Ngoan Ngoãn Học Cách Làm Chồng Em
Chương 98: Yêu đến điên loạn (3)
Erly
03/06/2022
Nhờ nhan sắc bẩm sinh vốn có, Hạc Tư Đằng dù mặc đồ của cha La vẫn không bị dìm ngoại hình, ngược lại còn trông thư thái sang ngầm như chủ nhà.
Lúc ăn cơm, Hạc Tư Đằng nghe La Ngữ Tịch kể sơ qua tình hình hiện tại mới biết nơi đây trồng dâu nuôi tằm dệt lụa. Ngôi nhà cô và cha mẹ La đang ở được xây bằng tiền cô nhận từ ông Hạc khi chấp nhận ký thoả thuận kết hôn với anh.
Nhắc đến chuyện cũ, Hạc Tư Đằng dĩ nhiên là người tổn thương, nhưng anh không muốn mang quá khứ đau buồn ấy nhắc lại, bởi giờ đây anh muốn toàn tâm toàn ý trân trọng La Ngữ Tịch.
Giận thì giận, nhưng yêu vẫn nhiều hơn.
Hạc Tư Đằng hiểu La Ngữ Tịch vì muốn dành thời gian xác định tình cảm, hơn nữa muốn anh tự học cách trưởng thành nên mới rời xa anh, vậy nên hai năm qua đối với anh cũng hoàn toàn có ý nghĩa.
Ngồi được một lát, Hạc Tư Đằng dựa người vào La Ngữ Tịch, thận trọng thăm dò: “Đứa bé... không phải con chúng ta sao?”
“Đứa bé?” La Ngữ Tịch hỏi lại, ở đây chỉ có mỗi con chị họ nên cô liền đoán được anh đang nhắc đến ai. Cô không chút chần chừ phủ nhận, còn tỏ ra hống hách tuyên bố: “Nếu mà có con em chắc chắn sẽ quay về tìm anh đòi chịu trách nhiệm, không có chuyện em tự làm khổ bản thân vì phải mang thai con anh đâu.”1
Hạc Tư Đằng phì cười, nửa vui mừng lại nửa thất vọng. Nhưng suy cho cùng, La Ngữ Tịch có suy nghĩ đó thì thật sự quá tốt, anh không phải sợ cô sẽ ôm con bỏ trốn tự mình chịu khổ.
Nửa chừng sực nhớ ra những tấm thẻ ưu tiên ngày trước, riêng chuyện này Hạc Tư Đằng không dễ bỏ qua mà mang ra đối chất: "Bốn tấm thẻ của anh, em không thực hiện thì năm tấm thẻ của em cũng vô hiệu lực. Bây giờ, tấm thẻ thứ năm của anh là muốn em theo anh về, ngày tháng sau này phải kề cận bên anh!"
La Ngữ Tịch mỉm cười tỏ ý thừa nhận, nhưng vẫn không quên đáp lại: "Em cũng có một tấm thẻ tái sử dụng, em đồng ý theo anh về, ở bên cạnh anh nhưng đồng thời anh phải nghe lời em, không được cãi lại."
"Nhưng anh lúc nào cũng nghe lời em mà?"
Nắm bắt thời cơ, La Ngữ Tịch lập tức hỏi: "Vậy nếu em muốn ở đây thêm một tháng thì sao?"
"Không đồng ý!" Hạc Tư Đằng không thèm suy nghĩ dứt khoát từ chối.1
La Ngữ Tịch buồn cười trước thái độ kiên quyết của Hạc Tư Đằng. Không đợi cô bắt bẻ anh đã giành nói trước, lời ngập tràn ý đe doạ: "Em cố ý tìm cách trốn tránh, anh cho em làm goá phụ trẻ!"1
"Anh..." La Ngữ Tịch bất lực không thốt lên nổi, đành giữ im lặng cho yên chuyện.
Ăn uống xong, Hạc Tư Đằng vào phòng La Ngữ Tịch chợp mắt để cô đi lo chuyện hôn lễ cho chị họ. Còn riêng chuyện trách phạt hay bồi thường, anh quyết định dời lại đến tối làm luôn một thể.
La Ngữ Tịch quay lại nhà của bác lớn, vừa vặn bắt gặp Tô Chân Vũ đang ngồi nói chuyện với cha mẹ La ngoài sân. Cô đến gần, đợi cả ba ngưng lời mới chen vào hỏi: “Mọi người đi đường suốt đêm sao?”
Tô Chân Vũ gật đầu khẳng định: “Chính xác là từ khoảng một giờ đêm.”
La Ngữ Tịch không nhịn được khẽ thở dài, áy náy nói: “Vất vả cho cậu với mọi người rồi.”
Đáp lại, Tô Chân Vũ kiên định nhìn thẳng vào La Ngữ Tịch, nghiêm túc nhấn mạnh: “Không có cô bên cạnh Hạc tổng, chúng tôi mới thật sự vất vả.”
La Ngữ Tịch cười không nổi, khóc cũng chẳng xong.
Đến quán ăn gần nhà ăn sáng, xong xuôi Tô Chân Vũ cùng nhóm vệ sĩ quay lại thành phố trước để chuẩn bị cho công việc vào buổi chiều.
Riêng Jason bị bỏ rơi trong xe, sau cùng bị điều hòa trong xe làm cho lạnh cóng mới sực tỉnh, vừa mới xoay đầu bỗng bắt gặp một gương mặt áp sát vào cửa kiếng từ bên ngoài.
Từ bên trong cửa kiếng một chiều, Jason quan sát cô gái đang giương mắt tò mò cố nhìn vào, đoán chừng cô gái này chỉ khoảng hai mươi, ngũ quan mềm mại ưa nhìn.
Máu nghề nghiệp nổi lên, Jason bất ngờ mở cửa khiến cô gái giật bắn mình lùi bước. Người đối diện còn chưa kịp định hình, anh ta đã nhanh chóng chộp lấy cổ tay cô gái, nhiệt tình mở lời: “Người đẹp, có muốn đến chỗ tôi làm việc không?”
Cô gái trợn tròn mắt kinh hãi, dùng sức giật mạnh tay ra mình ra khỏi tay Jason, vội vàng xoay người vừa bỏ chạy vừa hét lớn: “Bớ người ta biến thái! Bắt cóc!”
“Không phải!” Jason oan ức nói lớn, theo phản xạ có điều kiện đuổi theo.
Chạy vào bên trong nhà, vừa nhìn thấy người nhà, cô gái khẩn thiết gọi: "Bác ơi! Chị ơi! Có bắt cóc muốn bắt con!”
Từ La Ngữ Tịch đến cha mẹ La lẫn một đôi vợ chồng hai bác cô đều hoang mang nhìn ra. Thấp thoáng phía xa xa là một người đàn ông trẻ tuổi ăn mặc phóng khoáng đang chạy vào.
Nhận ra người đang đuổi theo em mình là Jason, La Ngữ Tịch ngạc nhiên bước ra, lên tiếng chặn lại: “Anh cũng đến đây à?”
Jason dừng ở trước mặt La Ngữ Tịch, liếc mắt qua phía cô gái vừa nãy đang nấp trong nhà. Anh ta khổ sở thở không ra hơi, bất lực phân trần: “Có đi cùng nhưng bị Tư Đằng với Chân Vũ bỏ rơi.”1
Nói rồi anh ta chỉ tay về phía cô gái vừa rồi, trực tiếp nói thẳng: “Tôi chỉ muốn mời cô ấy về công ty để đào tạo thành diễn viên thôi.”
“Anh bỏ suy nghĩ đó đi, nó sẽ không vào showbiz đâu.” La Ngữ Tịch bác bỏ ý Jason, quay sang nói với cô gái kia: “Tô Điềm, đây là Jason từng làm cùng công ty chị, không phải người xấu đâu.”
Lúc ăn cơm, Hạc Tư Đằng nghe La Ngữ Tịch kể sơ qua tình hình hiện tại mới biết nơi đây trồng dâu nuôi tằm dệt lụa. Ngôi nhà cô và cha mẹ La đang ở được xây bằng tiền cô nhận từ ông Hạc khi chấp nhận ký thoả thuận kết hôn với anh.
Nhắc đến chuyện cũ, Hạc Tư Đằng dĩ nhiên là người tổn thương, nhưng anh không muốn mang quá khứ đau buồn ấy nhắc lại, bởi giờ đây anh muốn toàn tâm toàn ý trân trọng La Ngữ Tịch.
Giận thì giận, nhưng yêu vẫn nhiều hơn.
Hạc Tư Đằng hiểu La Ngữ Tịch vì muốn dành thời gian xác định tình cảm, hơn nữa muốn anh tự học cách trưởng thành nên mới rời xa anh, vậy nên hai năm qua đối với anh cũng hoàn toàn có ý nghĩa.
Ngồi được một lát, Hạc Tư Đằng dựa người vào La Ngữ Tịch, thận trọng thăm dò: “Đứa bé... không phải con chúng ta sao?”
“Đứa bé?” La Ngữ Tịch hỏi lại, ở đây chỉ có mỗi con chị họ nên cô liền đoán được anh đang nhắc đến ai. Cô không chút chần chừ phủ nhận, còn tỏ ra hống hách tuyên bố: “Nếu mà có con em chắc chắn sẽ quay về tìm anh đòi chịu trách nhiệm, không có chuyện em tự làm khổ bản thân vì phải mang thai con anh đâu.”1
Hạc Tư Đằng phì cười, nửa vui mừng lại nửa thất vọng. Nhưng suy cho cùng, La Ngữ Tịch có suy nghĩ đó thì thật sự quá tốt, anh không phải sợ cô sẽ ôm con bỏ trốn tự mình chịu khổ.
Nửa chừng sực nhớ ra những tấm thẻ ưu tiên ngày trước, riêng chuyện này Hạc Tư Đằng không dễ bỏ qua mà mang ra đối chất: "Bốn tấm thẻ của anh, em không thực hiện thì năm tấm thẻ của em cũng vô hiệu lực. Bây giờ, tấm thẻ thứ năm của anh là muốn em theo anh về, ngày tháng sau này phải kề cận bên anh!"
La Ngữ Tịch mỉm cười tỏ ý thừa nhận, nhưng vẫn không quên đáp lại: "Em cũng có một tấm thẻ tái sử dụng, em đồng ý theo anh về, ở bên cạnh anh nhưng đồng thời anh phải nghe lời em, không được cãi lại."
"Nhưng anh lúc nào cũng nghe lời em mà?"
Nắm bắt thời cơ, La Ngữ Tịch lập tức hỏi: "Vậy nếu em muốn ở đây thêm một tháng thì sao?"
"Không đồng ý!" Hạc Tư Đằng không thèm suy nghĩ dứt khoát từ chối.1
La Ngữ Tịch buồn cười trước thái độ kiên quyết của Hạc Tư Đằng. Không đợi cô bắt bẻ anh đã giành nói trước, lời ngập tràn ý đe doạ: "Em cố ý tìm cách trốn tránh, anh cho em làm goá phụ trẻ!"1
"Anh..." La Ngữ Tịch bất lực không thốt lên nổi, đành giữ im lặng cho yên chuyện.
Ăn uống xong, Hạc Tư Đằng vào phòng La Ngữ Tịch chợp mắt để cô đi lo chuyện hôn lễ cho chị họ. Còn riêng chuyện trách phạt hay bồi thường, anh quyết định dời lại đến tối làm luôn một thể.
La Ngữ Tịch quay lại nhà của bác lớn, vừa vặn bắt gặp Tô Chân Vũ đang ngồi nói chuyện với cha mẹ La ngoài sân. Cô đến gần, đợi cả ba ngưng lời mới chen vào hỏi: “Mọi người đi đường suốt đêm sao?”
Tô Chân Vũ gật đầu khẳng định: “Chính xác là từ khoảng một giờ đêm.”
La Ngữ Tịch không nhịn được khẽ thở dài, áy náy nói: “Vất vả cho cậu với mọi người rồi.”
Đáp lại, Tô Chân Vũ kiên định nhìn thẳng vào La Ngữ Tịch, nghiêm túc nhấn mạnh: “Không có cô bên cạnh Hạc tổng, chúng tôi mới thật sự vất vả.”
La Ngữ Tịch cười không nổi, khóc cũng chẳng xong.
Đến quán ăn gần nhà ăn sáng, xong xuôi Tô Chân Vũ cùng nhóm vệ sĩ quay lại thành phố trước để chuẩn bị cho công việc vào buổi chiều.
Riêng Jason bị bỏ rơi trong xe, sau cùng bị điều hòa trong xe làm cho lạnh cóng mới sực tỉnh, vừa mới xoay đầu bỗng bắt gặp một gương mặt áp sát vào cửa kiếng từ bên ngoài.
Từ bên trong cửa kiếng một chiều, Jason quan sát cô gái đang giương mắt tò mò cố nhìn vào, đoán chừng cô gái này chỉ khoảng hai mươi, ngũ quan mềm mại ưa nhìn.
Máu nghề nghiệp nổi lên, Jason bất ngờ mở cửa khiến cô gái giật bắn mình lùi bước. Người đối diện còn chưa kịp định hình, anh ta đã nhanh chóng chộp lấy cổ tay cô gái, nhiệt tình mở lời: “Người đẹp, có muốn đến chỗ tôi làm việc không?”
Cô gái trợn tròn mắt kinh hãi, dùng sức giật mạnh tay ra mình ra khỏi tay Jason, vội vàng xoay người vừa bỏ chạy vừa hét lớn: “Bớ người ta biến thái! Bắt cóc!”
“Không phải!” Jason oan ức nói lớn, theo phản xạ có điều kiện đuổi theo.
Chạy vào bên trong nhà, vừa nhìn thấy người nhà, cô gái khẩn thiết gọi: "Bác ơi! Chị ơi! Có bắt cóc muốn bắt con!”
Từ La Ngữ Tịch đến cha mẹ La lẫn một đôi vợ chồng hai bác cô đều hoang mang nhìn ra. Thấp thoáng phía xa xa là một người đàn ông trẻ tuổi ăn mặc phóng khoáng đang chạy vào.
Nhận ra người đang đuổi theo em mình là Jason, La Ngữ Tịch ngạc nhiên bước ra, lên tiếng chặn lại: “Anh cũng đến đây à?”
Jason dừng ở trước mặt La Ngữ Tịch, liếc mắt qua phía cô gái vừa nãy đang nấp trong nhà. Anh ta khổ sở thở không ra hơi, bất lực phân trần: “Có đi cùng nhưng bị Tư Đằng với Chân Vũ bỏ rơi.”1
Nói rồi anh ta chỉ tay về phía cô gái vừa rồi, trực tiếp nói thẳng: “Tôi chỉ muốn mời cô ấy về công ty để đào tạo thành diễn viên thôi.”
“Anh bỏ suy nghĩ đó đi, nó sẽ không vào showbiz đâu.” La Ngữ Tịch bác bỏ ý Jason, quay sang nói với cô gái kia: “Tô Điềm, đây là Jason từng làm cùng công ty chị, không phải người xấu đâu.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.