Ngoảnh Đầu Nhìn Hoa Rơi Trăng Khuất
Chương 37: (Phần II) : Điển cố Tà Thần
An Thiền Tự
11/04/2023
Thời gian một tháng sau trôi qua không chậm cũng không nhanh nhưng đủ để hiểu được chân tình của một người. Đầu tháng thất tịch mưa ngâu, Hoa giới sau cơn mưa thanh tẩy lại trở nên tươi tắn, cầu vồng cũng nhanh chóng xuất hiện. Đi lo liệu ở nhân gian được một tuần thì Hi Hoa trở về, nửa đường lại có con rồng bám theo lải nhải bên tai nhưng mà lần này y không thấy phiền hà nữa.
"Ngươi không về Long giới sao? Nghe nói mấy hôm nay biển động không ngừng."
Nguyệt Liên phủi tay áo đứng cùng đám mây với Hi Hoa chán chê nói: "Là ta làm đó, theo Thiên đạo bảy năm một cơn tiểu hồng thủy, xong xuôi mới tới lượt ngươi trổ tài. Hai hôm trước vừa về Long giới, chào hỏi sư phụ rồi dạy Diễm Du ít võ công vừa luyện được, giờ cũng an nhàn đi theo ngươi."
Hi Hoa bật cười. Đến Hoa giới, cả hai lại ra hậu viện nơi có vườn Tử Đằng tím lịm bạt ngàn. Một tháng qua Hi Hoa và Nguyệt Liên đang nghiên cứu một phương thức linh lực mới, đó là kết hợp sức mạnh giữa hai thần sư, thu về kết quả rất tốt, sóng nước mang theo cánh hoa sắc bén chuyển động không ngừng, vút qua như gió.
"Ha.. Thật tuyệt, cuối cùng cũng luyện thành.". Nguyệt Liên hai tay chống phía sau hít thở không khí tươi mát, Hi Hoa ngồi cạnh hắn có chút bất ngờ hỏi: "Ngươi vì sao lại có thể truyền thụ pháp thuật hệ thủy cho ta vậy?"
"Cũng không có gì khó, đơn giản chỉ cần tâm ngươi có ta, tự dưng nó sẽ nhận ngươi làm chủ, ngươi cứ tha hồ dùng."
Hi Hoa cười mỉm nhìn lòng bàn tay mình hiện ra những ngọn sóng nước nhỏ thật đáng yêu. Y biết Nguyệt Liên đã dùng cách thức nào đó giấu y nhưng qua cảm nhận của y, linh lực hệ thủy này dường như đã có sẵn trong nguyên thần y rất lâu rồi. "Cảm ơn ngươi."
Nguyệt Liên bắt được một chùm hoa rơi, hắn ngồi nhích lại, dùng chùm hoa lướt nhẹ lên khuôn mặt của Hi Hoa. Hi Hoa bắt cổ tay hắn: "Nó khiến ta không thể nhịn cười với những hành động này của ngươi."
Nguyệt Liên cười phì thả hoa xuống, ngón tay gãi gãi cằm Hi Hoa nói: "Ngươi sao hiểu được hành động phong lưu này, nhưng ta nói rồi, đừng cảm ơn ta nữa, sau này chỉ cần nói lời cảm ơn, ta sẽ phạt đó."
"Phụ mẫu ta dạy là phải biết cảm ơn người đã giúp đỡ mình, ngươi không cho ta cảm ơn, vậy thì ngươi cũng vậy, sau này đừng nói cảm ơn ta!"
"Đương nhiên, ta chưa từng cảm ơn ngươi."
Hi Hoa khoanh tay nét mặt lạnh lùng nói: "Đúng vậy, chỉ cưỡng hôn nam tử nhà lành thôi."
Lời nói này lại khiến hắn thống khoái nói: "Đó chính là bày tỏ sự yêu thương, hồi nãy ngươi vừa nói, thế nên bây giờ sẽ phạt, ngươi muốn uống trà mời hay uống trà phạt."
Hi Hoa phì cười, y không uống được rượu hắn lại nói qua trà, thật khiến người ta cười chết đi được. Cũng gần nữa tháng không gặp, có hắn bên cạnh trò chuyện liền vui hơn hẳn. Hi Hoa tỏ vẻ suy tư rồi nhìn ánh mắt của Nguyệt Liên, mặt hắn đang rất phởn, môi còn chu chu ra như cầu một nụ hôn nhẹ. Hi Hoa ra lệnh: "Nhắm mắt lại!"
Nguyệt Liên sung sướng trong lòng lại đùa giỡn: "Còn ngại.".
Nói xong cũng nhắm mắt lại. Hi Hoa cảm thấy hành động mong chờ của hắn thật đáng yêu, bàn tay y chạm lên má hắn, hắn với y tâm tình như tỏ, nói ra lời cảm ơn quả nhiên có chút không thân quen. Người mình yêu làm cho mình chính là đang cưng chiều mình, mình không thể xem họ như người dưng một cảm ơn hai đa tạ được. Hi Hoa chậm rãi tiến đến hôn lên má của Nguyệt Liên xong rồi thả ra, trong lòng không hiểu sao lại vừa thẹn vừa vui. Nguyệt Liên mở mắt, nghiêng mặt hỏi:
"Có vậy thôi sao?"
"Ừm. Vậy thôi."
Nguyệt Liên nhăn mặt rồi nhào đến giữ lấy vai Hi Hoa lắc lắc: "Không phải mỗi má.. phải thêm cơ, làm lại làm lại."
Hi Hoa nghiêng đầu suy tư muốn nói nước trà thanh nhạt, như vậy là đủ nhưng rồi không đợi y nói, Nguyệt Liên cũng đã tự chủ động hôn môi y. Hi Hoa mở tròn xoe mắt mà bất động, từ trước đến nay toàn bị hôn lén, hôm nay đường đường chính chính bị Nguyệt Liên hôn khiến y nhất thời bị hóa đá. Mặc cho Nguyệt Liên chậm rãi chạm môi mình, cả người Hi Hoa mềm nhũn đến lý trí mơ hồ. Được một lúc môi mềm của Nguyệt Liên lại di theo đường cổ mà liếm mút yết hầu của Hi Hoa. Yết hầu nam tử rất nhạy cảm, đầu lưỡi Nguyệt Liên vừa đưa qua đưa lại đã kích thích phần dưới của Hi Hoa khiến y giật mình lắp bắp úp nguyên lòng bàn tay vào mặt hắn mà đẩy ra, mặt ửng hồng ngại ngùng nói:
"K.. không.. từ từ.. nơi này sẽ có người qua lại."
Nguyệt Liên cong mắt cười, đưa đầu lưỡi liếm nhẹ vào lòng bàn tay của Hi Hoa khiến y giật nảy người rút tay lại, mặt đỏ lại càng đỏ. Nguyệt Liên thích nhất chính là nhìn bảo bối e thẹn xấu hổ như vậy, hắn lại muốn trêu đùa. "Ai dám ở đây nhìn lén chúng ta chứ, thật mất mặt.."
Hắn nháy mắt, đầu lưỡi chậm rãi liếm khóe môi, câu dẫn vô cùng. Hi Hoa thật sự rất rùng mình, y đạp hắn một cái tõm xuống nước. Đợi hắn bình an ngoi lên mới đổi chủ đề:
"Đừng nói ngoài vấn đề nữa, bàn chuyện trọng sự đi."
Leo lên cầu dùng linh lực hong khô xong, Nguyệt Liên vội mò mẫn trong ngực đưa cho Hi Hoa: "Đây chính là tư liệu ghi chép cặn kẽ nhất về Tà thần mà sư phụ ta đưa, ngươi xem qua đi!"
Hi Hoa mở ra nhìn, từng trang từng trang, Nguyệt Liên tựa cằm lên vai y cùng đọc, một lúc lại nói: "Tuy hắn đã biến mất cách đây rất lâu nhưng mỗi khi nhắc đến hắn các Thượng Thần đều rùng mình, hắn chính là kẻ tạo ra đau thương và có một chấp niệm là chôn vùi lục giới dưới biển máu."
Hi Hoa chậm rãi đọc, nghe đến đó bỗng hỏi: "Không lẽ lão hận nơi mình sinh ra đến vậy sao? Có phải là có nguyên do không? Ta từng nghe những vị hoa lão tướng nói phong phanh, nhưng hắn là thứ kiêng kị ở Hoa giới, ta cũng không tìm hiểu sâu được."
"Vì người hắn yêu không còn trên đời này nữa."
Hi Hoa khẽ khựng lại, Nguyệt Liên đưa tay lật lật đến giữa sách rồi chỉ vào đó:
"Lúc đầu hắn từng là tán tiên, cùng vị hôn thê chưa cưới chu du khắp nơi, thế nhưng vị hôn thê của hắn lại bị những loài quỷ đời đầu ở Quỷ giới để ý, cố tình chia rẻ uyên ương, nhưng hai người rất đồng lòng, thế nào cũng không chịu chìa lìa. Hắn vì thế bị nhốt vào Thụ Thực Phách, hôn thê của hắn vì cứu hắn mà bị chúng hành hạ về tinh thần lẫn thể xác. Nhưng chúng lại tàn ác không lương tâm. Dù thần hay ma cũng đều có giới hạn của nó, hắn phế bỏ tiên tịch, chịu kiếp làm quỷ, cũng không biết là oán giận đến đâu, một đêm chém chết hàng vạn binh quỷ giới và U Minh giới, oán khí bị hắn nuốt sạch, lúc này Thiên Cửu mới ra tay xử lí, hắn nhận hình phạt vạn kiếm linh xuyên tan hồn phách, cuối cùng những mũi kiếm đó đều bị hôn thê của hắn đỡ hết, người cùng hồn theo đó cũng biến mất, hắn lúc ấy gần như không còn tia tình người, không còn luyến tiếc điều gì, bảy ngày đêm liên tục sát phạt từ U Minh giới, nhân giới, còn giao đấu với Thiên Quân tiền nhiệm của Thiên Cửu một trận long trời lở đất, hắn đi đến đâu không một ngọn cỏ nào có thể sống nên được nên gọi là Tà Thần, từng bước đi là từng xác người ngã xuống."
Hi Hoa nghe mà rợn sống lưng, lại lật vài trang xem. Tên Tà Thần này có lẽ vì không khống chế bản thân, đầu óc rối loạn nên bị oán linh ăn mòn, lúc này lục giới hợp sức mới giết được Lão, dùng thiên thạch thượng cổ thiêu rụi hồn phách, nghiền vụn tro rải ra biển chết, từ đó đến nay đã trở thành câu chuyện truyền tai nhưng dọa người không kém.
Nguyệt Liên thở dài, Hi Hoa đưa mắt nhìn hắn nói: "Có lẽ vì lão ban đầu là một tán tiên không lo nghĩ chuyện chúng sinh, mọi tâm tình đều chỉ dồn vào vị hôn thê ấy. Cho đến khi nàng ấy mất đi, cũng giống như tia sáng duy nhất biến mất, trong tâm chỉ còn lại bóng tối. Xét về việc này thì thật không biết là đáng thương hay đáng giận nữa."
Dưới nước cá quẫy đi rất nhẹ nhàng, từng cánh hoa Tử Đằng trôi bấp bênh theo gợn sóng. Nguyệt Liên trầm ngâm nhìn chúng, Hi Hoa cảm nhận được sự yên lặng, ngạc nhiên hỏi: "Đang suy nghĩ gì sao?"
Nguyệt Liên lắc đầu nói: "Trả thù đúng người đúng việc mới là tốt. Hắn tàn sát lục giới thì hắn cũng là đang đi lại vết xe đổ của chúng Quỷ, chia đôi uyên ương. Nhưng cũng không thể trách, tận mắt nhìn người mình yêu tan thành mây khói, nỗi đau nào bằng nỗi đau mất đi thứ quan trọng nhất đời mình, nghĩ đến thôi cũng đã thấy sợ rồi. Ta đương nhiên sẽ hiểu được phần nào cảm giác của hắn, chỉ là ta ăn ở tốt hơn hắn thôi."
Hi Hoa hai tay nâng mặt của Nguyệt Liên lên mà vò véo hai cái má của hắn. Nguyệt Liên híp mắt cười nói: "Không tin sao? Ta ăn ở tốt mới chờ được ngươi về, lại còn được ngươi yêu."
"Ta tin, ta tin, nhưng cái ăn ở tốt thì không tin chút nào!"
Hắn xùy một tiếng, hai tay nắm lấy tay Hi Hoa, y chợt mở lời: "Đúng rồi, ta vẫn thắc mắc vì sao khi loạn thế xảy ra, ai cũng đều nhắm vào việc Tà thần hồi sinh vậy?"
Nguyệt Liên ung dung đáp: "Chính là trước khi chết hắn từng nói một câu hắn sẽ trở về khi lục giới đại loạn, còn cả cái gì mà hôn thê của hắn tái sinh.. Mà ngươi cũng biết lục giới từ hơn một vạn năm nay bắt đầu xảy ra biến cố, Đồng Lô Hồng Liên, quỷ trùng ở Long giới, Hoa giới, Oán linh tự ý hành động, U Minh giới loạn thế, Trận pháp ở Hoa giới, Nơi Vạn Trùng sơn.. Tất cả chuyện to nhỏ đều lần lượt diễn ra, ngươi trở về được không lâu cũng chưa từng được an nhàn."
Hi Hoa thở ra nói: "Chưa kể nội bộ lại không mấy hòa thuận, chỉ sợ loạn thế nổi lên khó có tiếng nói chung sớm. Nhưng mà Tà Thần này có phải quá tự đại không. Thiên thạch thượng cổ là một sức mạnh tàn phá cho dù Tam Thanh cũng không dám tùy ý dùng, hắn thật sự có thể trở về sao? Còn có hôn thê của hắn hồn phách bị đánh tan thành khói làm thế nào mà quay về được."
"Sư phụ ta từng nói lí do hắn có sức mạnh oán khí đủ ngang tài ngang sức đấu với Thiên quân tiềm nhiệm là do hắn lập khế bán linh hồn cho một trận pháp tà, hình như là một trận pháp vĩnh cửu, chỉ cần có oán khí, hắn sẽ không sợ bị giết chết. Còn vấn đề sau theo ta thấy chuyện đó đối với lão không còn quan trọng, có khi dung mạo giống là đủ rồi."
Nghe vậy Hi Hoa có chút bất bình: "Như vậy thì thật không có tâm can, xem người là vật thế thân."
Nguyệt Liên cười hì, ánh mắt nhạt nhòa nói: "Ta lại không quan tâm về chuyện đó, miễn sao không phải là bảo bối của ta là được."
Hi Hoa nghiêng đầu, bỗng chốc lại cười tươi nói: "Lão cũng đừng hòng để ý đến người của ta."
Đáy mắt của Nguyệt Liên lộ rõ vui mừng, hắn đứng dậy kéo Hi Hoa rời đi, y ngạc nhiên hỏi: "Ngươi lại muốn đi Đầm Sen gặp Nhã Hiên sao?"
"Không. Lên giường."
"Hở?" Này.. Khoan! "
Hi Hoa ngồi ở chánh điện phê tấu công văn, lúc trưa bị Nguyệt Liên vác đi giữa Hoa cung thật xấu hổ chết đi được. Tuy biết rằng cả Hoa Cung đa phần đều biết quan hệ giữa hắn và y nhưng trước mặt họ thân thiết như vậy thấy có chút e thẹn. Thế là y vùng khỏi hắn, cho hắn về điện Thái Dương một mình, còn mình ba chân bốn cẳng chạy đi tìm công văn mà phê công văn, còn ra lệnh không tiếp người.
Cứ thế đến khi trời trở tối, Dương Tử mắt nhắm mắt mở đến thông báo, Thủy thần đã dùng bữa, tắm rửa và đi ngủ rồi y mới rời khỏi chánh điện. Cũng không phải là y thủ thân gì, chỉ là có chút hồi hộp pha lẫn sợ sệt nếu hai người.. ờ.. ừm, y cũng không hề có kinh nghiệm trong chuyện này, cũng không thể hỏi bất kì ai, tự dưng lên giường mà như con cá gỗ thì tỉ lệ chiếm ưu thế rất thấp thậm chí là không có. Hi Hoa trở về điện rồi vội vàng tắm rửa, vừa tắm lại vừa suy nghĩ, dục vọng trong người có chút trỗi dậy, cảm giác cùng người mình thích ở trên giường như thế nào, chuyện đó phải làm sao? Tự dưng y lại có cảm giác muốn lăn giường cùng với hắn, Aaaaa, nội tâm Xuân thần gào thét, tại sao y lại có thể suy nghĩ về việc này, y nhìn những cánh hoa lềnh bềnh trên bể tắm càng ngày càng nhiều, hoa ở các chậu cũng nở rộ, đó là biểu hiện cho sự hưng phấn.
Gương mặt Hi Hoa cứng ngắc một lúc, nghĩ đến sau khi tiến nhập đài sen thành công đã là một người hiểu rõ tình kiếp, đối với dục cầu hình như có ham muốn đối với Nguyệt Liên, Hi Hoa vội ra khỏi hồ khoác y phục đi ra ngoài. Ngồi ở góc giường bó gối suy nghĩ, dù gì y cũng là nam tử, không phải là chưa chịu qua cái cảm giác khó chịu trong người, Nguyệt Liên hắn là thể chí dương chí cương, đối với sắc dục đòi hỏi rất cao, nếu như Phượng Minh từng nói với y trước đây tâm hắn đều đặt lên người y, vậy phải chăng hắn.. thực sự nhịn rất giỏi không? Nội tâm Tiểu Hoa thầm vỗ tay khen ngợi hắn.
Được một lúc, Hi Hoa mới chợt nghĩ lúc chiều có chút thất lễ, hoặc có khi hắn chỉ trêu đùa y một chút, bản chất hắn là một người rất có ý chí, chuyện trọng đại này hắn chắc chắn sẽ không cư xử lỗ mãn, y vị chọc trúng chỗ nhạy đã nhảy dựng lên bỏ chạy, có phải làm như vậy hắn sẽ nghĩ y chưa hẳn đã yêu hắn. Tính ra từ chiều đến giờ theo như trước đây hắn đã gặp y rồi. Hắn, có khi nào đang rất buồn không? Ây không được, y làm sao có thể khiến hắn buồn được.
Hi Hoa xuống giường khoác vội ngoại bào rồi hướng điện Thái Dương mà đi. Điện Thái Dương cách điện y đúng hai quãng hành lang, nơi này thoáng mát, lại chịu khí tiết của Đại Hàn phương chủ nên phù hợp với thể chất của Nguyệt Liên. Đứng trước cửa điện, Hi Hoa có chút bối rối không biết phải làm sao, không biết phải nói như thế nào. Lại tiếp tục suy nghĩ, không biết Hi Hoa đã đi vòng vòng điện bao lâu rồi. Ngẫm nghĩ chậm một khắc là có thể xảy ra rất nhiều điều không hay. Hi Hoa hít một hơi gõ nhẹ vào cửa điện, gõ xong lại xoay lưng với cửa như sợ bắt gặp ánh mắt của ai đó.
Không động tĩnh, Hi Hoa lại gõ, lại xoay lưng, lại gõ. Nguyệt Liên ngủ rồi sao?
" N.. Nguyệt Liên.. Là ta, ngươi còn thức không? "
Hình như không có động tĩnh, Hi Hoa nhỏ giọng nói:" Nếu ngươi ngủ rồi.. vậy ta không làm phiền nữa.. "
Hi Hoa chậm rãi xoay đi, hình như có chút trông chờ nên từng bước đi cách nhau rất ngắn, đầu chân này chạm gót chân kia, nói rời đi nhưng vẫn chưa ra được khỏi sân điện.
Hi Hoa dừng lại, cảm thấy có chút không đúng, y rời đi lúc này có phải càng khiến mọi chuyện khó nói hơn không, Nguyệt Liên hắn chưa từng chú ý đến liêm sỉ, một mực theo đuổi y, y bây giờ cũng phải mặt dày lại mới được. Hi Hoa xoay chân bước đến cửa điện, gõ gõ rồi gọi:
" Nguyệt Liên ngươi sao ngủ ngon quá vậy? Nguyệt Liên.. Nguyệt Liên.. Tiểu.. tiểu tâm can.. "
Không hẹn không báo, tự dưng cánh cửa tự mở, Hi Hoa cười khinh nhưng cũng chậm rãi bước vào đóng cửa. Ở ngoài điện bỗng chốc xuất hiện hàng chục bóng người. Hoa Đế nắm chặt cành cây nghiến răng nói:" Nếu không phải để Hoa nhi thể hiện bản tính nam tử mặt dày thì ta đã một cước đạp cái tên Thủy thần đó bay khỏi Hoa giới rồi. "
Dương Tử có chút lo lắng nói:" Hoa đế, điện hạ sẽ không sao chứ? "
Hoa Đế cười nói:" Chuyện gì chưa hoàn thành thì đến giờ hoàn thành liền cho xong để còn làm mấy chuyện khác nữa. "
Tiểu Thử cười phì, rồi quay sang Cốc Vũ đánh đánh vào vai:" Tiểu tâm can a~~~ "
" Cút. "
Nội tâm Tiểu Thử đóng băng, Lập Xuân khẽ ho rồi đưa tay lùa đi:" Hết chuyện để xem rồi, mau mau trở về.. "
Sân điện huyên náo cuối cùng cũng im lặng.
Hi Hoa đóng cửa rồi xoay lại nhìn, ấy thế mà tẩm cung của điện này lại trống trơn, Hi Hoa đi vòng khắp cung cũng không thấy mới hoảng hốt, không lẽ Nguyệt Liên lại bỏ về Long giới rồi, y vội xoay người đi, vô thức lại đập mắt vào yết hầy của Nguyệt Liên. Hi Hoa ngẩng mặt nhìn, y vui hẳn nói:" Ngươi đây rồi, ta cứ tưởng ngươi về Long giới rồi chứ! "
Nguyệt Liên xoa cầm nhìn rồi nói:" Ta ở hậu viện vừa uống trà vừa đợi ngươi, không nghĩ ngươi không đến hậu viện lại một mạch đi đến tẩm phòng của ta. "
Hi Hoa lúc này mới phát giác, cười khan vài tiếng rồi ấp úng nói:" Ờ.. chỉ tiện đi qua.. À không, ta chính là đến nói chuyện với ngươi. "
" Ngươi lúc nãy gọi ta là gì? "
Hi Hoa hả một tiếng? Cười trừ nói:" Là Nguyệt Liên.. Haha "
" Không phải.. "
Hi Hoa có chút bối rối, Nguyệt Liên chau mày làm y có chút hoảng:" Ngươi không phải từ hậu viên vào sao? Lúc nãy là.. Tiểu tâm can.. là.. là tiểu tâm can. "
Nguyệt Liên cong khóe miệng ôm lấy Hi Hoa, tay còn vân vê nhéo eo y một cái:" Gọi lại, gọi lại một lần nữa? "
Hi Hoa bị hắn ôm trọn, bên tai có thể nghe nhịp đập loạn xạ ở tim hắn, y thở ra vỗ vỗ lưng hắn:" Tiểu tâm can, ngươi thích lắm sao? "
" Đương nhiên.. Nhưng phải là ngươi gọi nữa. "
Hắn cười tủm tỉm, Hi Hoa nhẹ lòng ngẩng mặt nhìn hắn:" Vậy thì đừng giận ta nữa. "
Nguyệt Liên chớp mắt ngạc nhiên:" Giận? Bảo bối, ta giận người lúc nào? "
Hi Hoa đẩy hắn ra có chút ngại ngùng nói:" Là chuyện hồi trưa Ta bỏ ngươi một mình mà đi phê tấu chương.. "
Đến lúc này Nguyệt Liên mới hiểu ra, hắn tặc lưỡi đi đến giường ngồi, gương mặt lạnh đi vài phần:" Là chuyện đó sao? Ừm.. Đúng là có chút giận, nhưng ta biết mà, Xuân thần nhiều công việc, những chuyện nhỏ đó không đáng bận tâm. "
Hi Hoa xua tay vội vã nói:" Không phải không phải, đúng là có nhiều công việc nhưng chuyện đó không phải nhỏ, ta thật sự không phải không thích ngươi, ta cả đời này chỉ muốn ngủ chung giường với ngươi tuyệt không có ý khác.. ta.. "
Hình như y đã đi lệch vấn đề quá, vội đưa tay vỗ nhẹ miệng mình, toàn thật bất động, ánh mắt đảo loạn cười cười nói:" Nhưng.. không phải lúc này haha Khuya.. khuya rồi, ta về.. "
Dứt lời Hi Hoa vội bỏ chạy nhưng khi đến cửa điện, cửa lại không mở được nữa.
* Rầm*.
Hi Hoa nuốt nước bọt nhìn một bàn tay từ phía sau người mình xuất hiện chắn lên cửa, một hơi thở kiềm nén phả vào gáy y. Hi Hoa giật nảy người xoay lưng lại, lùi vài bước lưng liền chạm vào cửa. Bàn tay ấy được đặt ngay bên tai y, trước mắt y liền hiện ra bóng hình cao lớn.
" Ngươi nói thật sao? "
Nguyệt Liên nhỏ giọng hỏi ép sát Hi Hoa vào cửa điện. Khuôn mặt hắn đã ửng đỏ, ánh mắt hắn như hàng ngàn ánh sao đêm, Hi Hoa xoay mặt tránh ánh mắt của hắn.
" Cả đời này chỉ muốn ngủ cùng ta! "
Nội tâm Hi Hoa như vỡ òa, y không nghĩ mình lại có thể nói ra những lời này, nó giống với câu tỏ tình vậy, lực sát thương vô cùng cao. Nguyệt Liên vẫn án binh bất động, hắn vẫn kiên trì chờ đợi. Đôi má Hi Hoa ửng hồng, nét mặt dần trở nên thẹn thùng, y mím môi, đầu gật nhẹ." Ừm. "Nam nhi dám nói, không được chối bỏ.
" Từ lúc nào.. Ngươi.. "
Nguyệt Liên bị nói cho phát ngốc ra. Hi Hoa thở ra một hơi nhẹ nhưng cũng vội hừ một tiếng nhỏ:" Ta cũng không phải là kẻ vô tâm. Cũng không phải là người chỉ biết nhận chứ không biết cho. Ngươi đối ta thế nào.. ta lúc này, về sau đối với ngươi thế đó. "
Đôi mắt Nguyệt Liên mở to, có thể thấy vẻ mặt hắn bây giờ vui đến nỗi không biết phải biểu hiện như thế nào, Nguyệt Liên kéo Hi Hoa ôm chặt, Hi Hoa cảm nhận thân thể hắn đang run lên đến độ như muốn la hét, muốn nhảy dựng lên, nhưng hắn lại không như vậy, hắn siết y thật chặt, lại nói nhỏ:
" Ta cũng vậy, chỉ muốn lên giường với ngươi. Ta thực tâm, rất yêu ngươi. "
Nói xong hắn nhẹ nhàng hôn vành tai của Hi Hoa, Hi Hoa như tiểu thỏ rụt rè nhưng cũng không có ý phản kháng, tự chui đầu vào ổ kiến, muốn phản kháng cũng khó. Bên tai nghe tiếng cười của Nguyệt Liên nhìn Hi Hoa với ánh mắt không hạnh phúc gì bằng. Hi Hoa mím môi, lại thấy tâm trạng rạo rực, tay có chút run đưa lên chủ động kéo áo của Nguyệt Liên xuống, thuận tiện kéo hắn gần mình, từ đó mà môi chạm môi, mở đầu nhẹ nhàng nhất. Nguyệt liên như đứng hình, tim hắn đập mạnh hơn, tiểu bảo bối chủ động.. vốn đã có ý cùng hắn yêu đương.
Bàn tay Nguyệt Liên khẽ động nắm lấy tay y, đầu lưỡi từ từ cuốn nhau cho đến cuồng loạn trong khoang miệng Hi Hoa. Hi Hoa hít thở không thông, cảm thấy lồng ngực như căng phồng, Nguyệt Liên hành động quá thuần thục đến nỗi y không còn có thể nhận thức được gì, hôn hắn lại bị hắn hôn đến nhũn người, một chút sức lực cũng không còn.
Nguyệt Liên buông môi y, từ từ hôn xuống cổ và yết hầu, bàn tay đưa ra sau ôm chặt bờ lưng chắc của Hi Hoa, dưới ánh sáng dạ minh châu huyền dịu, phần cổ áo lộ ra làn da trắng, xương quai xanh rõ ràng. Hi Hoa giữ vai Nguyệt Liên dùng sức đẩy ngã Nguyệt Liên ra sau, chính là long sàn đã được trải tấm tơ lụa êm ái, an vị nằm trên người Nguyệt Liên mà hôn tiếp một lần nữa. Nguyệt Liên híp mặt thuận theo Hi Hoa, hôn đến đôi môi tê dại. Y phục có chút rối loạn, cơn mê tình giao môi này kéo dài thật sự rất lâu, đến khi cả hai cảm nhận được thứ bộc phát tình của nam nhân ắt đầu chào hỏi nhau, hoàn cảnh có chút im lặng.
" Đêm nay để ta bồi ngươi. "
Mí mắt Hi Hoa khẽ rung, bồi.. bồi sao? Vậy chuyện kế tiếp nên làm gì để bồi cùng hắn? Nguyệt Liên phì cười, tiểu bảo bối của hắn vẫn không biết gì cả, hắn nhẹ nhàng nói:
" Ta chỉ muốn cùng ngươi làm đến bước cuối khi cả hai đều hiểu rõ về nó. Hi Hoa, hôn ta đi, gọi ta là tiểu tâm can."
Tiếng nước suối cạnh hậu viện bỗng dưng lại to rõ, cũng không hiểu vì sao dòng nước đang chảy theo quy cũ này hôm nay lại rẽ hướng, từng làn ước mát chảy xuống rơi trên đóa hoa mọc bên cạnh, giọt nước len qua từng cánh hoa đỏ thắm, trượt dài trên từng đường hoa mềm mại rồi xâm nhập vào bên trong nhụy hoa. Tuy có phần vội vã nhưng lại khiến đóa hoa kia càng tươi tắn và nở rộ, khung cảnh ấy thật khiến những đóa hoa nhỏ bên cạnh ngước nhìn e thẹn.
Cũng không biết lúc nào mà tiếng ở tẩm cung này kết thúc. Bế Hi Hoa từ trong bể tắm ra thì trời đã hừng đông. Nguyệt Liên khoác ngoại bào, dùng phép thuật rút dặm đến điện Phù Anh rồi đặt Hi Hoa lên giường. Hi Hoa đã thiếp đi không màn chuyện gì nữa. Chỉ còn Nguyệt Liên buông rèm rồi nằm xuống cạnh Hi Hoa, hắn không ngủ mà nằm nghiêng người, tay chống đầu, ánh mặt ôn nhu nhìn Hi Hoa. Bàn tay đắp chăn cho y rồi khẽ vuốt ve khuôn mặt, trong lòng lại trọn vẹn niềm vui không ngớt, tiểu bảo bối của hắn sẽ là người của hắn, hắn từ nay tuyệt đối ở bên cạnh bảo vệ và giữ y bên mình, một chút cũng không buông bỏ, hắn cúi xuống hôn lên ấn hoa văn rồi nhẹ nhàng nằm xuống ôm trọn y vào lòng, hương hoa trên tóc y vẫn còn vương vấn, ôm bờ vai nhỏ của y làm hắn như sướng lên, ngẫm lại chuyện vừa làm, trong lòng lại bồi hồi xao xuyến. Cảm giác lần này ôm y ngủ, thật khác so với những lần trước.
Nhìn thân thể ngọc bạch của Hi Hoa có những vết hoan ái vết cắn tím xanh của hắn để lại. Nguyệt Liên hít thở không thông mà ngưng thần, tự dùng hàn khí trong người hạ cơn hỏa xuống, cuối cùng mới bình tâm ôm bảo bối vào trong lòng mà ngủ. Đêm nay quả nhiên là đêm khó quên trong đời, hoa ở Hoa cung đã rộ nay còn rộ hơn, Hoa giới bỗng chốc đón được tiên khí hoa dồi dào, đoán chắc năm nay lại được mùa bội thu. Hắn giương mắt nhìn tia sáng ngày mới, lại thấy con suối nhỏ bên cạnh hậu viên hôm nay sao lại đổi hướng chảy rồi.
"Ngươi không về Long giới sao? Nghe nói mấy hôm nay biển động không ngừng."
Nguyệt Liên phủi tay áo đứng cùng đám mây với Hi Hoa chán chê nói: "Là ta làm đó, theo Thiên đạo bảy năm một cơn tiểu hồng thủy, xong xuôi mới tới lượt ngươi trổ tài. Hai hôm trước vừa về Long giới, chào hỏi sư phụ rồi dạy Diễm Du ít võ công vừa luyện được, giờ cũng an nhàn đi theo ngươi."
Hi Hoa bật cười. Đến Hoa giới, cả hai lại ra hậu viện nơi có vườn Tử Đằng tím lịm bạt ngàn. Một tháng qua Hi Hoa và Nguyệt Liên đang nghiên cứu một phương thức linh lực mới, đó là kết hợp sức mạnh giữa hai thần sư, thu về kết quả rất tốt, sóng nước mang theo cánh hoa sắc bén chuyển động không ngừng, vút qua như gió.
"Ha.. Thật tuyệt, cuối cùng cũng luyện thành.". Nguyệt Liên hai tay chống phía sau hít thở không khí tươi mát, Hi Hoa ngồi cạnh hắn có chút bất ngờ hỏi: "Ngươi vì sao lại có thể truyền thụ pháp thuật hệ thủy cho ta vậy?"
"Cũng không có gì khó, đơn giản chỉ cần tâm ngươi có ta, tự dưng nó sẽ nhận ngươi làm chủ, ngươi cứ tha hồ dùng."
Hi Hoa cười mỉm nhìn lòng bàn tay mình hiện ra những ngọn sóng nước nhỏ thật đáng yêu. Y biết Nguyệt Liên đã dùng cách thức nào đó giấu y nhưng qua cảm nhận của y, linh lực hệ thủy này dường như đã có sẵn trong nguyên thần y rất lâu rồi. "Cảm ơn ngươi."
Nguyệt Liên bắt được một chùm hoa rơi, hắn ngồi nhích lại, dùng chùm hoa lướt nhẹ lên khuôn mặt của Hi Hoa. Hi Hoa bắt cổ tay hắn: "Nó khiến ta không thể nhịn cười với những hành động này của ngươi."
Nguyệt Liên cười phì thả hoa xuống, ngón tay gãi gãi cằm Hi Hoa nói: "Ngươi sao hiểu được hành động phong lưu này, nhưng ta nói rồi, đừng cảm ơn ta nữa, sau này chỉ cần nói lời cảm ơn, ta sẽ phạt đó."
"Phụ mẫu ta dạy là phải biết cảm ơn người đã giúp đỡ mình, ngươi không cho ta cảm ơn, vậy thì ngươi cũng vậy, sau này đừng nói cảm ơn ta!"
"Đương nhiên, ta chưa từng cảm ơn ngươi."
Hi Hoa khoanh tay nét mặt lạnh lùng nói: "Đúng vậy, chỉ cưỡng hôn nam tử nhà lành thôi."
Lời nói này lại khiến hắn thống khoái nói: "Đó chính là bày tỏ sự yêu thương, hồi nãy ngươi vừa nói, thế nên bây giờ sẽ phạt, ngươi muốn uống trà mời hay uống trà phạt."
Hi Hoa phì cười, y không uống được rượu hắn lại nói qua trà, thật khiến người ta cười chết đi được. Cũng gần nữa tháng không gặp, có hắn bên cạnh trò chuyện liền vui hơn hẳn. Hi Hoa tỏ vẻ suy tư rồi nhìn ánh mắt của Nguyệt Liên, mặt hắn đang rất phởn, môi còn chu chu ra như cầu một nụ hôn nhẹ. Hi Hoa ra lệnh: "Nhắm mắt lại!"
Nguyệt Liên sung sướng trong lòng lại đùa giỡn: "Còn ngại.".
Nói xong cũng nhắm mắt lại. Hi Hoa cảm thấy hành động mong chờ của hắn thật đáng yêu, bàn tay y chạm lên má hắn, hắn với y tâm tình như tỏ, nói ra lời cảm ơn quả nhiên có chút không thân quen. Người mình yêu làm cho mình chính là đang cưng chiều mình, mình không thể xem họ như người dưng một cảm ơn hai đa tạ được. Hi Hoa chậm rãi tiến đến hôn lên má của Nguyệt Liên xong rồi thả ra, trong lòng không hiểu sao lại vừa thẹn vừa vui. Nguyệt Liên mở mắt, nghiêng mặt hỏi:
"Có vậy thôi sao?"
"Ừm. Vậy thôi."
Nguyệt Liên nhăn mặt rồi nhào đến giữ lấy vai Hi Hoa lắc lắc: "Không phải mỗi má.. phải thêm cơ, làm lại làm lại."
Hi Hoa nghiêng đầu suy tư muốn nói nước trà thanh nhạt, như vậy là đủ nhưng rồi không đợi y nói, Nguyệt Liên cũng đã tự chủ động hôn môi y. Hi Hoa mở tròn xoe mắt mà bất động, từ trước đến nay toàn bị hôn lén, hôm nay đường đường chính chính bị Nguyệt Liên hôn khiến y nhất thời bị hóa đá. Mặc cho Nguyệt Liên chậm rãi chạm môi mình, cả người Hi Hoa mềm nhũn đến lý trí mơ hồ. Được một lúc môi mềm của Nguyệt Liên lại di theo đường cổ mà liếm mút yết hầu của Hi Hoa. Yết hầu nam tử rất nhạy cảm, đầu lưỡi Nguyệt Liên vừa đưa qua đưa lại đã kích thích phần dưới của Hi Hoa khiến y giật mình lắp bắp úp nguyên lòng bàn tay vào mặt hắn mà đẩy ra, mặt ửng hồng ngại ngùng nói:
"K.. không.. từ từ.. nơi này sẽ có người qua lại."
Nguyệt Liên cong mắt cười, đưa đầu lưỡi liếm nhẹ vào lòng bàn tay của Hi Hoa khiến y giật nảy người rút tay lại, mặt đỏ lại càng đỏ. Nguyệt Liên thích nhất chính là nhìn bảo bối e thẹn xấu hổ như vậy, hắn lại muốn trêu đùa. "Ai dám ở đây nhìn lén chúng ta chứ, thật mất mặt.."
Hắn nháy mắt, đầu lưỡi chậm rãi liếm khóe môi, câu dẫn vô cùng. Hi Hoa thật sự rất rùng mình, y đạp hắn một cái tõm xuống nước. Đợi hắn bình an ngoi lên mới đổi chủ đề:
"Đừng nói ngoài vấn đề nữa, bàn chuyện trọng sự đi."
Leo lên cầu dùng linh lực hong khô xong, Nguyệt Liên vội mò mẫn trong ngực đưa cho Hi Hoa: "Đây chính là tư liệu ghi chép cặn kẽ nhất về Tà thần mà sư phụ ta đưa, ngươi xem qua đi!"
Hi Hoa mở ra nhìn, từng trang từng trang, Nguyệt Liên tựa cằm lên vai y cùng đọc, một lúc lại nói: "Tuy hắn đã biến mất cách đây rất lâu nhưng mỗi khi nhắc đến hắn các Thượng Thần đều rùng mình, hắn chính là kẻ tạo ra đau thương và có một chấp niệm là chôn vùi lục giới dưới biển máu."
Hi Hoa chậm rãi đọc, nghe đến đó bỗng hỏi: "Không lẽ lão hận nơi mình sinh ra đến vậy sao? Có phải là có nguyên do không? Ta từng nghe những vị hoa lão tướng nói phong phanh, nhưng hắn là thứ kiêng kị ở Hoa giới, ta cũng không tìm hiểu sâu được."
"Vì người hắn yêu không còn trên đời này nữa."
Hi Hoa khẽ khựng lại, Nguyệt Liên đưa tay lật lật đến giữa sách rồi chỉ vào đó:
"Lúc đầu hắn từng là tán tiên, cùng vị hôn thê chưa cưới chu du khắp nơi, thế nhưng vị hôn thê của hắn lại bị những loài quỷ đời đầu ở Quỷ giới để ý, cố tình chia rẻ uyên ương, nhưng hai người rất đồng lòng, thế nào cũng không chịu chìa lìa. Hắn vì thế bị nhốt vào Thụ Thực Phách, hôn thê của hắn vì cứu hắn mà bị chúng hành hạ về tinh thần lẫn thể xác. Nhưng chúng lại tàn ác không lương tâm. Dù thần hay ma cũng đều có giới hạn của nó, hắn phế bỏ tiên tịch, chịu kiếp làm quỷ, cũng không biết là oán giận đến đâu, một đêm chém chết hàng vạn binh quỷ giới và U Minh giới, oán khí bị hắn nuốt sạch, lúc này Thiên Cửu mới ra tay xử lí, hắn nhận hình phạt vạn kiếm linh xuyên tan hồn phách, cuối cùng những mũi kiếm đó đều bị hôn thê của hắn đỡ hết, người cùng hồn theo đó cũng biến mất, hắn lúc ấy gần như không còn tia tình người, không còn luyến tiếc điều gì, bảy ngày đêm liên tục sát phạt từ U Minh giới, nhân giới, còn giao đấu với Thiên Quân tiền nhiệm của Thiên Cửu một trận long trời lở đất, hắn đi đến đâu không một ngọn cỏ nào có thể sống nên được nên gọi là Tà Thần, từng bước đi là từng xác người ngã xuống."
Hi Hoa nghe mà rợn sống lưng, lại lật vài trang xem. Tên Tà Thần này có lẽ vì không khống chế bản thân, đầu óc rối loạn nên bị oán linh ăn mòn, lúc này lục giới hợp sức mới giết được Lão, dùng thiên thạch thượng cổ thiêu rụi hồn phách, nghiền vụn tro rải ra biển chết, từ đó đến nay đã trở thành câu chuyện truyền tai nhưng dọa người không kém.
Nguyệt Liên thở dài, Hi Hoa đưa mắt nhìn hắn nói: "Có lẽ vì lão ban đầu là một tán tiên không lo nghĩ chuyện chúng sinh, mọi tâm tình đều chỉ dồn vào vị hôn thê ấy. Cho đến khi nàng ấy mất đi, cũng giống như tia sáng duy nhất biến mất, trong tâm chỉ còn lại bóng tối. Xét về việc này thì thật không biết là đáng thương hay đáng giận nữa."
Dưới nước cá quẫy đi rất nhẹ nhàng, từng cánh hoa Tử Đằng trôi bấp bênh theo gợn sóng. Nguyệt Liên trầm ngâm nhìn chúng, Hi Hoa cảm nhận được sự yên lặng, ngạc nhiên hỏi: "Đang suy nghĩ gì sao?"
Nguyệt Liên lắc đầu nói: "Trả thù đúng người đúng việc mới là tốt. Hắn tàn sát lục giới thì hắn cũng là đang đi lại vết xe đổ của chúng Quỷ, chia đôi uyên ương. Nhưng cũng không thể trách, tận mắt nhìn người mình yêu tan thành mây khói, nỗi đau nào bằng nỗi đau mất đi thứ quan trọng nhất đời mình, nghĩ đến thôi cũng đã thấy sợ rồi. Ta đương nhiên sẽ hiểu được phần nào cảm giác của hắn, chỉ là ta ăn ở tốt hơn hắn thôi."
Hi Hoa hai tay nâng mặt của Nguyệt Liên lên mà vò véo hai cái má của hắn. Nguyệt Liên híp mắt cười nói: "Không tin sao? Ta ăn ở tốt mới chờ được ngươi về, lại còn được ngươi yêu."
"Ta tin, ta tin, nhưng cái ăn ở tốt thì không tin chút nào!"
Hắn xùy một tiếng, hai tay nắm lấy tay Hi Hoa, y chợt mở lời: "Đúng rồi, ta vẫn thắc mắc vì sao khi loạn thế xảy ra, ai cũng đều nhắm vào việc Tà thần hồi sinh vậy?"
Nguyệt Liên ung dung đáp: "Chính là trước khi chết hắn từng nói một câu hắn sẽ trở về khi lục giới đại loạn, còn cả cái gì mà hôn thê của hắn tái sinh.. Mà ngươi cũng biết lục giới từ hơn một vạn năm nay bắt đầu xảy ra biến cố, Đồng Lô Hồng Liên, quỷ trùng ở Long giới, Hoa giới, Oán linh tự ý hành động, U Minh giới loạn thế, Trận pháp ở Hoa giới, Nơi Vạn Trùng sơn.. Tất cả chuyện to nhỏ đều lần lượt diễn ra, ngươi trở về được không lâu cũng chưa từng được an nhàn."
Hi Hoa thở ra nói: "Chưa kể nội bộ lại không mấy hòa thuận, chỉ sợ loạn thế nổi lên khó có tiếng nói chung sớm. Nhưng mà Tà Thần này có phải quá tự đại không. Thiên thạch thượng cổ là một sức mạnh tàn phá cho dù Tam Thanh cũng không dám tùy ý dùng, hắn thật sự có thể trở về sao? Còn có hôn thê của hắn hồn phách bị đánh tan thành khói làm thế nào mà quay về được."
"Sư phụ ta từng nói lí do hắn có sức mạnh oán khí đủ ngang tài ngang sức đấu với Thiên quân tiềm nhiệm là do hắn lập khế bán linh hồn cho một trận pháp tà, hình như là một trận pháp vĩnh cửu, chỉ cần có oán khí, hắn sẽ không sợ bị giết chết. Còn vấn đề sau theo ta thấy chuyện đó đối với lão không còn quan trọng, có khi dung mạo giống là đủ rồi."
Nghe vậy Hi Hoa có chút bất bình: "Như vậy thì thật không có tâm can, xem người là vật thế thân."
Nguyệt Liên cười hì, ánh mắt nhạt nhòa nói: "Ta lại không quan tâm về chuyện đó, miễn sao không phải là bảo bối của ta là được."
Hi Hoa nghiêng đầu, bỗng chốc lại cười tươi nói: "Lão cũng đừng hòng để ý đến người của ta."
Đáy mắt của Nguyệt Liên lộ rõ vui mừng, hắn đứng dậy kéo Hi Hoa rời đi, y ngạc nhiên hỏi: "Ngươi lại muốn đi Đầm Sen gặp Nhã Hiên sao?"
"Không. Lên giường."
"Hở?" Này.. Khoan! "
Hi Hoa ngồi ở chánh điện phê tấu công văn, lúc trưa bị Nguyệt Liên vác đi giữa Hoa cung thật xấu hổ chết đi được. Tuy biết rằng cả Hoa Cung đa phần đều biết quan hệ giữa hắn và y nhưng trước mặt họ thân thiết như vậy thấy có chút e thẹn. Thế là y vùng khỏi hắn, cho hắn về điện Thái Dương một mình, còn mình ba chân bốn cẳng chạy đi tìm công văn mà phê công văn, còn ra lệnh không tiếp người.
Cứ thế đến khi trời trở tối, Dương Tử mắt nhắm mắt mở đến thông báo, Thủy thần đã dùng bữa, tắm rửa và đi ngủ rồi y mới rời khỏi chánh điện. Cũng không phải là y thủ thân gì, chỉ là có chút hồi hộp pha lẫn sợ sệt nếu hai người.. ờ.. ừm, y cũng không hề có kinh nghiệm trong chuyện này, cũng không thể hỏi bất kì ai, tự dưng lên giường mà như con cá gỗ thì tỉ lệ chiếm ưu thế rất thấp thậm chí là không có. Hi Hoa trở về điện rồi vội vàng tắm rửa, vừa tắm lại vừa suy nghĩ, dục vọng trong người có chút trỗi dậy, cảm giác cùng người mình thích ở trên giường như thế nào, chuyện đó phải làm sao? Tự dưng y lại có cảm giác muốn lăn giường cùng với hắn, Aaaaa, nội tâm Xuân thần gào thét, tại sao y lại có thể suy nghĩ về việc này, y nhìn những cánh hoa lềnh bềnh trên bể tắm càng ngày càng nhiều, hoa ở các chậu cũng nở rộ, đó là biểu hiện cho sự hưng phấn.
Gương mặt Hi Hoa cứng ngắc một lúc, nghĩ đến sau khi tiến nhập đài sen thành công đã là một người hiểu rõ tình kiếp, đối với dục cầu hình như có ham muốn đối với Nguyệt Liên, Hi Hoa vội ra khỏi hồ khoác y phục đi ra ngoài. Ngồi ở góc giường bó gối suy nghĩ, dù gì y cũng là nam tử, không phải là chưa chịu qua cái cảm giác khó chịu trong người, Nguyệt Liên hắn là thể chí dương chí cương, đối với sắc dục đòi hỏi rất cao, nếu như Phượng Minh từng nói với y trước đây tâm hắn đều đặt lên người y, vậy phải chăng hắn.. thực sự nhịn rất giỏi không? Nội tâm Tiểu Hoa thầm vỗ tay khen ngợi hắn.
Được một lúc, Hi Hoa mới chợt nghĩ lúc chiều có chút thất lễ, hoặc có khi hắn chỉ trêu đùa y một chút, bản chất hắn là một người rất có ý chí, chuyện trọng đại này hắn chắc chắn sẽ không cư xử lỗ mãn, y vị chọc trúng chỗ nhạy đã nhảy dựng lên bỏ chạy, có phải làm như vậy hắn sẽ nghĩ y chưa hẳn đã yêu hắn. Tính ra từ chiều đến giờ theo như trước đây hắn đã gặp y rồi. Hắn, có khi nào đang rất buồn không? Ây không được, y làm sao có thể khiến hắn buồn được.
Hi Hoa xuống giường khoác vội ngoại bào rồi hướng điện Thái Dương mà đi. Điện Thái Dương cách điện y đúng hai quãng hành lang, nơi này thoáng mát, lại chịu khí tiết của Đại Hàn phương chủ nên phù hợp với thể chất của Nguyệt Liên. Đứng trước cửa điện, Hi Hoa có chút bối rối không biết phải làm sao, không biết phải nói như thế nào. Lại tiếp tục suy nghĩ, không biết Hi Hoa đã đi vòng vòng điện bao lâu rồi. Ngẫm nghĩ chậm một khắc là có thể xảy ra rất nhiều điều không hay. Hi Hoa hít một hơi gõ nhẹ vào cửa điện, gõ xong lại xoay lưng với cửa như sợ bắt gặp ánh mắt của ai đó.
Không động tĩnh, Hi Hoa lại gõ, lại xoay lưng, lại gõ. Nguyệt Liên ngủ rồi sao?
" N.. Nguyệt Liên.. Là ta, ngươi còn thức không? "
Hình như không có động tĩnh, Hi Hoa nhỏ giọng nói:" Nếu ngươi ngủ rồi.. vậy ta không làm phiền nữa.. "
Hi Hoa chậm rãi xoay đi, hình như có chút trông chờ nên từng bước đi cách nhau rất ngắn, đầu chân này chạm gót chân kia, nói rời đi nhưng vẫn chưa ra được khỏi sân điện.
Hi Hoa dừng lại, cảm thấy có chút không đúng, y rời đi lúc này có phải càng khiến mọi chuyện khó nói hơn không, Nguyệt Liên hắn chưa từng chú ý đến liêm sỉ, một mực theo đuổi y, y bây giờ cũng phải mặt dày lại mới được. Hi Hoa xoay chân bước đến cửa điện, gõ gõ rồi gọi:
" Nguyệt Liên ngươi sao ngủ ngon quá vậy? Nguyệt Liên.. Nguyệt Liên.. Tiểu.. tiểu tâm can.. "
Không hẹn không báo, tự dưng cánh cửa tự mở, Hi Hoa cười khinh nhưng cũng chậm rãi bước vào đóng cửa. Ở ngoài điện bỗng chốc xuất hiện hàng chục bóng người. Hoa Đế nắm chặt cành cây nghiến răng nói:" Nếu không phải để Hoa nhi thể hiện bản tính nam tử mặt dày thì ta đã một cước đạp cái tên Thủy thần đó bay khỏi Hoa giới rồi. "
Dương Tử có chút lo lắng nói:" Hoa đế, điện hạ sẽ không sao chứ? "
Hoa Đế cười nói:" Chuyện gì chưa hoàn thành thì đến giờ hoàn thành liền cho xong để còn làm mấy chuyện khác nữa. "
Tiểu Thử cười phì, rồi quay sang Cốc Vũ đánh đánh vào vai:" Tiểu tâm can a~~~ "
" Cút. "
Nội tâm Tiểu Thử đóng băng, Lập Xuân khẽ ho rồi đưa tay lùa đi:" Hết chuyện để xem rồi, mau mau trở về.. "
Sân điện huyên náo cuối cùng cũng im lặng.
Hi Hoa đóng cửa rồi xoay lại nhìn, ấy thế mà tẩm cung của điện này lại trống trơn, Hi Hoa đi vòng khắp cung cũng không thấy mới hoảng hốt, không lẽ Nguyệt Liên lại bỏ về Long giới rồi, y vội xoay người đi, vô thức lại đập mắt vào yết hầy của Nguyệt Liên. Hi Hoa ngẩng mặt nhìn, y vui hẳn nói:" Ngươi đây rồi, ta cứ tưởng ngươi về Long giới rồi chứ! "
Nguyệt Liên xoa cầm nhìn rồi nói:" Ta ở hậu viện vừa uống trà vừa đợi ngươi, không nghĩ ngươi không đến hậu viện lại một mạch đi đến tẩm phòng của ta. "
Hi Hoa lúc này mới phát giác, cười khan vài tiếng rồi ấp úng nói:" Ờ.. chỉ tiện đi qua.. À không, ta chính là đến nói chuyện với ngươi. "
" Ngươi lúc nãy gọi ta là gì? "
Hi Hoa hả một tiếng? Cười trừ nói:" Là Nguyệt Liên.. Haha "
" Không phải.. "
Hi Hoa có chút bối rối, Nguyệt Liên chau mày làm y có chút hoảng:" Ngươi không phải từ hậu viên vào sao? Lúc nãy là.. Tiểu tâm can.. là.. là tiểu tâm can. "
Nguyệt Liên cong khóe miệng ôm lấy Hi Hoa, tay còn vân vê nhéo eo y một cái:" Gọi lại, gọi lại một lần nữa? "
Hi Hoa bị hắn ôm trọn, bên tai có thể nghe nhịp đập loạn xạ ở tim hắn, y thở ra vỗ vỗ lưng hắn:" Tiểu tâm can, ngươi thích lắm sao? "
" Đương nhiên.. Nhưng phải là ngươi gọi nữa. "
Hắn cười tủm tỉm, Hi Hoa nhẹ lòng ngẩng mặt nhìn hắn:" Vậy thì đừng giận ta nữa. "
Nguyệt Liên chớp mắt ngạc nhiên:" Giận? Bảo bối, ta giận người lúc nào? "
Hi Hoa đẩy hắn ra có chút ngại ngùng nói:" Là chuyện hồi trưa Ta bỏ ngươi một mình mà đi phê tấu chương.. "
Đến lúc này Nguyệt Liên mới hiểu ra, hắn tặc lưỡi đi đến giường ngồi, gương mặt lạnh đi vài phần:" Là chuyện đó sao? Ừm.. Đúng là có chút giận, nhưng ta biết mà, Xuân thần nhiều công việc, những chuyện nhỏ đó không đáng bận tâm. "
Hi Hoa xua tay vội vã nói:" Không phải không phải, đúng là có nhiều công việc nhưng chuyện đó không phải nhỏ, ta thật sự không phải không thích ngươi, ta cả đời này chỉ muốn ngủ chung giường với ngươi tuyệt không có ý khác.. ta.. "
Hình như y đã đi lệch vấn đề quá, vội đưa tay vỗ nhẹ miệng mình, toàn thật bất động, ánh mắt đảo loạn cười cười nói:" Nhưng.. không phải lúc này haha Khuya.. khuya rồi, ta về.. "
Dứt lời Hi Hoa vội bỏ chạy nhưng khi đến cửa điện, cửa lại không mở được nữa.
* Rầm*.
Hi Hoa nuốt nước bọt nhìn một bàn tay từ phía sau người mình xuất hiện chắn lên cửa, một hơi thở kiềm nén phả vào gáy y. Hi Hoa giật nảy người xoay lưng lại, lùi vài bước lưng liền chạm vào cửa. Bàn tay ấy được đặt ngay bên tai y, trước mắt y liền hiện ra bóng hình cao lớn.
" Ngươi nói thật sao? "
Nguyệt Liên nhỏ giọng hỏi ép sát Hi Hoa vào cửa điện. Khuôn mặt hắn đã ửng đỏ, ánh mắt hắn như hàng ngàn ánh sao đêm, Hi Hoa xoay mặt tránh ánh mắt của hắn.
" Cả đời này chỉ muốn ngủ cùng ta! "
Nội tâm Hi Hoa như vỡ òa, y không nghĩ mình lại có thể nói ra những lời này, nó giống với câu tỏ tình vậy, lực sát thương vô cùng cao. Nguyệt Liên vẫn án binh bất động, hắn vẫn kiên trì chờ đợi. Đôi má Hi Hoa ửng hồng, nét mặt dần trở nên thẹn thùng, y mím môi, đầu gật nhẹ." Ừm. "Nam nhi dám nói, không được chối bỏ.
" Từ lúc nào.. Ngươi.. "
Nguyệt Liên bị nói cho phát ngốc ra. Hi Hoa thở ra một hơi nhẹ nhưng cũng vội hừ một tiếng nhỏ:" Ta cũng không phải là kẻ vô tâm. Cũng không phải là người chỉ biết nhận chứ không biết cho. Ngươi đối ta thế nào.. ta lúc này, về sau đối với ngươi thế đó. "
Đôi mắt Nguyệt Liên mở to, có thể thấy vẻ mặt hắn bây giờ vui đến nỗi không biết phải biểu hiện như thế nào, Nguyệt Liên kéo Hi Hoa ôm chặt, Hi Hoa cảm nhận thân thể hắn đang run lên đến độ như muốn la hét, muốn nhảy dựng lên, nhưng hắn lại không như vậy, hắn siết y thật chặt, lại nói nhỏ:
" Ta cũng vậy, chỉ muốn lên giường với ngươi. Ta thực tâm, rất yêu ngươi. "
Nói xong hắn nhẹ nhàng hôn vành tai của Hi Hoa, Hi Hoa như tiểu thỏ rụt rè nhưng cũng không có ý phản kháng, tự chui đầu vào ổ kiến, muốn phản kháng cũng khó. Bên tai nghe tiếng cười của Nguyệt Liên nhìn Hi Hoa với ánh mắt không hạnh phúc gì bằng. Hi Hoa mím môi, lại thấy tâm trạng rạo rực, tay có chút run đưa lên chủ động kéo áo của Nguyệt Liên xuống, thuận tiện kéo hắn gần mình, từ đó mà môi chạm môi, mở đầu nhẹ nhàng nhất. Nguyệt liên như đứng hình, tim hắn đập mạnh hơn, tiểu bảo bối chủ động.. vốn đã có ý cùng hắn yêu đương.
Bàn tay Nguyệt Liên khẽ động nắm lấy tay y, đầu lưỡi từ từ cuốn nhau cho đến cuồng loạn trong khoang miệng Hi Hoa. Hi Hoa hít thở không thông, cảm thấy lồng ngực như căng phồng, Nguyệt Liên hành động quá thuần thục đến nỗi y không còn có thể nhận thức được gì, hôn hắn lại bị hắn hôn đến nhũn người, một chút sức lực cũng không còn.
Nguyệt Liên buông môi y, từ từ hôn xuống cổ và yết hầu, bàn tay đưa ra sau ôm chặt bờ lưng chắc của Hi Hoa, dưới ánh sáng dạ minh châu huyền dịu, phần cổ áo lộ ra làn da trắng, xương quai xanh rõ ràng. Hi Hoa giữ vai Nguyệt Liên dùng sức đẩy ngã Nguyệt Liên ra sau, chính là long sàn đã được trải tấm tơ lụa êm ái, an vị nằm trên người Nguyệt Liên mà hôn tiếp một lần nữa. Nguyệt Liên híp mặt thuận theo Hi Hoa, hôn đến đôi môi tê dại. Y phục có chút rối loạn, cơn mê tình giao môi này kéo dài thật sự rất lâu, đến khi cả hai cảm nhận được thứ bộc phát tình của nam nhân ắt đầu chào hỏi nhau, hoàn cảnh có chút im lặng.
" Đêm nay để ta bồi ngươi. "
Mí mắt Hi Hoa khẽ rung, bồi.. bồi sao? Vậy chuyện kế tiếp nên làm gì để bồi cùng hắn? Nguyệt Liên phì cười, tiểu bảo bối của hắn vẫn không biết gì cả, hắn nhẹ nhàng nói:
" Ta chỉ muốn cùng ngươi làm đến bước cuối khi cả hai đều hiểu rõ về nó. Hi Hoa, hôn ta đi, gọi ta là tiểu tâm can."
Tiếng nước suối cạnh hậu viện bỗng dưng lại to rõ, cũng không hiểu vì sao dòng nước đang chảy theo quy cũ này hôm nay lại rẽ hướng, từng làn ước mát chảy xuống rơi trên đóa hoa mọc bên cạnh, giọt nước len qua từng cánh hoa đỏ thắm, trượt dài trên từng đường hoa mềm mại rồi xâm nhập vào bên trong nhụy hoa. Tuy có phần vội vã nhưng lại khiến đóa hoa kia càng tươi tắn và nở rộ, khung cảnh ấy thật khiến những đóa hoa nhỏ bên cạnh ngước nhìn e thẹn.
Cũng không biết lúc nào mà tiếng ở tẩm cung này kết thúc. Bế Hi Hoa từ trong bể tắm ra thì trời đã hừng đông. Nguyệt Liên khoác ngoại bào, dùng phép thuật rút dặm đến điện Phù Anh rồi đặt Hi Hoa lên giường. Hi Hoa đã thiếp đi không màn chuyện gì nữa. Chỉ còn Nguyệt Liên buông rèm rồi nằm xuống cạnh Hi Hoa, hắn không ngủ mà nằm nghiêng người, tay chống đầu, ánh mặt ôn nhu nhìn Hi Hoa. Bàn tay đắp chăn cho y rồi khẽ vuốt ve khuôn mặt, trong lòng lại trọn vẹn niềm vui không ngớt, tiểu bảo bối của hắn sẽ là người của hắn, hắn từ nay tuyệt đối ở bên cạnh bảo vệ và giữ y bên mình, một chút cũng không buông bỏ, hắn cúi xuống hôn lên ấn hoa văn rồi nhẹ nhàng nằm xuống ôm trọn y vào lòng, hương hoa trên tóc y vẫn còn vương vấn, ôm bờ vai nhỏ của y làm hắn như sướng lên, ngẫm lại chuyện vừa làm, trong lòng lại bồi hồi xao xuyến. Cảm giác lần này ôm y ngủ, thật khác so với những lần trước.
Nhìn thân thể ngọc bạch của Hi Hoa có những vết hoan ái vết cắn tím xanh của hắn để lại. Nguyệt Liên hít thở không thông mà ngưng thần, tự dùng hàn khí trong người hạ cơn hỏa xuống, cuối cùng mới bình tâm ôm bảo bối vào trong lòng mà ngủ. Đêm nay quả nhiên là đêm khó quên trong đời, hoa ở Hoa cung đã rộ nay còn rộ hơn, Hoa giới bỗng chốc đón được tiên khí hoa dồi dào, đoán chắc năm nay lại được mùa bội thu. Hắn giương mắt nhìn tia sáng ngày mới, lại thấy con suối nhỏ bên cạnh hậu viên hôm nay sao lại đổi hướng chảy rồi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.