Ngoan, Đừng Sợ Anh

Chương 7: Ôm Cô Ấy Trong Lòng!

Mộ Nghĩa

28/02/2022

edit: Olwen

Bối Doanh Doanh nhìn theo hành động ngồi xổm xuống của cậu, sau đó cô phục hồi lại tinh thần, chớp mắt, gật đầu.

Cô chống tay vào bức tường sau lưng, đứng lên một cách khó khăn.

Nhưng tay ra nhiều mồ hôi, cô trượt tay, suýt ngã xuống đất, nam sinh dùng một tay vững vàng đỡ cô —

Theo đà ôm cô vào lòng.

Đầu cô ngay lập tức áp vào ngực của cậu, mùi thơm lạnh lẽo trên người cậu xông vào mũi cô.

Đầu óc cô cứng đờ, tim đập nhanh, mặt đỏ bừng.

Nam sinh cầm cổ tay cô không buông, nhìn cô, giọng khàn khàn hỏi:

“Có thể đi được không?”

Cô cụp mắt không dám nhìn cậu, lông mi khẽ run run, do dự một chút rồi gật đầu.

Lúc này cậu mới buông tay cô ra.

Nam sinh đi ở phía trước, cô đi theo phía sau, vì quá đau, cô đi từng bước nhỏ, sợ bị ngã.

Cậu quay đầu nhìn cô, rồi quay đầu lại, đi chậm lại.

Quay lại phòng họp, Hội học sinh thường họp ở đây, Du Hàn lấy chìa khóa, mở cửa bật đèn, để cô đi vào.

Cô tìm một cái ghế ngồi xuống, khi quay đầu thấy Du Hàn để cửa mở, cũng vào trong, ngồi đối diện cô.

“Cậu… không về sao?” Cô nói khẽ.

Nam sinh ngước mắt, giọng nói bình thản:

“Bình thường khi phòng họp không có người của hội, người ngoài không thể tùy tiện vào.”

“Cảm ơn cậu, làm mất thời gian của cậu rồi.” Cô mím môi bị khô, lấy cốc nước trong cặp ra, nhưng uống hai hớp thì hết.

Cô nuốt cổ họng khô khốc, khó chịu một lúc lâu, cuối cùng lên tiếng hỏi người đối diện: “Gần đây có chỗ nào có nước nóng không?”

Cô nghe Kỷ Diệu nói trường học lắp máy lọc nước ở nhiều nơi, để học sinh có thể lấy nước.

Du Hàn nhìn cô mấy giây, không nói gì, đứng dậy, cầm bình nước trên bàn, đi ra ngoài phòng họp.

Cô cảm thấy lòng rất ấm áp, nhưng lại cảm thấy xấu hổ, vì cô luôn gây phiền phức cho cậu.

Một phút sau, nam sinh cầm bình nước nóng trở về, sau khi đun xong, cậu lấy chiếc cốc trong tủ ra, rót một nửa rồi đặt trước mặt cô.

“Cảm ơn…” Nước vừa đun khói nghi ngút, cô nhẹ nhàng thổi, sau đó cô thoáng thấy một chai nước suối đặt bên cạnh.

Cô kinh ngạc ngẩng đầu, thấy cậu đã ngồi lại chỗ đối diện.

Toàn bộ quá trình không nói một câu nào.

Cô cũng tự hỏi là cậu lấy nước suối ở đâu trong thời gian ngắn như vậy, quay đầu thì thấy một cái hộp nằm dưới đất ở cửa.

Cậu sợ nóng quá cô không uống được, nên cho cô một chai nước để đổ thêm vào…

Cô bất giác nhìn về phía đối diện, đèn trong phòng chiếu vào mặt nam sinh, cậu mím chiếc môi mỏng, sống mũi rất thẳng, từng đường nét trên khuôn mặt đẹp như tượng khắc, cổ áo sơ mi hơi mở rộng, lỗ ra chiếc cổ trắng.

Vừa có nét kiêu ngạo của nam sinh, vừa có sự trưởng thành của đàn ông.

Cô đang muốn thu lại ánh mắt, đúng lúc nam sinh chuyển ánh mắt từ điện thoại sang mặt cô, bốn mắt nhìn nhau.

Sau đó cô nhìn —

Nam sinh đứng dậy lần nữa, đi về phía cô.

Cô hồi hộp trong lòng, mặt đỏ lên, nhanh chóng cúi đầu uống nước che đi sự xấu khổ khi nhìn lén, nhưng cậu ngày càng đến gần, cô hoảng hốt nói: “Tờ chỉ…”

Cô còn chưa nói xong, nam sinh đưa điện thoại ra trước mặt cô.

“Điện thoại.”

“…”

Cô thở phào nhẹ nhõm, cầm lấy, là số điện thoại của Viên Man Hà, bà nói có thể sẽ đến muộn một chút, bị tắc đường, hỏi cụ thể xem cô đang ở đâu.

Sau khi kết thúc cuộc gọi, cô trả điện thoại cho cậu.

Hai người ngồi trong phòng họp, cách một bàn hội nghị, không ai nói gì.

Cô nằm úp mặt trên bàn định chợp mắt một tý, đột nhiên cửa bị đẩy ra.

Cô ngẩng đầu, thấy Bối Sơ Nhan đứng ở cửa, không tin được mở to hai mắt.

“Chị?”

Bối Sơ Nhan vừa tan học thì nhận được điện thoại của mẹ, nói Bối Doanh Doanh bị đau bụng trong người không thoải mái, mẹ nói lát nữa sẽ đích thân đến đón hai đứa, bảo cô đi tìm em gái trước.

Nhưng khi cô đẩy cửa, nhìn qua một cái, ánh mắt rơi vào người Du Hàn, sắc mặt lập tức thay đổi, đáy mắt tràn ngập cảm xúc khó tin, trong ngực có một trận bão tố.

“Sao cậu lại ở đây…”

Du Hàn thấy cô, ánh mắt trở nên lạnh lùng hơn, Bối Doanh Doanh trả lời thay cậu: “Vì vừa rồi họp xong em bị đau bụng, đúng lúc gặp cậu ấy.”

Bối Sơ Nhan kìm nén cảm xúc trong lòng, nhìn về phía em gái nói: “Đi thôi, xe của mẹ đang ở bên ngoài.”

Nói xong xoay người rời đi, Bối Doanh Doanh nhanh chóng đứng dậy, cầm sách lên, nói với Du Hàn: “Tới đi trước, hôm nay cảm ơn cậu…”

-

Lên xe, hai chị em ngồi ghế sau, Viên Man Hà quay đầu nhìn Bối Doanh Doanh, quan tâm hỏi: “Hiện tại còn đau lắm hả?”

“Đỡ hơn nhiều rồi ạ…”

“Đợi tí nữa đưa Nhan Nhan về nhà, mẹ dẫn con đi khám xem sao.”

Bối Sơ Nhan cười, giọng nói dịu dàng: “Không sao, đưa em ấy đi bệnh viện trước đi ạ, tối nay con không nhiều bài về nhà.”



“Được, Nhan Nhan thật ngoan, vậy thì đi bệnh viện trước.”

Trên đường, Bối Sơ Nhan nhắc một chuyện cho Viên Man Hà: “Thứ bảy là ngày kỷ niệm thành lập trường, con muốn mời bố và mẹ đến xem bài diễn thuyết tiếng Anh của con, được không ạ?”

Lúc cô học lớp mười cũng từng tham gia, được giải đặc biệt, nên lần này cô muốn thử thách bản thân lần nữa, trường thông báo có thể mời bố mẹ đến trường, đến xem thi đấu.

Viên Man Hà cười: “Được, mẹ với bố con sẽ sắp xếp, nếu bố con biết chắc sẽ rất vui.”

Bối Sơ Nhan nhếch miệng: “Đấy là đương nhiên, con vẫn luôn là niềm tự hào của bố mà."

Bối Doanh Doanh cúi đầu, không nói một lời, Viên Man Hà hỏi cô: “Doanh Doanh có muốn tham gia thi không, để rèn luyện bản thân?”

Cô ngẩng đầu lên, lắc đầu, còn chưa kịp nói, chị gái bên cạnh đã chen lời: “Mẹ, mẹ đừng làm khó Doanh Doanh những việc em ấy không biết.”

Mẹ chỉ cười, không nói thêm gì nữa, ánh mắt cô nhìn những ánh sáng lấp lánh ngoài cửa sổ, khẽ mím môi.

-

Thời gian trôi qua, công tác chuẩn bị cho lễ kỷ niệm thành lập trường vẫn đang tất bật.

Sáng sớm thứ bảy, là buổi diễn tập cuối cùng cho cuộc thi diễn thuyết, Bối Doanh Doanh và các thành viên khác cũng đến hiện trường.

Tiêu Tử Mặc đến rất sớm, nhìn thấy Bối Doanh Doanh, tiến lên chào hỏi: “Này, ăn sáng chưa?” Nam sinh cười: “Sáng nay tớ mang thêm một túi bánh mì nướng, tớ nghĩ có thể đưa cho cậu.”

“Không cần đâu, cảm ơn…”

“A, cậu ghét bỏ bữa sáng của tớ.”

Cô sững sờ, xua tay giải thích, cậu cười, lấy tay cuốn mấy tờ giấy gõ nhẹ xuống đầu cô, hạ giọng: “Có ai từng nói, cậu rất thú vị chưa?”

Cậu chớp mắt. bước sang một bên, để lại cô gái đang ngây người.

-

Buổi chiều, cuộc thi diễn thuyết đang trong giai đoạn chuẩn bị cuối cùng, các học sinh và phụ huynh đến xem thi đấu lần lượt đi vào.

Bối Doanh Doanh ở cửa tham gia việc lễ tân, bỗng nghe thấy giọng nói của mẹ: “Doanh Doanh —”

Cô quay đầu, thấy Viên Man Hà kéo Bối Hồng đi tới, hôm nay hai người họ đều ăn mặc rất lịch sự.

“Mẹ, bố.”

Bối Hồng gật đầu nhẹ: “Chị con đâu?”

“Chị ấy ở bên trong, để con đưa bố mẹ vào tìm chỗ ngồi.”

Ba người đi vào hội trường, Bối Sơ Nhan đang ngồi trên ghế quay đầu thì thấy bọn họ, vội vã kích động chạy đến, ôm lấy Bối Hồng với Viên Man Hà: “Cảm ơn bố mẹ đã đến xem.”

“Nhan Nhan hôm nay đẹp thật…”

Bối Sơ Nhan nắm tay bọn họ, kéo bọn họ vào, Bối Doanh Doanh chậm rãi thu lại ánh mắt, tiếp tục công việc.

Một lát sau, cuộc thi diễn thuyết chính thức bắt đầu, Bối Sơ Nhan là người xuất hiện thứ ba từ dưới lên, hôm nay cô mặc một bộ váy dài màu lam nhạt rất đẹp, dịu dàng ngọt ngào, khi đứng trên sân khấu thì ngay lập tức thu hút sự chú ý của mọi người.

Cô cất giọng, tiếng Anh chuẩn trôi chảy chậm rãi cất lên, trầm bổng du dương, các chuyển động của cơ thể cũng rất phong phú.

Bối Doanh Doanh đứng bên trái sân khấu, nhìn cô diễn thuyết, dần dần lơ đễnh.

Cho đến mấy phút sau, khi bên tai vang lên tiếng vỗ tay cô mới được kéo từ ký ức trở về hiện thực.

Bên dưới có người điên cuồng kêu “Nữ thần”, Bối Sơ Nhan mỉm cười cúi đầu, giờ phút này cô chói mắt như một ngôi sao, rất bắt mắt.

Dưới khán đài, Bối Hồng và Viên Man Hà nhìn con gái, trên mặt cười tràn ngập niềm tự hào, Bối Sơ Nhan đi xuống sân khấu, Bối Hồng đứng lên ôm con gái.

Bối Doanh Doanh nhìn Bối Sơ Nhan tài giỏi hơn mình gấp trăm lần, nỗi buồn trong lòng như vỡ òa.

Nếu không biết trước về mối quan hệ của hai bọn họ, từ nhỏ đến lớn rất ít người biết cô và Bối Sơ Nhan là chị em, cô nhớ mỗi năm ăn tết, người thân và bạn bè đến nhà chơi, Bối Sơ Nhan ở trước mặt mọi người hát nhảy nói những lời ngọt ngào khiến người ta yêu thích, còn cô chỉ ngồi im lặng một bên, không nói một câu.

Thậm chí có người cho rằng cô bị trầm cảm, bảo Viên Man Hà mang cô đến bệnh viện.

Cô như thế này, xong những người khác luôn thiên vị chị gái, như một vòng luẩn quẩn, khiến cô ngày càng khép mình hơn.

Vết thương ở tai, càng khiết cô tuyệt vọng.

Cô nhớ kỹ cô từng nghe lén người khác nói chuyện: “Mạn Hà đúng là đáng thương, ban đầu tưởng có thể sinh ra con trai, không ngờ lại là con gái, lại còn bị tàn tật, vô dụng…”

Trong mắt người ngoài, cô chính là đồ thừa trong gia đình này.

Bối Doanh Doanh cúi đầu, lau nước mắt, lặng lẽ đi ra ngoài từ cửa sau của hậu trường, thoát khỏi bầu không khí ngột ngạt này.

Hoàng hôn bắt đầu lặn, đang nhấp nhô ở sau những dãy núi làm những đám mây nhuộm một lớp đỏ.

Cô đi ra ngoài, đi ngang qua một tòa nhà đang xây dựng, đang cúi đầu, không nghe thấy người công nhân phía trước đang lái một chiếc xe máy chạy nhanh về phía cô, còi xe kêu mấy lần, cô vẫn đang không chú ý.

Đến khi cô phản ứng lại, ngẩng đầu nhìn thấy, con ngươi co lại trong nháy mắt, bỗng bị kéo vào một cái ôm ấm áp.

Cô bị kéo sang một bên, xe máy gần như lướt qua cô, tim cô đang đập thình thịch, cô ngẩng đầu, đập vào mắt lại là khuôn mặt lạnh lùng của Du Hàn.

Nam sinh vốn đã để ý đến cô từ trong hội trường, lúc thấy cô lơ đãng nhìn Bối Sơ Nhan đứng trên sân khấu, cậu đã đoán được sơ sơ.

Không biết vì sao, thấy cô ra ngoài, cậu lập tức đi theo.

Vì vậy nhìn thấy cảnh này.

“Du Hàn…” Cô dựa đầu vào ngực cậu, tim đập chậm một nhịp.

Nam sinh nhìn cô, khẽ cau mày, nói nhỏ:

“Đồ ngốc.”

Sau đó cậu buông tay, cô lùi lại một bước, đầu ngón tay nắm lấy vạt áo, có chút không biết làm gì: “Cậu… sao cậu lại ở đây…”

Du Hàn nhìn đồng hồ, trầm giọng hỏi: “Bây giờ công việc kết thúc rồi à? Đi lang thang ở đây làm gì, còn bị phân tâm?”

Cô cắn môi ảo não: “Xin lỗi.” Mặc dù cô chỉ giúp trong phạm vi của bản thân, nhưng dù sao cuộc thi diễn thuyết còn chưa kết thúc.

Nam sinh nhìn dáng vẻ cúi đầu của cô, kiềm chế cảm xúc, nói chậm:

“Về đi.”

Cậu xoay người rời đi, cô lập tức đuổi theo. Cô đi bên cạnh cậu, im lặng, một lúc sau, nam sinh đang im lặng đột nhiên nói:



“Đừng để chuyện không quan trọng ảnh hưởng đến tâm trạng, sẽ ảnh hưởng đến hiệu suất làm việc.”

Cô sững sờ mấy giây, mặc dù không biết tại sao cậu nói với cô như vậy, nhưng vẫn bị những lời này đâm vào tim.

Cô gật đầu, do dự mấy giây nhẹ giọng hỏi: “Du Hàn, nếu như người xung quanh cậu cứ so sánh cậu với người khác… Cậu sẽ làm gì?”

Nam sinh nhìn về cô gái đang cúi đầu bên cạnh, mấy giây sau dưới ánh mắt, nhìn về phía trước.

“Vậy thì trở lên mạnh mẽ hơn, dẫm đạp những người coi thường mình dưới chân.”

-

Vì lễ kỷ niệm thành lập trường, nên phòng trưng bày của hội trường trưng bày rất nhiều tài liệu, hình ảnh và video, cho thấy lịch sử sáu mươi năm từ khi thành lập trường Nhất Trung cho đến nay, đến thăm nơi đây hôm nay, có rất nhiều người ở trường đại học và cao đẳng, các quan chức thành phố.

Bối Sơ Nhan nhận được thông báo của thầy giáo nên đến rất sớm, sau phần thi diễn thuyết hôm nay, phải làm một trong những đại diện học sinh xuất sắc nhất cùng đi tham quan, giao lưu với các giáo sư ngoài trường.

Còn đi cùng toàn bộ các thành viên Hội học sinh.

Nhưng đây là bí mật, thầy giáo nhìn tướng mạo và khí chất của cô là tốt nhất, nên giao nhiệm vụ quan trọng nhất cho cô, chút nữa toàn bộ quá trình tham quan, cô chủ yếu kể lại lịch sử của trường cho khách mời.

Đây là một cơ hội hiếm có, ban lãnh đạo nhà trường đều có mặt, cô có thành tích xuất sắc, đại diện cho Nhất Trung.

Nhóm người đông đúc tập hợp và chờ đợi ở phòng triển lãm, mấy người của Hội học sinh thấy Bối Sơ Nhan, nhiệt tình chào hỏi:

“Chủ tịch Bối, vừa rồi em nghe bài diễn thuyết của chị rồi, rất tuyệt.”

“Đúng vậy, lâu rồi không gặp, em nhớ chị lắm đấy.”

Bối Sơ Nhan lúc trước là Chủ tịch Hội học sinh, những người này từng hoạt động trong hội lúc cô làm chủ tịch.

Cô cười, ánh mắt rơi vào người Du Hàn đang im lặng bên cạnh, kìm nén cảm xúc.

Cậu ta ghét cô lắm sao?

Bối Sơ Nhan nghĩ đến màn thể hiện xuất sắc của bản thân sau ít phút nữa, vênh mặt lên một cách tự hào.

Sau một thời gian chờ đợi, bọn họ cuối cùng cũng nhìn thấy thư ký hiệu trưởng dẫn một nhóm người đi vào cửa.

Toàn bộ mọi người đều đứng ngay ngắn, ngẩng cao đầu ưỡn ngực, chuẩn bị sẵn sàng.

Nhưng bọn họ chưa từng nghĩ tới —

Chuyến tham quan này, còn có cả khách nước ngoài.

Bối Sơ Nhan không biết bọn họ có lai lịch như thế nào, chỉ biết hiệu trưởng thỉnh thoảng nói chuyện với họ, trên mặt luôn mang theo nụ cười.

Thầy giáo cũng không nhận được tin này, sững sờ một chút rồi nhỏ giọng dặn dò:

“Tý nữa tốt nhất em dùng tiếng Anh giao tiếp với bọn họ, được chứ?”

“A…” Cô ngây người, vì cô hoàn toàn không chuẩn bị trước!

Thầy giáo vỗ vai cô, cười: “Vừa rồi trên sân khấu, em nói tiếng Anh rất tốt. Thầy tin vào thực lực của em.” Trong lòng của mọi người, Bối Sơ Nhan là người toàn năng.

Giờ phút này Bối Sơ Nhan cảm thấy sau lưng mình đầy mồ hôi, đầu óc trống rỗng.

Khi đoàn học sinh đại diện đi đến trước mặt lãnh đạo trường, Bối Sơ Nhan là người đại diện để chào hỏi, lời mở đầu được chuẩn bị từ trước đọc rất trôi chảy, nhưng khi bắt tay với mấy vị khách nước ngoài, cô chỉ chào hỏi bằng mấy câu đơn giản, ai biết được rằng khi cuộc trò chuyện tiếp tục, lại bắt đầu gặp khó khăn.

Nửa ngày hai câu nói đầy đủ cũng không rõ.

Đôi khi, học tốt tiếng Anh và giao tiếp tốt với người nước ngoài là hai chuyện khác nhau.

Lãnh đạo nhà trường và thầy cô giáo bên cạnh, chỉ có thể xấu hổ cười: “Đi thôi, chúng ta vào trong từ từ tham quan.”

Trong số họ có một người đàn ông nước ngoài, tên là Jack, ôm một cô bé tóc vàng mắt xanh, khoảng bốn, năm tuổi, là con cái của anh ấy. Hai bố con đi tham quan phòng triển lãm, Bối Sơ Nhan chịu trách nhiệm nói chuyện với họ.

Anh ấy hỏi cô một câu liên quan đến lịch sử của trường, nhưng Bối Sơ Nhan nghe xong, sắc mặt cứng đờ.

“Sorry… pardon.”

“I wonder why schools were rebuilt at that time.”

“Hmm… because… there was a flood in the school that year, and, and…”

Jack nghe xong như lạc vào sương mù, sau đó mỉm cười, hiểu được khó khăn của cô, cuối cùng vẫn để người phiên dịch đi cùng lên tiếng.

Các đại diện học sinh xuất sắc và hội học sinh đều thấy cảnh này, khiến cho Bối Sơ Nhan xấu hổ tột cùng.

Vừa rồi cô ở trên sân khấu rực rỡ bao nhiêu, thì giờ phút này mất hết mặt mũi.

Lãnh đạo trường bên cạnh nhìn biểu hiện của Bối Sơ Nhan, trên mặt lộ rõ vẻ không hài lòng, ngay cả thầy giáo cũng cảm thấy đau khổ vì sắp bị liên lụy.

Bọn họ tiếp tục đi về phía trước, con gái của Jack nhìn quanh phòng triển lãm lớn rộng lớn, như thể khám phá ra thế giới mới.

Sau đó con bé đột nhiên nhìn thấy một quả địa cầu 3D khổng lồ phía trước, vui vẻ hất tay bố ra, chạy đến phía trước, Jack gọi con bé: “Alisa —”

Nhưng Alisa chạy quá nhanh, vô tình trượt chân ngã xuống đất, mọi người thấy cảnh này, một số người không hẹn cùng tiến lên phía trước.

Không ngờ trước ánh mắt bao người, một cô gái chạy lên đầu tiên, đỡ cô bé.

“How are you? Does it hurt?” Bối Doanh Doanh ngồi xổm trước mặt cô bé dịu dàng hỏi.

Bối Sơ Nhan thấy Bối Doanh Doanh đột nhiên xuất hiện ở phía xa, đầu cô như bị đập mạnh, cảm thấy đầu óc choáng váng.

Nó sao lại xuất hiện ở đây?

Nhiều người nghe thấy giọng nói của Bối Doanh Doanh, ánh mắt sáng lên: “Wow, phát âm tiếng Anh của cô ấy khá chuẩn…”

Tác giả có lời muốn nói:

Chương sau, Doanh Doanh sẽ vả mặt chị gái! Chờ đấy!



Đôi lời của edit: Trình độ tiếng anh của tôi không tốt lắm nên mấy đoạn tiếng anh mọi người tự hiểu với nhau nha T.T hoặc bạn nào có lòng tốt dịch xong gửi cho tui với ????????



Link WordPress: https://wp.me/PdzgJh-e4

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Ngoan, Đừng Sợ Anh

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook