Chương 3: Chống Mắt Lên Xem
T Miu's K
29/06/2020
Edit: Mạch Lạc Khê
- Hoàng Gia Ân, anh có biết trong lòng của em rất đau không? Bởi vì anh hai không thích Tiểu Hy nữa, anh hai thích người khác, còn muốn kết hôn với chị ta, Tiểu Hy ghét chị ta!
Hoàng Gia Ân ngồi bên giường Tiểu Hy, xoay lưng lại với nó, hơi cúi đầu, hơi thở phát ra ngày một nặng nề hơn.
Tiểu Hy từ lúc ở Cảnh gia trở về đã liên tục nói ra mấy lời này, mặc dù Hoàng Gia Ân không muốn nghe, nhưng thay vì bỏ đi, anh lại kiên nhẫn náng lại chờ xem Hoàng Tiểu Hy thế nào, tuy nhiên lại không dám trực diện đối mặt nó.
Hoàng Tiểu Hy với anh là anh em, con bé còn quá nhỏ, tình cảm mà nó dành cho anh căn bản anh không thể đáp lại.
Đừng nói là anh, nếu như ba mẹ biết được chuyện này, ba mẹ lúc đó sẽ có cảm nghĩ gì?
Hoàng Gia Ân hít sâu vài cái, đứng dậy, rời khỏi phòng Tiểu Hy.
Lúc này, từ phía sau, một bàn tay trắng như tuyết bất ngờ vươn ra nắm lấy cánh tay anh.
Hoàng Tiểu Hy mơ màng nói lảm nhảm.
- Hoàng Gia Ân, anh đừng đi, Tiểu Hy thật sự không muốn anh hai như vậy bỏ rơi Tiểu Hy đâu, Tiểu Hy không muốn đâu.
Hoàng Gia Ân dừng lại, đồng tử anh đỏ hoe, cuối cùng, xoay đầu, lạnh nhạt gạt tay Tiểu Hy ra.
- Tiểu Hy, anh xin lỗi, chúng ta vĩnh viễn không thể nào!
Dứt lời, Hoàng Gia Ân bỏ đi.
Hoàng Tiểu Hy mở mắt, một dòng nước tinh khiết từ đó chảy xuống môi.
Vừa mặn, vừa chua chát!
***
Đến tối Thần Thần mới hoàn toàn tỉnh rượu, nhớ đến Hoàng Tiểu Hy, Cảnh Hy Thần tức tốc lao khỏi giường, chạy xuống dưới đại sảnh.
Cảnh Vũ Thần cùng Hạng Dực Phong thảo luận công việc ở đại sảnh, nghe tiếng bước chân từ trên lầu đi xuống, theo quán tính quay đầu, bắt gặp Thần Thần, Dực Phong liền đứng dậy.
Hạng Dực Phong cười tươi.
- Thần Thần, em đến thật đúng lúc, mau lại đây với anh đi.
Thần Thần đi đến sofa, cô do dự ghé mắt nhìn Vũ Thần, lúc này, mặt mũi Cảnh Vũ Thần đen kịt, Thần Thần nhận thức được gì đó chẳng lành liền ngoan ngoãn bước lại ngồi xuống bên cạnh anh.
Hạng Dực Phong quay lại, liếc xéo Cảnh Vũ Thần một cái.
- Vũ Thần, mày như vậy là ý gì?
Cảnh Vũ Thần trưng bộ mặt ngây ngốc ra, chính anh vô tội nói:
- Thần Thần thích ngồi bên cạnh của tao hơn, tao biết làm thế nào bây giờ!
Rồi quay lại nhìn Thần Thần, Cảnh Vũ Thần cười trìu mến:
- Thần Thần, em nói có phải không?
- Dạ phải!
Cảnh Hy Thần gật đầu.
Hạng Dực Phong từ đối diện nhìn qua “...” quả nhiên là anh em, rất biết cách tung hứng!
- Hoàng Gia Ân, anh có biết trong lòng của em rất đau không? Bởi vì anh hai không thích Tiểu Hy nữa, anh hai thích người khác, còn muốn kết hôn với chị ta, Tiểu Hy ghét chị ta!
Hoàng Gia Ân ngồi bên giường Tiểu Hy, xoay lưng lại với nó, hơi cúi đầu, hơi thở phát ra ngày một nặng nề hơn.
Tiểu Hy từ lúc ở Cảnh gia trở về đã liên tục nói ra mấy lời này, mặc dù Hoàng Gia Ân không muốn nghe, nhưng thay vì bỏ đi, anh lại kiên nhẫn náng lại chờ xem Hoàng Tiểu Hy thế nào, tuy nhiên lại không dám trực diện đối mặt nó.
Hoàng Tiểu Hy với anh là anh em, con bé còn quá nhỏ, tình cảm mà nó dành cho anh căn bản anh không thể đáp lại.
Đừng nói là anh, nếu như ba mẹ biết được chuyện này, ba mẹ lúc đó sẽ có cảm nghĩ gì?
Hoàng Gia Ân hít sâu vài cái, đứng dậy, rời khỏi phòng Tiểu Hy.
Lúc này, từ phía sau, một bàn tay trắng như tuyết bất ngờ vươn ra nắm lấy cánh tay anh.
Hoàng Tiểu Hy mơ màng nói lảm nhảm.
- Hoàng Gia Ân, anh đừng đi, Tiểu Hy thật sự không muốn anh hai như vậy bỏ rơi Tiểu Hy đâu, Tiểu Hy không muốn đâu.
Hoàng Gia Ân dừng lại, đồng tử anh đỏ hoe, cuối cùng, xoay đầu, lạnh nhạt gạt tay Tiểu Hy ra.
- Tiểu Hy, anh xin lỗi, chúng ta vĩnh viễn không thể nào!
Dứt lời, Hoàng Gia Ân bỏ đi.
Hoàng Tiểu Hy mở mắt, một dòng nước tinh khiết từ đó chảy xuống môi.
Vừa mặn, vừa chua chát!
***
Đến tối Thần Thần mới hoàn toàn tỉnh rượu, nhớ đến Hoàng Tiểu Hy, Cảnh Hy Thần tức tốc lao khỏi giường, chạy xuống dưới đại sảnh.
Cảnh Vũ Thần cùng Hạng Dực Phong thảo luận công việc ở đại sảnh, nghe tiếng bước chân từ trên lầu đi xuống, theo quán tính quay đầu, bắt gặp Thần Thần, Dực Phong liền đứng dậy.
Hạng Dực Phong cười tươi.
- Thần Thần, em đến thật đúng lúc, mau lại đây với anh đi.
Thần Thần đi đến sofa, cô do dự ghé mắt nhìn Vũ Thần, lúc này, mặt mũi Cảnh Vũ Thần đen kịt, Thần Thần nhận thức được gì đó chẳng lành liền ngoan ngoãn bước lại ngồi xuống bên cạnh anh.
Hạng Dực Phong quay lại, liếc xéo Cảnh Vũ Thần một cái.
- Vũ Thần, mày như vậy là ý gì?
Cảnh Vũ Thần trưng bộ mặt ngây ngốc ra, chính anh vô tội nói:
- Thần Thần thích ngồi bên cạnh của tao hơn, tao biết làm thế nào bây giờ!
Rồi quay lại nhìn Thần Thần, Cảnh Vũ Thần cười trìu mến:
- Thần Thần, em nói có phải không?
- Dạ phải!
Cảnh Hy Thần gật đầu.
Hạng Dực Phong từ đối diện nhìn qua “...” quả nhiên là anh em, rất biết cách tung hứng!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.