Chương 9: Anh Sợ Mất Đi Em
T Miu's K
29/06/2020
Edit: Mạch Lạc Khê
Hoàng Gia Ân tìm đến công tắc, anh bật đèn, ánh đèn sáng rực giúp anh nhìn rõ căn phòng Hoàng Tiểu Hy, mọi thứ đều không hề thay đổi gì, chỉ là nơi này vốn âm u hơn trước.
Hoàng Gia Ân đi vào, anh đi đến bàn học, vươn tay cầm lấy bức ảnh trong đó có anh và Tiểu Hy chụp chung, anh nhớ đây là bức ảnh lúc Tiểu Hy lên lớp 10, hai người đã chụp cùng nhau ở buổi lễ khai giảng.
Nhìn bức ảnh hồi lâu, hơi thở Hoàng Gia Ân lạnh dần.
Anh đau lòng, nói:
- Tiểu Hy, tại sao chúng ta lại thành ra thế này? Anh hai chưa từng có ý nghĩ sẽ lạnh nhạt với em, cũng như chưa từng có ý muốn em phải rời khỏi nơi này, tại sao em lại không thể hiểu cho anh chứ? Rốt cuộc chúng ta làm sao mới có thể trở về lúc trước đây?
***
- A, đừng mà, không, anh đừng nhìn!
- Không phải Thần Thần muốn anh tắm cho Thần Thần sao? Sao còn vẻ mặt này?
- Nhưng mà em...
- Thần Thần ngoan, anh Vũ Thần giúp cho Thần Thần tắm, sẽ không làm hại em.
- Anh Vũ Thần, em... em...
- Ngoan, của Thần Thần rất đẹp, anh Vũ Thần sẽ giúp Thần Thần nhé!
- Không, anh Vũ Thần là người xấu!
- Đồ ngốc, còn không phải do em muốn anh Vũ Thần trở nên xấu xa sao?
Kỷ Nam Thần đứng bên ngoài phòng tắm nghe được cuộc đối thoại giữa Thần Thần và Vũ Thần, hai nắm tay vô thức xiết chặt lại.
Triệu Mặc Quân quan sát thấy nét mặt tức giận của tổng tài, không khỏi căng thẳng, hỏi:
- Kỷ tổng, bây giờ anh định xử lý chuyện này thế nào đây?
Kỷ Nam Thần hừ lạnh, cứng giọng nói:
- Cướp Thần Thần trở về, tôi phải khiến cho Cảnh Vũ Thần không thể đến gần Cảnh Hy Thần!
Cảnh Hy Thần quay về phòng, trên người mặc chiếc áo sơ mi trắng dài qua khỏi đầu gối, bởi vì là áo của Vũ Thần cho nên với cô có phần rộng rãi hơn, Thần Thần mặc vào vô cùng thoải mái.
Cô tìm đến giường ngủ ngã lưng xuống một chút, hai mắt nhìn thẳng lên trần nhà, nghĩ đến lúc nãy bên cạnh Cảnh Vũ Thần, còn được anh tự tay tắm cho, hai má Cảnh Hy Thần ửng đỏ, môi nhỏ nở ra một nụ cười tuyệt đẹp.
Lúc này, đột nhiên phòng cô bị mất điện, Thần Thần trong bóng tối giật mình, còn chưa kịp ngồi dậy đã có một bóng đen to lớn đè sấp lên người cô, khóa chặt hai tay cô đặt qua khỏi đỉnh đầu, đồng thời tách hai chân cô ra.
Hoàng Gia Ân tìm đến công tắc, anh bật đèn, ánh đèn sáng rực giúp anh nhìn rõ căn phòng Hoàng Tiểu Hy, mọi thứ đều không hề thay đổi gì, chỉ là nơi này vốn âm u hơn trước.
Hoàng Gia Ân đi vào, anh đi đến bàn học, vươn tay cầm lấy bức ảnh trong đó có anh và Tiểu Hy chụp chung, anh nhớ đây là bức ảnh lúc Tiểu Hy lên lớp 10, hai người đã chụp cùng nhau ở buổi lễ khai giảng.
Nhìn bức ảnh hồi lâu, hơi thở Hoàng Gia Ân lạnh dần.
Anh đau lòng, nói:
- Tiểu Hy, tại sao chúng ta lại thành ra thế này? Anh hai chưa từng có ý nghĩ sẽ lạnh nhạt với em, cũng như chưa từng có ý muốn em phải rời khỏi nơi này, tại sao em lại không thể hiểu cho anh chứ? Rốt cuộc chúng ta làm sao mới có thể trở về lúc trước đây?
***
- A, đừng mà, không, anh đừng nhìn!
- Không phải Thần Thần muốn anh tắm cho Thần Thần sao? Sao còn vẻ mặt này?
- Nhưng mà em...
- Thần Thần ngoan, anh Vũ Thần giúp cho Thần Thần tắm, sẽ không làm hại em.
- Anh Vũ Thần, em... em...
- Ngoan, của Thần Thần rất đẹp, anh Vũ Thần sẽ giúp Thần Thần nhé!
- Không, anh Vũ Thần là người xấu!
- Đồ ngốc, còn không phải do em muốn anh Vũ Thần trở nên xấu xa sao?
Kỷ Nam Thần đứng bên ngoài phòng tắm nghe được cuộc đối thoại giữa Thần Thần và Vũ Thần, hai nắm tay vô thức xiết chặt lại.
Triệu Mặc Quân quan sát thấy nét mặt tức giận của tổng tài, không khỏi căng thẳng, hỏi:
- Kỷ tổng, bây giờ anh định xử lý chuyện này thế nào đây?
Kỷ Nam Thần hừ lạnh, cứng giọng nói:
- Cướp Thần Thần trở về, tôi phải khiến cho Cảnh Vũ Thần không thể đến gần Cảnh Hy Thần!
Cảnh Hy Thần quay về phòng, trên người mặc chiếc áo sơ mi trắng dài qua khỏi đầu gối, bởi vì là áo của Vũ Thần cho nên với cô có phần rộng rãi hơn, Thần Thần mặc vào vô cùng thoải mái.
Cô tìm đến giường ngủ ngã lưng xuống một chút, hai mắt nhìn thẳng lên trần nhà, nghĩ đến lúc nãy bên cạnh Cảnh Vũ Thần, còn được anh tự tay tắm cho, hai má Cảnh Hy Thần ửng đỏ, môi nhỏ nở ra một nụ cười tuyệt đẹp.
Lúc này, đột nhiên phòng cô bị mất điện, Thần Thần trong bóng tối giật mình, còn chưa kịp ngồi dậy đã có một bóng đen to lớn đè sấp lên người cô, khóa chặt hai tay cô đặt qua khỏi đỉnh đầu, đồng thời tách hai chân cô ra.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.