Ngoan Ngoãn Học Cách Làm Chồng Em
Chương 109: Xây dựng lại hạnh phúc (3)
Erly
03/06/2022
Hạc Tư Đằng rơi vào trầm mặc, nhìn chằm chằm vào La Ngữ Tịch bằng gương mặt vô cảm. Qua vài giây im lặng, anh gằn thấp giọng phá tan sự yên tĩnh: "Vợ giết anh luôn đi."1
La Ngữ Tịch phì cười, nghiêm túc giải thích: "Nếu để anh ngày nào cũng buông thả thì cũng không phải chuyện tốt, muốn sinh con phải để dành nuôi giống mạnh một chút."1
Hạc Tư Đằng không nói gì nữa, bỗng nằm ngửa ra, bất ngờ dùng hai tay tự bóp cổ bản thân, còn nhiệt liệt vùng vẫy thể hiện sự phản đối. La Ngữ Tịch bên cạnh nhíu mày bất lực dõi theo, hoàn toàn không có ý ngăn cản.1
Quả như La Ngữ Tịch nghĩ, đến chồng cô còn chưa quản nổi, nếu sinh con cả nhà chắc chắn sẽ loạn lên.
Bên tai truyền đến tiếng oán trách ầm ĩ của Hạc Tư Đằng, La Ngữ Tịch đau đầu nhức óc, bất chợt lên tiếng cắt ngang: "Tư Đằng!"
Động tác tự hành hạ bản thân của Hạc Tư Đằng dừng lại, anh xoay đầu qua chỗ La Ngữ Tịch, cánh tay đang giơ lên đồng thời hạ mạnh xuống.
Nhưng cùng lúc một tiếng "Cốp" đột ngột vang lên khiến Hạc Tư Đằng giật bắn mình ngồi bật dậy. Anh vội vã ôm chầm lấy La Ngữ Tịch, chỉ vì không để ý lúc huơ tay bỏ xuống lại trúng phần xương ở đuôi mắt cô.
La Ngữ Tịch chỉ hơi hoảng hồn, cảm giác đau cũng không đáng kể, thế nhưng phản ứng của Hạc Tư Đằng sau đó chẳng nào vừa tát cô một cái nên cực kỳ hối hận.
"Anh xin lỗi, anh không cố ý..." Giọng nói Hạc Tư Đằng thoáng chốc lộ ra sự căng thẳng, những ngón tay nhẹ nhàng vuốt ở đuôi mắt bị đánh trúng của La Ngữ Tịch.
Cô lẳng lặng nhìn anh, chợt không hiểu vì sao bản thân lại rung động với một người đàn ông mãi không trưởng thành này. Nhưng rất nhanh, La Ngữ Tịch cũng nhận ra được, thứ khiến cô cảm mến Hạc Tư Đằng chính vì hiểu rõ cả hai mặt tốt xấu của anh.
Quan trọng hơn hết, ở bên cạnh Hạc Tư Đằng, La Ngữ Tịch thật sự tìm được niềm vui, càng không phải gồng mình giữ hình tượng.
Giữa lúc La Ngữ Tịch đang chìm trong suy nghĩ ngẩn ngơ, Hạc Tư Đằng dùng nụ hôn để xoa dịu vết thương cho cô. Hơi thở nam tính nóng rực phả lên mặt La Ngữ Tịch, ánh mắt chạm nhau ở khoảng cách gần, cô biết giới hạn đặt ra sắp bị anh phá bỏ.
Đúng như dự đoán của La Ngữ Tịch, nụ hôn của Hạc Tư Đằng chuyển từ mắt cô thấp xuống gò má, rồi lại chậm rãi phủ môi lên môi cô.
Bàn tay Hạc Tư Đằng không chần chừ luồng dưới áo La Ngữ Tịch vuốt ngược lên trên. Khi chạm đến eo cô, anh bất giác rời nụ hôn, thốt lên: "Hình như em béo lên rồi na..."
Lời Hạc Tư Đằng còn chưa kịp nói xong, một tiếng "Chát" lảnh lót vang lên. Anh ngơ ngác ôm cánh tay vừa bị La Ngữ Tịch đánh, giây sau liền bị cô đạp thẳng xuống giường, giây kế tiếp bị cô kéo ra khỏi phòng nhốt bên ngoài.1
Sau đó, không có sau đó nữa...
Buổi sáng hôm sau ở công ty, Jason có việc lên tìm Hạc Tư Đằng. Lúc vào văn phòng, nhìn thấy bộ dạng anh u ám đứng úp mặt vào cửa kiếng sát sàn phía sau bàn làm việc, Jason khó hiểu đi đến cạnh Tô Chân Vũ đứng sắp xếp giấy tờ, anh ta nhỏ giọng hỏi: "Cậu ta sao vậy?"
Tô Chân Vũ hơi cong môi cười, từ tốn đáp: "Sáng sớm đã mang gương mặt hốc hác, hai mắt thâm quầng đến đây."
"Ồ..." Jason lên giọng cảm khái, vừa cất bước đến gần Hạc Tư Đằng vừa buông lời châm chọc: "Vợ về cậu còn thảm hơn lúc bị vợ bỏ nhỉ, đời cậu thật đáng thương."
Jason đang cười hả hê, Hạc Tư Đằng vừa xoay mặt qua nhìn khiến nụ cười trên mặt anh ta biến mất trong chớp mắt.
Sắc mặt Hạc Tư Đằng tăm tối, hai mắt sâu hoắm, lòng mắt hằn mạch máu đỏ li ti, biểu cảm lại toả ra sát khí dày đặc.
Jason bị dáng vẻ của Hạc Tư Đằng doạ cho giật mình, quên cả mục đích tìm anh mà viện cớ rời đi trước.
Trôi qua một hồi, Tô Chân Vũ sắp xếp giấy tờ theo thứ tự xong xuôi, trước lúc ra ngoài lên tiếng nhắc nhở: “Hạc tổng, số hồ sơ dự án này anh phải xem và duyệt trong ngày.”
Hạc Tư Đằng dùng gương mặt chán đời nhìn qua Tô Chân Vũ, hỏi lại một câu không liên quan: “Cậu biết dỗ giận con gái không?”
Phong thái Tô Chân Vũ vô cùng tự tin, từ tốn hỏi ngược lại: “Mối tình đầu tôi còn chưa có, anh thật sự muốn tôi nghĩ cách giúp anh?”
“Bỏ đi.” Hạc Tư Đằng lắc đầu ngao ngán, vừa quay lại bàn làm việc vừa vu vơ nói: “Ở tuổi cậu thì tôi đã lấy được vợ rồi đấy, xem ra cậu còn thảm hơn tôi.”1
Tô Chân Vũ: “...” Liên quan gì đến tôi?
La Ngữ Tịch phì cười, nghiêm túc giải thích: "Nếu để anh ngày nào cũng buông thả thì cũng không phải chuyện tốt, muốn sinh con phải để dành nuôi giống mạnh một chút."1
Hạc Tư Đằng không nói gì nữa, bỗng nằm ngửa ra, bất ngờ dùng hai tay tự bóp cổ bản thân, còn nhiệt liệt vùng vẫy thể hiện sự phản đối. La Ngữ Tịch bên cạnh nhíu mày bất lực dõi theo, hoàn toàn không có ý ngăn cản.1
Quả như La Ngữ Tịch nghĩ, đến chồng cô còn chưa quản nổi, nếu sinh con cả nhà chắc chắn sẽ loạn lên.
Bên tai truyền đến tiếng oán trách ầm ĩ của Hạc Tư Đằng, La Ngữ Tịch đau đầu nhức óc, bất chợt lên tiếng cắt ngang: "Tư Đằng!"
Động tác tự hành hạ bản thân của Hạc Tư Đằng dừng lại, anh xoay đầu qua chỗ La Ngữ Tịch, cánh tay đang giơ lên đồng thời hạ mạnh xuống.
Nhưng cùng lúc một tiếng "Cốp" đột ngột vang lên khiến Hạc Tư Đằng giật bắn mình ngồi bật dậy. Anh vội vã ôm chầm lấy La Ngữ Tịch, chỉ vì không để ý lúc huơ tay bỏ xuống lại trúng phần xương ở đuôi mắt cô.
La Ngữ Tịch chỉ hơi hoảng hồn, cảm giác đau cũng không đáng kể, thế nhưng phản ứng của Hạc Tư Đằng sau đó chẳng nào vừa tát cô một cái nên cực kỳ hối hận.
"Anh xin lỗi, anh không cố ý..." Giọng nói Hạc Tư Đằng thoáng chốc lộ ra sự căng thẳng, những ngón tay nhẹ nhàng vuốt ở đuôi mắt bị đánh trúng của La Ngữ Tịch.
Cô lẳng lặng nhìn anh, chợt không hiểu vì sao bản thân lại rung động với một người đàn ông mãi không trưởng thành này. Nhưng rất nhanh, La Ngữ Tịch cũng nhận ra được, thứ khiến cô cảm mến Hạc Tư Đằng chính vì hiểu rõ cả hai mặt tốt xấu của anh.
Quan trọng hơn hết, ở bên cạnh Hạc Tư Đằng, La Ngữ Tịch thật sự tìm được niềm vui, càng không phải gồng mình giữ hình tượng.
Giữa lúc La Ngữ Tịch đang chìm trong suy nghĩ ngẩn ngơ, Hạc Tư Đằng dùng nụ hôn để xoa dịu vết thương cho cô. Hơi thở nam tính nóng rực phả lên mặt La Ngữ Tịch, ánh mắt chạm nhau ở khoảng cách gần, cô biết giới hạn đặt ra sắp bị anh phá bỏ.
Đúng như dự đoán của La Ngữ Tịch, nụ hôn của Hạc Tư Đằng chuyển từ mắt cô thấp xuống gò má, rồi lại chậm rãi phủ môi lên môi cô.
Bàn tay Hạc Tư Đằng không chần chừ luồng dưới áo La Ngữ Tịch vuốt ngược lên trên. Khi chạm đến eo cô, anh bất giác rời nụ hôn, thốt lên: "Hình như em béo lên rồi na..."
Lời Hạc Tư Đằng còn chưa kịp nói xong, một tiếng "Chát" lảnh lót vang lên. Anh ngơ ngác ôm cánh tay vừa bị La Ngữ Tịch đánh, giây sau liền bị cô đạp thẳng xuống giường, giây kế tiếp bị cô kéo ra khỏi phòng nhốt bên ngoài.1
Sau đó, không có sau đó nữa...
Buổi sáng hôm sau ở công ty, Jason có việc lên tìm Hạc Tư Đằng. Lúc vào văn phòng, nhìn thấy bộ dạng anh u ám đứng úp mặt vào cửa kiếng sát sàn phía sau bàn làm việc, Jason khó hiểu đi đến cạnh Tô Chân Vũ đứng sắp xếp giấy tờ, anh ta nhỏ giọng hỏi: "Cậu ta sao vậy?"
Tô Chân Vũ hơi cong môi cười, từ tốn đáp: "Sáng sớm đã mang gương mặt hốc hác, hai mắt thâm quầng đến đây."
"Ồ..." Jason lên giọng cảm khái, vừa cất bước đến gần Hạc Tư Đằng vừa buông lời châm chọc: "Vợ về cậu còn thảm hơn lúc bị vợ bỏ nhỉ, đời cậu thật đáng thương."
Jason đang cười hả hê, Hạc Tư Đằng vừa xoay mặt qua nhìn khiến nụ cười trên mặt anh ta biến mất trong chớp mắt.
Sắc mặt Hạc Tư Đằng tăm tối, hai mắt sâu hoắm, lòng mắt hằn mạch máu đỏ li ti, biểu cảm lại toả ra sát khí dày đặc.
Jason bị dáng vẻ của Hạc Tư Đằng doạ cho giật mình, quên cả mục đích tìm anh mà viện cớ rời đi trước.
Trôi qua một hồi, Tô Chân Vũ sắp xếp giấy tờ theo thứ tự xong xuôi, trước lúc ra ngoài lên tiếng nhắc nhở: “Hạc tổng, số hồ sơ dự án này anh phải xem và duyệt trong ngày.”
Hạc Tư Đằng dùng gương mặt chán đời nhìn qua Tô Chân Vũ, hỏi lại một câu không liên quan: “Cậu biết dỗ giận con gái không?”
Phong thái Tô Chân Vũ vô cùng tự tin, từ tốn hỏi ngược lại: “Mối tình đầu tôi còn chưa có, anh thật sự muốn tôi nghĩ cách giúp anh?”
“Bỏ đi.” Hạc Tư Đằng lắc đầu ngao ngán, vừa quay lại bàn làm việc vừa vu vơ nói: “Ở tuổi cậu thì tôi đã lấy được vợ rồi đấy, xem ra cậu còn thảm hơn tôi.”1
Tô Chân Vũ: “...” Liên quan gì đến tôi?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.