Ngoan, Đừng Chạy

Chương 97: Ngoại truyện: Tích Hân (16)

Dạ Tử Sân

05/09/2021

Sau khi tựu trường, hết thảy mọi chuyện đều đi vào quỹ đạo.

Từ khi Tạ Tu Lâm về nước, Cố Tích cũng không tiếp tục chú ý tới tin tức của anh, cô và Doãn Lê Hân cũng khôi phục lại quan hệ tốt đẹp trước đây.

Có lẽ là Doãn Lê Hân khiến giáo sư Cố và Lục Tinh yên tâm, nên hai ông bà đã sớm về nước.

Năm trước, Cố Tích cảm thấy sau khi về nước không tiện gặp mặt thường xuyên với Doãn Lê Hân, thế nên hai người thảo luận, quyết định qua hết lễ tình nhân rồi lại về nhà.

Lễ tình nhân ngày ấy, vốn ban đầu định dạo phố xem phim ăn đồ ăn ngon, buổi tối đi ngồi đu quay.

Kết quả rất không khéo, trời chập tối liền đổ mưa, kế hoạch trực tiếp bị ngâm nước nóng.

Lúc ấy hai người đang ở khá gần chung cư của Doãn Lê Hân, bèn cùng nhau về bên kia.

Trời mưa rất lớn, lại còn có gió, mặc dù hai người có mang theo ô, nhưng khi đến nhà cũng không tránh khỏi việc quần áo bị ướt nhẹp.

Vào trong nhà, Doãn Lê Hân nhanh chóng bật lò sưởi lên.

Cố Tích cũng thường xuyên tới đây nên không mấy lạ lẫm với nơi này.

Cởi áo khoác rồi đổi giày, cô ngựa quen đường cũ trực tiếp nằm nhoài xuống ghế sofa, tiện tay cầm tấm thảm bên cạnh đắp lên người, lầm bầm: "Thời tiết quái quỷ gì vậy chứ, trong nước tuyết đã rơi, lãng mạn biết mấy, bên này sao tự dưng lại mưa thế không biết. Sớm biết thế mình đã về nước rồi."

Doãn Lê Hân ngồi xuống bên cạnh cô, nhíu mày: "Không phải em nói về nước gặp nhau không tiện, bây giờ chúng ta ở đây nên tự do hơn à?"

Một tay anh chống nơi chỗ tựa lưng ở sau ghế cô ngồi, cả người nghiêng về phía trước áp sát vào.

Người Cố Tích vô thức ngửa ra sau, hơi tránh né: "Nhưng bây giờ trời mưa cũng không thể ra ngoài được, hai chúng ta làm cái gì?"

Doãn Lê Hân không nghe thấy, lại tiếp tục lại gần cô, bờ môi cách nhau ngày càng gần.

Cặp mắt Cố Tích đảo quanh một hồi, chợt chỉ vào TV: "Ở nhà xem phim đi!"

"Không phải đã xem ở rạp rồi sao." Anh đã nắm lấy cằm cô, khẽ hôn nhẹ rồi tách ra, đùa, "Bạn gái của anh thơm quá."

Tim Cố Tích đập nhanh hơn, đỏ mặt đẩy anh: "Cũng không phải anh không biết em vừa uống trà sữa."

Điện thoại trong túi Doãn Lê Hân vang lên, anh lấy ra, nhìn thấy cuộc gọi video tới, miễn cưỡng ấn nghe, thanh âm lộ ra chút không có kiên nhẫn: "Có việc gì?"

Trên màn hình xuất hiện một cô bé tóc tết đuôi ngựa tầm mười lăm, mười sáu tuổi, ngũ quan tinh xảo, lúc mở miệng thanh âm ngọt mềm vô cùng: "Anh ơi, ba mẹ bảo em hỏi bao giờ anh về nước, đã mua vé máy bay chưa."

"Xế chiều ngày mai."

"À." Cô gái nhỏ dừng một chút, lại hỏi, "Là xế chiều ngày mai lên máy bay, hay là tầm đấy đã tới thành phố C? Buổi chiều theo giờ Anh quốc hay giờ Trung Quốc, một mình anh về sao? Có mang nhiều hành lý không?"

Doãn Lê Hân vuốt vuốt tay Cố Tích, nhíu mày: "Doãn Lê, em hỏi ít một chút được không? Anh cũng không cần em tới sân bay đón"

"Em cũng không có ý định đi đón, em chỉ quan tâm trong hành lý của anh có quà cho em không thôi."

"... Cút đi."

"Anh trai à, anh cọc thế làm gì? Hôm nay là lễ tình nhân, cẩu độc thân như anh bị kích thích rồi?"

Doãn Lê dừng một chút, an ủi anh, "Không sao hết, em sẽ tìm cơ hội giới thiệu chủ nhiệm lớp em với anh một chút, mặc dù ông ấy đã bốn mươi tuổi, là nam, còn có chút mũm mĩm ra, thì hai người cũng khá xứng đôi đấy, nếu anh có thể theo đuổi được thầy bọn em, sau này em lên lớp cũng không cần bị gọi tên lên trả bài nữa, vẹn toàn đôi bên, cả hai cùng có lợi."

Cố Tích ngồi bên cạnh nghe được lời này, cố nén lại ý cười, bả vai run lên.

Cô gái nhỏ này còn rất biết đùa.

Doãn Lê Hân bị chọc giận quá mà cười một tiếng, dư quang quét đến cô gái bên cạnh.

Bởi vì sợ lọt vào camera nên Cố Tích ngồi cách xa anh một chút, nhưng tay vẫn bị anh nắm lấy, lúc này đang cúi thấp đầu, cố gắng nhịn cười.



Doãn Lê Hân cong môi, trên tay bỗng dùng sức, đem người trực tiếp kéo về lọt vào trong ngực, rũ mắt: "Em cười rất vui?"

Đột nhiên bị Doãn Lê Hân kéo tới, Cố Tích vô thức ngẩng đầu, nhìn thấy mặt mình xuất hiện trên màn hình điện thoại, cùng Doãn Lê đang há hốc miệng đờ đẫn nhìn mình.

Ý cười trên mặt cô cứng đờ.

Tâm tình Doãn Lê Hân lại dường như không tệ mấy, cánh tay tự nhiên khoác lên vai Cố Tích, nhíu mày nhìn người trên màn hình điện thoại, lơ đãng nói: "Em nói mấy lời này trước mặt chị dâu như vậy, thích hợp sao?"

Cố Tích đỏ mặt, khẽ nhéo đùi anh một cái, vốn định rời đi, lại bị anh giữ lấy vai không thể động đậy.

Bên tai truyền đến thanh âm của Doãn Lê: "Chị gái xinh đẹp này là chị dâu thật hay là anh thuê được thế?"

Doãn Lê Hân: "..."

Tựa hồ ý thức được vấn đề này không quá thỏa đáng, năng lực sinh tồn của Doãn Lê rất mạnh, nhìn Cố Tích nói: "Chị ơi, vừa nãy em nói đùa đấy, không hề xúi anh em một chân đạp hai thuyền đâu, hai người họ cũng nào có xứng đôi."

"Nhưng mà chị này, chị xinh như thế, ghép với anh trai em –" nhìn thấy ánh mắt Doãn Lê Hân quăng tới, Doãn Lê nhanh chóng đổi giọng, "Thật ra anh em cũng rất là đẹp trai!"

"Muộn rồi, em phải đi ngủ, chúc chị ngủ ngon." Doãn Lê bên kia trực tiếp cúp điện thoại.

Đầu óc Cố Tích còn chưa kịp load, làm sao đột nhiên lại lộ rồi?

Cô nhìn về phía Doãn Lê Hân: "Em gái anh sẽ không nói với ba mẹ anh chuyện chúng ta chứ?"

Doãn Lê Hân ung dung dựa vào ghế, không hề để ý: "Con nhóc mách lẻo kia kiểu gì chả nói."

"Vậy làm sao bây giờ?" Cố Tích có chút khẩn trương.

Doãn Lê Hân nhíu mày: "Ông bà nội em cũng đã biết, em còn sợ ba mẹ anh biết? Hẹn hò yêu đương còn phải lén lút như vậy?"

Anh nói như thế, hình như cũng đúng.

Cố Tích không tiếp tục chuyện này nữa, nghĩ đến cô bé vừa rồi, cười cười: "Em gái anh đáng yêu quá."

Doãn Lê Hân xì khẽ một tiếng: "Nó đáng yêu cái rắm!"

Anh đưa tay vòng lấy eo cô gái bên cạnh, đem người ôm ngồi trên đùi, lòng bàn tay cọ lấy mặt cô: "Con nhóc đáng ghét kia, sao đáng yêu bằng em."

Cố Tích đỏ mặt nghiêng đầu, nghĩ đến Cố Tần cũng hay nói cô là đồ đáng ghét, cảm khái một tiếng: "Cuối cùng em cũng thấy rõ, tất cả ông anh trai trên đời này đều không có ai tốt."

"Thật sao?" Bàn tay Doãn Lê Hân giữ lấy cái ót cô, cúi đầu muốn hôn.

Cố Tích đưa tay đẩy ra, từ trên đùi anh đứng lên: "Vừa nãy không phải nói xem phim sao?"

Doãn Lê Hân đứng lên đưa điều khiển cho cô: "Thế em chọn đi."

Cố Tích ấn mở, nhìn thấy trong lịch sử có rất nhiều phim đã xem, đều là mấy ngày gần đây, có chút kinh ngạc: "Mấy ngày trước anh đều ở nhà coi phim á?"

Doãn Lê Hân nghiêng mắt nhìn: "Hồi trước Thẩm Chu tới, ở đây hai ngày, là nó xem."

"À." Cố Tích tiếp tục lướt xuống, Doãn Lê Hân lại đi vào phòng vệ sinh.

Từ phòng vệ sinh đi ra, Doãn Lê Hân cảm giác thanh âm của bộ phim trong phòng khách không mấy thích hợp, liền vô thức nhìn lên màn ảnh, là phim người lớn Nhật Bản, hai cơ thể trần trụi nam nữ đang dính lấy nhau trực tiếp đập vào mắt anh.

Mi tâm anh nhảy thình thịch mấy lần, nhìn về phía Cố Tích đang đứng nơi đuôi ghế sofa.

Trong tay cô còn cầm điều khiển, ánh mắt nhìn chằm chằm vào màn ảnh, trên mặt nhìn không ra biểu lộ.

Doãn Lê Hân đi qua đứng ở đằng sau cô, cô hình như cũng không phát giác ra, cặp mắt dán chằm chằm vào TV, không hề chớp mắt.



Lúc đầu cho là cô sẽ thẹn thùng, không nghĩ tới lại là phản ứng này, Doãn Lê Hân ngược lại cảm thấy mới lạ.

Anh không quấy rầy cô, cũng nhìn theo.

Màn ảnh TV rất lớn, độ phân giải cũng sắc nét, tiếng thở dốc của đôi nam nữ tràn ngập toàn bộ phòng khách.

Cô từ đầu đến cuối đứng đấy bất động, còn xem rất nghiêm túc, dưới bầu không khí này, Doãn Lê Hân không nhịn được sinh ra phản ứng sinh lý.

Cánh tay từ phía sau vòng lấy đem người ôm vào trong ngực, cúi đầu cắn vành tai của cô, anh vừa bất đắc dĩ vừa buồn cười: "Thấy bộ này thế nào? Thích sao?"

Vừa nãy cô nhìn lịch sử xem phim, thấy toàn bộ đều chỉ mới xem được 10%, liền cảm thấy chắc chắn không hay.

Sau đó chợt nhìn thấy bộ này, đã xem hết 100%, cô cảm thấy Thẩm Chu đã xem hết rồi, vậy chắc hẳn bộ này cũng hay, nên quả quyết ấn mở.

Cảnh đầu tiên là cuộc sống nơi giảng đường đại học, nam nữ chính còn có giá trị nhan sắc rất cao, cô mới tiếp tục xem tiếp.

Tận tới đêm khuya, hai người đi khách sạn, triền miên cùng một chỗ.

Cô giống như bị thôi miên, lại thêm lòng hiếu kỳ, nên vẫn tiếp tục xem tiếp...

Lúc này mới phản ứng được, này giống như không phải bộ phim đứng đắn gì, còn cô thế mà đứng trước mặt Doãn Lê Hân xem mê mẩn như thế.

Mặt cô nhanh chóng nóng lên, bên tai cũng đỏ lựng.

Cô quả quyết ấn tắt, màn hình đột nhiên đen thui.

"Em không cẩn thận ấn nhầm." Cô mở to mắt nói dối, "Mà em cũng không nhìn, nãy giờ đang bận suy nghĩ chuyện khác."

"Tích Tích."

Doãn Lê Hân vẫn ôm lấy cô, tay thò vào trong áo, ngón tay lướt trên da thịt trơn nhẵn, thân thể gần sát cô, để cô cảm thấy biến hóa của mình, giọng nói khàn khàn, "Anh cứng."

Cả người Cố Tích cứng ngắc, mặt đỏ như rỉ máu, cố gắng trả lời anh: "Vậy thì sao?"

Bị cô hồn nhiên hỏi lại như vậy, Doãn Lê Hân cười một tiếng, ghé vào bên tai cô gái nhỏ: "Em đốt lửa thì bây giờ phải phụ trách dập chứ."

Cố Tích không được tự nhiên muốn tránh né, lại bị anh giam lại, rất mặt dày vô sỉ tiếp tục hỏi: "Có dám làm thật luôn không?"

"... "

Anh giữ chặt eo cô, nụ hôn nóng bỏng rơi xuống, chiếc lưỡi nóng hổi tách hàm răng cô ra, mang theo ý vị tràn đầy sự xâm lược.

Cố Tích nhắm mắt lại, trong đầu hiện lên cảnh tượng vừa rồi, cả người mềm nhũn, giống như đang giẫm trên một đám mây, không tự giác dựa vào ngực anh, kiễng chân dùng hai tay vòng lên ôm lấy cổ người đối diện.

Thấy cô im lặng nghênh hợp như vậy, đáy mắt Doãn Lê Hân càng thêm thâm trầm, chợt đem người ôm ngang lên, nhanh chân đi vào phòng ngủ.

Vừa ngã xuống chiếc giường mềm mại, anh liền đè tới.

Thật ra sau khi ông bà nội không ở Anh quốc, cuối tuần Cố Tích thường xuyên ở chỗ này, hai người buổi tối ôm nhau ngủ chung, tự nhiên cũng bị anh chiếm không ít tiện nghi.

Nhưng hôm nay rõ ràng Doãn Lê Hân không giống với những lần trước đó, đáy mắt mang theo ham muốn không chút che giấu, bại lộ triệt để.

Cố Tích có chút hoảng, ngăn lại bàn tay không an phận của anh, thấp giọng nói: "Em muốn đi tắm trước."

Vừa nãy ở bên ngoài ăn lẩu, cả người cô đều bám mùi dầu mỡ.

Doãn Lê Hân chống hai tay xuống giường, đôi mắt nhìn chằm chằm cô gái bị mình hôn đến phong tình vạn chủng, mở miệng: "Anh đi với em?"

"Không cần!" Cố Tích lập tức từ chối.

Cô đẩy anh ra, nhảy xuống khỏi giường, quần áo cũng không kịp chỉnh lại, trực tiếp chạy vào phòng tắm, sợ bị anh đuổi theo.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Ngoan, Đừng Chạy

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook