Ngoan Ngoãn Học Cách Làm Chồng Em
Chương 71: Lựa chọn, mẹ và vợ (1)
Erly
03/06/2022
Qua gần mười một giờ đêm Hạc Tư Đằng mới về đến nhà, đèn đuốc đã tắt hết, không gian yên tĩnh đến ngột ngạt.
Vừa mở cửa phòng ngủ, mùi thuốc rượu trong không gian bật điều hoà loang ra tận cửa. Hạc Tư Đằng khẽ nhíu mày đến bật máy lọc không khí đặt ở góc phòng lên.
Quay lại giường, Hạc Tư Đằng leo lên đệm, áp sát người La Ngữ Tịch ôm cô từ phía sau. Bỗng nhiên ngửi thấy mùi thuốc rượu nồng khác thường so với trước đó, anh bất giác ngồi dậy bật công tắc đèn.
Giở chăn đang đắp cao đến nửa mặt của La Ngữ Tịch ra, hình ảnh hiện ra trước mắt khiến Hạc Tư Đằng sững người bất động.
Dưới ánh đèn sáng, La Ngữ Tịch nằm nghiêng sang một bên, dù trên mặt bị vài lọn tóc che nhưng vẫn lộ ra đôi mắt sưng đỏ. Ngay bên cạnh, cổ tay đặt trên gối của cô cũng sưng phù lên.
Trái tim Hạc Tư Đằng đau như vỡ nát, hai mắt trừng to dâng lên lớp màng nước mỏng, những khớp ngón tay co chặt như muốn tự dày vò bản thân.
Anh đờ đẫn bước xuống giường, mở tủ lấy áo khoác của La Ngữ Tịch ra đem đến mặc vào cho cô.
Do không ngủ sâu, vừa bị tác động La Ngữ Tịch đã hé mắt mơ màng. Còn chưa kịp định hình lại đầu óc, cô đã bị Hạc Tư Đằng bế lên phía trước ngực.
Một tay Hạc Tư Đằng bợ dưới mông La Ngữ Tịch, một tay giữ gáy cô tựa đầu vào vai anh.
Theo từng bước đi của Hạc Tư Đằng, hai chân của La Ngữ Tịch ở hai bên hông anh khẽ đung đưa nhẹ nhàng.
Từ tâm trí đến thân xác của La Ngữ Tịch đều mệt mỏi tuyệt vọng, chỉ khi cảm nhận được hơi ấm Hạc Tư Đằng mang đến, trái tim bị vùi dập của cô mới được xoa dịu.
Bên trong phòng cấp cứu của bệnh viện, Hạc Tư Đằng ngồi ở mép giường, ôm tay không bị thương cùng thân thể La Ngữ Tịch đang ngồi trên đùi mình.
Từ lúc bác sĩ đến kiểm tra nắn cổ tay bị trật cho La Ngữ Tịch đến khi nắn xong cô không hề khóc lóc, cũng chẳng hề rên la mà tự cắn răng chịu đựng.
Thế nhưng, sự run rẩy vì chịu đau của La Ngữ Tịch trong vòng tay Hạc Tư Đằng đều được anh cảm nhận rõ.
Tay bị trật được nắn về vị trí cũ và băng bó cố định xong, La Ngữ Tịch lại được Hạc Tư Đằng bế lên ra ngoài trước phòng cấp cứu đợi y tá mang thuốc đến.
Tại dãy ghế chờ trên hành lang, Hạc Tư Đằng dùng đầu gối đặt lên mặt ghế, cách một lớp vải dày của quần tây vẫn cảm giác được hơi lạnh. Anh chuyển người ngồi xuống, tiếp tục để La Ngữ Tịch ngồi lên chân mình.
Đến lúc này, La Ngữ Tịch mới ngước mắt nhìn anh, từ lúc anh trở về cho tới tận giây phút này, cô chưa từng nhìn thẳng vào anh, cả hai cũng chưa từng nói với nhau câu nào.
Không phải La Ngữ Tịch làm chuyện xấu mà chột dạ, vì cô không muốn khiến Hạc Tư Đằng đã khó xử càng khó xử hơn.
Hạc Tư Đằng vòng một tay ôm thắt lưng của La Ngữ Tịch, một tay cầm tay bị thương của cô lên xem, chợt cất tiếng hỏi: "Sao em lại bất cẩn vậy?"
Nghe được sự phiền muộn trong lời nói của Hạc Tư Đằng, nhưng lúc cô trả lời lý do bị trật tay khi bác sĩ hỏi thì anh cũng đã nghe, vậy nên cô không còn gì để giải thích, chỉ "Ừ" một tiếng.
Hạc Tư Đằng đột nhiên ngồi yên bất động, khoảng chừng hai giây sau lại bất ngờ ôm chặt lấy La Ngữ Tịch.
Trái tim La Ngữ Tịch tựa như chậm lại vài nhịp, giọng nói trầm thấp của Hạc Tư Đằng chợt vang bên tai.
"Xin lỗi em, tôi không thể giúp em đòi công bằng vì người gây ra chuyện là mẹ tôi. Nhưng tôi xin em hãy tin tôi, tình cảm của tôi dành cho em là nghiêm túc, kể cả cuộc hôn nhân này."1
Vừa mở cửa phòng ngủ, mùi thuốc rượu trong không gian bật điều hoà loang ra tận cửa. Hạc Tư Đằng khẽ nhíu mày đến bật máy lọc không khí đặt ở góc phòng lên.
Quay lại giường, Hạc Tư Đằng leo lên đệm, áp sát người La Ngữ Tịch ôm cô từ phía sau. Bỗng nhiên ngửi thấy mùi thuốc rượu nồng khác thường so với trước đó, anh bất giác ngồi dậy bật công tắc đèn.
Giở chăn đang đắp cao đến nửa mặt của La Ngữ Tịch ra, hình ảnh hiện ra trước mắt khiến Hạc Tư Đằng sững người bất động.
Dưới ánh đèn sáng, La Ngữ Tịch nằm nghiêng sang một bên, dù trên mặt bị vài lọn tóc che nhưng vẫn lộ ra đôi mắt sưng đỏ. Ngay bên cạnh, cổ tay đặt trên gối của cô cũng sưng phù lên.
Trái tim Hạc Tư Đằng đau như vỡ nát, hai mắt trừng to dâng lên lớp màng nước mỏng, những khớp ngón tay co chặt như muốn tự dày vò bản thân.
Anh đờ đẫn bước xuống giường, mở tủ lấy áo khoác của La Ngữ Tịch ra đem đến mặc vào cho cô.
Do không ngủ sâu, vừa bị tác động La Ngữ Tịch đã hé mắt mơ màng. Còn chưa kịp định hình lại đầu óc, cô đã bị Hạc Tư Đằng bế lên phía trước ngực.
Một tay Hạc Tư Đằng bợ dưới mông La Ngữ Tịch, một tay giữ gáy cô tựa đầu vào vai anh.
Theo từng bước đi của Hạc Tư Đằng, hai chân của La Ngữ Tịch ở hai bên hông anh khẽ đung đưa nhẹ nhàng.
Từ tâm trí đến thân xác của La Ngữ Tịch đều mệt mỏi tuyệt vọng, chỉ khi cảm nhận được hơi ấm Hạc Tư Đằng mang đến, trái tim bị vùi dập của cô mới được xoa dịu.
Bên trong phòng cấp cứu của bệnh viện, Hạc Tư Đằng ngồi ở mép giường, ôm tay không bị thương cùng thân thể La Ngữ Tịch đang ngồi trên đùi mình.
Từ lúc bác sĩ đến kiểm tra nắn cổ tay bị trật cho La Ngữ Tịch đến khi nắn xong cô không hề khóc lóc, cũng chẳng hề rên la mà tự cắn răng chịu đựng.
Thế nhưng, sự run rẩy vì chịu đau của La Ngữ Tịch trong vòng tay Hạc Tư Đằng đều được anh cảm nhận rõ.
Tay bị trật được nắn về vị trí cũ và băng bó cố định xong, La Ngữ Tịch lại được Hạc Tư Đằng bế lên ra ngoài trước phòng cấp cứu đợi y tá mang thuốc đến.
Tại dãy ghế chờ trên hành lang, Hạc Tư Đằng dùng đầu gối đặt lên mặt ghế, cách một lớp vải dày của quần tây vẫn cảm giác được hơi lạnh. Anh chuyển người ngồi xuống, tiếp tục để La Ngữ Tịch ngồi lên chân mình.
Đến lúc này, La Ngữ Tịch mới ngước mắt nhìn anh, từ lúc anh trở về cho tới tận giây phút này, cô chưa từng nhìn thẳng vào anh, cả hai cũng chưa từng nói với nhau câu nào.
Không phải La Ngữ Tịch làm chuyện xấu mà chột dạ, vì cô không muốn khiến Hạc Tư Đằng đã khó xử càng khó xử hơn.
Hạc Tư Đằng vòng một tay ôm thắt lưng của La Ngữ Tịch, một tay cầm tay bị thương của cô lên xem, chợt cất tiếng hỏi: "Sao em lại bất cẩn vậy?"
Nghe được sự phiền muộn trong lời nói của Hạc Tư Đằng, nhưng lúc cô trả lời lý do bị trật tay khi bác sĩ hỏi thì anh cũng đã nghe, vậy nên cô không còn gì để giải thích, chỉ "Ừ" một tiếng.
Hạc Tư Đằng đột nhiên ngồi yên bất động, khoảng chừng hai giây sau lại bất ngờ ôm chặt lấy La Ngữ Tịch.
Trái tim La Ngữ Tịch tựa như chậm lại vài nhịp, giọng nói trầm thấp của Hạc Tư Đằng chợt vang bên tai.
"Xin lỗi em, tôi không thể giúp em đòi công bằng vì người gây ra chuyện là mẹ tôi. Nhưng tôi xin em hãy tin tôi, tình cảm của tôi dành cho em là nghiêm túc, kể cả cuộc hôn nhân này."1
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.