Ngoan, Đừng Sợ Anh

Chương 16: Xin lỗi vì đã bảo cậu rời xa tôi

Mộ Nghĩa

03/04/2022

Nhóm người Du Hàn đi vào trong rừng, mỗi người chia ra một hướng bắt đầu tìm kiếm.

Anh không gấp gáp chạy đi tìm kiếm mà đứng ở chỗ lần cuối cùng Bối Doanh Doanh và Kỷ Diệu gặp mặt, cần thận quan sát bốn phía.

Vì sao cô đột ngột biến mất.

Anh mô phỏng theo tư duy của Bối Doanh Doanh, anh đứng nhìn một hồi thấy phía bên kia có nhiều củi, cũng rất nhanh phát hiện đống lá trên đất che lấp chỗ đất lỡ bên dưới, anh đi dọc theo con dốc đó, cuối cùng cũng thấy được dấu chân.

Sau đó anh nhìn thấy trên đất có mất tờ khăn giấy, trên đó còn có vết máu còn rất mới.

Lòng anh lại chùng xuống, anh có thể đoán được khả năng lớn cô sẽ bị thương. Mà ở đây, con dốc này dễ đi xuống nhưng để trèo lên thì rất khó, chỉ có thể đi đường vòng để đi lên.

Vậy bây giờ... Cô đang ở đâu?

Du Hàn tiếp tục đi về phía trước, cảm giác như có ai đang bóp chặt trái tim của anh, khiến anh không thể nào thở nổi.

Rừng sâu núi thẳm, lạc đường trong đêm tối, nhiệt độ chợt giảm mạnh, thậm chí còn có những nguy hiểm khôn lường.

Cô vốn rất nhát gan, lúc này còn bị thường, có phải cô đang khóc không.

Anh nắm chặt tay thành nắm đấm, ép buộc bản thân phải tỉnh táo không thể suy nghĩ lung tung. Anh không dám phí thêm một giây phút nào, bắt đầu ước tính địa hình ở đây. Từ nơi này ra khỏi rừng cây chỉ mất mười phút, vậy rất có khả năng cô đi lạc vào sâu bên trong rừng.

Anh đi sâu vào trong rừng tìm cô, đi được khoảng mười phút--

Cuối cùng anh cũng nhìn thấy được một chùm ánh sáng yếu ớt.

Anh tưởng là những người cùng đi tìm với anh, đến khi bàn tay đang rọi đèn chiếu sáng bóng dáng của Bối Doanh Doanh, sự lo lắng khôn nguôi trong lòng anh cuối cùng cũng được thả lỏng, anh nhanh chóng chạy về phía cô.

Anh hét lớn tên của cô, chạy vọt đến trước mặt cô, cô gái nhỏ ngẩng đầu lên nhìn anh, bất ngờ đến mức có chút hoảng hốt.

"Du Hàn..."

Anh thấy hốc mắt cô đỏ bừng, trên gương mặt có hai dòng nước mắt, khuôn mặt nhỏ trắng bệch. Trên người khắp nơi đều có tổn thương, dây thần kinh căng cứng trong đầu anh đột nhiên đứt đoạn. Anh không nói hai lời, kéo cô vào trong lòng.

"Không sao rồi đồ ngốc, tôi đến rồi."

Anh kéo lấy gáy của cô, để cô tựa lên vai anh, ôm cả thân hình nhỏ nhắn của cô vào trong ngực che chở vỗ về cô.

Vòng tay của anh ấp áp có lực, lập tức tan tan tất cả sợ hãi cùng cơn rét lạnh trong người cô lúc này. Anh mang đến một cảm giác an toàn mãnh liệt, chóp mũi của cô cay cay, nắm chặt lấy ống tay áo, nhỏ giọng thút thít.

May quá, anh đến tìm cô rồi...

Cô gái nhỏ khóc đến mức cả người run bần bật, giống như kim châm đâm vào tim Du Hàn. Anh nhíu mày, đôi môi mỏng mím thành một đường thẳng, nhè nhẹ vỗ về lưng cô, cho cô sự an ủi dịu dàng.

Đợi đến khi cảm xúc của cô ổn định lại, anh bắt đầu xem xét vết thương trên người cô. Lúc nhìn đầu gối của cô anh ngẩn cả người: "Sao lại bị thương nghiêm trọng thế này?"

Cô hít mũi một cái, "Lúc mình lăn từ trên sườn dốc xuống, đập phải một hòn đá..."

"Hôm nay cậu bị trật chân, vì sao không nói với tôi?"

Nếu như anh biết, tuyệt đối sẽ không đi nhanh như vậy. Nghĩ đến việc cả ngày hôm nay cô nhịn đau leo lên đỉnh núi, anh cực kỳ ân hận.

Anh cởi áo sơ mi và áo khoác ngoài, băng bó đơn giản để cầm máu cho cô. May mắn thay, anh mang theo một chiếc áo khoác khác để có thể mặc cho cô.

Anh giúp cô kéo khóa áo khoác, cúi đầu nhìn cô, còn không quên giáo dục: "Một mình cậu đi ra ngoài sao không cầm theo điện thoại hả, đã vậy còn chạy lung tung? Với lại cho dù bị thương lại không nắm rõ địa hình ở đây, thì phải ngồi tại chỗ chờ đợi người đến tìm."

Cô gật đầu lia lịa, dáng vẻ ngoan ngoãn nghe lời anh không thể nói thêm lời trách cứ nào.

Dù sao thì những đau đớn này không phải cô muốn có.

Anh đứng lên, gọi điện thoại có nhóm Tăng Đống và mấy bạn đi tìm trong lớp, bảo bọn họ quay về lều, anh sẽ đưa cô an toàn trở về.

Sau khi cúp điện thoại, quay đầu nhìn vào đôi mắt của cô.

"Xin lỗi cậu, có phải mình lại gây thêm phiền phức cho mọi người không..."

Anh nhíu chặt lông mày, đi đến trước mặt cô, dịu dàng mở miệng:

"Không sao, người cậu làm phiền nhất là tôi đây."

Anh đỡ cô đứng dậy, sau đó ngồi xổm xuống trước mặt cô, "Lên đi."

Cô sững sờ, sau đó ngoan ngoãn ghé lên lưng anh, anh dễ dàng đứng lên, ước lượng cân nặng của cô một chút sau đó nói: "Cậu lấy đèn pin soi đường giúp tôi."

"Ừm..."

Hai người im lặng đi về phía trước, Bối Doanh Doanh vòng tay ôm cổ anh, đầu nhẹ nhàng đặt lên vai anh, cô có thể ngửi thấy mùi hương rất dễ chịu trên áo anh.

Cô suy nghĩ, đây là lần đầu tiên bọn họ nói chuyện trong một tuần này.

Cô từng có ý muốn chủ động giải thích với anh, nhưng anh vẫn luôn lạnh lùng khiến cô cảm thấy bản thân không thể cứu vãn được khoảng trống giữa hai người bọn họ. Cô cho rằng cho sau này bọn họ sẽ không gặp nhau nữa, anh sẽ không dạy cô học toán nữa, sẽ không nói chuyện phiếm với cô, rồi bọn họ sẽ không còn là bạn của nhau nữa.

Anh cũng giống như đa số người khác, chán ghét cô.

Du Hàn bước đi, dần dần cảm giác trên bả vai ướt át, khi anh kịp phản ứng, bước chân bỗng dừng lại.

Anh đi được một lúc, nhìn thấy phía trước có một khối đá cũ gồ lên, anh đi qua đó để cô ngồi xuống tảng đá, rồi quay người nhìn thấy vệt nước mặt trên mặt cô, cô đúng là đang khóc.

Trái tim anh lại bị cô làm cho rối loạn không yên.

Vài giây sau, anh thở dài, ngồi xuống chỗ ngồi lên của mỏm đá, sau đó nắm chặt của cô --

Kéo cô ngồi lên đùi anh.

Cô gái nhỏ mở to hai mắt, vẻ mặt ngốc trệ nhìn anh. Cô cảm giác được một tay của anh ôm lấy eo cô, môt tay khác đưa lên lau nước mắt trên mặt cô.

"Sao lại khóc rồi? Vết thương đau lắm à."

Cô sững sờ, khẽ lắc đầu, anh cụp mắt nhìn cô, giọng anh khàn khàn: "Nghe lời, không cho phép cậu khóc."

Đợi một lúc chờ cô từ từ bình tĩnh lại, anh kéo đầu cô tựa vào trong lồng ngực của mình. Im lặng một lúc, có một giọng nói vang lên trên đỉnh đầu của cô:

"Bối Doanh Doanh, xin lỗi -- "

"Tôi rút lại lời nói đó."

Nhịp tim của cô gái nhỏ đập liên hồi, giống như con hươu nhỏ chạy loạn. Cô ngẩng đầu đối diện với con ngươi thâm thúy tĩnh mịch của anh.

"Lời gì..."

Hầy kết của anh chuyển động, chậm rãi mở miệng: "Bảo cậu rời xa tôi."

Anh vốn cảm thấy bản thân là loại người bẩn thỉu, không xứng đứng bên cạnh cô.

Nhưng sau đó khi cô thật sự rời xa anh rồi, anh mới nhận ra, anh không thể chịu đựng điều này xảy ra.

Làm chuyện trái với lòng mình, anh sẽ phát điên mất.

Cô nghe lời này của anh, cảm giác giống như trong đầu có thứ gì đó nổ tung. Trong lòng nổi lên một cơn sóng lớn, cô thì thào: "Cậu... Cậu không ghét mình sao?"

"Cậu cảm thấy biểu hiện bây giờ của tôi là đang ghét cậu sao?"

Cô ngẩn người, nghe thấy anh tiếp tục nói: "Trước đó nói những lời nặng lời như vậy với cậu, là tôi không đúng."

Một lúc sau, cô gái nhỏ nắm chặt góc áo của anh, nói một câu rất nhỏ: "Thật ra..."

Anh không nghe rõ, cúi đầu xuống thấp hơn, "Hửm, cậu nói lại lần nữa xem, tôi không nghe rõ."

Mặt của cô đỏ lên, sau đó cố lấy dũng khí, cánh môi mềm xích lại gần bên tai anh.

"Thật ra trong lòng của mình cậu...Cực kỳ tốt, cho dù những người kia có nói thế nào, mình cũng không quan tâm."

Du Hàn nghe vậy, anh run lên một cái, cảm giác đáy lòng của anh như có một cái gì đó sụp đổ, lời nói của cô làm cho anh hoàn toàn chấn động.

Sau đó, ở nơi cô không nhìn thấy, khóe miệng anh cong lên: "Ừm, biết rồi."

-

Trong chỗ lều trại tập trung, rất nhiều chia nhau ra đi tìm Bối Doanh Doanh, chỉ có vài người ở lại phụ trách nấu cơm cùng mấy bạn nữ khá nhát gan.

Tư Quỳ kéo cái ghế ngồi trước đám lửa đang cháy rừng rực, bực bội mở miệng: "Cậu nói xem sao con nhỏ Bối Doanh Doanh này phiền phức thế nhỉ, chẳng lẽ không biết xung quanh đều là rừng cây rậm rạp à, làm cho bây giờ chúng ta bị trễ mất giờ ăn cơm."

Liên Lâm và Liễu Tuyết ở bên cạnh cũng gật đầu hùa theo: "Cậu ta đi lạc rồi cũng không biết nhóm Du Hàn có thể tìm ra không, có khi không tìm thấy còn nguy hiểm đến bản thân các cậu ấy."

"Mình thấy rõ ràng báo cảnh sát là cách tốt nhất rồi, đêm hôm khuya khoắt nếu bạn học có xảy ra chuyện gì, người nào chịu trách nhiệm..."

Bọn họ đang oán trách, phía sau vang lên giọng nói tức giận của một bạn nữ: "Mẹ nó, ba người các cậu nói xong chưa thế, lải nhải không ngớt!"

Tư Quỳ quay đầu thấy Trịnh Hy vừa rửa sạch nồi, đang đứng phía sau, hưng dữ nhìn chằm chằm bọn họ.

Không biết tại sao nhưng Tư Quỳ lại cảm thấy chột dạ, "Làm gì thế, bọn tôi cũng đâu nói cậu."

"Các cậu có chút tính người không thế hả? Bây giờ Bối Doanh Doanh rất có thể bị nguy hiểm đến tính mạng, vậy mà mấy cậu vẫn ngồi đây nói này nói kia được? Lòng dạ ác độc đến vậy là cùng?"

"Tôi..."

Trịnh Hy tức giận chỉ trích bọn họ, "Báo cảnh sát rồi chờ bọn họ đến nơi, thế thì phải đợi bao lâu đây? Nói không chừng trong lúc đó..." Trịnh Hy nhếch miệng cười cười, "Sau này một ngày nào đó đến lượt ba người các cậu mất tích, để xem người khác có ở sau lưng châm chọc các cậu như này hay không nhé."

Trịnh Hy bỗng đạp lên cái ghế Tư Quỳ đang ngồi, "Đứng lên, tôi phải nấu cơm, qua một bên đợi đi!"

Ba nữ sinh này bị Trịnh Hy quát vừa tức vừa sợ, đứng lên đi qua một bên.

Đúng lúc này, mấy nhóm phân ra đi tìm quay lại, "Nhận được thông báo, Du Hàn tìm được Bối Doanh Doanh rồi!"

Hai mắt Trịnh Hy sáng lên, "Quá tốt rồi!"

"Nhưng mà nghe nói Bối Doanh Doanh bị thương nghiêm trọng lắm, các cậu có ai mang theo thuốc không?"



Có mấy nữ sinh sốt sắng giơ tay lên, "Có, để mình đi lấy..."

Không bao lâu sau, nhóm Kỷ Diệu, Tăng Đống và một số bạn học khác đều trở về, Kỷ Diệu có hơi sốt ruột, hỏi: "Sao Du Hàn và Doanh Doanh vẫn chưa trở lại?"

Trịnh Hy lắc đầu, Tăng Đống an ủi: "Không sao đâu, có anh Hàn ở đó, chắc chắn không có chuyện gì."

Mọi người yên tâm tiếp tục chuẩn bị cơm tối, lúc này có bạn học hô lên -- "Bọn họ trở về rồi!!!"

Mọi người đồng loạt nhìn sang, thấy Du Hàn cõng Bối Doanh Doanh, từng bước một đi về phía bọn họ.

Kỷ Diệu là người đầu tiên chạy lên trước, đau lòng nói: "Doanh Doanh, cậu làm mình sợ muốn chết, xin lỗi cậu tất cả đều tại mình..."

Bối Doanh Doanh nắm chặt tay cô bạn, cười ngọt ngào.

"Không sao, không phải mình đã trở về an toàn rồi sao?"

Du Hàn đặt Bối Doanh Doanh ngồi xuống cái ghế để trước lều, lúc này mấy người Trịnh Hy cũng đi đến, nhìn vết thương của cô.

"Xin lỗi, không biết chân cậu bị thương còn để cậu đi nhặt củi." Trịnh Hy nhíu mày.

"Không sao đâu."

Tăng Đống ở bên cạnh cũng vội thở pháo một hơi, "Cảm ơn trời đất, không có bị gì nguy hiểm lắm, Bối Doanh Doanh cậu không biết vừa rồi anh Hàn căng thẳng như thế nào đâu, chỉ sợ cậu xảy ra chuyện gì..."

Bối Doanh Doanh ngẩng đầu nhìn về phía Du Hàn, sắc mặt ửng đỏ.

Du Hàn trầm giọng mở miệng: "Đừng nói chuyện nữa, các cậu dẫn cậu ấy đi thay quần áo sạch đi, sau đó dùng nước sạch và thuốc rượu để xử lý vết thương, đặc biệt là ở đầu gối, không thể để lâu được."

Kỷ Diệu dẫn Bối Doanh Doanh đi vào trong lều vải, Bối Doanh Doanh lấy quần áo sạch sẽ từ trong balo ra, thay quần áo sau đó nhìn điện thoại của cô có rất nhiều cuộc gọi nhỡ.

Trong lòng cô áy náy: "Tại mình hôm nay đi lung tung..."

Kỷ Diệu sờ đầu của cô: "Tha cho cậu lần này, lần sau không được như vậy nữa nhé." Sau đó cô ấy nói tiếp, "Lần này cậu và Du Hàn làm hòa chưa?"

Bối Doanh Doanh ngây người: "Sao cậu biết..."

"Mình đâu có ngốc, cả ngày hôm nay hai người các cậu không nói chuyện, trước đó còn tự nhiên đổi chỗ ngồi." Cô ấy hạ giọng xuống, xích lại gần bên tai Bối Doanh Doanh nói nhỏ giọng nói một câu.

Bối Doanh Doanh nghe xong, mặt đỏ rực thành quả hồng nhỏ: "Không có đâu, cậu đừng đoán mò!"

Hai cô gái cười đùa, bọn họ nhìn thấy Trịnh Hy đang đứng trước cửa lều, Trịnh Hy thu lại vẻ khác thường dưới đáy mắt, mỉm cười nói với Bối Doanh Doanh: "Ra đây xử lý vết thương nào."

Bối Doanh Doanh ngồi xuống ghế, Trịnh Hy ngồi xổm trước mặt cô, cởi áo sơ mi bọc quanh đầu gối ra, sau đó ngước mắt nhìn cô: "Sẽ hơi xót đấy, cậu chịu đựng chút."

Nước chầm chậm chảy qua cô, cô hơi nhíu mày, hít một hơi lạnh, lúc này vừa quay đầu thấy Du Hàn đang đi về phía cô.

Cô lập tức khôi phục lại biểu cảm bình thường.

Du Hàn đi đến bên cạnh cô, thấy cô gái nhỏ đang cố giả vờ bĩnh tĩnh, anh đè khóe miệng đang cong lên, sau đó lên tiếng:

"Cậu đưa thuốc cho tôi đi, đúng lúc tôi đang rảnh, cậu đi giúp làm việc khác đi."

Bối Doanh Doanh: ???

Trịnh Hy hơi sửng sốt, sau đó đưa thuốc cho anh: "Da con gái rất mỏng, cậu nhẹ tay một chút."

Trịnh Hy quay người rơi đi, đi được mấy phút cô ấy quay đầu nhìn bọn họ một chút, cô ấy thấy Du hàn nửa quỳ trước mặt Bối Doanh Doanh, trên mặt anh là biểu cảm dịu dàng mà cô ấy chưa từng nhìn thấy.

Trịnh Hy chậm rãi thu hồi ánh mắt.

Bối Doanh Doanh ở bên này đột nhiên thấy anh xuất hiện, khuôn mặt nhỏ lại bắt đầu đỏ lên, anh lấy tăm bông chấm vào thuốc xanh, sau đó một tay anh giữ lấy cổ chân mảnh khảnh của cô.

Anh ngẩng đầu nhìn cô: "Đau thì nói."

"Ở trước mặt tôi không cần phải cố nhịn đâu."

Anh bôi thuốc, cô nhăn cái mũi, "Cậu bôi nhẹ một chút..."

Giọng nói của cô nhẹ nhàng như thể đang làm nũng, giống như vừa rồi khi anh ôm lấy vòng eo nhỏ nhắn không đủ một nắm của cô, lúc đó lòng anh cũng nóng lên như thế này.

Anh cố gắn thả lỏng lực tay, đang bôi thuốc thì nghe thấy giọng nói lo lắng của cô: "Du Hàn, vết thương này sẽ không để lại sẹo chứ..." Nếu như có sẹo mặc váy sẽ rất xấu.

"Thành sẹo để lưu lại một bài học cho cậu."

"..." Dỗi.

Anh không đùa cô nữa, "Không sao đâu, sẽ không để lại sẹo, cho dù có để lại sẹo... Cũng sẽ không ảnh hưởng đến vẻ đẹp của cậu."

Cô sửng sốt, chợt cười híp mắt.

Sao người này biết ăn nói thế nhỉ

Cử chỉ thân mật của hai người bên này, bị những bạn học ở phía xe nhìn thấy hết, gây lên một trận chấn động.

"Mẹ nó, Du Hàn tự mình bôi thuốc cho Bối Doanh Doanh! Từ khi nào mà quan hệ của hai người bọn họ tốt như vậy?"

"Đúng vậy, không phải mấy ngày trước Bối Doanh Doanh còn chuyển chỗ sao? Nói không chừng Du Hàn làm vậy chỉ vì xuất phát từ lòng tốt của cậu ấy thôi?"

"Lòng tốt? Cậu đang đùa mình đó à? Từ khi Du Hàn có lòng tốt với một bàn học nữ như vậy chứ, mà còn có hành động bôi thuốc thân mật như vậy..."

"Không thể nào đâu, không thể nào, các cậu tuyệt đối đừng suy nghĩ nhiều, Du Hàn mà thích Bối Doanh Doanh thì mình sẽ ăn cứt! Mấy hôm trước Du Hàn còn diễn thuyết về chuyện không được yêu sớm đó."

"Cũng đúng, tuyệt đối không có khả năng đó..."

Đề tài này cứ như vậy mà kết thúc, mà ở bên kia Du Hàn bôi thuốc xong, đứng dậy hỏi cô có đã đói bụng chưa.

Cô gật đầu như giã tỏi, anh nói để anh đi xem có gì để ăn không rồi lấy cho cô.

Du Hàn đi qua chỗ nấu ăn, Tăng Đống và Lạc Phàm đi theo, giọng điệu trêu chọc cực kỳ rõ ràng: "Anh Hàn, sao tự dưng anh lại đối tốt với Bối Doanh Doanh vậy? Mấy ngày nay anh còn thờ ơ với người ta mà?"

Du Hàn liếc cậu ta một cái: "Mày quản cũng nhiều đó."

"Không phải là em đang quan tâm anh à."

"Mày vẫn nên quan tâm bản thân mày hơn đi, buổi tối hôm nay trước khi đi ngủ nhớ khóe kéo lều vải kỹ vào, cẩn thận có thứ gì đó bò vào."

Đầu gối của Tăng Đống như muốn nhũn ra, "Mẹ nó, anh Hàn... "

Sau khi Du Hàn rời đi, Lạc Phàm nhìn Tăng Đống bị dọa sợ, gõ mạnh lên đầu cậu ta một cái, "Mày không biết xấu hổ à, mày to xác thế này mà cũng sợ à?"

"Chỉ có mày gan lớn thôi." Tăng Đống khó chịu hừ một tiếng, cậu ta nhìn bóng lưng Du Hàn, nói sang chuyện khác: "Mày không cảm thấy tâm trạng của anh Hàn đột nhiên thay đổi trở nên tốt hơn sao?"

Lạc Phàm cười cười: "Có thể không tốt được sao? -- Bạn cùng bàn nhỏ của anh ấy đã trở về rồi."

-

Sau khi Bối Doanh Doanh lấp đầy bụng thì đã gần đến mười giờ rồi, cả người cô đều cảm thấy mệt mỏi, Kỷ Diệu cũng thúc giục cô nhanh đi nghỉ ngơi.

Sau khi đi rửa mặt xong, lúc quay lại thấy Du Hàn đứng trước cửa lều, đang cầm một cây gây gỗ gõ gõ.

Cô đi lại gần anh hiếu kỳ hỏi: "Cậu đang làm gì thế?"

Anh không trả lời, một lúc sau anh đưa cây gậy đã chuẩn bị xong cho cô, "Thử một chút xem."

Cô nhìn cây gậy gỗ, hai giây sau mới kịp phản ứng: "Gậy trống?"

Cô thử đi vài bước, cảm giác rất chắc chắn, không quá khó để đi lại.

"Du Hàn cậu thật giỏi." Cô cười híp cả mắt lại, đôi mắt cong thành vầng trăng khuyết.

Anh thu hết cảnh đẹp vào mắt rồi nhìn qua chỗ khác, hai tai đỏ lên, "Ngủ sớm một chút."

"Ừm, ngủ ngon."

Cô trở lại trong lều vải, Kỷ Diệu đã nằm xuống nghịch điện thoại, thấy cô đi vào Kỷ Diệu lập tức kích động: "Sáng mai chúng ta cùng đi xem mặt trời mọc đi!"

"Ngắm mặt trời mọc?"

"Đúng vậy, quan cảnh buổi sáng ở núi Thiên An cực kỳ đẹp đó, ngày mai khoảng năm giờ chúng ta dậy là đẹp, cậu có muốn đi cùng mình không?"

Bối Doanh Doanh nghe xong đang định gật đầu, Kỷ Diệu đột nhiên nhớ ra: "Không được, chân cậu đang bị thương!"

Bối Doanh Doanh đáng thương: "Mình cũng muốn đi..."

"Không được, cậu đã bị thương như thế này rồi, đêm nay nghỉ ngơi cho tốt vào." Kỷ Diệu sờ đầu của cô, "Ngoan."

"..." Muốn khóc quá.

Cô nằm vật ra đệm, nghiêng người mở điện thoại, nghĩ nghĩ một lúc, cô nhắn tin cho Du Hàn:

[Sáng ngày mai cậu có đi ngắm mặt trời mọc không?]

Đầu bên kia trả lời: [Không, cậu muốn đi?]

Bối Doanh Doanh: [Ừ, mình muốn đi! Mình nhất định phải leo lên được đó.]

Du Hàn: [Cậu còn đang bị thương.]

Bối Doanh Doanh rụt đầu lại, [Mình mặc kệ, vất vả đến mấy cũng phải bò lên được trên đó, không ngắm được bình minh sẽ rất đáng tiếc.]

Mấy phút sau người ở đầu bên kia trả lời: [Cậu chờ xem sáng mai cậu có đứng nổi lên không hãy nói.]

Người này xem thường cô.

Bối Doanh Doanh khẽ hừ một tiếng.

-

Sáng sớm ngày hôm sau, lúc Bối Doanh Doanh nhấn tắt báo thức lần thứ hai, cô mở mắt ra phát hiện Kỷ Diệu nằm bên cạnh đã không thấy đâu! Cô vội vàng xem giờ, mới có năm giờ mười phút.



Lúc này Kỷ Diệu vừa rửa mặt xong đi vào lều, thấy cô đã dậy, ngẩn người: "Sao cậu cũng dậy sớm thế?"

"Mình cũng muốn đi ngắm mặt trời mọc."

"... Đúng là không ngăn nổi cậu mà."

Bối Doanh Doanh cười toe toét, nhấc chăn bông lên, cô từ từ di chuyển ra khỏi lều, khập khiễng đi về phía trước vài bước.

Không ngờ gần nửa lớp thức dậy đến ngắm mặt trời mọc, thậm chí có người đã sửa soạn xong, chuẩn bị xuất phát.

Cô lười biếng vươn vai, sau lưng lại nghe thấy một giọng nói trầm thấp: "Thật sự đã dậy."

Cô quay đầu, "Du Hàn? Sao cậu cũng dậy giờ này thế?" Hôm qua cậu nói là sẽ không đi ngắm mặt trời mọc mà?

Anh dời tầm mắt đi, nhẹ giọng nói: "Ngủ không được."

Cô tưởng là thật, gật đầu cười nói: "Vậy chúng ta có thể cùng nhau đi xem mặt trời mọc rồi"

Bối Doanh Doanh đi rửa mặt xong rồi quay lại, đã thấy trong tay Du Hàn cầm một cái cốc, đi lại, anh đưa cái cốc cho cô.

"Uống đi."

Cô hơi sửng sốt nhận lấy, nhấp một ngụm, hóa ra là nước ấm. Sau khi cô uống hết một cốc nước ấm, anh bảo cô ngồi xuống ghế.

"Làm gì vậy... " Cô đang thắc mắc thì đã anh ngồi xổm xuống và cẩn thận xem xét vết thương trên đầu gối của cô.

Cô nhìn cái mũi thẳng của anh, đôi lông mày đậm, trái tim cô đập rộn ràng, mặt cũng đỏ lên.

"Hôm nay đỡ hơn nhiều rồi."

"Ừm."

Hai người đang nói chuyện với nhau, Trịnh Hy đi tới, nhìn thấy Bối Doanh Doanh đã thay đồ xong, hơi bất ngờ:

"Doanh Doanh, cậu bị thương mà vẫn muốn ngắm bình minh sao? Có một con đường mòn trên núi, cậu có thể đi bộ lên ngắm bình minh."

Đôi môi đỏ mọng của cô vểnh lên, cô chưa kịp nói thì đã nghe thấy tiếng Du Hàn đang đứng bên cạnh lên tiếng trước:

"Không sao đâu, tôi đưa cậu ấy đi."

Trịnh Hy thấy vậy cũng không phản bác, lúc này Kỷ Diệu đi đến nói chuẩn bị xuất phát, Bối Doanh Doanh đứng lên cầm cây gậy chống hôm qua Du Hàn làm cho cô.

Mọi người cùng nhau đi được một lúc, Bối Doanh Doanh bắt đầu cảm thấy có hơi mất sức, đầu gối vẫn rất đau.

Nhưng cô ngại nói ra sẽ khiến mọi người phải chờ cô, nên tiếp tục cắn răng chịu đựng, nhưng Du Hàn rất nhanh đã phát hiện, anh nói với mấy nữ sinh đi cùng:

"Các cậu đi trước đi, tôi và Bối Doanh Doanh đi chậm một chút."

Nhất nhanh, mấy nữ sinh đó đã bỏ lại hai người một đoạn xa lắc xa lơ, Du Hàn quay đầu nhìn cô: "Có muốn nghỉ ngơi một lúc không?"

Cô gái nhỏ lắc đầu, cúi đầu lẩm bẩm: "Mình không ngờ mọi chuyện lại khó khăn đến vậy ..."

Khóe môi anh hơi cong lên, anh ngồi xổm xuống quay lưng về phía cô, "Nào, lên đi."

"A? Nhưng lên đỉnh núi lận..."

"Cậu định ngắn mặt trời lặn à."

"..."

Cô gái nhỏ ngoan ngoãn nằm sấp trên lưng anh, anh nhấc chân bước đi, bước chân còn nhanh hơn so với vừa rồi.

Giống như anh không hề cõng ai trên lưng.

Bối Doanh Doanh tập trung ngắn phong cảnh ven đường, rất nhanh cô phát hiện bọn họ đã đuổi kịp các bạn khác.

Kỷ Diệu nhìn thấy hai người, cô ấy cười khúc khích: "Mình thấy Doanh Doanh đi theo là để tăng thêm gánh nặng cho người nào đó rồi."

Trịnh Hy lên tiếng hỏi với giọng điệu vô cùng ẩn ý: "Quan hệ của bọn họ vẫn luôn tốt như thế này sao?" Vậy vì sao hôm qua Du Hàn lại tỏ ra thờ ơ với Bối Doanh Doanh.

"Mình không rõ lắm, nhưng mình cảm thấy hai người bọn họ rất xứng đôi." Kỷ Diệu cười cười, tiếp tục đi về phía trước, không nhìn thấy được biểu cảm trên khuôn mặt Trịnh Hy đã thay đổi.

-

Hai người lên đến nơi ngắm mặt trời mọc, Du Hàn để Bối Doanh Doanh xuống, mọi người cũng đã đến đông đủ.

Xung quanh đây có những tảng đá to, phía trước là những vách đá cheo leo, tuy có tay vịn nhưng vẫn rất nguy hiểm. Du Hàn để cô ngồi xuống chỗ an toàn, không cho cô tiến lên phía trước.

Đường chân trời nhuốm ánh vàng bởi mặt trời mọc đỏ rực, Bối Doanh Doanh ôm má, nhìn phong cảnh đẹp đến mức say lòng người, rồi chỉ chỉ về phía trước, "Đẹp quá, Du Hàn cậu nhìn kìa..."

Du Hàn đứng bên cạnh nhìn xuống cô gái nhỏ, đôi mắt cô cũng được nhuộm ánh vàng, trên môi nở một nụ cười rạng rỡ.

Anh lặng lẽ thu lại ánh mắt, cong môi cười.

Sau khi mặt trời mọc, nhiệt độ trong không khí cũng dần tăng lên, mọi người chuẩn bị quay về, Du Hàn định tiếp tục cõng cô trở về, nhưng Trịnh Hy đã bước đến chỗ Bối Doanh Doanh, nói với hai người: "Để mình giúp Doanh Doanh cho, dốc núi này khá đứng, cõng xuống cũng khá nguy hiểm."

Bối Doanh Doanh gật đầu, "Không sao đâu, mình cảm thấy đỡ hơn rồi, mình có thể đi bộ trở về."

Du Hàn cũng không ép cô, đi cách khoảng hai, ba mét sau lưng bọn họ.

Bối Doanh Doanh mỉm cười, nói với Trịnh Hi: "Cảm ơn cậu nhé."

Trịnh Hy cười cười nói không có gì, hai người bắt đầu nói chuyện phiếm, nhưng điều Bối Doanh Doanh không ngờ đến nhất là Trịnh Hy sẽ đột nhiên hỏi cô một chuyện.

"Doanh Doanh, tai của cậu..."

Cô hơi giật mình, nghe thấy người bên cạnh nhỏ giọng hỏi: "Cậu đeo máy trợ thính sao?"

Trong lòng Bối Doanh Doanh vang lên một tiếng nổ ầm, cô bối rối rũ mắt xuống, đầu ngón tay vô thức siết chặt, "Mình..."

Trịnh Hy thấy sắc mặt cô tái nhợt hơn, cô ấy vội vàng nói: "Mình không có ý gì khác đâu, chỉ là mình hiếu kỳ muốn hỏi một chút thôi, bởi vì hồi trước trong lớp của mình cũng có người đeo."

Bối Doanh Doanh nhỏ giọng nói: "Cậu có thể đừng nhắc chuyện này với những người khác không?"

Trịnh Hy gật đầu: "Cậu yên tâm, mình không nói đâu. Thật ra chuyện này cũng không có gì đâu, nhưng mà," cô ấy hỏi qua chuyện khác, "Du Hàn biết không?"

Bối Doanh Doanh run lên, không biết vì sao nhưng cô bắt đầu luống cuống, lắc đầu: "Chắc cậu ấy không biết..."

Cô không muốn để cho anh biết.

"Nhưng mình cảm thấy Du Hàn và cậu ngồi cùng bàn lâu như vậy, không khó để cậu ấy phát hiện."

"Cái gì?!" Cô ngẩn người.

"Nhưng cậu ấy đã không nhắc đến, cũng có thể là cậu ấy biết cậu muốn giấu giếm. Hơn nữa không phải cậu ấy đặc biệt quan tâm cậu sao?"

Bối Doanh Doanh bỗng hiểu ra, tai cô có vấn đề, mọi người trong nhà đều biết. Không chừng Du Hàn đã sớm biết từ trong miệng mẹ anh rồi...

Anh đối tốt với cô như vậy, là vì cô là người tàn tật sao? Cho nên anh cảm thấy thương hại cô?

Nếu không sao một người lạnh lùng như Du Hàn, lại đối xử đặc biệt với cô.

Bối Doanh Doanh cúi đầu, cảm giác là lạ, trong lòng không hiểu sao dâng lên cảm giác đắng chát.

-

Lúc về đến khu vực cắm trại, lớp trưởng thông báo mọi người có thẻ bắt đầu thu dọn đồ đạc, chuẩn bị xuống núi, Bối Doanh Doanh sửa soạn xong ba lo của mình, lại bị Kỷ Diệu đuổi sang một bên ngồi nghỉ ngơi.

Một lúc sau, Du Hàn cầm thuốc đi tới, anh nói với cô: "Bôi thuốc vết thương lại chút."

Cô gái nhỏ nhìn thấy anh hơi sững sờ một chút, sau đó lắc đầu khẽ nói:

"Không có gì, mình tự bôi được."

Anh cảm nhận được cảm xúc của cô đột nhiên rất sa sút, "Sao thế?"

"Không sao đâu." Cô cố nở nụ cười với anh.

Anh nhìn nụ cười này của cô liền biết cô đang giả vờ, sắc mặt anh trầm xuống, lông mày nhíu lại, anh bước lại gần cô thêm một bước, "Rốt cuộc là làm sao."

Các đó không xa, nhóm chị em Tư Quỳ thấy cảnh này, cô ta tức giận: "Sao con nhỏ Bối Doanh Doanh này lại bắt đầu bám lấy Du Hàn rồi? Bị thường rồi vẫn chưa biết đủ đúng không."

"Đúng vậy, may mà tính tình Du Hàn tốt nên mới chăm sóc nhỏ đó như vậy."

Cũng có mấy người nhìn sang, "Mẹ ơi, hai người bọn họ đang làm gì thế..."

Bối Doanh Doanh nhìn thấy các bạn trong lớp đều đang nhìn về phía hai người bọn họ với ánh mắt hiếu kỳ, mặt cô đỏ lên, lùi về sau một bước, "Cậu đi làm chuyện của cậu đi..."

"Không nói đúng không."

Cô cụp mắt siết chặt ngón tay, không trả lời anh, người trước mặt cô cũng không lên tiếng.

Chắc hẳn lúc này anh muốn rời đi...

Chóp mũi cô cay cay, không dám nhìn anh, nhưng một giây sau, cô đột nhiên cảm giác cả người của cô được nâng lên ——

Là Du Hàn đang bế cô lên.

"Cậu..."

Cô hoảng sợ nhìn anh, đối diện với cô là đôi mắt màu đen như mực đang cuồn cuộn cảm xúc, môi mỏng khẽ mím thành một đường thẳng.

Không chỉ có một mình Bối Doanh Doanh ngây người, các bạn cùng lớp nhìn thấy cảnh này cũng sợ đến mức ngẩn người.

Mọi người còn chưa kịp phản ứng, đã thấy Du Hàn ôm Bối Doanh Doanh lên rồi xoay người đi đến một chỗ không người...

Tất cả mọi người: ???!!!

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Ngoan, Đừng Sợ Anh

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook