Chương 16: Thắng Bại Tại Kỹ Năng
T Miu's K
29/06/2020
Edit: Mạch Lạc Khê
Cảnh Hy Thần nghe được âm thanh cửa đã đóng, toàn thân cô rũ rượi hoàn toàn, hai chân mắc phải hông Nam Thần cũng đã thôi giãy giụa, trong màn sương trắng nhìn thấy Cảnh Vũ Thần, lưỡi nhỏ rụt rè bắt đầu nghênh đón đầu lưỡi người đàn ông xa lạ.
Day dưa một lúc, Cảnh Hy Thần nhận ra người cô đang hôn không phải Cảnh Vũ Thần, Thần Thần ý thức được giãy giụa.
Kỷ Nam Thần cao hứng bị phản kháng, anh co mày, dứt khoát cắn mút kịch liệt hơn.
Cuối cùng, kéo theo sợi chỉ bạc ra ngoài.
Thần Thần liếc nhìn Kỷ Nam Thần, cô nghiến chặt răng lợi:
- Cầm thú, anh là đồ cầm thú!
Kỷ Nam Thần chăm chú quan sát Cảnh Hy Thần, anh bất động thanh sắc.
- Không phải Thần Thần vừa hôn anh rồi sao? Nó có ngọt hơn môi của Cảnh Vũ Thần hay không?
- Vô sỉ, tôi vốn dĩ chưa từng cùng anh Vũ Thần làm chuyện xấu xa đó, anh là tên vô sỉ, tôi ghét anh!
Kỷ Nam Thần nhận ra trước đó Thần Thần cũng là nụ hôn đầu, khóe môi tạo thành một đường cong hoàn hảo.
Kỷ Nam Thần an tâm, vui vẻ nói một câu:
- Thần Thần, anh yêu em!
Nói xong, Kỷ Nam Thần nghiêng đầu, ngậm lấy môi Thần Thần.
***
Lát sau, Hàn Triệt lái xe đưa Vũ Thần quay trở về dinh thự, đến nơi, Cảnh Vũ Thần tức tốc chạy lên lầu, tìm đến phòng Thần Thần.
Nhìn thấy Triệu Mặc Quân đứng bên ngoài canh gác, Cảnh Vũ Thần phỏng đoán Nam Thần ở bên trong, anh đi đến liền bị Triệu Mặc Quân chặn lại.
- Cảnh tổng, phiền anh dừng lại một chút, đừng vào trong đó ngay lúc này!
Cảnh Vũ Thần co mày, tức giận nắm lấy cổ áo Triệu Mặc Quân.
Anh nghiến chặt răng lợi:
- Triệu Mặc Quân, cậu không có em gái, cậu vĩnh viễn cũng không hiểu được cảm giác trong lòng tôi lúc này. Nếu như đổi lại người ở bên trong là em gái của cậu, tôi xem xem cậu có bình tĩnh được như hôm nay không, giờ thì tránh sang một bên đi.
Cảnh Hy Thần nghe được âm thanh cửa đã đóng, toàn thân cô rũ rượi hoàn toàn, hai chân mắc phải hông Nam Thần cũng đã thôi giãy giụa, trong màn sương trắng nhìn thấy Cảnh Vũ Thần, lưỡi nhỏ rụt rè bắt đầu nghênh đón đầu lưỡi người đàn ông xa lạ.
Day dưa một lúc, Cảnh Hy Thần nhận ra người cô đang hôn không phải Cảnh Vũ Thần, Thần Thần ý thức được giãy giụa.
Kỷ Nam Thần cao hứng bị phản kháng, anh co mày, dứt khoát cắn mút kịch liệt hơn.
Cuối cùng, kéo theo sợi chỉ bạc ra ngoài.
Thần Thần liếc nhìn Kỷ Nam Thần, cô nghiến chặt răng lợi:
- Cầm thú, anh là đồ cầm thú!
Kỷ Nam Thần chăm chú quan sát Cảnh Hy Thần, anh bất động thanh sắc.
- Không phải Thần Thần vừa hôn anh rồi sao? Nó có ngọt hơn môi của Cảnh Vũ Thần hay không?
- Vô sỉ, tôi vốn dĩ chưa từng cùng anh Vũ Thần làm chuyện xấu xa đó, anh là tên vô sỉ, tôi ghét anh!
Kỷ Nam Thần nhận ra trước đó Thần Thần cũng là nụ hôn đầu, khóe môi tạo thành một đường cong hoàn hảo.
Kỷ Nam Thần an tâm, vui vẻ nói một câu:
- Thần Thần, anh yêu em!
Nói xong, Kỷ Nam Thần nghiêng đầu, ngậm lấy môi Thần Thần.
***
Lát sau, Hàn Triệt lái xe đưa Vũ Thần quay trở về dinh thự, đến nơi, Cảnh Vũ Thần tức tốc chạy lên lầu, tìm đến phòng Thần Thần.
Nhìn thấy Triệu Mặc Quân đứng bên ngoài canh gác, Cảnh Vũ Thần phỏng đoán Nam Thần ở bên trong, anh đi đến liền bị Triệu Mặc Quân chặn lại.
- Cảnh tổng, phiền anh dừng lại một chút, đừng vào trong đó ngay lúc này!
Cảnh Vũ Thần co mày, tức giận nắm lấy cổ áo Triệu Mặc Quân.
Anh nghiến chặt răng lợi:
- Triệu Mặc Quân, cậu không có em gái, cậu vĩnh viễn cũng không hiểu được cảm giác trong lòng tôi lúc này. Nếu như đổi lại người ở bên trong là em gái của cậu, tôi xem xem cậu có bình tĩnh được như hôm nay không, giờ thì tránh sang một bên đi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.