Chương 3
Tiện Vũ Hạnh
29/03/2022
Ban đêm, trời mưa tầm tã
Những giọt nước mưa tạt vào ô cửa sổ của phòng bệnh.Xuyên qua màn đêm đen, những gì phản chiếu trên tấm kính là một khuôn mặt tĩnh lặng và trầm tư.
Hạo Nhân nhớ lại ban nãy, khi mà cửa thang máy chậm rãi mở ra, y và A Quý bốn mắt nhìn nhau.
Trong lòng y dâng lên một loại kích động khó tả.
Lúc đó
Y đứng đó ngây ngốc nhìn A Quý trước mặt.Hắn mặc một bộ vest nghiêm trang, dáng người cao ráo, khuôn mặt thân thuộc, đẹp trai và tuấn tú
A Quý thấy y không có ý định vào thang máy mà cứ ấn nút thang máy, nhất thời cảm thấy khó hiểu. Hai người im lặng nhìn nhau.
Hốc mắt Hạo Nhân dần dần nóng lên.
A Quý nhìn y, khẽ cau mày rồi thắc mắc: "Chúng ta.... chúng ta quen nhau phải không?"
Hắn đang hỏi, một thang máy khác bên cạnh Hạo Nhân phát ra tiếng "ding", và cánh cửa kim loại mở ra. Có người bước ra khỏi đó, và khi nhìn thấy Hạo Nhân, liền kêu lên: "Anh ơi!"
Hạo Nhân chợt tỉnh táo lại, quay mặt lại nhìn, chỉ thấy vẻ mặt lo lắng của Hạo Minh, đi về phía y. "Điện thoại của em có....."
Hạo Minh đứng ở trạm xe buýt một lúc, mới phát hiện điện thoại di động của mình đã biến mất.Cậu sợ bị người ta gạt mất nên vội vã quay lại xác nhận xác nhận một chút
Lúc này, khi cậu quay lại, nhìn thấy Hạo Nhân đứng ở cửa thang máy cùng với điện thoại di động trong tay, cậu mới thở phào nhẹ nhõm. "Nhanh đưa cho em đi."
Hạo Minh muốn lấy điện thoại, lập tức đi vào thang máy nơi A Quý đang đứng. Bởi vì đang rất vội vàng để bắt chuyến xe cuối cùng.Cậu đứng lặng trong vài giây, mới nhận ra cửa thang máy không có tự động đóng lại. Nhìn tay Hảo Nhân vẫn đang ấn trên nút bấm thang máy. Hạo Minh khó hiểu hỏi: "Anh ơi?"
Hạo Nhân lúc này mới phản ứng kịp, rút tay về như bị điện giật.Rất nhanh, cửa thang máy từ từ đóng lại. Đôi mắt của Hạo Nhân vẫn nhìn A Quý. A Quý đã bị trì hoãn một lúc, và hắn cảm thấy rằng Hạo Nhân người này thật kỳ lạ. Cửa thang máy hoàn toàn đóng lại.
Vào lúc đó, những gì in trên cánh cửa kim loại là khuôn mặt thất vọng của Hao Nhân
Trái tim của Hạo Nhân trống rỗng.
Bởi vì, hiển nhiên, A Quý đã không còn biết y là ai nữa rồi.Những cái ký ức gian khổ trải qua được lưu lại, thật sự chẳng qua chỉ là giấc mơ của Hảo Nhân
Đôi mi dài khẽ rung lên. Lúc này đứng trước cửa sổ, y có cảm xúc ngổn ngang, lẫn lộn.
Y không thể quên được cảnh tượng trong mơ khi thấy A Quý gào khóc thảm thiết sau khi biết tin y qua đời. Hạo Nhân không khỏi ứa nước mắt.Y chưa từng thấy A Quý buồn như vậy. Điều này có phải chứng mình rằng lúc đấy A Quý thực sự đã yêu y vào thời điểm đó?
Thức dậy sau một giấc mơ có nghĩa là ông trời đồng ý cho họ cơ hội thứ hai?
Ngước mắt nhìn lên cửa sổ, khuôn mặt như thế này được phản chiếu trong bóng tối.
Lông mày thanh tú, mũi thẳng, khắp người toả ra không khí ấm áp, bình thường thường.
Trong giấc mơ hoán đổi linh hồn với Giang Lạp Lệ, khuôn mặt này từng rất kiêu ngạo và xảo trá.
Đáy lòng y bỗng cảm thấy bất an, thu hồi lại ánh mắt.
Không cần nghĩ về nó nữa. Sau khi thu dọn tâm trạng phiền muộn, âm thầm nuốt nước bọt vào trong, y muốn uống nước, xoay người cầm lấy cốc, phát hiện trên thùng nước trên máy lọc nước đã không còn một giọt nước.
Nhìn thời gian.
Bây giờ đã gần mười giờ đêm.Muốn người gửi nước đóng chai vào thời điểm này kì thực có chút không thích hợp. Haọ Nhân biết bên ngoài tram điều dưỡng có thùng nước chuyên cung cấp nước cho nhân viên và hộ lýY nghĩ một hồi và cầm cái cốc đi ra ngoài..
Khi đi ra ngoài hành lang, Hao Ren phát hiện ra ra rằng khu vực mà bình thường yên tĩnh, nay lại rất ồn ào. Lúc này, nhiều bệnh nhân đã ngủ say. Nhưng bây giờ nhiều người đang nhìn ra hành lang, và một số y tá và nhân viên bảo vệ đang lục soát từng phòng.
Đây rốt cuộc là làm sao? Hạo Nhân tò mò, đứng trước cửa phòng bệnh của bản thân xem một hồi. Ngay sau đó, một nhân viên bảo vệ đến và muốn vào phòng của y, nhưng đã bị chặn lại bởi vị trí y đang đứng. "Chuyện gì xảy ra vậy?" Hạo Nhân hỏi.
Bảo vệ không trả lời mà hỏi y: "Cậu ở trong phòng suốt à?"
Hạo Nhân do dự một chút, sau đó gật đầu. "Cậu có nhìn thấy nhìn thấy một người lạ vào phòng bệnh của cậu không?"Hạo Nhân bèn lắc đầu.
Cái quái gì đang diễn ra vậy?
"Vậy thì cậu đang làm gì ở ngoài đó?" Nhân viên bảo vệ hỏi.
"Nước uống hết rồi." Hạo Nhiên châm vào cái cốc trong tay: "Tôi muốn xin một ít nước từ trạm ở quầy lễ tân."
Sau khi bảo vệ xem xét, anh ta không nói gì, mà đi sang phòng bệnh bên cạnh.
Hao Nhân vẫn không biết rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra.....Y thấy những người đang căng thẳng tìm kiếm cái gì đó, nghĩ đến chuyện đó cũng không phải việc của y, vì vậy y cầm lấy chiếc cốc và đi đến trạm y tá phía trước.
Không có người rảnh có thời gian để ý đến Hạo Nhân
Tiếng máy bộ đàm, tiếng chuông điện thoại nối tiếp nhau. Người nhà bệnh nhân nhập viện nằm ở giường bên cạnh than phiền ồn ào. Hạo Nhân quay lại với một cốc nước đầy, chỉ nghe thấy tiếng ai đó thì thầm rằng hình như ai đó đã đánh mất thứ gì đó quan trọng.
"Hóa ra là một tên trộm."
Hạo Nhân nghĩ....
Những giọt nước mưa tạt vào ô cửa sổ của phòng bệnh.Xuyên qua màn đêm đen, những gì phản chiếu trên tấm kính là một khuôn mặt tĩnh lặng và trầm tư.
Hạo Nhân nhớ lại ban nãy, khi mà cửa thang máy chậm rãi mở ra, y và A Quý bốn mắt nhìn nhau.
Trong lòng y dâng lên một loại kích động khó tả.
Lúc đó
Y đứng đó ngây ngốc nhìn A Quý trước mặt.Hắn mặc một bộ vest nghiêm trang, dáng người cao ráo, khuôn mặt thân thuộc, đẹp trai và tuấn tú
A Quý thấy y không có ý định vào thang máy mà cứ ấn nút thang máy, nhất thời cảm thấy khó hiểu. Hai người im lặng nhìn nhau.
Hốc mắt Hạo Nhân dần dần nóng lên.
A Quý nhìn y, khẽ cau mày rồi thắc mắc: "Chúng ta.... chúng ta quen nhau phải không?"
Hắn đang hỏi, một thang máy khác bên cạnh Hạo Nhân phát ra tiếng "ding", và cánh cửa kim loại mở ra. Có người bước ra khỏi đó, và khi nhìn thấy Hạo Nhân, liền kêu lên: "Anh ơi!"
Hạo Nhân chợt tỉnh táo lại, quay mặt lại nhìn, chỉ thấy vẻ mặt lo lắng của Hạo Minh, đi về phía y. "Điện thoại của em có....."
Hạo Minh đứng ở trạm xe buýt một lúc, mới phát hiện điện thoại di động của mình đã biến mất.Cậu sợ bị người ta gạt mất nên vội vã quay lại xác nhận xác nhận một chút
Lúc này, khi cậu quay lại, nhìn thấy Hạo Nhân đứng ở cửa thang máy cùng với điện thoại di động trong tay, cậu mới thở phào nhẹ nhõm. "Nhanh đưa cho em đi."
Hạo Minh muốn lấy điện thoại, lập tức đi vào thang máy nơi A Quý đang đứng. Bởi vì đang rất vội vàng để bắt chuyến xe cuối cùng.Cậu đứng lặng trong vài giây, mới nhận ra cửa thang máy không có tự động đóng lại. Nhìn tay Hảo Nhân vẫn đang ấn trên nút bấm thang máy. Hạo Minh khó hiểu hỏi: "Anh ơi?"
Hạo Nhân lúc này mới phản ứng kịp, rút tay về như bị điện giật.Rất nhanh, cửa thang máy từ từ đóng lại. Đôi mắt của Hạo Nhân vẫn nhìn A Quý. A Quý đã bị trì hoãn một lúc, và hắn cảm thấy rằng Hạo Nhân người này thật kỳ lạ. Cửa thang máy hoàn toàn đóng lại.
Vào lúc đó, những gì in trên cánh cửa kim loại là khuôn mặt thất vọng của Hao Nhân
Trái tim của Hạo Nhân trống rỗng.
Bởi vì, hiển nhiên, A Quý đã không còn biết y là ai nữa rồi.Những cái ký ức gian khổ trải qua được lưu lại, thật sự chẳng qua chỉ là giấc mơ của Hảo Nhân
Đôi mi dài khẽ rung lên. Lúc này đứng trước cửa sổ, y có cảm xúc ngổn ngang, lẫn lộn.
Y không thể quên được cảnh tượng trong mơ khi thấy A Quý gào khóc thảm thiết sau khi biết tin y qua đời. Hạo Nhân không khỏi ứa nước mắt.Y chưa từng thấy A Quý buồn như vậy. Điều này có phải chứng mình rằng lúc đấy A Quý thực sự đã yêu y vào thời điểm đó?
Thức dậy sau một giấc mơ có nghĩa là ông trời đồng ý cho họ cơ hội thứ hai?
Ngước mắt nhìn lên cửa sổ, khuôn mặt như thế này được phản chiếu trong bóng tối.
Lông mày thanh tú, mũi thẳng, khắp người toả ra không khí ấm áp, bình thường thường.
Trong giấc mơ hoán đổi linh hồn với Giang Lạp Lệ, khuôn mặt này từng rất kiêu ngạo và xảo trá.
Đáy lòng y bỗng cảm thấy bất an, thu hồi lại ánh mắt.
Không cần nghĩ về nó nữa. Sau khi thu dọn tâm trạng phiền muộn, âm thầm nuốt nước bọt vào trong, y muốn uống nước, xoay người cầm lấy cốc, phát hiện trên thùng nước trên máy lọc nước đã không còn một giọt nước.
Nhìn thời gian.
Bây giờ đã gần mười giờ đêm.Muốn người gửi nước đóng chai vào thời điểm này kì thực có chút không thích hợp. Haọ Nhân biết bên ngoài tram điều dưỡng có thùng nước chuyên cung cấp nước cho nhân viên và hộ lýY nghĩ một hồi và cầm cái cốc đi ra ngoài..
Khi đi ra ngoài hành lang, Hao Ren phát hiện ra ra rằng khu vực mà bình thường yên tĩnh, nay lại rất ồn ào. Lúc này, nhiều bệnh nhân đã ngủ say. Nhưng bây giờ nhiều người đang nhìn ra hành lang, và một số y tá và nhân viên bảo vệ đang lục soát từng phòng.
Đây rốt cuộc là làm sao? Hạo Nhân tò mò, đứng trước cửa phòng bệnh của bản thân xem một hồi. Ngay sau đó, một nhân viên bảo vệ đến và muốn vào phòng của y, nhưng đã bị chặn lại bởi vị trí y đang đứng. "Chuyện gì xảy ra vậy?" Hạo Nhân hỏi.
Bảo vệ không trả lời mà hỏi y: "Cậu ở trong phòng suốt à?"
Hạo Nhân do dự một chút, sau đó gật đầu. "Cậu có nhìn thấy nhìn thấy một người lạ vào phòng bệnh của cậu không?"Hạo Nhân bèn lắc đầu.
Cái quái gì đang diễn ra vậy?
"Vậy thì cậu đang làm gì ở ngoài đó?" Nhân viên bảo vệ hỏi.
"Nước uống hết rồi." Hạo Nhiên châm vào cái cốc trong tay: "Tôi muốn xin một ít nước từ trạm ở quầy lễ tân."
Sau khi bảo vệ xem xét, anh ta không nói gì, mà đi sang phòng bệnh bên cạnh.
Hao Nhân vẫn không biết rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra.....Y thấy những người đang căng thẳng tìm kiếm cái gì đó, nghĩ đến chuyện đó cũng không phải việc của y, vì vậy y cầm lấy chiếc cốc và đi đến trạm y tá phía trước.
Không có người rảnh có thời gian để ý đến Hạo Nhân
Tiếng máy bộ đàm, tiếng chuông điện thoại nối tiếp nhau. Người nhà bệnh nhân nhập viện nằm ở giường bên cạnh than phiền ồn ào. Hạo Nhân quay lại với một cốc nước đầy, chỉ nghe thấy tiếng ai đó thì thầm rằng hình như ai đó đã đánh mất thứ gì đó quan trọng.
"Hóa ra là một tên trộm."
Hạo Nhân nghĩ....
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.