Ngoan, Đừng Nháo

Chương 40

Dạ Tử Tân

17/09/2022

Lúc Tưởng Nam Khanh và Mục Lăng Thành trở lại nơi tổ chức tiệc, chương trình vẫn chưa kết thúc.

Bên hội sinh viên có chút việc cần xử lý, Mục Lăng Thành đành chạy qua đó một chuyến, Tưởng Nam Khanh quay về chỗ ngồi của mình, Khúc Kỳ lo lắng hỏi cô: “Sao các cậu ra ngoài lâu thế, không đánh nhau thật đấy chứ?”

Tưởng Nam Khanh buồn cười chọc chọc cái trán của Khúc Kỳ: “Cô gái nhỏ này, sao cậu có thể ngốc nghếch một cách đáng yêu như vậy chứ?”

Khúc Kỳ chu môi: “Mình lo lắng cho cậu mà.”

Tưởng Nam Khanh chuyển chủ đề: “Tiết mục đêm nay có hay không?”

Khúc Kỳ gật đầu liên tục: “Mình cảm thấy không tệ lắm, còn có một tiểu phẩm hài nữa. Đúng rồi, lúc nãy còn có nhảy shuffle nữa, cực kỳ đẹp trai!”

Cô kích động nói xong, lại cẩn thận liếc nhìn Trần Thiếu Ngang ngồi cạnh.

Thấy Trần Thiếu Ngang đang yên lặng nhìn về sân khấu, cô nói nhỏ lại: “Thật ra cũng không đẹp trai lắm, cũng, tạm, tạm được thôi.”

Tưởng Nam Khanh nhìn Cookie đáng yêu như vậy, không nhịn được híp mắt lại.

Sau khi kết thúc bữa tiệc tối, mọi người cùng nhau đi ra ngoài.

Tưởng Nam Khanh nhìn đồng hồ, đã chín rưỡi tối, cô không yên tâm để Khúc Kỳ quay về trường một mình, liền nói: “Mình đưa cậu về, từ cổng trường Đại học C đến trường cậu cũng mất một đoạn đường nữa.”

Khúc Kỳ lắc đầu: “Hay là thôi đi, nếu không lát nữa cậu lại phải về một mình, cho dù mình yên tâm cũng không dám đắc tội Mục Lăng Thành đâu, không sao đây, mình tự về được mà. Cùng lắm thì, mình vừa đi đường vừa gọi cho cậu.”

“Để mình đưa cậu về.” Trần Thiếu Ngang từ trong bước ra, đi đến bên cạnh Khúc Kỳ.

Khúc Kỳ thụ sủng nhược kinh, sững sờ nhìn Trần Thiếu Ngang, vô thức từ chối: “Không, không cần làm phiền cậu đâu.”

“Sao lại không làm phiền chứ.” Tưởng Nam Khanh thuận nước đẩy thuyền, “Trần Thiếu Ngang là người mời cậu đến, cậu ấy đưa cậu về là chuyện bình thường mà, hơn nữa, mọi người đều là bạn học cũ, chút chuyện này có là gì, phải không bạn cùng bàn?”

Trần Thiếu Ngang nhìn về phía Khúc Kỳ: “Nghe nói cửa hàng bánh mì kẹp thịt ở gần trường cậu ăn rất ngon, bạn cùng phòng nhờ mình mua giúp một cái, dù sao cũng tiện đường.”

“Nhưng mà muộn như vậy, dì bán bánh mì kẹp chắc cũng đóng cửa rồi.”

Tưởng Nam Khanh: “…”

Sao cô nhóc này lại thành thật như thế, có muốn theo đuổi nam thần nữa không đây?

Vẻ mặt ngàn năm không đổi của Trần Thiếu Ngang dường như có chút biến hóa, khóe môi anh khẽ giật mấy cái, trong giọng nói hình như mang theo ý cười: “Đi thôi, mình đưa cậu về.”

“Ừm.” Khúc Kỳ đỏ mặt, ngoan ngoãn đi theo Trần Thiếu Ngang.

Đi được một đoạn, cô mới nhớ ra bản thân vì quá khẩn trương mà quên tạm biệt Tưởng Nam Khanh, cô nhanh chóng quay đầu lại vẫy tay với cô ấy: “Nam Khanh, mình về trước đây!”

Tưởng Nam Khanh dở khóc dở cười vẫy tay chào cô.

Tiệc tối vừa mới kết thúc, có lẽ Mục Lăng Thành phải ở lại giải quyết một số chuyện, vậy nên Tưởng Nam Khanh nhắn tin cho anh nói mình về ký túc xá trước.

Sau đó cô ngẩng đầu tìm bạn cùng phòng của mình, lại phát hiện Lưu Minh Triết đang bắt chuyện với ba người bạn của cô, thậm chí còn trao đổi số điện thoại.

Tưởng Nam Khanh đi qua, vỗ vỗ bả vai của Lưu Minh Triết: “Các cậu làm gì thế?”

Lưu Minh Triết cười, cất điện thoại vào túi: “Không có gì, bạn của cậu cũng là bạn của mình, mọi người làm quen một chút thôi.”

Nói xong liền chủ động khoác vai Tưởng Nam Khanh, thấp giọng nói: “Cô bạn Vu Thiến Thiến ở ký túc xá của cậu có bạn trai chưa thế?”

Tưởng Nam Khanh hất tay của anh ra: “Lần đầu gặp mặt, cậu đừng có làm ẩu, mình cũng không ưa loại con trai tùy tiện.”

“Sao lại tùy tiện chứ.” Lưu Minh Triết không phục, “Mọi người chỉ làm quen một chút cũng không được sao.”

Nói xong, anh thở dài một cái: “Cậu và Mục Lăng Thành nói ngược cẩu liền ngược cẩu, cũng không cho mình cơ hội chuẩn bị tâm lý gì cả. Chuyện này cũng thôi đi, nhưng mà mình lại phát hiện Trần Thiếu Ngang với Cookie nhà cậu cũng đang có tiến triển. Vậy cậu nói xem mình có thảm không? Con mẹ nó mình quá thảm ấy chứ!”



“Cậu thảm?” Tưởng Nam Khanh cắt ngang lời anh, “Năm lớp 12 cậu và Tề Duy Duy lén lút yêu đương, tưởng là mình không biết à?”

Năm lớp 12, Tưởng Nam Khanh tập trung tinh thần học tập, các bạn học khác cũng vậy, ít ai rảnh rỗi mà nói đến chuyện yêu đương.

Tưởng Nam Khanh cũng chỉ tình cờ biết được chuyện này. Hôm đó là cuối tuần, cô đến trung tâm thương mại mua đồ, không ngờ lại thấy Lưu Minh Triết và Tề Duy Duy tay trong tay đi vào một ngõ bán đồ ăn vặt.

Hai người bọn họ che giấu rất tốt, bình thường ở trường học sẽ thỉnh thoảng cãi nhau, ầm ĩ vài câu, so với trước kia chả khác gì.

Hai người bọn họ không muốn để lộ ra, Tưởng Nam Khanh cũng không phải loại người nhiều chuyện, vậy nên cũng không hỏi.

Chỉ là lúc gần thi đại học, hai người này đột nhiên không nói chuyện với nhau nữa.

Trong lòng Tưởng Nam Khanh có chút khó hiểu, bởi vì lo lắng mà âm thầm quan sát cảm xúc của Tề Duy Duy.

Nhưng mà dường như cô ấy rất bình tĩnh, cũng không có hành động khác thường nào, Tưởng Nam Khanh đành coi như không biết.

Bây giờ cô bỗng nhiên nhắc đến Tề Duy Duy, khóe môi Lưu Minh Triết liền giật một cái, khẽ biến sắc, nhàn nhạt nói: “Cậu nghe ai nói nhảm nhí thế!”

Anh cố tình che giấu, lại không kiểm soát được giọng điệu nóng nảy của mình.

Tưởng Nam Khanh lắc đầu: “Ồ, vậy coi như mình nói bừa đi.”

Sau đó cô tự nhiên quay người lại, cùng mấy người Vu Thiến Thiến rời đi.

Lưu Minh Triết chán nản đứng đó, nhìn ánh trăng sáng trên bầu trời đen kịt, anh theo thói quen mở điện thoại xem vòng bạn bè.

Kết quả là nhìn thấy Tề Duy Duy đăng bài mới.

【Cảm ơn bữa tối thịnh soạn của học trưởng, rất vui vẻ, ha ha ha ha ha O(∩_∩)O 】

Bên dưới là hai bức ảnh chụp đồ ăn, còn để lộ ra một bàn tay thon dài phía đối diện.

Rất rõ ràng, kia là tay của đàn ông!

“Vui vẻ cái quỷ gì!”

Sắc mặt Lưu Minh Triết trở nên u ám, trong lòng càng buồn bực hơn.



Sau khi quay về ký túc xá, Tưởng Nam Khanh trực tiếp đi tắm nước nóng, lúc này cô đang sấy tóc, một tay lướt điện thoại, thấy Cookie gọi đến ba cuộc.

Tưởng Nam Khanh nhìn ba cuộc gọi nhỡ kia, cũng cảm nhận được tâm trạng kích động của cô ấy, cô mỉm cười gọi lại.

“Thế nào, có phải vội vã muốn chia sẻ với mình tiến triển giữa cậu với nam thần không?”

Bên kia điện thoại truyền đến âm thanh mềm mại của Khúc Kỳ, có vẻ rất ngại ngùng: “Thật ra không có, cậu ấy đưa mình đến cửa túc xá, lúc mình cảm ơn, cậu ấy là nói không sao, mọi người đều là bạn bè với nhau. Nam Khanh, cậu ấy nói mình là bạn bè! Học cùng cậu ấy 3 năm, mình cũng không dám nhận là bạn, vậy mà hôm nay cậu ấy lại nói thế, mình thật sự rất vui!”

Tưởng Nam Khanh tưởng Cookie kích động như vậy là vì được nắm tay, ôm, hoặc là tỏ tình.

Kết quả… chỉ là vì hai chữ bạn bè?

Cô phát hiện, Cookie đối với Trần Thiếu Ngang rất dễ thỏa mãn.

Nhưng mà như vậy cũng tốt, người biết đủ là người giàu có và hạnh phúc nhất.

Cookie nhà cô thật đáng yêu, con người bí ẩn như Trần Thiếu Ngang có lẽ… sẽ thích cô ấy?

Tưởng Nam Khanh lắc đầu, không xen vào chuyện tình cảm của họ nữa.

Mọi chuyện vẫn nên thuận theo tự nhiên đi!



Nói chuyện điện thoại xong, Tưởng Nam Khanh tựa vào đầu giường đọc sách.

Trương Xuân Phàm đột nhiên kinh ngạc hét lên: “Ai da, tối nay ở lối vào có trò hay như vậy, bây giờ trên diễn đàn chắc chắn rất náo nhiệt, lúc nãy mình còn định lên xem, sao đột nhiên lại quên mất nhỉ!”

Cô vừa nói vừa bò từ trên giường xuống: “Mình phải xem có ảnh chụp nào rõ nét một chút không.”

Vừa nói vừa mở máy tính ra.

Vu Thiến Thiến cũng chạy xuống giường: “Ta cũng muốn xem, mình cũng muốn xem!”

“Học muội năm nhất dùng cách uy hiếp để tỏ tình, Mục Lăng Thành vì giữ lại mặt mũi mà đồng ý.” Đọc xong tiêu đề, Trương Xuân Phàm liền tức giận, “Tiêu đề này có ý gì, sao không mở to hai mắt mà nhìn rõ mọi chuyện chứ, đây là muốn công khai khiếu chiến với Nam Khanh của chúng ta sao?”

Chu Yến cũng không nhịn được đi tới.

Chỉ mới hai tiếng đồng hồ ngắn ngủi, tin tức này đã có hàng trăm bình luận, là tin nóng nhất trên diễn đàn.

Trương Xuân Phàm di chuột xuống dưới, có không ít người cũng hùa theo, nhưng mà có một số người lại bất bình thay Tưởng Nam Khanh, nói dáng vẻ cưng chiều đó của Mục Lăng Thành sao có thể là giả được, nói không chừng anh đột nhiên muốn yêu đương, lại thấy Tưởng Nam Khanh xinh đẹp như vậy, cho nên mới đồng ý.

Còn có người đăng ảnh Mục Lăng Thành ôm Tưởng Nam Khanh đầy thâm tình.

Ảnh chụp vừa đăng, rất nhiều người đột nhiên quay xe, bắt đầu hâm mộ Tưởng Nam Khanh tốt số, cũng có người khen Tưởng Nam Khanh xinh đẹp.

Người qua đường: 【Cô gái này tên gì thế, nhan sắc này có thể đè bẹp Lâm Tiêu nha, tiểu học muôi xinh đẹp như vậy, e là sau này Lâm Tiêu không giữ được vị trí hoa khôi đâu.】

Có người trả lời: 【Đúng vậy, trước đây tôi thấy Lâm Tiêu rất đẹp, nhưng bây giờ hai người này đứng chung một chỗ không ngờ lại khác biệt lớn như vậy.】

Có người khác cũng nối gót trả lời: 【Người này tôi biết nè, học khoa kiến trúc của trường chúng ta, tên là Tưởng Nam Khanh. Con trai lớp chúng tôi đều khen cô ấy xinh đến, đã sớm nhận định cô ấy là hoa khôi của khoa. 】

Trương Xuân Phàm hét lên với Tưởng Nam Khanh đang bình tĩnh ngồi trên giường: “Nam Khanh, Nam Khanh, cậu nổi tiếng rồi!”

Vu Thiến Thiến nói tiếp: “Nhưng mà mình cảm thấy lần này cậu gây thù chuốc oán với Lâm Tiêu rồi.”

Tưởng Nam Khanh cũng không quan tâm chuyện này lắm, trước đó cô chỉ lên diễn đàn của trường xem Mục Lăng Thành đào hoa thế nào thôi.

Một nơi đầy thị phi, còn là ở trên mạng xã hội, chả ai biết ai, có người ăn nói khó nghe, không biết kỷ luật bản thân, toàn nói theo ý của mình, làm cho mọi chuyện trở nên xấu hơn.

Tưởng Nam Khanh không thích môi trường như vậy.

Còn chuyện cô và Lâm Tiêu có thù oán gì, cho dù trên diễn đàn không so sánh hai người, có lẽ Lâm Tiêu vẫn sẽ hận chết cô.

Cô cũng không ngại chút phiền phức này, gây thù chuốc oán cũng chẳng là gì, cùng lắm là không ưa nhau, cả đời cũng không qua lại với nhau.

Nghĩ như vậy, cô tiếp tục đọc sách của mình, không trả lời.

Lúc này màn hình điện thoại đột nhiên sáng lên, là Mục Lăng Thành nhắn tin tới:

【Em ngủ chưa, bây giờ anh mới làm xong việc, vừa quay về ký túc xá, đáng lẽ tối nay nên đưa em về, xin lỗi em. 】

Tưởng Nam Khanh:【Không sao, em đâu yếu đuối đến nỗi không chăm sóc được cho bản thân, hai chân của em không tự đi được chắc? 】

Mục Lăng Thành gửi đến một icon xoa đầu thỏ.

Sau khi Tưởng Nam Khanh trả lời tin nhắn, cô để điện thoại sang một bên.

Một lát sau điện thoại lại sáng lên, vẫn là tin nhắn của Mục Lăng Thành, chỉ có ba chữ: 【Rất nhớ em.】

Tưởng Nam Khanh suy nghĩ một lát, nhắn tin cho anh:【Bạn trai của em ngoan nào, mau ngủ đi.】

Sau đó cô gửi lại cho anh icon xoa đầu thỏ lúc nãy anh gửi tới.

Mục Lăng Thành nhanh chóng trả lời lại:【Ngày mai thứ bảy, chúng ta hẹn hò đi.】

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Ngoan, Đừng Nháo

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook