Chương 12
Dạ Tử Tân
21/03/2022
Editor: Kỳ Giản Niệm
Sơ Nịnh còn chưa nhìn thấy Tần Hi, chuyện phỏng vấn cũng chưa nhắc đến đã bị tiếp tân trực tiếp từ chối.
Rõ ràng là từ sau khi về nước, anh đã gặp chuyện này không ít lần.
Mới vừa vào tháng chín, cái nóng của mùa hè vẫn còn sót lại, từ công ty WHOLE LIFE đi ra, bên ngoài mặt trời chói chang, làm cho cả người không thoải mái.
Nhiệm vụ chủ yếu của Sơ Nịnh là mời Tần Hi tham gia chương trình phỏng vấn « Khách mời không khoảng cách », hiện tại đến người cũng không gặp được, trở về tổ chuyên mục cũng không có gì làm.
Cô nhìn thời gian, định đi sang quán cà phê gần đó, tìm một vị trí gần cửa sổ ngồi xuống.
Vừa rồi cô nghe thấy tiếp tân nói chuyện với thư ký của Tần Hi, chắc chắn Tần Hi đang ở trong công ty, cô quyết định ôm cây đợi thỏ.
Nếu như nhìn thấy Tần Hi đi ra, cô liền trực tiếp mặt dày mày dạn đi lên chào hỏi.
Quả nhiên thế sự vô thường.
Trước ngày hôm qua, Sơ Nịnh tuyệt đối sẽ không nghĩ đến, bản thân sẽ có một ngày phải vội vàng đi tìm anh.
Mà bây giờ, lại không có lựa chọn nào khác.
Lúc trước cô đột nhiên nói chia tay, đã đắc tội với anh, bây giờ công việc này lại rơi xuống đầu cô, tích cực mà nghĩ, Tần Hi có thể sẽ thừa cơ làm khó dễ cô; tiêu cực thì nói không chừng đến cơ hội gặp mặt cô cũng không có.
Nếu vậy thì xác suất thành công so với những đồng nghiệp khác trong tổ chuyên mục còn thấp hơn.
Tay trái cô chống cằm, xuyên qua tấm kính thủy tinh nhìn về cửa công ty, tay phải cầm chiếc thìa khuấy cốc cafe, cả người phiền muộn đến cực điểm.
Đã uống xong hai tách cafe rồi, thời gian cũng dần trôi qua.
Sơ Nịnh vẫn luôn nhìn chằm chằm cánh cửa của công ty, dòng người tới tới lui lui, nhưng từ đầu đến cuối lại chả thấy bóng dáng Tần Hi đâu.
Đột nhiên cô như nhớ ra điều gì, tức giận vỗ trán một cái rồi vội vàng đứng lên.
Cô cũng thật là hồ đồ, với thân phận của Tần Hi thì làm sao có thể đi ra từ cánh cửa này, chắc chắn anh sẽ đi thang máy xuống thẳng chỗ để xe, sau đó liền rời đi!
Không dám trì hoãn, Sơ Nịnh nhanh chóng trả tiền, vội vàng bước từ quán cà phê ra, trên vai đeo túi xách, hai tay che trán, lướt qua cái nắng gắt trên đỉnh đầu để tìm lối ra của chỗ để xe.
Hôm nay cô mặc chiếc váy màu đen, trên người hấp thụ nhiệt độ, làn da nóng đến đỏ bừng, mồ hôi đã sớm chảy không ngừng, dinh dính khó chịu.
Tìm được lối ra của chỗ để xe, nhưng cô không rõ Tần Hi đã rời đi chưa, chỉ có thể tìm một chỗ râm mát mà chờ đợi.
Đợi khoảng hai mươi phút, lúc Sơ Nịnh lấy khăn ướt ra lau mồ hôi trên trán, có một chiếc xe thương vụ lái ra.
Sơ Nịnh chỉ biết Tần Hi có một chiếc Bugatti, đối với chiếc xe thương vụ này căn bản không quan tâm tới.
Nhưng lúc chiếc xe tới gần, cô nhìn thấy logo Rolls-Royce cùng biển số xe vô cùng thu hút, mí mắt cô khẽ chớp.
Loại xe này không phải người bình thường có thể mua được, chứ đừng nói là khu vực này, chỉ sợ là toàn bộ thành phố Trường Hoàn cũng không có được mấy cái.
Đoán được là Tần Hi, Sơ Nịnh vội vàng ném khăn ướt trong tay vào thùng rác bên cạnh, chạy tới giang hai cánh tay chắn ở đầu xe.
Tốc độ chiếc xe cũng không nhanh, thấy cô liền dừng lại.
Cửa sổ thủy tinh ở ghế sau mở ra, đập vào mắt là khuôn mặt tuấn tú, lạnh lùng, mặt mày anh thâm trầm, con ngươi đen láy lộ ra sự sắc bén.
Thấy Sơ Nịnh đi tới, Tần Hi tựa lưng ra phía sau, vẻ mặt lãnh đạm, cả người mang theo vài phần kiêu ngạo cùng xa cách.
Sơ Nịnh liếm lấy đôi môi khô nứt, cố gắng nở một nụ cười hiền hậu, nói: “Xin chào Tần tiên sinh, tôi đến từ chuyên mục « Khách mời không khoảng cách » của Đài truyền hình Trường Hoàn, tôi chân thành mời ngài đến tham gia phỏng vấn của chương trình.”
Nói xong liền lấy thư mời trong túi xách, hai tay đưa đến trước cửa sổ xe.
Ngón tay cô trắng nõn, tinh tế, mảnh khảnh như cọng hành, bàn tay cầm thư mời chắc nịch, càng sáng bóng dưới ánh nắng.
Một đôi tay rất đẹp.
Tần Hi bắt chéo hai chân, cánh tay khoác lên đầu gối, đầu ngón tay tùy ý đánh nhịp.
Anh nhàn nhạt liếc qua lá thư mời kia, không trả lời, chỉ hỏi thư ký Giang ngồi ở ghế phụ phía trước: “Cậu nói với cô ấy thế nào?”
Thư kí Giang thư ký quay người lại nhìn: “Tôi đã nói với ban tiếp tân rồi, Tần tổng sẽ không nhận bất kì cuộc phỏng vấn nào.”
Tần Hi nhướn mi liếc nhìn Sơ Nịnh, bắt gặp đôi mắt trong suốt, sạch sẽ kia, giọng điệu không chút khách khí: “Nghe rõ không? Có cần tôi phiên dịch lại cho cô nghe không?”
Sơ Nịnh hơi ngừng lại, cũng không thu tay về, trầm mặc mấy giây lại mở miệng: “Tần tiên sinh, chúng tôi là thật tâm thực lòng, WHOLE LIFE là hãng châu báu vừa được đưa vào trong nước, nếu có thể nhân cơ hội này mở rộng thương hiệu, đối với ngài mà nói cũng không phải chuyện gì xấu.”
Tần Hi khoanh tay lại, hứng thú liếc nhìn cô.
Sơ Nịnh tiếp tục nói: “Hơn nữa, năm đó ông nội ngài một tay thành lập tập đoàn Viễn Thương, phát triển đến nay, vô cùng có tiếng nói trong giới bất động sản, đạt được nhiều thành tích đáng kể, gây chú ý rất lớn.”
“Ngài là người thừa kế thế hệ mới của tập đoàn Viễn Thương, vừa mới về nước, tuổi còn trẻ, tuy rằng điều hành WHOLE LIFE – đứng đầu ngành trang sức nhưng trong tập đoàn vẫn có người nghĩ rằng ngài không có đủ năng lực để đảm nhiệm vị trí này, hoài nghi tại sao ngài có thể lên tiếp quản cả một tập đoàn Viễn Thương lớn như thế.”
“Nếu Tần tiên sinh có thể tận dụng cơ hội phỏng vấn này thể hiện trình độ của mình, khiến cho mấy người đó kinh sợ, thì tại sao lại không làm?”
Đợi hai giây, thấy cô không nói tiếp nữa, Tần Hi lơ đãng ngước mắt: “Nói xong rồi?”
“…Nói xong rồi.”
Sơ Nịnh lần nữa đưa thư mời về phía anh “Cho nên tôi hi vọng Tần tiên sinh có thể suy nghĩ thêm một chút.”
Tần Hi nhìn cô, không trả lời, bỗng nhiên ho khan hai tiếng, nói với thư ký Giang: “Đi mua chai nước.”
Không đợi thư ký Giang trả lời, Sơ Nịnh nhân cơ hội “vỗ mông ngựa”, nói: “Tôi biết gần đây có một cửa hàng tiện lợi, để tôi đi.”
Tần Hi liếc cô một chút, giọng điệu không khách sáo, phun ra hai chữ: “Cảm ơn.”
Bây giờ anh là “ông lớn”, Sơ Nịnh cũng không chấp nhặt, đem thư mời cất lại vào túi xách, chạy đến một cửa hàng tiện lợi.
Tần Hi chăm chú nhìn thân ảnh mảnh mai của cô càng lúc càng xa, vội thu lại cảm xúc trong đáy mắt, cả người âm trầm, thần sắc nghiêm nghị nói với tài xế: “Đi thôi.”
Lái xe sửng sốt một chút, cùng thư ký Giang nhìn nhau, sau đó lái xe rời đi.
____
Sơ Nịnh không biết hiện tại Tần Hi thích uống gì, trước kia cùng cô uống nước chanh, anh có vẻ như không ghét lắm.
Nhưng bây giờ mà mua loại nước đó sẽ rất kỳ quái, do dự một lúc, cuối cùng cô lấy từ trong tủ lạnh một chai nước lọc.
Sợ Tần Hi không đủ kiên nhẫn, cô dùng tốc độ nhanh nhất để thanh toán rồi bước ra khỏi cửa hàng tiện lợi.
Khi vội vã trở về, chiếc xe Rolls-Royce kia lại không còn ở đó nữa.
Sơ Nịnh nắm chặt chai nước lọc trong tay, lạnh buốt, nhưng vẫn không làm giảm đi cái nóng đến thiêu đốt của thời tiết, khuôn mặt cô đỏ bừng, tóc bị mồ hôi làm cho ướt nhẹp.
Cô mím môi, cúi đầu nhìn cái bóng dưới chân mình, mồ hôi ở bên thái dương rơi xuống đất.
Đột nhiên, có mấy phần chật vật.
Miệng đắng lưỡi khô, cô nuốt ngụm nước bọt, đầu lưỡi liếm lấy đôi môi khô nứt, tay nắm chặt chai nước, đem những giọt nước mắt thất vọng nuốt ngược vào trong.
Hít sâu một hơi, cô cố gắng điều chỉnh cảm xúc, làm cho bản thân bình tĩnh trở lại.
Vặn nắp chai ra, một hơi uống hết nửa bình.
Dòng nước lạnh buốt chảy xuống cổ họng sắp bốc khói, mang theo cái nhẹ nhàng khoan khoái của mùa hè, cuốn trôi đi nỗi buồn bực cùng cô đơn trong lòng.
Trong khoảnh khắc tiếp theo, một bóng đen che phủ cô, chắn lại nhiệt độ của ánh sáng mặt trời.
Đụng phải đôi mắt đào hoa thâm thúy kia, Sơ Nịnh cứng đờ người.
Nhìn chai nước mình đã uống một nửa, cô khẽ mấp máy môi, nhất thời có chút luống cuống.
Tần Hi mặc áo sơ mi trắng, trong tay cầm một chiếc ô, bởi vì có lợi thế về chiều cao, lúc này đang cúi xuống nhìn cô.
Trong hốc mắt cô vẫn còn một chút nước, đôi mi dài giờ phút này cũng trở nên ướt đẫm, dính lại vào nhau, lúc nhìn qua trông thật điềm đạm đáng yêu, làm cho người ta mềm lòng.
Tần Hi tránh ánh mắt của cô, tức giận nói: “Không phải nói đi mua nước cho tôi sao, bây giờ lại tự mình uống?”
“Không phải.” Sơ Nịnh vội vàng giải thích, “Tôi cho rằng anh đi mất cho nên mới…”
Tần Hi thật ra đã rời đi, nhưng nghĩ đến dáng vẻ cô đơn thất vọng của cô khi mua nước trở về, càng nghĩ càng khó chịu, trong lòng giống như bị kim đâm.
Cuối cùng, vẫn là ngoan ngoãn nhượng bộ mà quay lại.
Biết rõ rằng hai người sẽ không có kết quả gì, cô vô cùng vững tâm, cũng sẽ không nguyện nói lời ngon ngọt dỗ dành anh, chỉ có anh vẫn không nỡ buông tay, càng không nỡ tổn thương cô dù chỉ là một chút.
Đại khái chính là bị coi thường!
Tần Hi có chút bực bội: “Không phải nói là đi mua nước cho tôi sao, tôi chờ cả nửa ngày, kết quả là em lại uống hết?”
“Tôi không phải cố ý.” Sơ Nịnh nhất thời đuối lý, yếu ớt nói, “Hay là anh chờ thêm một chút, tôi lại đi mua.”
Cô đang muốn quay lại cửa hàng tiện lợi, liền nghe tiếng Tần Hi gọi: “Sơ Nịnh!”
Trước kia vào những ngày hè nắng nóng, oi bức, anh là người đi mua nước cho cô.
Đó là bởi anh cam tâm tình nguyện, vui vẻ chịu đựng.
Năm đó, anh buông xuống vẻ ngông cuồng, hèn mọn đáng thương cầu xin cô nhưng vô ích.
Từ nhỏ đến lớn, Tần Hi anh chỉ cúi đầu trước người con gái này…
Nếu như không phải chia tay, anh vẫn sẽ một mực cưng chiều cô.
Xưa nay anh không chấp nhận phỏng vấn, nhưng nếu cô mở lời, anh nhất định sẽ đi.
Hiện tại thì sao, anh có thể lấy thân phận gì mà đối tốt với cô?
Thấy cô dừng lại, Tần Hi nhìn cô chằm chằm, nhàn nhạt nói: “Sớm biết sẽ có ngày hôm nay, tại sao còn làm vậy?”
Sơ Nịnh cứng đờ một lát, đôi môi mấp máy tạo ra nụ cười, giương mắt nhìn anh, bày ra bộ dáng thoải mái nói: “Có lẽ là duyên phận.”
“Hối hận không?” Đôi mắt đen nhánh, thâm trầm của Tần Hi dán chặt lên người cô, lời nói mang theo mấy phần nghiêm túc.
Sơ Nịnh có chút giật mình.
Hối hận không?
Cô rũ mắt xuống, hồi lâu sau mới nhẹ nhàng phun ra hai chữ: “Hối hận.”
Tần Hi không nghĩ cô lại dứt khoát như vậy, có chút không tin.
Bàn tay anh nâng cằm cô, ép cô ngẩng đầu lên, muốn cố gắng bắt được thứ gì đó trong đôi mắt trong veo ấy, nhưng nó lại trống rỗng vô cùng.
Cô vẫn luôn dùng bộ mặt này, làm anh không phân biệt được đâu là thật lòng, đâu là nói đùa.
Tần Hi buông cằm Sơ Nịnh ra, chăm chú nhìn cô, giọng nói khàn khàn: “Muốn mời tôi tham gia phỏng vấn đúng không, bây giờ tôi cho cô một cơ hội, nếu cô làm cho tôi hài lòng, tôi sẽ đồng ý.”
Sơ Nịnh kinh ngạc nhìn anh, đôi mắt trợn tròn, cố gắng suy nghĩ lời anh nói.
Làm thế nào mới có thể khiến anh hài lòng?
Nếu là hồi trước, Tần Hi chắc chắn sẽ canh cánh trong lòng chuyện này. Việc anh ấy quan tâm nhất không phải là giữ gìn mặt mũi sao?
Nghĩ vậy, Sơ Nịnh vội vàng cúi đầu, thái độ mang theo mười phần thành khẩn.
Khóe miệng Tần Hi co quắp, vô thức lùi lại hai bước.
Khóe mắt liếc thấy cổ áo cô vì cúi người mà trễ xuống, liền nghiêng đầu tránh đi, lúc nói chuyện có chút cứng nhắc: “Em làm gì vậy?”
Sơ Nịnh cười nịnh nọt, đứng thẳng người: “Tần tiên sinh, năm đó học cao trung là do tôi không hiểu chuyện, làm việc bất chấp hậu quả, vì vậy đã đắc tội ngài, mấy năm này mỗi lần nhớ lại đều vô cùng hối hận, muốn nói với ngài lời “xin lỗi”, hôm nay mượn cơ hội này mong ngài đại nhân không chấp kẻ tiểu nhân, đừng chấp nhặt với tôi, chuyện trước kia có thể bỏ qua được không?”
Nhìn cô vô cùng thành khẩn, cứ mở miệng là một tiếng “ngài”, hai tiếng “tiên sinh”, có thể nói là không cần thể diện, dường như rất cố gắng muốn giúp anh tìm mặt mũi trở về.
Nhưng mà những điều này không giúp Tần Hi cảm thấy vui vẻ, sắc mặt ngược lại càng ảm đạm.
Anh nhìn dáng vẻ cô lúc này, đáy lòng dâng lên chua xót, khóe môi nhếch lên như tự giễu.
Thì ra cô muốn xóa bỏ những chuyện trước đây, lật sang một trang mới.
Có lẽ đối với cô mà nói, những chuyện trong quá khứ có liên quan với anh đều không đáng nhắc đến.
Đúng vậy, bảy năm trôi qua rồi.
Chuyện trước kia, vốn dĩ phải quên đi từ sớm rồi.
Cô không đặt anh ở trong lòng, một mình anh kiên trì cũng không có ý nghĩa gì.
“Sơ Nịnh.” Tần Hi rủ xuống mắt nhìn cô, bàn tay cầm ô vô thức thu lại “Đây là điều em muốn, chuyện trước kia tôi sẽ không để trong lòng, chúng ta cứ cho qua đi.”
Sơ Nịnh cho là anh rốt cục có lòng từ bi, không so đo với cô chuyện cũ nữa, còn chưa kịp thở phào, lại nghe được âm thanh lạnh lùng: “Chuyện phỏng vấn tôi sẽ không đồng ý, sau này cũng không cần đến nữa. Từ bây giờ, giữa hai chúng ta không có bất cứ liên quan gì!”
Anh hít sâu một hơi, cuối cùng hạ quyết tâm, bình tĩnh mở miệng: “Chúng ta buông tha lẫn nhau đi.”
Sắc mặt Sơ Nịnh cứng lại, còn chưa nói cái gì, anh đã xoay người rời đi, vô cùng dứt khoát.
Cô vẫn đứng ở tại chỗ, nhìn bóng lưng cao lớn kia đi xa, giống như ngày mưa bảy năm trước hai người chia tay.
Trong đầu lặp đi lặp lại lời anh vừa nói:
“Từ bây giờ, giữa hai chúng ta không có bất cứ liên quan gì.”
“Chúng ta buông tha lẫn nhau đi.”
Sơ Nịnh hít mũi một cái, nhẹ nhàng phun ra một chữ: “Được.”
____
Ngồi ở ghế sau, sắc mặt Tần Hi từ đầu đến cuối vẫn luôn ảm đạm, nhiệt độ xung quanh giảm đến mức đóng băng.
Thư ký Giang ngồi bên cạnh báo cáo công việc cũng không khỏi thận trọng hơn.
Chuông điện thoại đột ngột vang lên, Tần Hi lấy điện thoại ra nhìn tên người gọi đến, ấn nghe.
Trong điện thoại truyền đến tiếng của Hàn Huân: “Anh Hi, những gì anh bảo, em đã điều tra được, ba năm trước đây Sơ Nịnh thật sự có đi Anh quốc, thông tin trên vé là vào tháng 6 không phải tháng 7.”
“Ngoài ra, Đài truyền hình cũng không sắp xếp cho thực tập sinh giao lưu, học tập tại Anh quốc.”
Mí mắt Tần Hi chớp chớp, trầm giọng hỏi: “Thời điểm mua vé là ngày nào?”
Hàn Huân: “Ngày 10 tháng 6, hôm sau liền trở về.”
Tay Tần Hi cầm điện thoại nắm chặt lại.
Ngày 10 tháng 6, là ngày hai người chính thức chia tay.
Ba năm trước anh gặp cô tại Luân Đôn, cũng là ngày 10 tháng 6.
“Tại sao ba năm trước lại đi Luân Đôn?”
“Khi đó vừa tốt nghiệp, Đài truyền hình tổ chức đi Anh quốc giao lưu, học tập, thực tập sinh đều tham gia?
“Bọn họ đi khi nào?”
“Tháng bảy, không nhớ rõ ngày.”
“Tháng bảy?”
“Đúng, tháng bảy.”
Nếu là ngày 10 tháng 6, tại sao lại nói dối anh là tháng bảy?
Cô đến cùng, có phải đi tìm anh hay không?
Nhịp tim Tần Hi ngưng trệ mấy nhịp, nghĩ đến mấy lời tàn nhẫn mà bản thân nói với cô, anh nóng lòng nói với tài xế: “Quay đầu lại, lái trở về!”
____
Xe một lần nữa dừng lại ở gara, Sơ Nịnh đã rời đi.
Anh xuống xe, lo lắng nhìn bốn phía, lại không tìm được bóng dáng của cô.
Lên xe, Tần Hi tựa lưng ra phía sau, đầu óc vô cùng hỗn loạn.
Đối với chuyện trước kia, cô luôn tỏ ra thờ ơ, nhưng tại sao vào ngày 10 tháng 6 – ngày hai người chính thức chia tay, cô lại đi Luân Đôn tìm anh?
Nhìn thấy anh lại một chữ cũng không nói, bối rối chạy đi?
Cách đây một thời gian, lúc anh hỏi cô tại sao đến Luân Đôn, cô vì sao lại nói dối, vì sao lại không dám đối mặt?
Tần Hi càng nghĩ càng cảm thấy kỳ lạ, trong lòng vô cùng phiền muộn, khó chịu.
Anh nghĩ đến cô sống một mình ở khu Tinh Lan, nhớ tới ngày 10 tháng 6 hôm đó, cô đến nghĩa trang tảo mộ…
Ngày 10 tháng 6, tảo mộ…
Lại là ngày hai người chia tay, làm sao có thể trùng hợp như vậy?
Người được chôn cất ở nghĩa trang, rốt cuộc là ai?
Cô ấy không sống cùng cha mẹ, vậy người qua đời hẳn là…
Tần Hi nhướng mày, vô số suy nghĩ hiện lên trong đầu, anh cầm điện thoại lên gọi điện thoại cho chị gái: “Anh rể em ở công ty ạ?”
Tần Noãn: “Anh ấy mới đi công tác về, đang ở nhà, có chuyện gì sao?
“Có chuyện tìm anh ấy một chút.” Sau khi kết thúc cuộc gọi, Tần Hi nói với lái xe “Đi Cố gia.”
Sơ Nịnh còn chưa nhìn thấy Tần Hi, chuyện phỏng vấn cũng chưa nhắc đến đã bị tiếp tân trực tiếp từ chối.
Rõ ràng là từ sau khi về nước, anh đã gặp chuyện này không ít lần.
Mới vừa vào tháng chín, cái nóng của mùa hè vẫn còn sót lại, từ công ty WHOLE LIFE đi ra, bên ngoài mặt trời chói chang, làm cho cả người không thoải mái.
Nhiệm vụ chủ yếu của Sơ Nịnh là mời Tần Hi tham gia chương trình phỏng vấn « Khách mời không khoảng cách », hiện tại đến người cũng không gặp được, trở về tổ chuyên mục cũng không có gì làm.
Cô nhìn thời gian, định đi sang quán cà phê gần đó, tìm một vị trí gần cửa sổ ngồi xuống.
Vừa rồi cô nghe thấy tiếp tân nói chuyện với thư ký của Tần Hi, chắc chắn Tần Hi đang ở trong công ty, cô quyết định ôm cây đợi thỏ.
Nếu như nhìn thấy Tần Hi đi ra, cô liền trực tiếp mặt dày mày dạn đi lên chào hỏi.
Quả nhiên thế sự vô thường.
Trước ngày hôm qua, Sơ Nịnh tuyệt đối sẽ không nghĩ đến, bản thân sẽ có một ngày phải vội vàng đi tìm anh.
Mà bây giờ, lại không có lựa chọn nào khác.
Lúc trước cô đột nhiên nói chia tay, đã đắc tội với anh, bây giờ công việc này lại rơi xuống đầu cô, tích cực mà nghĩ, Tần Hi có thể sẽ thừa cơ làm khó dễ cô; tiêu cực thì nói không chừng đến cơ hội gặp mặt cô cũng không có.
Nếu vậy thì xác suất thành công so với những đồng nghiệp khác trong tổ chuyên mục còn thấp hơn.
Tay trái cô chống cằm, xuyên qua tấm kính thủy tinh nhìn về cửa công ty, tay phải cầm chiếc thìa khuấy cốc cafe, cả người phiền muộn đến cực điểm.
Đã uống xong hai tách cafe rồi, thời gian cũng dần trôi qua.
Sơ Nịnh vẫn luôn nhìn chằm chằm cánh cửa của công ty, dòng người tới tới lui lui, nhưng từ đầu đến cuối lại chả thấy bóng dáng Tần Hi đâu.
Đột nhiên cô như nhớ ra điều gì, tức giận vỗ trán một cái rồi vội vàng đứng lên.
Cô cũng thật là hồ đồ, với thân phận của Tần Hi thì làm sao có thể đi ra từ cánh cửa này, chắc chắn anh sẽ đi thang máy xuống thẳng chỗ để xe, sau đó liền rời đi!
Không dám trì hoãn, Sơ Nịnh nhanh chóng trả tiền, vội vàng bước từ quán cà phê ra, trên vai đeo túi xách, hai tay che trán, lướt qua cái nắng gắt trên đỉnh đầu để tìm lối ra của chỗ để xe.
Hôm nay cô mặc chiếc váy màu đen, trên người hấp thụ nhiệt độ, làn da nóng đến đỏ bừng, mồ hôi đã sớm chảy không ngừng, dinh dính khó chịu.
Tìm được lối ra của chỗ để xe, nhưng cô không rõ Tần Hi đã rời đi chưa, chỉ có thể tìm một chỗ râm mát mà chờ đợi.
Đợi khoảng hai mươi phút, lúc Sơ Nịnh lấy khăn ướt ra lau mồ hôi trên trán, có một chiếc xe thương vụ lái ra.
Sơ Nịnh chỉ biết Tần Hi có một chiếc Bugatti, đối với chiếc xe thương vụ này căn bản không quan tâm tới.
Nhưng lúc chiếc xe tới gần, cô nhìn thấy logo Rolls-Royce cùng biển số xe vô cùng thu hút, mí mắt cô khẽ chớp.
Loại xe này không phải người bình thường có thể mua được, chứ đừng nói là khu vực này, chỉ sợ là toàn bộ thành phố Trường Hoàn cũng không có được mấy cái.
Đoán được là Tần Hi, Sơ Nịnh vội vàng ném khăn ướt trong tay vào thùng rác bên cạnh, chạy tới giang hai cánh tay chắn ở đầu xe.
Tốc độ chiếc xe cũng không nhanh, thấy cô liền dừng lại.
Cửa sổ thủy tinh ở ghế sau mở ra, đập vào mắt là khuôn mặt tuấn tú, lạnh lùng, mặt mày anh thâm trầm, con ngươi đen láy lộ ra sự sắc bén.
Thấy Sơ Nịnh đi tới, Tần Hi tựa lưng ra phía sau, vẻ mặt lãnh đạm, cả người mang theo vài phần kiêu ngạo cùng xa cách.
Sơ Nịnh liếm lấy đôi môi khô nứt, cố gắng nở một nụ cười hiền hậu, nói: “Xin chào Tần tiên sinh, tôi đến từ chuyên mục « Khách mời không khoảng cách » của Đài truyền hình Trường Hoàn, tôi chân thành mời ngài đến tham gia phỏng vấn của chương trình.”
Nói xong liền lấy thư mời trong túi xách, hai tay đưa đến trước cửa sổ xe.
Ngón tay cô trắng nõn, tinh tế, mảnh khảnh như cọng hành, bàn tay cầm thư mời chắc nịch, càng sáng bóng dưới ánh nắng.
Một đôi tay rất đẹp.
Tần Hi bắt chéo hai chân, cánh tay khoác lên đầu gối, đầu ngón tay tùy ý đánh nhịp.
Anh nhàn nhạt liếc qua lá thư mời kia, không trả lời, chỉ hỏi thư ký Giang ngồi ở ghế phụ phía trước: “Cậu nói với cô ấy thế nào?”
Thư kí Giang thư ký quay người lại nhìn: “Tôi đã nói với ban tiếp tân rồi, Tần tổng sẽ không nhận bất kì cuộc phỏng vấn nào.”
Tần Hi nhướn mi liếc nhìn Sơ Nịnh, bắt gặp đôi mắt trong suốt, sạch sẽ kia, giọng điệu không chút khách khí: “Nghe rõ không? Có cần tôi phiên dịch lại cho cô nghe không?”
Sơ Nịnh hơi ngừng lại, cũng không thu tay về, trầm mặc mấy giây lại mở miệng: “Tần tiên sinh, chúng tôi là thật tâm thực lòng, WHOLE LIFE là hãng châu báu vừa được đưa vào trong nước, nếu có thể nhân cơ hội này mở rộng thương hiệu, đối với ngài mà nói cũng không phải chuyện gì xấu.”
Tần Hi khoanh tay lại, hứng thú liếc nhìn cô.
Sơ Nịnh tiếp tục nói: “Hơn nữa, năm đó ông nội ngài một tay thành lập tập đoàn Viễn Thương, phát triển đến nay, vô cùng có tiếng nói trong giới bất động sản, đạt được nhiều thành tích đáng kể, gây chú ý rất lớn.”
“Ngài là người thừa kế thế hệ mới của tập đoàn Viễn Thương, vừa mới về nước, tuổi còn trẻ, tuy rằng điều hành WHOLE LIFE – đứng đầu ngành trang sức nhưng trong tập đoàn vẫn có người nghĩ rằng ngài không có đủ năng lực để đảm nhiệm vị trí này, hoài nghi tại sao ngài có thể lên tiếp quản cả một tập đoàn Viễn Thương lớn như thế.”
“Nếu Tần tiên sinh có thể tận dụng cơ hội phỏng vấn này thể hiện trình độ của mình, khiến cho mấy người đó kinh sợ, thì tại sao lại không làm?”
Đợi hai giây, thấy cô không nói tiếp nữa, Tần Hi lơ đãng ngước mắt: “Nói xong rồi?”
“…Nói xong rồi.”
Sơ Nịnh lần nữa đưa thư mời về phía anh “Cho nên tôi hi vọng Tần tiên sinh có thể suy nghĩ thêm một chút.”
Tần Hi nhìn cô, không trả lời, bỗng nhiên ho khan hai tiếng, nói với thư ký Giang: “Đi mua chai nước.”
Không đợi thư ký Giang trả lời, Sơ Nịnh nhân cơ hội “vỗ mông ngựa”, nói: “Tôi biết gần đây có một cửa hàng tiện lợi, để tôi đi.”
Tần Hi liếc cô một chút, giọng điệu không khách sáo, phun ra hai chữ: “Cảm ơn.”
Bây giờ anh là “ông lớn”, Sơ Nịnh cũng không chấp nhặt, đem thư mời cất lại vào túi xách, chạy đến một cửa hàng tiện lợi.
Tần Hi chăm chú nhìn thân ảnh mảnh mai của cô càng lúc càng xa, vội thu lại cảm xúc trong đáy mắt, cả người âm trầm, thần sắc nghiêm nghị nói với tài xế: “Đi thôi.”
Lái xe sửng sốt một chút, cùng thư ký Giang nhìn nhau, sau đó lái xe rời đi.
____
Sơ Nịnh không biết hiện tại Tần Hi thích uống gì, trước kia cùng cô uống nước chanh, anh có vẻ như không ghét lắm.
Nhưng bây giờ mà mua loại nước đó sẽ rất kỳ quái, do dự một lúc, cuối cùng cô lấy từ trong tủ lạnh một chai nước lọc.
Sợ Tần Hi không đủ kiên nhẫn, cô dùng tốc độ nhanh nhất để thanh toán rồi bước ra khỏi cửa hàng tiện lợi.
Khi vội vã trở về, chiếc xe Rolls-Royce kia lại không còn ở đó nữa.
Sơ Nịnh nắm chặt chai nước lọc trong tay, lạnh buốt, nhưng vẫn không làm giảm đi cái nóng đến thiêu đốt của thời tiết, khuôn mặt cô đỏ bừng, tóc bị mồ hôi làm cho ướt nhẹp.
Cô mím môi, cúi đầu nhìn cái bóng dưới chân mình, mồ hôi ở bên thái dương rơi xuống đất.
Đột nhiên, có mấy phần chật vật.
Miệng đắng lưỡi khô, cô nuốt ngụm nước bọt, đầu lưỡi liếm lấy đôi môi khô nứt, tay nắm chặt chai nước, đem những giọt nước mắt thất vọng nuốt ngược vào trong.
Hít sâu một hơi, cô cố gắng điều chỉnh cảm xúc, làm cho bản thân bình tĩnh trở lại.
Vặn nắp chai ra, một hơi uống hết nửa bình.
Dòng nước lạnh buốt chảy xuống cổ họng sắp bốc khói, mang theo cái nhẹ nhàng khoan khoái của mùa hè, cuốn trôi đi nỗi buồn bực cùng cô đơn trong lòng.
Trong khoảnh khắc tiếp theo, một bóng đen che phủ cô, chắn lại nhiệt độ của ánh sáng mặt trời.
Đụng phải đôi mắt đào hoa thâm thúy kia, Sơ Nịnh cứng đờ người.
Nhìn chai nước mình đã uống một nửa, cô khẽ mấp máy môi, nhất thời có chút luống cuống.
Tần Hi mặc áo sơ mi trắng, trong tay cầm một chiếc ô, bởi vì có lợi thế về chiều cao, lúc này đang cúi xuống nhìn cô.
Trong hốc mắt cô vẫn còn một chút nước, đôi mi dài giờ phút này cũng trở nên ướt đẫm, dính lại vào nhau, lúc nhìn qua trông thật điềm đạm đáng yêu, làm cho người ta mềm lòng.
Tần Hi tránh ánh mắt của cô, tức giận nói: “Không phải nói đi mua nước cho tôi sao, bây giờ lại tự mình uống?”
“Không phải.” Sơ Nịnh vội vàng giải thích, “Tôi cho rằng anh đi mất cho nên mới…”
Tần Hi thật ra đã rời đi, nhưng nghĩ đến dáng vẻ cô đơn thất vọng của cô khi mua nước trở về, càng nghĩ càng khó chịu, trong lòng giống như bị kim đâm.
Cuối cùng, vẫn là ngoan ngoãn nhượng bộ mà quay lại.
Biết rõ rằng hai người sẽ không có kết quả gì, cô vô cùng vững tâm, cũng sẽ không nguyện nói lời ngon ngọt dỗ dành anh, chỉ có anh vẫn không nỡ buông tay, càng không nỡ tổn thương cô dù chỉ là một chút.
Đại khái chính là bị coi thường!
Tần Hi có chút bực bội: “Không phải nói là đi mua nước cho tôi sao, tôi chờ cả nửa ngày, kết quả là em lại uống hết?”
“Tôi không phải cố ý.” Sơ Nịnh nhất thời đuối lý, yếu ớt nói, “Hay là anh chờ thêm một chút, tôi lại đi mua.”
Cô đang muốn quay lại cửa hàng tiện lợi, liền nghe tiếng Tần Hi gọi: “Sơ Nịnh!”
Trước kia vào những ngày hè nắng nóng, oi bức, anh là người đi mua nước cho cô.
Đó là bởi anh cam tâm tình nguyện, vui vẻ chịu đựng.
Năm đó, anh buông xuống vẻ ngông cuồng, hèn mọn đáng thương cầu xin cô nhưng vô ích.
Từ nhỏ đến lớn, Tần Hi anh chỉ cúi đầu trước người con gái này…
Nếu như không phải chia tay, anh vẫn sẽ một mực cưng chiều cô.
Xưa nay anh không chấp nhận phỏng vấn, nhưng nếu cô mở lời, anh nhất định sẽ đi.
Hiện tại thì sao, anh có thể lấy thân phận gì mà đối tốt với cô?
Thấy cô dừng lại, Tần Hi nhìn cô chằm chằm, nhàn nhạt nói: “Sớm biết sẽ có ngày hôm nay, tại sao còn làm vậy?”
Sơ Nịnh cứng đờ một lát, đôi môi mấp máy tạo ra nụ cười, giương mắt nhìn anh, bày ra bộ dáng thoải mái nói: “Có lẽ là duyên phận.”
“Hối hận không?” Đôi mắt đen nhánh, thâm trầm của Tần Hi dán chặt lên người cô, lời nói mang theo mấy phần nghiêm túc.
Sơ Nịnh có chút giật mình.
Hối hận không?
Cô rũ mắt xuống, hồi lâu sau mới nhẹ nhàng phun ra hai chữ: “Hối hận.”
Tần Hi không nghĩ cô lại dứt khoát như vậy, có chút không tin.
Bàn tay anh nâng cằm cô, ép cô ngẩng đầu lên, muốn cố gắng bắt được thứ gì đó trong đôi mắt trong veo ấy, nhưng nó lại trống rỗng vô cùng.
Cô vẫn luôn dùng bộ mặt này, làm anh không phân biệt được đâu là thật lòng, đâu là nói đùa.
Tần Hi buông cằm Sơ Nịnh ra, chăm chú nhìn cô, giọng nói khàn khàn: “Muốn mời tôi tham gia phỏng vấn đúng không, bây giờ tôi cho cô một cơ hội, nếu cô làm cho tôi hài lòng, tôi sẽ đồng ý.”
Sơ Nịnh kinh ngạc nhìn anh, đôi mắt trợn tròn, cố gắng suy nghĩ lời anh nói.
Làm thế nào mới có thể khiến anh hài lòng?
Nếu là hồi trước, Tần Hi chắc chắn sẽ canh cánh trong lòng chuyện này. Việc anh ấy quan tâm nhất không phải là giữ gìn mặt mũi sao?
Nghĩ vậy, Sơ Nịnh vội vàng cúi đầu, thái độ mang theo mười phần thành khẩn.
Khóe miệng Tần Hi co quắp, vô thức lùi lại hai bước.
Khóe mắt liếc thấy cổ áo cô vì cúi người mà trễ xuống, liền nghiêng đầu tránh đi, lúc nói chuyện có chút cứng nhắc: “Em làm gì vậy?”
Sơ Nịnh cười nịnh nọt, đứng thẳng người: “Tần tiên sinh, năm đó học cao trung là do tôi không hiểu chuyện, làm việc bất chấp hậu quả, vì vậy đã đắc tội ngài, mấy năm này mỗi lần nhớ lại đều vô cùng hối hận, muốn nói với ngài lời “xin lỗi”, hôm nay mượn cơ hội này mong ngài đại nhân không chấp kẻ tiểu nhân, đừng chấp nhặt với tôi, chuyện trước kia có thể bỏ qua được không?”
Nhìn cô vô cùng thành khẩn, cứ mở miệng là một tiếng “ngài”, hai tiếng “tiên sinh”, có thể nói là không cần thể diện, dường như rất cố gắng muốn giúp anh tìm mặt mũi trở về.
Nhưng mà những điều này không giúp Tần Hi cảm thấy vui vẻ, sắc mặt ngược lại càng ảm đạm.
Anh nhìn dáng vẻ cô lúc này, đáy lòng dâng lên chua xót, khóe môi nhếch lên như tự giễu.
Thì ra cô muốn xóa bỏ những chuyện trước đây, lật sang một trang mới.
Có lẽ đối với cô mà nói, những chuyện trong quá khứ có liên quan với anh đều không đáng nhắc đến.
Đúng vậy, bảy năm trôi qua rồi.
Chuyện trước kia, vốn dĩ phải quên đi từ sớm rồi.
Cô không đặt anh ở trong lòng, một mình anh kiên trì cũng không có ý nghĩa gì.
“Sơ Nịnh.” Tần Hi rủ xuống mắt nhìn cô, bàn tay cầm ô vô thức thu lại “Đây là điều em muốn, chuyện trước kia tôi sẽ không để trong lòng, chúng ta cứ cho qua đi.”
Sơ Nịnh cho là anh rốt cục có lòng từ bi, không so đo với cô chuyện cũ nữa, còn chưa kịp thở phào, lại nghe được âm thanh lạnh lùng: “Chuyện phỏng vấn tôi sẽ không đồng ý, sau này cũng không cần đến nữa. Từ bây giờ, giữa hai chúng ta không có bất cứ liên quan gì!”
Anh hít sâu một hơi, cuối cùng hạ quyết tâm, bình tĩnh mở miệng: “Chúng ta buông tha lẫn nhau đi.”
Sắc mặt Sơ Nịnh cứng lại, còn chưa nói cái gì, anh đã xoay người rời đi, vô cùng dứt khoát.
Cô vẫn đứng ở tại chỗ, nhìn bóng lưng cao lớn kia đi xa, giống như ngày mưa bảy năm trước hai người chia tay.
Trong đầu lặp đi lặp lại lời anh vừa nói:
“Từ bây giờ, giữa hai chúng ta không có bất cứ liên quan gì.”
“Chúng ta buông tha lẫn nhau đi.”
Sơ Nịnh hít mũi một cái, nhẹ nhàng phun ra một chữ: “Được.”
____
Ngồi ở ghế sau, sắc mặt Tần Hi từ đầu đến cuối vẫn luôn ảm đạm, nhiệt độ xung quanh giảm đến mức đóng băng.
Thư ký Giang ngồi bên cạnh báo cáo công việc cũng không khỏi thận trọng hơn.
Chuông điện thoại đột ngột vang lên, Tần Hi lấy điện thoại ra nhìn tên người gọi đến, ấn nghe.
Trong điện thoại truyền đến tiếng của Hàn Huân: “Anh Hi, những gì anh bảo, em đã điều tra được, ba năm trước đây Sơ Nịnh thật sự có đi Anh quốc, thông tin trên vé là vào tháng 6 không phải tháng 7.”
“Ngoài ra, Đài truyền hình cũng không sắp xếp cho thực tập sinh giao lưu, học tập tại Anh quốc.”
Mí mắt Tần Hi chớp chớp, trầm giọng hỏi: “Thời điểm mua vé là ngày nào?”
Hàn Huân: “Ngày 10 tháng 6, hôm sau liền trở về.”
Tay Tần Hi cầm điện thoại nắm chặt lại.
Ngày 10 tháng 6, là ngày hai người chính thức chia tay.
Ba năm trước anh gặp cô tại Luân Đôn, cũng là ngày 10 tháng 6.
“Tại sao ba năm trước lại đi Luân Đôn?”
“Khi đó vừa tốt nghiệp, Đài truyền hình tổ chức đi Anh quốc giao lưu, học tập, thực tập sinh đều tham gia?
“Bọn họ đi khi nào?”
“Tháng bảy, không nhớ rõ ngày.”
“Tháng bảy?”
“Đúng, tháng bảy.”
Nếu là ngày 10 tháng 6, tại sao lại nói dối anh là tháng bảy?
Cô đến cùng, có phải đi tìm anh hay không?
Nhịp tim Tần Hi ngưng trệ mấy nhịp, nghĩ đến mấy lời tàn nhẫn mà bản thân nói với cô, anh nóng lòng nói với tài xế: “Quay đầu lại, lái trở về!”
____
Xe một lần nữa dừng lại ở gara, Sơ Nịnh đã rời đi.
Anh xuống xe, lo lắng nhìn bốn phía, lại không tìm được bóng dáng của cô.
Lên xe, Tần Hi tựa lưng ra phía sau, đầu óc vô cùng hỗn loạn.
Đối với chuyện trước kia, cô luôn tỏ ra thờ ơ, nhưng tại sao vào ngày 10 tháng 6 – ngày hai người chính thức chia tay, cô lại đi Luân Đôn tìm anh?
Nhìn thấy anh lại một chữ cũng không nói, bối rối chạy đi?
Cách đây một thời gian, lúc anh hỏi cô tại sao đến Luân Đôn, cô vì sao lại nói dối, vì sao lại không dám đối mặt?
Tần Hi càng nghĩ càng cảm thấy kỳ lạ, trong lòng vô cùng phiền muộn, khó chịu.
Anh nghĩ đến cô sống một mình ở khu Tinh Lan, nhớ tới ngày 10 tháng 6 hôm đó, cô đến nghĩa trang tảo mộ…
Ngày 10 tháng 6, tảo mộ…
Lại là ngày hai người chia tay, làm sao có thể trùng hợp như vậy?
Người được chôn cất ở nghĩa trang, rốt cuộc là ai?
Cô ấy không sống cùng cha mẹ, vậy người qua đời hẳn là…
Tần Hi nhướng mày, vô số suy nghĩ hiện lên trong đầu, anh cầm điện thoại lên gọi điện thoại cho chị gái: “Anh rể em ở công ty ạ?”
Tần Noãn: “Anh ấy mới đi công tác về, đang ở nhà, có chuyện gì sao?
“Có chuyện tìm anh ấy một chút.” Sau khi kết thúc cuộc gọi, Tần Hi nói với lái xe “Đi Cố gia.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.