Ngoan, Đừng Chạy

Chương 88: Ngoại truyện: Tích Hân (7)

Dạ Tử Sân

24/08/2021

"Tôi còn tưởng rằng cậu giới thiệu bạn gái cho tôi."

Cố Tích và đại thần vì trò chơi này mà đã quen biết nửa năm, nhưng hai người không tán gẫu chủ đề nào khác ngoài việc chơi game.

Đại thần bỗng nhiên nói như vậy, mặc dù nghe giống như câu bông đùa, nhưng cũng khiến Cố Tích sửng sốt một chút, không biết nên trả lời thế nào.

Vừa lúc trong tai nghe truyền đến thanh âm khác.

Đại thần dùng biến âm nên không nghe rõ âm sắc, nhưng cũng có thể phân biệt được giọng nam hay nữ.

Giọng của một cô gái chợt truyền đến: "Xin chào, mình có thể thêm bạn Wechat không?"

Doãn Lê Hân ngồi nơi tầng hai Starbucks, vị trí sát cửa sổ, cảm giác được có nữ sinh tới gần, anh không ngẩng đầu, ánh mắt từ đầu đến cuối chỉ rơi vào màn hình điện thoại, một bên nói chuyện với Cố Tích: "Tăng máu."

Qua một lát, anh mới miễn cưỡng mở miệng: "Hôm nay người muốn thêm Wechat hơi nhiều, chi bằng chơi xong ván này tôi lập một nhóm rồi thêm cô vào?"

Nói rồi, cằm nhẹ hếch lên, ra hiệu chỉ vào vị trí đối diện, "Trước hết có thể ngồi đó đợi một chút."

Nữ sinh hiển nhiên không ngờ tới câu trả lời sẽ là như vậy, trong chốc lát sắc mặt cứng ngắc, cười ngượng đi qua chỗ bạn mình đang đứng chờ.

Doãn Lê Hân cũng không đem khúc nhạc dạo ngắn này để ở trong lòng, tiếp tục chủ đề vừa rồi, ngữ khí cà lơ phất phơ: "Như Hoa, nói cậu giới thiệu bạn gái cho tôi cậu liền tắt mic, vậy mà bảo hiếu kính sư phụ à?"

Lần này rốt cục Cố Tích cũng có cơ hội phản bác: "Vừa nãy không phải có người muốn xin Wechat cậu sao, tôi thấy cậu cũng không thiếu cô gái thích, không phải rất dễ để có bạn gái đấy ư?"

"Người cậu giới thiệu thì sẽ tốt hơn", Doãn Lê Hân cười, "Cậu tên Như Hoa, chắc chắn thôn các cậu cũng toàn là các cô gái xinh như hoa, chi bằng giới thiệu cậu cho tôi?"

"Người thôn chúng tôi không cho phép yêu đương."

"Vì sao?"

"Chưa trải qua việc đời, có chút tự ti."

"... "

- -

Ngày sau đó, hai người vẫn nói chuyện xoay quanh chủ đề trong game, chỉ thi thoảng mới đề cập đến chuyện ngoài lề.

Hiểu thêm một bậc về chuyện tình cảm của Cố Tích, là vào khoảng thời gian nghỉ hè năm mười một lên mười hai kia.

Ngày thi cuối kỳ, anh nhầm anh trai Cố Tích thành đối tượng thầm mến của cô nàng, suýt chút nữa đã có chuyện lớn.

Câu nói cuối cùng của anh trai Cố Tích làm Doãn Lê Hân suy nghĩ mãi.

- -" Làm đại ca của trường chỉ là phong quang nhất thời, sắp thi Đại học rồi, cố gắng nghiêm túc học hành cho cẩn thận vào."

Đây là lần đầu tiên anh nhìn lại chính mình.

Rốt cục cái tên Doãn Lê Hân này trong mắt Cố Tích là cái dạng gì?

Không học vấn, thành tích đứng chót, đánh nhau ẩu đả, hành vi phóng túng...

Suy nghĩ cẩn thận mà nói, quả thực không có gì đáng giá để con gái nhà người ta thích.

Giác ngộ ra, liền muốn thay đổi.

Nghỉ hè anh bắt đầu ghi danh vào trường luyện thi, mời gia sư, bù lại những bài tập bị thiếu trước đó, buổi tối thì chơi game cùng Cố Tích.

Về sau không biết vì sao, liên tiếp mấy ngày anh không thấy Cố Tích online.

Chỉ coi là cô bị thứ khác hấp dẫn, Doãn Lê Hân không để trong lòng, vẫn như cũ bổ túc bài tập mỗi ngày.

Đêm hôm đó, anh cầm bài thi trong tay nằm ở trên giường, theo thói quen ấn mở game xem cô có online hay không.

Avatar vẫn xám xịt như cũ.

Rất lâu rồi cô không online.

Suy nghĩ một hồi, Doãn Lê Hân mở Wechat phụ, muốn hỏi gần đây cô làm gì, lại nhìn thấy vòng bạn bè có thông báo mới.

Nick này của anh chỉ có một mình Cố Tích là bạn tốt.

Vô thức nhấn vào, quả nhiên thấy cô có đăng trạng thái mới năm phút trước.

——Mình quả là vô dụng, thích anh, nhưng chỉ dám nói ở chỗ này.

——Cảm giác bất lực nhất không phải ghen, mà chính là lúc nhìn anh ôm người khác, mình lại không có quyền để ghen.

——Rõ ràng chỉ có nửa năm nữa là em mười tám tuổi.

Anh cuối cùng, vẫn là không chờ em.

Wechat phụ của cô bình thường chỉ chia sẻ chiến tích chơi game, hôm nay lại đăng bài như vậy.

Anh yên lặng đọc từng chữ, ấn mở khung chat: [Thất tình?]



Đợi một chút, bên kia không trả lời.

Doãn Lê Hân không hiểu sao bực bội trong lòng, đứng dậy đi đến bên cửa sổ, nhìn chằm chằm bóng đêm nồng đậm ngoài kia, châm một điếu thuốc.

Đợi cả đêm Cố Tích cũng không trả lời tin nhắn anh.

Doãn Lê Hân tưởng tượng thấy cảnh cô ôm gối ngồi nơi góc phòng khóc thút thít, cả đêm ngủ không được.

Ngày hôm sau, anh đổi sang Wechat của mình, gửi tin nhắn cho cô.

Doãn Lê Hân: [Cậu nhìn xem, tôi nghỉ hè làm bài tập, làm được rất nhiều đề rồi đấy ~]

Doãn Lê Hân: [Hình ảnh]

Bên kia không trả lời, anh lại gửi tiếp: [Tôi mài đít ở trường luyện thi suốt cả hè rồi, cậu cứ chờ nhìn bổn thiếu gia đây tỏa sáng lấp lánh đi.]

Bên kia rốt cục cũng trả lời.

Cố Tích: [Doãn Lê Hân, hai chúng ta không thích hợp.]

Tay cầm điện thoại của Doãn Lê Hân siết chặt, im lặng một hồi, tiếp tục gõ chữ: [Vậy cậu thích người như thế nào?]

[Tôi biết bảy mươi hai phép biến hóa, cậu thích kiểu gì tôi cũng biến ra được.]

Cố Tích không trả lời.

- -

Mãi tới ngày khai giảng, anh mới nhìn thấy Cố Tích online game.

Ngày đó anh ngủ trong phòng học, chợt thấy màn hình sáng lên.

Nhìn thấy thông báo hoạt động, bèn nhanh chóng gửi tin nhắn cho cô: [Còn tưởng cậu biệt tích rồi.]

Cô trả lời rất nhanh.

Tích tỷ rất mạnh: [Ha ha ha không có, gần đây ở nhà học bài.]

LG NB: [Làm bài tập hè?]

Tích tỷ rất mạnh: [Không phải, sau khi thi đại học xong tôi muốn đi du học nên chuẩn bị sớm một chút.]

Nhìn chằm chằm khung chat, mày Doãn Lê Hân nhíu lại, ngón tay nhanh chóng gõ chữ: [Đi đâu thế?]

Tích tỷ rất mạnh: [Vẫn chưa biết.]

Tích tỷ rất mạnh: [Hôm nay online để tạm biệt cậu, sau này cũng không chơi thường xuyên nữa, cái Wechat kia có lẽ cũng không dùng đến.]

Tích tỷ rất mạnh: [Đại thần, khoảng thời gian quen biết cậu tôi rất vui, cảm ơn cậu nhiều lắm á!]

Doãn Lê Hân còn chưa kịp nói gì, cô đã gửi tiếp một tin nữa: [Tôi còn có việc, log out đây, có duyên gặp lại!]

Sau đó, avatar lại xám xịt một lần nữa.

Doãn Lê Hân nhìn chằm chằm lịch sử trò chuyện, im lặng một lát, rời khỏi game, bấm điện thoại gọi cho Tần Hoài Sơ.

Thật lâu sau, bên kia truyền đến giọng nam mệt mỏi lười biếng, hoàn toàn là dáng vẻ chưa tỉnh ngủ, còn có chút cáu bẳn: "Nói nhanh lên!"

Doãn Lê Hân tựa lưng vào ghế, đặt di động bên tai: "Hỏi thăm giúp tao một chút lên mười hai Cố Tích học ban nào."

"Sao mà tao biết được?"

"Cho nên mới nhờ mày nghe ngóng đó."

"Lớp mười hai bọn mày không phải chia ban theo thành tích kỳ trước sao, mày nhìn xếp hạng của nó cũng tính được mà?"

"Lên mười hai rồi, ba mày sẽ để cô ấy học lớp thường?"Lớp chọn có hai lớp, ban một và ban hai, Doãn Lê Hân không xác định được cô sẽ học ban nào.

"Được rồi, lát tao hỏi cho." Tần Hoài Sơ lười biếng trả lời, lại không quên chọc ngoáy, "Lê thiếu gia, theo đuổi từ năm lớp mười lên mười một, bây giờ cũng chuẩn bị lên mười hai rồi vẫn chưa đuổi kịp, cậu không được à?"

Doãn Lê Hân cười một tiếng, chuyển mũi đao về hướng anh ta: "Ai giống như mày, theo đuổi từ cấp hai lên cấp ba, lại không dám nói với người ta, cứ mặt nóng dán mông lạnh, bây giờ còn có mặt mũi mỉa mai tao?"

Ai cũng cho rằng Tần Hoài Sơ là vì thoát khỏi bàn tay của ba mình nên mới chạy đến trường học trực thuộc Đại học C.

Chỉ có Doãn Lê Hân biết, anh ta chạy đến đó học vì một cô gái.

Cô gái kia tên là Thẩm Băng Đàn, một mỹ nhân lạnh lùng ít nói, học lớp năng khiếu vũ đạo, hoa khôi của trường trung học trực thuộc Đại học C.

Nhắc đến việc này, vốn cho rằng Tần Hoài Sơ sẽ gào anh một trận.

Không ngờ bên kia truyền đến tiếng cười, lúc nói chuyện mang theo chút ngả ngớn: "Thẩm Băng Đàn, nghe người khác hiểu lầm tôi mà cậu không đứng ra làm sáng tỏ một chút?"

Cách rất lâu sau đó mới có một giọng nữ thanh lãnh truyền đến: "Làm xong đề rồi?"

Doãn Lê Hân mắng một tiếng con mẹ nó, trực tiếp cúp điện thoại.



Thằng chó này đuổi kịp lúc nào ấy nhỉ?

Trách không được vừa nãy cố ý khiêu khích mình, hóa ra là đang chờ tới lúc để khoe khoang.

So sánh một hồi, Doãn Lê Hân cảm thấy mình con mẹ nó thật thê thảm.

[Tần Hoài Sơ x Thẩm Băng Đàn là cặp chính trong bộ đó các nàng, bộ này đã hoàn convert, hình như có nhà nhận edit rồi thì phải, nàng nào hứng thú thì có thể tìm đọc nhea, thứ lỗi tui không nhớ tên bộ edit:> ]

- -

Khai giảng lớp mười hai, Cố Tích dứt bỏ những tạp niệm trong lòng về chuyện Tạ Tu Lâm có bạn gái, cố gắng một lòng lo cho chuyện du học, cố gắng học chụp ảnh thật tốt.

Doãn Lê Hân học cùng lớp với cô, lại còn ngồi ngay vị trí phía sau thật khiến Cố Tích bất ngờ.

Càng khiến người ta ngạc nhiên đó là thành tích của anh đột nhiên tăng vọt.

Cố Tích khó có thể tưởng tượng được, một người lúc trước thành tích kém hơn mình, sau một kì nghỉ hè thế mà có thể giảng đề cho cô.

Trong thời gian này, quan hệ của hai người không tính là kém.

Duy chỉ có một điều không mấy vui vẻ, đó chính là cô không chịu nói cho anh biết chuyện xuất ngoại.

Cũng bởi vậy nên bị anh ép vào thân cây trong rừng, cưỡng hôn.

Đây chính là – nụ hôn đầu của cô!

Từ đó về sau, Cố Tích có một đoạn thời gian rất dài không biết nên đối mặt thế nào với Doãn Lê Hân.

Doãn Lê Hân thử bắt chuyện với cô, cô không thèm để ý.

Lúc thảo luận nhóm, cũng kiên quyết không quay đầu nhìn sang hướng phía Doãn Lê Hân.

Trưa hôm nay, bởi vì tới kỳ nên bụng Cố Tích âm ỉ đau, không tới phòng ăn, đành nhờ Mục Sở mua cơm giúp.

Giờ ăn cơm, mọi người trong lớp hầu hết đều đã đi, chỉ có mình Doãn Lê Hân vẫn ngồi ở vị trí mình như cũ, nhìn về phía bóng lưng của cô.

Một hồi lâu sau, anh hỏi: "Vẫn còn giận à?"

Cố Tích không quay đầu, gục xuống bàn không nói lời nào.

Doãn Lê Hân dứt khoát đứng lên, đi tới chỗ của Mục Sở, ngồi xuống bên cạnh.

Cố Tích gục xuống bàn, đúng lúc mặt hướng sang bên này, cảm giác được động tĩnh liền mở mắt ra, đón lấy khuôn mặt gần trong gang tấc của Doãn Lê Hân.

Trong phòng học yên tĩnh, hai người lại cách gần, có thể nghe rõ được tiếng hô hấp của đối phương, cả người Cố Tích hơi căng cứng, bên tai nóng lên.

Cô ngồi dậy, cũng không ngủ, lấy điện thoại ra lướt lướt một hồi.

Có lẽ là nhàm chán, cô mở game ra, nhưng mãi cũng chưa bắt đầu vào trận.

Doãn Lê Hân thoáng nhìn màn hình của cô, im lặng trở về vị trí của mình ngồi xuống.

Cố Tích vừa vào bỗng phát hiện đại thần cũng online.

Đã mấy tháng không liên hệ, cô vốn định chào một tiếng.

Đúng lúc đó đại thần hỏi có muốn chơi một ván không.

Một lúc nữa Mục Sở mới về, Cố Tích nhanh chóng đồng ý.

Đã rất lâu rồi không chơi cùng, nhưng độ phối hợp ăn ý của hai người vẫn mảy may không bị ảnh hưởng.

Sau khi thắng trận, tâm tình Cố Tích tốt hơn rất nhiều.

Cô ấn mở khung chat, chân chó nịnh hót: [Đại thần, vừa rồi cậu quá ngầu luôn!]

Đằng sau truyền đến tiếng cười nhẹ của Doãn Lê Hân.

Cố Tích quay đầu nhìn anh, anh ngẩng đầu lên, dùng sách chặn tầm mắt của cô: "Không phải cậu nói chuyện với tôi sao?"

Cố Tích xùy một tiếng, không thèm để ý tới anh, tiếp tục nói chuyện phiếm với đại thần.

LG NB: [Như Hoa, hai chúng ta quen nhau bao lâu rồi?]

Cố Tích nghĩ nghĩ một hồi, trả lời: [Chắc tầm một năm đi.]

Nói xong chính mình còn rất kinh ngạc: [Wow, đã lâu vậy rồi á! Nhưng mà tôi còn chưa được nghe giọng thật của cậu đâu.]

LG NB: [Tò mò?]

Ta là Như Hoa: [Có chút.]

Lúc cô chơi game với đại thần thường xuyên gặp phải mấy cô gái muốn xin Wechat, Cố Tích đoán chừng người này dáng dấp không tệ, giọng nói cũng không kém là bao.

LG NB: [Nếu vậy, chúng ta tìm thời gian gặp mặt đi?]

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Ngoan, Đừng Chạy

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook