Ngoan, Đừng Sợ Anh

Chương 39: Doanh Doanh thích tôi không

Mộ Nghĩa

08/04/2022

Vương Thụ Trạch là thành viên chạy xuất phát ở vị trí A của đội bọn họ, cậu ta được dẫn đến điểm xuất phát gần nhất, các thành viên còn lại thì lên xe buýt chuyên chở người thi đến từng khu vực được chia sẵn.

Lúc đội của Bối Doanh Doanh lên xe buýt, tình cờ đụng phải đội của Bối Sơ Nhan. Sau khi ánh mắt của hai người vừa chạm nhau, Bối Doanh Doanh liền nhìn đi chỗ khác.

Đến đoạn đường D, tất cả những người thi chạy đoạn đường này đều xuống xe, Bối Doanh Doanh vẫy tay với các thành viên khác, "Doanh Doanh cố lên nhé! Cậu giỏi nhất đó!" Mọi người động viên cô.

Cô hé môi cười, cuối cùng khi chạm phải ánh mắt dịu dàng của Du Hàn, cô mỉm cười dùng khẩu hình miệng nói với anh "Cố lên", sau đó quay người đi xuống xe.

Một nhóm người từ phòng nghỉ được đưa đến đoạn đường này, Bối Doanh Doanh nhìn một vòng, có khoảng gần một trăm người, nhưng phần lớn đều là nhóm người lớn, nhóm học sinh rất ít.

Cô vừa ngồi xuống, Bối Sơ Nhan đã đi tới, hai tay khoanh trước ngực, cúi người cười khẩy với cô.

"Trước khi đi mẹ bảo tao nhắc nhở mày lần nữa, phải chú ý sức khỏe, có chừng mực một chút. Tao cũng nghĩ vậy, mày cũng đừng chỉ nghĩ đến chuyện vượt qua tao mà không biết tự lượng sức mình. Mà lại nói đến chuyện thi chạy, hôm nay mày nghĩ mày có thể chạy được bao nhiêu? 800 mét? Một cây số? Có thể là chạy được hai cây số sao?"

Bối Doanh Doanh vốn đang cúi đầu xem điện thoại, mấy giây sau cô ngẩng đầu lên, ánh mắt lạnh lùng:

"Không thể cho em uống thuốc xổ, cho nên bây giờ chị đổi chiến lược muốn dùng từ ngữ để mỉa mai em à?"

Nhắc đến chuyện "thuốc xổ", sắc mặt Bối Sơ Nhan cứng lại, "Sao lại nói là mỉa mai? Tao chẳng qua chỉ đang nói sự thật thôi."

Bối Doanh Doanh tức giận không nhịn được cười hắt ra một tiếng, "Bối Sơ Nhan, bao nhiêu năm nay sao giờ tôi mới phát hiện tầm nhìn chật hẹp của chị vẫn không hề thay đổi nhỉ." Cô đứng lên, "Không phải chị thích nhắm vào tôi sao, muốn thấy tôi ở trước mặt chị thua cuộc. Hôm nay ở đây nhiều người dự thi như vậy, tôi cũng không phải đối thủ duy nhất của chị?"

Bối Sơ Nhan không ngờ Bối Doanh Doanh có thể trở nên nhanh mồm nhanh miệng như vậy. Cô ta hất cằm, khí thế kiêu ngạo vẫn không chịu thua kém:

"Tất nhiên rồi, từ trước đến nay đánh bại mày vẫn luôn là niềm vui của tao. Hơn nữa tao còn phải cảm ơn mày đã kéo tao tham gia vào cuộc thi này, tao mới có cơ hội đánh bại mày được."

Bối Doanh Doanh cười nhạt một tiếng, "Vậy thì em thật sự mong chờ màn thể hiện của chị trên đường đua đấy."

Đúng chín giờ sáng, một đoàn người nối đuôi nhau vào vị trí xuất phát. Cuộc thi chạy đồng đội đường dài mùa đông 2018 của thành phố T chính thức bắt đầu. Hôm nay có rất nhiều người dân đến xem giải đua, bên ngoài đường đua cũng rất sôi động.

Cuộc thi được tổ chức đồng thời giữa nhóm người lớn và nhóm học sinh trung học cấp hai và cấp ba, điểm được tính riêng, sau khi chính thức bắt đầu, các thành viên của các phần thi khác có thể xem tình hình của thành viên đội mình trên màn hình điện tử phân tích tình hình, đang đứng vị trí thứ mấy, đã chạy được mấy cây số, đã chạy đến đoạn đường nào.

Bối Doanh Doanh nhìn Vương Thụ Trạch vừa bắt đầu đã xếp vị trí thứ hai của nhóm học sinh trung học, đứng đầu là thành viên của đội vô địch năm ngoái. Trạng thái của Vương Thụ Trạch từ lúc xuất phát vẫn rất ổn định, đoạn đường A dài 05 km. Cả một chặng đường cậu ta vẫn duy trì vị trí thứ hai, hoàn thành nhiệm vụ một cách tốt nhất. Mà thành viên của đội Bối Sơ Nhan đang xếp vị trí thứ ba.

Đến đoạn đường B, người tham gia chạy sẽ vào một con dốc thoai thoải được trải bằng nhựa đường đen, đoạn này còn được gọi là đường Quan Tháp, vì cả một chặn đường mọi người có thể nhìn thấy tòa tháp tráng lệ nhất ở hồ Bắc Nam và phong cảnh vô cùng đẹp.

Người chạy đoạn đường này là Kỷ Diệu, đa phần các đội đều sắp xếp con gái chạy đoạn đường này, tốc độ chạy của các thành viên đoạn đường rõ ràng đã chậm hơn so với đoạn đường trước, cũng may Vương Thụ Trạch đã tranh thủ cho Kỷ Diệu một ưu thế lớn, cô ấy đang dẫn đầu.

Bối Doanh Doanh nhìn những con số đang không ngừng nhảy trên màn hình, trái tim cô như thắt lại, trong lòng có một niềm tin, Kỷ Diệu sẽ kiên trì chạy hết đoạn đường này.

Không biết qua bao lâu, trên màn hình hiện lên có người bắt đầu chạy vào đoạn đường C! Nhóm học sinh trung học cũng đã có người chạy đến đoạn đường C, cuối cùng Kỷ Diệu ổn định xếp hạng thứ hai.

Khi chạy đến cuối đoạn đường B, Kỷ Diệu mệt đến độ suýt bật khóc.

Điều đáng lo ngại tiếp theo là Tăng Đống.

Đoạn đường C là đoạn đường hơi khó trong cả toàn bộ hành trình, có những góc cua lắt léo, cũng là cơ hội tốt để nhiều đội vượt lên, ở đoạn đường này, thứ hạng của mọi người bắt đầu thay đổi. Mà chạy đến gần cuối Tăng Đống vì ngoại hình cơ thể quá cỡ và sức bền không tốt, nên đã bắt đầu mất sức.

Tăng Đống thở hồng hộc, cả người bắt đầu mềm nhũn không còn sức, cậu ta lấy thanh Snickers mang theo bên mình, cắn một miếng rồi nạp năng lượng cho bản thân.

Mồ hôi vã ra như mưa, vừa mệt mỏi vừa khó khăn cất bước.

Dần dần đã có đội vượt qua, Bối Doanh Doanh nhìn thấy đội của Bối Sơ Nhan đã chạy vượt qua, Tăng Đống rớt xuống hạng tư.

Bối Doanh Doanh và những người khác được nhân viên dẫn vào trong đường đua, vì sẽ đến lượt bọn họ ngay lập tức. Cô một phần vừa lo lắng cho Tăng Đống, một phần thì bắt đầu căng thẳng sợ hãi, cô nhìn về phía đường đua không thấy đích đến, thật sự không biết bản thân có thể kiên trì đến cuối hay không.

Sau lưng cô dần dần xuất hiện bóng dáng của những người chơi khác, sau khi mấy người thuộc nhóm người lớn chạy vượt qua, đã có người của đoạn đường D bắt đầu chạy, một lúc sau, có một bóng nam sinh vừa đen vừa cao chạy đến, Bối Sơ Nhan lập tức chạy ra ngoài vị trí.

Bối Doanh Doanh nhìn về phía xa, lo lắng chờ đợi.

Chẳng lẽ Tăng Đống từ bỏ rồi sao... Nếu như cậu ta từ bỏ...

Ngay khi lòng tin của cô đang ở trên bờ vực thẳm, cuối cùng cô cũng nhìn thấy bóng dáng của Tăng Đống! Cậu ta kiên trì!

Tăng Đống vừa kết thúc, Bối Doanh Doanhn lập tức xuất phát, lúc này đa phần mọi người cũng vừa đến, cô không đến mức quá tụt lại phía sau. Cô lặp lại những gì Du Hàn dặn dò cô, hít thở sâu, bình tĩnh, vừa mới bắt đầu phải duy trì thể lực.

Trong khoảng tám trăm mét đầu tiên, cô chạy tương đối thoải mái, sau một km, cô từ từ cảm thấy khó chịu và đau nhức. Cảm giác đau đớn mỗi khi thi chạy đường dài từ bé đến lớn bắt đầu ùa lại trong tâm trí chi phối suy nghĩ của cô.

Cô lập tức điều chỉnh hô hấp, trong lòng không ngừng động viên bản thân, chạy được hơn một nửa đoạn đường, có rất nhiều nữ sinh thể lực bắt đầu không chịu nổi, tốc độ trở nên trì trệ, có một vài người đã dừng lại, cô không dám thả chậm bước chân dù chỉ một chút.

Lúc này cô đã chạy gần đến phần cuối của chặng đường phần D.

Du Hàn lúc này đang đứng ở đoạn đường cuối cùng, anh nhìn chằm chằm tốc độ và xếp hạng của Bối Doanh Doanh trên màn hình, bàn tay nắm lại thành nắm đấm, sắc mặt hơi trầm xuống.

Anh biết, tiếp theo sẽ chạy vào đoạn đường đau khổ và dễ nản lòng nhất trong phần chạy cự li đường dài, đây là lúc dễ khiến cho người ta phải dừng lại nhất.

Cơ thể tăng cường vận động cũng làm cho việc điều hòa hô hấp cũng tăng theo, nhịp thở của người vận động nhiều cũng trở nên nhanh chóng, theo thời gian nếu quá trình hô hấp không thể cung cấp đủ oxi cho tế bào thì tế bào sẽ trở thành thiếu oxi, không đủ oxi cung cấp cho cơ thể sẽ sinh ra các loại axit lactic, điều này sẽ làm cho người ta cảm thấy chân tay nhũn ra, đầu óc quay cuồng.

Cô lắc lắc cánh tay, gia tăng tốc độ hít thở, khi đi qua trạm tiếp tế, cô lập tức cầm lấy một chiếc cốc giấy, bóp miệng cốc dẹp lại thành một đường thẳng, nhanh chóng uống nước, cảm giác khô miệng cũng được giảm bớt một chút. Đầu óc tỉnh táo hơn, nhìn thấy bảng chỉ đường phía trước, từ đây cách cuối đường —— chỉ còn một km.

Đã chạy được hơn một nửa rồi.

Kiên trì thêm một chút nữa, sắp đến được điểm cuối rồi...

Trong lòng cô tự động viên bản thân, nhưng trong đầu lại có một suy nghĩ khác cứ luôn xuất hiện —— chạy không nổi nữa rồi dừng lại thôi, mệt quá không chịu nổi nữa, mình điên rồi mới tham gia cuộc thi này...

Hu hu hu mệt quá đi mất.

Sau đó những bước chân nhấc lên chạy về phía trước đều là chạy theo quán tính. Cô nắm chặt nắm đấm, móng tay bấu vào trong lòng bàn tay, cảm giác đau đớn mới có thẻ giúp cô duy trì tỉnh táo.

Người chạy phía trước cô dán biển số màu xanh dương, màu này đại diện cho người của nhóm học sinh trung học, tất cả có năm người, cô lại nhìn về phía trước, trên cột mốc báo hiệu chỉ còn —— tám trăm mét.

Bối Doanh Doanh nhìn thấy phía trước mình có người bắt đầu không chịu nổi nữa quỳ trên mặt đất, Bối Doanh Doanh nhíu mày, nhanh chóng vượt qua cô ấy.

Mười mét cuối cùng, người ở vị trí thứ tư và thứ ba đang ở trước mặt cô, cô cắn răng bắt đầu gia tăng tốc độ.



Ở bên kia, Du Hàn nhìn chằm chằm màn hình, phát hiện cô gái nhỏ bắt đầu tăng tốc chạy về phía trước, anh thấy cô chầm chậm vượt lên từ hạng sáu lên dạng thứ ba.

Trái tim anh xiết chặt, anh cho rằng cô đã không còn sức nữa, còn đang lo lắng không biết cô có thể chạy được hết chặng đường hay không, không ngờ cô còn có thể chạy nước rút!

Cô thở hồng hộc nhìn thấy biển báo trên đường, còn năm trăm mét cuối cùng. Sau đó, nhìn tập trung nhìn về phía trước thấy bóng dáng của Bối Sơ Nhan.

Cô nhớ lại nhiều năm như vậy, Bối Sơ Nhan dường như cũng giống như lúc này, bỏ cô lại phía sau xa lắc xa lơ. Cô vẫn luôn phải chạy theo phía sau, cô phát hiện bản thân rất kém cỏi, trên phương diện này cũng không thể so với chị gái mình.

Nhưng bây giờ, cô đã nhận ra —— khoảng cách của cô và Bối Sơ Nhan càng lúc càng gần, hóa ra cô cũng có thực lực, có thể vượt qua được chị ta.

Một tia sáng đột nhiên chiếu sáng tâm trí hỗn loạn của cô.

Cô bắt đầu cất bước.

Bối Sơ Nhan ở phía trước, lúc này cũng cảm thấy bản thân như cá mất nước, cả người đều dần dần cứng ngắc. Thực ra, đối với môn chạy đường dài này, cô ta thường ít khi dành thời gian tập luyện, một tuần cô ta sẽ dành ra một hoặc hai ngày tiến hành luyện tập chạy cự li dài. Cô ta cơ bản không hề lo lắng chút nào, cô ta cảm thấy ba km cũng chẳng có bao xa, cùng lắm thì chạy chậm lại một chút cũng sẽ đến thôi.

Nhưng bây giờ cô ta phát hiện, con mẹ nó ba cây số là đang muốn lấy mạng người!

"Mình không được rồi, mệt quá..." Bối Sơ Nhan nhìn con đường phía trước, cô ta vẫn luôn lẩm bẩm, mệt đến mức nước mắt trào ra.

Nhưng trong đầu cô ta vẫn luôn tồn tại một suy nghĩ —— cho dù cô ta có tệ đến thế nào, cô ta cũng đã bỏ Bối Doanh Doanh lại xa lắc xa lơ ở phía sau , và có thể Bối Doanh Doanh đã từ bỏ rồi!

Em gái, vĩnh viễn chỉ có thể bị cô ta giẫm dưới chân.

Bối Sơ Nhan chạy vào chỗ rẽ cuối cùng, cô ta đã chạy vào một trăm mét cuối cùng, đột nhiên cô ta nghe thấy phía sau có tiếng bước chân, cô ta thoáng liếc mắt nhìn lên ——

Cô ta nhìn thấy bóng dáng của Bối Doanh Doanh chạy băng băng trên đường, lướt qua cô ta như một cơn gió!

Bối Sơ Nhan trừng mắt nhìn bóng lưng của Bối Doanh Doanh, sao có thể như vậy được?! Con nhỏ đó sao có thể vượt qua mình được!

Cô ta nhìn Bối Doanh Doanh tăng tốc, khoảng cách giữa hai người càng lúc càng xa, cô ta cũng muốn tăng tốc chạy vượt qua Bối Doanh Doanh nhưng vì vừa rồi khi bắt đầu cô ta đã dồn hết sức để chạy, bây giờ cô ta không còn chút sức nào hết.

Trong lòng cô ta như phát điên, nhưng chân đột nhiên mềm nhũn ra, cơ thể đập mạnh xuống đất, cằm cô ta đập xuống mặt đất, cảm giác đau đớn khiến cô ta lập tức trào cả nước mắt, cô ta chống tay lên đất, chậm rãi ngồi dậy nhìn, những người phía sau liên tục vượt mặt cô ta.

Bối Sơ Nhan ấy ngồi bệt xuống đất lớn tiếng bật khóc, khán giả bên cạnh nhìn cô ta như vậy, động viên cô ta đứng lên. Lúc đó tâm lý của Bối Sơ Nhan đã sụp đổ, cô ta cứ ngồi vậy chờ nhân viên đến giúp đỡ.

Bối Doanh Doanh vẫn tiếp tục chạy về phía trước, bỗng trong tầm mắt cô thấy hai bóng người đứng bên đường, là Bối Hồng và Viên Man Hà, cô vẫn cho rằng bố mẹ sẽ không đến hoặc đứng ở đoạn đường khác, không ngờ bọn họ đến gần điểm cuối chờ cô!

Viên Man Hà nhìn thấy con gái, kích động vẫy tay với cô, "Doanh Doanh cố lên!" Ngay cả Bối Hồng bình thường luôn trầm ổn, cũng lớn tiếng hô hào cố lên, trên mặt tràn đầy phấn khích cùng tự hào.

Bối Doanh Doanh nhìn thấy bọn họ cổ vũ, khóe miệng cong lên nở nụ cười, cảm giác cuối cùng cô cũng đã tìm được ánh sáng cô mà không bao giờ chạm đến được kia.

Viên Man Hà nhìn con gái chạy về phía mình, bà kích động nắm chặt tay Bối Hồng, không kiềm chế được che miệng, "Chồng à, anh nhìn Doanh Doanh của chúng ta kìa! Con bé quá tuyệt vời..."

Bên cạnh có mấy người nghe thấy hai người họ nói chuyện, hỏi, "Cô bé vừa chạy qua là con gái anh chị à?"

Bối Hồng cười cười, ôm bả vai Viên Man Hà, cực kỳ tự hào: "Đúng vậy, vừa rồi là con gái của tôi!"

"Wow, con gái của anh chị giỏi thật đấy... Cô bé tham gia chạy cái này cũng đã không dễ dàng gì rồi."

Bối Hồng gật đầu, anh cũng cảm thấy con gái kiên cường hơn so với những gì ông nghĩ rất nhiều!

Sau khi vượt qua vạch đích, Bối Doanh Doanh nhìn đồng hồ trên màn hình lớn, cô phát hiện đây là thành tích tốt nhất cô đạt được trong suốt khoảng thời gian luyện tập vừa qua!

Gánh nặng trong lòng cô cuối cùng cũng có thể bỏ xuống, hốc mắt cay cay nước mắt trào ra.

Cô chống đỡ một chút sức lực cuối cùng, hét lên Trịnh Hy cố lên, sau đó chân cô mềm nhũn ngã khuỵu xuống, nhân viên công tác vội vàng chạy lên đỡ cô đứng dậy.

Du Hàn nhìn số liệu trên màn hình lớn, cuối cùng Bối Doanh Doanh xếp hạng —— thứ hai, lông mày anh giãn ra, trên mặt dần xuất hiện nụ cười.

Anh biết cô gái nhỏ của anh sẽ không để anh phải thất vọng.

Trịnh Hy là người chạy đoạn đường E, trong ba nữ sinh cô là người có thể lực tốt nhất, cộng thêm Bối Doanh Doanh cố gắng về đích thứ hai, cả chặng đường cô ấy bỏ xa nhiều độ khác phía sau, khoảng cách chênh lệch giữa cô ấy và thành viên của đội vô địch năm ngoái đang giữ vị trí số một, chênh lệch khoảng mười mét.

Mặc dù không có cách nào để vượt qua, nhưng nó đã là một dẫn đầu lớn.

Sau đó cô giao nhiệm vụ cho Lạc Phàm một cách suôn sẻ. Trong giai đoạn này, số lượng ban đầu hơn một trăm người đã giảm xuống còn dưới chín mươi, nhiều người đã không chống đỡ nổi nữa và từ bỏ, toàn bộ thành tích của đội bọn họ bị hủy bỏ. Lạc Phàm muốn tạo lợi thế cho Du Hàn ở vị trí cuối cùng, cậu ta cố gắng muốn vượt lên vị trí đầu tiên nhưng thành viên của đội vô địch năm ngoái quá mạnh, cậu ta chỉ có thể cắn răng cố gắng duy trì.

Nhưng ai cũng không ngờ được, Lạc Phàm chạy đến một trăm mét cuối cùng, lại xảy ra chuyện ngoài ý muốn.

Bắp chân của Lạc Phàm đột nhiên bị rút gân, cậu ta bất đắc dĩ phải dừng lại, trên mặt hiện lên vẻ đau đớn kinh khủng, mỗi khi thấy ai đó lướt qua mình, cậu ta gầm lên và lao về phía trước với nỗi đau tuyệt vọng, suy nghĩ duy nhất trong lòng cậu ta là —— mình không thể trở thành cản trở cho cả đội được.

Cho đến giây phút cuối cùng, cậu ta nhìn thấy Du Hàn đang đợi cậu ta ở vạch đích, trên màn hình hiện lên thành tích của cậu ta về đích với thứ hàng thứ năm, Du Hàn tiếp nhận lao về phía trước.

Lạc Phàm ngồi xổm xuống, ôm đầu đầy tội lỗi, hy vọng Du Hàn có thể lấy lại thứ hạng.

Xuyên suốt toàn bộ quá trình thi chạy cự li đường dài đại khái sẽ được chia làm ba nhóm chính, nhóm thứ nhất là các “Dê đầu đàn” nhóm này về cơ bản là đã nắm chắc giải quán quân, nhóm thứ hai là hầu hết các vận động viên, còn nhóm thứ ba sẽ những người tham gia cho vui thử sức với bản thân không quá hy vọng giành được giải thưởng.

Đoạn đường cuối có cự li dài nhất là bốn cây số, đoạn này cũng nằm trên đường đến hồ Bắc Nam, tầm nhìn rộng nhất và phong cảnh đẹp nhất. Trong đó có đoạn đường chạy qua "cầu Gardenia" có thể nhìn thấy toàn cảnh hồ Bắc Nam. Đoạn đường này phải vượt qua một con đường núi nhỏ ngoằn ngoèo, nên cũng được gọi là "đường núi mười tám khúc cua."

Nhiều góc cua đồng nghĩa với việc dễ dàng đuổi kịp và vượt lên, rất nhanh Du Hàn đã vượt qua các đội khác, từ vị trí thứ năm vượt lên đến vị trí thứ ba.

Phần cuối cùng của đường chạy về cơ bản là dành cho các bạn nam, vì các bạn nam phải chạy nước rút cuối cùng, và thường thì tốc độ chạy của họ nhanh, điều này giúp đẩy nhanh quá trình của toàn bộ cuộc đua.

Bối Doanh Doanh đang chầm chậm đi vào trong phòng nghỉ, cô khẩn trương nắm chặt tay.

Tay cô nắm chặt thành nắm đấm, mong ngóng tin vui cuối cùng.

Mình đã làm được rồi.

Du Hàn, cậu cũng có thể mà.

Màn hình cho thấy đội luôn giữ vững vị trí dẫn đầu đã bước vào năm trăm mét cuối cùng, khán giả hai bên đường ngày một đông dần, trận đấu bước vào giai đoạn cuối.

Tuy nhiên, hiện tại Du Hàn vẫn đứng ở vị trí thứ ba, kém vị trí số một và số hai gần hai mươi mét.



Liệu anh có thể ... có thể vượt qua không?

Lúc này Kỷ Diệu và Trịnh Hy cũng đã chạy đến phòng nghỉ bên này, ba cô gái cùng nhau chờ đợi kết quả cuối cùng.

"Cố lên Du Hàn, cậu nhất định sẽ làm được ..." Kỷ Diệu chắp tay lại, giọng nói run lên vì căng thẳng, Trịnh Hy nhìn chằm chằm vào màn hình lớn, đột nhiên ——

"Cậu ấy vượt qua rồi! Đứng thứ hai!" Trên màn hình điện tử, tên của Du Hàn nhảy lên vị trí thứ hai.

Kỷ Diệu nhảy dựng lên, "Mẹ ơi, Du Hàn đỉnh quá ! A a a..."

Bối Doanh Doanh cũng đứng lên.

Đếm ngược một trăm mét, người hạng nhất đã bắt đầu chạy nước rút, Du Hàn cũng tăng tốc độ, khoảng cách giữa hai người càng ngày càng gần.

Năm mét cuối cùng.

Ba mét.

Một mét.

Đột nhiên, kết quả của cuộc thi được hiển thị trên màn hình lớn.

"Vị trí thứ nhất, đội Không muốn làm một người bình thường, thời gian chạy 1:40:22."

"Vị trí thứ hai, đội Cánh buồm nhiệt huyết, thời gian 1:40:26."

...

Ba nữ sinh nhìn thành tích trên màn hình, ba người vui vẻ ôm chầm lấy nhau, "A a a a a chúng ta giành được hạng hai rồi a a a!" Mặc dù không phải là hạng nhất, nhưng thành tích này đã khiến bọn họ cực kỳ thỏa mãn rồi.

Kỷ Diệu lau nước mắt, "Nói thật, đến giờ mình vẫn không biết mình có thể chạy được 03 km, mình cảm thấy chúng ta thật đỉnh hu hu hu..."

"Đúng đó, vì vậy mới nói thử một lần xem, không chừng có thể thành công." Trịnh Hy cười.

Bối Doanh Doanh yên tĩnh nhìn màn hình điện tử, khóe môi cong lên, trong đầu cô chỉ có một suy nghĩ.

Rất muốn nhanh nhanh nhìn thấy Du Hàn.

Mặc dù đội Cánh buồm nhiệt huyết chỉ giành được hạng hai, nhưng cũng đã phá vỡ thành tích tốt nhất của nhóm trung học năm ngoái. Mà đội của Bối Sơ Nhan, vốn dĩ ba người cuối cùng đều là học sinh năng khiếu thể thao, cũng là những người thích giành được chiến thắng, nhưng bởi vì Bối Sơ Nhan không kiên trì chạy hết, nên tất cả đã trở thành con số không.

Sau trận đấu, tất cả các vận động viên phải về văn phòng làm thủ tục, trả lại biển số và bảng hẹn giờ, chụp ảnh lưu niệm để phỏng vấn.

Khi ba cô gái đến bàn làm thủ tục, bốn nam sinh còn lại đã đến tụ họp, bọn họ vây lại trước mặt Du Hàn, nói chuyện và cười đùa, tất cả đều mang vẻ mặt phấn khích.

Bối Doanh Doanh nhìn Du Hàn, mà anh giống như có thần giao cách cảm, ánh mắt xuyên qua đám người nhìn về phía cô.

Vào khoảnh khắc bốn mắt chạm nhau, trái tim cô đập loạn nhịp.

Bông hoa nhỏ trong tim cô đã đâm thủng mặt đất trồi lên.

Kỷ Diệu và Trịnh Hy kéo cô về phía trước, bảy người tụ lại với nhau, Tăng Đống khoác vai Lạc Phàm, nói: "Chúng ta giành được hạng hai đó, cũng là 70.000 nhân dân tệ tiền thưởng! Chúng ta phải lên kế hoạch đi đâu chơi mới được!"

"Đúng vậy! Má, tối nay tao hưng phấn đến độ không ngủ được mất!"

"Mẹ ơi, mỗi người một vạn lận đó, tao đi đâu cũng được!"

Mọi người cười vui vẻ, Bối Doanh Doanh cảm giác được ánh mắt nóng rực của Du Hàn vẫn luôn rơi trên người cô, không biết tại sao mặt cô lại bắt đầu đỏ lên.

Một số phương tiện truyền thông đưa tin muốn mời người đại diện đi phỏng vấn, ban đầu mọi người đề nghị Du Hàn đi, nhưng anh từ chối, cuối cùng Vương Thụ Trạch phải đi.

Sau khi phỏng vấn xong, mọi người trở về phòng nghỉ thay quần áo, dọc đường Tăng Đống và Vương Thụ Trạch ríu rít bàn xem tối nay đi đâu, sau khi thu dọn đồ đạc xong Kỷ Diệu kéo tay Bối Doanh Doanh vừa đi vừa nói chuyện phiếm. Không ngờ sắp đi đến cửa, cổ tay Bối Doanh Doanh bị một bàn tay khác nắm lại.

Du Hàn kéo Bối Doanh Doanh về phía mình, sau đó bình tĩnh nói với sáu người còn lại:

"Các cậu đi trước đi, tôi muốn nói chuyện với cậu ấy."

"Ai da, nói chuyện gì phải lén lén lút lút như vậy hả..." Mọi người nở nụ cười xấu xa trêu chọc mấy câu, xô đẩy nhau lần lượt rời đi.

Trong phòng nghỉ chỉ còn hai người bọn họ.

Du Hàn không nói gì, đầu tiên là đi đóng cửa lại, cô gái nhỏ ngây ngốc đứng tại chỗ, tim đập thình thịch, không biết anh muốn nói gì.

Anh quay trở lại, đứng vững trước mặt cô, cụp mắt nhìn cô đang không biết làm gì, sau khi im lặng một lúc, anh mỉm cười lên tiếng:

"Doanh Doanh không có gì muốn nói với tôi à?"

Cô ngẩn người, ngẩng đầu lên nhìn anh, đôi mắt trong vắt:

"Du Hàn, hôm nay cậu cực kỳ lợi hại luôn đó."

“Ừm?"

"Lúc cậu vượt qua những người khác... Thật sự rất đỉnh."

Anh bước lại gần cô thêm một bước, sát lại gần cô hơn, giọng nói trầm thấp: "Nhưng tôi vẫn chậm một chút, không thể giành được giải quán quân."

Cô lắc đầu như trống bỏi, "Không có đâu! Cậu đã chạy hết sức rồi không phải sao? Người giành được giải nhất là học sinh chuyên thể chất, chúng ta không phải chuyện nghiệp, chạy bình thường cũng không thể thắng được cậu ta. Dù sao thì trong lòng mình, không ai có thể vượt qua được cậu."

Lúc cô nói, đôi mắt lấp lánh như tràn ngập ánh sao, ánh đèn sợi đốt trên đầu chiếu lên khuôn mặt cô, chiếu sáng gương mặt nhỏ nhắn trắng nõn có chút ửng hồng của cô.

Hầu kết của anh chuyển động, anh ôm eo cô, kéo cô vào trong ngực. Anh cúi đầu, trầm giọng đặt câu hỏi:

"Nếu như tôi ở trong lòng cậu ưu tú như vậy, vậy thì Doanh Doanh ——

Thích tôi không?"

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Ngoan, Đừng Sợ Anh

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook