Ngoan, Đừng Nháo

Chương 72: Ngoại truyện 12: Câu chuyện thầm mến ngọt ngào 5

Dạ Tử Tân

18/09/2022

“Anh, anh chưa đi hả?” Khúc Kỳ oán trách, cảm giác mình bị anh lừa.

Trần Thiếu Ngang cười, nhẹ nhàng nói: “Nếu như anh không nói vậy, anh sợ em sẽ chết đói mất.”

“…”

Khúc Kỳ bỗng nhiên hiểu ra.

Đúng vậy, cô thật là ngốc mà. Anh nói Lưu Minh Triết gọi điện thoại cho anh, nhưng cô không nghe thấy anh nói chuyện điện thoại mà!!

Thấy cô đứng đó không nhúc nhích, Trần Thiếu Ngang lại nói: “Em có tự đi được không? Có cần anh qua đó bế em không”

“Hả?” Khúc Kỳ ngơ ngác một lúc, sau khi hoàn hồn thì chậm rãi đi tới ngồi xuống.

Quả cam nhỏ đang đứng dưới bàn ăn, vừa thấy Khúc Kỳ liền chạy lại, liếm mắt cá chân của cô.

Thấy Quả cam nhỏ, cảm giác xấu hổ của Khúc Kỳ cũng dần tan biến, cô ôm nó vào lòng, hỏi: “Anh cho Quả cam nhỏ ăn chưa?”

“Anh cho nó ăn rồi, còn mỗi em thôi.” Anh cười như không cười.

Khúc Kỳ bỏ Quả cam nhỏ xuống, nhỏ giọng lầm bầm: “Em không cần anh cho ăn.”

Trần Thiếu Ngang gắp thức ăn cho cô: “Lúc nãy em ở trong phòng làm gì thế? Sao không ra ăn cơm?”

“… Em hơi mệt.” Khúc Kỳ chọc chọc cơm trong bát.

Trần Thiếu Ngang cũng không đùa cô nữa, chỉ nói: “Mau ăn đi.”

____

Hai người ăn xong đã là bốn giờ chiều, Trần Thiếu Ngang đi rửa bát, Khúc Kỳ ngồi trong phòng khách chọn phim, chờ Trần Thiếu Ngang rửa xong thì cùng nhau xem.

Lúc này, điện thoại của cô đột nhiên vang lên, là Tề Duy Duy gọi tới.

“Cậu đang làm gì thế, ở nhà chắc chán lắm đúng không, đi dạo phố với mình đi? Mình định mua cho Mễ nhi mấy bộ quần áo.”

Nghe thấy Tề Duy Duy nói vậy, Khúc Kỳ vô thức nhìn Trần Thiếu Ngang đang rửa bát, không muốn đi lắm: “Nhất định phải là hôm nay sao? Hay cậu rủ Nam Khanh đi?”

“Cậu ấy đang mang thai, Mục Lăng Thành bảo vệ như báu vật ý, không nỡ để cậu ấy đi với mình. Hôm nay là thứ bảy mà, không phải cậu được nghỉ sao, ở nhà làm gì, chán lắm. Cậu không chịu đi dạo phố, cũng không chịu mua quần áo mới, cậu nhìn đống quần áo của cậu đi, đều cũ hết rồi.”

Khúc Kỳ nhìn lại quần áo của mình, cô nhớ bộ này vừa mới mua năm nay.

Tề Duy Duy ở bên kia lại thúc giục, Khúc Kỳ có chút rối rắm: “Nhưng mà,”

Cô nhỏ giọng nói, “Gần đây Thiếu Ngang không phải làm thí nghiệm, ở nhà một mình rất nhàm chán, mình phải ở nhà với anh ấy.”

Đầu bên kia truyền đến tiếng cười của Tề Duy Duy: “Mình không nghe nhầm đấy chứ? Hay là cậu muốn bám cậu ấy?”

Khúc Kỳ: “…”

“Vị kia nhà cậu khó hiểu chết đi được, mỗi ngày đều ở với cậu ấy mà cậu không thấy chán à?”

Khúc Kỳ phản bác: “Khó hiểu chỗ nào chứ, chồng cậu mới là đồ khó hiểu!”

Tề Duy Duy bắt đầu nũng nịu: “Chị em tốt của mình ơi, cậu đi với mình đi mà, Mễ nhi nhà mình lớn nhanh quá, quần áo chật hết rồi, mình phải đi mua cho con bé mấy bộ, hai ngày nay ông bà nội của con bé đến, cho nên mình rất rảnh, cậu đi với mình đi.”

Nói xong còn bổ sung thêm: “Mình bảo chồng mình đi cùng, cậu bảo bối nhà cậu theo, như vậy có được không?”

Khúc Kỳ: “Được, để mình hỏi!”

Tề Duy Duy bỗng cảm thấy buồn cười: “Mình đang rất tò mò, da mặt của cậu mỏng như vậy, sao có thể sống chung với cái tên khó hiểu kia? Mình thật sự muốn lắp camera trong nhà cậu, xem xem mỗi ngày hai người sẽ làm gì.”

Khúc Kỳ: “…”

Khúc Kỳ bị cô ấy dây dưa mãi, cũng không tiện từ chối, cuối cùng chỉ có thể ngoan ngoãn thỏa hiệp: “Vậy mình hỏi anh ấy đã.”

Lúc cô cúp điện thoại, Trần Thiếu Ngang đã rửa bát xong, anh đi tới sofa ngồi xuống, thấy vẻ mặt khó xử của cô, anh kéo cô vào lòng, hỏi: “Em sao thế?”

Khúc Kỳ rối rắm một chút, nói: “Chuyện là, Duy Duy gọi em đi dạo phố, nói là mua chút quần áo cho Mễ nhi. Cậu ấy bảo anh đi cùng.”

“Vậy thì đi là được mà, sao em lại khó xử thế?”

“Chẳng phải hai chúng ta đã nói sẽ xem phim với nhau à, anh lại không thích dạo phố. Hay là, em đi cùng cậu ấy, anh ở nhà nghỉ ngơi?”

Khúc Kỳ vừa dứt lời, điện thoại của Trần Thiếu Ngang đã vang lên, là Lưu Minh Triết gọi tới.

Trần Thiếu Ngang ấn nghe, tiện thế mở loa ngoài, Lưu Minh Triết ở bên kia đã líu lo không ngừng:

“Người anh em này, bà xã nhà mình sợ Cookie không dám nói nên bảo mình gọi cho cậu. Gần đây cô ấy ở nhà trông con rất chán, muốn tìm người đi dạo phố với cô ấy, Tưởng Nam Khanh đang mang thai, cái tên quỷ hẹp hòi Mục Lăng Thành kia không chịu thả người. Đại minh tinh Quách thì khỏi phải nói, bà xã nhà mình không trông cậy được, chỉ còn mỗi Cookie nhà cậu thôi. Cậu ở nhà cũng không có việc gì, hay là dắt cậu ấy ra ngoài chơi đi.”

Khúc Kỳ: “…” Dắt cậu thì có, coi cô là chó đấy à?

“Mình biết rồi, lát nữa gặp ở trung tâm thương mại.” Trần Thiếu Ngang nhìn vẻ mặt không vui của Khúc Kỳ, khóe môi khẽ giật giật, anh bổ sung một câu, “Còn nữa, lần sau nói chuyện phải chú ý một chút.”

Không đợi Lưu Minh Triết nói thêm gì, anh đã cúp máy, sau đó nhìn Khúc Kỳ: “Em đi chuẩn bị đồ đi, lâu rồi anh cũng chưa đưa em đi chơi, hôm nay chúng ta đi mua quần áo đi.”

Khúc Kỳ nghe vậy có hơi kích động: “Mua, mua cho em sai? Thật ra em không cần đâu, em còn rất nhiều quần áo, đều là anh mua cho em.”

“Làm gì có cô gái nào chê mình nhiều quần áo chứ?” Trần Thiếu Ngang cười như không cười, “Hay là con gái thường khẩu thị tâm phi?”

Khúc Kỳ chột dạ đứng lên: “Em, em đi chuẩn bị một chút!”





Đến trung tâm thương mại, Khúc Kỳ còn chưa xuống xe đã thấy Lưu Minh Triết và Tề Duy Duy.

“Ở kia kìa anh.” Khúc Kỳ chỉ chỉ vị trí của họ, Lưu Minh Triết thấy biển số xe liền đi tới.

Trần Thiếu Ngang nói: “Em xuống trước đi, anh đi gửi xe.”

Khúc Kỳ vừa xuống xe đã thấy Lưu Minh Triết tới, anh thuận tiện ngồi xuống chỗ Khúc Kỳ vừa ngồi, nói: “Cậu ra chỗ bà xã mình trước đi, mình đưa cậu ấy đi gửi xe.”

Đóng cửa lại, Lưu Minh Triết nói: “Bây giờ khá đông người, hầm để xe đã đầy rồi, cậu thử lái ra phía sau xem, có khi vẫn còn chỗ trống.”

Trần Thiếu Ngang làm theo, sau khi gửi xe xong, hai người đi bộ về tìm Tề Duy Duy và Khúc Kỳ.

“Ba mẹ cậu tới à?”

“Đúng vậy, hai người nhớ cháu gái. Nhưng mà vừa đến đã giục bọn mình sinh thêm đứa nữa, đau cả đầu.”

“Không muốn à?”

Lưu Minh Triết thở dài: “Mình cảm thấy không quan trọng lắm, bà xã nhà mình cũng không muốn, sợ không chăm sóc tốt cho Mễ nhi. Nhưng mà mình đâu dám nói mấy câu này với ba mẹ, mỗi lần hai người họ nhắc đến chuyện này, mình chỉ muốn lấy cớ chuồn đi.”

“Hôm nay cũng thế, lúc ra đến cửa rồi hai người họ vẫn lải nhải mãi, nói cái gì mà tranh thủ còn trẻ thì xinh thêm một đứa đi, để ba mẹ chăm cho. Tóm lại là mỗi ngày đều nói đi nói lại.”

“Mình cảm thấy nếu còn tiếp tục như vậy, chắc chắn bà xã mình sẽ làm ầm lên với mình, hôm nay mình tranh thủ đưa cô ấy ra ngoài giải sầu một chút.”

Lưu Minh Triết nói, lại nhìn Trần Thiếu Ngang đầy hâm mộ: “Mình đột nhiên cảm thấy kết hôn sớm cũng không tốt chút nào. Trước khi kết hôn, mọi chuyện chỉ là chuyện của hai người, làm gì cũng được. Bây giờ kết hôn rồi, thì lại là chuyện của cả nhà. Vì vậy, nếu đứng ở góc độ khác mà suy nghĩ, thì cậu đang lược bớt rất nhiều chuyện phiền phức của tương lai đấy.”

Khóe môi Trần Thiếu Ngang giật giật: “Cậu đây là đang an ủi mình hay là đang gián tiếp oán trách ba mẹ cậu thế?”

Lưu Minh Triết: “…”

“Vẫn chưa định kết hôn à?” Lưu Minh Triết hỏi.

Trần Thiếu Ngang dừng một chút, nói: “Tạm thời không vội.”

“Mình thật sự khó hiểu, gần đây mình còn nói với Mục Lăng Thành chả ai hiểu được cậu cả. Rốt cuộc là cậu nghĩ gì thế, sắp thành ông già đến nơi rồi, Khúc Kỳ cũng đã đến tuổi lấy chồng, chẳng lẽ ba mẹ cậu ấy không có ý kiến gì à? Hai người còn sống chung nữa, lỡ cậu ấy mang thai thì phải làm sao? Mặc dù bây giờ mọi người khá cởi mở, nhưng mình cảm thấy là một người đàn ông, cậu vẫn nên có trách nhiệm, chưa kết hôn mà đã làm người ta bụng to thì cũng không hay ho gì đâu, ba mẹ cậu ấy sẽ có thành kiến với cậu đấy, hiểu không?”

“Mình hiểu, sẽ không có chuyện đấy đâu.” Giọng điệu anh nhàn nhạt, dường như đang suy nghĩ gì đó.

Lưu Minh Triêt suy nghĩ một lát: “Từ từ, sẽ không là sao? Này người anh em à, đừng nói với mình là hai cậu vẫn chưa…Trần Thiếu Ngang, không phải đấy chứ, cậu khiến mình mở rộng tầm mắt đấy!”

Sau đó lại nhỏ giọng lầm bầm: “Cũng không sợ nghẹn chết hả trời.”

Trần Thiếu Ngang: “…”

“Cậu đến tuổi này rồi mà vẫn chưa khai trai, có khi nào cậu…”

Trần Thiếu Ngang: “Cút!”

Lưu Minh Triết cười gập cả người, một hồi lâu sau mới nghiêm túc lại: “Không ngờ cậu rất bảo thủ đấy.”

Trần Thiếu Ngang không thèm để ý anh, bước nhanh về phía trước.

Lưu Minh Triết vội đuổi theo, cũng không đề cập đến chuyện này nữa: “Gần đây cậu làm xong thí nghiệm rồi hả? Sao rảnh rỗi thế?”

“Ừm.”

____

Tề Duy Duy và Khúc Kỳ chờ mãi không thấy hai người kia quay về nên đi chọn quần áo cho Mễ nhi trước. Mua quần áo cho trẻ con rất nhanh, lúc Lưu Minh Triết và Trần Thiếu Ngang chạy tới thì đã mua xong rồi.

Tề Duy Duy đưa đồ cho Lưu Minh Triết xách, sau đó kéo Khúc Kỳ đi xem quần áo.

“Cái váy này đẹp nè, mình thấy rất thích hợp với cậu.” Tề Duy Duy chỉ vào một chiếc váy rồi nói với Khúc Kỳ.

Khúc Kỳ nhéo nhéo thùy tai: “Váy này ngắn quá, thời tiết dạo này cũng đâu nóng, mặc cái này làm gì?”

“Mấy ngày nữa là nóng rồi? Bây giờ trên phố cũng có đầy người mặc váy đấy thôi. Cậu vào mặc thử đi, mình thấy phong cách này rất hợp với cậu, nhanh lên, để cái vị khó hiểu kia nhà cậu thưởng thức một chút.”

“Cậu mới khó hiểu ấy.”

Tề Duy Duy cười nàng: “Còn bao che à. Nhưng mà mình cũng đâu nói sai, đến bây giờ cậu ấy vẫn chưa cầu hôn cậu, cũng không biết trong lòng cậu ấy tính toán gì, còn bảo là không khó hiểu hả?”

Khúc Kỳ không vui: “Không phải đâu, anh ấy nói, sau này sẽ kết hôn với mình. Mình cũng mới đến chỗ anh ấy một thời gian, hơn nữa bây giờ vẫn chưa nghỉ hè, mình còn phải đi dạy, cho dù anh ấy không đi làm thí nghiệm thì cũng phải lên lớp giảng bài, làm gì có thời gian kết hôn chứ, nhưng cũng muốn giảng bài, làm sao có thời giờ kết hôn?”

Tề Duy Duy chậc chậc vài tiếng: “Mỗi lần nhìn cậu ấy, mắt cậu cứ như bật chế độ tự làm đẹp ấy, mình cảm thấy Trần Thiếu Ngang ngoài cái mặt đẹp trai ra thì cũng chỉ là giáo sư vật lý, giảng viên của Đại học C, có khi sau này sẽ lên làm giáo sư, nhưng mà mấy người kiểu này đều mắc bệnh ung thư trai thẳng* giai đoạn cuối, ngày ngày chỉ biết làm thí nghiệm, không biết lãng mạn là gì, không biết đau lòng cho người khác. Cũng chỉ có cậu là coi cậu ấy như báu vật.”

*Trai thẳng: được hiểu là những người đàn ông có tính cách ngay thẳng, chính trực. Nhưng ở đây còn được hiểu là không biết cách để tán tỉnh con gái, thường rất cứng nhắc, không hiểu chuyện tình cảm.

“Ai nói anh ấy không biết đau lòng cho người khác chứ, mình cảm thấy… anh ấy cũng biết mà.” Giọng của cô rất nhỏ, khuôn mặt cũng bất giác đỏ lên.

“Cậu nói gì thế?” Tề Duy Duy đang mải chọn quần áo, không nghe rõ.

Khúc Kỳ vội lắc đầu: “Không có gì, mình, mình đi thử quần áo đã.” Sau đó ôm mấy cái váy Tề Duy Duy vừa chọn cho cô vào phòng thay đồ.

Lúc cô đang định khóa cửa lại, Tề Duy Duy bỗng cầm quần áo chen vào: “Cậu chạy cái gì thế? Sợ mình cướp mất à?”

Khúc Kỳ: “…”

Lúc hai thay đồ, Tề Duy Duy vẫn chưa từ bỏ ý định, hỏi: “Lúc nãy hình như mình nghe thấy cậu nói anh ấy cũng biết? Biết là biết cái gì thế? Biết đau lòng cho người khác hả?”



Khúc Kỳ không để ý tới cô ấy, chỉ lo thay đồ.

Tề Duy Duy nhìn hai tai cô đỏ lên, nhất thời hiếu kỳ: “Ở đây không có người ngoài, cậu cứ nói một chút đi. Cậu đã lớn vậy rồi, sao vẫn như thiếu nữ thế, động một tí là thẹn thùng, nhìn cậu như vậy mình rất hoài nghi bản thân hơn cậu cả chục tuổi đấy.”

Khúc Kỳ nhìn khóa váy của cô ấy vẫn chưa kéo lên: “Có phải size này hơi nhỏ không?”

Tề Duy Duy nhìn mình trong gương, đúng là hơi nhỏ.

Cô ấy lập tức nhíu mày: “Sau khi sinh con xong mình vẫn không gầy đi được.”

Khúc Kỳ đẩy cô ấy: “Vậy cậu mau đi đổi size khác đi.”

“Không phải cậu đang thay đồ hả, mình cứ mở cửa ra thì không hay lắm, chờ cậu thay xong thì mình ra ngoài sau.” Nói xong, cô ấy cởi chiếc váy trên người ra, ngồi xuống cái ghế tròn bên cạnh, nhìn chằm chằm Khúc Kỳ thay đồ.

Khúc Kỳ: “… Cậu cứ nhìn như vậy làm mình ngại lắm.”

“Mình cũng đâu phải đàn ông, cậu ngượng ngùng cái gì, trước kia chúng ta còn tắm chung đấy, lúc cả người trần truồng cũng đâu thấy cậu ngại đâu. Mới bị mình nhìn chằm chằm đã ngại vậy rồi, thế lúc bị Trần Thiếu Ngang nhìn thì cậu làm thế nào?”

“… Sao hôm nay cậu cứ trêu mình thế.”

“Ở nhà lâu ngày chán quá, có hơi lắm mồm.” Tề Duy Duy ăn ngay nói thật, “Nhưng mà như vậy đâu tính là trêu chứ, chỉ là mấy câu bình thường thôi mà, mình cũng hay nói vậy với Nam Khanh, cậu ấy đâu có ý kiến gì đâu. Chỉ có cậu là giống thiếu nữ mới lớn chưa trải sự đời thôi.”

“Nam Khanh mặt dày, mình với cậu ấy đâu giống nhau.”

Tề Duy Duy cười cô: “Rõ ràng là cậu vừa mới yêu đương, còn nói người ta. Haizz, đúng là thiếu nữ mà.”

“Ừ, mình là thiếu nữ, bác gái à, cậu nói ít thôi.”

“… Bác gái gì chứ, mình là mẹ của bác gái đấy.”

Khúc Kỳ thay váy xong, hỏi Tề Duy Duy: “Có đẹp không?”

Cô mặc một chiếc váy màu hồng chiết eo, để lộ ra xương quai xanh xinh đẹp, làn da của cô vốn đã trắng nõn, bây giờ lại càng nổi bật hơn.

Tề Duy Duy tiên tay xoa xoa eo nhỏ của cô, gật đầu: “Rất đẹp, mình đã nói rất hợp với cậu mà.”

“Nhưng mình không thích mặc váy hở vai, cảm giác không thoải mái lắm. Chiếc váy này còn rất ngắn nữa.” Cô vô thức kéo váy xuống che đùi.

Tề Duy Duy trợn mắt: “Bên trong có quần bảo hộ mà, cậu sợ gì chứ, hơn nữa, đôi chân dài này phải khoe ra. Nếu cậu không chủ động dụ hoặc cái tên Trần Thiếu Ngang cấm dục khó hiểu kia thì mình sợ đời này cậu ta cũng không có hứng thú với phụ nữ ấy chứ.”

Khúc Kỳ: “…” Anh ấy mới không cần dụ hoặc!

“Vậy không nói cậu ta nữa, cậu thấy có đẹp không?”

Khúc Kỳ nhìn mình trong gương, xoay trái xoay phải một lúc: “Nhìn rất đẹp. Nhưng mà mình là giáo viên, không mặc như này đi dạy được, mua về cũng không mặc đến.”

“Vậy thì nghỉ hè mặc, không thì mặc ở nhà cũng được, cậu tiết kiệm tiền cho Trần Thiếu Ngang làm gì?” Tề Duy Duy vừa nói, vừa mở cửa đẩy cô ra, “Đi đi, để cậu ấy chiêm ngưỡng nào, mình đang rất tò mò xem cậu ấy sẽ có vẻ mặt gì đấy.”

Khúc Kỳ còn chưa kịp phản ứng đã bị đẩy ra ngoài, giây tiếp theo liền nhìn thấy Trần Thiếu Ngang đang đứng trước cửa phòng thay đồ.

Trần Thiếu Ngang có hơi sững sờ, sau đó nói: “Anh, anh thấy em vào trong một lúc rồi mà vẫn chưa ra nên tới xem có chuyện gì không.” Lúc nói chuyện, ánh mắt anh vẫn luôn quan sát chiếc váy trên người cô.

Tề Duy Duy cười, đẩy Khúc Kỳ vào lòng anh: “Trần Thiếu Ngang, mình chọn cho bạn gái cậu đấy, thế nào, có phải mình rất tinh mắt không?”

Nhìn vẻ mặt “Mau khen mình đi” của bà xã, Lưu Minh Triết chọc chọc đầu cô: “Váy em chọn đâu, sao không mặc thử?”

Anh vừa dứt lời, nụ cười trên mặt Tề Duy Duy liền tắt.

“… Cái đấy không đẹp, em đi xem cái khác.” Cô không còn tâm trạng để ý đến Khúc Kỳ và Trần Thiếu Ngang nữa, quyết định đi chọn cho mình cái khác.

Lưu Minh Triết nhìn chiếc váy Khúc Kỳ đang mặc, nói: “Anh cảm thấy váy Cookie mặc cũng đẹp đấy, hay em cũng mua một chiếc đi?”

Tề Duy Duy khóc không ra nước mắt, rất muốn đánh cho anh một trận: Anh bị mù à, không thấy em và Khúc Kỳ đứng cạnh nhau trông như số 10 hả??

Cảm giác này cô được nếm đủ rồi, phải giảm cân mới được!

Lưu Minh Triết bị Tề Duy Duy nhéo tai kéo đi, chỉ còn Trần Thiếu Ngang và Khúc Kỳ đứng đó.

Khúc Kỳ bị anh nhìn có hơi mất tự nhiên, hơn nữa anh chỉ nhìn chằm chằm chứ không nói gì khiến cô có hơi thấp thỏm, không biết anh có thích không.

Một lúc sau, cô do dự nói: “Cậu ấy nói em mặc trông rất đpẹ, nhưng thật ra em cảm thấy hơi ngắn, còn lộ vai nữa, em là giáo viên, mặc cái này thì không hợp lắm.”

“Ừm, không hợp lắm.” Anh nhỏ giọng nói, “Em đi thay đi.”

Nghe anh nói vậy, trong lòng Khúc Kỳ có hơi thất vọng. Nhưng mà nghĩ lại, cô cảm thấy chiếc váy này thật sự không hợp lắm, vì vậy ngoan ngoãn thay đồ ra.

Lúc đi ra, nhân viên đã đợi sẵn ở cửa, cô ấy nhận lấy chiếc váy trong tay Khúc Kỳ: “Để tôi gói lại cho quý khách, không biết quý khách có cần gì nữa không ạ?”

“Hả?” Khúc Kỳ ngây ra một lúc, “Cái này sao, tôi không…”

Cô còn chưa nói xong, Trần Thiếu Ngang ở bên cạnh đã lên tiếng: “Anh tính tiền rồi.”

Khúc Kỳ kinh ngạc nhìn anh: “Vừa rồi anh nói không hợp mà?”

Trần Thiếu Ngang nghĩ nghĩ: “Mặc ra ngoài thì không hợp thật, nhưng em có thể mặc ở nhà.”

“Mặc ở nhà? Làm đồ ngủ hả?” Khúc Kỳ nghĩ đến giá của chiếc váy này, nếu dùng làm đồ ngủ thì phí lắm.

Trần Thiếu Ngang như có điều suy nghĩ: “Đề nghị này không tồi.”

Khúc Kỳ: “…”

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Ngoan, Đừng Nháo

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook