Chương 39
Dạ Tử Tân
21/03/2022
Editor: Nmeii203
Sơ Nịnh đẩy anh ra, bình tĩnh ngồi xuống, tự biện hộ: “Anh đã nói những lời như vậy, thì sẽ không có người hiểu lầm. Hơn nữa, buổi tối tôi cũng không có thời gian, không bồi anh được.”
Tần Hi nhíu mày, “Em có việc gì sao?”
Sơ Nịnh bóc viên kẹo bỏ vào miệng cô: “Tối nay tôi hẹn với Trì Diên đi mua sắm, đi ăn, có thể khuya mới về tới nhà, trở về liền đi ngủ luôn.”
Trong khi cô đang nói chuyện, một mùi hương kẹo ngọt ngào thoang thoảng xộc vào mũi cô.
“Sơ Nịnh.” Tần Hi trầm giọng nói, cúi người tới gần cô, khóa cô vào ghế trong cùng.
Sơ Nịnh dựa lưng vào cửa sổ, tròn xoe mắt nhìn hắn: “Anh làm sao vậy?”
Tần hi dùng đầu ngón tay quét qua má cô, nhẹ giọng hỏi: “Tôi quan trọng hơn hay Trì Diên quan trọng hơn.”
Sơ Nịnh trợn tròn mắt, khinh thường: “Đương nhiên là Trì Diên.”
“Vậy thì việc em cùng Trì Diên đi mua sắm quan trọng hay công việc quan trọng?”
Sơ Nịnh suy nghĩ một chút: “Kia cũng chỉ là đi mua sắm thôi, công việc vẫn là quan trọng nhất.”
Tần Hi nhướng mày: “Đúng vậy, tối nay em phải tăng ca, không thể cùng cô ấy đi mua sắm được.”
Sơ Nịnh trợn to hai mắt: “Tôi không tăng ca.”
“Tôi nói em phải tăng ca.”
“Anh không phải cấp trên của tôi, nên lời nói của anh đều không tính!”
“Tại sao không tính? Tôi là khách mời phỏng vấn của em. Trước khi ghi hình, em cần phải phỏng vấn riêng trước. Tôi chỉ có thời gian trong tối nay. quá hạn không tốt, em cần phải suy nghĩ rõ ràng.”
“……….”
Trong miệng cô đang ngậm kẹo, vẻ mặt chưa đầy lỗi u oán “Vì cái gì lại là tối nay? Tối mai không được sao? Tôi trước đã có hẹn với Trì Diên rồi.”
Mùi kẹo ngọt ngào không ngừng phun ra, tâm tình Tần Hi rối rắm.
Cầm cốc nước trên bàn lên nhấp một ngụm, anh nhéo nhẹ mặt cô: “Lúc trước em nói chuyện công việc cũng không chủ động lắm. Bây giờ tôi đã chủ động nên em cư nhiên lại kéo về?”
Sơ Nịnh nói thẳng không che đậy: “Tôi trước đây sợ anh đổi ý, hiện tại anh chạy cũng không được.”
Tần Hi cười một tiếng: “Nghe giọng điệu của em, sao tôi lại có cảm giác em đang áp đảo tôi?”
Sơ Nịnh cúi đầu không nói gì.
Tần Hi nhìn cô chằm chằm một lúc, mới nói: “Chỉ có thời gian trong tối nay, sáng mai tôi đi công tác.”
Sơ Nịnh sắc mặt có chút không tốt, nhướng mi: “Anh đi bao lâu?”
“Một tuần hoặc mười ngày.”
Không hiểu sao trong lòng có chút buồn, Sơ Nịnh rũ xuống lông mi, một lát sau mới gật đầu: “Đã biết, ngày mai tôi hẹn Trì Diên đi ra ngoài.”
Tần Hi lông mày tản ra, trong mắt hiện lên tia hàn ý: “Vậy tôi buổi tối đón em.”
“Không cần!” Sơ Nịnh lập tức cự tuyệt, xe của Tần Hi quá bắt mắt, bị người khác nhìn cũng không tốt.
Cô im lặng hai giây, nói “Tôi cũng có xe, vì vậy không cần anh tới đón.”
“Cũng đúng.” Anh suy nghĩ kỹ, sửa miệng “Vậy buổi tối tan tầm em tới Viễn Thương đón tôi, tôi không có xe.”
Sơ Nịnh không tin nhìn anh: “Xe của anh đâu?”
Tần Hi: “Hàn Huân mượn rồi.”
Sơ Nịnh: “…”
Tần Hi trở lại phòng làm việc, Thiệu Lâm lại gần nói chuyện phiếm: “Cô nói chuyện với Tần tổng thế nào rồi? Anh ấy có kể chuyện kẹo chanh cho cô nghe không? Lúc ghi hình chương trình có thể nhắc đến được không?”
Sơ Nịnh sắp xếp tài liệu trên bàn, thản nhiên trả lời: “Còn chưa rõ, có thể không được.”
Thiệu Lâm không ngạc nhiên: “Đúng vậy, loại người này nói chung là rất kín đáo, không sẵn sàng để lộ quá nhiều chuyện riêng tư cho công chúng. Cô cũng phải cố gắng hơn nữa, dù không nói rõ ràng thì cô có thể đề cập đến một chút về chương trình, cũng có thể được.”
Sơ Nịnh bất đắc dĩ nở nụ cười: “Ừm, được.”
Thiệu Lâm nhìn viên kẹo trong tay thở dài: “Không nghĩ đến nha, không ngờ lại là tình yêu. Thật đáng hâm mộ. Chuyện liên hôn của Kiều gia và Tần gia trên mạng nói cũng giống như sự thật. Tôi cũng không biết rốt cuộc bạn gái Tần tổng có phải Kiều Sam hay không.”
Tề Thịnh nhìn sang và nói, “Tôi cảm thấy không phải. Anh không đọc đầu mỗi câu trên tờ giấy gói kẹo là một quả chanh nhỏ. Kiều sam không thích chanh.”
Thiệu Lâm nhìn anh: “Anh biết rõ Kiều Sam, anh còn biết cô ấy không thích chanh?”
Tề Thịnh: “Đó dù sao cũng là nữ thần của tôi.”
Thiệu Lâm giễu cợt một tiếng, và nói với Sơ Nịnh: “Người ta đồn Kiều Sam rất nóng nảy còn thích chơi lớn. Tề Thịnh ánh mắt anh có vấn đề.”
Tề Thịnh nóng nảy: “Ánh mắt anh mới có vấn đề. Tính khí của cô ấy này có gì sai? Người này có kỹ năng diễn xuất tốt, phim nào cũng ăn khách, hơn nữa là người có trái tim, thường xuyên làm từ thiện. Một thời gian trở lại đây đã quyên góp rất nhiều thứ cho các em nhỏ trong cô nhi viện.”
Thiệu Lâm: “Làm sao biết làm từ thiện là thật tâm hay là chỉ muốn thể hiện lòng tốt cho người khác xem?”
Tề Thịnh: “Mặc kệ có phải là thật tâm hay không, giúp đỡ trẻ mồ côi là thật, còn quan tâm đến những thứ khác làm gì.”
Sơ Nịnh nghe hai người cãi nhau, bất lực lắc đầu, cũng không tiếp lời, cẩn thận xem lại bản thảo chương trình sẽ ghi vào buổi chiều.
Một tin tức hiển thị ở góc dưới bên phải của máy tính. Cô vô tình nhìn thấy tin tức về việc Kiều Sam quyên góp cho trại trẻ mồ côi mà Tề Thịnh đã nói.
Kiều Sam nổi tiếng trong giới giải trí trong những năm gần đây nhờ khả năng diễn xuất và tính khí xấu, mọi người đều có những đánh giá trái chiều về cô, có nhiều người hâm mộ và cũng không ít antifan.
Cô ấy kiên trì muốn làm từ thiện, nhưng đó là sự thật.
Hơn nữa, công việc từ thiện của Kiều Sam rất đơn giản, chỉ giúp đỡ những đứa trẻ mồ côi trong cô nhi viện.
Sơ Nịnh nhớ rằng khi cô bảy tuổi, Kiều Bang Quốc từng đưa cô trở lại Kiều gia để gặp bà nội Kiều.
Bà nội Kiều khinh thường cô, cấp cho ánh mắt sắc lạn.
Kiều Sam mỉm cười kéo cô ra xích đu, nhưng cô chưa kịp ngồi yên thì đã bị Kiều Sam đẩy từ phía sau.
Cô ngã khỏi xích đu, chảy máu trán.
Kiều Bang Quốc trông thấy tức giận bước ra tát Kiều Sam một cái.
Kiều Sam đôi mắt đỏ hoe, nhưng cố chấp không để nước mắt rơi xuống, chỉ vào Sơ Nịnh, hướng Kiều Bang Quốc rống, “Đều là con gái của ba, tại sao ba chỉ thương nó mà không thương con? Con có cha mẹ, nhưng không khác gì một đứa trẻ mồ côi. Con thà rằng cha mẹ chết hết đi để con sống trong trại trẻ mồ côi! Ngay cả những người lạ bên đường đối xử với con tốt hơn ba! Bà nội nói mẹ con họ đều là tiện nhân, con không có ai yêu thương, đều là mẹ con họ hại.”
Khi đó Sơ Nịnh còn ngây thơ không biết gì, lần đầu tiên cô nhận ra mình có cha mẹ trong lòng bàn tay thì Kiều Sam cái gì cũng không có.
Cô đã biến niềm khao khát bên trong đối với cha mình thành sự căm ghét đối với em gái mình.
Bà nội Kiều là người nuôi dưỡng Kiều Sam điều bà truyền cho cô ấy không phải là tình yêu, mà là hận thù.
Sơ Nịnh không thích bà nội Kiều, nhưng trên thực tế, cô chưa bao giờ ghét Kiều Sam.
Nhưng sau hôm đó, cô không bao giờ tới gần Kiều Sam đó nữa.
Giữa cô và Kiều Sam, có lẽ mối quan hệ đã được định sẵn là mỏng manh.
Thay vì mâu thuẫn với nhau, thân phận xa lạ hiện tại quả thực là đã là quan hệ quá tốt rồi.
Trong lúc vắng vẻ, Tề Thịnh từ phòng trà chạy về, cùng Sơ Nịnh và Thiệu Lâm nói chuyện phiếm: “Chiều nay quay chương trình mời vị khách bí ẩn là nữ thần của tôi đó!”
“Kiều Sam?” Thiệu Lâm đang cầm chiếc cốc, suýt phun ra một ngụm nước. “Anh phát điên gì vậy? Các thành viên của đội chúng ta còn không biết chuyện lớn như này sao?”
“Hôm nay khách mời nam được mời phỏng vấn là Thái Phóng, người đã hợp tác với Kiều Sam trong bộ phim truyền hình đóng đầu năm nay của anh ta sao? Hai người dính rất nhiều lời đồn với nhau. Để chương trình được yêu thích hơn, đoàn làm phim luôn muốn Kiều Sam thể hiện mình. Hôm nay đột nhiên cô ấy có lịch chống, bây giờ không có ở đây, nhưng nghe nói là thật sự sẽ lộ mặt, thời gian có hạn, một lát nữa cô ấy sẽ bay sang Ý.”
Ngay khi giọng nói của Tề Thịnh hạ xuống, chị Hồng đã vội vàng đến thông báo cho mọi người về việc Kiều Sam sẽ đến tổ chương trình.
Mọi người có chút hoảng hốt một hồi, Thiệu Lâm: “Chị Hồng, chuyện này quá đột ngột. Chúng ta không có chuẩn bị trước. Có thể kịp sao?”
“Làm sao không kịp được?” Chị Hồng nói, “Đó là vì tôi có một số mối quan hệ bạn bè với người đại diện của Kiều Sam. Tôi chỉ cố gắng lâu như vậy chỉ sau ba yêu cầu và năm yêu cầu. Mọi người tích cực hơn nữa đi. Kiều Sam sẽ phải rời đi sớm. một lúc, vừa vặn Thái Phóng cũng vừa tới, trước tiên chúng ta hãy ghi lại nội dung sau đây.”
Chị Hồng phát bản thảo đã chuẩn bị sẵn cho mọi người.
《Khách mời》 là một chương trình trò chuyện, đôi khi vì hiệu quả của chương trình, sẽ có những khách mời bí ẩn thân thiết với khách mời ở giai đoạn sau, dàn dựng một cảnh đoàn tụ của những người bạn cũ.
Do thời gian của Kiều Sam có hạn nên phần hội ngộ sẽ được ghi hình trực tiếp tại thời điểm này.
Chị Hồng nói: “Kiều Sam và Thái Phóng đã ở trong phòng thay đồ. Tổ cậu có trách nhiệm viết nội dung của phần này của cuộc phỏng vấn càng sớm càng tốt.”
Thiệu Lâm kinh hô: “Trong thời gian ngắn như vậy, Tổ tông đó khó hầu hạ, ngươi có thể viết ra được không?”
“Không viết được thì cũng phải viết. Ba người cùng nhau thảo luận. Đến phòng thay đồ tìm Kiều Sam. Khi nào cô ấy hài lòng, chúng ta sẽ bắt đầu bấm máy.”
Hồng tả nhắn nhủ xong cô vội vàng rời đi, Thiệu Lâm nhìn Tề Thịnh than thở: “Không phải nữ thần của cậu sao? Cậu hiểu rõ hoàn cảnh của cô ấy. Cậu viết nội dung phỏng vấn. Không được đụng vào bãi mìn của cô ấy. Hỏi về những chủ đề cô ấy không thích, đặc biệt là phải có điểm nhấn.”---Đọc FULL tại dtruyen.com---
Tề Thịnh thở dài, ngồi thẳng trước máy vi tính: “Tôi viết tôi viết.”
Sơ Nịnh và Thiệu Lâm đến để giúp đỡ.
Bận rộn một hồi lâu, Thiệu Lâm mới đi in bản thảo đưa cho Tề Thịnh: “Anh có thể đến phòng thay đồ tìm nữ thần của mình, tôi không đi.”
Tề Thịnh tiếp lấy rồi đi vào phòng thay đồ.
Không lâu sau, anh quay lại với bản thảo trên tay.
Thiệu Lâm vội vàng nghiêng người: “Như thế nào, như thế nào, như thế nào?”
Tề Thịnh chỉ vào các vòng tròn khác nhau trên bản thảo: “Cái này không thể hỏi, cái này cũng không thể hỏi, còn có cái này nữa.”
Thiệu Lâm cứng họng, “Cái gì cũng không hỏi, phỏng vấn cái gì nữa?”
Sơ Nịnh xem qua bản thảo, ngồi xuống: “Sắp hết thời gian rồi, hiện tại sửa đi.”
Cô xoay cây bút trong tay, suy nghĩ rồi nói, “Kiều Sam sẽ đến đây trong vài phút nữa, hỏi vài câu về hai người họ khi họ đóng phim. Đó cũng là một điểm đáng chú ý để nói về một số trải nghiệm quay phim. Xét cho cùng, đây không phải là một cuộc phỏng vấn với Kiều Sam. Cô ấy không muốn nói những vấn đề cá nhân cũng là bình thường. “
Theo ý tưởng của Sơ Nịnh, ba người họ đã viết một bản thảo mới.
Tề Thịnh nghĩ đến thái độ của Kiều Sam, không chịu đi hỏi nữa: “Tôi lần trước đi rồi. Hai người sẽ đi lần này.”
Thiệu Lâm bĩu môi: “Là nữ thần của anh, mới đả kích một lần, lần sau liền không được?”
Tề Thịnh: “Anh làm đi, anh đi.”
Thiệu Lâm: “…”
Sơ Nịnh dừng một chút, cầm lấy bản thảo mới in từ Tề Thịnh: “Tôi đi.”
Trong phòng thay đồ, Sơ Nịnh bước vào Kiều Sam đang được người trang điểm bao quanh, cô mặc một chiếc áo len màu xanh lá cây, trên đầu đội mũ hình cầu, chân váy giản dị.
Thái Phóng ở bên cạnh đã trang điểm xong, khoanh tay dựa vào bàn và nói chuyện với Kiều Sam.
Sơ Nịnh bước tới nhẹ nhàng nói: “Cô Kiều, đây là một số câu hỏi sẽ được hỏi trong buổi phỏng vấn sau. Cô có thể xem còn điều gì cần sửa đổi không.”
Kiều Sam nhìn về phía Sơ Nịnh qua gương, cầm lấy bản thảo liếc mắt một cái: “Đã biết.”
Thấy cô không chọn ra vấn đề, Sơ Nịnh yên tâm nói: “Nếu không có vấn đề gì, Cô Kiều cùng anh Thái chuẩn bị một chút.”
Sau khi nói xong, cô cảm thấy có một ánh mắt đang nhìn mình, cô thấy Thái Phóng đang nhìn cô với vẻ thích thú.
Thấy cô nhìn sang, anh ta nhướng mày, ánh mắt thể hiện sự quan tâm đến cô không che đậy.
Sơ Nịnh cũng lười để ý, xoay người bước ra ngoài.
“Chào mỹ nữ!” Thái Phóng gọi cô.
Sơ Nịnh dừng lại, nhìn sang.
Thái Phóng nghịch cây cọ trang điểm, và hỏi cô, “Anh cần trang điểm, cô có thể trang điểm không?”
Sơ Nịnh bình tĩnh nói: “Tôi đi mời nhân viên trang điểm qua.”
Thái Phóng hất cằm lên: “Không phải các cô đều biết trang điểm sao, có muốn tới thử không?”
Sơ Nịnh: “Đây không phải việc của tôi.”---Đọc FULL tại dtruyen.com---
Thái Phóng: “Không phải chỉ là một người dẫn chương trình nhỏ sao, cô có thể lộ mặt bao nhiêu lần trong một chương trình? Cô níu kéo cái gì?”
Vừa dứt lời, một lọ nước hoa đã văng ra ngoài thản nhiên nện vào trán Thái Phóng.---Đọc FULL tại dtruyen.com---
Thái Phóng bị đập đau đến mức đưa tay lên che cho đỡ đau, cau mày nhìn về hướng mùi nước hoa đang bay: “Kiều Sam, cô làm sao vậy?”
Kiều Sam lấy bút chì kẻ lông mày, vẻ mặt nhàn nhạt không nhìn anh ta: “Ồn ào, đi ra ngoài!”
Thái Phóng đi ra ngoài với khuôn mặt đen nhẻm.---Đọc FULL tại dtruyen.com---
Sơ Nịnh đứng đó một lúc, và cảm ơn Kiều Sam.
Giọng Kiều Sam nhỏ nhẹ: “Đúng là đồ cặn bã, tránh xa anh ta ra.”
Sơ Nịnh nhận ra mối quan hệ của Kiều Sam và Thái Phóng có vẻ không được tốt lắm, cô nghi ngờ nhìn sang, “Vậy chiều nay sao chị lại qua cho anh ta mặt mũi?”
Kiều Sam khịt mũi: “Nếu không phải tình bạn giữa người đại diện của tôi và chị Hồng của cô hết lần này đến lần khác van xin, cô nghĩ tôi cho mặt mũi này là vì ai?”
——
Buổi chiều quay phim diễn ra suôn sẻ, sau khi kết thúc, Sơ Nịnh nhớ tới lời nói của Tần Hi lúc giữa trưa, cuối cùng lái xe đến Viễn Thương.
Khi đến gần tòa nhà Viễn Thương, cô dừng lại để gửi cho anh một tin nhắn WeChat.
Đợi hơn mười phút, Tần Hi mở cửa xe bên cạnh ghế lái, nhìn quanh bốn phía rồi mỉm cười nói: “Nơi em đỗ xe thật là hẻo lánh, nhưng tôi vẫn có thể dễ dàng tìm thấy.”
Sơ Nịnh không biết có đúng hay không, nhắc nhở anh: “Thắt dây an toàn.”
Tần Hi nghiêng đầu nhìn sang: “Dựa theo diễn biến của bộ phim tình cảm, em tới giúp tôi thắt dây một chút?”
Sơ Nịnh nhấn ga, phóng thẳng đi.
Tần Hi âm thầm thắt dây an toàn: “Sao em lại lái xe sốt sắng như vậy? Có được hay không, đổi cho anh đi?”
“Không cần, lúc học đại học đã vượt qua bài kiểm tra, vì vậy kỹ năng của tôi cũng không kém hơn anh là bao.”
“Thật không?” Tần Hi cười nhạt một tiếng, khóe môi gợi lên một tia đùa giỡn, “Vậy sau này nếu như tôi nguyện ý cho em một cơ hội, cùng thử xem sao?”
Từ giọng điệu của Tần Hi, Sơ Nịnh luôn cảm thấy điều này nghe không phù hợp lắm.
Xe dừng ở ngã tư đèn đỏ, cô nhớ lại những gì mình vừa nói, quay sang nhìn anh.
Tần Hi cười càng đậm, ngồi trong xe tư thế lưu manh, nghiêng đầu nhìn cô: “Sao lại nhìn chằm chằm tôi như vậy, tôi rất trong sáng nha, những gì tôi nói đều là trên mặt chữ.”
Sơ Nịnh bình tĩnh nhìn anh: “Tôi nói cái gì? Anh đang giải thích cái gì vậy?”---Đọc FULL tại dtruyen.com---
Tần Hi: “……”
Sơ Nịnh đẩy anh ra, bình tĩnh ngồi xuống, tự biện hộ: “Anh đã nói những lời như vậy, thì sẽ không có người hiểu lầm. Hơn nữa, buổi tối tôi cũng không có thời gian, không bồi anh được.”
Tần Hi nhíu mày, “Em có việc gì sao?”
Sơ Nịnh bóc viên kẹo bỏ vào miệng cô: “Tối nay tôi hẹn với Trì Diên đi mua sắm, đi ăn, có thể khuya mới về tới nhà, trở về liền đi ngủ luôn.”
Trong khi cô đang nói chuyện, một mùi hương kẹo ngọt ngào thoang thoảng xộc vào mũi cô.
“Sơ Nịnh.” Tần Hi trầm giọng nói, cúi người tới gần cô, khóa cô vào ghế trong cùng.
Sơ Nịnh dựa lưng vào cửa sổ, tròn xoe mắt nhìn hắn: “Anh làm sao vậy?”
Tần hi dùng đầu ngón tay quét qua má cô, nhẹ giọng hỏi: “Tôi quan trọng hơn hay Trì Diên quan trọng hơn.”
Sơ Nịnh trợn tròn mắt, khinh thường: “Đương nhiên là Trì Diên.”
“Vậy thì việc em cùng Trì Diên đi mua sắm quan trọng hay công việc quan trọng?”
Sơ Nịnh suy nghĩ một chút: “Kia cũng chỉ là đi mua sắm thôi, công việc vẫn là quan trọng nhất.”
Tần Hi nhướng mày: “Đúng vậy, tối nay em phải tăng ca, không thể cùng cô ấy đi mua sắm được.”
Sơ Nịnh trợn to hai mắt: “Tôi không tăng ca.”
“Tôi nói em phải tăng ca.”
“Anh không phải cấp trên của tôi, nên lời nói của anh đều không tính!”
“Tại sao không tính? Tôi là khách mời phỏng vấn của em. Trước khi ghi hình, em cần phải phỏng vấn riêng trước. Tôi chỉ có thời gian trong tối nay. quá hạn không tốt, em cần phải suy nghĩ rõ ràng.”
“……….”
Trong miệng cô đang ngậm kẹo, vẻ mặt chưa đầy lỗi u oán “Vì cái gì lại là tối nay? Tối mai không được sao? Tôi trước đã có hẹn với Trì Diên rồi.”
Mùi kẹo ngọt ngào không ngừng phun ra, tâm tình Tần Hi rối rắm.
Cầm cốc nước trên bàn lên nhấp một ngụm, anh nhéo nhẹ mặt cô: “Lúc trước em nói chuyện công việc cũng không chủ động lắm. Bây giờ tôi đã chủ động nên em cư nhiên lại kéo về?”
Sơ Nịnh nói thẳng không che đậy: “Tôi trước đây sợ anh đổi ý, hiện tại anh chạy cũng không được.”
Tần Hi cười một tiếng: “Nghe giọng điệu của em, sao tôi lại có cảm giác em đang áp đảo tôi?”
Sơ Nịnh cúi đầu không nói gì.
Tần Hi nhìn cô chằm chằm một lúc, mới nói: “Chỉ có thời gian trong tối nay, sáng mai tôi đi công tác.”
Sơ Nịnh sắc mặt có chút không tốt, nhướng mi: “Anh đi bao lâu?”
“Một tuần hoặc mười ngày.”
Không hiểu sao trong lòng có chút buồn, Sơ Nịnh rũ xuống lông mi, một lát sau mới gật đầu: “Đã biết, ngày mai tôi hẹn Trì Diên đi ra ngoài.”
Tần Hi lông mày tản ra, trong mắt hiện lên tia hàn ý: “Vậy tôi buổi tối đón em.”
“Không cần!” Sơ Nịnh lập tức cự tuyệt, xe của Tần Hi quá bắt mắt, bị người khác nhìn cũng không tốt.
Cô im lặng hai giây, nói “Tôi cũng có xe, vì vậy không cần anh tới đón.”
“Cũng đúng.” Anh suy nghĩ kỹ, sửa miệng “Vậy buổi tối tan tầm em tới Viễn Thương đón tôi, tôi không có xe.”
Sơ Nịnh không tin nhìn anh: “Xe của anh đâu?”
Tần Hi: “Hàn Huân mượn rồi.”
Sơ Nịnh: “…”
Tần Hi trở lại phòng làm việc, Thiệu Lâm lại gần nói chuyện phiếm: “Cô nói chuyện với Tần tổng thế nào rồi? Anh ấy có kể chuyện kẹo chanh cho cô nghe không? Lúc ghi hình chương trình có thể nhắc đến được không?”
Sơ Nịnh sắp xếp tài liệu trên bàn, thản nhiên trả lời: “Còn chưa rõ, có thể không được.”
Thiệu Lâm không ngạc nhiên: “Đúng vậy, loại người này nói chung là rất kín đáo, không sẵn sàng để lộ quá nhiều chuyện riêng tư cho công chúng. Cô cũng phải cố gắng hơn nữa, dù không nói rõ ràng thì cô có thể đề cập đến một chút về chương trình, cũng có thể được.”
Sơ Nịnh bất đắc dĩ nở nụ cười: “Ừm, được.”
Thiệu Lâm nhìn viên kẹo trong tay thở dài: “Không nghĩ đến nha, không ngờ lại là tình yêu. Thật đáng hâm mộ. Chuyện liên hôn của Kiều gia và Tần gia trên mạng nói cũng giống như sự thật. Tôi cũng không biết rốt cuộc bạn gái Tần tổng có phải Kiều Sam hay không.”
Tề Thịnh nhìn sang và nói, “Tôi cảm thấy không phải. Anh không đọc đầu mỗi câu trên tờ giấy gói kẹo là một quả chanh nhỏ. Kiều sam không thích chanh.”
Thiệu Lâm nhìn anh: “Anh biết rõ Kiều Sam, anh còn biết cô ấy không thích chanh?”
Tề Thịnh: “Đó dù sao cũng là nữ thần của tôi.”
Thiệu Lâm giễu cợt một tiếng, và nói với Sơ Nịnh: “Người ta đồn Kiều Sam rất nóng nảy còn thích chơi lớn. Tề Thịnh ánh mắt anh có vấn đề.”
Tề Thịnh nóng nảy: “Ánh mắt anh mới có vấn đề. Tính khí của cô ấy này có gì sai? Người này có kỹ năng diễn xuất tốt, phim nào cũng ăn khách, hơn nữa là người có trái tim, thường xuyên làm từ thiện. Một thời gian trở lại đây đã quyên góp rất nhiều thứ cho các em nhỏ trong cô nhi viện.”
Thiệu Lâm: “Làm sao biết làm từ thiện là thật tâm hay là chỉ muốn thể hiện lòng tốt cho người khác xem?”
Tề Thịnh: “Mặc kệ có phải là thật tâm hay không, giúp đỡ trẻ mồ côi là thật, còn quan tâm đến những thứ khác làm gì.”
Sơ Nịnh nghe hai người cãi nhau, bất lực lắc đầu, cũng không tiếp lời, cẩn thận xem lại bản thảo chương trình sẽ ghi vào buổi chiều.
Một tin tức hiển thị ở góc dưới bên phải của máy tính. Cô vô tình nhìn thấy tin tức về việc Kiều Sam quyên góp cho trại trẻ mồ côi mà Tề Thịnh đã nói.
Kiều Sam nổi tiếng trong giới giải trí trong những năm gần đây nhờ khả năng diễn xuất và tính khí xấu, mọi người đều có những đánh giá trái chiều về cô, có nhiều người hâm mộ và cũng không ít antifan.
Cô ấy kiên trì muốn làm từ thiện, nhưng đó là sự thật.
Hơn nữa, công việc từ thiện của Kiều Sam rất đơn giản, chỉ giúp đỡ những đứa trẻ mồ côi trong cô nhi viện.
Sơ Nịnh nhớ rằng khi cô bảy tuổi, Kiều Bang Quốc từng đưa cô trở lại Kiều gia để gặp bà nội Kiều.
Bà nội Kiều khinh thường cô, cấp cho ánh mắt sắc lạn.
Kiều Sam mỉm cười kéo cô ra xích đu, nhưng cô chưa kịp ngồi yên thì đã bị Kiều Sam đẩy từ phía sau.
Cô ngã khỏi xích đu, chảy máu trán.
Kiều Bang Quốc trông thấy tức giận bước ra tát Kiều Sam một cái.
Kiều Sam đôi mắt đỏ hoe, nhưng cố chấp không để nước mắt rơi xuống, chỉ vào Sơ Nịnh, hướng Kiều Bang Quốc rống, “Đều là con gái của ba, tại sao ba chỉ thương nó mà không thương con? Con có cha mẹ, nhưng không khác gì một đứa trẻ mồ côi. Con thà rằng cha mẹ chết hết đi để con sống trong trại trẻ mồ côi! Ngay cả những người lạ bên đường đối xử với con tốt hơn ba! Bà nội nói mẹ con họ đều là tiện nhân, con không có ai yêu thương, đều là mẹ con họ hại.”
Khi đó Sơ Nịnh còn ngây thơ không biết gì, lần đầu tiên cô nhận ra mình có cha mẹ trong lòng bàn tay thì Kiều Sam cái gì cũng không có.
Cô đã biến niềm khao khát bên trong đối với cha mình thành sự căm ghét đối với em gái mình.
Bà nội Kiều là người nuôi dưỡng Kiều Sam điều bà truyền cho cô ấy không phải là tình yêu, mà là hận thù.
Sơ Nịnh không thích bà nội Kiều, nhưng trên thực tế, cô chưa bao giờ ghét Kiều Sam.
Nhưng sau hôm đó, cô không bao giờ tới gần Kiều Sam đó nữa.
Giữa cô và Kiều Sam, có lẽ mối quan hệ đã được định sẵn là mỏng manh.
Thay vì mâu thuẫn với nhau, thân phận xa lạ hiện tại quả thực là đã là quan hệ quá tốt rồi.
Trong lúc vắng vẻ, Tề Thịnh từ phòng trà chạy về, cùng Sơ Nịnh và Thiệu Lâm nói chuyện phiếm: “Chiều nay quay chương trình mời vị khách bí ẩn là nữ thần của tôi đó!”
“Kiều Sam?” Thiệu Lâm đang cầm chiếc cốc, suýt phun ra một ngụm nước. “Anh phát điên gì vậy? Các thành viên của đội chúng ta còn không biết chuyện lớn như này sao?”
“Hôm nay khách mời nam được mời phỏng vấn là Thái Phóng, người đã hợp tác với Kiều Sam trong bộ phim truyền hình đóng đầu năm nay của anh ta sao? Hai người dính rất nhiều lời đồn với nhau. Để chương trình được yêu thích hơn, đoàn làm phim luôn muốn Kiều Sam thể hiện mình. Hôm nay đột nhiên cô ấy có lịch chống, bây giờ không có ở đây, nhưng nghe nói là thật sự sẽ lộ mặt, thời gian có hạn, một lát nữa cô ấy sẽ bay sang Ý.”
Ngay khi giọng nói của Tề Thịnh hạ xuống, chị Hồng đã vội vàng đến thông báo cho mọi người về việc Kiều Sam sẽ đến tổ chương trình.
Mọi người có chút hoảng hốt một hồi, Thiệu Lâm: “Chị Hồng, chuyện này quá đột ngột. Chúng ta không có chuẩn bị trước. Có thể kịp sao?”
“Làm sao không kịp được?” Chị Hồng nói, “Đó là vì tôi có một số mối quan hệ bạn bè với người đại diện của Kiều Sam. Tôi chỉ cố gắng lâu như vậy chỉ sau ba yêu cầu và năm yêu cầu. Mọi người tích cực hơn nữa đi. Kiều Sam sẽ phải rời đi sớm. một lúc, vừa vặn Thái Phóng cũng vừa tới, trước tiên chúng ta hãy ghi lại nội dung sau đây.”
Chị Hồng phát bản thảo đã chuẩn bị sẵn cho mọi người.
《Khách mời》 là một chương trình trò chuyện, đôi khi vì hiệu quả của chương trình, sẽ có những khách mời bí ẩn thân thiết với khách mời ở giai đoạn sau, dàn dựng một cảnh đoàn tụ của những người bạn cũ.
Do thời gian của Kiều Sam có hạn nên phần hội ngộ sẽ được ghi hình trực tiếp tại thời điểm này.
Chị Hồng nói: “Kiều Sam và Thái Phóng đã ở trong phòng thay đồ. Tổ cậu có trách nhiệm viết nội dung của phần này của cuộc phỏng vấn càng sớm càng tốt.”
Thiệu Lâm kinh hô: “Trong thời gian ngắn như vậy, Tổ tông đó khó hầu hạ, ngươi có thể viết ra được không?”
“Không viết được thì cũng phải viết. Ba người cùng nhau thảo luận. Đến phòng thay đồ tìm Kiều Sam. Khi nào cô ấy hài lòng, chúng ta sẽ bắt đầu bấm máy.”
Hồng tả nhắn nhủ xong cô vội vàng rời đi, Thiệu Lâm nhìn Tề Thịnh than thở: “Không phải nữ thần của cậu sao? Cậu hiểu rõ hoàn cảnh của cô ấy. Cậu viết nội dung phỏng vấn. Không được đụng vào bãi mìn của cô ấy. Hỏi về những chủ đề cô ấy không thích, đặc biệt là phải có điểm nhấn.”---Đọc FULL tại dtruyen.com---
Tề Thịnh thở dài, ngồi thẳng trước máy vi tính: “Tôi viết tôi viết.”
Sơ Nịnh và Thiệu Lâm đến để giúp đỡ.
Bận rộn một hồi lâu, Thiệu Lâm mới đi in bản thảo đưa cho Tề Thịnh: “Anh có thể đến phòng thay đồ tìm nữ thần của mình, tôi không đi.”
Tề Thịnh tiếp lấy rồi đi vào phòng thay đồ.
Không lâu sau, anh quay lại với bản thảo trên tay.
Thiệu Lâm vội vàng nghiêng người: “Như thế nào, như thế nào, như thế nào?”
Tề Thịnh chỉ vào các vòng tròn khác nhau trên bản thảo: “Cái này không thể hỏi, cái này cũng không thể hỏi, còn có cái này nữa.”
Thiệu Lâm cứng họng, “Cái gì cũng không hỏi, phỏng vấn cái gì nữa?”
Sơ Nịnh xem qua bản thảo, ngồi xuống: “Sắp hết thời gian rồi, hiện tại sửa đi.”
Cô xoay cây bút trong tay, suy nghĩ rồi nói, “Kiều Sam sẽ đến đây trong vài phút nữa, hỏi vài câu về hai người họ khi họ đóng phim. Đó cũng là một điểm đáng chú ý để nói về một số trải nghiệm quay phim. Xét cho cùng, đây không phải là một cuộc phỏng vấn với Kiều Sam. Cô ấy không muốn nói những vấn đề cá nhân cũng là bình thường. “
Theo ý tưởng của Sơ Nịnh, ba người họ đã viết một bản thảo mới.
Tề Thịnh nghĩ đến thái độ của Kiều Sam, không chịu đi hỏi nữa: “Tôi lần trước đi rồi. Hai người sẽ đi lần này.”
Thiệu Lâm bĩu môi: “Là nữ thần của anh, mới đả kích một lần, lần sau liền không được?”
Tề Thịnh: “Anh làm đi, anh đi.”
Thiệu Lâm: “…”
Sơ Nịnh dừng một chút, cầm lấy bản thảo mới in từ Tề Thịnh: “Tôi đi.”
Trong phòng thay đồ, Sơ Nịnh bước vào Kiều Sam đang được người trang điểm bao quanh, cô mặc một chiếc áo len màu xanh lá cây, trên đầu đội mũ hình cầu, chân váy giản dị.
Thái Phóng ở bên cạnh đã trang điểm xong, khoanh tay dựa vào bàn và nói chuyện với Kiều Sam.
Sơ Nịnh bước tới nhẹ nhàng nói: “Cô Kiều, đây là một số câu hỏi sẽ được hỏi trong buổi phỏng vấn sau. Cô có thể xem còn điều gì cần sửa đổi không.”
Kiều Sam nhìn về phía Sơ Nịnh qua gương, cầm lấy bản thảo liếc mắt một cái: “Đã biết.”
Thấy cô không chọn ra vấn đề, Sơ Nịnh yên tâm nói: “Nếu không có vấn đề gì, Cô Kiều cùng anh Thái chuẩn bị một chút.”
Sau khi nói xong, cô cảm thấy có một ánh mắt đang nhìn mình, cô thấy Thái Phóng đang nhìn cô với vẻ thích thú.
Thấy cô nhìn sang, anh ta nhướng mày, ánh mắt thể hiện sự quan tâm đến cô không che đậy.
Sơ Nịnh cũng lười để ý, xoay người bước ra ngoài.
“Chào mỹ nữ!” Thái Phóng gọi cô.
Sơ Nịnh dừng lại, nhìn sang.
Thái Phóng nghịch cây cọ trang điểm, và hỏi cô, “Anh cần trang điểm, cô có thể trang điểm không?”
Sơ Nịnh bình tĩnh nói: “Tôi đi mời nhân viên trang điểm qua.”
Thái Phóng hất cằm lên: “Không phải các cô đều biết trang điểm sao, có muốn tới thử không?”
Sơ Nịnh: “Đây không phải việc của tôi.”---Đọc FULL tại dtruyen.com---
Thái Phóng: “Không phải chỉ là một người dẫn chương trình nhỏ sao, cô có thể lộ mặt bao nhiêu lần trong một chương trình? Cô níu kéo cái gì?”
Vừa dứt lời, một lọ nước hoa đã văng ra ngoài thản nhiên nện vào trán Thái Phóng.---Đọc FULL tại dtruyen.com---
Thái Phóng bị đập đau đến mức đưa tay lên che cho đỡ đau, cau mày nhìn về hướng mùi nước hoa đang bay: “Kiều Sam, cô làm sao vậy?”
Kiều Sam lấy bút chì kẻ lông mày, vẻ mặt nhàn nhạt không nhìn anh ta: “Ồn ào, đi ra ngoài!”
Thái Phóng đi ra ngoài với khuôn mặt đen nhẻm.---Đọc FULL tại dtruyen.com---
Sơ Nịnh đứng đó một lúc, và cảm ơn Kiều Sam.
Giọng Kiều Sam nhỏ nhẹ: “Đúng là đồ cặn bã, tránh xa anh ta ra.”
Sơ Nịnh nhận ra mối quan hệ của Kiều Sam và Thái Phóng có vẻ không được tốt lắm, cô nghi ngờ nhìn sang, “Vậy chiều nay sao chị lại qua cho anh ta mặt mũi?”
Kiều Sam khịt mũi: “Nếu không phải tình bạn giữa người đại diện của tôi và chị Hồng của cô hết lần này đến lần khác van xin, cô nghĩ tôi cho mặt mũi này là vì ai?”
——
Buổi chiều quay phim diễn ra suôn sẻ, sau khi kết thúc, Sơ Nịnh nhớ tới lời nói của Tần Hi lúc giữa trưa, cuối cùng lái xe đến Viễn Thương.
Khi đến gần tòa nhà Viễn Thương, cô dừng lại để gửi cho anh một tin nhắn WeChat.
Đợi hơn mười phút, Tần Hi mở cửa xe bên cạnh ghế lái, nhìn quanh bốn phía rồi mỉm cười nói: “Nơi em đỗ xe thật là hẻo lánh, nhưng tôi vẫn có thể dễ dàng tìm thấy.”
Sơ Nịnh không biết có đúng hay không, nhắc nhở anh: “Thắt dây an toàn.”
Tần Hi nghiêng đầu nhìn sang: “Dựa theo diễn biến của bộ phim tình cảm, em tới giúp tôi thắt dây một chút?”
Sơ Nịnh nhấn ga, phóng thẳng đi.
Tần Hi âm thầm thắt dây an toàn: “Sao em lại lái xe sốt sắng như vậy? Có được hay không, đổi cho anh đi?”
“Không cần, lúc học đại học đã vượt qua bài kiểm tra, vì vậy kỹ năng của tôi cũng không kém hơn anh là bao.”
“Thật không?” Tần Hi cười nhạt một tiếng, khóe môi gợi lên một tia đùa giỡn, “Vậy sau này nếu như tôi nguyện ý cho em một cơ hội, cùng thử xem sao?”
Từ giọng điệu của Tần Hi, Sơ Nịnh luôn cảm thấy điều này nghe không phù hợp lắm.
Xe dừng ở ngã tư đèn đỏ, cô nhớ lại những gì mình vừa nói, quay sang nhìn anh.
Tần Hi cười càng đậm, ngồi trong xe tư thế lưu manh, nghiêng đầu nhìn cô: “Sao lại nhìn chằm chằm tôi như vậy, tôi rất trong sáng nha, những gì tôi nói đều là trên mặt chữ.”
Sơ Nịnh bình tĩnh nhìn anh: “Tôi nói cái gì? Anh đang giải thích cái gì vậy?”---Đọc FULL tại dtruyen.com---
Tần Hi: “……”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.