Ngoan, Đừng Nháo

Chương 38

Dạ Tử Tân

17/09/2022

Trước ánh mặt của đạm người, Mục Lăng Thành nắm tay Tưởng Nam Khanh chuẩn bị rời đi, lúc quay người lại liền thấy Lưu Minh Triết đứng dựa vào tường, trên mặt vô cùng vui vẻ: “Nào, mọi người mau vỗ tay chúc mừng chủ tịch hội sinh viên của chúng ta thoát kiếp độc thân đi.”

Trần Thiếu Ngang bên cạnh cũng phối hợp vỗ tay với anh.

Bạn cùng phòng của Mục Lăng Thành, Quách Vân và Trần Tiểu Ngũ cũng đứng đó, vỗ “bốp bốp bốp bốp” mấy cái, Trần Tiểu Ngũ hét lên: “Anh Mục phải mời cơm bọn mình đấy, nhớ đưa… chị dâu cùng đi nhé!”

Mục Lăng Thành không để ý tới bọn họ, anh kéo Tưởng Nam Khanh tiến vào bên trong, lúc đi ngang qua Lưu Minh Triết, Tưởng Nam Khanh mặt không biến sắc hung hăng đạp lên chân của anh ta.

Lưu Minh Triết đau đến nỗi nhe răng trợn mắt: “Tưởng Nam –” nhưng mà chạm phải ánh mắt của Mục Lăng Thành, anh ta ngoan ngoãn ngậm miệng lại, yên lặng đau lòng cho bàn chân của mình.

Trần Thiếu Ngang có chút khó hiểu: “Cậu đắc tội với cậu ấy lúc nào thế?”

Lưu Minh Triết bày ra vẻ mặt vô tội: “Không có mà, ai mà biết đầu óc cậu ấy bị làm sao, tự nhiên ức hiếp mình. Ai u cái chân tôi, suýt nữa bị cậu ấy đạp gãy rồi.”

Đúng lúc này Khúc Kỳ đi tới, nghe anh nói như vậy thì rất không phục: “Đầu óc cậu mới có vấn đề, lúc này lúc cậu và Mục Lăng Thành tới đã nhìn thấy bọn mình, vậy mà còn giả vờ như không thấy, hại bọn mình bị ngăn ở ngoài cửa. Rõ ràng là cậu cố ý làm bọn mình bẽ mặt, Nam Khanh không tức giận mới là lạ đó!”

Trần Thiếu Ngang nhíu mày: “Các cậu tới từ lâu rồi sao?”

Khúc Kỳ gật đầu: “Lúc nãy các cậu đi vào mình và Nam Khanh đều thấy, cậu đang nói chuyện với Mục Lăng Thành đang nói chuyện, chỉ có Lưu Minh Triết nhìn bọn mình cười, vậy mà không nói với các cậu một tiến, cứ thế mà đi vào trong.”

Trần Thiếu Ngang vỗ vỗ bả vai Lưu Minh Triết, bất đắc dĩ nói: “Nếu là như vậy, thì mình cảm thấy cậu rất đáng đời.”

Anh nói xong liền dẫn Khúc Kỳ và mấy người Trương Xuân Phàm đi vào, để lại một mình Lưu Minh Triết đứng đó.

“Tại sao mình lại đáng đời chứ, mình chỉ muốn nhìn xem Tưởng Nam Khanh thần thông quảng đại thế nào thôi, cậu nhìn cậu ấy xem, vậy mà vẫn có cách tiến vào trong, còn có thêm một người bạn trai nữa. Hôm nay Mục Lăng Thành được tỏ tình, cậu ấy còn phải cảm ơn mình đấy!”

Nói xong lời này Lưu Minh Triết liền bật cười.

Từ trước đến nay Tưởng Nam Khanh làm việc chưa từng khiến anh thất vọng.

Anh cảm thấy diễn đàn của Đại học C có lẽ sẽ bùng nổ một trận.



Mục Lăng Thành thật sự giữ lại không ít chỗ ngồi, hơn nữa vị trí còn rất tốt.

Sau khi anh kéo Tưởng Nam Khanh ngồi xuống, những người tới đây cùng Tưởng Nam Khanh cùng tự tìm chỗ ngồi.

Tiết mục đã bắt đầu, tất cả đèn trên khán phòng đều tắt, chỉ còn chút ánh đèn le lói trên sân khấu.

Lúc này đang diễn ra tiết mục tướng thanh*, Tưởng Nam Khanh ngồi bên cạnh Mục Lăng Thành, không sao tập trung được, trong đầu toàn là hình ảnh lúc nãy ở bên ngoài.

Cô và Mục Lăng Thành rốt cuộc là… ở bên nhau rồi sao?

Nhưng mà vì sao quanh quẩn mãi người tỏ tình vẫn là cô chứ, còn Mục Lăng Thành lại giống như bị ép buộc, vì không có cách nào khác mà phải đồng ý vậy.

Tưởng Nam Khanh cảm thấy trong lòng có chút khó chịu.

Mục Lăng Thành lười biếng ngồi đó, ánh mắt nhìn chằm chằm lên sân khấu, dáng vẻ rất nghiêm túc.

Nhưng mà bàn tay lại không thành thật lặng lẽ cầm lấy tay Tưởng Nam Khanh.

Tưởng Nam Khanh lườm anh một cái, không vui giãy dụa.

Nhưng cô phải thừa nhận rằng, sức lực của cô chênh lệch rất lớn với Mục Lăng Thành, nhất là ở nơi đông người Tưởng Nam Khanh không dám khinh suất, vậy nên càng không có khả năng lay chuyển anh.

Cuối cùng cô đành để cho anh nắm lấy tay mình, không chút kiêng kỵ mà vuốt ve.

Cả người Tưởng Nam Khanh có chút buồn bực, trước đó người này còn không để ý cô, lạnh mặt với cô, vậy mà bây giờ thái độ nói thay đổi liền thay đổi.



Coi cô như vật cưng mà nuông chiều sao?

Trong cơn tức giận, Tưởng Nam Khanh nhéo nhéo lòng bàn tay của Mục Lăng Thành, sau đó dần dần dùng sức.

Mục Lăng Thành bị đau, cuối cùng cũng dời ánh mắt khỏi sân khấu quay sang nhìn cô.

Tưởng Nam Khanh nở nụ cười ngọt ngào, giống như người đang dùng sức nhéo anh không phải mình: “Em cảm thấy người của hội sinh viên các anh biết diễn không tệ đâu, anh thấy thế nào?”

Mục Lăng Thành cảm thấy buồn cười, anh tiến lại gần cô: “Em có xem đâu mà biết không tệ?”

Tưởng Nam Khanh: “…”

Nếu như không phải ở đây có nhiều người, cô thật sự muốn đấm cho tên này một phát.

Mục Lăng Thành cũng nhìn ra cô đang tức giận, cũng biết từ khi cô vào đây đến giờ vẫn luôn không quan tâm, đã đổi tư thế ngồi mấy lần.

Anh có chút bất đắc dĩ, nhỏ giọng nói với cô: “Nếu không chúng ta ra ngoài đi, đúng lúc anh có chuyện muốn nói với em.”

Tưởng Nam Khanh đã sớm không muốn ngồi đây chờ nũa, nghe anh nói vậy cô liền đứng lên, lặng lẽ đi ra ngoài.

Khúc Kỳ nhìn thấy có chút khó hiểu: “Các cậu muốn làm gì thế?”

“Đánh nhau.” Tưởng Nam Khanh trả lời, chen qua hàng ghế kéo Mục Lăng Thành đi ra ngoài.

Khúc Kỳ nghe vậy bị dọa sợ, cô nhìn về phía Trần Thiếu Ngang bên cạnh: “Họ sẽ không đánh nhau thật chứ.”

“Cậu không cần bận tâm đâu, hai người bọn họ có chừng mực.” Trần Thiếu Ngang nói xong quay đầu nhìn sang, liền thấy Khúc Kỳ đang dùng đôi mắt ngập nước nhìn mình.

Lúc bốn mắt nhìn nhau, Khúc Kỳ cảm nhận được hơi thở của anh cách mình rất gần, khuôn mặt liền đỏ lên, cô chậm rãi mím đôi môi mỏng lại, hướng mắt lên sân khấu.

Trần Thiếu Ngang vẫn lẳng lặng ngắm nhìn cô, như có điều suy nghĩ.



Ra ngoài hít thở không khí một chút, cơn tức giận trong lòng Tưởng Nam Khanh cũng dần tiêu tan.

Thật ra cô không định đánh nhau với Lăng Thành, có lẽ ở bên trong quá buồn chán, khiến cho tâm tình của cô trở nên bực bội.

Bây giờ tâm tình đã tốt rồi, cô cũng không phải là người già mồm, vốn dĩ tối nay đến đây là muốn tìm anh nói lời xin lỗi, vậy nên cô liền nói thẳng: “Lúc trước anh nhắn tín cho em, đều nói về cuộc sống đại học mình, em cho là anh đang khoe khoang, cho nên cố ý không trả lời anh. Lưu Minh Triết nói em đã hiểu lầm ý của anh, bây giờ em muốn xin lỗi anh.”

Vốn dĩ Mục Lăng Thành đã chuẩn bị tốt tâm lý để cô trút giận, không ngờ cô lại đột nhiên thay đổi thái độ, làm anh không kịp phản ứng.

Tưởng Nam Khanh nói tiếp, chỉ vào chiếc váy trên người mình: “Anh nhìn xem, đây là chiếc váy mà anh tặng cho em. Từ sau khi ba em qua đời, em đã không còn mặc váy nữa, Cha ta sau khi qua đời ta không còn có xuyên qua váy, nhưng sau đó anh đưa váy cho em, em liền mặc.”

“Mục Lăng Thành, vừa rồi ở lối vào, em chỉ là cố ý khích Lâm Tiêu, anh đừng coi là thật.”

Tưởng Nam Khanh nói xong, thấy sắc mặt Mục Lăng Thành dần dần đen lại, cô tiếp tục nói, “Nhưng mà bây giờ em thật sự nghiêm túc. Có lần anh cõng em về nhà đã nói thích em, nhưng mà đã lâu vậy rồi, không biết anh còn thích em không?”

Mục Lăng Thành vô cùng kinh ngạc: “Không phải đêm đó em uống say à?”

“Em giả vờ.”

Mục Lăng Thành: “…”

Anh tiến lại gần, cúi xuống nhìn cô: “Vậy nếu như bây giờ anh vẫn còn thích em thì sao?”

Tưởng Nam Khanh đột nhiên nhắm đôi mắt phượng lại, nhẹ nhàng cười: “Vậy sau này anh sẽ là bạn trai của em, bởi vì em cũng thích anh.”

Mục Lăng Thành được sủng ai mà lo sợ, không nhịn được đưa tay xoa xoa khuôn mặt xinh đẹp của cô: “Sao đột nhiên em lại ngoan như vậy, anh còn tưởng bản thân đang nằm mơ.”

Tưởng Nam Khanh giang hai tay ra: “Vậy thì bạn trai của em, bây giờ anh có cần em ôm một cái để kiểm tra xem có phải là mơ hay không?”



Mục Lăng Thành trìu mến vuốt tóc cô, kéo cô vào trong lòng, ôm chặt lấy cô.

Tưởng Nam Khanh hiếm khi nghe lời, để anh tùy ý ôm mình.

Hai người đứng ở ven đường ôm nhau, đèn đường mờ ảo hắt lên hai người, tạo thành cái bóng dưới mặt đất.

Hai bóng người ôm nhau kia đột nhiên chuyển động, Tưởng Nam Khanh thoát khỏi lồng ngực của Mục Lăng Thành, chủ động vòng tay qua cổ anh, hôn lên môi anh.

Cánh môi mềm mại của cô dán lên đôi môi lành lạnh của anh, cô vụng về mút vài cái.

Đầu óc Mục Lăng Thành bỗng choáng váng, máu toàn thân chảy nhanh hơn, nơi nào đó trong lòng dường như đang nổi gợn sóng, dần dần biến thành sóng biển hung hăng đánh mạnh vào người anh.

Anh vòng tay giữ chặt gáy cô, đổi bị động thành chủ động, muốn hôn cô sâu hơn một chút.

Đáng tiếc động tác của anh quá chậm, Tưởng Nam Khanh đã buông ra, lùi về sau một bước.

Mục Lăng Thành bất ngờ, cả người cảm thấy hụt hẫng, bất lực nhìn cô gái xinh đẹp quyến rũ trướ mắt mình.

Từ đầu đến cuối Tưởng Nam Khanh vẫn luôn nở nụ cười ngọt ngào: “Ôm hôn đều làm rồi, vậy bây giờ hai chúng ta có phải là quan hệ yêu đương không?”

“Đương nhiên.” Lúc anh trả lời cô, trong giọng nói mang theo vài phần cưng chiều.

Tưởng Nam Khanh mỉm cười gật đầu: “Tốt, rất tốt.”

Cô nhìn xung quanh một chút, chỉ về phía rừng cây nhỏ đen như mực kia: “Chúng ta đến đó đi, em còn có món quà muốn tặng anh.”

Mục Lăng Thành kinh ngạc nhìn rừng cây nhỏ, lại nhìn Tưởng Nam Khanh, có chút khó tin: “…??”

Cô có ý gì vậy?

“Chỗ đấy đang thi công, rất hoang vu, vẫn là không nên đi.” Mục Lăng Thành rất tốt bụng nhắc nhở cô.

Tưởng Nam Khanh lại nói: “Không sao đâu, bởi vì hoang vu nên chắc chắn nơi đó sẽ không có người, chúng ta đi thôi.” Cô chủ động nắm tay Mục Lăng Thành tiến lên phía trước.

Đến lối vào của rừng cây nhỏ, Mục Lăng Thành thấy cô tập trung tinh thần tiến vào bên trong, anh có lòng tốt kéo cô lại: “Nam Khanh, anh cảm thấy bản thân mình dù sao cũng là người chính trực, không đến nỗi phải đưa em đến chỗ này. Trong đó rất hoang vu, một cô gái như em cứ nhất định đòi vào làm gì?”

Bên trong đen như mực, cũng không có người, anh rất sợ sẽ không khống chế được bản thân mà làm gì đó với cô.

Tưởng Nam Khanh buông tay: “Nhưng mà em cảm thấy món quà này phải đi vào trong mới có thể cho anh xem, trong trường học khắp nơi đều là người, bị người ta nhìn thấy cũng không tốt.”

Mục Lăng Thành quan sát chiếc váy trên người cô, vốn không có chỗ nào để giấu quà cả.

Nói cách khác là chả có món quà nào, vậy rốt cuộc cô đang nói đến cái gì?

Cô còn nói nếu để người khác nhìn thấy cũng không tốt, Mục Lăng Thành suy đi nghĩ lại, rất miễn cưỡng nghĩ đến chuyện đó.

Nhưng mà, Nam Khanh của anh sẽ không cởi mở như vậy đâu…

Tim Mục Lăng Thành bỗng đập nhanh hơn, hầu kết nhấp nhô mấy lần, anh hắng giọng nói: “… Nam Khanh, mặc dù em đã vào năm nhất, nhưng vẫn chưa qua sinh nhật 18 tuổi, vẫn là vị thành niên, em đừng có làm bậy.”

Không ngờ anh lại đen tối như thế, Tưởng Nam Khanh lập tức nổi giận: “Mục Lăng Thành, rốt cuộc anh có vào không? Em là vì muốn tốt cho anh, nếu như anh không tự nguyện, vậy em cũng không khách khí nữa!”

Mục Lăng Thành không ngờ bạn gái mình lại cố chấp như vậy, anh cũng không dám lên tiếng khuyên ngăn, chỉ có thể nghe theo cô: “Được được được, em nói vào thì chúng ta vào.”

Anh nói xong, chủ động cầm lấy tay của cô, sau đó hai người cùng nhau tiến vào trong rừng cây.

____

Niệm có lời muốn nói: Các bạn nhớ bật đèn nhé, người ta trong sáng lắm đó…

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Ngoan, Đừng Nháo

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook