Ngoan, Dỗ Anh

Chương 56: Phiên ngoại 6: Chuyện nhân vật phụ (1)

Dạ Tử Tân

24/08/2020

Edit: Xiao Yi.

“Học kỳ hai năm hai Đại học, cậu không lộ một chút dấu hiệu nào đã xuất ngoại, đi nhiều năm như vậy, lúc tụi mình tốt nghiệp, cậu cũng không trở về.”

“Hôn lễ của Á Nhuỵ và Điền Phi Chương cũng không tham dự, lúc mình và Á Nhuỵ lâm bồn cũng chẳng thấy cậu đâu. Mình còn tưởng là cậu sẽ định cư ở bên đó luôn, sẽ không gặp tụi mình nữa.”

Trong biệt thự phía Nam ngoại ô, Tần Noãn đích thân pha cho Chu Thịnh Nam một ly cà phê, đặt trước quầy bar cho cô nàng.

Chu Thịnh Nam cầm thìa khuấy cà phê đều lên, híp mắt cười nói: “Sao như vậy được? Chỉ là mình hơi bận thôi, vả lại không phải tụi mình vẫn luôn video chat với nhau sao? Cũng giống như gặp mặt thôi mà.”

Tần Noãn liếc nhìn cô nàng, thở dài, “Cậu không xuất hiện như vậy là vì bận rộn hay là sợ hãi phải gặp ai đó?”

Chu Thịnh Nam giật mình, có hơi buồn cười nhìn cô, “Thời gian sẽ xoá mờ tất cả, cái gì nên quên mình đều đã sớm quên rồi, cậu đoán mò gì đấy?”

Tần Noãn chống cằm, “Cậu thật sự cảm thấy thoải mái sao? Thật sự buông xuống được sao?”

“Tụi mình vốn là người của hai thế giới, có cái gì mà không buông xuống được đây?” Chu Thịnh Nam chỉ vào bản thân, sau đó hỏi Tần Noãn, “Cậu cảm thấy mình bây giờ giống người đang khổ vì tình à?”

“Vậy sao cậu không tìm một đối tượng đi? Cũng sắp ba mươi tuổi rồi nhưng cậu vẫn còn một thân một mình đấy.”

Chu Thịnh Nam liếc cô, “Sắp ba mươi thì không ở một mình được à? Cậu suy luận kiểu gì thế? Do cậu và Cố Ngôn Thanh chưa kịp tốt nghiệp đã đi đăng ký kết hôn, nên mới thấy người khác kết hôn muộn thôi. Còn nữa, với tình hình bây giờ của mình ấy, kết hôn đều là vướng bận cả.”

Cuối cùng, Chu Thịnh Nam vẫn đi theo nghiệp người mẫu, rất nổi tiếng trong giới thời trang. Cô nàng đã đạt được không ít giải thưởng chuyên nghiệp trong nước, phát triển đúng đường, Tần Noãn từng mua rất nhiều tạp chí thời trang của cô nàng.

“Lần này cậu về là dự định sẽ ở trong nước phát triển sự nghiệp luôn, không đi nữa đúng không?” Tần Noãn hỏi.

Chuông điện thoại vang lên, Chu Thịnh Nam thuận tay ấn tắt. Đôi mắt như đang suy tư cái gì, thật lâu sau, cô nàng mới nói: “Ừm, cũng không khác như vậy là bao.”

Tần Noãn dò xét cô nàng một chút, “Nhìn cậu hơi tiều tuỵ hơn rồi đấy.”

Chu Thịnh Nam cười cười, “Do mình bận việc quá nên dễ mệt mỏi thôi.”

Chuông điện thoại của cô nàng lại vang lên lần nữa.

Chu Thịnh Nam ấn tắt rồi đứng lên, vươn tay cầm lấy áo khoác bên cạnh, “Mình phải đi rồi, chiều nay còn phải chụp ảnh.”

Lúc này, Cố Tần mới hai tuổi, đang chơi đồ chơi mà Chu Thịnh Nam mang tới. Chu Thịnh Nam đi qua, cười xoa đầu cậu, “Tần Tần à, dì đi nhé.”

Tần Noãn bế con trai lên, “Con nói ‘hẹn gặp lại’ với dì Chu Chu đi.”

Cố Tần một tay ôm cổ mẹ, một tay quơ quơ, cười với Chu Thịnh Nam.

Chu Thịnh Nam xoa xoa khuôn mặt nhỏ của cậu, có hơi hoảng thần, than khẽ một tiếng, “Như vậy thật tốt.”

“Mình đi nhé, khi nào rảnh sẽ tới thăm cậu. Ngoài trời lạnh lắm, cậu đừng đưa Tần Tần ra ngoài, mình không cần tiễn đâu.” Chu Thịnh Nam nói với Tần Noãn, sau đó quay người rời đi.

Từ trong nhà ra, Chu Thịnh Nam đụng phải Cố Ngôn Thanh và Cận Bùi Niên từ trên chiếc xe đối diện bước xuống, hai người đang sóng vai đi về phía này.

Bước chân của Chu Thịnh Nam khựng lại.

Cận Bùi Niên cũng nhìn thấy cô, trên mặt thoáng qua sự kinh ngạc, sau đó liền hoá thành bình tĩnh. Cái gì cũng không nói, khuôn mặt anh vừa rét vừa cứng, cả người cũng lạnh lùng hơn rất nhiều.

Cố Ngôn Thanh liếc nhìn Cận Bùi Niên một cái, sau đó đi tới, mỉm cười, “Đã lâu không gặp.”

“Ừm, đã lâu không gặp.” Chu Thịnh Nam lễ độ cười.

“Em về nước khi nào thế?” Cố Ngôn Thanh hỏi.

“Vừa mới về thôi.”

Cố Ngôn Thanh gật đầu, “Còn định xuất ngoại nữa không?”

Trầm mặc một lát, Chu Thịnh Nam mới đáp: “Không định đi nữa.”

“Em còn có việc,” Cô gật đầu với Cố Ngôn Thanh rồi trực tiếp rời đi, ánh mắt chưa từng dừng lại trên người của Cận Bùi Niên dù chỉ một chút.

Cận Bùi Niên đưa mắt nhìn theo, nhíu mày nhìn chằm chằm bóng lưng của cô đến mức xuất thần.

“Cậu muốn đuổi theo em ấy thì đi đi.” Cố Ngôn Thanh nhìn anh một cái rồi đi vào nhà.

“Tôi đến thăm Tần Tần.” Cận Bùi Niên thu mắt, đi theo vào trong.

Tiểu Cố Tần nghe thấy giọng nói, lập tức kéo tay Tần Noãn chạy ra, “Ba ơi, bế con!”

Cố Ngôn Thanh ôm lấy con trai, hôn một cái, lúc nhìn qua đồ chơi trên ghế salon, anh hỏi: “Ai mua thế em?”

Tiểu Cố Tần đọc từng chữ, tuy không rõ nhưng vẫn trả lời được, “Dì Chu Chu ạ.”



Thấy Cận Bùi Niên cứ nhìn Tần Noãn như muốn hỏi gì đó nhưng lại thôi, Cố Ngôn Thanh liền hỏi thay: “Trước đây không phải em nói em ấy đón mẹ và ba dượng ra nước ngoài à? Sao bây giờ em ấy lại đột nhiên trở về vậy?”

Tần Noãn lắc đầu, “Em không biết nữa, cậu ấy chỉ nói tạm thời có lẽ sẽ ở lại trong nước.”

Hồi tưởng lại thái độ hôm nay của Chu Thịnh Nam một chút, cô nói tiếp: “Có lẽ là cậu ấy gặp chuyện gì đó, nhưng cậu ấy không chịu nói, em cũng không gặng hỏi được.”

Từ đầu tới cuối, Cận Bùi Niên không hề nói gì, chỉ đón lấy Tiểu Cố Tần trong lòng Cố Ngôn Thanh rồi chơi đùa với cậu bé.

Cố Ngôn Thanh và Tần Noãn nhìn nhau, không nói gì nữa.

Cận Bùi Niên ở Cố gia chơi không tới hai mươi phút đã đứng dậy rời đi. Cố Ngôn Thanh biết anh đứng ngồi không yên, cho nên cũng không nói gì, tuỳ ý để anh đi.

Cận Bùi Niên lái xe ra khỏi khu biệt thự liền nhìn thấy ở trạm xe buýt đằng xa trước mặt có một bóng người quen thuộc.

Cô mặc áo khoác màu đen, ngồi xổm ở đấy, đầu vùi xuống thấp, hai vai hơi nhẹ run lên. Một lát sau, cô lấy khăn tay trong túi ra lau mặt, sau đó đứng dậy ném khăn vào thùng rác, rồi lại nhìn bốn phía, giống như đang chờ ai đó.

Bởi vì thời tiết khoảng độ giao mùa giữa thu và đông cho nên mưa nhiều, nhiệt độ cực lạnh, mà cô lại ăn mặc ít ỏi.

Chỗ này vắng vẻ, thời tiết thì lạnh, dưới trạm xe buýt chỉ có mỗi mình cô, thoạt nhìn lộ ra mấy phần yếu đuối.

Cận Bùi Niên trầm ngâm nhìn cô.

Đã xuất ngoại tám năm không phải sự nghiệp của cô đã phát triển rất tốt sao? Vì cớ gì lại đột nhiên về nước như vậy?

Vì cớ gì mà cô không còn xuất hiện trên tạp chí với dáng vẻ sáng chói xinh đẹp kia nữa?

Mấy năm nay, sự nghiệp của cô phất lên như diều gặp gió, thường xuyên có mặt ở nhiều sự kiện với gương mặt hào phóng, nụ cười rất tươi, hệt như cô đã sớm quên đi trong đời mình từng có một người là anh tồn tại.

Đối với chuyện ấy, Cận Bùi Niên vẫn luôn khó chịu trong lòng.

Nhưng hôm nay lại thấy được dáng vẻ có hơi nghèo túng của cô, trong lòng anh lại càng thêm khó chịu.

Tối hôm đó, cô nói với anh: từ nay về sau mỗi người tự mình mạnh khoẻ, cô không liên luỵ tới anh nữa. Sau đó chưa được nửa năm, cô lặng yên không một tiếng động mà xuất ngoại, đi một mạch hết tám năm.

Thế nhưng cô có cái gì gọi là mạnh khoẻ đâu?

Người phụ nữ sống dưới ánh đèn flash, người mẫu nổi tiếng Chu Thịnh Nam không nên có dáng vẻ như bây giờ…

Cận Bùi Niên nắm chặt vô lăng, lái xe tới gần cô.

Đúng lúc này, có một chiếc xe vượt qua xe anh, dừng lại trước mặt Chu Thịnh Nam.

Một người đàn ông đi từ ghế lái ra, vừa bật ô vừa cởi áo khoác choàng lên người cô, sau đó giúp cô mở cửa xe phía sau.

Trước khi lên xe, dường như phát hiện ra gì đó, Chu Thịnh Nam đưa mắt nhìn ra chiếc xe phía sau mình.

Cận Bùi Niên không nhìn cô, lạnh mặt quay xe rời đi.

“Cô nhìn gì thế?” Trang Tín hỏi cô.

Mưa rơi dần nặng, tầm nhìn trước mặt hoàn toàn mông lung, Chu Thịnh Nam thu lại ánh mắt rồi cười nói: “Không có gì đâu.”

Lúc lái xe đi, Trang Tín nói: “Thật ra anh phải xin lỗi vì để cô chờ lâu dưới trời lạnh như vậy. Lúc nãy trên đường, xe đột nhiên gặp chút sự cố.”

Chu Thịnh Nam và Trang Tín quen biết ở nước ngoài, sau khi trở thành người mẫu, Chu Thịnh Nam mời y làm người đại diện của mình. Có thể xem Trang Tín là một trong số ít người bạn của cô trong mấy năm nay.

Chu Thịnh Nam ho hai tiếng, đáp lời: “Không sao, tôi đợi không lâu lắm.”

Chuông điện thoại của cô lại vang lên, vẫn là số này, hôm nay đã gọi tới rất nhiều lần.

Chu Thịnh Nam thở ra một hơi thật dài, ấn nút nhận máy.

Bên kia truyền đến giọng nói gấp gáp của một người đàn ông trung niên, “Thịnh Nam à, bên bệnh viện lại hối nữa rồi, chúng ta làm sao bây giờ hả con?”

“Chờ lát nữa con sẽ chuyển tiền cho chú,” Chu Thịnh Nam nhìn ra ngoài cửa sổ, im lặng một lát, cô hỏi: “Mẹ con vẫn khoẻ chứ ạ?”

“Bà ấy tỉnh rồi, con muốn nói chuyện với bà ấy không?”

“Không cần đâu ạ, bây giờ con đang hơi bận, để sau rồi nói.” Chu Thịnh Nam cúp điện thoại, đưa tay xoa nhẹ mi tâm, cả người có hơi mệt mỏi.

Trang Tín nhìn cô qua gương chiếu hậu, “Nhìn dáng vẻ này của cô hẳn là hôm nay, lúc gặp Tần Noãn chưa nói chuyện vay tiền với cô ấy đúng không?”

Chu Thịnh Nam giật mình, xấu hổ cười hai tiếng, thở dài đáp: “Nhiều năm không gặp rồi, vừa thấy đã vay tiền người ta, ít nhiều có điểm không tốt nên tôi không nói ra được. Huống hồ tôi cũng không muốn để cậu ấy biết.”

Bởi vì Tần Noãn biết thì Cận Bùi Niên cũng sẽ biết.

Trang Tín nói: “Nếu không ổn thì anh cho cô mượn tiền trước.”

“Anh đã giúp tôi rất nhiều rồi.” Chu Thịnh Nam có hơi xấu hổ.



“Chuyện này tính là gì đâu? Tạm thời vợ chồng anh không có ý định sinh con, trong tay lại có chút tiền của. Trước đây anh thương lượng với cô ấy rồi, cho cô khẩn cấp mượn tiền trước. Mẹ cô bệnh là chuyện lớn, phía bệnh viện cũng không thể trì hoãn hoài được.”

“Cảm ơn anh.” Đột nhiên, Chu Thịnh Nam không biết nên nói gì cho phải, tự giễu cười một tiếng, “Anh lăn lộn trong giới này nhiều năm như vậy hẳn là chưa gặp qua người mẫu nào nghèo như tôi đúng không?”

“Mọi người ai cũng có khó khăn riêng của họ, vượt qua được giai đoạn khó khăn này sẽ tốt lên thôi.”

Chu Thịnh Nam cười khổ một tiếng.

Ba cô uống rượu, lái xe đâm chết người khác rồi bỏ trốn, hại cô và mẹ phải chịu đủ mọi khổ sở.

Sau khi khó khăn tống ông ta vào tù, mẹ cô mới tìm được ba dượng, cô cũng tìm được công việc mình thích. Cứ tưởng khổ cực đã qua, nhưng kết quả lại là mẹ cô trở bệnh, viện phí đắt đỏ, chi phí phẫu thuật và tiền Hoá trị của bà muốn ép cô không thở nổi.

“Trước đây tôi cũng cảm thấy mọi chuyện rồi sẽ ngày càng tốt lên, nhưng sự thật lại là: sau khi bước lên một nấc thang lại có chuyện phía sau đang chờ tôi. Ông trời ấy à, luôn luôn lựa chọn đúng khi tôi mong chờ nhất mà đột nhiên giáng một tảng đá lớn xuống, sau đó vô tình nói rằng: Chu Thịnh Nam, cả đời này của mày chỉ có thể giãy dụa trong địa ngục thôi.”

Trang Tín nói: “Anh có một người bạn làm đạo diễn, anh ta có một bộ phim truyền hình muốn mời cô, nhân vật trong phim cũng là người mẫu. Anh ta từng xem tạp chí của cô rồi, nói hình tượng của cô thích hợp.”

“Dù biết là cô không nhận đóng phim, nếu là bình thường anh cũng sẽ giúp cô từ chối. Nhưng bây giờ không phải cô đang thiếu tiền sao? Cô có muốn cân nhắc một chút không? Cô có nổi tiếng, cát – sê họ trả vẫn xem là khả quan.”

“Bây giờ tôi có thể bắt bẻ gì đây? Ai mời anh cũng đừng từ chối.”

“Vậy sau khi về rồi anh gửi kịch bản cho cô, nếu cô cảm thấy được thì hôm nào anh sẽ hẹn thời gian thử vai.”



Buổi tối, Chu Thịnh Nam nhận được kịch bản của Trang Tín gửi tới. Cô nghiêm túc nghiên cứu kịch bản suốt nửa đêm, ngày hôm sau liền bắt đầu diễn tập.

Chu Thịnh Nam không xuất thân chính quy từ ngành diễn xuất, cũng không có kỹ thuật gì, cho nên chỉ có thể xem đi xem lại những kinh nghiệm của người khác đúc kết rồi tổng hợp thành sổ tay.

Đến khi cô tràn đầy tự tin đến thử vai, lập tức có thể thông qua dễ như trở bàn tay, giống như đến thử vai cho có lệ vậy thôi.

Xem ra Trang Tín nói không sai, đối phương chỉ muốn tận dụng danh tiếng và hình ảnh của cô cho bộ phim. Vai diễn cũng chỉ là vai phụ nhỏ cho nên cô có kỹ thuật diễn xuất hay không, người ta cũng không quan tâm.

Đi từ chỗ thử vai đi ra, hai người bắt gặp mấy tên chó săn [1] đuổi theo, trên đường chụp ảnh. Trang Tín thấy cô có hơi buồn bực liền khuyên nhủ: “Họ có thái độ gì với chuyện này không quan trọng, cô có thể đóng phim là được. Chỉ là anh cảm thấy cô vẫn phải nhân cơ hội này học thêm nhiều kinh nghiệm để trải đường cho tương lai đi. Nếu cô biết co giãn cho phù hợp, không chừng sau này còn có thể đóng phim đấy.”

“Nếu cô có thể đạt được danh tiếng trong giải trí, thu nhập sẽ khả quan giống như làm người mẫu vậy. Không phải bây giờ cũng có rất nhiều người mẫu đều đổi nghề làm diễn viên sao? Nhưng cô không có kinh nghiệm diễn xuất, cho nên đừng để người khác nói mình là bình hoa đấy.”

“Sau này cô cố gắng nhiều hơn người khác đi, đừng có lười biếng, chỉ là dựa theo những gì anh vừa phân tích thì anh cảm thấy hẳn là cô không phải lo lắng nhiều đâu.”

Thấy Trang Tín dạy dỗ nhiều như vậy, Chu Thịnh Nam khó nhịn được cười, “Anh dông dài thật!”

Đi được nửa đường, xe đột nhiên tắt máy, ngừng lại.

Chu Thịnh Nam nhíu mày, “Sao gần đây xe của anh hay xảy ra sự cố thế?”

Trang Tín thở dài, “Không biết nữa, chắc là thích ăn đòn.”

Y xuống xe tìm hiểu nguyên nhân, phát hiện ra cầu chì bị cháy mất một đoạn.

Chu Thịnh Nam nhìn đồng hồ, “Sắp tới giờ hẹn chụp ảnh với toà soạn rồi, hay là tôi bắt xe đi nhé, anh tự tìm người sửa xe đi.”

“Chỗ này không dễ đón xe đâu, để anh gọi người qua đón cô.” Trang Tín cầm điện thoại lên gọi.

“Bây giờ mới gọi sợ là không kịp mất.” Nhìn thấy xe đi ngang qua, Chu Thịnh Nam đưa tay ra vẫy, nhưng trong xe chở khách nên không ngừng lại.

Cô vẫy mấy chiếc xe nhưng vẫn không bắt được chiếc nào.

Từng giây từng phút đồng hồ trôi qua, trong lòng Chu Thịnh Nam nóng như lửa đốt.

Cô không thích trễ hẹn.

Trang Tín nói với cô, “Lát nữa Tiểu Trần tới đón rồi, hẳn là cô sẽ kịp giờ.”

Lại một chiếc taxi nữa đi qua, Chu Thịnh Nam vẫy tay, lúc xe tới gần mới phát hiện trong xe có khách.

Cô thất vọng nhìn chiếc taxi kia lao vụt qua, không ngờ nửa phút sau, chiếc taxi lại lùi ngược về, bác tài mở miệng hỏi: “Cô gái, cô muốn đi đâu?”

Chu Thịnh Nam nói địa chỉ.

Sau khi nói gì đó với người phía sau, bác tài nói: “Chúng tôi tiện đường, cô lên xe đi.”

Chu Thịnh Nam vừa mừng vừa sợ, không nghĩ nhiều liền mở cửa lên xe.

Lúc ngồi vào ghế rồi đưa mắt nhìn người đàn ông bên cạnh, Chu Thịnh Nam lập tức kinh ngạc, đột nhiên trở nên luống cuống.

_____

[1] Chó săn: nhà báo chuyên săn ảnh của diễn viên, ngôi sao, người giàu để đăng bài, bất luận là hợp pháp hay không.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Ngoan, Dỗ Anh

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook