Ngoan, Đừng Chạy

Chương 55: Đừng trêu chọc anh

Dạ Tử Sân

11/05/2021

Editor: Chanh

Nơi ghế sau chật chội, dáng người thẳng tắp của anh kề sát cô.

Mục Sở nằm dựa vào trên chỗ tựa lưng mềm mại, cảm giác trọng lượng của người anh như dồn lên mình.

Tim cô đập bình bịch, nhìn khuôn mặt tuấn tú đang ngày càng gần sát mình kia, trợn to mắt.

Mặt anh thâm trầm, lúc nhìn cô giống như mãnh thú khóa chặt con mồi của mình, súc thể chuẩn bị tiến công, ý vị xâm lược rõ ràng không chút che dấu.

Mục Sở nuốt nước miếng cảnh giác nhìn anh: "Anh, anh muốn làm gì ----"

Lời còn chưa nói xong, nụ hôn nóng bỏng rơi xuống.

Lòng bàn tay anh bắt lấy cánh tay của cô, tách năm ngón tay ra, mười ngón đan xen.

Tay còn lại nắm chiếc cằm thon, thoáng dùng sức.

Mục Sở bị đau xuýt xoa một tiếng, anh thuận thế tiến vào, cuốn lấy hơi thở nóng rực.

Đầu lưỡi nóng hổi.

Răng va vào trên cánh môi, Mục Sở bất mãn lắc đầu né tránh.

Anh gắt gao nắm lấy cằm cô, không cho cô cơ hội thoát đi.

Nụ hôn của anh so với trước đây vô cùng mãnh liệt, không có chút dịu dàng ôn nhu.

Mang theo tính xâm lược.

Như muốn cắn nát người cô, nuốt vào trong bụng.

"Anh điên rồi ---"

Lời nói còn chưa dứt đã bị anh nuốt vào trong.

Mục Sở hô hấp không thông, ưm một tiếng, bàn tay đan chặt vào tay anh.

Móng tay cô đặt trên mu bàn tay anh, vô thức dùng sức, cào ra một vết đỏ.

...

Không biết bị anh nổi điên tùy ý tàn phá bao lâu.

Cuối cùng, Mục Sở tựa lưng vào ghế ngồi thở hổn hển.

Cảm giác vẫn chưa đủ, cô hạ cửa sổ xe xuống.

Không khí mới mẻ tràn vàn, cô tham lam hít lấy, dường như rốt cục cũng đã sống lại.

Cố Tần vẫn còn ép ở trên người Mục Sở, mặt chôn vào nơi hõm vai của cô.

Ngửi lấy mùi hương trong veo, hô hấp của anh nóng rực, đều phả vào nơi cổ ô.

Trên mặt Mục Sở vẫn còn ửng hồng, ánh mắt mê ly.

Môi và lưỡi cô tê rần, đẩy mặt của anh, không cho anh dựa vào mình.

Cố Tần cười nhẹ, lúc ngước mắt lên, tia âm trầm nơi đáy mắt vẫn chưa tiêu tán.

Tay áo cô không biết bị anh kéo xuống lúc nào, bờ vai lộ ra ngoài, làn da vì trận kịch liệt vừa rồi mà nhàn nhạt hồng.

Phía trên còn lưu lại dấu hôn của anh.

Anh giúp cô kéo áo lên, sửa sang lại tóc, ánh mắt rơi vào bờ môi đỏ lựng của cô.

Ngón tay khẽ chạm vào, lúc mở miệng thanh âm khàn khàn mà trầm thấp: "Làm đau em rồi?"

Mục Sở đánh vào tay anh, hất mắt nhìn sang một bên, không nói lời nào.

Cố Tần nhẹ nhàng đem người ôm vào trong ngực, khẽ hôn tóc cô: "Đã nói đừng trêu chọc rồi mà em còn cố ý ghé vào tai anh nói những lời kia, đã nếm được hậu quả chưa?"

"... "

Bất tri bất giác, Cố Tần cảm thấy mu bàn tay mình hơi rát.



Anh cúi đầu nhìn xem, mới phát hiện ra không biết mình bị cào rách da từ bao giờ, miệng vết thương còn có tia máu.

Cố Tần im lặng cười, thong thả trêu chọc: "Vuốt mèo còn rất lợi hại."

Mục Sở nhìn thấy vết thương của anh cũng rất ngạc nhiên, cô vừa nãy là vô ý, lần đầu tiên thấy bộ dáng này của anh nên có chút bị dọa.

" Em... " Thanh âm cô rất nhỏ, mang theo chút nũng nhịu, "Ai bảo anh ăn hiếp em."

Mặc dù miệng thì nói vậy, nhưng cô vẫn nâng tay anh lên, rất ôn nhu, nhẹ nhàng thổi mấy lần: "Có đau lắm không anh?"

Bộ dáng nhu thuận này của cô luôn khiến trái tim Cố Tần tan chảy: "Không đau."

Lòng bàn tay vuốt ve gương mặt trắng nõn, thấy được cánh môi cô bởi vì vừa nãy anh quá phận dùng sức mà trở nên sưng đỏ, Cố Tần có chút xấu hổ: "Vừa nãy anh quả thật có chút không kiểm soát, xin lỗi em."

Mũi Sở cúi đầu, một hồi lâu sau đột nhiên cười ra tiếng: "Không phải là em chỉ nói bên tai anh vài câu nhớ nhung thôi sao, phản ứng của anh lớn vậy làm gì."

Cố Tần nhéo nhẹ chóp mũi cô, khẽ cắn nhẹ mặt cô một cái tựa như trừng phạt: "Em còn cười nữa, đợt học quân sự, hơn mười ngày liên tiếp em không cho anh tới gặp, vất vả lắm mới gặp được, em liền chủ động câu dẫn anh, nói đến trong mơ cũng nhớ anh, nghĩ anh ăn chay sao?"

Mục Sở né tránh: "Anh đừng cắn, ăn hết đồ trang điểm của em giờ."

Cố Tần mổ nhẹ lên môi cô: "Son cũng bị anh ăn hết rồi."

Chuông điện thoại đột nhiên vang lên, Cố Tần nghe máy, bên kia là tiếng thúc giục của Tạ Tu Văn: "Tần ca, tìm được ví không, thức ăn lên rồi nè, sao còn chưa đến?"

"Tìm được rồi, tôi lên ngay đây, mọi người ăn trước đi."

Cúp máy, Mục Sở đã ngồi chỉnh lý lại đầu tóc rối bời.

Cố Tần nhìn môi cô một chút, hỏi: "Mang son môi không?"

Mục Sở gật đầu, lúc nào cô cũng mang son bên mình.

Ngồi trước gương soi trước soi sau một hồi, cô trừng anh: "Đều sắp bị anh hôn trôi hết rồi!"

Khóe môi Cố Tần khẽ cong: "Lần sau anh sẽ nhẹ một chút."

Cô không nói gì, nhanh chóng son lại môi.

Nhìn vết ô mai trên cổ, cô lại lấy che khuyết điểm che đi, xác định là không nhìn ra vết tích gì nữa mới cùng anh đi về phòng ăn.

Lúc trở về, Tạ Tu Văn cùng Trịnh Kỳ Vi và Tiêu Tĩnh đang vừa ăn vừa nói chuyện trên trời dưới đất, trông thấy hai người họ thì cũng chỉ thuận miệng hỏi một câu, cũng không phát hiện có cái gì không ổn.

Mãi đến lúc ăn cơm, Tạ Tu Văn thấy trên mu bàn tay Cố Tần bị thương, bèn hỏi: "Tần ca, tay cậu bị gì thế?"

Lời vừa dứt, Cố Tần cảm giác được Mục Sở bên cạnh khẽ giật mình.

Anh lơ đãng trả lời: "Vừa này có con mèo trên xe, tôi tóm nó thì bị cào một chút."

Nói xong còn chủ động gắp một miếng cá đặt vào trong bát Mục Sở.

Mèo?

Cá?

Mục Sở cảm thấy anh cố ý!!

- ------------

Lễ Quốc khánh được nghỉ bảy ngày, lúc đầu Mục Sở định không về nhà, nhưng nghỉ lâu vậy, cô sợ ba mẹ mình sinh nghi, cuối cùng vẫn là về thành phố C.

Lúc cô về, Cố Tần cũng đi công tác, không có ở thành phố A.

Suốt một tuần lễ, hai người không gặp nhau.

Buổi tối thứ năm, lúc Mục Sở đã nằm bẹp trên giường thì Cố Tần vẫn còn đang tăng ca trong khách sạn.

Hai người nhắn tin trên WeChat vài câu, cô cũng không quấy rầy anh nữa.

Trong ký túc xá, Trịnh Kỳ Vi và Tiêu Tĩnh đang nói chuyện, cô tùy tiện vểnh tai nghe, chợt nghe thấy Tiêu Tĩnh nói: "Cậu muốn theo đuổi Tạ Tu Văn?"

Trịnh Kỳ Vi vỗ vỗ mặt nạ dựa vào ghế sofa, ngẩng đầu trả lời: "Tạm thời có suy nghĩ đó thôi. Tớ thấy tính tình anh ấy rất tốt, cũng rất biết nói chuyện, nhưng nhìn thì có vẻ không dễ theo đuổi lắm."

Mục Sở hứng thú nhướng mày: "Cậu thử rồi à?"

Trịnh Kỳ Vi gật đầu: "Mấy ngày nghỉ quốc khánh không phải tớ không về nhà sao, trùng hợp gặp anh ấy một lần ở quán cà phê. Tớ mặt dày mày dạn xin kết bạn Wechat, thế mà lại bị người ta từ chối!"

"Sở Sở." Cô nàng gọi một tiếng, "Cậu phân tích giúp tớ xem, anh ấy thế là có ý gì? Theo lý thuyết thì cũng đã gặp mặt hai lần, xin Wechat cũng làm gì đến mức từ chối? Anh ấy cũng đâu phải kiểu người lạnh lùng khó theo đuổi như bạn trai cậu?"



"Anh ấy nói sao?" Mục Sở hỏi.

Trịnh Kỳ Vi nhớ lại một chút, khoát tay: "Chỉ nói là có việc, sau đó vội vàng đi."

Mục Sở tò mò hỏi cô nàng: "Cậu coi trọng điểm gì ở anh ấy thế?"

Trịnh Kỳ Vi nghĩ nghĩ: "Đẹp trai, tính cách cũng tốt."

Nói rồi còn rất lạc quan: "Dù sao cũng đang rảnh mà, tớ thử một chút thôi, tán không được thì thôi."

Mục Sở: "..."

Tiêu Tĩnh: "..."

——

Thời khóa biểu hôm thứ sáu xếp kín ngày.

Sau tiết Thể dục đầu tiên của buổi chiều, Mục Sở ôm sách cùng bạn cùng phòng đi ra.

Tiêu Tĩnh hỏi: "Tiết sau học gì thế?"

Mục Sở mở điện thoại nhìn thời khóa biểu: "Phòng C305, quản lý học của giáo sư Tiền."

Trịnh Kỳ Vi một mặt nhân sinh không còn gì luyến tiếc: "Lại là giáo sư Tiền, tiết của thầy ấy tớ rén không dám bấm điện thoại, đặt câu hỏi thì thôi đi, lại còn đưa vào điểm thành phần nữa. Cậu nói thầy ấy lớn lên nhã nhặn, sao lại lề mề chậm chạp, lại còn nghiêm ngặt như thế? Các giảng viên khác đâu có vậy đâu."

"Tạm được, ngoại trừ việc thích đặt câu hỏi ra, thầy ấy giảng bài vẫn rất thú vị." Tiêu Tĩnh nói, dừng một chút, "Nhưng mà đúng là có chút dọa người."

Ba người vừa tán gẫu vừa đi đến phòng C305.

Vừa mới bước vào phòng học, đã có một nam sinh gọi: "Mục Sở."

Mục Sở quay đầu, một nam sinh cười với cô: "Vở ghi bài quản lý học hôm trước cho tớ mượn xem chút được không?"

Nam sinh này tên là Tuần Duệ, cũng coi như có quen biết.

Mục Sở dừng một lát, đem vở trong ngực cho cậu.

Tuần Duệ nhận lấy, đi theo cô hướng vào lối nhỏ ở giữa phòng học: "Vậy tiết này tớ ngồi với cậu đi, lát nữa trả vở lại cho cậu cũng tiện."

Mục Sở còn chưa biết nên trả lời thế nào, lúc đi ngang qua hàng ghế thứ tư, cánh tay mảnh khảnh đột nhiên bị người nắm lấy.

Cô cúi đầu, bàn tay kia khớp xương rõ ràng, trắng nõn, năm ngón tay thon dài, ngón giữa còn mang chiếc nhẫn quen thuộc, rất giống với chiếc trên tay cô.

Ngẩng đầu lên, Mục Sở đụng phải đôi mắt thâm thúy.

Cố Tần ngồi tại hàng thứ tư sát ngay lối nhỏ, anh mặc quần áo thoải mái, tóc cắt ngắn, dáng vẻ rất giống với sinh viên.

Trong thoáng chốc, Mục Sở như thấy được hình ảnh của anh năm mười tám tuổi.

Cô vừa rồi chỉ lo nói chuyện với Tuần Duệ, thế mà không có chú ý anh cũng ở đây, chút nữa là đã đi qua rồi.

Khoan khoan, mấu chốt là, anh đến trường cô sao không báo với cô một tiếng?

Thấy cô vẫn đang ngây ngốc, Cố Tần khẽ gãi gãi vào lòng bàn tay cô, thanh âm sâu xa: "Mấy ngày không gặp, quên luôn dáng vẻ của bạn trai em rồi sao?"

"Anh đây là ---"

Anh khẽ hếch cằm: "Em muốn ngồi ở đâu?"

Mục Sở hậu tri hậu giác tỉnh táo lại, nhìn về phía Tuần Duệ lịch sự nói: "Không cần đâu, lát nữa cậu trả lại cho tớ cũng được."

Cô đi tới, ngồi ở vị trí cạnh Cố Tần.

Trịnh Kỳ Vi và Tiêu Tĩnh cũng chào hỏi Cố Tần một câu rồi kéo tay nhau đi ra sau tìm chỗ ngồi.

Mục Sở ngồi xuống, tay còn bị anh nắm chặt.

"Không phải anh đi công tác sao?"

"Vừa về."

"Sao không nói với em một tiếng."

Trong lời nói Cố Tần mang theo ý cười, nhẹ nói: "Không phải anh tới đây bắt gian sao, báo cho em để em chuẩn bị trước à?"

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Ngoan, Đừng Chạy

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook