Ngoan, Đừng Chạy

Chương 73: Ngoại truyện: Hoa cỏ thường ngày (3)

Dạ Tử Sân

07/07/2021

Editor: Chanh

Buổi sáng Cố Tần đi công ty sớm, Mục Sở ngồi trong thư phòng học đến 8:30 mới lái xe tới Đằng Thụy đi làm.

Sáng huấn luyện, chiều vừa về phòng tài vụ đã có đủ loại công việc chờ cô.

Từ khi Mục Sở nói thẳng vào mặt Chu Di Tĩnh hai câu ở phòng trà, cô liền không có thời gian nhàn rỗi.

Bị bắt chạy một chuyến tới ngân hàng giữa cái nắng 37 độ.

Trở về còn chưa kịp thở đã lại bị kêu đi chỉnh sửa lại giấy tờ, còn thúc giục nói cần gấp.

Mục Sở cắn răng chịu đựng không có phản kháng.

Vừa đặt mông ngồi xuống ghế, Chu Di Tĩnh ngồi đối diện bàn cô đã gọi: "Mục Sở, rót cho tôi ly cà phê."

Mục Sở nhịn, rót cà phê cho cô ta, cô ta vừa uống một hớp nhỏ đã nhíu mày: "Sao đắng vậy, không uống cà phê nữa, đổi cho tôi cốc trà sữa."

Không bao lâu sau, Mục Sở lại bưng khay trở lại, đem 6 loại mỗi loại một cốc bày trên bàn: "Chị Chu, ở đây có trà sữa, nước cam, trà hoa hồng, nước sôi để nguội, còn có nước chanh cùng xí muội, đều là những thứ bình thường chị uống, chị thích cái nào thì cứ tự nhiên chọn."

Chu Di Tĩnh sững sờ nhìn thao tác của cô, ánh mắt rơi vào những loại đồ uống bày khắp trên bàn: "Cô, cô có ý gì?"

"Làm gì có ý gì ạ?" Mục Sở vô tội chớp mắt, nở nụ cười tiêu chuẩn, "Em đây không phải sợ chỉ đưa mỗi trà sữa tới, chị lại muốn uống nước trái cây, đưa nước trái cây thì chị lại muốn uống nước lọc, cho nên mới dứt khoát đưa đến mỗi loại một cốc, chị tùy ý chọn nhé."

Chu Di Tĩnh bị cô chọc tức.

Cô ta không ngờ được còn có thể chơi như vậy?

Lửa nóng bốc lên, Chu Di Tĩnh nhíu mày: "Cô chất đầy trên bàn thế này thì tôi làm sao làm việc được? Uống nhiều như vậy, coi tôi là trâu sao?"

"Không sao, chị chọn một cốc là được, còn lại em sẽ lấy đi."

Chu Di Tĩnh bị chọc giận tới mức cười một riếng: "Mục Sở, có phải cô cảm thấy tài nguyên công ty không cần tiền, nên có thể lãng phí tùy tiện như vậy?"

"Chị chọn xong còn lại em uống hết, đây không tính là lãng phí chứ ạ?" Mục Sở tùy ý nói, "Trời nắng như vậy còn phải chạy một chuyến tới ngân hàng, em rất khát. Mà tính tình em lại khá tốt, uống gì cũng được, không mấy soi mói."

Một câu tiếp theo, cô tận lực thả chậm tốc độ nói, mỗi chữ mỗi câu.

Chu Di Tĩnh không nghĩ tới cô còn có thể nói như vậy.

Mấu chốt là lời nói còn rất chặt chẽ, cô ta muốn phát hỏa cũng không có chỗ để xả.

Cuối cùng đen mặt cầm một cốc trà sữa.

Mục Sở chậm rãi đem năm cốc còn lại di chuyển đến vị trí của mình.

Cô đứng trước mặt Chu Di Tĩnh, lúc mở miệng không có mềm mại như vừa rồi, dùng ngữ khí không kiêu ngạo lại không tự ti lên tiếng: "Chị chu, có chuyện này em phải nói một chút. Hai ngày nay em liên tục tận trách với nhiệm vụ của mình, nhưng trong đó không bao gồm việc phục vụ chị những việc này."

"Mấy ngày nay chị chiếu cố tận tình làm em bận tíu tít như vậy, chuyện đồ uống vừa rồi xem như là chút phản kháng nhỏ. Nhưng về sau, chị Chu vẫn là phải tự lực cánh sinh, dù sao thì, hai chúng ta cũng không tính là quan hệ cấp trên cấp dưới, đúng không?"

"Đương nhiên, nếu chị thật sự cần người phục vụ, có thể đưa ý kiến xin công ty, bảo mời trợ lý cho chị. Điều kiện tiên quyết là công ty đồng ý yêu cầu này của chị."

Trong văn phòng rất yên tĩnh, tất cả mọi người đều nhìn về hướng bên này, mang theo điểm bát quái ý vị.

Mục Sở đã bị Chu Di Tĩnh cố ý làm khó dễ gần một tuần, vốn cho là quả hồng mềm, không nghĩ tới hôm nay đột nhiên bạo phát.

Nói tới nói lui, còn rất có khí thế.

Lý Tiêu Lăng ngồi bên cạnh cũng sững sờ, hứng thú nhìn sắc mặt bất ổn của Chu Di Tĩnh.

Tiểu Trần là cô gái hơi mập, ngồi bên cạnh Lý Tiêu Lăng.

Lặng lẽ lại gần, thấp giọng nói: "Chị Lăng, thực tập sinh mới tới này rất lợi hại nhỉ, tiên lễ hậu bing, lúc này Chu Di Tĩnh xuống đài được mới lạ."

"Người lái Maybach đi làm có thể dễ trêu vào sao?"

Lý Tiêu Lăng đã sớm nhìn Chu Di Tĩnh không vừa mắt, nhìn cô ta khó chịu thế liền vô cùng vui vẻ, xì khẽ, "Ở văn phòng vênh vang đắc ý một năm, sớm nên có ngày hôm nay."

Cô nàng nói, cười nhìn Mục Sở, "Mục Sở, đúng lúc chị cũng hơi khát, cho chị xin cốc nước chanh nhé?"

Tiểu Trần là nhân viên Lý Tiêu Lăng dẫn dắt, tình cảm cũng khăng khít hơn. Thấy cấp trên nói vậy lập tức nói theo: "Tôi muốn một cốc xí muội được không?"

Những người còn lại không có phản ứng gì, lựa chọn đứng ngoài quan sát.

Mục Sở đem đồ uống đưa cho Lý Tiêu Lăng cùng Tiểu Trần, thấy trà sữa trên bàn Chu Di Tĩnh vẫn còn nguyên, lại nói: "Chị Chu vừa nói tài nguyên công ty không thể lãng phí, nên nhớ uống hết nhé. Đúng rồi, còn có ly cà phê vừa nãy nữa, cũng đừng lãng phí."

Bị cô nhắc nhở, Chu Di Tĩnh mới phát hiện trên bàn mình ngoại trừ cốc trà sữa kia còn có ly cà phê lúc trước Mục Sở không bưng đi.

Thấy sắc mặt cô ta đen như đít nồi, tâm tình Mục Sở không tệ lắm.

"A, phòng tài vụ náo nhiệt nhỉ?"

Một câu nói đùa tản mạn truyền đến, phá vỡ bầu không khí trong phòng.

Mục Sở nhìn qua, chợt thấy Tạ Tu Văn đứng nơi cửa ra vào, không biết đã đứng đấy bao lâu.

Nhìn thẻ công tác trên cổ anh ta một chút, giám đốc tiêu thụ.

Mục Sở nhàn nhạt thu lại tầm mắt, tiếp tục công việc trên tay.

Tạ Tu Văn cũng không nói gì, trực tiếp đi vào trong phòng giám đốc, gõ vài cái lên cửa, rồi đẩy cửa thủy tinh đi vào.

Lúc đi ra trên tay anh ta cầm tài liệu, theo sau còn có giám đốc tài vụ Qúy Uyên.

Khi đi ngang qua người Mục Sở, Tạ Tu Văn bỗng nhiên dừng lại, nhìn về phía Qúy Uyên: "Hôm nay trời hơi nóng, tôi vừa từ bên ngoài về nên cảm giác người hơi khát –"

"Giám đốc Tạ!" Chu Di Tĩnh bỗng nhiên đứng lên, đem cốc trà sữa kia cho anh, "Cốc trà sữa này của em vẫn còn mới, anh muốn uống không?"

Tạ Tu Văn nhìn qua, ánh mắt rơi vào trên cốc trà sữa, về sau lại dời sang bàn đối diện.

Anh ta cười một tiếng, nói: "Trà sữa quá ngọt, tôi cảm thấy nước vẫn đã khát hơn."

Sau đó lại nhìn Mục Sở: "Cô lấy nhiều như vậy, hẳn là uống không hết nhỉ?"

Mục Sở ngẩng đầu, vô thức nói: "Có thể."

Tạ Tu Văn: "... "

Bầu không khí yên tĩnh hai giây, Mục Sở thấy ánh mắt mọi người đều đổ dồn qua, hậu tri hậu giác nói thêm một câu: "Nhưng nếu giám đốc Tạ khát thì có thể uống ạ."

"Vậy tôi không khách khí nhé." Tạ Tu Văn nói, bưng lên một cốc nước sôi để nguội, lại cầm thêm một ly nước chanh, rồi sóng vai cùng Qúy Uyên đi ra ngoài.

Chu Di Tĩnh thu lại cánh tay cứng đờ, thả lại cốc trà sữa xuống bàn.

Trên bàn Mục Sở chỉ còn lại một cốc hồng trà, cô vở như không thấy được ánh mắt như muốn phóng ra đạn của Chu Di Tĩnh, tùy ý uống một ngụm rồi đứng dậy đi tới phòng rửa tay.

Lúc đi ra, Lý Tiêu Lăng đúng lúc đang đứng trước bồn rửa tay dặm lại lớp trang điểm.

Nhìn thấy Mục Sở, cô nàng nói: "Vừa rồi kém chút nữa em đã đắc đội giám đốc Tạ đấy, kia là bạn từ nhỏ của Cố tổng, nếu em muốn theo đuổi Cố tổng thì không được gây với anh ta đâu."

Tay Mục Sở run lên, mở vòi nước rửa tay: "Em thật sự không theo đuổi Cố tổng."

Không biết vì sao Lý Tiêu Lăng luôn cực kỳ tin tưởng việc cô đang theo đuổi Cố Tần.

Lại còn một mực nói, so với Chu Di Tĩnh thì cô có hi vọng hơn nhiều.

Có lẽ, cô ấy muốn nhìn thấy vẻ mặt kinh ngạc của Chu Di Tĩnh.

- -

Một bên khác, Tạ Tu Văn bưng hai cốc đồ uống cùng Qúy Uyên đi thang máy lên tầng 56.

Vừa mới bước vào thang máy, anh ta đưa cho Quý Uyên một cốc nước sôi để nguội: "Đây, cho cậu này."

Qúy Uyên nhận lấy, nghĩ đến hành vi vừa rồi của Tạ Tu Văn, bồn chồn hỏi: "Không phải cậu có bạn gái rồi sao, tôi thấy cậu đối xử với cô gái kia khá tốt, sao lại còn chưa thu tâm tư với mấy cô khác? Muốn một chân đạp hai thuyền?"

Tạ Tu Văn vừa uống một ngụm nước cam suýt chút nữa đã nghẹn: "Cậu nói cái gì đó?"

"Thế còn ghẹo con gái nhà người ta làm gì?"

"... "

Qúy Uyên cho là anh ta ngầm thừa nhận, lại nói: "Cô ấy học cùng trường với bạn gái cậu, nói không chừng hai người họ còn biết nhau đấy, cậu vậy là không được đâu."

"À." Tạ Tu Văn cười lạnh một tiếng, "Họ còn là bạn cùng phòng đấy, có phải càng không thích hợp hay không?"

Qúy Uyên mở to hai mắt, đột nhiên hào hứng hỏi: "Bạn cùng phòng của bạn gái cậu có đối tượng chưa?"

Tạ Tu Văn híp mắt nhìn anh ta: "Muốn làm gì?"

Qúy Uyên chỉnh ngay ngắn cà vạt, bởi vì trong thang máy chỉ có hai người bọn họ, anh ta cũng không giấu diếm: "Tôi cảm thấy cô ấy rất xinh, muốn theo đuổi, nhưng không biết người ta đã có bạn trai chưa nên vẫn đang chần chừ."

Nói xong còn phân tích một hồi: "Tôi với cậu cũng na ná tuổi nhau, bàn về vẻ ngoài, ừm, hẳn là tôi đẹp trai hơn một chút. Nếu tôi theo đuổi cô ấy, hẳn là có hi vọng nhỉ? Với lại tôi cũng là lãnh đạo, rất thuận tiện."

Khóe miệng Tạ Tu Văn giật một cái, không thể tưởng tượng nổi: "Anh đẹp trai hơn tôi?"

Qúy Uyên: "Không phải thế sao?"

"Đi, cậu đẹp trai thì cậu cứ theo đuổi đi." Tạ Tu Văn xùy một tiếng, "Theo đuổi được thì cả đời Tạ Tu Văn tội nguyện làm con trai cậu."

Đang nói chuyện thì cửa thang máy mở, hai người bước ra.

Lời này của Tạ Tu Văn trong chốc lát làm Qúy Uyên hào hứng hẳn: "Đây chính là cậu nói đấy, không quỵt nợ nhé, đến lúc đó tôi muốn gì cậu cũng phải làm theo."

Tạ Tu Văn dùng ánh mắt như đang nhìn một đồ đần liếc anh ta: "Bổn thiếu gia đây nói chuyện luôn chắc chắn!"

Vừa lúc đến cửa văn phòng, Qúy Uyên dừng lại, nhìn về phía trợ lý Thẩm bên cạnh: "Trợ lý Thẩm làm chứng nhé."

Trợ lý Thẩm không nghe thấy đoạn đối thoại trước đó của hai người, có chút nghi hoặc.

Tạ Tu Văn nhíu mày: "Lão Qúy nói muốn theo đuổi thực tập sinh phòng tài vụ, cái cô xinh đẹp nhất ấy, nếu theo đuổi được, tôi gọi cậu ta là ba luôn."

"Xem thường tôi?" Qúy Uyên mỉm cười, "Vậy cậu chuẩn bị gọi một tiếng ba đi, trợ lý Thẩm nhớ kỹ nhé, đừng để cậu ta quỵt nợ."

Thực tập sinh xinh đẹp nhất phòng tài vụ?

Khóe miệng trợ lý Thẩm co quắp, không dám gật đầu.

Vừa nhấc mắt, liền trông thấy người đàn ông đứng sau lưng Tạ Tu Văn và Qúy Uyên.

Người đàn ông mặc âu phục đi giày da, dáng người cao ráo, giờ phút này sắc mặt cực kỳ âm trầm.

Lưng trợ lý Thẩm cứng đờ, kêu một tiếng: "Cố tổng!"

Khi quay đầu lại Qúy Uyên vốn đang cười, nhưng lúc nghênh tiếp lấy ánh mắt sắc bén của Cố Tần, anh ta nhanh chóng mím môi lại, có chút luống cuống nhìn Tạ Tu Văn, muốn biết vì sao sắc mặt Cố tổng không tốt như thế.

Nhưng mà Cố Tần đã đi tới trước mặt anh ta: "Theo đuổi ai?"

Đột nhiên bị hỏi, Qúy Uyên cũng không biết vì sao lại vậy, vô thức trả lời: "Không có ai, chỉ đùa một chút thôi."

Cố Tần liếc nhìn đồng hồ: "Giờ làm việc, rất nhàn sao?"

Qúy Uyên: "... "

Cố Tần đã cất bước tiến vào văn phòng.

Qúy Uyên đứng nguyên tại chỗ một lát, bỗng nhiên nghĩ tới lời vừa rồi của Tạ Tu Văn, nói nếu theo đuổi được cậu ta nguyện gọi mình là ba.

Liên hệ tới vẻ mặt vừa rồi của Cố tổng, cùng với việc Mục Sở đậu xe cạnh xe anh.

Hậu tri hậu giác Qúy Uyên như nắm bắt được cái gì.

Anh ta quay đầu nhìn Tạ Tu Văn: "Chuyện gì thế?"

Vừa rồi Cố Tần rõ ràng là tức giận, Tạ Tu Văn cũng không dám cợt nhả nữa, "Mục Sở cũng là người thành phố C đấy."

Nói xong Tạ Tu Văn liền bước vào văn phòng, để lại một mình Qúy Uyên đứng ngây ngốc ở đấy.

Thành phố C người họ Mục không ít, nhưng lái Maybach đi thực tập có thể thấy được gia cảnh không tồi.

Họ Mục, nhà ở thành phố C.

Anh ta rà trong danh mục những người giàu nhất bảng từ trên xuống, bỗng nhiên dừng lại.

Hai người đồng sáng lập công ty khoa học kỹ thuật, một người là chủ tịch đương nhiệm Mục Lăng Thành.

Người còn lại, là chủ tịch hội đồng quản trị Đằng Thụy, Cố Ngôn Thanh.

Quan hệ của Cố gia và Mục gia, người trong giới ai cũng biết.

Qúy Uyên: "...!!"

Nghĩ đến ánh mắt vừa rồi của Cố tổng, khẽ hít một ngụm khí lạnh, kiên trì đẩy cửa đi vào.

- -

Lúc trở lại phòng tài vụ, Qúy Uyên phân cho Chu Di Tĩnh nhiệm vụ khác, nói: "Nhiệm vụ lần này tương đối nặng, có lẽ không có thời gian hướng dẫn người mới, sau này Lý Tiêu Lăng hướng dẫn Mục Sở."

Lại nhìn về phía Lý Tiêu Lăng: "Có thể chứ?"

Lý Tiêu Lăng ngẩng đầu, ra dấu OK: "Được, không có vấn đề!"

Qúy Uyên gật đầu, đi về phòng làm việc.

Lý Tiêu Lăng nhìn Mục Sở cười cười: "Có vấn đề gì cứ hỏi chị."

Mục Sở lễ phép gật đầu, tâm tình không tệ lắm, lấy điện thoại nhắn tin cho Cố Tần: [Giám đốc đột nhiên đổi Lý Tiêu Lăng làm người hướng dẫn của em.]

Bên kia trả lời rất nhanh.

Cố tiểu thảo: [Anh không hề nói gì cả.]



Mục Tiểu Hoa: [?]

Mục Tiểu Hoa: [Em cảm thấy sau này anh không cần lo cho em đâu, em mới nói với anh một tiếng, sao anh lại --]

Mục Tiểu Hoa: [Càng che càng lộ thế?]

Cố tiểu thảo: [... ]

- -

Trong nháy mắt kỳ huấn luyện đã qua, Mục Sở thông qua khảo hạch, chính thức tiến vào trạng thái làm việc.

So với Chu Di Tĩnh, ở chung với Lý Tiêu Lăng quả thực tốt hơn nhiều.

Mặc dù vẫn phải chạy đi chạy lại, nhưng rõ ràng Mục Sở không có bận rộn túi bụi như trước đó.

Lúc có vấn đề cần hỏi, Lý Tiêu Lăng cũng rất vui vẻ dạy cô.

Công việc dần dần đi vào quỹ đạo.

Gần đây Cố Tần đi công tác châu Âu.

Mục Sở vẫn sinh hoạt rất có quy luật, sáng thức dậy đi làm, chiều tan tầm về nhà, mỗi ngày sớm muộn đều có dì giúp việc đến nấu cơm.

Bởi vì Mục Sở và Trịnh Kỳ Vi không cùng một phòng ban cho nên bình thường rất ít khi gặp mặt.

Hôm nay là thứ sau, hai người đã hẹn trước tan làm sẽ tới quán cà phê cạnh công ty ngồi nói chuyện phiếm.

Tới lúc gần tan việc, Mục Sở đem tài liệu mình đã hoàn thành gửi mail cho Lý Tiêu Lăng. Hôm nay Lý Tiêu Lăng xin phép nghỉ, không có ở công ty.

Chu Di Tĩnh cầm tài liệu từ phòng tổng giám đốc ra, đặt trên bàn Mục Sở: "Cuối tuần này Đằng Thụy có một cuộc hội nghị với bên Hâm Khang, cô làm một bản báo cáo phân tích tài vụ, đây là tài liệu liên quan."

Mục Sở nhận lấy.

Chu Di Tĩnh liếc cô một cái, "Tài liệu cần có đều đã có, hai ngày cuối tuần cô tăng ca, trước lúc tan tầm thứ hai bàn giao lại cho tôi."

Mục Sở gật đầu: "Vâng."

Chu Di Tĩnh không nói gì, trở về vị trí của mình.

Đã tới giờ tan làm, Mục Sở thu dọn đồ đạc rồi cùng Trịnh Kỳ Vi đi tới quán cà phê đã hẹn.

Vị trí gần cửa sổ, hai người ngồi đối diện nhau.

Trịnh Kỳ Vi gọi một ly trà, ngẩng đầu hỏi Mục Sở: "Cậu thực tập thế nào?"

"Tạm được."

Trịnh Kỳ Vi thở dài một tiếng: "Cậu giấu diếm thân phận, ngày đầu tiên của kỳ thực tập đã có lời đồn đại như thế, tớ còn lo giùm đấy, nghe nói phòng tài vụ có thiên kim nào đó thích Cố Tần, lại còn là người rất cao ngạo à, không chỉ phòng tài vụ, mà cả công ty cũng ít có ai dám đắc tội cô ta?"

Mục Sở ngẩng đầu: "Việc này cậu cũng biết?"

"Mấy người bên phòng tớ có bàn tán việc này, tớ nghe được." Trịnh Kỳ Vi lo lắng, "Căn cứ vào lời đồn đấy, cô ta hẳn sẽ coi cậu là tình địch, bình thường cậu nhớ cẩn thận một chút, đừng để cô ta bắt nạt."

"Tớ sẽ cẩn thận, cậu thì sao?" Mục Sở hỏi cô nàng.

Nói đến bản thân, Trịnh Kỳ Vi thở dài một tiếng: "Bây giờ tớ cảm thấy cậu giấu diếm thân phận quả thực rất sáng suốt. Không như tớ, lúc trước có thể thông qua kỳ kiểm tra quả thực có sự giúp đỡ của Tạ Tu Văn. Bởi vì có tầng quan hệ này nên hơi lúng túng, mệt thì không mệt, nhưng không học được bao nhiêu, mỗi ngày đi làm đều giống như ăn rồi chờ chết."

Nhân viên phục vụ bưng cà phê lên, Mục Sở uống một ngụm: "Vậy cậu phải nói với Tạ Tu Văn một chút, kỳ thực tập vẫn là phải tích lũy kinh nghiệm một chút mới tốt, bọn họ cố kỵ Tạ Tu Văn nên mới không dám nhờ cậu, nếu kéo dài thì không ổn."

Trịnh Kỳ Vi gật đầu: "Tớ cũng nghĩ như vậy, chờ anh ấy đi công tác về tớ sẽ nói chuyện rõ ràng."

Lần này đi châu Âu, là Cố Tần và Tạ Tu Văn cùng đi.

Hai người ngồi ở quán cà phê một hồi, Trịnh Kỳ Vi nhìn đồng hồ thấy vẫn còn sớm, đề nghị: "Dù sao bây giờ cậu về cũng chỉ có một mình, nếu không bọn mình đi coi phim đi?"

Mục Sở nghĩ đến nhiệm vụ Chu Di Tĩnh giao, cười lắc đầu: "Cuối tuần tớ phải tăng ca, còn làm báo cáo, thời gian khá gấp, để dịp khác đi."

...

Từ quán cà phê đi ra, Mục Sở lái xe về nhà.

Đẩy cửa đi vào, cô tháo giày cao gót, cởi bao tay tiện thể nhét vào trước cửa.

Cố Tần không ở nhà, cô không thèm đổi dép, trực tiếp đi chân đất tới ban công, trước hết cho mấy chậu cây của mình uống nước.

Kết quả phát hiện trên lá còn đọng lại những giọt nước nhỏ, giống như vừa được tưới qua.

Mi mắt cô run rẩy, như đoán được cái gì, bỗng nhiên chạy tới phòng ngủ, bước chân gấp gáp.

Đẩy cửa đi vào, cô nhìn thấy trên giường có quần áo của Cố Tần, trong phòng tắm vang lên tiếng nước chảy.

Mục Sở quả thực không thể tin được, anh lại về sớm như vậy.

Kế hoạch trước đó là thứ ba anh mới về.

Tiếng nước trong phòng tắm dừng lại, không lâu sau, Cố Tần mặc áo choàng tắm vừa lau tóc vừa đi ra ngoài.

Nhìn thấy Mục Sở, động tác anh dừng lại.

Tóc ngắn nhỏ vụn còn chưa kịp lau khô, nước thuận theo lọn tóc chảy xuống dưới, người đàn ông lúc này khóe miệng khẽ cong, đuôi mắt lơ đãng nâng lên.

Anh mở rộng hai tay, nhìn cô nói: "Lại đây, anh ôm một cái."

Mục Sở đi qua liền bị anh kéo vào trong ngực, một nụ hôn rơi xuống.

Trong nháy mắt, hơi thở của anh phủ xuống, xâm chiếm miệng nhỏ của cô, còn mang theo tương tư khó nhịn.

Xa cách một tuần, hết thảy nỗi tương tư cùng nhớ nhung giờ phút này đều đặt vào nụ hôn này.

Ý loạn tình mê, hai châm Mục Sở giẫm lên mu bàn chân anh, phối hợp lại gần anh thêm một chút.

Khăn mặt trên tay Cố Tần chẳng biết vứt xuống đất từ bao giờ, chăm chú ôm cô vào ngực.

Nụ hôn thuận theo cổ đi xuống, nước trên tóc anh chảy trên người cô, ánh đèn trắng trong phòng chiếu rọi ra mấy phần kiều diễm dụ hoặc.

Mục Sở bị anh ôm lấy, bế tới giường lớn mềm mại.

Còn chưa kịp thở dốc, anh đã một lần nữa sáp tới.

Mục Sở ôm lấy mặt anh thở gấp: "Anh về sớm vậy sao không nói cho em?"

"Đem bản thân tắm rửa sạch sẽ nằm chờ em không phải tốt hơn sao?" Thanh âm anh trầm thấp gợi cảm, hôn xuống xương quai xanh của cô, rồi lại xuống dưới.

Tiếng chuông cửa đột ngột vang lên.

Mục Sở đột nhiên thanh tỉnh, đẩy anh ra: "Dì tới làm cơm."

Lúc cô tan tầm trở về có thuận tay nhắn tin cho dì giúp việc.

Ham muốn nơi đáy mắt Cố Tần đã thối lui, thở gấp nhìn cô.

Áo tắm trên người anh đã cởi phân nửa, Mục Sở liếc mắt một cái, sửa sang lại quần áo: "Em đi mở cửa."

Lúc này Cố Tần mới thấy bàn chân trần của cô, nhíu mày: "Mang dép vào."

Mục Sở gật đầu, vội vội vàng vàng ra khỏi phòng ngủ.

Vừa mở cửa, dì giúp việc xách theo đồ ăn tươi mới đi vào.

Mục Sở lên tiếng chào hỏi, lại nói: "Hôm nay dì nhớ làm món cá kho giúp cháu nhé."

Động tác đổi giày của dì giúp việc hơi ngừng lại, lúc ngẩng đầu lơ đãng nhìn thấy vết đỏ trên cổ Mục Sở, hiểu rõ cười: "Ông chủ về rồi sao?"

Khóe môi Mục Sở cong cong, thanh âm chợt mềm xuống: "Vâng, vừa về."

Dì giúp việc cười cười, mang đồ ăn đi vào phòng bếp.

Có người ở ngoài, Mục Sở ngại đi vào phòng ngủ tìm Cố Tần, liền đi vào phòng bếp, đề nghị: "Cháu giúp dì nhé."

"Không cần không cần." Dì giúp việc thấy cô muốn nhặt rau, vội cười nói, "Cháu cứ làm việc đi, lát nữa nhớ ra ăn cơm là được."

Mục Sở còn chưa nói gì, Cố Tần đã đứng nơi cửa phòng bếp.

Lúc này anh đã mặc chiếc áo thun đen với quần cùng màu, tóc đã sấy khô, rủ xuống trán/

Chào dì giúp việc một tiếng, Cố Tần nhìn về phía Mục Sở, thanh âm bình thản: "Lúc đi công tác anh có đặt ở phòng ngủ một tập tài liệu, em thấy không?"

"Hả?" Mục Sở nghiêm túc nhớ lại một chút, "Em không chú ý."

Cô không có ấn tượng gì.

"Bây giờ anh tìm không được, em tìm giúp anh xem, cần dùng gấp."

Mục Sở đi tới phòng ngủ với anh, lúc đóng cửa còn nói thầm: "Bình thường tài liệu của anh không phải đều để ở thư phòng –"

Lời còn chưa dứt, người đã bị anh ép lên cửa, tay anh luồn qua sau người cô, khóa trái cửa lại.

Hiểu được ý đồ của anh, mặt Mục Sở dần đỏ lên, mi mắt run rẩy, thanh âm rất nhỏ nói: "Dì giúp việc còn đang ở đây."

"Vậy chúng ta nhanh một chút."

- -

Qua một lúc sau, toàn thân Mục Sở ướt nhẹp dính đầy mồ hôi nằm ở trên giường.

Cô nhẹ đánh anh một cái: "Sao dì vẫn chưa gọi, cơm nấu chưa xong sao?"

Thanh âm của cô lúc này có chút khàn khàn.

Cố Tần nghĩ tới vừa rồi cô khóc thút thít, nhẹ nhàng cọ ở cổ cô lấy lòng: "Có lẽ đã đi rồi."

"Đói bụng không?" Anh hỏi.

"Có chút."

"Vậy tắm rửa rồi ra ngoài ăn cơm?"

Thanh âm Mục Sở miễn cưỡng: "Không còn sức, không muốn động."

Cố Tần cười cô: "Cho nên mới nói thể chất em quá kém, phải rèn luyện thêm. Mấy ngày nay anh đi công tác, buổi sáng có chạy bộ không?"

Mục Sở chột dạ không nói lời nào.

"Biết ngay mà." Ngón tay khẽ nhéo nhẹ chóp mũi cô, Cố Tần đi vào phòng tắm chỉnh nước ấm, trở về ôm cô vào.

Nằm trong bồn tắm, được nước ấm bao bọc, Mục Sở thỏa mãn thở ra một hơi.

Đến cánh tay cũng lười động.

Cố Tần đành phải chủ động giúp cô lau, cười nhẹ: "Trước đây đều không cho anh giúp, bây giờ lại học được cách hưởng thụ rồi."

Mục Sở chỉ cảm thấy rã rời, nơi nào còn biết ngượng ngùng, cô phản bác: "Em mệt mỏi thế này là do anh hại, anh tắm giúp em cũng là đương nhiên."

Sợ cô ngâm lâu không thoải mái, Cố Tần nhanh chóng lau xong, cầm lấy khăn tắm bọc cô lại về giường, nhíu mày nói: "Anh giúp em mặc quần áo luôn?"

Mục Sở kéo chăn chui vào, nháy mắt nhìn anh: "Cơm cũng đút từng thìa nữa thì quá tuyệt!"

"... "

Thấy Cố Tần đi vào phòng tắm tắm rửa, Mục Sở tự mình đi lấy đồ mặc vào.

Cô không thể trông cậy vào việc anh giúp mình mặc quần áo, cũng không biết đến năm nào mới mặc xong.

Đợi tới lúc đó cô cũng chết đói rồi.

Xử lý xong xuôi đi ra khỏi phòng ngủ, trong phòng bếp đã không có ai.

Mở lồng bàn, dì giúp việc đã nấu xong xuôi, cô đem đồ bỏ vào lò vi sóng hâm nóng lại.

Cũng không có chờ Cố Tần tắm xong, cô tự mình ăn trước.

Không lâu sau Cố Tần đi ra, thấy cô liền cong môi:"Sao không chờ anh mặc giúp?"

Mục Sở cúi đầu chăm chú ăn: "Sợ anh mệt quá làm không nổi."

"... "

Cố Tần ngồi xuống cạnh cô: "Buổi sáng ngày mai chạy bộ chứ?"

Mục Sở nghĩ nghĩ, gật đầu: "Anh nhớ gọi em."

Thời gian này Cố Tần không ở nhà, cô được giải phóng nên thường ngủ dậy rất muộn.

Nhưng cuối tuần này còn phải tăng ca làm báo cáo phân tích tài vụ, thời gian học tập bị hụt đi, đành phải dậy sớm bù lại.

- -

Hai ngày cuối tuần Mục Sở tăng ca, Cố Tần không gọi dì giúp việc tới mà tự mình vào bếp.

Buổi trưa ngày chủ nhật, lúc Cố Tần làm xong cơm đi vào thư phòng gọi cô, Mục Sở đã nằm xuống bàn ngủ thiếp đi, trên bàn còn bày biện các loại số liệu.

Thứ bảy cô làm việc cả ngày, thức đến tận hai giờ sáng.

Sáng hôm nay ngủ dậy lại bận tới bây giờ.

Lúc này không biết mơ thấy mộng đẹp gì, khóe môi cô khẽ cong lên, khuôn mặt lúc ngủ mang theo vài phần điềm tĩnh.

Anh khom lưng khẽ gọi cô dậy.

Mày Mục Sở hơi nhíu lại, mở mắt ra.

Nghĩ đến cô hai ngày nay vất vả, Cố Tần có chút đau lòng, nhẹ nhàng nói: "Buồn ngủ thì về phòng ngủ, ở đây không thoải mái."



Mục Sở tỉnh táo một chút, ngồi thẳng lưng, thu dọn tài liệu trên bàn: "Em làm xong rồi, anh xem qua giúp em một chút. Lần đầu tiên em làm cái này không biết có làm tốt không."

Cố Tần gật đầu, xoa xoa đầu cô: "Gửi vào hộp thư anh, chiều nay giúp em xem."

Mục Sở mở mail gửi tài liệu qua cho anh.

Cố Tần kéo tay cô: "Đi ăn cơm, sau đó về phòng ngủ bù."

Mục Sở nói: "Buổi chiều em khá rảnh, có thể chơi với anh."

Cố Tần khẽ giật mình, nhớ tới cái gì, dừng ở cửa thư phòng nhìn về phía cô: "Em làm gấp rút như vậy là vì muốn dành thời gian chiều nay cho anh?"

"Đúng thế." Mục Sở gật đầu, "Anh đi công tác lâu như vậy, khó khăn lắm mới trở về mà cuối tuần em lại tăng ca."

Cố Tần ôm lấy cô: "Vậy em định chơi gì với anh?"

Mục Sở xoa cằm nghĩ nghĩ: "Cũng không có gì chơi, chắc là ở trong nhà xem TV, đọc sách rồi ngủ một chút."

"Ngủ một chút?" Đuôi lông mày Cố Tần nhướn lên, dán nơi tai cô nỉ non, "Vậy là có thể thuận tiện làm một chút việc khác sao?"

Mục Sở khẽ giật mình, quả quyết từ chối: "Ban ngày không thể!"

Cố Tần cười cười: "Để sau rồi nói, đi ăn cơm trước đã."

Sau buổi cơm trưa, bình thường Mục Sở sẽ xem TV đọc sách một chút, nhưng hôm nay lại tự động bỏ qua bước này.

Hai người trực tiếp nằm trên giường, chuẩn bị ngủ một chút.

Tối hôm qua Mục Sở ngủ không được ngon, Cố Tần cũng không làm gì cô, đem người ôm vào trong ngực: "Ngủ một lát đi."

Có lẽ là thật sự mệt mỏi, một giấc ngủ trưa này của Mục Sở thẳng đến tận mười hai giờ khuya.

Lúc tỉnh lại, Cố Tần đã không ở bên cạnh.

Lúc này cô đã ngủ đủ nên rất có tinh thần, đoán chừng anh còn ở thư phòng, bèn xỏ dép vào chạy ra ngoài.

Vừa mở cửa phòng ngủ ra, liền nghe được nơi phòng khách truyền đến tiếng cười nhạo của Cố Tần: "Muốn đính hôn cùng ngày với anh, anh đã đồng ý chưa?"

Điện thoại bị anh ném ở trên bàn trà vang lên thanh âm bất mãn của Cố Tích: "Sao em lại phải có sự đồng ý của anh, ba mẹ đồng ý là được rồi. Anh cứ hỏi Sở Sở mà xem, cậu ấy chắc chắn cũng không có ý kiến gì!"

Nói đến chỗ này, Cố Tích hỏi: "Sở Sở nhà em đâu? Em gọi điện thoại cho Sở Sở, anh nghe cái gì?"

Mục Sở đi qua liền nghe thấy giọng của Cố Tích, từ trong điện thoại cô truyền đến.

Cố Tần tản mạn tựa vào ghế sofa, mặc kệ cô nàng: "Sở Sở không muốn nói chuyện với em nên bảo anh nghe máy."

"... "

Hai giây sau, Cố Tích nói: "Em không tin, anh đừng hòng châm ngòi ly gián!"

"Tin hay không thì tùy, suốt ngày rảnh rỗi thế sao không đi đọc sách đi, ai rảnh ngồi đây nói chuyện với em?"

"Em đâu gọi cho anh, quản nhiều thế làm gì?"

Cố Tần xùy một tiếng: "Còn muốn đính hôn cùng ngày? Anh lớn hơn mày nhiều tuổi như thế, thích hợp sao?"

Cố Tích chợt cao giọng: "Anh còn biết mình lớn tuổi hơn em à, lúc theo đuổi Sở Sở sao không thấy anh giác ngộ như thế, Sở Sở bằng tuổi em, hai người bọn anh cảm thấy phù hợp á?"

Cố Tần: "Cố Tích, bây giờ dám nói chuyện với anh như vậy rồi?"

Cố Tích: "Giỏi thì anh đến đánh em đi, anh tưởng em còn giống hồi bé để yên cho anh bắt nạt à?"

Cố Tần: "... "

Mục Sở đứng nơi ghế sofa nghe một hồi, nhịn không được cười ra tiếng.

Cố Tích lép vế trước mặt Cố Tần nhiều năm như vậy, bây giờ có người chống lưng, lá gan còn lớn hơn không ít.

Chỉ là tiếng cười của cô không đúng lúc lắm, vừa lúc bầu không khí giữa hai anh em lạnh xuống cực điểm, xung quanh phá lệ yên tĩnh.

Cho nên tiếng cười này cũng có chút đột ngột.

Cố Tần ghé mắt nhìn qua.

Trong điện thoại truyền đến thanh âm Cố Tích: "Sở Sở ở đó sao? Cậu để ông anh kia nghe máy làm gì?"Mục Sở nhớ tới vừa rồi Cố Tần nói.

——"Sở Sở không muốn nói chuyện với em nên bảo anh nghe máy."

Tranh thủ thời gian cầm điện thoại giải thích một chút: "Tớ ngủ vừa dậy nên không biết anh ấy nghe máy."

Cố Tần cong môi, đem người ôm vào trong ngực.

Cố Tích bên kia nhắc lại chuyện vừa rồi: "Cậu với anh tớ không phải kì nghỉ đông này sẽ đính hôn sao, tớ thấy với giao tình này của chị em bọn mình, đính hôn nhất định phải cùng một ngày, đúng không?"

Mục Sở cười cười: "Được, tớ thấy tốt, tổ chức cùng một lần càng náo nhiệt!"

Cố Tích bên kia vui vẻ: "Tớ biết ngay kiểu gì cậu cũng đồng ý mà."

Cố Tần nhìn đồng hồ, lên tiếng: "Cố Tích, biết bây giờ trong nước là mấy giờ không?"

Lúc này Cố Tích mới bất giác nhớ tới: "Sở Sở, tớ thức cậu dậy à?"

"Không có, đã tỉnh –" Lời cô còn chưa dứt, Cố Tần đã chen vào, "Bị em đánh thức đấy."

Mục Sở: "..."

"Cũng muộn rồi, cậu ngủ trước đi, hôm nào tớ gọi lại." Cố Tích nói, lại nhỏ giọng bù thêm một câu, "Tìm lúc ông anh đáng ghét kia không ở đấy."

Cúp điện thoại, Cố Tần ném máy qua một bên, thanh âm ôn hòa hơn rất nhiều: "Sao lại dậy rồi?"

"Sao anh nghe máy của em?"

"Nửa đêm rồi mà nó còn gọi, không phải anh sợ ồn ào đến em nên mới nghe máy giúp sao."

"... "

"Còn mệt không?" Cố Tần hỏi cô.

Mục Sở lắc đầu, cô ngủ rất lâu, tối này thức cũng không thành vấn đề.

Cố Tần cười cười ôm cô lên: "Đúng lúc trời đã tối, chúng ta đi làm chuyện khác?"

"... "

- -

Sáu giờ rưỡi sáng thứ hai Cố Tần có một buổi hội nghị xuyên quốc gia nên muốn tới công ty.

Nơi cửa phòng để quần áo, Mục Sở nhìn anh: "Anh còn chưa ăn sáng đâu đấy."

Cố Tần đứng ở trước gương mặc âu phục, nói với cô: "Bảo trợ lý Thẩm chuẩn bị, lát anh ăn trên xe."

Mục Sở sau khi nghe được lời này mới yên tâm lại.

Cố Tần liếc mắt nhìn cô, bỗng nhiên khẽ hếch cằm về phía ngăn đựng cà vạt ra hiệu: "Lại đây thắt giúp anh."

"Không phải anh không có nhiều thời gian sao, lề mề gì nữa?" Cô đứng im không nhúc nhích.

"Thế nên em còn không đến nhanh một chút? Đứng đấy nói nữa là đến muộn thật đó."

"... " Mục Sở đi qua.

Vóc dáng anh quá cao, Mục Sở phải tốn công nhón chân lên mới với tới.

Cố Tần tự giác cúi thấp đầu xuống để vừa với chiều cao của cô.

Lúc nhìn động tác trên tay cô, còn ý vị không rõ mở miệng: "Rất thông thạo nhỉ?"

Mục Sở chuyên tâm thắt cà vạt nên tùy ý trả lời: "Trước kia em hay thắt cho ba."

Nói đến đây, Mục Sở nghĩ đến việc vừa rồi mình phải nhón chân lên mãi, bất mãn: "Ba em hiểu ý hơn anh nhiều, đều cúi đầu cho em dễ thắt, nào giống anh."

"Anh thế nào?" Anh ung dung mở miệng, "Không phải cũng phối hợp với em đấy sao."

"Vừa nãy làm gì có." Cô níu lấy cà vạt của anh, bỗng nhiên có ý muốn chơi xấu, dùng sức kéo xuống.

Người anh bị kéo nghiêng về trước, thuận thế hôn lên bờ môi đỏ kia một cái.

Mục Sở khẽ run rẩy, cả người sửng sốt.

Cố Tần nhíu mày nhìn cô: "Em còn rất chủ động?"

Mục Sở đỏ mặt trừng anh: "Anh cố ý!"

Làm sao lại trùng hợp như vậy, cô mới kéo một cái mà anh liền vừa lúc hôn lên miệng mình?

"Em câu dẫn anh, sao anh lại không được phối hợp một chút?"

"... "

Anh tiếp tục lại sát cô, thấp giọng nói: "Lần sau muốn hôn cứ nói thẳng."

"... "

Bầu không khí trong phòng ngưng trệ hai giây, Mục Sở mặt không biến sắc: "Anh có đi hay không?"

Nhìn qua vành tai cô phiếm hồng, Cố Tần đưa tay nhẹ nhàng chọc lấy.

"... "

Cố Tần đứng lên nhìn đồng hồ, đi ra ngoài.

Hai giây sau chợt nhớ tới cái gì, lại dừng lại, quay đầu –

Vừa đúng lúc Mục Sở đang đưa hai tay mình lên quạt quạt trước mặt.

Mục Sở tựa hồ không ngờ tới anh lại quay lại, động tác cứng ngắc.

"Nóng sao?" Khóe môi Cố Tần cong lên, lại đi tới, tay chống bên hông cô nhéo một cái, cánh môi như có như không đặt bên tai cô, ý đồ mê hoặc cực kỳ rõ ràng, "Cần anh dập lửa giúp không?"

"... "

Mục Sở bị anh chọc đến bực, ngẩng đầu: "Giúp em dập lửa? Được thôi."

Cố Tần: "?"

Mục Sở trước lúc chạy qua đây vừa tắm xong, giờ phút này trên người cô mặc một chiếc váy ngủ tơ tằm dài.

Lúc anh nhìn qua, cô cực kì bình tĩnh kéo áo xuống, cổ áo vốn rộng, lộ ra một mảng xương quai quyến rũ.

Cô ngẩng cằm lên, kiễng chân ôm lấy cổ anh, thân thể sáp lại gần, cố ý cọ hai cái.

Đối mặt với thân hình cương cứng của anh, cô mở miệng khẽ phả một hơi.

Hơi thở ấm áp phả vào nơi cổ, hầu kết Cố Tần khẽ chuyển động, lúc nhìn qua cô, ánh mắt tối sầm lại.

Mục Sở cảm thấy chưa đủ, dư quang quét qua một vòng trong phòng, lúc nhìn anh đuôi mắt khẽ cong lên, mềm giọng mở miệng: "Ở chỗ này được không anh?"

Cố Tần nhìn chằm chằm cô, mắt phượng sâu không thấy đáy, giấu diếm mấy phần mãnh liệt.

Trong phòng thay đồ tĩnh mịch bao phủ vài tia mập mờ.

Dục vọng lên men.

Từ trong mắt anh Mục Sở tìm được bóng dáng của mình, nhỏ nhắn xinh xắn, lại còn vô tội.

Nháy mắt, cô cảm giác mình giống như trở thành con mồi.

Mà cô lại còn tự mình tắm rửa sạch sẽ dâng đến cửa, nói với thợ săn "Nhanh ăn tôi đi."

Cô căng thẳng một chút, tự giác đứng thẳng người cách xa anh.

Chiếc váy này khá rộng rãi,

Lúc nãy bị cô cố ý kéo xuống, lúc này thuận thế dây áo tuột đến nơi khủy tay.

Váy cũng bị kéo theo, chạm vào hoa văn in trên mặt thảm.

Mọi chuyện hết thảy phát sinh quá nhanh, không đến hai giây, Mục Sở không kịp cản lại.

Lúc hoàn hồn mới vô thức quay người đưa lưng về phía anh, lời nói lại vô cùng bình tĩnh, một lòng vì anh suy nghĩ: "Anh trễ rồi, vẫn là để hôm khác giúp thì hơn."

Ánh mắt Cố Tần rơi vào tấm lưng trắng nõn, trên eo còn lưu lại vệt đỏ tối qua.

Trái tim không khống chế được đập nhanh, bụng dưới nóng như thiêu đốt.

Cố Tần trướng đến khó nhịn, ánh mắt càng tối hơn.

"Quay lại." Thanh âm anh khàn khàn, mang theo sự uy hiếp không thể từ chối.

Mục Sở đã vụng về kéo váy lên.

Lúc quay người lại càng che càng lộ, kéo kéo cổ áo.

Cố Tần đang kiềm chế cỗ xúc động muốn đem người ôm vào trong ngực gặm cắn một hồi.

Hai con ngươi khóa chặt thân ảnh trước mặt, đầu ngón tay chạy dọc theo vai cô, phát huy rất rõ ràng bốn chữ mặt người dạ thú, mở miệng dỗ dành: "Làm như vừa rồi lần nữa cho anh em một chút."

*Editor có lời muốn nói

Uhm hum lúc tôi edit đoạn đối thoại của anh em nhà họ Cố cứ xoắn xuýt mãi về cách xưng hô, thật ra tôi muốn Cố Tần xưng hô với Cố Tích là "Anh – mày" để nó nghe tự nhiên hơn với mối quan hệ đối chọi giữa hai người họ, thế nhưng tổng thể bộ truyện này rất nhẹ nhàng, nên lúc lựa chọn danh xưng tôi cũng kiểu cố gắng dễ-thương-hóa mọi thứ, từ việc xưng hô "cậu-tớ" của Sở Sở và Tích Tích đến "anh-em" của cặp anh em guột plastic Tần Tích, aiz để vậy thì cảm giác cuộc đấu khẩu của anh em nhà kia hơi giả trân, mà giờ thay đổi cũng không phù hợp với tổng thế các chương trước đây lắm, aiguuuu, cầu ý kiến góp ý của các nàng ~

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Ngoan, Đừng Chạy

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook