dám nói với mẹ là chiến lợi phẩm này không tốt không?"
"..." Khoé miệng của Cố Ngôn Thanh giật một cái, nửa ngày sau không nói ra lời.
Lục Tinh vỗ tay thành tiếng, "Con tranh thủ thời gian xem hết những tài liệu này đi, mẹ đi họp."
"Con biết rồi." Thanh âm của anh miễn cưỡng, lộ ra bất đắc dĩ.
Mỗi khi tập trung làm chuyện gì, Cố Ngôn Thanh đều rất chuyên tâm. Đối với anh mà nói, việc hiểu được tư liệu của tập đoàn Đằng Thuỵ cũng không hẳn là tốn sức. Anh rất nhanh liền có thể tìm hiểu được vấn đề.
Khả năng này có lẽ là do anh di truyền được gen tốt của Lục Tinh.
Lúc trợ lý Thẩm từ ban công đẩy cửa đi vào, Cố Ngôn Thanh đang ngồi ở khu nghỉ ngơi chạy mã chương trình, trên màn hình vi tính chi chít những câu lệnh khiến ông hoa cả mắt.
Lúc ngồi máy tính, Cố Ngôn Thanh đeo một cặp kính không viền [2], thần sắc chăm chú, khí chất nho nhã. Tuổi đời của anh còn trẻ, tính tình cũng ôn hoà, không có nhiều năm lăng lệ giống như Lục Tinh, cho nên nảy sinh một loại cảm giác loá mắt khác.
Trợ lý Thẩm nhìn chằm chằm những câu lệnh kia một lát, lại thấy Cố Ngôn Thanh không hề phát hiện ra mình. Ông cuộn tay, khẽ ho hai tiếng.
Cố Ngôn Thanh quay đầu.
Trợ lý Thẩm cười hỏi: "Đến giờ ăn trưa rồi, không biết thiếu gia muốn tự đi căn - tin hay vẫn là tôi gọi người mang cơm lên cho ạ?"
Cố Ngôn Thanh dừng lại mấy giây, gỡ kính mắt xuống, "Cháu đi căn - tin."
Anh đóng máy tính lại, lúc vừa đứng dậy rời đi được hai bước thì chợt quay đầu.
Trợ lý Thẩm không ngờ anh sẽ quay lại nên sửng sốt một chút. Ông còn chưa kịp mở miệng đã nghe thấy Cố Ngôn Thanh nói một câu: "Sau này gọi tên cháu đi."
"Vâng." Trợ lý Thẩm bận rộn đáp ứng.
...
Từ cao ốc công ty đi ra, ánh nắng mặt trời bên ngoài hơi gắt, nhiệt độ xung kích, gần như không tìm được chỗ râm mát nào cả.
Cố Ngôn Thanh vừa đứng lại, đột nhiên có một thân ảnh kiều tiếu [3], cười hì hì phất tay với anh, "Thật trùng hợp nha, ở đây lại gặp được anh!"
Tay cô cầm ô che nắng, mắt đeo kính râm, môi son răng trắng, má đào da bạch, cánh tay mảnh khảnh phấn nộn non mềm, hơi ánh lên một tầng rực rỡ.
"..." Cố Ngôn Thanh chậm phản ứng một hồi, mới hỏi: "Sao em còn ở đây?"
Tần Noãn tháo kính râm xuống, để lộ ra đôi mắt hạnh cực kỳ xinh đẹp, trong veo như nước, "Em rất có tâm khi theo đuổi người khác nha."
Thấy Cố Ngôn Thanh không để ý tới mình, cô liền đi theo sát anh, thuận tiện giúp anh che nắng, "Bữa sáng tình yêu của em, anh không ăn, buổi trưa em mời anh ăn nhé?"
"Cảm ơn, tôi không cần."
"Vậy anh mời em ăn cũng được."
"..."
"Khoan khoan, được rồi! Anh đi chậm một chút đi, em không thể giúp anh che ô được này."
...
Căn - tin nhân viên của tập đoàn Đằng Thuỵ nằm ở phía sau cao ốc, chỉ cách mấy bước.
Đến căn - tin, toàn bộ quá trình Tần Noãn đều đi theo sau Cố Ngôn Thanh. Anh chọn món gì cô cũng chọn món đó, khi anh ngồi xuống một chỗ, cô liền nhanh chóng ngồi xuống chỗ đối diện.
Cố Ngôn Thanh làm như không có cô ở đây, trong lúc ăn cơm rất yên lặng, tướng ăn cũng nhã nhặn đẹp mắt.
Tần Noãn chống cằm ngắm anh.
Cố Ngôn Thanh bị nhìn đến mất tự nhiên, rốt cục không nhịn được ngẩng đầu hỏi: "Sao em không ăn đi?"
"Em đang ăn mà." Mi mắt của cô hơi rung động, trên mặt mang theo nụ cười.
Cố Ngôn Thanh im lặng, "Một đũa em còn không động nữa là."
"Tại em đang si ngốc ngắm anh rồi."
"..." Cố Ngôn Thanh hít thở không thông, "Nếu em không ăn thì đi chỗ khác chơi đi."
"Ăn chứ, ai nói em không ăn đâu?" Tần Noãn không ngắm anh nữa, rất tự nhiên bắt đầu dùng cơm, thuận miệng hỏi: "Đúng rồi, anh là họ hàng thế nào với trợ lý Thẩm thế ạ?"
Cố Ngôn Thanh không trả lời cô.
Tần Noãn cũng không có hi vọng anh sẽ trả lời mình, chỉ nói: "Em lại cảm thấy anh hơi giống họ hàng nhà em nha."
Cố Ngôn Thanh nhíu mi, "Giống ai?"
"Giống con rể tương lai của ba em đó."
"..."
Có người lục tục ngo ngoe ngồi xuống gần chỗ của họ. Tần Noãn quét mắt nhìn một vòng, gần như toàn là nữ, ánh mắt của họ thỉnh thoảng nhìn đến Cố Ngôn Thanh.
Ngược lại, Cố Ngôn Thanh chỉ cúi đầu ăn phần của mình, dáng vẻ không coi ai ra gì.
Bản thân cô coi trọng "đồ ăn" này nha, mắt mới nhìn thôi tay còn chưa được rớ vào lại có nhiều người dòm ngó như vậy, Tần Noãn lập tức cảm thấy áp lực như núi.
Cô cắn cắn đũa, ngẩng đầu hỏi Cố Ngôn Thanh: "Anh cảm thấy chán ạ? Hay là em làm ảo thuật cho anh xem nhé?"
Cố Ngôn Thanh không nghĩ sẽ trả lời cô. Tất cả lời nói của cô đều là hố sâu, không chừng anh lúc nào cũng có thể rơi xuống.
Im lặng là vàng!
Nhưng một lát sau, Cố Ngôn Thanh thấy cô không nói tiếp, cũng không làm ảo thuật gì, lại nhịn không được chủ động hỏi: "Trò ảo thuật của em đâu?"
"Làm rồi á!" Tần Noãn mở to mắt hạnh ngập nước, bộ dáng ôn nhu vô hại đáp.
Cố Ngôn Thanh: "???"
Cô lấy hai tay nâng cằm mình lên, cười rộ như một đoá hoa, "Chẳng lẽ anh không phát hiện ra em đã thích anh hơn rồi à?"
"..." Biết thừa là anh không nên lắm mồm mà!
Tần Noãn thị lực bằng 0 [4] hỏi: "Anh đỏ mặt gì thế? Ngại à? Hay là anh cũng thích em rồi? Dù sao em cũng đáng yêu thế này mà..."
"Đáng thương nên không ai yêu đấy." Rốt cục mới có thể đánh bại cô một lần, Cố Ngôn Thanh cảm thấy thần thanh khí sảng [5], chỗ nào trong người đều thoải mái.
Ai ngờ, Tần Noãn lại cười gian trá, "Em đáng thương không ai yêu, vậy anh nhanh yêu em đi!"
Cố Ngôn Thanh: "..."
Anh từng gặp qua cô gái nào có da mặt dày như vậy chưa?
Chưa từng!!!
...
Nghỉ hè vừa chán vừa buồn, Tần Noãn mới tìm được chút niềm vui khi theo đuổi anh Tiểu Cố này. Mỗi sáng sớm, cô luôn xuất hiện đúng giờ tại cửa của cao ốc tập đoàn Đằng Thuỵ, buổi trưa mặt dày mày dạn dính lấy anh ăn cơm.
Đến chủ nhật, tập đoàn Đằng Thuỵ nghỉ hai ngày. Tần Noãn nhàn rỗi đi phòng vẽ ở biệt thự phía Nam ngoại ô để vẽ tiếp truyện tranh.
Cô vẽ thử nhân vật chính của bộ truyện tranh tiếp theo hết mấy bản nhưng đều bỏ hết, không có bản nào khiến cô hài lòng.
Chị em tốt Tiểu Linh Đang rủ cô đi uống trà sữa, cô liền dứt khoát thay đồ rồi ra ngoài.
Trong một quán trà sữa, hai người ngồi ở gần cửa sổ, Tần Noãn nói về chuyện mình đang theo đuổi người ta mấy ngày nay.
Tiểu Linh Đang giật nảy cả mình, "Cậu theo đuổi người ta? Thật hay giả đấy?"
"Cái gì mà thật hay giả chứ?" Tần Noãn xem thường, "Dù sao nhàn rỗi cũng là nhàn rỗi, theo đuổi không được đối với mình cũng không lỗ mà, còn theo đuổi được thì chính là mình đã kiếm được anh ấy."
"Cậu bị lú hay là quá tự tin với nhan sắc của mình rồi thế? Cậu như vậy lại đi theo đuổi người ta, còn cảm thấy bản thân có lời à?"
"Là do cậu không biết anh ấy soái thế nào thôi~" Tần Noãn lộ ra dáng vẻ hoa si.
Tiểu Linh Đang cười nhạo: "Có thể soái tới đâu được? Soái hơn Cố Trí Dương không?"
Tần Noãn đưa tay sờ trán của cô nàng, lại bị cô nàng hất xuống.
"Đâu có sốt đâu, sao cậu mê sảng thế?" Tần Noãn nhướn mi, chậm rãi mở miệng: "Lão cẩu Cố Trí Dương kia bao giờ lại đẹp trai hơn được?"
Tiểu Linh Đang phản bác: "Cậu có lầm không đấy? Người ta là ngôi sao trẻ đó, vô số giải thưởng, giá trị nhan sắc và kỹ thuật diễn xuất gấp đôi bảng đánh giá trên mạng. Chỉ mới mười tám tuổi, Weibo đã có hơn sáu mươi triệu fan rồi. Nếu như fan của anh ấy nghe được lời này của cậu tuyệt đối sẽ đập chết cậu cho xem."
Cô nàng còn làm một cái động tác cắt cổ nữa.
Tần Noãn ngắm nhìn bốn phía, sợ quá đổi giọng: "Coi như dáng vẻ của anh ta nhìn chung... cũng tạm đi, nhưng vẫn còn thiếu.
"Cậu đừng có thành kiến nhận xét anh ấy thì sẽ phát hiện ra anh ấy soái thôi!" Tiểu Linh Đang nói.
Tần Noãn nhún vai, "Mình không thành kiến nhận xét anh ta. Ai bảo anh ta khiến mình xấu hổ? Tốt xấu gì ba chúng ta cũng cùng nhau lớn lên, cho tới bây giờ anh ta cũng chưa từng nói câu nào tốt với mình. Tụi mình không phải là bạn từ nhỏ, phải gọi là oan gia mới đúng!"
Tiểu Linh Đang đánh giá thái độ của Tần Noãn một cái, do dự hỏi: "Có phải hai người lại chiến tranh lạnh rồi không?"
Tần Noãn cắn ống hút, chỉ hận không thể biến Cố Trí Dương thành cây ống hút này rồi cắn chết anh!
"Đã xảy ra chuyện gì thế?" Tiểu Linh Đang hỏi.
Tần Noãn hừ một tiếng, nghiến răng nghiến lợi nói: "Anh ta mắng mình ngu ngốc."
"..." Tiểu Linh Đang trợn mắt nhìn cô, "Cố Trí Dương mắng cậu? Cậu có nghe lầm không đấy?"
"Không hề nghe lầm, anh ta cứ như vậy mắng mình đó." Tần Noãn dùng toàn lực nghiến ống hút.
Tiểu Linh Đang vỗ vỗ vai của cô, "Mình hỏi anh ấy một lát." Nói xong, cô nàng lấy điện thoại ra gọi cho Cố Trí Dương.
Chuông đổ một hồi lâu, bên kia mới truyền tới thanh âm lười biếng: "Chuyện gì? Anh đang quay phim, đừng nói chuyện vô nghĩa đấy."
Tiểu Linh Đang: "Đại minh tinh Cố à, gần đây anh có làm sai chuyện gì không thế?"
Động tác cầm điện thoại của Cố Trí Dương chặt hơn mấy phần, dừng lại một lát, anh hỏi: "Có phải Tần Noãn đang ở cạnh em không? Đưa điện thoại cho em ấy đi."
Tiểu Linh Đang nhìn Tần Noãn, nhưng Tần Noãn chỉ quay đầu đi.
"... Cậu ấy không muốn nói chuyện với anh, ngẫm lại xem mình sai chỗ nào đi rồi nhanh xin lỗi cậu ấy nhé!" Tiểu Linh Đang nói xong, sau đó mở loa ngoài.
Cố Trí Dương bên kia trầm mặt một hồi mới ấp a ấp úng nói: "Anh... là anh nói sai!"
Tần Noãn buông ly trà sữa xuống, cười với Tiểu Linh Đang, "Mình còn có việc phải về trước, hôm khác lại nói."
Cô đứng dậy quải balo đi.
Tiểu Linh Đang cảm thấy tình huống không ổn, tắt loa ngoài rồi kẹp điện thoại bên tai, "Noãn Noãn không phải người hẹp hòi, đến cùng là anh đắc tội gì với cậu ấy thế?"
Cố Trí Dương thở dài, "Vẫn là ba của em ấy muốn em ấy xuất ngoại, còn em ấy nhất định muốn nhập học Đại học C. Em ấy nói đời này có chết cũng không xuất ngoại, anh cảm thấy ý nghĩ của em ấy quá cực đoan nên nhất thời lanh mồm nói em ấy ngu xuẩn."
Tiểu Linh Đang nhất mực im lặng: "... Vì sao Noãn Noãn không chịu xuất ngoại, người ngoài không biết nhưng anh còn có thể không biết à? Cậu ấy đã rất đau khổ, anh còn mắng cậu ấy, khó trách cậu ấy mặc kệ anh."
"Anh không có mắng em ấy, chỉ là không muốn em ấy để tâm mấy chuyện nhỏ vặt thôi. Em ấy lại rơi vào bóng tối trong quá khứ chỉ lại khiến em ấy khó chịu hơn."
Cố Trí Dương dừng một chút, nói tiếp: "Việc này em không cần quan tâm, anh sẽ tự mình giải quyết."
...
Buổi sáng thứ hai, mặt trời chói chang.
Thời điểm Cố Ngôn Thanh như thường lệ đến công ty, ngoài ý muốn không thấy thân ảnh của Tần Noãn ở cửa ra vào.
Tần Noãn theo đuổi anh một tuần, hai ngày thứ bảy chủ nhật nghỉ không có nhìn thấy là bình thường. Bây giờ, cô đột nhiên biến mất, hẳn là bỏ cuộc rồi? Anh vô thức nhìn quanh bốn phía, quả nhiên không có cô ở đây.
Đã biết là cô không có nghị lực mà!
Cố Ngôn Thanh nghĩ như vậy, đột nhiên có một thân ảnh lao ra, "Này! Anh đang tìm em sao?"
Cô xông ra vội vàng khiến Cố Ngôn Thanh không kịp chuẩn bị, hai gò má hơi nóng, nhịp tim không khỏi nhanh hơn mấy lần, "Em suy nghĩ nhiều rồi, tôi không phải tìm em."
Lời nói vừa dứt, anh liên tục hắt xì. Là do buổi tối hôm qua, anh thức đêm làm bản thống kê nên có chút cảm mạo.
Tần Noãn xoa cằm dò xét anh một lát, "Bị cảm à... Anh biết vì sao mà anh bị cảm không? Bởi vì anh bắt đầu không có sức chống cự đối với em rồi đó."
Cô chỉ vào Cố Ngôn Thanh, xụ mặt chất vấn: "Nói đi, có phải anh cũng bắt đầu thích em rồi không?"
Cố Ngôn Thanh: "... Em học ở đâu những lời này hả?"
"Trên mạng đó, rất nhiều luôn!"
"..."
Quét mắt nhìn hai tai của anh hơi hồng lên, tâm tình của Tần Noãn không tệ. Thấy anh im lặng, vẻ mặt của cô lại khó nhịn được lo lắng, "Anh khó chịu ạ? Có cần em đi mua thuốc cho anh không?"
"Tôi cảm vặt thôi, không cần đâu." Cố Ngôn Thanh đi vào công ty.
Tần Noãn không đi theo anh mà đi vào hiệu thuốc gần đó.
Dược phẩm bên trong hiệu thuốc rực rỡ đủ màu, Tần Noãn không biết mua loại nào mới tốt.
Nhân viên bán thuốc mỉm cười rồi chào hỏi cô.
Tần Noãn nói: "Chị lấy giúp tôi loại thuốc trị cảm mạo nào tốt nhất với."
Nhân viên bán thuốc lấy mấy loại thuốc rồi gói thành túi đưa cho cô và báo giá tiền.
Sau khi thanh toán, Tần Noãn vừa đi vừa cúi đầu lay túi thuốc, nhìn xem bên trên hộp thuốc viết tên dược phẩm gì. Cô suy nghĩ một hồi lại lấy bút ra viết lên hộp thuốc mấy dòng chữ.
Ngắm nhìn mấy chữ kia, Tần Noãn tưởng tượng đến biểu cảm của Cố Ngôn Thanh khi nhìn thấy, ánh mắt của cô ánh lên vài phần chờ mong.
Lúc này, chuông điện thoại vang lên. Tần Noãn quét mắt nhìn màn hình một cái. Lúc nhận máy, khoé môi của cô còn vương nụ cười không kìm được, "Sao thế Linh Đang?"
Tiểu Linh Đang: "Quên nói với cậu, hôm qua lúc gặp nhau ấy, mình đã bỏ USB của cậu vào balo rồi đó, cậu có phát hiện ra không?"
"Có à?" Tần Noãn ngây ra một lúc.
Kỳ thật, cô không nhớ rõ mình đã mượn USB của Tiểu Linh Đang hồi nào. Hôm qua hai người uống trà sữa, cô nàng cũng không có nhắc tới chuyện này.
"Cậu mở balo xem thử đi."
Tần Noãn "ừ" một tiếng, mở balo, đúng thật là tìm được một cái USB, "Ơ, USB này sao ở chỗ của cậu thế?"
"Trước đó cậu nhờ mình tìm đề thi thử Đại học đó, quên rồi à?"
"... Ách, mình nhớ rồi."
"Mình có download phim giáo dục xuống USB cho cậu rồi đấy, về nhớ xem thử. Coi như là lễ vật của chị em tốt này tặng cho cậu, đừng ngại." Tiểu Linh Đang ngồi trước bàn vi tính cầm điện thoại, cười thần bí.
"Chà, được rồi!" Tần Noãn lơ đãng đáp ứng, lại nhìn xuống đồng hồ, "Không thèm nói với cậu nữa, mình còn có việc."
"Cậu còn có thể có việc gì chứ? Không phải là theo đuổi người ta à? Sao rồi, theo đuổi được không?"
"Chưa, mới theo đuổi được một tuần thôi. Hôm nay mình cố ý trốn đi, thế mà anh ấy chủ động tìm bóng dáng của mình, đây coi như là tiến triển rồi!" Nói đến cái này, khoé môi của Tần Noãn bất giác cong lên.
Cúp điện thoại, cô cất điện thoại rồi lại đi tiếp, nhưng không cẩn thận dẫm phải dây giày. Tần Noãn cúi đầu nhìn một chút, đặt thuốc cảm mạo lên bồn hoa bên cạnh, tiện tay ném cả USB vào trong, rồi khom lưng buộc dây giày.
Sau khi buộc xong, cô cầm bịch thuốc rồi đứng dậy. Vốn định tới quán cà phê gần đó chờ tới trưa, anh Tiểu Cố ra mới đưa cho anh. Kết quả, người thì không tới quán cà phê, mà chuông điện thoại lại vang lên.
Lần này là ba cô gọi tới.
Tần Noãn không tình nguyện nhận máy.
"Ba để thư ký Giang tới biệt thự phía Nam ngoại ô đón con, con không có ở đó?"
"Ba đón con làm gì?"
"Ba đi công tác một tuần vừa mới trở về, con không định ăn một bữa cơm với ba sao?"
"Ba ăn đi, con không cần đâu."
Bên kia trầm mặc một hồi, "Không phải con muốn nhập học Đại học C sao? Về nhà trước đi, ba với con nói chuyện."
Tần Noãn cầm điện thoại suy nghĩ mấy giây, cất giọng đáp ứng: "Được, bây giờ con về."
Cô nhìn bịch thuốc cảm mạo trong tay, suy nghĩ một lát rồi quyết định giao nó cho tiếp tân của tập đoàn Đằng Thuỵ, làm phiền lễ tân buổi trưa giao cái này cho người gọi là Tiểu Cố.
Tiếp tân là một em gái dịu dàng lanh lẹ, biết cô là thiên kim của tập đoàn Viễn Thương tự nhiên cũng khách khí nhận lời, vừa cười vừa hỏi: "Tiểu thư Tần Noãn, cô theo đuổi người ta một tuần rồi, không phải vẫn chưa biết tên của anh ấy đó chứ?"
Tần Noãn liếm môi một cái, thần sắc tự nhiên, "Tôi lười hỏi."
Em gái tiếp tân lặng lẽ meo meo nói với cô: "Tôi nghe người ta nói, anh ấy tên là Cố Ngôn Thanh."
"Cố Ngôn Thanh à..." Bên miệng Tần Noãn mặc niệm hai lần, sau đó hơi cong khoé miệng, mỉm cười rạng ngời một tiếng: "Cảm ơn chị."
Cô vẫy tay với tiếp tân rồi ra khỏi cao ốc.
Tần Noãn vừa đi, Cố Ngôn Thanh đã từ trên lầu đi xuống, khuôn mặt thanh tuyển [6], khí chất nho nhã.
Giờ phút này, anh đang vừa đi vừa nói chuyện điện thoại: "Được, giáo sư, em biết rồi, bây giờ em trở về trường ạ."
Cất điện thoại vào túi, anh đang muốn rời đi, chợt bị tiếp tân gọi lại.
Đối diện với gương mặt tuấn dật của Cố Ngôn Thanh, hai má của em gái tiếp tân hơi đỏ, rất ngượng ngùng đưa thuốc cảm mạo cho anh, "Tiểu thư Tần Noãn nhờ tôi chuyển cái này cho anh."
Cố Ngôn Thanh nhìn xem thuốc kia, mi tâm hơn nhăn lại.
Suy tư một chút, anh nói với tiếp tân: "Lần sau nếu tiểu thư Tần Noãn đến, phiền cô nói với cô ấy một tiếng, sau này tôi không thực tập ở tập đoàn Đằng Thuỵ nữa, cô ấy không cần lại tới."
"Dạ?" Em gái tiếp tân sửng sốt một chút.
Sinh viên Đại học này còn chưa tốt nghiệp đã tìm được một cơ hội thực tập tốt như vậy, nói không làm nữa là không làm nữa thật à?
Cố Ngôn Thanh không nói gì, chỉ xoay người rời đi.
Nhưng mấy giây sau, anh lại quay lại, nhận lấy bịch thuốc cảm mạo trong tay em gái tiếp tân.
Nhìn thấy bên trong có một cái USB, Cố Ngôn Thanh hơi nghi hoặc hỏi: "Cái này cũng là của cô ấy à?"
Em gái tiếp tân cũng là lúc này mới nhìn rõ được USB. Hình như tiểu thư Tần Noãn không có nói chuyện USB thì phải? Nhưng mà, nếu đã bỏ cùng với thuốc cảm mạo, hẳn là đều cho Cố Ngôn Thanh.
Nghĩ vậy, em gái tiếp tân gật đầu, "Là của tiểu thư Tần Noãn tặng anh ạ."
Cố Ngôn Thanh hơi không hiểu cô đưa USB cho mình làm gì, nhưng vẫn nhẹ gật đầu, "Phiền cô giúp tôi cảm ơn cô ấy."
Anh cầm bịch thuốc rời khỏi cao ốc tập đoàn Đằng Thuỵ, lấy điện thoại gửi cho Lục Tinh một tin nhắn: 【Dự án ở phòng thí nghiệm xảy ra vấn đề, gần đây con sẽ không đến công ty.】
...
Tác giả có lời muốn nói:
Tấu chương như cũ có hồng bao ~
Ngày thứ hai, trong khi làm việc, Cố Ngôn Thanh gặp Tuần Noãn ở dưới lầu.
Cô mặc một bộ váy màu vàng nhạt, vai đeo ba lô có dây lục lạc hình mèo, trong tay cầm theo đồ ăn và nước uống.
Nhìn thấy anh, hai mắt Tần Noãn sáng lên, chạy vội tới: "Ngày đầu tiên theo đuổi: tặng bữa sáng tình yêu!" Sau đó, cô dâng bữa sáng của mình bằng hai tay cho anh.
"Cảm ơn, tôi đã ăn rồi." Cố Ngôn Thanh khẽ vuốt cằm.
"Nhưng đây là em tự tay... quẹt thẻ để trả tiền. Là của một quán ăn sáng cực kỳ ngon đó, anh ăn thử đi." Tần Noãn rất mong chờ, nháy mắt với anh, "Em đặc biệt mua món em thích ăn nhất."
Cố Ngôn Thanh nín cười, nheo mi mắt, "Em theo đuổi người ta, lại mua đồ mình thích ăn?"
Tần Noãn ngây ra một lúc, sau đó rất lý trực khí tráng [1] trả lời: "Nhưng em không biết anh thích ăn cái gì ấy? Nếu như sau này hai chúng ta ở bên nhau, không phải anh cũng nên dung hoà với khẩu vị của em sao? Bây giờ thích ứng sớm một chút là được."
Cố Ngôn Thanh im lặng, sải bước dài đi vào công ty.
Tần Noãn đi theo, "Anh thật sự không ăn ạ? Vì đem bữa sáng cho anh mà hôm nay, mới sáu giờ rưỡi em đã dậy đó. Tốt xấu gì anh cũng đau lòng một cái đi chứ?"
"Vậy sau này em không cần đem cho tôi nữa, về nhà sớm đi." Bước chân của anh không ngừng lại.
Lúc Cố Ngôn Thanh đến tầng 36, Lục Tinh đã ở đó. Nhìn thấy con trai, bà nhíu mày, "Mẹ nghe nói dưới lầu có người theo đuổi con?"
Nhìn ánh mắt của bà đã biết rồi còn hỏi, Cố Ngôn Thanh không thèm để ý, "Nghỉ hè nhàn rỗi không có chuyện gì làm nên em ấy túm con làm thú vui, mất hết ba phút của con."
Lục Tinh cười anh, "Noãn Noãn cũng đâu phải là loại con gái mà con nói. Mẹ chống mắt xem con bé khi nào sẽ túm được con."
Cố Ngôn Thanh ngồi xuống ghế salon, vuốt vuốt mi tâm, "Mẹ muốn con tới công ty thực tập là giả, giới thiệu Tần Noãn cho con mới là mục đích thật sự đúng không?"
"Sai!" Lục Tinh nhướn mày, "Mẹ muốn giới thiệu Tần Noãn cho con, cũng muốn con thành thật đến công ty học tập. Con nhìn xem, không phải bây giờ mẹ đã làm được rồi sao?"
Cố Ngôn Thanh vuốt vuốt ly nước, mặt không biểu cảm.
"Ai nói rằng "Không thể có cả gấu và cá" chứ? Chuyện mẹ con muốn thì không có gì là không làm được." Lục Tinh vỗ vai anh giống như những lần trong quá khứ, lời nói thấm thía: "Cậu bé à, con còn non lắm!"
Cố Ngôn Thanh hất tay của bà ra khỏi vai mình.
"Nghiêm túc mà nói thì con thấy Noãn Noãn thế nào?"
Cố Ngôn Thanh tuỳ ý đảo văn kiện trong tay, "Không quen biết."
"Tiếp xúc nhiều sẽ quen thôi, mẹ và ba con năm đó không phải cũng từ không quen chuyển thành quen à?"
Cố Ngôn Thanh cười nhạo: "Năm đó là mẹ quấn chặt ba đấy."
Lục Tinh không nghĩ mình phải hổ thẹn, "Đúng nha, còn con chính là chiến lợi phẩm mà năm đó mẹ quấn chặt mà thành đó. Con dám nói với mẹ là chiến lợi phẩm này không tốt không?"
"..." Khoé miệng của Cố Ngôn Thanh giật một cái, nửa ngày sau không nói ra lời.
Lục Tinh vỗ tay thành tiếng, "Con tranh thủ thời gian xem hết những tài liệu này đi, mẹ đi họp."
"Con biết rồi." Thanh âm của anh miễn cưỡng, lộ ra bất đắc dĩ.
Mỗi khi tập trung làm chuyện gì, Cố Ngôn Thanh đều rất chuyên tâm. Đối với anh mà nói, việc hiểu được tư liệu của tập đoàn Đằng Thuỵ cũng không hẳn là tốn sức. Anh rất nhanh liền có thể tìm hiểu được vấn đề.
Khả năng này có lẽ là do anh di truyền được gen tốt của Lục Tinh.
Lúc trợ lý Thẩm từ ban công đẩy cửa đi vào, Cố Ngôn Thanh đang ngồi ở khu nghỉ ngơi chạy mã chương trình, trên màn hình vi tính chi chít những câu lệnh khiến ông hoa cả mắt.
Lúc ngồi máy tính, Cố Ngôn Thanh đeo một cặp kính không viền [2], thần sắc chăm chú, khí chất nho nhã. Tuổi đời của anh còn trẻ, tính tình cũng ôn hoà, không có nhiều năm lăng lệ giống như Lục Tinh, cho nên nảy sinh một loại cảm giác loá mắt khác.
Trợ lý Thẩm nhìn chằm chằm những câu lệnh kia một lát, lại thấy Cố Ngôn Thanh không hề phát hiện ra mình. Ông cuộn tay, khẽ ho hai tiếng.
Cố Ngôn Thanh quay đầu.
Trợ lý Thẩm cười hỏi: "Đến giờ ăn trưa rồi, không biết thiếu gia muốn tự đi căn - tin hay vẫn là tôi gọi người mang cơm lên cho ạ?"
Cố Ngôn Thanh dừng lại mấy giây, gỡ kính mắt xuống, "Cháu đi căn - tin."
Anh đóng máy tính lại, lúc vừa đứng dậy rời đi được hai bước thì chợt quay đầu.
Trợ lý Thẩm không ngờ anh sẽ quay lại nên sửng sốt một chút. Ông còn chưa kịp mở miệng đã nghe thấy Cố Ngôn Thanh nói một câu: "Sau này gọi tên cháu đi."
"Vâng." Trợ lý Thẩm bận rộn đáp ứng.
...
Từ cao ốc công ty đi ra, ánh nắng mặt trời bên ngoài hơi gắt, nhiệt độ xung kích, gần như không tìm được chỗ râm mát nào cả.
Cố Ngôn Thanh vừa đứng lại, đột nhiên có một thân ảnh kiều tiếu [3], cười hì hì phất tay với anh, "Thật trùng hợp nha, ở đây lại gặp được anh!"
Tay cô cầm ô che nắng, mắt đeo kính râm, môi son răng trắng, má đào da bạch, cánh tay mảnh khảnh phấn nộn non mềm, hơi ánh lên một tầng rực rỡ.
"..." Cố Ngôn Thanh chậm phản ứng một hồi, mới hỏi: "Sao em còn ở đây?"
Tần Noãn tháo kính râm xuống, để lộ ra đôi mắt hạnh cực kỳ xinh đẹp, trong veo như nước, "Em rất có tâm khi theo đuổi người khác nha."
Thấy Cố Ngôn Thanh không để ý tới mình, cô liền đi theo sát anh, thuận tiện giúp anh che nắng, "Bữa sáng tình yêu của em, anh không ăn, buổi trưa em mời anh ăn nhé?"
"Cảm ơn, tôi không cần."
"Vậy anh mời em ăn cũng được."
"..."
"Khoan khoan, được rồi! Anh đi chậm một chút đi, em không thể giúp anh che ô được này."
...
Căn - tin nhân viên của tập đoàn Đằng Thuỵ nằm ở phía sau cao ốc, chỉ cách mấy bước.
Đến căn - tin, toàn bộ quá trình Tần Noãn đều đi theo sau Cố Ngôn Thanh. Anh chọn món gì cô cũng chọn món đó, khi anh ngồi xuống một chỗ, cô liền nhanh chóng ngồi xuống chỗ đối diện.
Cố Ngôn Thanh làm như không có cô ở đây, trong lúc ăn cơm rất yên lặng, tướng ăn cũng nhã nhặn đẹp mắt.
Tần Noãn chống cằm ngắm anh.
Cố Ngôn Thanh bị nhìn đến mất tự nhiên, rốt cục không nhịn được ngẩng đầu hỏi: "Sao em không ăn đi?"
"Em đang ăn mà." Mi mắt của cô hơi rung động, trên mặt mang theo nụ cười.
Cố Ngôn Thanh im lặng, "Một đũa em còn không động nữa là."
"Tại em đang si ngốc ngắm anh rồi."
"..." Cố Ngôn Thanh hít thở không thông, "Nếu em không ăn thì đi chỗ khác chơi đi."
"Ăn chứ, ai nói em không ăn đâu?" Tần Noãn không ngắm anh nữa, rất tự nhiên bắt đầu dùng cơm, thuận miệng hỏi: "Đúng rồi, anh là họ hàng thế nào với trợ lý Thẩm thế ạ?"
Cố Ngôn Thanh không trả lời cô.
Tần Noãn cũng không có hi vọng anh sẽ trả lời mình, chỉ nói: "Em lại cảm thấy anh hơi giống họ hàng nhà em nha."
Cố Ngôn Thanh nhíu mi, "Giống ai?"
"Giống con rể tương lai của ba em đó."
"..."
Có người lục tục ngo ngoe ngồi xuống gần chỗ của họ. Tần Noãn quét mắt nhìn một vòng, gần như toàn là nữ, ánh mắt của họ thỉnh thoảng nhìn đến Cố Ngôn Thanh.
Ngược lại, Cố Ngôn Thanh chỉ cúi đầu ăn phần của mình, dáng vẻ không coi ai ra gì.
Bản thân cô coi trọng "đồ ăn" này nha, mắt mới nhìn thôi tay còn chưa được rớ vào lại có nhiều người dòm ngó như vậy, Tần Noãn lập tức cảm thấy áp lực như núi.
Cô cắn cắn đũa, ngẩng đầu hỏi Cố Ngôn Thanh: "Anh cảm thấy chán ạ? Hay là em làm ảo thuật cho anh xem nhé?"
Cố Ngôn Thanh không nghĩ sẽ trả lời cô. Tất cả lời nói của cô đều là hố sâu, không chừng anh lúc nào cũng có thể rơi xuống.
Im lặng là vàng!
Nhưng một lát sau, Cố Ngôn Thanh thấy cô không nói tiếp, cũng không làm ảo thuật gì, lại nhịn không được chủ động hỏi: "Trò ảo thuật của em đâu?"
"Làm rồi á!" Tần Noãn mở to mắt hạnh ngập nước, bộ dáng ôn nhu vô hại đáp.
Cố Ngôn Thanh: "???"
Cô lấy hai tay nâng cằm mình lên, cười rộ như một đoá hoa, "Chẳng lẽ anh không phát hiện ra em đã thích anh hơn rồi à?"
"..." Biết thừa là anh không nên lắm mồm mà!
Tần Noãn thị lực bằng 0 [4] hỏi: "Anh đỏ mặt gì thế? Ngại à? Hay là anh cũng thích em rồi? Dù sao em cũng đáng yêu thế này mà..."
"Đáng thương nên không ai yêu đấy." Rốt cục mới có thể đánh bại cô một lần, Cố Ngôn Thanh cảm thấy thần thanh khí sảng [5], chỗ nào trong người đều thoải mái.
Ai ngờ, Tần Noãn lại cười gian trá, "Em đáng thương không ai yêu, vậy anh nhanh yêu em đi!"
Cố Ngôn Thanh: "..."
Anh từng gặp qua cô gái nào có da mặt dày như vậy chưa?
Chưa từng!!!
...
Nghỉ hè vừa chán vừa buồn, Tần Noãn mới tìm được chút niềm vui khi theo đuổi anh Tiểu Cố này. Mỗi sáng sớm, cô luôn xuất hiện đúng giờ tại cửa của cao ốc tập đoàn Đằng Thuỵ, buổi trưa mặt dày mày dạn dính lấy anh ăn cơm.
Đến chủ nhật, tập đoàn Đằng Thuỵ nghỉ hai ngày. Tần Noãn nhàn rỗi đi phòng vẽ ở biệt thự phía Nam ngoại ô để vẽ tiếp truyện tranh.
Cô vẽ thử nhân vật chính của bộ truyện tranh tiếp theo hết mấy bản nhưng đều bỏ hết, không có bản nào khiến cô hài lòng.
Chị em tốt Tiểu Linh Đang rủ cô đi uống trà sữa, cô liền dứt khoát thay đồ rồi ra ngoài.
Trong một quán trà sữa, hai người ngồi ở gần cửa sổ, Tần Noãn nói về chuyện mình đang theo đuổi người ta mấy ngày nay.
Tiểu Linh Đang giật nảy cả mình, "Cậu theo đuổi người ta? Thật hay giả đấy?"
"Cái gì mà thật hay giả chứ?" Tần Noãn xem thường, "Dù sao nhàn rỗi cũng là nhàn rỗi, theo đuổi không được đối với mình cũng không lỗ mà, còn theo đuổi được thì chính là mình đã kiếm được anh ấy."
"Cậu bị lú hay là quá tự tin với nhan sắc của mình rồi thế? Cậu như vậy lại đi theo đuổi người ta, còn cảm thấy bản thân có lời à?"
"Là do cậu không biết anh ấy soái thế nào thôi~" Tần Noãn lộ ra dáng vẻ hoa si.
Tiểu Linh Đang cười nhạo: "Có thể soái tới đâu được? Soái hơn Cố Trí Dương không?"
Tần Noãn đưa tay sờ trán của cô nàng, lại bị cô nàng hất xuống.
"Đâu có sốt đâu, sao cậu mê sảng thế?" Tần Noãn nhướn mi, chậm rãi mở miệng: "Lão cẩu Cố Trí Dương kia bao giờ lại đẹp trai hơn được?"
Tiểu Linh Đang phản bác: "Cậu có lầm không đấy? Người ta là ngôi sao trẻ đó, vô số giải thưởng, giá trị nhan sắc và kỹ thuật diễn xuất gấp đôi bảng đánh giá trên mạng. Chỉ mới mười tám tuổi, Weibo đã có hơn sáu mươi triệu fan rồi. Nếu như fan của anh ấy nghe được lời này của cậu tuyệt đối sẽ đập chết cậu cho xem."
Cô nàng còn làm một cái động tác cắt cổ nữa.
Tần Noãn ngắm nhìn bốn phía, sợ quá đổi giọng: "Coi như dáng vẻ của anh ta nhìn chung... cũng tạm đi, nhưng vẫn còn thiếu.
"Cậu đừng có thành kiến nhận xét anh ấy thì sẽ phát hiện ra anh ấy soái thôi!" Tiểu Linh Đang nói.
Tần Noãn nhún vai, "Mình không thành kiến nhận xét anh ta. Ai bảo anh ta khiến mình xấu hổ? Tốt xấu gì ba chúng ta cũng cùng nhau lớn lên, cho tới bây giờ anh ta cũng chưa từng nói câu nào tốt với mình. Tụi mình không phải là bạn từ nhỏ, phải gọi là oan gia mới đúng!"
Tiểu Linh Đang đánh giá thái độ của Tần Noãn một cái, do dự hỏi: "Có phải hai người lại chiến tranh lạnh rồi không?"
Tần Noãn cắn ống hút, chỉ hận không thể biến Cố Trí Dương thành cây ống hút này rồi cắn chết anh!
"Đã xảy ra chuyện gì thế?" Tiểu Linh Đang hỏi.
Tần Noãn hừ một tiếng, nghiến răng nghiến lợi nói: "Anh ta mắng mình ngu ngốc."
"..." Tiểu Linh Đang trợn mắt nhìn cô, "Cố Trí Dương mắng cậu? Cậu có nghe lầm không đấy?"
"Không hề nghe lầm, anh ta cứ như vậy mắng mình đó." Tần Noãn dùng toàn lực nghiến ống hút.
Tiểu Linh Đang vỗ vỗ vai của cô, "Mình hỏi anh ấy một lát." Nói xong, cô nàng lấy điện thoại ra gọi cho Cố Trí Dương.
Chuông đổ một hồi lâu, bên kia mới truyền tới thanh âm lười biếng: "Chuyện gì? Anh đang quay phim, đừng nói chuyện vô nghĩa đấy."
Tiểu Linh Đang: "Đại minh tinh Cố à, gần đây anh có làm sai chuyện gì không thế?"
Động tác cầm điện thoại của Cố Trí Dương chặt hơn mấy phần, dừng lại một lát, anh hỏi: "Có phải Tần Noãn đang ở cạnh em không? Đưa điện thoại cho em ấy đi."
Tiểu Linh Đang nhìn Tần Noãn, nhưng Tần Noãn chỉ quay đầu đi.
"... Cậu ấy không muốn nói chuyện với anh, ngẫm lại xem mình sai chỗ nào đi rồi nhanh xin lỗi cậu ấy nhé!" Tiểu Linh Đang nói xong, sau đó mở loa ngoài.
Cố Trí Dương bên kia trầm mặt một hồi mới ấp a ấp úng nói: "Anh... là anh nói sai!"
Tần Noãn buông ly trà sữa xuống, cười với Tiểu Linh Đang, "Mình còn có việc phải về trước, hôm khác lại nói."
Cô đứng dậy quải balo đi.
Tiểu Linh Đang cảm thấy tình huống không ổn, tắt loa ngoài rồi kẹp điện thoại bên tai, "Noãn Noãn không phải người hẹp hòi, đến cùng là anh đắc tội gì với cậu ấy thế?"
Cố Trí Dương thở dài, "Vẫn là ba của em ấy muốn em ấy xuất ngoại, còn em ấy nhất định muốn nhập học Đại học C. Em ấy nói đời này có chết cũng không xuất ngoại, anh cảm thấy ý nghĩ của em ấy quá cực đoan nên nhất thời lanh mồm nói em ấy ngu xuẩn."
Tiểu Linh Đang nhất mực im lặng: "... Vì sao Noãn Noãn không chịu xuất ngoại, người ngoài không biết nhưng anh còn có thể không biết à? Cậu ấy đã rất đau khổ, anh còn mắng cậu ấy, khó trách cậu ấy mặc kệ anh."
"Anh không có mắng em ấy, chỉ là không muốn em ấy để tâm mấy chuyện nhỏ vặt thôi. Em ấy lại rơi vào bóng tối trong quá khứ chỉ lại khiến em ấy khó chịu hơn."
Cố Trí Dương dừng một chút, nói tiếp: "Việc này em không cần quan tâm, anh sẽ tự mình giải quyết."
...
Buổi sáng thứ hai, mặt trời chói chang.
Thời điểm Cố Ngôn Thanh như thường lệ đến công ty, ngoài ý muốn không thấy thân ảnh của Tần Noãn ở cửa ra vào.
Tần Noãn theo đuổi anh một tuần, hai ngày thứ bảy chủ nhật nghỉ không có nhìn thấy là bình thường. Bây giờ, cô đột nhiên biến mất, hẳn là bỏ cuộc rồi? Anh vô thức nhìn quanh bốn phía, quả nhiên không có cô ở đây.
Đã biết là cô không có nghị lực mà!
Cố Ngôn Thanh nghĩ như vậy, đột nhiên có một thân ảnh lao ra, "Này! Anh đang tìm em sao?"
Cô xông ra vội vàng khiến Cố Ngôn Thanh không kịp chuẩn bị, hai gò má hơi nóng, nhịp tim không khỏi nhanh hơn mấy lần, "Em suy nghĩ nhiều rồi, tôi không phải tìm em."
Lời nói vừa dứt, anh liên tục hắt xì. Là do buổi tối hôm qua, anh thức đêm làm bản thống kê nên có chút cảm mạo.
Tần Noãn xoa cằm dò xét anh một lát, "Bị cảm à... Anh biết vì sao mà anh bị cảm không? Bởi vì anh bắt đầu không có sức chống cự đối với em rồi đó."
Cô chỉ vào Cố Ngôn Thanh, xụ mặt chất vấn: "Nói đi, có phải anh cũng bắt đầu thích em rồi không?"
Cố Ngôn Thanh: "... Em học ở đâu những lời này hả?"
"Trên mạng đó, rất nhiều luôn!"
"..."
Quét mắt nhìn hai tai của anh hơi hồng lên, tâm tình của Tần Noãn không tệ. Thấy anh im lặng, vẻ mặt của cô lại khó nhịn được lo lắng, "Anh khó chịu ạ? Có cần em đi mua thuốc cho anh không?"
"Tôi cảm vặt thôi, không cần đâu." Cố Ngôn Thanh đi vào công ty.
Tần Noãn không đi theo anh mà đi vào hiệu thuốc gần đó.
Dược phẩm bên trong hiệu thuốc rực rỡ đủ màu, Tần Noãn không biết mua loại nào mới tốt.
Nhân viên bán thuốc mỉm cười rồi chào hỏi cô.
Tần Noãn nói: "Chị lấy giúp tôi loại thuốc trị cảm mạo nào tốt nhất với."
Nhân viên bán thuốc lấy mấy loại thuốc rồi gói thành túi đưa cho cô và báo giá tiền.
Sau khi thanh toán, Tần Noãn vừa đi vừa cúi đầu lay túi thuốc, nhìn xem bên trên hộp thuốc viết tên dược phẩm gì. Cô suy nghĩ một hồi lại lấy bút ra viết lên hộp thuốc mấy dòng chữ.
Ngắm nhìn mấy chữ kia, Tần Noãn tưởng tượng đến biểu cảm của Cố Ngôn Thanh khi nhìn thấy, ánh mắt của cô ánh lên vài phần chờ mong.
Lúc này, chuông điện thoại vang lên. Tần Noãn quét mắt nhìn màn hình một cái. Lúc nhận máy, khoé môi của cô còn vương nụ cười không kìm được, "Sao thế Linh Đang?"
Tiểu Linh Đang: "Quên nói với cậu, hôm qua lúc gặp nhau ấy, mình đã bỏ USB của cậu vào balo rồi đó, cậu có phát hiện ra không?"
"Có à?" Tần Noãn ngây ra một lúc.
Kỳ thật, cô không nhớ rõ mình đã mượn USB của Tiểu Linh Đang hồi nào. Hôm qua hai người uống trà sữa, cô nàng cũng không có nhắc tới chuyện này.
"Cậu mở balo xem thử đi."
Tần Noãn "ừ" một tiếng, mở balo, đúng thật là tìm được một cái USB, "Ơ, USB này sao ở chỗ của cậu thế?"
"Trước đó cậu nhờ mình tìm đề thi thử Đại học đó, quên rồi à?"
"... Ách, mình nhớ rồi."
"Mình có download phim giáo dục xuống USB cho cậu rồi đấy, về nhớ xem thử. Coi như là lễ vật của chị em tốt này tặng cho cậu, đừng ngại." Tiểu Linh Đang ngồi trước bàn vi tính cầm điện thoại, cười thần bí.
"Chà, được rồi!" Tần Noãn lơ đãng đáp ứng, lại nhìn xuống đồng hồ, "Không thèm nói với cậu nữa, mình còn có việc."
"Cậu còn có thể có việc gì chứ? Không phải là theo đuổi người ta à? Sao rồi, theo đuổi được không?"
"Chưa, mới theo đuổi được một tuần thôi. Hôm nay mình cố ý trốn đi, thế mà anh ấy chủ động tìm bóng dáng của mình, đây coi như là tiến triển rồi!" Nói đến cái này, khoé môi của Tần Noãn bất giác cong lên.
Cúp điện thoại, cô cất điện thoại rồi lại đi tiếp, nhưng không cẩn thận dẫm phải dây giày. Tần Noãn cúi đầu nhìn một chút, đặt thuốc cảm mạo lên bồn hoa bên cạnh, tiện tay ném cả USB vào trong, rồi khom lưng buộc dây giày.
Sau khi buộc xong, cô cầm bịch thuốc rồi đứng dậy. Vốn định tới quán cà phê gần đó chờ tới trưa, anh Tiểu Cố ra mới đưa cho anh. Kết quả, người thì không tới quán cà phê, mà chuông điện thoại lại vang lên.
Lần này là ba cô gọi tới.
Tần Noãn không tình nguyện nhận máy.
"Ba để thư ký Giang tới biệt thự phía Nam ngoại ô đón con, con không có ở đó?"
"Ba đón con làm gì?"
"Ba đi công tác một tuần vừa mới trở về, con không định ăn một bữa cơm với ba sao?"
"Ba ăn đi, con không cần đâu."
Bên kia trầm mặc một hồi, "Không phải con muốn nhập học Đại học C sao? Về nhà trước đi, ba với con nói chuyện."
Tần Noãn cầm điện thoại suy nghĩ mấy giây, cất giọng đáp ứng: "Được, bây giờ con về."
Cô nhìn bịch thuốc cảm mạo trong tay, suy nghĩ một lát rồi quyết định giao nó cho tiếp tân của tập đoàn Đằng Thuỵ, làm phiền lễ tân buổi trưa giao cái này cho người gọi là Tiểu Cố.
Tiếp tân là một em gái dịu dàng lanh lẹ, biết cô là thiên kim của tập đoàn Viễn Thương tự nhiên cũng khách khí nhận lời, vừa cười vừa hỏi: "Tiểu thư Tần Noãn, cô theo đuổi người ta một tuần rồi, không phải vẫn chưa biết tên của anh ấy đó chứ?"
Tần Noãn liếm môi một cái, thần sắc tự nhiên, "Tôi lười hỏi."
Em gái tiếp tân lặng lẽ meo meo nói với cô: "Tôi nghe người ta nói, anh ấy tên là Cố Ngôn Thanh."
"Cố Ngôn Thanh à..." Bên miệng Tần Noãn mặc niệm hai lần, sau đó hơi cong khoé miệng, mỉm cười rạng ngời một tiếng: "Cảm ơn chị."
Cô vẫy tay với tiếp tân rồi ra khỏi cao ốc.
Tần Noãn vừa đi, Cố Ngôn Thanh đã từ trên lầu đi xuống, khuôn mặt thanh tuyển [6], khí chất nho nhã.
Giờ phút này, anh đang vừa đi vừa nói chuyện điện thoại: "Được, giáo sư, em biết rồi, bây giờ em trở về trường ạ."
Cất điện thoại vào túi, anh đang muốn rời đi, chợt bị tiếp tân gọi lại.
Đối diện với gương mặt tuấn dật của Cố Ngôn Thanh, hai má của em gái tiếp tân hơi đỏ, rất ngượng ngùng đưa thuốc cảm mạo cho anh, "Tiểu thư Tần Noãn nhờ tôi chuyển cái này cho anh."
Cố Ngôn Thanh nhìn xem thuốc kia, mi tâm hơn nhăn lại.
Suy tư một chút, anh nói với tiếp tân: "Lần sau nếu tiểu thư Tần Noãn đến, phiền cô nói với cô ấy một tiếng, sau này tôi không thực tập ở tập đoàn Đằng Thuỵ nữa, cô ấy không cần lại tới."
"Dạ?" Em gái tiếp tân sửng sốt một chút.
Sinh viên Đại học này còn chưa tốt nghiệp đã tìm được một cơ hội thực tập tốt như vậy, nói không làm nữa là không làm nữa thật à?
Cố Ngôn Thanh không nói gì, chỉ xoay người rời đi.
Nhưng mấy giây sau, anh lại quay lại, nhận lấy bịch thuốc cảm mạo trong tay em gái tiếp tân.
Nhìn thấy bên trong có một cái USB, Cố Ngôn Thanh hơi nghi hoặc hỏi: "Cái này cũng là của cô ấy à?"
Em gái tiếp tân cũng là lúc này mới nhìn rõ được USB. Hình như tiểu thư Tần Noãn không có nói chuyện USB thì phải? Nhưng mà, nếu đã bỏ cùng với thuốc cảm mạo, hẳn là đều cho Cố Ngôn Thanh.
Nghĩ vậy, em gái tiếp tân gật đầu, "Là của tiểu thư Tần Noãn tặng anh ạ."
Cố Ngôn Thanh hơi không hiểu cô đưa USB cho mình làm gì, nhưng vẫn nhẹ gật đầu, "Phiền cô giúp tôi cảm ơn cô ấy."
Anh cầm bịch thuốc rời khỏi cao ốc tập đoàn Đằng Thuỵ, lấy điện thoại gửi cho Lục Tinh một tin nhắn: 【Dự án ở phòng thí nghiệm xảy ra vấn đề, gần đây con sẽ không đến công ty.】
...
Tác giả có lời muốn nói:
Tấu chương như cũ có hồng bao ~
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.