Ngoan, Hôn Anh

Chương 60

Dạ Tử Tân

23/05/2024

Cả buổi chiều hôm đó, Mục Lăng Thành không thể tập trung làm việc, trong khoảng thời gian này, anh đã gọi trợ lý tiểu Vương đến ba lần, mỗi lần đều hỏi đã đặt vé máy bay chưa, cuối cùng dứt khoát nói: “Đừng đặt ngày mai, cậu xem xế chiều hôm nay có chuyến nào không?”

Tiểu Vương không ngờ Mục tổng sẽ sốt ruột như vậy, lại nhớ đến lời Lưu Minh Triết nói, đây là hạng mục lớn mấy trăm tỷ, liền trả lời: “Mục tổng, hai giờ sáng mai có một chuyến bay đến Ý, hay là anh...”

Mục Lăng Thành không hề nghĩ ngợi đã gật đầu: “Chọn chuyến này đi, cậu lập tức đặt giúp tôi.”

“Vâng.” Tiểu Vương đáp lời rồi rời đi.

Vừa ra khỏi văn phòng của Mục Lăng Thành, tiểu Vương liền thấy một đám người đang dán vào cửa sổ nhìn xuống đại sảnh của công ty, không biết đang bàn tán ầm ĩ chuyện gì.

Anh có chút hiếu kì, cũng đi tới xem náo nhiệt: “Xảy ra chuyện gì thế, bây giờ đang là giờ làm việc đấy, sao mọi người lại ra đây làm gì, không sợ Cố tổng với Mục tổng phát hiện ra sẽ tức giận à?”

Một đồng nghiệp nữ nhìn về cửa phòng của Mục Lăng Thành, sau đó thần thần bí bí nói với tiểu Vương: “Dưới tầng có một cô gái muốn tỏ tình với Mục tổng của chúng ta, nhưng mà quá xa nên cũng không thấy rõ dáng dấp thế nào. Cô gái này đúng là không sợ chết, mấy năm này số người bị Mục tổng từ chối cũng có thể xem thành một hàng dài đấy, cũng không biết là ai cho cô ấy dũng khí đên đây tỏ tình.”

“Có thể là do hôm nay thấy Mục tổng tham gia phỏng vấn, cho nên nhất thời kích động đấy. Mà nói thật, cách tỏ tình này của có ấy… cũng quá cũ rồi.” Một đồng nghiệp nữ khác nói.

Tiểu Vương nghe vậy cũng đi tới nhìn, chỉ thấy dưới lầu của công ty có rất nhiều bóng đang bay phấp phới với nhiều màu sắc khác nhau, dưới đất là một hình trái tim được xếp bởi vô số cánh hoa hồng, ở giữa là một cô gái mặc váy trắng.

Đúng là cách tỏ tình này không mới lạ chút nào.

“Bây giờ là giờ làm việc, cô gái này lại đứng đó làm loạn, sao bảo an không đuổi đi chứ? Tôi nhớ lần trước cũng có một người đến, đứng ở dưới đó la hét nên bị bảo an đuổi đi.”

“Ai biết được, có lẽ là đi cửa sau.”

Tiểu Vương nghe hai người họ tôi một câu anh một câu, liền trêu chọc: “Các cô đừng có không ăn được nho thì chê nho xanh, làm việc cùng Mục tổng lâu như vậy rồi cũng không dám thổ lộ, bây giờ có người gan dạ hơn, làm chuyện các cô không dám làm nên ganh tỵ à?”

“Dừng!” Đồng nghiệp nữ khinh thường trợn mắt.

“Làm gì đấy làm gì đấy, không phát hiện ra tâm trạng của Mục tổng hôm nay không tốt à, mấy người các cô các cậu dám to gan làm việc riêng trong giờ hả, có muốn bị sa thải không?”

Không biết ai đột nhiên nói như vậy, dọa bọn họa hết hồn, mọi người cùng quay đầu lại nhìn, lại phát hiện ra là phó tổng Lưu Minh Triết, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm.

Từ trước đến nay Lưu Minh Triết luôn có quan hệ tốt với mọi người.

Một đồng nghiệp nữ vẫy vẫy anh: “Anh Minh, dưới tầng có một em gái muốn tỏ tình với Mục tổng.”

Lưu Minh Triết nhíu mày: “Là cô nương nào đi tìm đường chết thế, mấy người đừng để ý nữa, mau đi làm chuyện của mình đi, dù sao thì xưa nay Mục tổng cũng đâu quan tâm chuyện này.”

Tiểu Vương tò mò nhìn sang: “Anh Minh, anh nói xem Mục tổng 27 tuổi rồi, sao không tìm bạn gái đi? Cố tổng đến con cũng có rồi.”

“Ai nói cậu ấy không có bạn gái?” Lưu Minh Triết chắp tay sau lưng, híp mắt nhìn bọn họ.

Mấy người họ cùng một vẻ mặt kinh ngạc: “Mục tổng có bạn gái? Sao bọn tôi không ai biết?”

“Đúng vậy, bạn gái anh ấy làm gì thế, sao chưa từng xuất hiện ở công ty.”

Nhìn mọi người xì xào bàn tán, Lưu Minh Triết vỗ vai tiểu Vương, hỏi: “Không phải Mục Lăng Thành thúc giục cậu đặt vé máy bay đi Ý à?”

Tiểu Vương vỗ trán một cái: “Anh Minh không nhắc thì tôi quên mất, Mục tổng bảo tôi đặt vé máy bay đi Ý, nhưng chỉ có một chuyến bay vào hai giờ sáng mai thôi, tôi cảm thấy rất bất tiện, nhưng mà Mục tổng lại không do dự nói đặt luôn, Mục tổng bận rộn công việc như vậy vẫn còn thời gian hen hò sao?”

Anh ta vừa nói vừa lấy điện thoại ra đặt vé.

Sau khi cất điện thoại đi, tiểu Vương suy nghĩ lời của Lưu Minh Triết một chút, dường như đã hiểu ra gì đó: “Anh Minh, lúc nãy anh nói ở Ý có một hạng mục trăm tỷ, hạng mục này có phải là…”

Lúc tiểu Vương đang trầm tư, Lưu Minh Triết nhìn những quả bóng sặc sỡ sắc màu không ngừng bay lên, anh tò mò tiến đến bên cửa sổ nhìn xuống dưới.

Vốn chỉ muốn xem thử, nhưng lúc nhìn thấy cô gái phía dưới, hai mắt anh sáng lên, chậc chậc hai tiếng: “Lần này thì tốt rồi, tiểu Vương, cậu hủy vé vừa đặt đi.”

Tiểu Vương vô cùng hoang mang: “??”

Lưu Minh Triết chỉ chỉ cô gái phía dưới: “Bởi vì, hạng mục trăm tỷ của Mục tổng nhà chúng ta đã tự giác quay về rồi.”

Cmn!

Toàn thể mọi người lại tiến lên nhìn thêm lần nữa.

Lúc này Mục Lăng Thành từ trong văn phòng đi ra, thấy mọi người vây quanh cửa sổ xì xào bàn tán, sắc mặt anh lập tức đen đi: “Các cô các cậu không có việc gì làm đúng không?”

“Mục tổng, ở dưới tầng có một cô gái muốn tỏ tình với anh.” Tiểu Vương chỉ chỉ những quả bóng đang bay lên không ngừng.

Mục Lăng Thành nhàn nhạt liếc mắt qua, vẻ mặt vẫn như thương: “Đi làm việc hết đi.”

Sau đó yên lặng cầm cốc đi lấy nước.

Tiểu Vương nhìn bóng lưng của anh, vội hô lên: “Mục tổng, người tỏ tình với anh không phải cô gái bình thường đâu, chính là mấy trăm tỷ của anh đó.”

Mục Lăng Thành nhíu mày nhìn qua, mấy lời này của tiểu Vương khiến anh cảm thấy khó hiểu.

Một đồng nghiệp nữ tiếp lời: “Chính là mấy trăm tỷ bên Ý đó, anh Minh nói với chúng tôi như vậy!”

Lông mày Mục Lăng Thành càng nhíu chặt hơn, ánh mắt thâm thúy nhìn về phía Lưu Minh Triết.

Lưu Minh Triết khẽ nở nụ cười, chỉ chỉ bên ngoài cửa sổ.

Đúng lúc này, có một chùm bóng bay lên, có 8 chữ được viết to, rõ ràng:

【Mục Lăng Thành em muốn gả cho anh!】

Mấy người đồng nghiệp thấy vậy thì kinh ngạc.

“Thì ra không phải là tỏ tình, cô ấy muốn cầu hôn! Bạn gái Mục tổng thật lãng mạn!”

“Ơ, Mục tổng đâu rồi, vừa nãy vẫn còn ở đây cơ mà.”

Mấy người nhìn xung quanh một lát, Mục Lăng Thành lúc này đã không thấy bóng dáng đâu nữa?

...

Lúc này Tưởng Nam Khanh đang đi giày thủy tinh, mặc một chiếc váy cưới lệch vai màu trắng, tóc búi cô dâu, lúc gió thổi, vạt váy khẽ nâng lên theo chiều gió, đẹp không sao tả xiết.

Nàng quơ quơ đóa hoa trong tay, trên mặt tràn đầy ý cười ngọt ngào, ánh mắt nhìn chằm chằm tòa nhà trước mặt, vô cùng chờ mong.

Xung quanh có không ít người qua đường đứng lại xem náo nhiệt, cô cũng không thèm để ý, trong đầu chỉ nghĩ đến Mục Lăng Thành.

Nhưng đã giơ hoa lên vẫy được một lúc rồi, cả người cũng toát mồ hôi, vậy mà vẫn không thấy bóng dáng Mục Lăng Thành đâu, ngược lại thì người xem càng lúc càng đông, mỗi một tầng, cửa sổ của các tầng đều được mở, rất nhiều cái đầu nhấp nhô nhìn ra ngoài.

Tưởng Nam Khanh có chút buồn bực, Quách Mậu Tuyết nói với cô, công ty của Mục Lăng Thành đang đổi sang chỗ khác, nhưng cô đứng ở đại sảnh lâu như vậy, vẫn không thấy anh đi ra, có khi nào cô đến nhầm chỗ không?

Nhưng mà không thể nào, Quách Mậu Tuyết sẽ không lấy chuyện này ra để lừa cô.

Hay là, động tĩnh của cô nhỏ quá, chưa gây được chú ý với Mục Lăng Thành?

Nghĩ vậy, cô quyết định ngửa đầu lên, không để ý đến hình tượng mà hô to: “Mục Lăng Thành, em thích anh! Mục Lăng Thành, em muốn gả cho anh!”

“Mục Lăng Thành, em thích anh! Mục Lăng Thành, em muốn gả cho anh!”

“Mục Lăng Thành, em thích anh! Mục Lăng Thành, em muốn gả cho anh!”

“Mục Lăng Thành, em thích anh! Mục Lăng Thành, em muốn gả cho anh!”

“Mục Lăng Thành, em thích anh! Mục Lăng Thành, em muốn gả cho anh!”

Cuối cùng, lúc Tưởng Nam Khanh hô đến lần thứ 5, đã thành công gọi bảo an chạy đến.

“Người đẹp này, tôi cho phép cô đứng đây cầu hôn, nhưng cô không thể la hét như vậy được, sẽ ảnh hưởng đến công việc của người khác. Tôi thấy đối tượng cô cầu hôn cũng không xuất hiện, có lẽ là đang lịch sự từ chối đấy, hay là cô đi về đi?”

Lúc đầu nhìn cô mặc váy cưới rất thùy mị, ai ngờ cô gái này lại không cần hình tượng mà hò hét trước mặt mọi người, muốn cầu hôn người ta.

Hôm nay bảo an cũng xem như là mở rộng tầm mắt rồi.

Quan trọng là cô bé này muốn cầu hôn Mục Lăng Thành, ở trong tòa nhà này, ai mà không biết đến Mục Lăng chứ, trong buổi phỏng vấn hôm nay, đại minh tinh Quách Mậu Tuyết còn nói, hồi cấp 3 đã từng thầm mến Mục Lăng Thành đấy.

Bảo an cảm thấy, cô bé này nhất định không nói đùa.

Mặc dù dáng người… thật sự rất đẹp mắt, so với đại minh tinh Quách Mậu Tuyết cũng không kém.

Tưởng Nam Khanh không từ bỏ: “Anh trai bảo an à, em cảm thấy anh ấy sắp ra rồi, hay là anh cho em mượn cái loa đi, giọng em cũng khá lơn, có lẽ hô hai tiếng thôi là anh ấy nghe được rồi.”

Thấy cô định hô tiếp, bảo an dở khóc dở cười: “Sao cô ngốc thế, công ty của họ nằm ở tầng 22 cơ mà, cho dù cô cầm loa hô cũng không nghe được đâu.”

“Tầng 22?” Tưởng Nam Khanh trợn mắt, sau đó gật đầu: “Vậy thì nhất định cần đến loa rồi, anh trai bảo an à, chỗ anh có loa không, cho em mượn một chút?”

Anh trai bảo an: “…”

“Tưởng Nam Khanh!”

Bên tai truyền đến một giọng nói quen thuộc, trầm thấp, nặng nề, phẫn nộ, còn có sự kích động không khống chế được.

Tưởng Nam Khanh không còn hơi sức quan tâm đến bảo an nữa, cả người sững sờ đứng ở đó, ánh mắt nhìn theo hướng phát ra âm thanh.

Mục Lăng Thành mặc âu phục đi giày ra, đang vội vàng đi về phía cô. Thấy cô mặc váy cưới, ánh mắt anh lóe lên một tia kinh ngạc rồi nhanh chóng biến mất, sau đó anh nhếch môi, bước từng bước đến trước mặt cô, lúc còn cách cô hai bước, anh dừng lại.

Nhìn thấy anh, trên mặt Tưởng Nam Khanh khôi phục ý cười, cô vẫy vẫy đóa hoa trong tay, lại xoay vài vòng cho anh nhìn váy cưới: “Lúc ở Ý em đã tự mình thiết kế đấy, anh xem có đẹp không?”

Váy cưới của cô rất dài, lúc cô xoay vòng tạo nên những gợn sóng đẹp mắt, càng làm nổi bật vòng eo nhỏ nhắn của cô.



Đường nét trên khuôn mặt cô vốn đã tinh xảo, lúc này lại trang điểm rất tỉ mỉ, khi cô cười trông như đóa hoa lê nở vào đầu xuân, làm khiến cho người ta cảm thấy ấm áp.

Chiếc váy cưới trắng như tuyết, làm nổi bật làn da của cô, cùng với hình trái tim dưới đất được xếp lại bởi những cánh hoa hồng, giống như một tiên nữ đang nhảy múa trong hoa.

Nhìn cảnh tượng xinh đẹp này, có người bất giác giơ điện thoại lên chụp lại.

Lúc này các đồng nghiệp trong công ty cũng đã chạy đến, đứng một bên thấp giọng bàn tán:

“Thì ra bạn gái của Mục tổng xinh đẹp như vậy, không biết bị Mục tổng cua mất từ lúc nào, sao không nghe thấy tin tức gì nhỉ?”

“Đúng vậy, cô ấy mặc váy cưới đến cầu hôn đó, thật là lãng mạn. Hơn nữa nhìn cô ấy và Mục tổng của chúng ta rất xứng đôi!”

...

Sau khi xoay vài vòng, Tưởng Nam Khanh thấy Mục Lăng Thành nhìn mình chằm chằm, không nói lời nào, cô chu môi, chủ động tiến lên hai bước: “Này, anh bị ngốc rồi à?”

“Không phải em muốn ở lại Ý thêm một năm sao?” Gương mặt anh đen lại.

Tưởng Nam Khanh cười tinh nghịch: “Nếu em không nói vậy thì bây giờ lấy đâu ra bất ngờ chứ? Hôm nay anh đến đây cầu hôn anh, bây giờ chúng ta đang thu hút rất nhiều ánh mắt đó, anh Mục, không biết anh có thể cho em đây chút mặt mũi không?”

“Cầu hôn? Vậy nhẫn đâu.” Giọng nói của anh khàn khàn, có vẻ khá bình tĩnh.

Anh hỏi cái này Tưởng Nam Khanh mới nhớ ra, vội lấy nhẫn giấu ở trong hoa ra, đưa đến trước mặt anh: “Đây nè, nhẫn cầu hôn này của em có phải rất đẹp không, em đây rất hào phóng đó.”

Khóe môi Mục Lăng Thành giật giật, chỉ lẳng lặng nhìn cô, không nói lời nào.

Tưởng Nam Khanh cho là anh đang giận mình vì đã lừa anh, vì vậy cầm lấy tay áo anh, nhỏ giọng nói: “Em nói không quay về chỉ là đùa anh thôi, anh đừng coi là thật nha, chẳng qua là em muốn cho anh một bất ngờ để anh vui vẻ.”

Mục Lăng Thành vẫn im lặng nhìn cô chằm chằm.

Tưởng Nam Khanh cắn cắn môi, tiếp tục nói: “Em xin lỗi, là em bắt anh đợi nhiều nằm như vậy, anh xem, hôm nay em đến cầu hôn anh, anh có thể tha thứ cho em được không? Tất cả chỗ này đều là em tự làm, tuyệt đối không có sự trợ giúp nào cả, tất cả đều là vì muốn anh vui vẻ, không giận em nữa.”

Mục Lăng Thành vẫn không nói gì.

Tưởng Nam Khanh thở dài: “Em biết, nhất định là anh cảm thấy em chưa đủ thành ý, dù sao thì người ta cầu hôn đều sẽ quỳ gối xuống. Không sao, hôm nay bà cô đây sẽ…”

Cô vừa nói, vừa khụy gội xuống, lại bị Mục Lăng Thành kéo vào trong lòng, sau đó anh hôn lên môi cô, mang theo sự trừng phạt.

Tưởng Nam Khanh bị anh cắn có chút đau, vô thức muốn đẩy anh ra, lại cảm giác được có một giọt nước rơi xuống, trượt đến khóe môi cô, mặn chát.

Tưởng Nam Khanh giật mình, cuối cùng không đẩy anh ra nữa, chỉ nhắm mắt đáp lại anh.

Sau lưng truyền đến tiếng vỗ tay nhiệt liệt, cùng với tiếng reo hò, ánh đèn flash của máy ảnh chiếu lên họ, Mục Lăng Thành nghiêng người, để cô ở trong lòng mình, bảo vệ thật cẩn thận.

Qua một hồi lâu, Mục Lăng Thành mới buông cô ra, ngón tay anh đảo qua cánh môi của cô, giọng nói khàn khàn: “Em ra ngoài nhiều năm như vậy, vẫn còn biết trở về à? Hả?”

Lưu Minh Triết cười, tiến lại gần: “Mục Lăng Thành, mình thấy bộ quần áo cậu đang mặc rất thích hợp để kết hôn, hay là hai người các cậu trực tiếp tổ chức hôn lễ ở đây luôn đi. Tất cả mọi người nhất định không có ý kiến!”

“Không có ý kiến! Không có ý kiến!” Những đồng nghiệp khác cũng góp vui.

Mục Lăng Thành liếc mặt nhìn qua, nhàn nhạt nói với Lưu Minh Triết: “Hiện trường cầu hôn này phải phiền cậu dọn dẹp rồi, cảm ơn.”

Sau đó anh kéo tay Tưởng Nam Khanh, xuyên qua đám người, nghênh ngang rời đi.

Nụ cười trên mặt Lưu Minh Triết đông cứng lại trong nháy mắt.



Lên xe Mục Lăng Thành, Tưởng Nam Khanh ở ghế phụ, nhìn về phía anh: “Anh muốn đưa em đi đâu?”

“Về nhà.”

“Anh vẫn chưa đến giờ tan làm mà, không cần xin nghỉ sớm sao?” Đối diện với ánh mắt của anh, Tưởng Nam Khanh ngoan ngoãn ngậm miệng lại, “Anh lái xe, tập trung lái xe đi.”

Trên đường đi, Tưởng Nam Khanh thử nói chuyện với anh, nhưng anh vẫn luôn im lặng, nửa chữ cũng không nói. Tưởng Nam Khanh cảm thấy mất mặt, cuối cùng cũng an tĩnh lại.

Về đến nhà, mở cửa bước vào, Tưởng Nam Khanh phát hiện, tuy đã trôi qua năm năm, nhưng trong nhà không thay đổi chút nào, vẫn là dáng vẻ lúc cô rời đi.

Chỉ là… Lạnh như băng, không có chút hơi ấm.

Cô thật sự không biết năm năm qua anh đã sống một mình như thế nào. Tưởng Nam Khanh muốn hỏi, nhưng lại không dám hỏi.

Thấy anh lấy dép lê ra, Tưởng Nam Khanh khom lưng đổi giày, cô còn đang muốn nhìn xung quanh một chút, lại bị Mục Lăng Thành chặn ở góc tường.

Hơi thở ấm áp của anh phả ra, Tưởng Nam Khanh đỏ mặt, vô thức nghiêng đầu tránh đi.

“Lần này trở về, còn định đi nữa không?” Anh tiến lại gần, không cho cô cơ hội né tránh.

Nhiều năm không gặp, bây giờ chỉ có hai người ở riêng với nhau, lại còn thân mật như vậy khiến Tưởng Nam Khanh không được tự nhiên. Lồng ngực cô phập phồng, hai gò má đỏ ửng, mím môi lắc đầu: “Không, không đi nữa. Em quay về cầu hôn anh rồi, đương nhiên là không đi nữa”

“La Viễn là ai?”

Tưởng Nam Khanh ngạc nhiên ngẩng đầu: “Sao anh biết anh ấy?”

Sắc mặt Mục Lăng Thành trầm xuống: “Anh ta là ai?”

“Là đàn anh của em, chính là sinh viên mà giáo sư yêu thích nhất, sau khi tốt nghiệp, anh ấy đã giúp em giới thiệu công việc ở Ý.”

“Còn là hàng xóm?” Giọng điệu của Mục Lăng Thành khiến không rõ đang vui hay buồn, nhưng mà nhìn anh có vẻ rất tức giận.

Tưởng Nam Khanh có chút khó hiểu, nhưng ngoan ngoãn gật đầu: ” Vâng, là hàng xóm.”

Mục Lăng Thành lại tiến gần hơn: “Buổi tối anh ta có đến tìm em không?”

Tưởng Nam Khanh: “Thi thoảng phải làm thiết kế đến đêm, vì vậy bọn em cũng rất hay thức khuay, đây là chuyện bình thường mà.”

“Thức khuya? Ở nhà em, hay ở nhà anh ta?”

… Thật ra là cả hai, nhưng Tưởng Nam Khanh nhìn dáng vẻ này của Mục Lăng Thành, cô cảm thấy không nên kích thích anh: “Ở, ở công ty.”

Dù sao con người La Viễn cũng coi là chính nhân quân tử, nhưng nghe những gì anh nói, La Viễn dường như đã biến thành một tên xấu xa.

Cũng không biết tại sao anh lại đột nhiên hỏi đến La Viễn.

Chắc là Quách Mậu Tuyết lại lắm mồm, cố ý kiếm chuyện đây mà.

Nghe được đáp án này, thái độ của Mục Lăng Thành cuối cùng cũng tốt lên một chút: “Ừ.”

Thấy dáng vẻ này của anh, Tưởng Nam Khanh có chút buồn cười: “Anh… ghen à?”

Mục Lăng Thành nhìn xem nàng: “Vậy La Viễn có thích em không?”

Tưởng Nam Khanh: “…”

“Anh ta nhất định là thích em, muốn đào góc tường nhà anh. Có phải anh ta dỗ dành em, để em ở lại Ý thêm hai năm không?”

Tưởng Nam Khanh: “…”

“Anh ta có tỏ tình với em không, có mời em ăn cơm không, có đưa em đi xem phim không, có nắm tay em không?”

Tưởng Nam Khanh: “…”

Đúng lúc này, điện thoại lại không hiểu chuyện mà vang lên. Tưởng Nam Khanh lấy ra nhìn, là tin nhắn La Viễn gửi đến: “Em đến thành phố C rồi chứ, sao không gọi điện báo bình an cho anh?”

Tưởng Nam Khanh đang muốn trả lời, ngẩng đầu liền phát hiện Mục Lăng Thành tiến lại gần mình, vẻ mặt tủi thân: “Quan hệ giữa hai người thế nào, sao anh ta lại quan tâm em như vậy?”

Tưởng Nam Khanh có chút tức giận, cô vỗ trán anh một cái: “Em cũng đã bay về nước cầu hôn anh rồi, sao anh lại ăn dấm bậy bạ thế!”

Mục Lăng Thành vẫn cảm thấy không dễ chịu.

Cô ra nước ngoài năm năm trời, vậy mà anh lại không biết đến sự tồn tại của người này.

Tưởng Nam Khanh có chút bất đắc dĩ, cô gắng nhẫn nhịn giải thích với anh: “Anh ấy là đàn anh của em, lớn hơn em năm tuổi, hai chúng em tha hương nơi đất khách quê người người, lại cùng là người Trung Quốc cho nên mới giúp đỡ lẫn nhau mà thôi, giống như kiểu anh trai em gái vậy, anh hiểu không? Em chưa từng nhắc đến anh ấy với anh, bởi vì em chỉ coi anh ấy là bạn bè bình thường, cũng không có gì phải nhắc tới cả. Bình thường chúng ta rất ít khi được gặp mặt, sao em có thể bận tâm đến người khác chứ?”

Mục Lăng Thành nửa tin nửa ngờ: “Anh ta thật sự không thích em?”

Tưởng Nam Khanh nhún vai: “Có lẽ là có? Nhưng mà như vậy thì sao chứ, em chỉ yêu Mục Lăng Thành thôi.” Cô vòng tay lên cổ anh, cười tươi như hoa, sau đó kiễng chân hôn lên môi anh.

Trong lòng Mục Lăng Thành đã thoải mái hơn rất nhiều, hai tay anh ôm lấy eo cô, hôn lên trán cô một cái: “Anh cũng yêu em. Khanh Khanh, anh nhớ em, rất nhớ rất nhớ em, nhớ đến nỗi ăn cũng không ngon…”

Tưởng Nam Khanh nhắm hai mắt lại, nhận lấy sự dịu dàng và ấm áp của anh.

Đột nhiên chân cô bị nhấc lên, cả người bị anh ôm ngang, vội vàng tiến vào phòng ngủ

Ngay sau đó, cửa phòng ngủ bị đạp ra, rồi đóng “rầm” một tiếng.

...

Màn đêm buông xuống, toàn thành phố C ngựa xe như nước, ánh đèn cũng lóe lên.

Trong phòng chỉ bật đèn ngủ mờ nhạt, ánh sáng ấm áp bao trùm chiếc giường lớn, làm cho căn phòng trở nên xinh đẹp.

Tưởng Nam Khanh nằm nghiêng người, ngắm nhìn Mục Lăng Thành bên cạnh, đưa ngón trỏ ra vuốt ve mi tâm của anh: “Sao anh lại hay cau mày như vậy, nhìn trông rất già.”



Mục Lăng Thành đánh tay cô: “Một chút cũng không già, mấy năm này có rất nhiều người theo đuổi anh.”

“Thật sao?” Tưởng Nam Khanh kéo kéo vành tai anh, cắn răng cười, “Vậy anh thích mấy người?”

“Chỉ thích mỗi em thôi.” Anh che lấy cái tai đau của mình, “Anh so với em thành thật hơn nhiều, nào giống như em, bên cạnh có một người đàn ông mà lại giấu diếm anh.”

Thấy Tưởng Nam Khanh trầm mặc, anh nhẹ giọng nói: “Nhưng mà có người giúp đỡ em cũng rất tốt, nếu không, một mình em ở nước ngoài cũng không dễ dàng gì. Lúc nào anh ta về nước, anh mời anh ta ăn cơm.”

Tưởng Nam Khanh gật đầu cười, rúc vào lòng anh.

Mục Lăng Thành hôn lên trán cô: “Em có đói bụng không? Anh đi nấu cơm cho em?”

Tưởng Nam Khanh nhướng mày: “Vẫn là nấu mì sao?”

“Anh đây đã học được mấy món từ Cố Ngôn Thanh đấy.”

“Học trưởng Cố Ngôn Thanh cũng biết nấu ăn sao?” Tưởng Nam Khanh hơi ngạc nhiên, cô cho rằng những người học máy tính đều giống như Mục Lăng Thành, nấu được bát mfi đã rất giỏi rồi.

“Anh ấy sao, nấu ăn cũng coi như sở trường của anh ấy, nếu không thì cái mặt mỏng đó làm sao cưới được vợ về chứ?”

“Vậy anh cũng học nấu ăn là vì sợ bản thân không lấy được vợ à?”

“Anh có gì phải lo chứ, dù sao mặt anh cũng dày hơn anh ấy.” Mục Lăng Thành nói, xoay người đè cô xuống rồi hôn cô.

Cảm giác được nhịp tim anh càng lúc càng nhanh, Tưởng Nam Khanh nhíu mày đẩy anh ra: “Anh đừng nháo, em, em hơi đau.” Cô nghĩ đến việc điên cuồng vừa rồi, mặt mày đều nóng lên, thắt lưng như sắp gãy đến nơi.

Mục Lăng Thành nghĩ cho cảm giác của cô, cuối cùng đành dừng lại, anh vuốt ve môi cô, thở dài một hơi: “Vậy anh đi nấu ăn cho em?”

“Vâng.” Tưởng Nam Khanh mỉm cười gật đầu.

Mục Lăng Thành mặc quần áo xong, đột nhiên nhớ ra gì đó, nhìn về phía cô: “Tủ lạnh hết đồ ăn rồi.”

Lại nhìn đồng hồ, “Bây giờ cũng đã 11h đêm, siêu thị cũng đóng cửa rồi.”

Tưởng Nam Khanh: “…”

Cô trở mình, không muốn để ý đến anh. Sáng nay cô bay từ Ý về liền vội vàng chạy đi cầu hôn anh, một hạt cơm cũng chưa được ăn, ngay cả nước cũng chưa kịp uống!

“Hay là chúng ta đi ăn khuya?” Mục Lăng Thành do dự thương lượng với cô.

Tưởng Nam Khanh híp mắt, giọng điệu nhàn nhạt: “Không muốn, anh tự đi đi.”

Thái độ này, có vẻ tức giận rồi.

Mục Lăng Thành bất đắc dĩ thở dài: “Vậy anh gọi thức ăn ngoài, em muốn ăn gì?”

Tưởng Nam Khanh ngồi dậy, vẻ mặt uất ức: “Mục Lăng Thành, em đi một quãng đường xa như vậy để cầu hôn anh, vừa trở về liền bị anh bắt nạt, trời đã tối rồi mà em vẫn chưa được ăn gì, thế mà anh còn để cho em ăn đồ ăn ngoài! Sao em lại thảm như vậy…”

Mục Lăng Thành cuống quýt: “…Được rồi được rồi, không ăn thức ăn ngoài, anh, để anh nghĩ cách đã, em nghỉ ngơi trước đi.”

Sau đó anh mở cửa đi ra ngoài.

Tưởng Nam Khanh lại nằm xuống tiếp tục ngủ.



Lúc cô đang mơ màng, Mục Lăng Thành gọi cô dậy. Tưởng Nam Khanh nhíu mày, trở mình ngủ tiếp: “Em không ăn đâu, buồn ngủ lắm, em muốn đi ngủ.”

Mục Lăng Thành: “… Đồ ăn anh nấu xong hết rồi, sao lại không muốn ăn nữa? Anh phải đi sang ba nhà hàng xóm mới mua được chút đồ này đấy.”

“Em thật sự rất buồn ngủ, anh đừng làm phiền em!”

Mục Lăng Thành ngồi đó một lúc, cuối cùng vén chăn lên chui vào: “Tưởng Nam Khanh, em có dậy hay không, nếu không thì anh không khách khí đâu.”

Vừa nói, tay anh vừa không an phận.

Tưởng Nam Khanh đẩy anh ra, bất đắc dĩ ngồi dậy: “Anh phiền quá.”

Mục Lăng Thành cưng chiều xoa xoa đầu cô: “Ngoan, đi rửa tay rồi ăn cơm, một mình em ở Ý năm năm, cả người đã gầy đi rất nhiều rồi, làm anh đau lòng chết đi được.”

Tưởng Nam Khanh không mở nổi mắt, đầu tóc rối bời, cái đầu gật gà gật gù, Mục Lăng Thành cảm thấy nếu không đỡ lấy cô, nhất định cô sẽ nằm xuống ngủ tiếp.

Mục Lăng Thành bất đắc dĩ, đành cầm quần áo lên mặc cho cô, để cô dựa người vào thành giường: “Em ngoan ngoãn ngồi đây, anh đi lấy khăn lau mắt cho em.”

Anh nhanh chóng lấy khăn mặt rồi quay về, cẩn thận lau mặt giúp cô, lại lau tay, cuối cùng Tưởng Nam Khanh cũng tình tảo hơn một chút, cô ngẩng đầu lên hỏi anh: “Có những món gì vậy anh?”

Cô xoa xoa cái bụng xẹp lép của mình, thật sự cảm thấy đói.

“Cháo trứng muối, còn có steak, nếu em muốn ăn cái khác thì mai anh đi siêu thị mua cho em.”

“Vậy ngày mai em muốn ăn hải sản, ăn tôm hùm, cả cá nữa.”

Mục Lăng Thành cười dịu dàng: “Được, anh sẽ nấu cho em.”

...

Mặc dù bữa tối chỉ có mấy món ăn đơn giản, nhưng tay nghề của Mục Lăng Thành khá tốt, Tưởng Nam Khanh ăn rất no, cảm giác buồn ngủ bỗng biến mất.

Hai người đứng trước cửa sổ sát đất, nhìn xe cộ đông nghịt bên ngoài, Mục Lăng Thành kéo cô vào trong lòng.

“Sau khi về nước em cô tính toán gì chưa?”

Tưởng Nam Khanh dùng ngón tay tô tô vẽ vẽ lên cửa kính, tùy ý đáp: “Tập đoàn Viễn Thương ngỏ ý mời em đến làm, em định ngày mai sẽ đến đó để bàn bàn hợp đồng.”

“Viễn Thương?” Mục Lăng Thành hơi ngạc nhiên.

“Anh biết à?”

Mục Lăng Thành gật đầu: “Chủ tịch của tập đoàn Viễn Thương là ba vợ của Cố Ngôn Thanh, anh đương nhiên là biết rồi.”

Tưởng Nam Khanh kinh ngạc ngẩng đầu: “Thì ra Cố Ngôn Thanh kết hôn với một thiên kim.”

Tưởng Nam Khanh nhớ đến năm năm trước, gặp được Tần Noãn, vợ của Cố Ngôn Thanh ở công ty anh, lời nói và cử chỉ của chị ấy rất có phong cách.

Mục Lăng Thành nói: “Con gái duy nhất của chủ tịch tập đoàn Đằng Thụy là mẹ của Cố Ngôn Thanh. Hai tập đoàn Viễn Thương và Đằng Thụy này, một bên làm về bất động sản, một bên làm về du lịch, cả hai đều đứng đầu giới. Hơn nữa hai nhà còn rất thân thiết. Ông ngoại Cố Ngôn Thanh muốn giao hết sản nghiệp cho cháu trai quản lý, đáng tiếc là anh ấy lại tập trung vào công nghệ, năm đó suýt nữa khiến ông ngoại tức chết. Nhưng mà sau này, công ty của bọn anh phát triển không tệ, ông ngoại anh ấy mới không có ý kiến nữa.”

Tưởng Nam Khanh hiểu ra: “Thì ra là như vậy, trước đó em chỉ biết Cố Ngôn Thanh có ba làm giảng viên đại học, không ngờ ông ngoại anh ấy lại lợi hại như vậy.”

“Vậy em có nên đến tập đoàn Viễn Thương không?” Tưởng Nam Khanh nhìn về phía Mục Lăng Thành.

“Đi chứ, sao lại không đi? Em quay về nước phát triển, nếu đến Viễn Thương làm việc sẽ rất tốt. Hơn nữa, bây giờ em nổi tiếng như vậy, anh đoán tiền lương của em rất cao.”

“Đúng vậy, không kém hơn so với tiền lương bên Ý đâu. Bọn họ đã tìm em rất nhiều lần, mỗi lần em đều từ chối, bọn họ liền tăng thêm lương, có vẻ rất chân thành. Nhưng mà, làm tổng giám đốc thiết kế của một tập đoàn lớn như vậy cũng không dễ dàng chút nào, kinh nghiệm trong nước của em vẫn chưa đủ, lại còn trẻ tuổi nữa, thật sự thì trong lòng em không chắc lắm.”

“Bọn họ mời em về, chắc chắn là vì tán thưởng thiết kế của em. Dù sao thì ở nước ngoài em đã đạt được không ít giải thưởng lớn, sao vừa về nước đã không tự tin nữa rồi?”

“Đâu có? Em, em chỉ khiêm tốn một chút mà thôi.”

Mục Lăng Thành cười, ôm lấy cô, cắn cắn vành tai của cô.

Động tác của anh khiến Tưởng Nam Khanh cảm thấy ngứa, không vui giãy dụa: “Anh đừng nháo nữa, em ngứa!”

Mục Lăng Thành ôm chặt cô, vùi mặt vào cổ cô: “Khanh Khanh...”

“Sao thế?” Giọng nói của Tưởng Nam Khanh chợt mềm mại.

“Anh cảm thấy em vừa trở về, cuộc đời này của anh liền vẹn toàn.” Hắn nói.

Tưởng Nam Khanh khẽ cười, cô lắc đầu: “Thế này mà cũng gọi là vẹn toàn sao? Không tính.”

Mục Lăng Thành ngẩng đầu nhìn cô: “Vậy kết hôn, sinh con xong mới tính sao?”

Tưởng Nam Khanh lại lắc đầu, cô xoay người lại đối diện với anh: “Chờ sáu mươi năm nữa, hai chúng ta hơn tám mươi tuổi, tóc bạc trắng, có cháu chắt vây quanh, anh vẫn luôn cưng chiều em, em vẫn luôn yêu anh, lúc đó cuộc đời này mới được coi là vẹn toàn.”

Mục Lăng Thành bật cười, anh cúi đầu hôn lên trán cô: “Đúng vậy, như thế mới gọi là vẹn toàn.”

Tưởng Nam Khanh rúc vào lòng anh, hạnh phúc nhắm mắt lại, cảm nhận thế giới của hai người.

Khi những vì sao tỏa sáng, em mỉm cười, anh nhìn lại, năm này qua năm khác.

Nguyện nắm tay nhau đến lúc đầu bạc.

*

Tác giả có lời muốn nói:

Chín văn đến đây là kết thúc rồi. Phiên ngoại sẽ có những phần sau:

1. Cuộc sống hằng ngày sau khi kết hôn của anh Mục và Nam Khanh

2. Câu chuyện thầm mến ngọt ngào: Cookie và Trần Thiếu Ngang

3. Sau khi tôi và ảnh đế bí mật kết hôn: Quách Mậu Tuyết và Cố Trí Dương

4. Bánh bao nhỏ

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

Nhận xét của độc giả về truyện Ngoan, Hôn Anh

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook