Ngoan, Đừng Nháo

Chương 50

Dạ Tử Tân

17/09/2022

Trong một căn nhà gần trường học, Mục Lăng Thành và Tưởng Nam Khanh sóng vai nhau ngồi bên mép giường, cả hai đều im lặng một lúc lâu.

Tưởng Nam Khanh cảm thấy bản thân như đang nằm mơ vậy.

Sao lại hồ đồ đồng ý với anh không về ký túc xá nữa?

Ngày mai cô còn có tiết đấy.

Nhưng mà tới cũng tới rồi, bây giờ quay về cũng đã muộn?

Hay là… nhanh chóng giả quyết, sau đó đi ngủ?

“Vậy, anh tắm trước hay em tắm trước?” Tưởng Nam Khanh chủ động hỏi Mục Lăng Thành.

Mục Lăng Thành hơi ngây người, anh chưa từng gặp cô bạn nào chủ động như vậy.

Bây giờ anh chậm chạp không hành động, nhưng cô lại gấp gáp.

Cảm giác không thoải mái giữa hai người nháy mắt bị phá vỡ, Mục Lăng Thành nở một nụ cười xấu xa: “Nếu em vội như vậy, hay là chúng ta tắm chung đi, có thể tiết kiệm thời gian.”

Tưởng Nam Khanh: “…”

Tai cô đỏ lên, nhưng cố tỏ ra bình tĩnh, đứng lên đẩy Mục Lăng Thành sang một bên: “Vậy em tắm trước, sau đó đến lượt anh, cứ quyết định như vậy đi.”

Mục Lăng Thành híp mắt, hơi thở ấm áp của anh phà vào cổ Tưởng Nam Khanh, giọng điệu trêu người: “Dáng vẻ thẹn thùng nhưng cố tỏ ra nghiêm túc của bạn gái anh thật đáng yêu.”

Tưởng Nam Khanh: “Cút!”



Tưởng Nam Khanh tắm rửa xong, lúc đi ra thì thấy Mục Lăng Thành đang nằm trên giường trở mình, nghe thấy tiếng động, Mục Lăng Thành ngẩng đầu lên, dường như hơi bất ngờ: “Hôm nay nhanh sao, xem ra em rất gấp.”

“Anh cứ kiêu ngạo tiếp đi, có tin em bẻ gãy chân anh không?”

Mục Lăng Thành không nhịn được bật cười.

Còn tưởng da mặt cô dày thế nào, không ngờ vừa trêu mấy câu đã xù lông, quan trọng là dáng vẻ xù lông của cô vẫn rất đáng yêu!

Mục Lăng Thành nhìn dáng vẻ này của cô, trái tim như muốn tan chảy.

Anh đứng lên, vuốt vuốt mái tóc ướt sung của bạn gái mình, cúi đầu thì thầm: “Em sấy tóc trước đi, đừng nóng vội, anh sẽ xong ngay thôi.”

Tưởng Nam Khanh đạp anh một cái: “Cút!”

Chờ Mục Lăng Thành đi tắm, Tưởng Nam Khanh ngồi trên giường bỗng cảm thấy bất lực.

Nghe tiếng xả nước bên trong, cô khẽ nuốt nước bọt.

Nếu, nếu như bây giờ cô chuồn đi, chắc là không có…..vấn đề gì đâu nhỉ.

Tưởng Nam Khanh nghĩ vậy, vội vàng mặc quần áo chỉnh tề, đang lúc muốn mở cửa, cô lại ngây ngẩn cả người.

Cầm điện thoại lên nhìn đồng hồ, đã mười một giờ khuya, mà ký túc xá đóng cửa lúc mười rưỡi.

Quan trọng nhất là, tính tình của dì trông ký túc xá không được tốt, nếu cô mà gõ cửa, chắc chắn sẽ bị la một trận.

Suy nghĩ kỹ một chút, cô cảm thấy hơi hụt hẫng.

Đang lúc Tưởng Nam Khanh đứng ở cửa lưỡng lự, không biết nên làm gì thì Mục Lăng Thành từ phòng tắm đi ra.

Anh mặc áo choàng tắm màu trắng, vừa lau đầu vừa nhìn về phía này, ánh mắt anh quan sát Tưởng Nam Khanh nửa ngày: “Sao thế, muốn chạy?”

Tưởng Nam Khanh nghiêm túc đi tới chỗ anh: “Anh bớt đề cao bản thân ại, chuyện này mà cũng có thể dọa em chạy mất sao? Muốn chạy cũng là anh chạy, dù sao người không được là anh.”

Mục Lăng Thành kéo cô ngồi xuống giường, cúi người áp sát xuống, bàn tay vuốt ve bờ môi cô: “Anh lặp lại lần nữa, buổi tối hôm qua anh sợ em không vui, em đừng có hiểu sai.”



“À.” Anh cách cô rất gần, hơi thở nam tính vô cùng mạnh mẽ, khiến cho Tưởng Nam Khanh hiếm khi ngoãn ngoãn.

Mục Lăng Thành rất hài lòng, nhìn mái tóc ướt sũng của cô, anh thở dài: “Tới đây, anh sấy tóc cho em.”

Tưởng Nam Khanh không nói gì, yên lặng ngồi xuống, đưa lưng về phía anh.

Lúc Mục Lăng Thành sấy tóc giúp cô, Tưởng Nam Khanh nhìn thấy trong túi áo khoác của anh có hộp thuốc lá, cô nhíu mày, với tay lấy ra.

“Anh vẫn còn thuốc sao?”

Mục Lăng Thành lấy lại bao thuốc trong tay cô: “Anh bỏ rồi, đây là của Lưu Minh Triết. Lúc nãy anh ngồi cùng cậu ấy có hút một điếu, lúc cậu ấy đi thì quên mang theo cho nên anh mới cất vào túi.”

Tưởng Nam Khanh ngửa đầu nhìn anh: “Vậy anh giữ lại để mình hút hay trả cho cậu ấy.”

Mục Lăng Thành chọc chọc đầu cô: “Bỏ ngay ý đồ đó đi cho anh, em ngoan một chút, thứ này không cho em thử được. Anh cam đoan với anh, sau này anh sẽ không hút thuốc nữa.”

Anh nói xong liền vứt hộp thuốc vào thùng rác.

Tưởng Nam Khanh nhíu mày, khóe mắt mang theo ý cười: “Anh thật sự cho rằng em có hứng thú với thứ này à? Em chỉ đùa một chút thôi mà.”

Mục Lăng Thành nhẹ nhàng thở ra: “Không có hứng thú thì tốt, ngoan ngoãn ngồi yến đi, tóc còn chưa khô đâu.”

“Ừm.”



Sau khi sấy khô tóc, Mục Lăng Thành cất máy sấy đi, nhìn cô một lát: “Vậy, chúng ta đi ngủ?”

Tưởng Nam Khanh yên lặng bò lên giường, chui vào trong chăn: “Vậy, anh tắt đèn giúp em đi, cám ơn.”

Mục Lăng Thành ấn công tắc, cả căn phòng lập tức tối đen.

Tưởng Nam Khanh trốn ở trong chăn, có chút không thoải mái.

Cô còn chưa kịp bình tĩnh lại, bỗng nhiên bên cạnh có thêm một người, là Mục Lăng Thành.

Tưởng Nam Khanh cắn môi dưới, hai tay siết chặt góc chăn.

Mục Lăng Thành ở bên cạnh cười nhẹ.

Tưởng Nam Khanh không vui, quay đầu lườm anh: “Anh cười cái gì?”

Trong màn đêm, Mục Lăng Thành nghiêng người nhìn cô: “Em khẩn trương làm gì?”

“Em khẩn trương lúc nào? Nói cho anh biết, lúc này nội tâm bà đây không chút gợn sóng, người khẩn trương là anh mới phải.”

Mục Lăng Thành đột nhiên cầm lấy tay cô, đặt lên trước ngực mình: “Đúng là hơi khẩn trương, em có cảm nhận được nhịp tim của anh không?”

Lòng bàn tay Tưởng Nam Khanh cảm nhận được nhịp tim mạng mẽ của anh, cô nuốt nước bọt, vô thức muốn rút tay về. Ai ngờ Mục Lăng Thành nắm chặt tay cô, không cho cô cơ hội né tránh.

“Anh làm gì thế?” Trong giọng Tưởng Nam Khanh dường như không vui.

Mục Lăng Thành cười: “Đột nhiên anh nhớ tới lần trước, lúc hai chúng ta nằm cạnh nhau như này, là kỳ nghỉ Quốc khánh năm lớp 11.”

Tưởng Nam Khanh cũng nhớ tới, lúc ấy cô bị lạnh, liền chui vào chăn của Mục Lăng Thành.

Lúc đó cô ngủ rất say, không biết gì cả, nhưng mà có lẽ Mục Lăng Thành….. đã biết.

“Đêm hôm đó em chỉ mượn chăn của anh ngủ một giác, chắc là cung không làm chuyện gì đâu nhỉ.” Không hiểu sao lúc nói lời này cô có hơi lo lắng.

“Không phải.” Mục Lăng Thành nói, “Đêm đó cũng giống như bây giờ, em ôm lấy anh, rất thân mật.”

Tưởng Nam Khanh rút tay lại: “Anh có bệnh à!”

Cô không tin mấy lời Mục Lăng Thành nói đâu.

Sau đó cô trở mình, quay lưng về phía anh.



Ngược lại Mục Lăng Thành cũng không làm gì, chỉ ngáp một cái: “Không còn sớm nữa, ngày mai em còn có lớp đấy, mau ngủ đi. Yên tâm, nếu em không đồng ý anh sẽ không làm gì đâu.”

Mục Lăng Thành ngược lại là không có lại làm cái gì, chỉ ngáp một cái: “Không còn sớm, ngươi ngày mai còn có lớp đâu, đi ngủ sớm một chút đi. Yên tâm, ngươi không đồng ý ta chắc chắn sẽ không đối ngươi làm cái gì.”

Lại tỏ vẻ quý ông à?

Tưởng Nam Khanh nửa tin nửa ngờ.

“Mục Lăng Thành, có phải anh sợ không?”

Lời vừa dứt, Mục Lăng Thành đã đè lên cô: “Anh thấy em có vẻ không buồn ngủ, vậy chúng ta làm chuyện chính đi.”

Tưởng Nam Khanh cắn răng đáp: “Mục Lăng Thành, anh đừng có lề mề, đàn ông con trai thì a………………………”



Mười phút sau, Tưởng Nam Khanh và Mục Lăng Thành nằm trên giường, nhìm trần nhà đến thát thần.

Tưởng Nam Khanh nhún vai, muốn cười lại sợ đả thương lòng tự trọng của anh.

Cô thật sự không thể tin được, Mục Lăng Thành nhìn rất cường tráng, nhưng vừa rồi lại yếu như vậy.

Cô nhớ rõ vừa rồi anh ghé vào tai cô, nói với cô cố gắng chịu đau một chút.

Cô cắn răng chuẩn bị xong rồi, nhưng mà cảm giác đau còn chưa thấy, anh đã ra rồi…

Mục Lăng Thành sờ soạng trên giường, bắt lấy tay Tưởng Nam Khanh, do dự mở miệng: “Hay là, chúng ta…thử lần nữa?”

“Muộn rồi, mau ngủ đi.” Tưởng Nam Khanh cố gắng tỏ vẻ bình tĩnh, nhưng mà Mục Lăng Thành vẫn nghe được ý cười trong giọng nói của cô.

Mục Lăng Thành ngồi dậy, nghiêm túc nhìn cô: “Em đừng cười, không phải anh xuất tinh sớm đâu, chỉ là anh, anh khẩn trương thôi.”

Lần đầu tiên thân mật cùng một cô gái, anh không khống chế nổi cái cảm giác kích thích dữ dội kia, tim như muốn nổ tung vậy, thật sự không biết làm thế nào.

Tưởng Nam Khanh đã bình tĩnh lại, cô cũng ngồi dậy, vỗ vỗ vai anh: “Ừm, em hiểu, em cũng rất khẩn trương, có lẽ làm ảnh hưởng đến khả năng phát huy của anh. Không sao đâu, em sẽ không vì chuyện này mà chia tay anh, bạn trai của em mau ngủ đi.”

Mục Lăng Thành: “…”

Anh cảm thấy hình tượng của mình bị hủy sạch rồi.



Sáng hôm sai tỉnh lại, khuôn mặt Mục Lăng Thành rất u ám, nửa câu cũng không nói, khiến người ta cảm thấy rét lạnh.

Lúc nhìn Tưởng Nam Khanh, vẻ mặt anh mang theo vài phần oán hận.

Vốn dĩ sáng nay thức dậy anh định dành lại mặt mũi, ai ngờ Tưởng Nam Khanh lại rời giường, không cho anh động vào, còn suýt chút nữa đạp anh xuống giường.

Đáng ghét, vậy chẳng phải anh sẽ bị hiểu lầm suốt sao?

Ra đến trước cửa, Mục Lăng Thành đẩy Tưởng Nam Khanh vào góc tường, trịnh trọng giải thích lần nữa: “Anh thật sự khẩn trương, không giống như em nghĩ đâu.”

Vốn dĩ Tưởng Nam Khanh ngủ dậy đã quên mất chuyện này, không ngờ anh vẫn để trong lòng, bây giờ còn bày ra vẻ tủi thân, khiến Tưởng Nam Khanh dở khóc dở cười.

Cô lắc lắc điện thoại: “Tối qua lúc anh ngủ em có lên Baidu tra rồi, cho nên lời giải thích em tin, không cần lặp đi lặp lại với em đâu.”

Mục Lăng Thành mất mặt, không nói gì nữa.

Tưởng Nam Khanh cười, ôm lấy cổ anh, chu môi hôn lên miệng anh: “Nhìn bảo bối của em tủi thân này, chủ tịch Mục của chúng ta lợi hại như vậy, không có chuyện gì là không làm được, đúng không? Em sẽ tuyệt đối tin tưởng anh! Cho dù cả thế giới này hoài nghi anh, em nhất định sẽ không!”

Cô vỗ ngực một cái, nháy mắt với anh, vẻ mặt say mê.

Câu nói này rất hữu ích, Mục Lăng Thành được cô dỗ dành xong, tâm tình đã tốt hơn rất nhiều, anh chủ động ôm lấy cái eo thon nhỏ của cô, nhắm mắt lại chu miệng ra: “Nào, hôn anh thêm mấy cái đi.”

Tưởng Nam Khanh: “…”

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Ngoan, Đừng Nháo

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook