Ngoan, Đừng Chạy

Chương 5: Có người trong lòng

Dạ Tử Sân

19/06/2020

Editor: Chanh

Sau bữa cơm trưa, dưới sự năn nỉ ỉ ôi của Cố Tích, cuối cùng Cố Tần cũng cho nàng ta nghỉ ngơi nửa giờ.

Cố Tích vui vẻ chạy tìm đến bộ cờ vây bảo bối của ba Cố, mỗi quân cờ đều được làm từ ngọc nguyên chất cao cấp.

"Sở Sở, chúng ta chơi cờ vây đi." Cô gọi Mục Sở.

Cố Tần nhìn thấy cô ôm bàn cờ, mí mắt giật giật mấy lần, nhắc nhở: "Cẩn thận một chút, dám làm mất một quân cờ ba liền đánh gãy chân em."

"Mất thì em bảo là anh làm."

"..." Cố Tần khẽ phì cười một tiếng, trừng cô nàng: "Em thử xem?"

Cố Tích cũng không dám mạnh miệng, yên lặng lôi kéo Mục Sở đi đến cạnh ghế salon, đặt bàn cờ lên bàn.

"Tớ đi trước." Cố Tích cầm quân đen đi một nước.

Mục Sở cũng lấy quân trắng trên bàn cờ theo sát phía sau.

Cố Tần ở bên cạnh nhìn một lát, cảm thấy không khác gì đang xem hai đứa trẻ 3 tuổi chơi cờ với nhau, một thân một mình đi ra sân sau.

Mục Sở nhìn qua cửa kính thấy anh đang ngồi dưới tán cây, châm một điếu thuốc.

Mục Sở đi một nước cờ, hỏi Cố Tích: "Khi nào thì anh cậu hút thuốc?"

Cố Tích cũng quay đầu nhìn thoáng qua, lắc đầu: "Không biết, lúc ba mẹ ở nhà thì không thấy anh ấy hút, chắc là không nghiện đâu."

"Không nghiện thì sao lại hút? Có tâm sự sao?"

"Anh ấy thì có tâm sự gì chứ?"

Mục Sở vô tình lại khơi gợi lên lòng hiếu kì của Cố Tích, cô ngẩng đầu lên, mắt đảo quanh: "Hay là tớ với cậu đi hỏi anh ấy có chuyện gì không vui nói ra một chút, biết đâu chúng ta lại giúp được?"

"..." Mục Sở nín cười đẩy đẩy cô nàng: "Bị đánh thì đừng kéo tớ vào."

Cố Tích vuốt vuốt quân cờ trong tay, chống cằm nhìn ra ngoài, dường như có điều suy nghĩ: "Nếu anh ấy có tâm sự thật thì theo cậu đấy là chuyện gì?"

Mục Sở sờ sờ cằm, phát huy tinh thần Holmes* trong mình, bộ dáng phân tích rất hợp lí: "Tuổi của anh cậu, vừa tốt nghiệp đại học đã về kế thừa sản nghiệp của gia tộc, sự nghiệp thuận buồm xuôi gió, hẳn là không có tâm sự gì phức tạp."

*Sherlock Holmes: thám tử hư cấu rất nổi tiếng.

Nói đến đây, Mục Sở dường như hiểu ra điều gì, hỏi Cố Tích: "Có khi nào là tốt nghiệp rồi nên thất tình không?"

Cố Tích chậm chạp suy nghĩ mấy giây, lắc đầu: "Tớ không nghe nói anh ấy học đại học có yêu đương, bình thường ở nhà cũng không hay cầm bấm điện thoại, giống dáng vẻ của người đang sa vào lưới tình sao?"

"Đó chính là thầm mến."Mục Sở kết luận, "Không chừng anh ấy đã có người trong lòng, nhưng chị gái kia lại không thích anh ấy, lòng tan nát nên mới học hút thuốc để giải sầu."

Cố Tích không tin vào suy đoán của cô: "Bề ngoài, gia thế lẫn trình độ của anh tớ xuất sắc như vậy... Vẫn có người không thích sao?"

"Khó nói lắm." Mục Sở lắc đầu, đối với Cố Tần lại đồng tình thêm mấy phần.

Cố Tích vắt óc nhớ lại những người con gái bên cạnh Cố Tần, đột nhiên cảm thấy phân tích của Mục Sở có chút... hợp lí.

"Tạ Thi Huyên cùng anh tớ đều ra nước ngoài du học, hai người cũng có vẻ rất thân, lẽ nào anh tớ thích chị ấy sao?"

Cái tên này Mục Sở nghe có chút quen tai, nhớ lại một chút, hỏi: " Em gái của idol Tạ Tu Lâm?"

Trên phương diện làm ăn, Tạ gia cùng Cố gia có chút qua lại, giao tình cũng không tệ.

Con trưởng Tạ gia Tạ Tu Lâm là người có tài, ca sĩ rất nổi tiếng, thanh danh lan ra tận quốc tế.

Dưới anh ta còn có một đôi long phượng, theo thứ tự là Tạ Thi Huyên và Tạ Tu Văn.

Trong đó chị em Tạ Thi Huyên và Tạ Tu Văn bằng tuổi Cố Tần, ba người học chung lớp với nhau từ bé, quan hệ khá tốt.

Tính ra mà nói, Tạ Thi Huyên cùng Cố Tần có thể coi là thanh mai trúc mã nhỉ?

Cố Tần thích Tạ Thi Huyên, suy luận phía trên liền được sáng tỏ.

Mục Sở như có điều suy nghĩ: "Nếu như vậy thì nhanh cầu cho ước nguyện của anh ấy trở thành sự thật đi."

Nói xong lại thở dài, "Chờ anh ấy yêu đương thì sẽ không có thời gian để quản thúc cậu, vừa vặn cũng không rảnh mà quản tớ."

Cố Tần từ sân sau đi vào, trùng hợp nghe được câu nói cuối cùng kia của Mục Sở.

Anh đi qua, ngồi xuống cạnh cô.

Ngữ điệu không nhanh không chậm, nghe không ra đang vui hay buồn: "Từ lúc nào mà quan tâm anh thế? Muốn anh yêu đương?"

Mục Sở: "..."



Cố Tần tựa vào thành ghế, nhìn qua cô: "Vậy em tính cho anh một quẻ, nhìn xem bao giờ thì anh có người yêu?"

Người Mục Sở cứng ngắc, mùi thuốc lá nhàn nhạt trên người anh rơi vào chóp mũi, mà đôi mắt phượng kia lại đang thâm thúy nhìn cô, không biết đang vui hay buồn.

Ở sau lưng nói xấu người khác lại còn bị người ta bắt được, Mục Sở xấu hổ vô cùng.

Cô khẽ liếm môi, tự trấn an mình, bình mẻ rồi sứt thêm tí nữa cũng không sao, vỗ nhẹ bờ vai anh, ra vẻ khích lệ: "Anh đừng nản chí, với bộ dáng đẹp trai lai láng này của anh, rất nhanh bọn em sẽ có chị dâu thôi!"

Cô đứng dậy, kéo tay Cố Tích đang đứng sững sờ: "Đến giờ học rồi, chúng ta lên lầu."

Đi được vài bước liền quay lại, đem quân cờ đang nắm chặt trong tay thả vào tay anh: "Chăm đánh cờ tu thân dưỡng tính rồi người yêu sẽ tự đến."

Cố Tần nắm chặt quân cờ trong tay, phía trên dường như còn lưu lại nhiệt độ trên người cô.

- ---------------

Cả chiều hôm nay Mục Sở không thấy Cố Tần đâu, nghe quản gia nói anh đi ra ngoài, tự dưng thấy cả buổi chiều bỗng trôi qua bình yên, thư thái đến lạ.

Lúc cô chuẩn bị về nhà, liền nói với Cố Tích việc ngày mai mình đi tham dự bữa tiệc sinh nhật của Thẩm Diệp.

Cố Tích học mệt mỏi cả ngày, đã sớm ngã chổng vó nằm ở trên giường, nghe cô nói vậy, lồm cồm bò ngồi dậy: "Rốt cục cậu và Diệp Thừa có quan hệ gì?"

"Không có gì cả, cậu đừng nghĩ lung tung."

Mục Sở đem sách cất vào cặp, thần sắc nhàn nhạt.

Cố Tích không tin: "Cậu ta mời cậu tham gia tiệc sinh nhật à, aizz, bạn cùng lớp như tớ đây sao lại không được mời chứ?"

"Chắn chắn cậu ta có ý với cậu!" Cô một mặt khẳng định chắc chắn.

Mục Sở mang balo lên, đối với việc Cố Tích nói hoàn toàn không có hứng thú.

Cố Tích chú ý quan sát vẻ mặt của Mục Sở, rất hiếu kì: "Cậu không thích Thẩm Diệp? Cậu ta nhìn cũng tri thức, trắng trẻo sạch sẽ, ngoan ngoãn lại lễ phép, cũng không tệ đấy chứ!"

"Cậu nói xem, mỗi lần thi khảo sát cậu ta đều xếp phía sau cậu, so ra cũng không kém quá nhiều, có phải là cố ý nhường không?"

Lời này thế mà lại làm cho Mục Sở phát bực, quăng balo lên bàn: "Gì mà cố ý nhường chứ? Tớ mà còn cần cậu ta nhường sao?"

Cố Tích cười cười giơ ngón cái về hướng cô: "Đúng đúng đúng, Sở tỷ của chúng ta là ai cơ chứ, mới không cần ai nhường, chắc chắn là năng lực cậu ta không bằng cậu, mỗi lần thi đều thấp hơn cậu ba, bốn điểm*."

*Quy đổi sang thang điểm ở VN là tầm 0.3, 0.4 cho dễ hiểu nha quý dzị

Nhưng ngẫm lại những lời vừa rồi của Cố Tích, trong lòng Mục Sở không khỏi hoang mang.

Qủa thực điểm tổng của Thẩm Diệp đều luôn thấp hơn cô ba, bốn điểm.

Nhưng mà cô cũng không tin là cậu ta cố ý.

Tính toán xem cô thi được mấy điểm, rồi cố ý tự mình làm sai mấy câu, cậu ta là thần sao?

- ---------------------

Ra khỏi Cố gia, cô trùng hợp gặp Cố Tần ở cửa chính.

Thấy Mục Sở mang balo, Cố Tần đi tới: "Anh đưa em về."

Trời đã về chiều, hoàng hôn đỏ rực ở phía tây, những đám mây hồng nhẹ nhàng điểm tô làm cho sắc trời càng thêm rực rỡ, chút nắng chiều còn sót lại rơi lên người anh, ngũ quan cương nghị bỗng có vài phần nhu hòa.

Mục Sở ngửi thấy mùi rượu nhàn nhạt, ngẩng đầu: "Uống rượu thì không được lái xe."

Anh lấy balo trên vai cô rồi đi trước, ý là "anh đi bộ đưa em về, không lái xe."

Mục Sở bước nhanh đuổi theo: "Cũng không xa lắm, em tự đi về được."

Cố Tần trầm mặc, không nói lời nào.

Mục Sở đoán anh ở ngoài gặp chuyện gì không vui, hoặc là tỏ tình bị từ chối, cho nên rất tự giác giảm cảm giác tồn tại của bản thân, cố gắng biến mình thành người tàng hình.

Tâm trạng không tốt mà vẫn có lòng đưa cô về nhà, lại còn không gọi cô là Hoa Hoa, thật tốt!

Mong là về sau anh buồn thêm mấy lần nữa, hê hê.

Mặc dù trong lòng nghĩ vậy, nhưng nhìn anh trưng ra vẻ mặt "muốn sống đừng đến gần", Mục Sở vẫn là tự giác cách xa anh một chút, phòng việc anh giận cá chém thớt.

Đi được một lát, Cố Tần dừng chân quay lại, phát hiện cô đi ngày càng chậm, hận không thể cách anh càng xa càng tốt.

Anh nhìn cô, nhàn nhạt hỏi: "Anh là hổ à?"

Mục Sở rất thức thời, tuyệt đối không nhằm lúc tâm tình anh không tốt mà đối nghịch.

Cô nhẹ nhàng đi lên trước, bộ dáng tươi cười xán lạn: "Anh có là hổ thì cũng là con hổ đẹp trai nhất!"



Khóe môi Cố Tần khẽ cong, tiếp tục đi về phía trước.

"Anh." Mục Sở nghĩ đến cuộc trò chuyện ở trường trước đó, gọi: "Anh đưa em về tận nhà như vậy, em cảm thấy mình vẫn có thể cho anh một thứ hạng trong lòng."

Cô xoa xoa cằm, suy nghĩ một hồi: "Thứ bảy thì sao?"

Cố Tầm nghiêm túc nhớ lại một chút: "Anh nhớ lần đó em mới đếm tới hạng năm, sao giờ lại nhảy đến hạng bảy rồi?"

"Thứ sáu tất nhiên là Tích Tích, em gái anh rồi."

Rắc một tiếng, Cố Tần đưa tay bẻ cành liễu trên đầu, khẽ vuốt vuốt rồi đi tiếp.

Mày anh nhíu lại, đối với vị trí này hình như không hài lòng lắm.

Mục Sở quan sát một chút, thăm dò hỏi: "Vậy thì, những người đẹp trai nhất trong lòng em, anh xếp thứ hai."

Cố Tần giật mình, nhướng mày nhìn cô, rốt cục cũng có một tia hào hứng: "Thứ nhất là ba em à?"

"Sao thế được." Mục Sở nói, "Thứ nhất tất nhiên là bạn trai tương lai của em."

"Với ánh mắt của em, bạn trai tương lai không thể kém anh được, cho nên chắn chắc xếp đầu tiên, đứng trước anh một bậc."

"..."

"Anh đừng có mà không phục, xếp thứ hai là em đã nể mặt anh lắm rồi đấy."

"..."

Cố Tần nhìn cành liễu trên tay, ngắt một chiếc lá bỏ lên đầu cô, "Em mới tí tuổi mà đã nghĩ đến việc tìm bạn trai rồi, hửm?"

Mục Sở đối với thái độ trưởng bối tự cho mình là đúng của anh thì khịt mũi khinh thường: "Nửa năm nữa là em tròn mười tám tuổi, gia nhập vào hàng ngũ người trưởng thành rồi!"

Cố Tần không nói gì, lẳng lặng nhìn cô.

Trong chốc lát, anh thu lại ánh mắt, nhanh chóng đi về phía trước.

Thấy vậy, Mục Sở vội vàng bước nhanh, vừa đi vừa nghĩ xem có nên dỗ anh vui vẻ một chút không.

Nghĩ vậy, cô đột nhiên chỉ vào phía trước, hô lớn: "Cẩn thận, có cứt chó!"

Cố Tần xưa nay có bệnh sạch sẽ quả nhiên cả người cứng lại, bất động, sắc mặt hơi tái đi.

Nhìn theo hướng Mục Sở chỉ, đừng nói là cứt chó, ngay cả phân chim cũng không có!

Mục Sở nhìn qua vẻ mặt ủ dột của anh, mắt phượng cong lên, "Anh sao lại bị dọa thế, em đùa tí thôi."

Cố Tần liếc cô một chút, tiếp tục đi.

Mục Sở hổn hển chạy theo, nháy mắt nhìn anh.

"Em thấy tâm tình anh không tốt nên mới dỗ anh vui vẻ thôi."

"Chiều hôm nay anh bị làm sao vậy, nếu có chuyện không vui thì cứ nói với em, em có thể cho anh một vài lời khuyên."

"Ờm, nếu khuyên không được thì anh cũng có thể nói ra cho nhẹ lòng..."

"..." Cố Tần mỉm cười, nhếch môi, trực tiếp không để ý đến cô.

Mục Sở đột nhiên hô: "Cứt chó!"

Thấy cô lặp lại chiêu cũ, Cố Tần nghiêng đầu nhìn sang, chân vẫn bước, dí dí đầu cô: "Tiểu cô nương, trò đùa làm một lần là đủ, lần thứ hai sẽ bị lố, đã nghe qua truyện "Cậu bé chăn cừu và chó sói" chưa?"

Anh dương dương tự đắc tự cho là đúng, chỉ thiếu nước dán "Ông đây thông minh tuyệt đỉnh, con nít như em đừng hòng múa rìu qua mắt thợ" lên mặt, biểu cảm Mục Sở dần dần thành một lời khó nói hết.

Kết cục của "cậu bé chăn cừu và chó sói" là gì?

Sói! Đến thật rồi!!!

"Anh nhìn xuống chân anh xem." Cô bình tĩnh nói, im lặng lùi về sau hai bước, bịt mũi lại, có chút ghét bỏ nhìn anh.

Mí mắt Cố Tần khẽ giật một cái, bất giác ý thức được chuyện gì đang xảy ra.

Anh thẳng người, bất động đứng yên tại chỗ, chậm rãi cúi đầu xuống.

Khóe miệng Mục Sở co rút, muốn cười nhưng lại không dám, cảm thấy mình cực kì vô tội: "... Em đã nhắc anh rồi, lần thứ hai quả thực là em nhắc nhở anh, xin hỏi sự tín nhiệm tối thiểu nhất giữa người với người của anh ở đâu vậy?"

Dưới ánh mắt chất vấn như muốn chọc thủng người khác của Cố Tần, cô kiên quyết tuân theo nguyên tắc "gặp chuyện không được hoảng hốt, ba mươi sáu kế chạy là thượng sách"!

Nghĩ là làm, cô nhanh tay lấy lại cặp sách, vắt chân lên cổ mà chạy!

- ----------

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

Nhận xét của độc giả về truyện Ngoan, Đừng Chạy

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook