Chương 23
Dạ Tử Tân
21/03/2022
Editor: Yu
Sơ Nịnh không nghĩ người này lại vô liêm sỉ như vậy. Cô im lặng, cố gắng làm giảm tinh thần của anh, mở miệng nói một câu rất đắng lòng: “Tiếng thét của anh rất kì quái, nghe không ra sợ sệt gì cả, ngược lại còn khiến người ta liên tưởng tới chuyện khác.”
“Vậy sao?” Tần Hi không cho là đúng, nhìn cô: “Hiểu sai thành cái gì?”
“Thì —” Sơ Ninh do dự hai giây, nghiến răng mở miệng: “Tiếng kêu trên giường.”
Tần Hi cau mày lại, cho là mình nghe nhầm, cúi người, đưa lỗ tai kề sát: “Nói cái gì? Em lặp lại lần nữa.”
Sơ Nịnh không để ý tới anh, tiếp tục đi theo con đường nhỏ phía trước.
Tần Hi đứng lại tại chỗ, hồi lâu sau cười nhẹ một tiếng, giọng điệu khó tin nói: “Em nghe qua người khác kêu rồi hay sao, sao giống như chém bậy thế?”
Anh làm bộ hỏi rõ ngọn ngành, không có ý định bỏ qua chuyện này.
Đương nhiên là Sơ Nịnh chưa nghe qua bao giờ.
Cô nhìn không quen bản mặt dày của Tần Hi, cố ý muốn để cho anh khó xử.
Ai mà ngờ anh không chỉ không khó xử, ngược lại còn mặt dày đi hỏi cô.
Sơ Nịnh dừng một chút, nghĩ rằng không để cho anh được như ý, thành thật nói: “Tôi chưa từng nghe thật, nhưng mà —-”
“Ừ? Nhưng sao?” Tần Hi nhìn cô đây hứng thú.
Sơ Nịnh liếm môi, chầm rãi nói hết câu: “Nhưng mà chẳng phải vừa nãy anh mới kêu như thế, tôi đây không phải nghe rồi sao?”
“…”
—————
Sơ Nịnh và Tần Hi chọn con đường ít người đi nên tốc độ di chuyển cũng nhanh hơn đôi chút.
Hai người đi ra thì không thấy bóng dáng những người khác ở đâu cả.
Sơ Nịnh cảm thấy khát nước, nhìn xung quanh một chút, chỉ vào quầy ăn vặt phía trước: “Tôi đi mua chút nước.”
Vào quầy ăn vặt, Sơ Nịnh nghĩ đám Thiệu Hâm Đồng, Mộng Thanh Du chắc cũng sắp ra rồi nên đếm số người rồi mua cho mỗi người một chai.
Thanh toán xong đi ra ngoài thi thấy cách đó không xa có một cậu nhóc đeo cặp sách có vẻ quen quen đang khóc.
Sơ Nịnh đến gần thì mới biết là cậu nhóc Đậu Đậu mới nãy tặng súng bong bóng cho cô.
Cậu khóc rất thương tâm, trong miệng cứ gọi mẹ.
Sơ Nịnh tiến lên phía trước, ngồi xổm trước mặt cậu: “Đậu Đậu, em sao thế?”
Thấy Sơ Nịnh, nước mắt của Đậu Đậu càng rơi, nức nở nói: “Chị ơi, em không tìm thấy mẹ.”
Thì ra là đi lạc.
Sơ Nịnh giúp cậu nhóc lau nước mắt: “Đậu Đậu đừng khóc, để chị dẫn em đi tìm mẹ được không?”
Tần Hi đứng ngoài cửa ra nhà ma, mãi không thấy Sơ Nịnh quay lại liền đi tìm người, thấy cảnh tượng bên này bèn hỏi: “Làm sao vậy?”
Sơ Nịnh dỗ cậu nhóc xong, dắt tay cậu đứng, nói với Tần Hi: “Em ấy đi lạc. Tôi dẫn cậu nhóc tới phòng phát thanh trước rồi xem tình hình.”
Nói xong đưa túi nước cho Tần Hi: “Anh cứ ở đây chờ nhũng người khác đi, tôi tự dẫn em ấy đi được.”
Đậu Đậu nắm lấy tay của Sơ Nịnh, đáng thương ngửa đầu, giọng nói nghẹn ngào: “Chị, em không đi được.”
Cậu đi tìm mẹ được một lúc lâu, chạy loạn xung quanh. Sức trẻ con có hạn, cậu nhóc đã sớm hết sức.
Sơ Nịnh đang muốn bế cậu thì Tần Hi tiến đến: “Để tôi.”
Anh khom lưng, dễ dàng ôm lấy Đậu Đậu, nghiêng đầu về phía Sơ Nịnh: “Cùng đi thôi, để mấy người bọn họ tự chơi đi.”
Sơ Nịnh đồng ý, nhắn wechat nói rõ tình hình cho Mộng Thanh Du.
Thấy Tần Hi vẫn còn cầm nước, cô đưa tay lấy: “Để tôi cầm.”
Cô mua tổng cộng 9 chai nước, cũng khá nặng, lại ôm thêm một đứa trẻ nữa thì không thoải mái.
“Không cần.” Tần Hi đưa tay tránh đi, “Phòng phát thanh ở chỗ nào, em dẫn đường đi.”
Sơ Nịnh cũng không biết vị trí cụ thể, chạy đi hỏi nhân viên công tác xung quanh.
Ba người đi tới phòng phát thanh thì biết mẹ của Đậu Đậu chưa từng tới đây.
Sơ Nịnh nói rõ tình hình cho một cô gái trong phòng phát thanh, nhờ cô ấy thông báo trên loa để tìm người. Ba người vào phòng nghỉ để chờ đợi.
Đậu Đậu được Tần Hi đặt ngồi trên đầu gối, bởi vì khóc lâu nên giọng cậu bị khàn, vừa ngồi xuống là ho không ngừng.
Sơ Nịnh mở một chai nước, đưa tới: “Nào, em uống nước trước đi.”
Đậu Đậu đẩy chai nước ra, không chịu uống, trong miệng cứ gọi mẹ, nước mắt lần thứ hai tuôn rơi.
Sơ Nịnh thở dài, cất chai nước đi, lau nước mắt cho cậu: “Đậu Đậu đừng khóc nữa, mẹ em nghe được loa thông báo nhất định sẽ nhanh chóng tới tìm em thôi.”
“Thật vậy sao?” Đậu Đậu khóc tới mức hết hơi, liên tục thút thít.
“Đương nhiên là thật rồi.” Sơ Nịnh cười dỗ cậu, suy nghĩ một chút bèn nói, “Để chú ấy kể chuyện cho em nghe có được không?”
Tần Hi không biết dỗ dành người khác, vẫn luôn im lặng.
Tự nhiên bị giao nhiệm vụ, anh ngẩn ra, có chút không phản ứng kịp: “Tôi kể sao?”
“Trong nhà anh không phải có một cậu cháu trai hay sao, chắc là anh biết kể chuyện chứ?”
Tần Hi nhìn cậu nhóc hai mắt đẫm lệ, cuối cùng thở dài: “Được rồi, để chú nghĩ nào.”
…
Vốn là dỗ Đậu Đậu, Sơ Nịnh không nghĩ Tần Hi sẽ kể chuyện, không ý thức được mình cũng nghe kể.
Câu chuyện được một nửa thì bên kia đột nhiên ngừng lại, không kể tiếp.
Sơ Nịnh nghi hoặc nhìn sang, chờ nghe kể tiếp diễn biến câu chuyện: “Sau đó thì như thế nào?
Cô quay đầu qua quá đột ngột, Tần Hi không kịp đề phòng, đưa mắt thì thấy gương mặt họ kề sát một chỗ.
Lông mi cô khẽ động, đôi mắt trong veo có chút vội vã.
Đậu Đậu đang ngủ trong lòng Tần Hi. Anh nở nụ cười, hạ giọng nói chuyện: “Tôi đây dỗ Đậu Đậu hay là dỗ em?”
Giọng nói anh trầm thấp, trong giọng mang theo sự ấm áp nhẹ nhàng, gợi sự mê hoặc khó diễn tả thành lời.
Sơ Nịnh luống cuống, gương mặt cô nhanh chóng đỏ ửng.
Cô đơ lại, ngồi thẳng, cực kì bình tĩnh nói: “Tôi chỉ… hỏi một câu thế thôi.”
Tần Hi nhẹ nhàng tháo cặp sách của Đậu Đậu xuống, ôm cậu nhóc vào trong vòng tay, hạ thấp giọng nói với Sơ Nịnh: “Lần sau muốn nghe thì tôi thu tiền em.”
“…”
Sơ Nịnh nhận lấy cặp sách của Đậu Đậu. Khá là nặng.
Cô kéo cặp ra, có ý tìm xem có phương thức liên hệ với mẹ của Đậu Đậu hay không.
Trong cặp nhỏ nhưng bỏ không ít đồ. Có đồ ăn, có mấy bộ quần áo và đồ dùng hang ngày, thậm chí còn có vài tram tệ tiền mặt.
Khi nhìn đồ trong cặp sách, Sơ Nịnh cứ cảm thấy có chỗ nào không đúng.
Cô đưa qua cho Tần Hi xem: “Ai mà dẫn theo trẻ con đi chơi lại để nó vác nhiều đồ như vậy chứ?”
Đồ ăn thì có thể lo cho con trẻ đói, áo quần và đồ dùng hàng ngày thì có thể là sợ phát sinh sự cố gì nên chuẩn bị đồ dự phòng.
Nhưng chiếc cặp này nặng như vậy thì sao người lớn không cầm mà để cho một đứa trẻ bốn, năm tuổi đeo trên vai chứ?
Tần Hi nhìn vào, lông mày nhăn lại. Anh cũng giống như Sơ Nịnh, đều có một dự cảm xấu.
Làm người ta khó hiểu là thông báo đã phát lâu rồi nhưng mẹ của Đậu Đậu vẫn không xuất hiện.
Sắc trời bắt đầu ảm đạm dần, thắng cảnh này cũng sắp đóng cửa.
“Đừng chờ nữa, đi báo cảnh sát đi.” Tần Hi ôm lấy Đậu Đậu, cùng với Sơ Nịnh rời khỏi phòng phát thanh.
Đám người Hàn Huân, Thiệu Hâm Đồng chạy tới hỏi thăm tình hình.
Nghe Tần Hi bảo muốn dẫn Đậu Đậu đi báo cảnh sát, Hàn Huân nói: “Anh Hi, vậy cậu ngồi xe Sơ Nịnh đến đồn cảnh sát đi, bạn của Sơ Nịnh cứ giao cho tôi chở về.”
Từ khu thắng cảnh đi ra, Sơ Nịnh đưa chìa khóa xe cho Tần Hi, còn mình ôm Đậu Đậu ngồi ở phía sau.
Mới vừa lên xe, Đậu Đậu tỉnh giấc. Cậu nhóc phát hiện trời bên ngoài đã tối nhưng mà mẹ vẫn mãi không tới nên lại khóc một trận hết sức đau lòng.
Sơ Nịnh tìm từ trong túi khẩu súng bong bóng lúc trước Đậu Đậu cho mình, dùng lời an ủi dỗ dành cậu nhóc mãi mới ngừng khóc được.
Trong đồn cảnh sát, cảnh sát cũng không nhận được báo án nào về trẻ em mất tích trong khu thắng cảnh cả.
Nhìn cậu bé Đậu Đậu đẫm nước mắt, cảnh sát nhẹ giọng hỏi cậu: “Con mấy tuổi rồi nào?”
Đậu Đậu trốn trong lòng Sơ Nịnh đáp: “Sắp 5 tuổi ạ.”
“Con có biết tên bố mẹ là gì không nhỉ?”
“Con không có bố, mẹ con tên là Liễu Phưởng.”
Cảnh sát nhẩm nhẩm cái tên này, lại hỏi thêm: “Là hai chữ nào vậy, con có biết viết không?”
Đậu Đậu lắc đầu.
“Còn địa chỉ nhà có biết không?”
“Con không nhớ rõ.”
“Vậy có nhớ số điện thoại của mẹ không?”
Đậu Đậu lắc đầu, chỉ vào cổ tay của mình: “Lúc trước thì có đeo một cái vòng có số điện thoại của mẹ. Nhưng mà hôm nay trước khi khỏi nhà thì mẹ con tháo xuống rồi.”
Cảnh sát nhíu mày, suy nghĩ trong chốc lát, lại hỏi một lần nữa: “Trước khi rời khỏi nhà thì mẹ con tháo vòng tay con xuống ư?”
Đậu Đậu gật đầu.
Cảnh sát kiểm tra cặp sách của Đậu Đậu, lại dựa vào lời miêu tả của Tần Hi và Sơ Nịnh, nói với Tần Hi: “Dựa theo kinh nghiệm của tôi thì có lẽ do phụ huynh cố ý bỏ lại con nhỏ. Muốn tìm được nhà cậu nhóc thì cần kiểm tra camera ghi hình bên khu thắng cảnh.”
Cảnh sát nhìn đồng hồ. Đã là tám giờ tối rồi.
Anh đứng dậy, bắt tay với Tần Hi: “Anh Tần, kiểm tra cần phải có thời gian. Mọi người đi ghi lại thông tin trước đã. Trước tiên thì cứ để cậu nhóc ở lại chỗ này. Nếu có tiến triển gì tôi sẽ báo lại cho hai người.”
Sơ Nịnh đi đăng ký thông tin. Đậu Đậu vẫn luôn đi theo cô.
Một nữ cảnh sát đi tới, cười với Đậu Đậu: “Con tên là Đậu Đậu đúng không, tối nay dì dẫn con về nhà dì có được không?”
Đậu Đậu sợ hãi bước lùi hai bước, nắm chặt góc áo của Sơ Nịnh không chịu buông ra. Cậu nhóc lại tiếp tục khóc một trận ồn ào.
Tần Hi nhìn tình hình, sờ sờ đầu cậu nhóc, nói với cảnh sát: “Nếu không thì cứ để chúng tôi đem cậu bé về trước. Khi nào bên này có tiến triển gì thì chúng tôi lại đưa thằng bé đến.”
Sơ Nịnh cảm thấy ý tưởng này không tệ, cô đặt bút xuống, ngồi xổm lau nước mắt giùm Đậu Đậu, hỏi ý kiến của cậu nhóc: “Tối này em ở nhà của chị được không nào?”
Viền mắt của Đậu Đậu đỏ hết lên, cậu nhóc hiếm thấy chịu gật đầu.
Từ đồn cảnh sát ra, Đậu Đậu không khóc nữa.
Trẻ con nhạy cảm, cảm nhận được điều gì đó là tâm trạng hạ xuống. Cậu nhóc vẫn luôn cúi đầu, cực kỳ thương xót mà tự mình trộm lau nước mắt.
Bị ảnh hưởng bởi cảm xúc của Đậu Đậu, đôi mắt của Sơ Nịnh cũng đỏ lên, nhẹ nhàng nói chuyện khác để dời lực chú ý: “Đậu Đậu chưa ăn cơm, có đói bụng không nào? Cái chú này nấu cơm rất ngon đấy. Tối nay để chú ấy nấu đồ ăn ngon cho em được không?”
Tần Hi ngồi trước tiếp tục lái xe, cũng mở miệng nói: “Đậu Đậu thích ăn gì vậy? Nếu không chúng ta đi siêu thị mua ít đồ nhé?”
Suy cho cùng vẫn là trẻ con, nói chuyện một đường thì tâm trạng của cậu nhóc cũng thả lỏng hơn, dần dần có thể mở miệng nói vài câu.
Bầu không khí trong xe thoải mái hơn, Tần Hi mở miệng trêu chọc: “Đậu Đậu, vì sao em gọi chị ấy là chị nhưng gọi chú là chú vậy, nhìn chú già hơn chị ấy hả?”
Đậu Đậu vùi trong lồng ngực Sơ Nịnh, nhỏ giọng nói: “Chị gái đẹp hơn.”
Tần Hi: “Anh cũng đẹp, lần sau nhớ gọi là anh đấy.”
Sơ Nịnh: “…”
Ba người cùng đi vào siêu thị.
Tần Hi kéo một chiếc xe đẩy ra, để Đậu Đậu ngồi vào, đẩy cậu nhóc đi khắp siêu thị làm trò con bò.
Sơ Nịnh phát hiện Tần Hi rất biết cách chơi cùng trẻ con. Có lẽ là đùa vui thoải mái, sầu não tạm thời bị cắt đứt, Đậu Đậu khó được bật cười thoải mái.
Về tới vịnh Tinh Lan, Tần Hi đi nấu cơm còn Sơ Nịnh ở trong phòng khách bật phim hoạt hình cho Đậu Đậu xem.
Có lẽ cậu nhóc nghĩ đến người nhà nên ngồi xuống chưa bao lâu thì yên lặng rơi vài giọt nước mắt.
Sơ Nịnh ngồi một bên nhìn, trong lòng cũng khó chịu.
Bữa tối rất phong phú, Đậu Đậu không ăn chút nào, Sơ Nịnh cũng không muốn ăn gì cả.
Tần Hi dỗ Đậu Đậu đi tắm rửa. Sơ Nịnh ngồi một mình ở trên ghế sofa trong phòng khách, tâm trạng hạ thấp.
Tần Hi từ phòng vệ sinh đi ra thì thấy Sơ Nịnh ngồi ôm đầu gối co quắp ở một góc sô pha, phim hoạt hình trên TV vẫn tiếp tục, ánh mắt cô vô hồn nhìn chằm chằm vào sàn nhà.
Không biết cô chìm đắm trong những cảm xúc như nào nhưng Sơ Nịnh vô cùng yên tĩnh, không nói một lời nào, cả người ngập tràn trong sự bất lực và đau thương.
Anh đến đây lâu như vậy nhưng tâm tình của cô vẫn luôn bình thản, không hề bộc lộ tình cảm chân thật ra bên ngoài.
Đây là lần đầu tiên Tần Hi thấy Sơ Nịnh ở trong trạng thái này.
Anh đứng bên cạnh một lát rồi đi qua ngồi xuống.
Sơ Nịnh tỉnh táo lại, đưa mắt nhìn anh: “Đậu Đậu đâu rồi?”
“Cậu nhóc bảo muốn tự mình tắm.”
Sơ Nịnh ôm đầu gối, cúi đầu, mái tóc dài hơi uốn rũ xuống, che đi tâm trạng trên khuôn mặt.
Cô nhẹ nhàng hỏi: “Anh nói thử xem, là mẹ của Đậu Đậu cố ý vứt bỏ em ấy sao?”
“Đợi kết quả từ bên phía đồn cảnh sát đi.” Tần Hi an ủi cô “Đứa trẻ đáng yêu như vậy, người làm cha mẹ sao nỡ cố ý vứt bỏ chứ? Có lẽ là có hiểu lầm.”
Sơ Nịnh tựa lưng vào ghế sofa, ngửa đầu, đôi mắt phiếm hơi nước, khóe môi nói giọng mỉa mai: “Trên đời này, không phải cha mẹ nào cũng đối xử với con cái tốt cả.”
“Khi bọn họ sinh ra con trẻ đều không cố gắng suy nghĩ tới cái gọi là trách nhiệm. Lúc sóng yên biển lặng thì là con ngoan, bảo đảm cho bộ mặt của một gia đình hạnh phúc hoàn mỹ. Nhưng đến khi phải chịu đựng khó khan trắc trở gì thì đứa con lại là nơi bọn họ xả giận. Bọn họ hối hận, rồi sẽ nói với con cái: Mày là gánh nặng, là liên lụy, là dư thừa: mày sinh ra là sai lầm: mày không nên tồn tại trên cõi đời này. Có lẽ, bọn họ sẽ nói: Vì sao mày… không chết đi chứ?”
Một giọt nước mắt trong suốt trượt dài.
Cô nhấc tay gạt đi, nhìn về phía Tần Hi, nhấc môi cười hỏi: “Anh từng gặp qua loại cha mẹ như này chưa?”
Nét mặt Tần Hi trở nên hung ác nguy hiểm, con ngươi sâu và đen nhánh bị sự kinh ngạc thay thế, long mày nghiêm lại, độ cong khóe môi càng thêm sắc bén.
Trong phòng khách yên tĩnh tới mức tiếng kim rơi cũng có thể nghe thấy được.
Anh lẳng lặng nhìn gương mặt cô, dường như muốn nhìn xuyên cả người cô.
Thật lâu sau anh mới mở miệng, giọng nói lạnh tanh, như đao mang theo hơi lạnh thấu xương: “Ai nói với em như vậy?”
Sơ Nịnh tỉnh táo lại mới ý thức được bản thân vừa nói gì với Tần Hi.
Khóe mắt ướt át của cô biến mất, cô bình tĩnh nói: “Không ai nói với tôi cả, thấy trên báo đài thôi.”
Tần Hi còn muốn nói thêm cái gì thì Sơ Nịnh đã nói trước: “Anh đi xem thử Đậu Đậu tắm xong chưa.”
Cảm thấy Tần Hi vẫn còn nhìn mình chằm chằm, lông mi Sơ Nịnh khẽ rung, lặng yên không tiếng động nghiêng đầu, lại hối thúc: “Tắm lâu sẽ lạnh.”
Lúc này Tần Hi mới đứng dậy đi vào phòng vệ sinh.
Không bao lâu sau, anh nắm tay Đậu Đậu bước ra.
Đậu Đậu thay một bộ quần áo sạch sẽ, trắng trẻo nhưng đôi mặt lại hiện rõ màu đỏ, sưng to giống như quả hạch đào.
Sơ Nịnh thoát khỏi những cảm xúc ban nãy. Thấy Đậu Đậu đi đến, cô cười cười, xoa đầu cậu nhóc: “Không còn sớm nữa rồi, tối nay em ngủ với chú được không?”
Tần Hi muốn dẫn Đậu Đậu về phòng nhưng cậu nắm chặt ngón tay của Sơ Nịnh không chịu buông ra, mặt vùi vào trong lồng ngực cô.
Không còn nghi ngờ gì nữa. So với Tần Hi thì cậu nhóc càng thích dựa vào Sơ Nịnh hơn.
Đậu Đậu cũng không nhỏ mà Sơ Nịnh thì lại chưa kết hôn. Cô cảm thấy mình ngủ với em ấy thì không tiện lắm.
Đang do dự thì Tần Hi nói: “Em cứ ngủ với Đậu Đậu đi, chờ khi cậu nhóc ngủ thì em lại lên tầng.”
Lần này thì Đậu Đậu không phản đối, để yên cho Sơ Nịnh nắm tay quay về phòng.
Từ khi Tần Hi dọn vào, Sơ Nịnh chưa từng bước vào phòng ngủ ở tầng một lần nào.
Đại thiếu gia có tí bệnh sạch sẽ, trong phòng còn dọn dẹp sạch sẽ hơn cả phòng cô. Trên bàn sách còn có sổ tay và các loại văn bản, rõ rang đây là chỗ làm việc thường xuyên của anh.
Bình thường anh không dùng nước hoa nhưng mùi hương lại mang theo cảm giác mát lạnh.
Sơ Nịnh có chút không quá thoải mái. Cô không nhìn lung tung, ôm Đậu Đậu đặt trên giường xong thì mình ngồi xuống chiếc ghế cạnh mép giường, giúp cậu đắp chăn: “Đậu Đậu ngoan, em ngủ thật ngon. Biết đâu ngày mai chú cảnh sát giúp em tìm được mẹ chứ.”
Tần Hi đứng ngoài cửa, nhìn vào hình ảnh bên trong.
Sơ Nịnh ngồi bên giường nhè nhẹ vỗ vai cậu bé, trong miệng khé rát ru.
Giọng nói cô dịu dàng như có phép thuật, có thể khiến cho tâm trạng của người ta trở nên bình dị, yên tĩnh.
Nhìn góc nghiêng điềm tĩnh của cô, th lại nghĩ tới ban nãy cô cuộn mình trên ghế sofa. Nét mặt cô đơn cùng những lời cô nói.
Đứng một lát, Tần Hi mặc áo khoác đi ra ngoài, đứng trong cầu thang hút 1 điếu thuốc.
Rít một hơi rồi thở ra, anh dựa lưng trên tường, giữa hàng lông mày nhăn lại.
Cô bảo mấy lời ban nãy là thấy trên báo đài.
Tần Hi không tin.
Tin tức nào, câu chuyện nào có thế khiến cô cảm động lây như vậy chứ?
Thậm chí còn rơi lệ bên cạnh anh.
Hút xong một điếu thuốc, anh đứng đây hóng gió thêm một lát cho bay hết mùi khói thuốc.
Khi quay về thì Đậu Đậu đã ngủ rồi.
Sơ Nịnh nằm sấp bên cạnh giường, hai mắt khép hờ, tay vẫn đang như có như không vỗ về lên đầu vai của Đậu Đậu, hô hấp nhẹ nhàng mà đều đều.
Tần Hi chầm chập bước vào, nhấc Đậu Đậu đặt qua một bên.
Anh đưa mắt nhìn vào Sơ Nịnh đang nằm bên mép giường, cánh tay luồn dưới nách ôm vòng qua lưng, tay kia nâng chân cô lên, nhẹ nhàng ôm lấy cô
Dường như có cảm giác, cô khoác vào cổ anh, nghiêng mặt vùi vào cổ anh, trán Sơ Nịnh chạm vào cằm Tần Hi.
Giữa lúc mơ mơ màng màng, bé mèo nằm trong lồng ngực anh cựa nhẹ, mang theo đôi chút tham lam lưu luyến.
Hơi thở nóng ấm từ chóp mũi nhè nhẹ chạm vào cổ anh.
Thân hình Tần Hi đột nhiên cứng đờ, hô hấp ngừng lại trong chốc lát.
Ổn định lại tinh thần, anh xoay người đặt cô lên giường nằm chung với Đậu Đậu.
Cô ngủ khá sâu, vừa dính lên giường đã không phát thêm một tiếng động nào.
Tần Hi giúp cô đắp kín chăn rồi nhẹ nhàng đi ra ngoài.
—-
Sơ Nịnh ngủ mê man tỉnh giấc thì phát hiện bên cạnh có 1 đứa trẻ đang nằm. Cô nhanh chóng tìm kiếm trong đầu, cuối cùng cũng nhớ tới chuyện dẫn Đậu Đậu về nhà.
Nhưng mà không Đậu Đậu ngủ chung với Tần Hi sao?
Cô nghi hoặc mở mặt ra. Bên ngoài còn chưa sáng tỏ, trong phòng tối đen như mực, cô lờ mờ nhìn thấy đồ đạc trong phòng.
Không còn nghi ngờ gì nữa. Đây không phải là phòng của cô.
Sơ Nịnh nhớ lại, tối hôm qua cô ru Đậu Đậu đi ngủ, sau đó ru một thôi một hồi thì hình như bản thân cô cũng ngủ thiếp đi.
Nhưng tại sao cô lại nằm trên giường của Tần Hi chứ?
Nhìn tấm chăn đắp trên người, phía trên còn có mùi hương của ánh mặt trời nhẹ nhàng và khoan khoái, vừa quen thuộc lại có chút lạ lẫm.
Trong lòng cô dâng lên một tia cảm giác không rõ.
Cô ngủ ở chỗ này, cũng không biết là Tần Hi ngủ ở chỗ nào đây.
Cô vén chăn ra đi, định đắp chăn lại cho Đậu Đậu đang ngủ say thì Sơ Nịnh cảm nhận hơi thở của Đậu Đậu phả lên mu tay mình nóng hơn bình thường.
Sơ Nịnh sửng sốt hai giây, cô vươn tay đi sờ trán của Đậu Đậu thì nóng đến đáng sợ.
“Đậu Đậu?” Sơ Nịnh bật đèn, cố ý gọi cậu dậy nhưng gọi thế nào cũng không chịu tỉnh.
Nhận ra mức độ nghiêm trọng của sự việc, cô vội vàng đi ra ngoài: “Tần Hi?”
Phía ngoài phòng khách mờ tối, có một bóng người lờ mờ ngồi trên ghế sofa.
Nghe được tiếng động, Tần Hi đứng dậy nhìn qua, Sơ Nịnh thuận tay bật đèn lên.
Tần Hi đi tới. Cả một đêm không ngủ, đôi mắt anh đỏ hơn, nhìn nét mặt có hơi tiều tụy.
“Làm sao đấy?” Lúc mở miệng nói chuyện, giọng nói cũng trở nên khàn khàn.
Trên mặt Sơ Nịnh tràn đầy lo lắng, chỉ chỉ trong phòng: “Đậu Đậu phát sốt rồi.”
Tần Hi bước nhanh vào, sờ trán của Đậu Đậu, ôm người từ trên giường dậy, cầm áo khoác lên: “Đi bệnh viện!”
Đậu Đậu sốt tới tận 39°C, phải làm cấp cứu để hạ nhiệt độ.
Bận rộn nhận hóa đơn, cấp cứu truyền dịch, y tá treo bình dịch lên cho Đậu Đậu cũng đã năm rưỡi sáng.
Ngày mới vừa bắt đầu, phía Đông dần xuất hiện màu trắng xua đi màn đêm tối tăm.
Tần Hi ôm đứa trẻ, Sơ Nịnh ngồi bên cạnh, thỉnh thoảng đưa tay sờ thử nhiệt độ của Đậu Đậu.
Thấy nhiệt độ hạ xuống, cô cũng yên tâm hơn chút ít, thở dài: “Đang yên đang lành sao tự nhiên lại phát sốt chứ.”
“Trẻ con sức khỏe yếu, cái này cũng bình thường mà.”
Tần Hi nhìn cô: “Vẫn còn sớm, em mệt thì nghỉ một lát đi.”
Sơ Nịnh vốn không có ý định ngủ, nhìn chằm chằm vào ống truyền dịch.
Nhưng mạch máu trẻ con mỏng, dịch truyền chảy tương đối chậm, cô nhìn một lát thì cơn buồn ngủ ập tới, cô nghiêng đầu ngủ thiếp đi.
Tần Hi cũng đang nhắm híp hai mắt trong chớp lát, trong thoáng chốc có cảm giác bả vai bị cái gì đè lên.
Anh mở mắt ra nhìn thì thấy không biết lúc nào Sơ Nịnh đã gục đầu lên vai của anh, gương mặt ngủ say điềm tĩnh. Ánh đèn phòng truyền dịch chiếu lên đôi lông mi dày hơi cong che khuất đi chiếc mũi đang thở nhẹ.
Trên người Đậu Đậu vẫn đang quấn chiếc áo khoác dài của anh. Anh nhẹ nhàng kéo qua bên phía Sơ Nịnh, chia một nửa cho cô.
Một dì cũng đang truyền dịch ngồi phía đối diện thấy hành động của Tần Hi thì khẽ cười, nhỏ giọng hỏi anh: “Cháu này, cậu nhóc nhà cháu năm nay bao tuổi rồi, nhìn đáng yêu thật đấy.”
Tần Hi tạm dừng, vô thức nhìn Đậu Đậu trong lồng ngực.
Anh không giải thích rõ với câu hỏi của dì ấy, nhớ lại tuổi của Đậu Đậu rồi đáp: “Sắp năm tuổi rồi ạ.”
“Cậu nhóc này ngoan thật, truyền dịch nãy giờ rồi mà không khóc tí nào.” Dì ấy nói rồi lại cảm thán một câu, “Tụi trẻ bây giờ đều chỉ chú tâm, bận bịu vào công việc, mấy ai được như vợ chồng các cháu cả hai người đều dẫn con đi khám chứ. Xem ra cả cháu với vợ đều là con người của gia đình. Cuộc sống vợ chồng đều phải cố gắng lấy trọng tâm là già đình, suy nghĩ tới người đối diện thì sinh hoạt mới có thể hòa thuận được.”
Tần Hi nghiêng đầu nhìn Sơ Nịnh đang dựa đầu vào vai mình ngủ say, không đáp lời.
Không bao lâu sau thì dì cũng truyền xong, y tá rút kim cho bà.
Dì đứng lên, lúc gần đi còn lẩm bẩm thở dài trong miệng: “Nếu con trai với con dâu dì cũng được như mấy đứa thì tốt quá rồi.”
Trên tường treo một tấm gương lớn nhìn thấy cảnh trong phòng truyền dịch.
Tần Hi nhìn cảnh trong gương. Anh ôm đứa trẻ, Sơ Nịnh dựa vào anh, nhìn rất giống một nhà ba người.
Anh không để ý mà tập trung nhìn vào gương mặt tinh xảo của cô gái. Anh chậm rãi duỗi cánh tay qua, ôm người vào trong ngực, cho cô dựa thoải mái hơn.
Anh không khỏi nhớ tới khoảng thời gian hai người còn yêu đương.
“Sơ Nịnh.” Anh nhẹ giọng gọi khẽ, mặt chạm lên trán cô, nhẹ nhàng nỉ non, “Nếu năm đó chúng ta không chia tay, có phải bây giờ cũng có một đứa con hay không?”
Trong phòng truyền dịch yên tĩnh không ai trả lời anh, anh liền nói một mình:
“Em nói xem sẽ là trai hay gái?”
“Nếu là con gái thì nhất định sẽ giống em.”
“Còn con trai thì chắc giống anh hơn.”
“Nếu vừa tốt nghiệp đại học đã kết hôn thì chắc bây giờ con khoảng hai tuổi.”
“Trong miệng mọc vài chiếc răng sữa nhỏ, biết nói, biết đi, lại biết làm nũng. Buổi tối cứ quấn lấy chúng ta đòi kể chuyện cổ tích.”
Khóe mắt anh dần dần ửng đỏ, anh ôm chặt vòng eo cô gái, ngửi ngửi mùi tóc của cô, môi kề lên đỉnh đầu cô, khẽ hôn một cái.
Anh khép mắt lại, âm thanh nhỏ dần, dần im lặng:
“Nếu là như vậy thì tốt biết bao.”
Sơ Nịnh không nghĩ người này lại vô liêm sỉ như vậy. Cô im lặng, cố gắng làm giảm tinh thần của anh, mở miệng nói một câu rất đắng lòng: “Tiếng thét của anh rất kì quái, nghe không ra sợ sệt gì cả, ngược lại còn khiến người ta liên tưởng tới chuyện khác.”
“Vậy sao?” Tần Hi không cho là đúng, nhìn cô: “Hiểu sai thành cái gì?”
“Thì —” Sơ Ninh do dự hai giây, nghiến răng mở miệng: “Tiếng kêu trên giường.”
Tần Hi cau mày lại, cho là mình nghe nhầm, cúi người, đưa lỗ tai kề sát: “Nói cái gì? Em lặp lại lần nữa.”
Sơ Nịnh không để ý tới anh, tiếp tục đi theo con đường nhỏ phía trước.
Tần Hi đứng lại tại chỗ, hồi lâu sau cười nhẹ một tiếng, giọng điệu khó tin nói: “Em nghe qua người khác kêu rồi hay sao, sao giống như chém bậy thế?”
Anh làm bộ hỏi rõ ngọn ngành, không có ý định bỏ qua chuyện này.
Đương nhiên là Sơ Nịnh chưa nghe qua bao giờ.
Cô nhìn không quen bản mặt dày của Tần Hi, cố ý muốn để cho anh khó xử.
Ai mà ngờ anh không chỉ không khó xử, ngược lại còn mặt dày đi hỏi cô.
Sơ Nịnh dừng một chút, nghĩ rằng không để cho anh được như ý, thành thật nói: “Tôi chưa từng nghe thật, nhưng mà —-”
“Ừ? Nhưng sao?” Tần Hi nhìn cô đây hứng thú.
Sơ Nịnh liếm môi, chầm rãi nói hết câu: “Nhưng mà chẳng phải vừa nãy anh mới kêu như thế, tôi đây không phải nghe rồi sao?”
“…”
—————
Sơ Nịnh và Tần Hi chọn con đường ít người đi nên tốc độ di chuyển cũng nhanh hơn đôi chút.
Hai người đi ra thì không thấy bóng dáng những người khác ở đâu cả.
Sơ Nịnh cảm thấy khát nước, nhìn xung quanh một chút, chỉ vào quầy ăn vặt phía trước: “Tôi đi mua chút nước.”
Vào quầy ăn vặt, Sơ Nịnh nghĩ đám Thiệu Hâm Đồng, Mộng Thanh Du chắc cũng sắp ra rồi nên đếm số người rồi mua cho mỗi người một chai.
Thanh toán xong đi ra ngoài thi thấy cách đó không xa có một cậu nhóc đeo cặp sách có vẻ quen quen đang khóc.
Sơ Nịnh đến gần thì mới biết là cậu nhóc Đậu Đậu mới nãy tặng súng bong bóng cho cô.
Cậu khóc rất thương tâm, trong miệng cứ gọi mẹ.
Sơ Nịnh tiến lên phía trước, ngồi xổm trước mặt cậu: “Đậu Đậu, em sao thế?”
Thấy Sơ Nịnh, nước mắt của Đậu Đậu càng rơi, nức nở nói: “Chị ơi, em không tìm thấy mẹ.”
Thì ra là đi lạc.
Sơ Nịnh giúp cậu nhóc lau nước mắt: “Đậu Đậu đừng khóc, để chị dẫn em đi tìm mẹ được không?”
Tần Hi đứng ngoài cửa ra nhà ma, mãi không thấy Sơ Nịnh quay lại liền đi tìm người, thấy cảnh tượng bên này bèn hỏi: “Làm sao vậy?”
Sơ Nịnh dỗ cậu nhóc xong, dắt tay cậu đứng, nói với Tần Hi: “Em ấy đi lạc. Tôi dẫn cậu nhóc tới phòng phát thanh trước rồi xem tình hình.”
Nói xong đưa túi nước cho Tần Hi: “Anh cứ ở đây chờ nhũng người khác đi, tôi tự dẫn em ấy đi được.”
Đậu Đậu nắm lấy tay của Sơ Nịnh, đáng thương ngửa đầu, giọng nói nghẹn ngào: “Chị, em không đi được.”
Cậu đi tìm mẹ được một lúc lâu, chạy loạn xung quanh. Sức trẻ con có hạn, cậu nhóc đã sớm hết sức.
Sơ Nịnh đang muốn bế cậu thì Tần Hi tiến đến: “Để tôi.”
Anh khom lưng, dễ dàng ôm lấy Đậu Đậu, nghiêng đầu về phía Sơ Nịnh: “Cùng đi thôi, để mấy người bọn họ tự chơi đi.”
Sơ Nịnh đồng ý, nhắn wechat nói rõ tình hình cho Mộng Thanh Du.
Thấy Tần Hi vẫn còn cầm nước, cô đưa tay lấy: “Để tôi cầm.”
Cô mua tổng cộng 9 chai nước, cũng khá nặng, lại ôm thêm một đứa trẻ nữa thì không thoải mái.
“Không cần.” Tần Hi đưa tay tránh đi, “Phòng phát thanh ở chỗ nào, em dẫn đường đi.”
Sơ Nịnh cũng không biết vị trí cụ thể, chạy đi hỏi nhân viên công tác xung quanh.
Ba người đi tới phòng phát thanh thì biết mẹ của Đậu Đậu chưa từng tới đây.
Sơ Nịnh nói rõ tình hình cho một cô gái trong phòng phát thanh, nhờ cô ấy thông báo trên loa để tìm người. Ba người vào phòng nghỉ để chờ đợi.
Đậu Đậu được Tần Hi đặt ngồi trên đầu gối, bởi vì khóc lâu nên giọng cậu bị khàn, vừa ngồi xuống là ho không ngừng.
Sơ Nịnh mở một chai nước, đưa tới: “Nào, em uống nước trước đi.”
Đậu Đậu đẩy chai nước ra, không chịu uống, trong miệng cứ gọi mẹ, nước mắt lần thứ hai tuôn rơi.
Sơ Nịnh thở dài, cất chai nước đi, lau nước mắt cho cậu: “Đậu Đậu đừng khóc nữa, mẹ em nghe được loa thông báo nhất định sẽ nhanh chóng tới tìm em thôi.”
“Thật vậy sao?” Đậu Đậu khóc tới mức hết hơi, liên tục thút thít.
“Đương nhiên là thật rồi.” Sơ Nịnh cười dỗ cậu, suy nghĩ một chút bèn nói, “Để chú ấy kể chuyện cho em nghe có được không?”
Tần Hi không biết dỗ dành người khác, vẫn luôn im lặng.
Tự nhiên bị giao nhiệm vụ, anh ngẩn ra, có chút không phản ứng kịp: “Tôi kể sao?”
“Trong nhà anh không phải có một cậu cháu trai hay sao, chắc là anh biết kể chuyện chứ?”
Tần Hi nhìn cậu nhóc hai mắt đẫm lệ, cuối cùng thở dài: “Được rồi, để chú nghĩ nào.”
…
Vốn là dỗ Đậu Đậu, Sơ Nịnh không nghĩ Tần Hi sẽ kể chuyện, không ý thức được mình cũng nghe kể.
Câu chuyện được một nửa thì bên kia đột nhiên ngừng lại, không kể tiếp.
Sơ Nịnh nghi hoặc nhìn sang, chờ nghe kể tiếp diễn biến câu chuyện: “Sau đó thì như thế nào?
Cô quay đầu qua quá đột ngột, Tần Hi không kịp đề phòng, đưa mắt thì thấy gương mặt họ kề sát một chỗ.
Lông mi cô khẽ động, đôi mắt trong veo có chút vội vã.
Đậu Đậu đang ngủ trong lòng Tần Hi. Anh nở nụ cười, hạ giọng nói chuyện: “Tôi đây dỗ Đậu Đậu hay là dỗ em?”
Giọng nói anh trầm thấp, trong giọng mang theo sự ấm áp nhẹ nhàng, gợi sự mê hoặc khó diễn tả thành lời.
Sơ Nịnh luống cuống, gương mặt cô nhanh chóng đỏ ửng.
Cô đơ lại, ngồi thẳng, cực kì bình tĩnh nói: “Tôi chỉ… hỏi một câu thế thôi.”
Tần Hi nhẹ nhàng tháo cặp sách của Đậu Đậu xuống, ôm cậu nhóc vào trong vòng tay, hạ thấp giọng nói với Sơ Nịnh: “Lần sau muốn nghe thì tôi thu tiền em.”
“…”
Sơ Nịnh nhận lấy cặp sách của Đậu Đậu. Khá là nặng.
Cô kéo cặp ra, có ý tìm xem có phương thức liên hệ với mẹ của Đậu Đậu hay không.
Trong cặp nhỏ nhưng bỏ không ít đồ. Có đồ ăn, có mấy bộ quần áo và đồ dùng hang ngày, thậm chí còn có vài tram tệ tiền mặt.
Khi nhìn đồ trong cặp sách, Sơ Nịnh cứ cảm thấy có chỗ nào không đúng.
Cô đưa qua cho Tần Hi xem: “Ai mà dẫn theo trẻ con đi chơi lại để nó vác nhiều đồ như vậy chứ?”
Đồ ăn thì có thể lo cho con trẻ đói, áo quần và đồ dùng hàng ngày thì có thể là sợ phát sinh sự cố gì nên chuẩn bị đồ dự phòng.
Nhưng chiếc cặp này nặng như vậy thì sao người lớn không cầm mà để cho một đứa trẻ bốn, năm tuổi đeo trên vai chứ?
Tần Hi nhìn vào, lông mày nhăn lại. Anh cũng giống như Sơ Nịnh, đều có một dự cảm xấu.
Làm người ta khó hiểu là thông báo đã phát lâu rồi nhưng mẹ của Đậu Đậu vẫn không xuất hiện.
Sắc trời bắt đầu ảm đạm dần, thắng cảnh này cũng sắp đóng cửa.
“Đừng chờ nữa, đi báo cảnh sát đi.” Tần Hi ôm lấy Đậu Đậu, cùng với Sơ Nịnh rời khỏi phòng phát thanh.
Đám người Hàn Huân, Thiệu Hâm Đồng chạy tới hỏi thăm tình hình.
Nghe Tần Hi bảo muốn dẫn Đậu Đậu đi báo cảnh sát, Hàn Huân nói: “Anh Hi, vậy cậu ngồi xe Sơ Nịnh đến đồn cảnh sát đi, bạn của Sơ Nịnh cứ giao cho tôi chở về.”
Từ khu thắng cảnh đi ra, Sơ Nịnh đưa chìa khóa xe cho Tần Hi, còn mình ôm Đậu Đậu ngồi ở phía sau.
Mới vừa lên xe, Đậu Đậu tỉnh giấc. Cậu nhóc phát hiện trời bên ngoài đã tối nhưng mà mẹ vẫn mãi không tới nên lại khóc một trận hết sức đau lòng.
Sơ Nịnh tìm từ trong túi khẩu súng bong bóng lúc trước Đậu Đậu cho mình, dùng lời an ủi dỗ dành cậu nhóc mãi mới ngừng khóc được.
Trong đồn cảnh sát, cảnh sát cũng không nhận được báo án nào về trẻ em mất tích trong khu thắng cảnh cả.
Nhìn cậu bé Đậu Đậu đẫm nước mắt, cảnh sát nhẹ giọng hỏi cậu: “Con mấy tuổi rồi nào?”
Đậu Đậu trốn trong lòng Sơ Nịnh đáp: “Sắp 5 tuổi ạ.”
“Con có biết tên bố mẹ là gì không nhỉ?”
“Con không có bố, mẹ con tên là Liễu Phưởng.”
Cảnh sát nhẩm nhẩm cái tên này, lại hỏi thêm: “Là hai chữ nào vậy, con có biết viết không?”
Đậu Đậu lắc đầu.
“Còn địa chỉ nhà có biết không?”
“Con không nhớ rõ.”
“Vậy có nhớ số điện thoại của mẹ không?”
Đậu Đậu lắc đầu, chỉ vào cổ tay của mình: “Lúc trước thì có đeo một cái vòng có số điện thoại của mẹ. Nhưng mà hôm nay trước khi khỏi nhà thì mẹ con tháo xuống rồi.”
Cảnh sát nhíu mày, suy nghĩ trong chốc lát, lại hỏi một lần nữa: “Trước khi rời khỏi nhà thì mẹ con tháo vòng tay con xuống ư?”
Đậu Đậu gật đầu.
Cảnh sát kiểm tra cặp sách của Đậu Đậu, lại dựa vào lời miêu tả của Tần Hi và Sơ Nịnh, nói với Tần Hi: “Dựa theo kinh nghiệm của tôi thì có lẽ do phụ huynh cố ý bỏ lại con nhỏ. Muốn tìm được nhà cậu nhóc thì cần kiểm tra camera ghi hình bên khu thắng cảnh.”
Cảnh sát nhìn đồng hồ. Đã là tám giờ tối rồi.
Anh đứng dậy, bắt tay với Tần Hi: “Anh Tần, kiểm tra cần phải có thời gian. Mọi người đi ghi lại thông tin trước đã. Trước tiên thì cứ để cậu nhóc ở lại chỗ này. Nếu có tiến triển gì tôi sẽ báo lại cho hai người.”
Sơ Nịnh đi đăng ký thông tin. Đậu Đậu vẫn luôn đi theo cô.
Một nữ cảnh sát đi tới, cười với Đậu Đậu: “Con tên là Đậu Đậu đúng không, tối nay dì dẫn con về nhà dì có được không?”
Đậu Đậu sợ hãi bước lùi hai bước, nắm chặt góc áo của Sơ Nịnh không chịu buông ra. Cậu nhóc lại tiếp tục khóc một trận ồn ào.
Tần Hi nhìn tình hình, sờ sờ đầu cậu nhóc, nói với cảnh sát: “Nếu không thì cứ để chúng tôi đem cậu bé về trước. Khi nào bên này có tiến triển gì thì chúng tôi lại đưa thằng bé đến.”
Sơ Nịnh cảm thấy ý tưởng này không tệ, cô đặt bút xuống, ngồi xổm lau nước mắt giùm Đậu Đậu, hỏi ý kiến của cậu nhóc: “Tối này em ở nhà của chị được không nào?”
Viền mắt của Đậu Đậu đỏ hết lên, cậu nhóc hiếm thấy chịu gật đầu.
Từ đồn cảnh sát ra, Đậu Đậu không khóc nữa.
Trẻ con nhạy cảm, cảm nhận được điều gì đó là tâm trạng hạ xuống. Cậu nhóc vẫn luôn cúi đầu, cực kỳ thương xót mà tự mình trộm lau nước mắt.
Bị ảnh hưởng bởi cảm xúc của Đậu Đậu, đôi mắt của Sơ Nịnh cũng đỏ lên, nhẹ nhàng nói chuyện khác để dời lực chú ý: “Đậu Đậu chưa ăn cơm, có đói bụng không nào? Cái chú này nấu cơm rất ngon đấy. Tối nay để chú ấy nấu đồ ăn ngon cho em được không?”
Tần Hi ngồi trước tiếp tục lái xe, cũng mở miệng nói: “Đậu Đậu thích ăn gì vậy? Nếu không chúng ta đi siêu thị mua ít đồ nhé?”
Suy cho cùng vẫn là trẻ con, nói chuyện một đường thì tâm trạng của cậu nhóc cũng thả lỏng hơn, dần dần có thể mở miệng nói vài câu.
Bầu không khí trong xe thoải mái hơn, Tần Hi mở miệng trêu chọc: “Đậu Đậu, vì sao em gọi chị ấy là chị nhưng gọi chú là chú vậy, nhìn chú già hơn chị ấy hả?”
Đậu Đậu vùi trong lồng ngực Sơ Nịnh, nhỏ giọng nói: “Chị gái đẹp hơn.”
Tần Hi: “Anh cũng đẹp, lần sau nhớ gọi là anh đấy.”
Sơ Nịnh: “…”
Ba người cùng đi vào siêu thị.
Tần Hi kéo một chiếc xe đẩy ra, để Đậu Đậu ngồi vào, đẩy cậu nhóc đi khắp siêu thị làm trò con bò.
Sơ Nịnh phát hiện Tần Hi rất biết cách chơi cùng trẻ con. Có lẽ là đùa vui thoải mái, sầu não tạm thời bị cắt đứt, Đậu Đậu khó được bật cười thoải mái.
Về tới vịnh Tinh Lan, Tần Hi đi nấu cơm còn Sơ Nịnh ở trong phòng khách bật phim hoạt hình cho Đậu Đậu xem.
Có lẽ cậu nhóc nghĩ đến người nhà nên ngồi xuống chưa bao lâu thì yên lặng rơi vài giọt nước mắt.
Sơ Nịnh ngồi một bên nhìn, trong lòng cũng khó chịu.
Bữa tối rất phong phú, Đậu Đậu không ăn chút nào, Sơ Nịnh cũng không muốn ăn gì cả.
Tần Hi dỗ Đậu Đậu đi tắm rửa. Sơ Nịnh ngồi một mình ở trên ghế sofa trong phòng khách, tâm trạng hạ thấp.
Tần Hi từ phòng vệ sinh đi ra thì thấy Sơ Nịnh ngồi ôm đầu gối co quắp ở một góc sô pha, phim hoạt hình trên TV vẫn tiếp tục, ánh mắt cô vô hồn nhìn chằm chằm vào sàn nhà.
Không biết cô chìm đắm trong những cảm xúc như nào nhưng Sơ Nịnh vô cùng yên tĩnh, không nói một lời nào, cả người ngập tràn trong sự bất lực và đau thương.
Anh đến đây lâu như vậy nhưng tâm tình của cô vẫn luôn bình thản, không hề bộc lộ tình cảm chân thật ra bên ngoài.
Đây là lần đầu tiên Tần Hi thấy Sơ Nịnh ở trong trạng thái này.
Anh đứng bên cạnh một lát rồi đi qua ngồi xuống.
Sơ Nịnh tỉnh táo lại, đưa mắt nhìn anh: “Đậu Đậu đâu rồi?”
“Cậu nhóc bảo muốn tự mình tắm.”
Sơ Nịnh ôm đầu gối, cúi đầu, mái tóc dài hơi uốn rũ xuống, che đi tâm trạng trên khuôn mặt.
Cô nhẹ nhàng hỏi: “Anh nói thử xem, là mẹ của Đậu Đậu cố ý vứt bỏ em ấy sao?”
“Đợi kết quả từ bên phía đồn cảnh sát đi.” Tần Hi an ủi cô “Đứa trẻ đáng yêu như vậy, người làm cha mẹ sao nỡ cố ý vứt bỏ chứ? Có lẽ là có hiểu lầm.”
Sơ Nịnh tựa lưng vào ghế sofa, ngửa đầu, đôi mắt phiếm hơi nước, khóe môi nói giọng mỉa mai: “Trên đời này, không phải cha mẹ nào cũng đối xử với con cái tốt cả.”
“Khi bọn họ sinh ra con trẻ đều không cố gắng suy nghĩ tới cái gọi là trách nhiệm. Lúc sóng yên biển lặng thì là con ngoan, bảo đảm cho bộ mặt của một gia đình hạnh phúc hoàn mỹ. Nhưng đến khi phải chịu đựng khó khan trắc trở gì thì đứa con lại là nơi bọn họ xả giận. Bọn họ hối hận, rồi sẽ nói với con cái: Mày là gánh nặng, là liên lụy, là dư thừa: mày sinh ra là sai lầm: mày không nên tồn tại trên cõi đời này. Có lẽ, bọn họ sẽ nói: Vì sao mày… không chết đi chứ?”
Một giọt nước mắt trong suốt trượt dài.
Cô nhấc tay gạt đi, nhìn về phía Tần Hi, nhấc môi cười hỏi: “Anh từng gặp qua loại cha mẹ như này chưa?”
Nét mặt Tần Hi trở nên hung ác nguy hiểm, con ngươi sâu và đen nhánh bị sự kinh ngạc thay thế, long mày nghiêm lại, độ cong khóe môi càng thêm sắc bén.
Trong phòng khách yên tĩnh tới mức tiếng kim rơi cũng có thể nghe thấy được.
Anh lẳng lặng nhìn gương mặt cô, dường như muốn nhìn xuyên cả người cô.
Thật lâu sau anh mới mở miệng, giọng nói lạnh tanh, như đao mang theo hơi lạnh thấu xương: “Ai nói với em như vậy?”
Sơ Nịnh tỉnh táo lại mới ý thức được bản thân vừa nói gì với Tần Hi.
Khóe mắt ướt át của cô biến mất, cô bình tĩnh nói: “Không ai nói với tôi cả, thấy trên báo đài thôi.”
Tần Hi còn muốn nói thêm cái gì thì Sơ Nịnh đã nói trước: “Anh đi xem thử Đậu Đậu tắm xong chưa.”
Cảm thấy Tần Hi vẫn còn nhìn mình chằm chằm, lông mi Sơ Nịnh khẽ rung, lặng yên không tiếng động nghiêng đầu, lại hối thúc: “Tắm lâu sẽ lạnh.”
Lúc này Tần Hi mới đứng dậy đi vào phòng vệ sinh.
Không bao lâu sau, anh nắm tay Đậu Đậu bước ra.
Đậu Đậu thay một bộ quần áo sạch sẽ, trắng trẻo nhưng đôi mặt lại hiện rõ màu đỏ, sưng to giống như quả hạch đào.
Sơ Nịnh thoát khỏi những cảm xúc ban nãy. Thấy Đậu Đậu đi đến, cô cười cười, xoa đầu cậu nhóc: “Không còn sớm nữa rồi, tối nay em ngủ với chú được không?”
Tần Hi muốn dẫn Đậu Đậu về phòng nhưng cậu nắm chặt ngón tay của Sơ Nịnh không chịu buông ra, mặt vùi vào trong lồng ngực cô.
Không còn nghi ngờ gì nữa. So với Tần Hi thì cậu nhóc càng thích dựa vào Sơ Nịnh hơn.
Đậu Đậu cũng không nhỏ mà Sơ Nịnh thì lại chưa kết hôn. Cô cảm thấy mình ngủ với em ấy thì không tiện lắm.
Đang do dự thì Tần Hi nói: “Em cứ ngủ với Đậu Đậu đi, chờ khi cậu nhóc ngủ thì em lại lên tầng.”
Lần này thì Đậu Đậu không phản đối, để yên cho Sơ Nịnh nắm tay quay về phòng.
Từ khi Tần Hi dọn vào, Sơ Nịnh chưa từng bước vào phòng ngủ ở tầng một lần nào.
Đại thiếu gia có tí bệnh sạch sẽ, trong phòng còn dọn dẹp sạch sẽ hơn cả phòng cô. Trên bàn sách còn có sổ tay và các loại văn bản, rõ rang đây là chỗ làm việc thường xuyên của anh.
Bình thường anh không dùng nước hoa nhưng mùi hương lại mang theo cảm giác mát lạnh.
Sơ Nịnh có chút không quá thoải mái. Cô không nhìn lung tung, ôm Đậu Đậu đặt trên giường xong thì mình ngồi xuống chiếc ghế cạnh mép giường, giúp cậu đắp chăn: “Đậu Đậu ngoan, em ngủ thật ngon. Biết đâu ngày mai chú cảnh sát giúp em tìm được mẹ chứ.”
Tần Hi đứng ngoài cửa, nhìn vào hình ảnh bên trong.
Sơ Nịnh ngồi bên giường nhè nhẹ vỗ vai cậu bé, trong miệng khé rát ru.
Giọng nói cô dịu dàng như có phép thuật, có thể khiến cho tâm trạng của người ta trở nên bình dị, yên tĩnh.
Nhìn góc nghiêng điềm tĩnh của cô, th lại nghĩ tới ban nãy cô cuộn mình trên ghế sofa. Nét mặt cô đơn cùng những lời cô nói.
Đứng một lát, Tần Hi mặc áo khoác đi ra ngoài, đứng trong cầu thang hút 1 điếu thuốc.
Rít một hơi rồi thở ra, anh dựa lưng trên tường, giữa hàng lông mày nhăn lại.
Cô bảo mấy lời ban nãy là thấy trên báo đài.
Tần Hi không tin.
Tin tức nào, câu chuyện nào có thế khiến cô cảm động lây như vậy chứ?
Thậm chí còn rơi lệ bên cạnh anh.
Hút xong một điếu thuốc, anh đứng đây hóng gió thêm một lát cho bay hết mùi khói thuốc.
Khi quay về thì Đậu Đậu đã ngủ rồi.
Sơ Nịnh nằm sấp bên cạnh giường, hai mắt khép hờ, tay vẫn đang như có như không vỗ về lên đầu vai của Đậu Đậu, hô hấp nhẹ nhàng mà đều đều.
Tần Hi chầm chập bước vào, nhấc Đậu Đậu đặt qua một bên.
Anh đưa mắt nhìn vào Sơ Nịnh đang nằm bên mép giường, cánh tay luồn dưới nách ôm vòng qua lưng, tay kia nâng chân cô lên, nhẹ nhàng ôm lấy cô
Dường như có cảm giác, cô khoác vào cổ anh, nghiêng mặt vùi vào cổ anh, trán Sơ Nịnh chạm vào cằm Tần Hi.
Giữa lúc mơ mơ màng màng, bé mèo nằm trong lồng ngực anh cựa nhẹ, mang theo đôi chút tham lam lưu luyến.
Hơi thở nóng ấm từ chóp mũi nhè nhẹ chạm vào cổ anh.
Thân hình Tần Hi đột nhiên cứng đờ, hô hấp ngừng lại trong chốc lát.
Ổn định lại tinh thần, anh xoay người đặt cô lên giường nằm chung với Đậu Đậu.
Cô ngủ khá sâu, vừa dính lên giường đã không phát thêm một tiếng động nào.
Tần Hi giúp cô đắp kín chăn rồi nhẹ nhàng đi ra ngoài.
—-
Sơ Nịnh ngủ mê man tỉnh giấc thì phát hiện bên cạnh có 1 đứa trẻ đang nằm. Cô nhanh chóng tìm kiếm trong đầu, cuối cùng cũng nhớ tới chuyện dẫn Đậu Đậu về nhà.
Nhưng mà không Đậu Đậu ngủ chung với Tần Hi sao?
Cô nghi hoặc mở mặt ra. Bên ngoài còn chưa sáng tỏ, trong phòng tối đen như mực, cô lờ mờ nhìn thấy đồ đạc trong phòng.
Không còn nghi ngờ gì nữa. Đây không phải là phòng của cô.
Sơ Nịnh nhớ lại, tối hôm qua cô ru Đậu Đậu đi ngủ, sau đó ru một thôi một hồi thì hình như bản thân cô cũng ngủ thiếp đi.
Nhưng tại sao cô lại nằm trên giường của Tần Hi chứ?
Nhìn tấm chăn đắp trên người, phía trên còn có mùi hương của ánh mặt trời nhẹ nhàng và khoan khoái, vừa quen thuộc lại có chút lạ lẫm.
Trong lòng cô dâng lên một tia cảm giác không rõ.
Cô ngủ ở chỗ này, cũng không biết là Tần Hi ngủ ở chỗ nào đây.
Cô vén chăn ra đi, định đắp chăn lại cho Đậu Đậu đang ngủ say thì Sơ Nịnh cảm nhận hơi thở của Đậu Đậu phả lên mu tay mình nóng hơn bình thường.
Sơ Nịnh sửng sốt hai giây, cô vươn tay đi sờ trán của Đậu Đậu thì nóng đến đáng sợ.
“Đậu Đậu?” Sơ Nịnh bật đèn, cố ý gọi cậu dậy nhưng gọi thế nào cũng không chịu tỉnh.
Nhận ra mức độ nghiêm trọng của sự việc, cô vội vàng đi ra ngoài: “Tần Hi?”
Phía ngoài phòng khách mờ tối, có một bóng người lờ mờ ngồi trên ghế sofa.
Nghe được tiếng động, Tần Hi đứng dậy nhìn qua, Sơ Nịnh thuận tay bật đèn lên.
Tần Hi đi tới. Cả một đêm không ngủ, đôi mắt anh đỏ hơn, nhìn nét mặt có hơi tiều tụy.
“Làm sao đấy?” Lúc mở miệng nói chuyện, giọng nói cũng trở nên khàn khàn.
Trên mặt Sơ Nịnh tràn đầy lo lắng, chỉ chỉ trong phòng: “Đậu Đậu phát sốt rồi.”
Tần Hi bước nhanh vào, sờ trán của Đậu Đậu, ôm người từ trên giường dậy, cầm áo khoác lên: “Đi bệnh viện!”
Đậu Đậu sốt tới tận 39°C, phải làm cấp cứu để hạ nhiệt độ.
Bận rộn nhận hóa đơn, cấp cứu truyền dịch, y tá treo bình dịch lên cho Đậu Đậu cũng đã năm rưỡi sáng.
Ngày mới vừa bắt đầu, phía Đông dần xuất hiện màu trắng xua đi màn đêm tối tăm.
Tần Hi ôm đứa trẻ, Sơ Nịnh ngồi bên cạnh, thỉnh thoảng đưa tay sờ thử nhiệt độ của Đậu Đậu.
Thấy nhiệt độ hạ xuống, cô cũng yên tâm hơn chút ít, thở dài: “Đang yên đang lành sao tự nhiên lại phát sốt chứ.”
“Trẻ con sức khỏe yếu, cái này cũng bình thường mà.”
Tần Hi nhìn cô: “Vẫn còn sớm, em mệt thì nghỉ một lát đi.”
Sơ Nịnh vốn không có ý định ngủ, nhìn chằm chằm vào ống truyền dịch.
Nhưng mạch máu trẻ con mỏng, dịch truyền chảy tương đối chậm, cô nhìn một lát thì cơn buồn ngủ ập tới, cô nghiêng đầu ngủ thiếp đi.
Tần Hi cũng đang nhắm híp hai mắt trong chớp lát, trong thoáng chốc có cảm giác bả vai bị cái gì đè lên.
Anh mở mắt ra nhìn thì thấy không biết lúc nào Sơ Nịnh đã gục đầu lên vai của anh, gương mặt ngủ say điềm tĩnh. Ánh đèn phòng truyền dịch chiếu lên đôi lông mi dày hơi cong che khuất đi chiếc mũi đang thở nhẹ.
Trên người Đậu Đậu vẫn đang quấn chiếc áo khoác dài của anh. Anh nhẹ nhàng kéo qua bên phía Sơ Nịnh, chia một nửa cho cô.
Một dì cũng đang truyền dịch ngồi phía đối diện thấy hành động của Tần Hi thì khẽ cười, nhỏ giọng hỏi anh: “Cháu này, cậu nhóc nhà cháu năm nay bao tuổi rồi, nhìn đáng yêu thật đấy.”
Tần Hi tạm dừng, vô thức nhìn Đậu Đậu trong lồng ngực.
Anh không giải thích rõ với câu hỏi của dì ấy, nhớ lại tuổi của Đậu Đậu rồi đáp: “Sắp năm tuổi rồi ạ.”
“Cậu nhóc này ngoan thật, truyền dịch nãy giờ rồi mà không khóc tí nào.” Dì ấy nói rồi lại cảm thán một câu, “Tụi trẻ bây giờ đều chỉ chú tâm, bận bịu vào công việc, mấy ai được như vợ chồng các cháu cả hai người đều dẫn con đi khám chứ. Xem ra cả cháu với vợ đều là con người của gia đình. Cuộc sống vợ chồng đều phải cố gắng lấy trọng tâm là già đình, suy nghĩ tới người đối diện thì sinh hoạt mới có thể hòa thuận được.”
Tần Hi nghiêng đầu nhìn Sơ Nịnh đang dựa đầu vào vai mình ngủ say, không đáp lời.
Không bao lâu sau thì dì cũng truyền xong, y tá rút kim cho bà.
Dì đứng lên, lúc gần đi còn lẩm bẩm thở dài trong miệng: “Nếu con trai với con dâu dì cũng được như mấy đứa thì tốt quá rồi.”
Trên tường treo một tấm gương lớn nhìn thấy cảnh trong phòng truyền dịch.
Tần Hi nhìn cảnh trong gương. Anh ôm đứa trẻ, Sơ Nịnh dựa vào anh, nhìn rất giống một nhà ba người.
Anh không để ý mà tập trung nhìn vào gương mặt tinh xảo của cô gái. Anh chậm rãi duỗi cánh tay qua, ôm người vào trong ngực, cho cô dựa thoải mái hơn.
Anh không khỏi nhớ tới khoảng thời gian hai người còn yêu đương.
“Sơ Nịnh.” Anh nhẹ giọng gọi khẽ, mặt chạm lên trán cô, nhẹ nhàng nỉ non, “Nếu năm đó chúng ta không chia tay, có phải bây giờ cũng có một đứa con hay không?”
Trong phòng truyền dịch yên tĩnh không ai trả lời anh, anh liền nói một mình:
“Em nói xem sẽ là trai hay gái?”
“Nếu là con gái thì nhất định sẽ giống em.”
“Còn con trai thì chắc giống anh hơn.”
“Nếu vừa tốt nghiệp đại học đã kết hôn thì chắc bây giờ con khoảng hai tuổi.”
“Trong miệng mọc vài chiếc răng sữa nhỏ, biết nói, biết đi, lại biết làm nũng. Buổi tối cứ quấn lấy chúng ta đòi kể chuyện cổ tích.”
Khóe mắt anh dần dần ửng đỏ, anh ôm chặt vòng eo cô gái, ngửi ngửi mùi tóc của cô, môi kề lên đỉnh đầu cô, khẽ hôn một cái.
Anh khép mắt lại, âm thanh nhỏ dần, dần im lặng:
“Nếu là như vậy thì tốt biết bao.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.