Chương 46
Dạ Tử Tân
17/09/2022
Mọi người hẹn nhau sau khi mang hành lý về phòng sẽ tụ tập ở phòng ăn tầng 3.
Trong khoảng thời gian này, Tưởng Nam Khanh không nói với Mục Lăng Thành một câu.
Cô cảm thấy mọi chuyện biến thành như này, chắc chắn là ý của Mục Lăng Thành, chỉ có cô là người cuối cùng biết.
Trong bụng toàn ý xấu, cô không thèm để ý anh nữa!
Lên tầng 11, đẩy cửa phòng đi vào liền nhìn thấy phòng khách rộng rãi, gọn gàng, bên trái là một căn phòng ngủ, phòng ngủ nằm ở phía nam có một chiếc cửa sổ sát đất rất lớn, kéo rèm ra nhìn xuống dưới sẽ nhìn thấy một biển hoa, tầm mắt rất lớn.
Tưởng Nam Khanh nhìn các thiết bị trong phòng, chợt cảm thấy đau lòng.
Tuổi của mọi người đều ngang nhau, sao lại có khác biệt lớn vậy chứ, Mục Lăng Thành lại có nhiều tiền mời mọi người ở khách sạn này.
Thì ra làm máy tính kiếm được nhiều tiền như vậy?
Sớm biết thì cô đã học khoa công nghệ rồi.
Nhưng mà suy nghĩ kĩ lại, thật ra quan trong nhất không phải là khoa nào.
Nếu như tương lai cô trở thành kiến trúc sư nổi tiếng, chắc chắn sẽ không kém hơn Mục Lăng Thành.
Chờ đến thứ hai quay về trường, cô nhất định phải chăm chỉ phấn đấu, nhanh chóng giành lấy cơ hội du học ở Ý, vậy thì sẽ càng thành công.
Nghĩ đi nghĩ lại, ý chí chiến đấu của Tưởng Nam Khanh càng sục sôi hơn, hận không thể xông về trường học luôn!
Nhưng mà sau khi nghĩ đến chuyện du học, cô lại do dự nhìn Mục Lăng Thành, im lặng một lát rồi hỏi: “Sau này anh có định ra nước ngoài không?”
Mục Lăng Thành đang ngồi trên giường, nghe tiếng thì ngẩng lên nhìn cô, lắc đầu: “Chắc là không, Cố Ngôn Thanh đăng ký một công ty game, anh ấy mời anh làm cộng tác, cùng anh ấy lập nghiệp.”
Anh nói xong, nhìn thấy Tưởng Nam Khanh đứng trước cửa sổ sát đất không nói gì, anh cười: “Nếu em muốn ra nước ngoài có thế đến Anh, Pháp hoặc là đi Ý, mấy năm nay nước Ý phát triển về ngành kiến trúc, cạnh tranh rất lớn, vì vậy nếu em muốn đi thì phải cố gắng từ năm nhất.”
Tưởng Nam Khanh hơi ngạc nhiên: “Anh học khoa công nghệ mà hiểu biết cũng nhiều nhỉ, nhưng mà, sau này em đi Ý anh không có ý kiến gì sao?”
Mục Lăng Thành nắm tay cô, kéo cô ngồi xuống cạnh mình: “Tuy khoa kiến trúc của Đại học C rât nổi tiếng trong nước, nhưng nếu em muốn phát triển hơn, thì nên ra nước ngoài.”
Anh xoa đầu cô, “Bạn gái nhà anh cũng không phải mẫu người nội trợ, mỗi ngày ở nhà giặt quần áo nấu cơm, nếu em đã thích kiến trúc, anh đương nhiên sẽ ủng hộ.”
Tưởng Nam Khanh nghe anh nói vậy rất cảm động, chủ động ôm lấy cổ anh, hôn lên môi anh: “Bạn trai nhà em sao lại hiểu chuyện thế, thật ngoan.”
Mục Lăng Thành thuận thế đẩy cô nằm xuống, nhiệt tình đáp lại.
Sau một hồi lâu, Mục Lăng Thành mới lưu luyến buông cô ra, anh chăm chú nhìn cô gái bên cạnh mình, vẻ mặt vô cùng cưng chiều.
Anh nhéo nhẹ chóp mũi cô, than thở: “Không muốn đi ăn cơm nữa, chỉ muốn nhìn em như này.”
Tưởng Nam Khanh che lấy cái bụng đang sôi của mình, nhíu mày lườm hắn: “Đã nói là mời mọi người ăn cơm rồi kia mà, anh muốn cho tất cả mọi người đều đói bụng à? Anh không đói thì trả tiền cũng được, bọn em đi ăn, dù sao em cũng đói.”
Mục Lăng Thành gối đầu lên tay, tư thế này nhìn có chút mê người, anh cong môi cười: “Nếu như em đói… vậy thì ăn anh đi. Hôm nay là ngày tốt cảnh đẹp, anh đảm bảo em ăn một lát liền no.”
“…” Tưởng Nam Khanh đánh vào ngực anh, sau đó đứng dậy chỉnh lại đầu tóc, “Đêm nay em muốn ăn tiệc hải sản, món đắt nhất!”
Ăn chết anh luôn!
——
Lúc Mục Lăng Thành và Tưởng Nam Khanh cùng nhau thang máy xuống, Tưởng Nam Khanh hỏi Mục Lăng Thành: “Không gọi điện báo với mọi người sao?”
Mục Lăng Thành lắc lắc điện thoại: “Lưu Minh Triết vừa gọi cho anh, họ đã vào phòng ăn rồi, đang gọi món.”
Tưởng Nam Khanh: “… Cậu ấy gọi lúc nào thế?”
Hai người bọn họ kéo dài lâu như vậy, mọi người sẽ không nghĩ gì bây bạ chứ.
Nhưng mà ông trời có mắt, cô và Mục Lăng Thành vô cùng trong sạch, chưa làm cái gì cả!
Mục Lăng Thành nhìn vẻ mặt phức tạp của Tưởng Nam Khanh, nhướng mày cười: “Em đang nghĩ gì mà tập trung thế?”
Tưởng Nam Khanh dần dần bình tĩnh lại: “Em đang nghĩ làm thế nào để ăn hết tiền của anh, nhưng mà hơi do dự, nếu ăn hết tiền của anh rồi, thì đối với em cũng không phải chuyện gì tốt.”
“À? Thì ra là vậy.” Vẻ mặt Mục Lăng Thành như muốn nói: Có quỷ mới tin em.
Lúc hai người đến phòng ăn, đồ ăn đã được bưng lên, mọi người ở bên trong đang rất náo nhiệt.
Thấy Mục Lăng Thành và Tưởng Nam Khanh tới, Lưu Minh Triết vẫy tay: “Tới đúng lúc lắm, bọn mình còn chưa động đũa đâu. Nếu tới chậm thêm chút nữa là bọn mình không đợi được đấy.”
Mục Lăng Thành không nói gì, kéo Tưởng Nam Khanh ngồi xuống chỗ trống, Khúc Kỳ ngồi cạnh Tưởng Nam Khanh, nhìn Tưởng Nam Khanh cười mập mờ.
Tưởng Nam Khanh đen mặt, tức giận liếc cô ấy.
Vẻ mặt này là có ý gì, giống như cô làm chuyện xấu không thể để cho người khác biết vậy.
Trần Tiểu Ngũ nháy mắt ra hiệu với Mục Lăng Thành: “Anh Mục, hôm nay cậu mời cơm mà lại chân thành tới muộn là không đúng đâu? Phải phạt rượu, phạt rượu!”
Quách Vân Dã vỗ vai anh ta, bất đắc dĩ nói: “Anh bạn à, là khoan thai tới chậm! Thật không hiểu sao cái trình độ Ngữ văn này của cậu mà vẫn thi đỗ Đại học C nữa.”
Trần Tiểu Ngũ khinh bỉ: “Đề thi Ngữ văn chỉ có mấy câu thôi, tủ của ông đây là Toán, Lý, Hóa!”
Nhìn anh ta kiêu ngạo như vậy, Quách Vân Dã cười, giải thích với Tưởng Nam Khanh: “Chị dâu, cậu ta thi khoa học được làm trạng nguyên ở thành phố, liền kiêu ngạo khinh người, em cứ coi cậu ta là đồ ngốc, không cần để ý đến.”
Nói xong lại quay sang Trần Tiểu Ngũ, “Chị dâu của chúng ta là trạng nguyên tỉnh, cậu so với cô ấy còn kém xa.”
Tưởng Nam Khanh: “… Học trưởng không cần khách sao, cứ gọi em là Nam Khanh.”
Trần Tiểu Ngũ cười: “Vậy, Nam Khanh không chỉ có thành tích tốt, còn rất xinh đẹp, anh nghe nói gần đây trên diễn đàn bầu chọn hoa khôi, có lẽ tân hoa khôi sẽ là em. Em nói xem, Lăng Thành của chúng ta là nam thần sân cỏ, nếu em trở thành hoa khôi, vậy thì hai người chính là cặp đôi trời sinh rồi!”
Tưởng Nam Khanh hơi ngạc nhiên: “Bầu hoa khôi? Em đâu có tham gia ứng tuyển, gần đây cũng không lên diễn đàn.”
Quách Vân Dã: “Đâu cần tham gia ứng tuyển sao, lúc ở khán phòng có rất nhiều ảnh chụp của em, tùy tiện đăng lên một cái cũng có thể đứng đầu rồi.”
Anh nói xong liền nháy mắt với Tưởng Nam Khanh, “Anh cũng bỏ phiếu cho em đấy, không cần khách sáo đâu.”
“Còn có tôi, còn có tôi nữa!” Trần Tiểu Ngũ giơ tay lên, “Anh cũng bỏ phiếu cho em.”
Hai người Vu Thiến Thiến và Trương Xuân Phàm lắc điện thoại trong tay, mỉm cười tỏ vẻ mình cũng bỏ phiếu.
Lưu Minh Triết gãi đầu: “Thì ra mọi người đều bỏ phiếu à, Tưởng Nam Khanh, vậy nếu mình không bỏ phiếu thì không nể mặt cậu rồi.”
Nói xong lại hỏi Trần Thiếu Ngang, “Cậu có bỏ phiếu không?”
Vẻ mặt Trần Thiếu Ngang nhàn nhạt: “Mình không chơi diễn đàn.”
Mục Lăng Thành ủ rũ nói: “Mấy cái này cũng không có tác dụng gì, mau ăn cơm đi.”
Làm hoa khôi sẽ có nhiều người để ý, anh cảm thấy phải tìm cách để Nam Khanh không trúng cử mới được.
Mục Lăng Thành lại gọi thêm mấy món, sau đó mọi người cũng không nói đến chuyện hoa khôi nữa, vừa ăn cơm vừa cười nói.
Lưu Minh Triết đột nhiên đề nghị: “Chúng ta ăn cơm xong chắc vẫn còn sớm, hay là đi hát Karaoke đi. Mình hỏi phục vụ rồi, KTV ở tầng 3 phía Nam, đi qua hành lang này là đến rồi, mọi người cùng đi đi!”
Những người khác cũng đồng ý, nhưng Mục Lăng Thành lại tỏ vẻ không muốn: “Nếu không các cậu cứ đi đi, cứ chơi tự nhiên, mình hơi mệt muốn về ngủ trước.”
“Mục Lăng Thành, sao cậu lại mệt mỏi vào lúc này thế?” Trần Tiểu Ngũ không tin, bỗng nhiên nhớ đến cái gì, cười mập mờ, “Hay là cậu có dự định khác, nếu như vậy thì bọn mình…”
Tưởng Nam Khanh vừa uống một hớp nước, nghe nói vậy thì suýt nữa sặc.
Trần Tiểu Ngũ có ý gì thế? Tốt xấu gì thì vẫn còn các cô gái khác ngồi đây mà, mấy người bọn họ sao lại không có điểm dừng thế.
Nhưng mà mọi người muốn đi hát, Mục Lăng Thành lại đòi đi ngủ, thật sự khiến người ta nghĩ bậy bạ.
“Tối qua anh ngủ không ngon à?” Tưởng Nam Khanh chớp mắt nhìn Mục Lăng Thành, vẻ mặt rất ngây thơ, thậm chí còn quan tâm.
Mục Lăng Thành bị cô hỏi vậy thì có chút chột dạ, anh nuốt nước bọt: “Ừ, có một chút.”
Tưởng Nam Khanh suy nghĩ: “Vậy, lát nữa anh quay về ngủ sớm một chút, em còn muốn đi hát với mọi người, tối nay em chen chúc với Cookie và Chu Yến cũng được, sẽ không làm phiền anh nghỉ ngơi.”
Vẻ mặt cô rất bình tĩnh, còn có vẻ như rất quan tâm anh.
Nhưng mà Mục Lăng Thành lại dần dần nhíu mày, khóe miệng giật một cái, nửa ngày cũng không nói gì.
Trong khoảng thời gian này, Tưởng Nam Khanh không nói với Mục Lăng Thành một câu.
Cô cảm thấy mọi chuyện biến thành như này, chắc chắn là ý của Mục Lăng Thành, chỉ có cô là người cuối cùng biết.
Trong bụng toàn ý xấu, cô không thèm để ý anh nữa!
Lên tầng 11, đẩy cửa phòng đi vào liền nhìn thấy phòng khách rộng rãi, gọn gàng, bên trái là một căn phòng ngủ, phòng ngủ nằm ở phía nam có một chiếc cửa sổ sát đất rất lớn, kéo rèm ra nhìn xuống dưới sẽ nhìn thấy một biển hoa, tầm mắt rất lớn.
Tưởng Nam Khanh nhìn các thiết bị trong phòng, chợt cảm thấy đau lòng.
Tuổi của mọi người đều ngang nhau, sao lại có khác biệt lớn vậy chứ, Mục Lăng Thành lại có nhiều tiền mời mọi người ở khách sạn này.
Thì ra làm máy tính kiếm được nhiều tiền như vậy?
Sớm biết thì cô đã học khoa công nghệ rồi.
Nhưng mà suy nghĩ kĩ lại, thật ra quan trong nhất không phải là khoa nào.
Nếu như tương lai cô trở thành kiến trúc sư nổi tiếng, chắc chắn sẽ không kém hơn Mục Lăng Thành.
Chờ đến thứ hai quay về trường, cô nhất định phải chăm chỉ phấn đấu, nhanh chóng giành lấy cơ hội du học ở Ý, vậy thì sẽ càng thành công.
Nghĩ đi nghĩ lại, ý chí chiến đấu của Tưởng Nam Khanh càng sục sôi hơn, hận không thể xông về trường học luôn!
Nhưng mà sau khi nghĩ đến chuyện du học, cô lại do dự nhìn Mục Lăng Thành, im lặng một lát rồi hỏi: “Sau này anh có định ra nước ngoài không?”
Mục Lăng Thành đang ngồi trên giường, nghe tiếng thì ngẩng lên nhìn cô, lắc đầu: “Chắc là không, Cố Ngôn Thanh đăng ký một công ty game, anh ấy mời anh làm cộng tác, cùng anh ấy lập nghiệp.”
Anh nói xong, nhìn thấy Tưởng Nam Khanh đứng trước cửa sổ sát đất không nói gì, anh cười: “Nếu em muốn ra nước ngoài có thế đến Anh, Pháp hoặc là đi Ý, mấy năm nay nước Ý phát triển về ngành kiến trúc, cạnh tranh rất lớn, vì vậy nếu em muốn đi thì phải cố gắng từ năm nhất.”
Tưởng Nam Khanh hơi ngạc nhiên: “Anh học khoa công nghệ mà hiểu biết cũng nhiều nhỉ, nhưng mà, sau này em đi Ý anh không có ý kiến gì sao?”
Mục Lăng Thành nắm tay cô, kéo cô ngồi xuống cạnh mình: “Tuy khoa kiến trúc của Đại học C rât nổi tiếng trong nước, nhưng nếu em muốn phát triển hơn, thì nên ra nước ngoài.”
Anh xoa đầu cô, “Bạn gái nhà anh cũng không phải mẫu người nội trợ, mỗi ngày ở nhà giặt quần áo nấu cơm, nếu em đã thích kiến trúc, anh đương nhiên sẽ ủng hộ.”
Tưởng Nam Khanh nghe anh nói vậy rất cảm động, chủ động ôm lấy cổ anh, hôn lên môi anh: “Bạn trai nhà em sao lại hiểu chuyện thế, thật ngoan.”
Mục Lăng Thành thuận thế đẩy cô nằm xuống, nhiệt tình đáp lại.
Sau một hồi lâu, Mục Lăng Thành mới lưu luyến buông cô ra, anh chăm chú nhìn cô gái bên cạnh mình, vẻ mặt vô cùng cưng chiều.
Anh nhéo nhẹ chóp mũi cô, than thở: “Không muốn đi ăn cơm nữa, chỉ muốn nhìn em như này.”
Tưởng Nam Khanh che lấy cái bụng đang sôi của mình, nhíu mày lườm hắn: “Đã nói là mời mọi người ăn cơm rồi kia mà, anh muốn cho tất cả mọi người đều đói bụng à? Anh không đói thì trả tiền cũng được, bọn em đi ăn, dù sao em cũng đói.”
Mục Lăng Thành gối đầu lên tay, tư thế này nhìn có chút mê người, anh cong môi cười: “Nếu như em đói… vậy thì ăn anh đi. Hôm nay là ngày tốt cảnh đẹp, anh đảm bảo em ăn một lát liền no.”
“…” Tưởng Nam Khanh đánh vào ngực anh, sau đó đứng dậy chỉnh lại đầu tóc, “Đêm nay em muốn ăn tiệc hải sản, món đắt nhất!”
Ăn chết anh luôn!
——
Lúc Mục Lăng Thành và Tưởng Nam Khanh cùng nhau thang máy xuống, Tưởng Nam Khanh hỏi Mục Lăng Thành: “Không gọi điện báo với mọi người sao?”
Mục Lăng Thành lắc lắc điện thoại: “Lưu Minh Triết vừa gọi cho anh, họ đã vào phòng ăn rồi, đang gọi món.”
Tưởng Nam Khanh: “… Cậu ấy gọi lúc nào thế?”
Hai người bọn họ kéo dài lâu như vậy, mọi người sẽ không nghĩ gì bây bạ chứ.
Nhưng mà ông trời có mắt, cô và Mục Lăng Thành vô cùng trong sạch, chưa làm cái gì cả!
Mục Lăng Thành nhìn vẻ mặt phức tạp của Tưởng Nam Khanh, nhướng mày cười: “Em đang nghĩ gì mà tập trung thế?”
Tưởng Nam Khanh dần dần bình tĩnh lại: “Em đang nghĩ làm thế nào để ăn hết tiền của anh, nhưng mà hơi do dự, nếu ăn hết tiền của anh rồi, thì đối với em cũng không phải chuyện gì tốt.”
“À? Thì ra là vậy.” Vẻ mặt Mục Lăng Thành như muốn nói: Có quỷ mới tin em.
Lúc hai người đến phòng ăn, đồ ăn đã được bưng lên, mọi người ở bên trong đang rất náo nhiệt.
Thấy Mục Lăng Thành và Tưởng Nam Khanh tới, Lưu Minh Triết vẫy tay: “Tới đúng lúc lắm, bọn mình còn chưa động đũa đâu. Nếu tới chậm thêm chút nữa là bọn mình không đợi được đấy.”
Mục Lăng Thành không nói gì, kéo Tưởng Nam Khanh ngồi xuống chỗ trống, Khúc Kỳ ngồi cạnh Tưởng Nam Khanh, nhìn Tưởng Nam Khanh cười mập mờ.
Tưởng Nam Khanh đen mặt, tức giận liếc cô ấy.
Vẻ mặt này là có ý gì, giống như cô làm chuyện xấu không thể để cho người khác biết vậy.
Trần Tiểu Ngũ nháy mắt ra hiệu với Mục Lăng Thành: “Anh Mục, hôm nay cậu mời cơm mà lại chân thành tới muộn là không đúng đâu? Phải phạt rượu, phạt rượu!”
Quách Vân Dã vỗ vai anh ta, bất đắc dĩ nói: “Anh bạn à, là khoan thai tới chậm! Thật không hiểu sao cái trình độ Ngữ văn này của cậu mà vẫn thi đỗ Đại học C nữa.”
Trần Tiểu Ngũ khinh bỉ: “Đề thi Ngữ văn chỉ có mấy câu thôi, tủ của ông đây là Toán, Lý, Hóa!”
Nhìn anh ta kiêu ngạo như vậy, Quách Vân Dã cười, giải thích với Tưởng Nam Khanh: “Chị dâu, cậu ta thi khoa học được làm trạng nguyên ở thành phố, liền kiêu ngạo khinh người, em cứ coi cậu ta là đồ ngốc, không cần để ý đến.”
Nói xong lại quay sang Trần Tiểu Ngũ, “Chị dâu của chúng ta là trạng nguyên tỉnh, cậu so với cô ấy còn kém xa.”
Tưởng Nam Khanh: “… Học trưởng không cần khách sao, cứ gọi em là Nam Khanh.”
Trần Tiểu Ngũ cười: “Vậy, Nam Khanh không chỉ có thành tích tốt, còn rất xinh đẹp, anh nghe nói gần đây trên diễn đàn bầu chọn hoa khôi, có lẽ tân hoa khôi sẽ là em. Em nói xem, Lăng Thành của chúng ta là nam thần sân cỏ, nếu em trở thành hoa khôi, vậy thì hai người chính là cặp đôi trời sinh rồi!”
Tưởng Nam Khanh hơi ngạc nhiên: “Bầu hoa khôi? Em đâu có tham gia ứng tuyển, gần đây cũng không lên diễn đàn.”
Quách Vân Dã: “Đâu cần tham gia ứng tuyển sao, lúc ở khán phòng có rất nhiều ảnh chụp của em, tùy tiện đăng lên một cái cũng có thể đứng đầu rồi.”
Anh nói xong liền nháy mắt với Tưởng Nam Khanh, “Anh cũng bỏ phiếu cho em đấy, không cần khách sáo đâu.”
“Còn có tôi, còn có tôi nữa!” Trần Tiểu Ngũ giơ tay lên, “Anh cũng bỏ phiếu cho em.”
Hai người Vu Thiến Thiến và Trương Xuân Phàm lắc điện thoại trong tay, mỉm cười tỏ vẻ mình cũng bỏ phiếu.
Lưu Minh Triết gãi đầu: “Thì ra mọi người đều bỏ phiếu à, Tưởng Nam Khanh, vậy nếu mình không bỏ phiếu thì không nể mặt cậu rồi.”
Nói xong lại hỏi Trần Thiếu Ngang, “Cậu có bỏ phiếu không?”
Vẻ mặt Trần Thiếu Ngang nhàn nhạt: “Mình không chơi diễn đàn.”
Mục Lăng Thành ủ rũ nói: “Mấy cái này cũng không có tác dụng gì, mau ăn cơm đi.”
Làm hoa khôi sẽ có nhiều người để ý, anh cảm thấy phải tìm cách để Nam Khanh không trúng cử mới được.
Mục Lăng Thành lại gọi thêm mấy món, sau đó mọi người cũng không nói đến chuyện hoa khôi nữa, vừa ăn cơm vừa cười nói.
Lưu Minh Triết đột nhiên đề nghị: “Chúng ta ăn cơm xong chắc vẫn còn sớm, hay là đi hát Karaoke đi. Mình hỏi phục vụ rồi, KTV ở tầng 3 phía Nam, đi qua hành lang này là đến rồi, mọi người cùng đi đi!”
Những người khác cũng đồng ý, nhưng Mục Lăng Thành lại tỏ vẻ không muốn: “Nếu không các cậu cứ đi đi, cứ chơi tự nhiên, mình hơi mệt muốn về ngủ trước.”
“Mục Lăng Thành, sao cậu lại mệt mỏi vào lúc này thế?” Trần Tiểu Ngũ không tin, bỗng nhiên nhớ đến cái gì, cười mập mờ, “Hay là cậu có dự định khác, nếu như vậy thì bọn mình…”
Tưởng Nam Khanh vừa uống một hớp nước, nghe nói vậy thì suýt nữa sặc.
Trần Tiểu Ngũ có ý gì thế? Tốt xấu gì thì vẫn còn các cô gái khác ngồi đây mà, mấy người bọn họ sao lại không có điểm dừng thế.
Nhưng mà mọi người muốn đi hát, Mục Lăng Thành lại đòi đi ngủ, thật sự khiến người ta nghĩ bậy bạ.
“Tối qua anh ngủ không ngon à?” Tưởng Nam Khanh chớp mắt nhìn Mục Lăng Thành, vẻ mặt rất ngây thơ, thậm chí còn quan tâm.
Mục Lăng Thành bị cô hỏi vậy thì có chút chột dạ, anh nuốt nước bọt: “Ừ, có một chút.”
Tưởng Nam Khanh suy nghĩ: “Vậy, lát nữa anh quay về ngủ sớm một chút, em còn muốn đi hát với mọi người, tối nay em chen chúc với Cookie và Chu Yến cũng được, sẽ không làm phiền anh nghỉ ngơi.”
Vẻ mặt cô rất bình tĩnh, còn có vẻ như rất quan tâm anh.
Nhưng mà Mục Lăng Thành lại dần dần nhíu mày, khóe miệng giật một cái, nửa ngày cũng không nói gì.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.