Chương 30: Bạn gái nhà anh sao lại đáng yêu thế nhỉ?
Dạ Tử Tân
07/04/2020
Edit: Xiao Yi.
Bà nội Cố rất biết nấu đồ ăn, cộng thêm sự trợ giúp của Cố Ngôn Thanh, bữa trưa hôm nay đặc biệt phong phú.
Vốn dĩ Tần Noãn còn muốn học bà nội Cố làm sủi cảo, sau này làm cho Cố Ngôn Thanh. Bây giờ, cô phát hiện anh thế mà nấu ăn được, lập tức dứt khoát nuốt ngược ý nghĩ này vào bụng, không tiếp tục làm khó bản thân nữa.
Sau bữa cơm trưa, Tần Noãn kéo Cố Ngôn Thanh đến sân nói chuyện. Tới tận bây giờ, cảm giác của cô vẫn như đang nằm mơ vậy.
"Anh họ Cố, Cố Trí Dương cũng họ Cố, sao em lại không nghĩ tới việc hai anh là anh em họ nhỉ? Bà nội Cố vẫn luôn nói có con trai cả là giáo sư Đại học, họ Cố lại không nhiều, vậy mà em không nghĩ tới giáo sư Cố luôn."
Tần Noãn vỗ trán một cái, cảm thấy cái đầu của mình vào lúc quan trọng lại không nhạy bén tý nào.
Sớm biết bà nội của Cố Trí Dương cũng là bà nội của Cố Ngôn Thanh, sáng nay cô đã trực tiếp kéo anh đi thăm bà là được rồi, khỏi cho lòng phải áy náy.
Lúc này, Cố Ngôn Thanh cũng bừng tỉnh. Lần anh đi thành phố A trước kia, Khâu Viễn gửi một tấm ảnh chụp Tần Noãn với một chàng trai khá thân mật gửi vào trong group chat, anh đã cảm thấy dáng người hơi quen mắt. Nhưng vì cậu ta bịt mặt rất kỹ nên anh không cố nhìn, thì ra lại là Cố Trí Dương.
"Các em rất quen thuộc nhau à?" Anh hỏi.
Tần Noãn gật đầu, "Ba của em và chú Cố thường xuyên qua lại trong việc làm ăn. Em, Cố Trí Dương và Tiểu Linh Đang khi còn học tiểu học đến cao trung đều là bạn học, cho nên quan hệ của tụi em rất tốt ạ."
Cố Ngôn Thanh suy nghĩ, "Là thanh mai trúc mã sao?"
Tần Noãn khựng lại một chút, vòng tay ôm eo anh, khuôn cằm gác lên ngực anh. Cô ngước mắt, cười khẽ, "Đúng ạ, là thanh mai trúc mã đó, cho nên anh ghen à?"
Cố Ngôn Thanh nghĩ đến đôi mắt mất mác vừa rồi của Cố Trí Dương, sau đó nhìn xuống Tần Noãn, khẽ nói: "Anh có hơi bất ngờ thôi."
Cố Trí Dương và Tiểu Linh Đang từ nhà chính đi ra, nhìn về phía này.
Cố Trí Dương bỏ qua Tần Noãn đang dính trên người Cố Ngôn Thanh, chỉ nhạt nói: "Anh họ, ông nội gọi anh tới đánh cờ."
Sau đó, cậu quay người về phòng.
Cố Ngôn Thanh nắm tay Tần Noãn đi vào nhà chính, khi đi tới cửa, Tần Noãn bị Tiểu Linh Đang kéo lại.
Thấy Tiểu Linh Đang có gì muốn nói lại thôi, Tần Noãn cười với Cố Ngôn Thanh, "Anh vào trước đi ạ."
Cố Ngôn Thanh gật đầu, quay người đi vào.
Từ Cố gia đi ra ngoài, cách đó không xa là một bãi Bích Hồ [1], nơi đó rất nhiều du khách.
Hai người tản bộ quanh hồ, Tiểu Linh Đang cười cười, "Thật là trùng hợp nhỉ, bạn trai của cậu thì ra chính là anh họ của Cố Trí Dương."
"Mình cũng kinh ngạc. Dáng vẻ của hai người họ không phải rất giống nhau nữa, cho nên trước đó dù chỉ một chút mình cũng không nhận ra."
Tần Noãn nói, lại hỏi Tiểu Linh Đang, "Chỉ là đại thần nhà mình có phải soái hơn Cố Trí Dương không nào?"
Tiểu Linh Đang suy nghĩ, "Không so sánh như vậy được. Mình cảm thấy hai người anh ấy không cùng một mẫu người, nhưng giá trị nhan sắc của họ đều là số một trong giới đàn ông nha."
Tần Noãn trêu chọc, "Cũng đúng, dù sao cậu là fan trung thành của Cố Trí Dương, cho nên thấy anh ta soái là đúng rồi."
Tiểu Linh Đang dừng lại, đưa mắt nhìn cô, thần sắc nghiêm túc, "Tần Noãn, rốt cục cậu có... biết rằng Cố Trí Dương thích cậu không?"
Ý cười trên mặt Tần Noãn lập tức cứng đờ, nửa ngày cũng không nói chuyện.
Cô quay đầu đi, nhìn thấy ven đường có một ghế đá dài, đi qua ngồi xuống, cô đưa mắt nhìn du thuyền trong hồ, "Cậu nói đùa gì thế?"
Tiểu Linh Đang ngồi xuống sát bên cạnh cô, ngữ khí chỉ tiếc rèn sắt không thành thép [2], "Mình đã sớm dặn anh ấy đừng động lòng, nhưng mà anh ấy không nghe."
Tần Noãn mím môi.
Thật ra, cô từng có ảo giác này. Nhưng Cố Trí Dương vốn không đứng đắn, cho nên cô không nghĩ nhiều, lập tức phủ định suy đoán trong lòng.
Thấy Tần Noãn không nói gì, Tiểu Linh Đang hỏi: "Nếu như anh ấy sớm nói với cậu, kết quả có thể khác đi không?"
Tần Noãn giật mình, ngước mắt nhìn Tiểu Linh Đang, ngữ khí nghiêm túc, "Linh Đang, mình không biết Cố Trí Dương có thích mình thật hay không. Nhưng mình biết cậu vẫn luôn thích anh ấy, cho nên mình chưa từng cân nhắc tới anh ấy."
Tiểu Linh Đang ngu ngơ một chút, lập tức cười nói: "Mình chỉ là fan hâm mộ nhỏ của anh ấy, sùng bái giá trị nhan sắc và kỹ thuật diễn xuất có hồn của anh ấy thôi. Nghe cậu nói cứ như là chuyện tình tay ba máu chó ấy."
Tần Noãn không nói chuyện này nữa.
Cô trầm mặc một lát, sau đó nói: "Cố Trí Dương không phải mẫu người mình thích. Giống như cậu đã nói vậy, anh ấy và Cố Ngôn Thanh không cùng một mẫu hình. Mà mình thích chính là mẫu hình Cố Ngôn Thanh này."
Nhắc đến anh, khoé mắt của Tần Noãn lập tức ánh lên ý cười.
"Cậu thích dáng vẻ đẹp trai của anh ấy sao?" Tiểu Linh Đang hỏi.
Tần Noãn nghiêm túc suy nghĩ một lát, "Mình cảm thấy hai chúng mình là trai tài gái sắc, trời sinh một đôi!"
"..." Tiểu Linh Đang bật cười thành tiếng, "Da mặt của cậu còn có thể dày hơn không hả?"
Tần Noãn thở dài, dựa lên vai Tiểu Linh Đang, "Cố Ngôn Thanh ấy à, anh ấy giống như mặt trời mùa đông vậy, ấm áp mà không nóng rực, khiến cho mình muốn ỷ lại, cũng rất có cảm giác an toàn. Mình không rõ là vì sao, nhưng nó rất kỳ diệu. Tiểu Linh Đang, cậu biết không? Đã rất lâu rồi mình chưa từng vui vẻ như vậy..."
Tiểu Linh Đang có hơi hốt hoảng.
Cô nhớ lại hồi còn bé được ông dẫn đến Tần gia, nhìn thấy trong góc hẻo lánh có một bé gái co quắp người, không nói nửa chữ, hệt như chim sợ cành cong vậy.
Lúc ấy, ông cụ Tần nói với cô, "Tiểu Linh Đang, đây là cháu gái của ông. Con bé vừa từ nước ngoài trở về nên có hơi sợ người lạ. Cháu có thể thử kết bạn với con bé được không?"
Tiểu Linh Đang hít một hơi thật sâu, sau đó vỗ vỗ bả vai của Tần Noãn, "Nói không chừng, Cố Ngôn Thanh chính là hạnh phúc mà trời cao phái xuống bên cậu đấy."
...
Ông nội Cố có thói quen ngủ trưa, sau khi kéo Cố Ngôn Thanh chơi xong một ván cờ liền trở về nghỉ ngơi.
Cố Trí Dương thế chỗ của ông nội Cố, tiếp tục đánh cờ với Cố Ngôn Thanh.
Sau khi thua liền ba ván, cậu ném quân cờ trong tay đi, "Hôm nay anh cũng quá ác rồi, một chỗ hở cũng không để lại cho em. Trước kia đánh cờ anh vẫn nhường em mà?"
"Lần này không nhường." Ngữ khí của Cố Ngôn Thanh nhàn nhạt, vân vê quân cờ rồi trong tay đặt xuống bàn cờ.
Cố Trí Dương khựng lại chỉ trong chốc lát, không nói gì nữa.
Cố Ngôn Thanh nhìn thời gian, đứng dậy đi ra ngoài. Cố Trí Dương theo sát đằng sau, tới giữa sân, cậu gọi: "Anh họ!"
Cố Ngôn Thanh dừng chân, quay người nhìn cậu.
Cố Trí Dương cười cười, đi tới trước mặt anh, "Thì ra người mà Tần Noãn vẫn luôn theo đuổi là anh, tuy ngoài ý muốn, nhưng phảng phất lại thuận tình hợp lý. Hai tập đoàn Viễn Thương và Đằng Thuỵ kết thành thông gia cường mạnh, nhất định là bác trai bác gái rất vui mừng."
"Không liên quan đến chuyện thông gia này." Cố Ngôn Thanh dừng lại hai giây, sau đó mở miệng, "Cô ấy không biết quan hệ của anh với tập đoàn Đằng Thuỵ."
Cố Trí Dương mím môi, do dự một lát, cậu ngẩng đầu nhìn người đàn ông trước mặt, "Em thích cô ấy trước."
Cố Ngôn Thanh mỉm cười, nhướn mày hỏi lại: "Vậy thì sao?"
Trong mắt Cố Trí Dương ẩn lên vài tơ máu, trầm ngâm nửa ngày, cậu hỏi: "Nếu em cầu xin anh thì sao? Anh có thể từ bỏ cô ấy không?"
Cố Ngôn Thanh im lặng giây lát, vỗ vỗ vai của cậu, "Dương Dương, đây là sự lựa chọn của Tần Noãn, anh không hề tranh với cậu."
Trong lòng Cố Trí Dương như bị kim đâm một cái, nhưng liền cảm thấy nhẹ nhõm. Cậu thở ra, tự giễu cười, "Em vẫn luôn cho rằng Cố đại thiên tài trời sinh tính tình đã lạnh nhạt, sẽ không động tâm với bất kỳ người con gái nào, dường như Khoa học máy tính mới là tình yêu đích thực của anh vậy. Nhưng bây giờ, anh vì tình cảm mà đến tình anh em một chút cũng không nể tình, em còn —"
"Cảm thấy lạ lẫm." Cố Trí Dương cọ xát chóp mũi, giấu đi xấu hổ.
Cố Ngôn Thanh dừng chân nhìn qua cậu, không hề mở miệng.
"Anh họ, từ khi em còn nhỏ, người bên cạnh đã luôn khen anh. Nào là học trường tiểu học trọng điểm, trung học trọng điểm, đại học trọng điểm, giấy khen và cúp thưởng của anh nhiều vô số. Cho dù không có hào quang mà tập đoàn Đằng Thuỵ cho anh, anh cũng là thiên chi kiêu tử [3] rồi, là con nhà người ta trong miệng mọi người."
"Nhưng em không hâm mộ anh, ngoại trừ học tập là không bằng anh, còn lại em đều chưa từng thua kém anh chút nào. Khả năng giao tiếp của anh không tốt cho nên không thích nói chuyện, những thứ này lại là điểm mạnh của em. Trong ngành giải trí, em có thể trở thành phong sinh thuỷ khởi [4], nhưng nếu là anh thì chưa chắc."
"Nhưng mà lần này, em thật sự hâm mộ anh."
Hâm mộ anh bởi vì anh có được cô gái mà em thích nhất.
Cố Ngôn Thanh trầm mặc một hồi, trấn an nói: "Cậu không cần vì chuyện này mà xem nhẹ bản thân. Trong nhà, cậu vẫn luôn kiêu ngạo, cứ nhìn về phía trước, sẽ có một cô gái thích hợp hơn đang chờ cậu."
Tần Noãn và Tiểu Linh Đang nắm tay nhau trở về, lúc nhìn thấy hai người trong sân thì hơi kinh ngạc.
"Các anh đang nói chuyện gì thế? Không phải đang đánh cờ sao?" Tần Noãn cười đi qua, rất tự nhiên mà khoác lấy tay của Cố Ngôn Thanh.
"Ông nội ngủ trưa, anh vừa đang muốn đi tìm em đây," Cố Ngôn Tranh nói, sau đó nhìn qua Cố Trí Dương, "Bọn anh đi trước, cậu nói với ông bà nội một tiếng."
Nói xong, anh nắm tay Tần Noãn rời đi.
Tiểu Linh Đang nhìn qua bóng lưng của hai người, nói khẽ: "Noãn Noãn nói với tôi, Cố Ngôn Thanh có thể cho cô ấy cảm giác an toàn."
Thấy Cố Trí Dương không nói lời nào, Tiểu Linh Đang muốn nói lại thôi, "Anh..."
Cố Trí Dương cười, ngắt lời cô, "Chọn anh họ của tôi cũng tốt mà, ánh mắt của cô ấy cũng không đến nỗi tệ!"
Tiểu Linh Đang mím môi, "Anh có dự định gì không?"
"Không có, tạm thời tôi sẽ không nhận kịch bản, trở về trường học tập cho giỏi đã. Chẳng lẽ tôi lại vì chuyện này mà sống lên chết xuống, tự làm mình không sao?"
"Cũng đúng, tố chất tâm lý của Cố đại minh tinh vẫn là rất mạnh, nhất định là anh chịu được từng ấy đả kích."
Cố Trí Dương nhìn cô, chế nhạo nói: "Con gái lớn tuổi sẽ khó tìm đối tượng đấy. Tần Noãn có thể tự mình tìm được rồi, em cũng tìm cho mình một người đi. Miễn cưỡng mà nhìn thì em cũng được, tranh thủ thời gian đi, hẳn là Đại học Z vẫn có soái ca nhỉ? Trước tiên em phải hạ thủ vi cường [5], có biết không?"
Tiểu Linh Đang sững người hai giây, cười nhạo: "Không cần anh lo!"
Cố Trí Dương không đáp, quay người đi vào phòng.
Tiểu Linh Đang đứng đó, trong lòng nhói lên một cái.
Cố Trí Dương, tại sao em đã lựa chọn rời khỏi thành phố C để tác hợp cho hai người, nhưng hai người lại không thành đôi...
...
Sau khi lên xe, Tần Noãn nhìn về phía Cố Ngôn Thanh, "Chúng ta đi đâu thế ạ?"
"..."
"Em có muốn đi đâu không, chiều nay anh có thể dẫn em đi." Cố Ngôn Thanh nói.
Đôi mắt của Tần Noãn đảo một cái, hỏi: "Ngày mai thì sao? Sẽ làm hạng mục tiếp ạ?"
"Ừm."
Tần Noãn nhíu mày, có hơi không vui. Cô suy nghĩ một chút, đột nhiên đôi mắt sáng lên, hỏi: "Các anh khi lập trình có phải chỉ cần có máy tính thôi không? Công việc hoàn thành ở đâu cũng được ạ?"
Cố Ngôn Thanh không biết vì sao cô lại hỏi vậy, chỉ nhẹ gật đầu.
Tần Noãn vỗ đùi, "Vậy mấy ngày nghỉ này anh tới biệt thự phía Nam ngoại ô với em đi. Nơi đó không có ai, bình thường em chỉ ở một mình. Nếu như anh đến, em bao ăn bao ở cho. Mà lúc anh làm việc, em nhất định sẽ không quấy rầy anh luôn!"
Cố Ngôn Thanh dựa lên lưng ghế, nghiêng mắt nhìn cô, như có gì suy nghĩ, "Em đang muốn... bao nuôi anh đấy à?"
"À..." Tần Noãn ấp úng, "Anh cũng không cần phải nói khó nghe như vậy. Anh quá nhạy cảm rồi, như thế sao tính là bao nuôi được ạ? Cung cấp chỗ làm việc và đồ ăn thức uống cho anh là chức trách của bạn gái đó nha! Chuyện này quá lắm chỉ là... giúp đỡ thôi ạ."
"Đúng, chính là giúp đỡ ạ!" Tần Noãn bô bô nhìn anh.
Thấy Cố Ngôn Thanh không nói câu gì, cô có hơi khẩn trương, sợ lòng tự trọng của anh quá cao, sẽ không chịu đồng ý. Trong lúc cô đang do dự có nên miễn cưỡng thu chút tiền hay không, Cố Ngôn Thanh lại gật đầu, "Cũng được."
Tần Noãn mừng như điên, kìm chế kích động mà tròn mắt nhìn anh, "Thật ạ?"
"Ừm."
Tần Noãn nhào qua, ôm lấy cổ của anh, "Em cung cấp môi trường làm việc tốt như vậy, anh cảm động không?"
Cố Ngôn Thanh: "??"
Tần Noãn: "Nếu cảm động thì anh hôn em một cái đi, coi như bù đắp cho em?" Sau đó, cô nhắm mắt lại.
"..."
Thấy anh bất động, Tần Noãn mở mắt ra, có hơi khó chịu, "Anh không vui ạ?"
Cố Ngôn Thanh xoa đầu cô, lẩm bẩm cười cười, "Bạn gái nhà anh sao lại đáng yêu thế nhỉ? Còn cướp mất lời thoại của anh nữa."
Cố Ngôn Thanh giữ gáy cô lại, nghiêng người qua, ép xuống môi của cô, càng hôn càng sâu.
Bà nội Cố rất biết nấu đồ ăn, cộng thêm sự trợ giúp của Cố Ngôn Thanh, bữa trưa hôm nay đặc biệt phong phú.
Vốn dĩ Tần Noãn còn muốn học bà nội Cố làm sủi cảo, sau này làm cho Cố Ngôn Thanh. Bây giờ, cô phát hiện anh thế mà nấu ăn được, lập tức dứt khoát nuốt ngược ý nghĩ này vào bụng, không tiếp tục làm khó bản thân nữa.
Sau bữa cơm trưa, Tần Noãn kéo Cố Ngôn Thanh đến sân nói chuyện. Tới tận bây giờ, cảm giác của cô vẫn như đang nằm mơ vậy.
"Anh họ Cố, Cố Trí Dương cũng họ Cố, sao em lại không nghĩ tới việc hai anh là anh em họ nhỉ? Bà nội Cố vẫn luôn nói có con trai cả là giáo sư Đại học, họ Cố lại không nhiều, vậy mà em không nghĩ tới giáo sư Cố luôn."
Tần Noãn vỗ trán một cái, cảm thấy cái đầu của mình vào lúc quan trọng lại không nhạy bén tý nào.
Sớm biết bà nội của Cố Trí Dương cũng là bà nội của Cố Ngôn Thanh, sáng nay cô đã trực tiếp kéo anh đi thăm bà là được rồi, khỏi cho lòng phải áy náy.
Lúc này, Cố Ngôn Thanh cũng bừng tỉnh. Lần anh đi thành phố A trước kia, Khâu Viễn gửi một tấm ảnh chụp Tần Noãn với một chàng trai khá thân mật gửi vào trong group chat, anh đã cảm thấy dáng người hơi quen mắt. Nhưng vì cậu ta bịt mặt rất kỹ nên anh không cố nhìn, thì ra lại là Cố Trí Dương.
"Các em rất quen thuộc nhau à?" Anh hỏi.
Tần Noãn gật đầu, "Ba của em và chú Cố thường xuyên qua lại trong việc làm ăn. Em, Cố Trí Dương và Tiểu Linh Đang khi còn học tiểu học đến cao trung đều là bạn học, cho nên quan hệ của tụi em rất tốt ạ."
Cố Ngôn Thanh suy nghĩ, "Là thanh mai trúc mã sao?"
Tần Noãn khựng lại một chút, vòng tay ôm eo anh, khuôn cằm gác lên ngực anh. Cô ngước mắt, cười khẽ, "Đúng ạ, là thanh mai trúc mã đó, cho nên anh ghen à?"
Cố Ngôn Thanh nghĩ đến đôi mắt mất mác vừa rồi của Cố Trí Dương, sau đó nhìn xuống Tần Noãn, khẽ nói: "Anh có hơi bất ngờ thôi."
Cố Trí Dương và Tiểu Linh Đang từ nhà chính đi ra, nhìn về phía này.
Cố Trí Dương bỏ qua Tần Noãn đang dính trên người Cố Ngôn Thanh, chỉ nhạt nói: "Anh họ, ông nội gọi anh tới đánh cờ."
Sau đó, cậu quay người về phòng.
Cố Ngôn Thanh nắm tay Tần Noãn đi vào nhà chính, khi đi tới cửa, Tần Noãn bị Tiểu Linh Đang kéo lại.
Thấy Tiểu Linh Đang có gì muốn nói lại thôi, Tần Noãn cười với Cố Ngôn Thanh, "Anh vào trước đi ạ."
Cố Ngôn Thanh gật đầu, quay người đi vào.
Từ Cố gia đi ra ngoài, cách đó không xa là một bãi Bích Hồ [1], nơi đó rất nhiều du khách.
Hai người tản bộ quanh hồ, Tiểu Linh Đang cười cười, "Thật là trùng hợp nhỉ, bạn trai của cậu thì ra chính là anh họ của Cố Trí Dương."
"Mình cũng kinh ngạc. Dáng vẻ của hai người họ không phải rất giống nhau nữa, cho nên trước đó dù chỉ một chút mình cũng không nhận ra."
Tần Noãn nói, lại hỏi Tiểu Linh Đang, "Chỉ là đại thần nhà mình có phải soái hơn Cố Trí Dương không nào?"
Tiểu Linh Đang suy nghĩ, "Không so sánh như vậy được. Mình cảm thấy hai người anh ấy không cùng một mẫu người, nhưng giá trị nhan sắc của họ đều là số một trong giới đàn ông nha."
Tần Noãn trêu chọc, "Cũng đúng, dù sao cậu là fan trung thành của Cố Trí Dương, cho nên thấy anh ta soái là đúng rồi."
Tiểu Linh Đang dừng lại, đưa mắt nhìn cô, thần sắc nghiêm túc, "Tần Noãn, rốt cục cậu có... biết rằng Cố Trí Dương thích cậu không?"
Ý cười trên mặt Tần Noãn lập tức cứng đờ, nửa ngày cũng không nói chuyện.
Cô quay đầu đi, nhìn thấy ven đường có một ghế đá dài, đi qua ngồi xuống, cô đưa mắt nhìn du thuyền trong hồ, "Cậu nói đùa gì thế?"
Tiểu Linh Đang ngồi xuống sát bên cạnh cô, ngữ khí chỉ tiếc rèn sắt không thành thép [2], "Mình đã sớm dặn anh ấy đừng động lòng, nhưng mà anh ấy không nghe."
Tần Noãn mím môi.
Thật ra, cô từng có ảo giác này. Nhưng Cố Trí Dương vốn không đứng đắn, cho nên cô không nghĩ nhiều, lập tức phủ định suy đoán trong lòng.
Thấy Tần Noãn không nói gì, Tiểu Linh Đang hỏi: "Nếu như anh ấy sớm nói với cậu, kết quả có thể khác đi không?"
Tần Noãn giật mình, ngước mắt nhìn Tiểu Linh Đang, ngữ khí nghiêm túc, "Linh Đang, mình không biết Cố Trí Dương có thích mình thật hay không. Nhưng mình biết cậu vẫn luôn thích anh ấy, cho nên mình chưa từng cân nhắc tới anh ấy."
Tiểu Linh Đang ngu ngơ một chút, lập tức cười nói: "Mình chỉ là fan hâm mộ nhỏ của anh ấy, sùng bái giá trị nhan sắc và kỹ thuật diễn xuất có hồn của anh ấy thôi. Nghe cậu nói cứ như là chuyện tình tay ba máu chó ấy."
Tần Noãn không nói chuyện này nữa.
Cô trầm mặc một lát, sau đó nói: "Cố Trí Dương không phải mẫu người mình thích. Giống như cậu đã nói vậy, anh ấy và Cố Ngôn Thanh không cùng một mẫu hình. Mà mình thích chính là mẫu hình Cố Ngôn Thanh này."
Nhắc đến anh, khoé mắt của Tần Noãn lập tức ánh lên ý cười.
"Cậu thích dáng vẻ đẹp trai của anh ấy sao?" Tiểu Linh Đang hỏi.
Tần Noãn nghiêm túc suy nghĩ một lát, "Mình cảm thấy hai chúng mình là trai tài gái sắc, trời sinh một đôi!"
"..." Tiểu Linh Đang bật cười thành tiếng, "Da mặt của cậu còn có thể dày hơn không hả?"
Tần Noãn thở dài, dựa lên vai Tiểu Linh Đang, "Cố Ngôn Thanh ấy à, anh ấy giống như mặt trời mùa đông vậy, ấm áp mà không nóng rực, khiến cho mình muốn ỷ lại, cũng rất có cảm giác an toàn. Mình không rõ là vì sao, nhưng nó rất kỳ diệu. Tiểu Linh Đang, cậu biết không? Đã rất lâu rồi mình chưa từng vui vẻ như vậy..."
Tiểu Linh Đang có hơi hốt hoảng.
Cô nhớ lại hồi còn bé được ông dẫn đến Tần gia, nhìn thấy trong góc hẻo lánh có một bé gái co quắp người, không nói nửa chữ, hệt như chim sợ cành cong vậy.
Lúc ấy, ông cụ Tần nói với cô, "Tiểu Linh Đang, đây là cháu gái của ông. Con bé vừa từ nước ngoài trở về nên có hơi sợ người lạ. Cháu có thể thử kết bạn với con bé được không?"
Tiểu Linh Đang hít một hơi thật sâu, sau đó vỗ vỗ bả vai của Tần Noãn, "Nói không chừng, Cố Ngôn Thanh chính là hạnh phúc mà trời cao phái xuống bên cậu đấy."
...
Ông nội Cố có thói quen ngủ trưa, sau khi kéo Cố Ngôn Thanh chơi xong một ván cờ liền trở về nghỉ ngơi.
Cố Trí Dương thế chỗ của ông nội Cố, tiếp tục đánh cờ với Cố Ngôn Thanh.
Sau khi thua liền ba ván, cậu ném quân cờ trong tay đi, "Hôm nay anh cũng quá ác rồi, một chỗ hở cũng không để lại cho em. Trước kia đánh cờ anh vẫn nhường em mà?"
"Lần này không nhường." Ngữ khí của Cố Ngôn Thanh nhàn nhạt, vân vê quân cờ rồi trong tay đặt xuống bàn cờ.
Cố Trí Dương khựng lại chỉ trong chốc lát, không nói gì nữa.
Cố Ngôn Thanh nhìn thời gian, đứng dậy đi ra ngoài. Cố Trí Dương theo sát đằng sau, tới giữa sân, cậu gọi: "Anh họ!"
Cố Ngôn Thanh dừng chân, quay người nhìn cậu.
Cố Trí Dương cười cười, đi tới trước mặt anh, "Thì ra người mà Tần Noãn vẫn luôn theo đuổi là anh, tuy ngoài ý muốn, nhưng phảng phất lại thuận tình hợp lý. Hai tập đoàn Viễn Thương và Đằng Thuỵ kết thành thông gia cường mạnh, nhất định là bác trai bác gái rất vui mừng."
"Không liên quan đến chuyện thông gia này." Cố Ngôn Thanh dừng lại hai giây, sau đó mở miệng, "Cô ấy không biết quan hệ của anh với tập đoàn Đằng Thuỵ."
Cố Trí Dương mím môi, do dự một lát, cậu ngẩng đầu nhìn người đàn ông trước mặt, "Em thích cô ấy trước."
Cố Ngôn Thanh mỉm cười, nhướn mày hỏi lại: "Vậy thì sao?"
Trong mắt Cố Trí Dương ẩn lên vài tơ máu, trầm ngâm nửa ngày, cậu hỏi: "Nếu em cầu xin anh thì sao? Anh có thể từ bỏ cô ấy không?"
Cố Ngôn Thanh im lặng giây lát, vỗ vỗ vai của cậu, "Dương Dương, đây là sự lựa chọn của Tần Noãn, anh không hề tranh với cậu."
Trong lòng Cố Trí Dương như bị kim đâm một cái, nhưng liền cảm thấy nhẹ nhõm. Cậu thở ra, tự giễu cười, "Em vẫn luôn cho rằng Cố đại thiên tài trời sinh tính tình đã lạnh nhạt, sẽ không động tâm với bất kỳ người con gái nào, dường như Khoa học máy tính mới là tình yêu đích thực của anh vậy. Nhưng bây giờ, anh vì tình cảm mà đến tình anh em một chút cũng không nể tình, em còn —"
"Cảm thấy lạ lẫm." Cố Trí Dương cọ xát chóp mũi, giấu đi xấu hổ.
Cố Ngôn Thanh dừng chân nhìn qua cậu, không hề mở miệng.
"Anh họ, từ khi em còn nhỏ, người bên cạnh đã luôn khen anh. Nào là học trường tiểu học trọng điểm, trung học trọng điểm, đại học trọng điểm, giấy khen và cúp thưởng của anh nhiều vô số. Cho dù không có hào quang mà tập đoàn Đằng Thuỵ cho anh, anh cũng là thiên chi kiêu tử [3] rồi, là con nhà người ta trong miệng mọi người."
"Nhưng em không hâm mộ anh, ngoại trừ học tập là không bằng anh, còn lại em đều chưa từng thua kém anh chút nào. Khả năng giao tiếp của anh không tốt cho nên không thích nói chuyện, những thứ này lại là điểm mạnh của em. Trong ngành giải trí, em có thể trở thành phong sinh thuỷ khởi [4], nhưng nếu là anh thì chưa chắc."
"Nhưng mà lần này, em thật sự hâm mộ anh."
Hâm mộ anh bởi vì anh có được cô gái mà em thích nhất.
Cố Ngôn Thanh trầm mặc một hồi, trấn an nói: "Cậu không cần vì chuyện này mà xem nhẹ bản thân. Trong nhà, cậu vẫn luôn kiêu ngạo, cứ nhìn về phía trước, sẽ có một cô gái thích hợp hơn đang chờ cậu."
Tần Noãn và Tiểu Linh Đang nắm tay nhau trở về, lúc nhìn thấy hai người trong sân thì hơi kinh ngạc.
"Các anh đang nói chuyện gì thế? Không phải đang đánh cờ sao?" Tần Noãn cười đi qua, rất tự nhiên mà khoác lấy tay của Cố Ngôn Thanh.
"Ông nội ngủ trưa, anh vừa đang muốn đi tìm em đây," Cố Ngôn Tranh nói, sau đó nhìn qua Cố Trí Dương, "Bọn anh đi trước, cậu nói với ông bà nội một tiếng."
Nói xong, anh nắm tay Tần Noãn rời đi.
Tiểu Linh Đang nhìn qua bóng lưng của hai người, nói khẽ: "Noãn Noãn nói với tôi, Cố Ngôn Thanh có thể cho cô ấy cảm giác an toàn."
Thấy Cố Trí Dương không nói lời nào, Tiểu Linh Đang muốn nói lại thôi, "Anh..."
Cố Trí Dương cười, ngắt lời cô, "Chọn anh họ của tôi cũng tốt mà, ánh mắt của cô ấy cũng không đến nỗi tệ!"
Tiểu Linh Đang mím môi, "Anh có dự định gì không?"
"Không có, tạm thời tôi sẽ không nhận kịch bản, trở về trường học tập cho giỏi đã. Chẳng lẽ tôi lại vì chuyện này mà sống lên chết xuống, tự làm mình không sao?"
"Cũng đúng, tố chất tâm lý của Cố đại minh tinh vẫn là rất mạnh, nhất định là anh chịu được từng ấy đả kích."
Cố Trí Dương nhìn cô, chế nhạo nói: "Con gái lớn tuổi sẽ khó tìm đối tượng đấy. Tần Noãn có thể tự mình tìm được rồi, em cũng tìm cho mình một người đi. Miễn cưỡng mà nhìn thì em cũng được, tranh thủ thời gian đi, hẳn là Đại học Z vẫn có soái ca nhỉ? Trước tiên em phải hạ thủ vi cường [5], có biết không?"
Tiểu Linh Đang sững người hai giây, cười nhạo: "Không cần anh lo!"
Cố Trí Dương không đáp, quay người đi vào phòng.
Tiểu Linh Đang đứng đó, trong lòng nhói lên một cái.
Cố Trí Dương, tại sao em đã lựa chọn rời khỏi thành phố C để tác hợp cho hai người, nhưng hai người lại không thành đôi...
...
Sau khi lên xe, Tần Noãn nhìn về phía Cố Ngôn Thanh, "Chúng ta đi đâu thế ạ?"
"..."
"Em có muốn đi đâu không, chiều nay anh có thể dẫn em đi." Cố Ngôn Thanh nói.
Đôi mắt của Tần Noãn đảo một cái, hỏi: "Ngày mai thì sao? Sẽ làm hạng mục tiếp ạ?"
"Ừm."
Tần Noãn nhíu mày, có hơi không vui. Cô suy nghĩ một chút, đột nhiên đôi mắt sáng lên, hỏi: "Các anh khi lập trình có phải chỉ cần có máy tính thôi không? Công việc hoàn thành ở đâu cũng được ạ?"
Cố Ngôn Thanh không biết vì sao cô lại hỏi vậy, chỉ nhẹ gật đầu.
Tần Noãn vỗ đùi, "Vậy mấy ngày nghỉ này anh tới biệt thự phía Nam ngoại ô với em đi. Nơi đó không có ai, bình thường em chỉ ở một mình. Nếu như anh đến, em bao ăn bao ở cho. Mà lúc anh làm việc, em nhất định sẽ không quấy rầy anh luôn!"
Cố Ngôn Thanh dựa lên lưng ghế, nghiêng mắt nhìn cô, như có gì suy nghĩ, "Em đang muốn... bao nuôi anh đấy à?"
"À..." Tần Noãn ấp úng, "Anh cũng không cần phải nói khó nghe như vậy. Anh quá nhạy cảm rồi, như thế sao tính là bao nuôi được ạ? Cung cấp chỗ làm việc và đồ ăn thức uống cho anh là chức trách của bạn gái đó nha! Chuyện này quá lắm chỉ là... giúp đỡ thôi ạ."
"Đúng, chính là giúp đỡ ạ!" Tần Noãn bô bô nhìn anh.
Thấy Cố Ngôn Thanh không nói câu gì, cô có hơi khẩn trương, sợ lòng tự trọng của anh quá cao, sẽ không chịu đồng ý. Trong lúc cô đang do dự có nên miễn cưỡng thu chút tiền hay không, Cố Ngôn Thanh lại gật đầu, "Cũng được."
Tần Noãn mừng như điên, kìm chế kích động mà tròn mắt nhìn anh, "Thật ạ?"
"Ừm."
Tần Noãn nhào qua, ôm lấy cổ của anh, "Em cung cấp môi trường làm việc tốt như vậy, anh cảm động không?"
Cố Ngôn Thanh: "??"
Tần Noãn: "Nếu cảm động thì anh hôn em một cái đi, coi như bù đắp cho em?" Sau đó, cô nhắm mắt lại.
"..."
Thấy anh bất động, Tần Noãn mở mắt ra, có hơi khó chịu, "Anh không vui ạ?"
Cố Ngôn Thanh xoa đầu cô, lẩm bẩm cười cười, "Bạn gái nhà anh sao lại đáng yêu thế nhỉ? Còn cướp mất lời thoại của anh nữa."
Cố Ngôn Thanh giữ gáy cô lại, nghiêng người qua, ép xuống môi của cô, càng hôn càng sâu.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.