Chương 4: 4. Đêm Tân Hôn
Huỳnh Emm
15/01/2024
Nói chuyện với Đình Duật hồi lâu thì nghe bên ngoài có tiếng gõ cửa, Giai Ý mở cửa, là Liu Hàm, tài xế riêng của Vương Dịch Thành, Liu Hàm nói với Giai Ý:
- Thiếu gia bảo tôi đến đón thiếu phu nhân về nhà, thiếu gia có việc nên đã về trước rồi ạ…
Giai Ý khó hiểu, bận đến mức ngày kết hôn cũng không thể đến đón cô được sao. Cô gật đầu với Liu Hàm, xoay người nói với Đình Duật:
- Chị về đây, sao này nhớ chăm sóc tốt cho bản thân với cả chú thím nữa nhé…
Lâm Đình Duật nhìn chị khẽ gật đầu, mong rằng chị ấy sẽ có cuộc sống tốt hơn…
Ngồi trên xe, Giai Ý nhìn ra hai bên đường, cô chợt nhận ra con đường này không phải là đường đến Vương Gia, bèn hỏi Liu Hàm:
- Anh Liu à, Vương Dịch Thành bảo anh đưa tôi đi đâu thế, đường này đâu phải đến Vương Gia?
Liu Hàm khó hiểu:
- Thiếu gia chưa nói cho thiếu phu nhân biết sao??
Giai Ý nhíu mày:
- Anh ấy đã nói gì với tôi đâu, mà anh đừng gọi tôi là thiếu phu nhân, tôi không quen như vậy, cứ gọi tên được thôi…
Liu Hàm cười:
- Được rồi, tôi gọi cô Lâm vậy, thiếu gia bảo tôi đưa cô về biệt thự gần ngoại ô, sau này hai người sẽ ở đó, không phải ở Vương Gia.
Giai Ý nhìn Liu Hàm:
- Là anh ấy muốn như vậy sao?
Liu Hàm:
- Không, là lão gia muốn như vậy, lão gia muốn cô và thiếu gia có cuộc sống riêng tư, không phải bận tâm cho lão gia nên ông ấy quyết định cho hai người ở căn biệt thự đó…
Giai Ý im lặng, Liu Hàm nói tiếp:
- Lão gia nhìn bề ngoài khó gần vậy thôi,thật ra ông ấy rất tình cảm, cô chưa tiếp xúc nhiều với lão gia nên chưa biết, sao này có thời gian cô sẽ biết được nhiều hơn…
Xe đi chuyển khoảng nửa tiếng thì đến căn biệt thự, ở đây không thua kém gì biết thự của Vương Gia, chỉ là nằm ở xa trung tâm thành phố nên yên tĩnh hơn hẳn.
Lâm Giai Ý xuống xe bước vào nhà, nhìn xung quanh phòng khách cô thầm cảm thán, nơi đây thật tráng lệ. Mọi thứ đắc đỏ được trưng bày trang trí ở phòng khách. Đảo mắt xung quanh vẫn chưa thấy bóng dáng của Vương Dịch Thành, cô hỏi Liu Hàm:
- Vương Dịch Thành đã nói với anh rằng sẽ về đây sao?
Liu Hàm gật đầu:
- Thiếu gia rời khỏi nhà hàng khoảng một tiếng trước, còn nói với tôi đưa cô đến đây. Thiếu gia sẽ đến trước.
Giai Ý thắc mắc:
- Nhưng từ nảy đến giờ tôi không thấy ai ở đây kể cả anh ấy.
Liu Hàm nói:
- Ở đây không có người ở như ở Vương Gia, đa phần những người giúp việc và người làm vườn thường đến vào buổi sớm và rời đi lúc gần chiều nên lúc này căn nhà này im lặng là chuyện thường. Về phần thiếu gia, nếu cậu ấy đến đây mà không ở phòng khách thì có thể là ở phòng làm việc hoặc là phòng ngủ trên tầng 1. Tôi thấy xe của thiếu gia ở nhà xe, giờ cũng muộn rồi, có lẽ là cậu ấy mệt nên về phòng rồi, cô có thể lên phòng tìm cậu ấy…
Giai Ý chỉ “ oh” một tiếng rồi nhìn lên cầu thang, Liu Hàm nói tiếp:
- Cũng trễ rồi, tôi xin phép về lại thành phố, cô Lâm cũng nên đi nghỉ sớm đi ạ …
Chào tạm biệt Liu Hàm, Giai Ý nhìn xung quanh căn nhà, đây là lần đầu tới đây, làm sao cô biết căn nhà này được bố trí như thế nào. Cái tên Vương Dịch Thành cũng lạ thật, không nói cho có biết gì về việc này.
Mon men bước từng bước về phía cầu thang, mắt không ngừng ngó nghiêng xung quanh, diện tích quá rộng khiến cho Giai Ý có chút “sợ ma”. Bước lên tầng một, nhìn khe hở dưới căn phòng có ánh sáng, Giai Ý tiến lại gõ cửa “ cốc…cốc…cốc…”. Lần một rồi lần hai cũng không thấy ai phản hồi, lấy hết can đảm đẩy cửa bước vào. Đập vào mắt cô là hình ảnh Vương Dịch Thành đang ân ái với một cô gái nào đó ngay chính trên giường tân hôn của cô và Vương Dịch Thành. Trên sàn nhà là quần áo và những cánh hoa hồng đỏ vương vãi khắp nơi. Giai Ý không tin vào mắt mình, đứng trân trân nhìn khung cảnh trước mặt. Vương Dịch Thành nghe tiếng gõ cửa, ngoái đầu nhìn lại thì thấy Lâm Giai Ý đang đứng như tưởng tại cửa phòng, Vương Dịch Thành nhếch mép:
- Sao, bất ngờ không vợ của tôi …
Giai Ý cảm nhận được sóng mũi cay cay, đôi mắt nhòe đi, miệng mấp máy:
- Th…thế này … là sao….??
Vương Dịch Thành nắm lấy chăn đắp lại cho người phụ nữ cạnh mình, anh bình thản trả lời:
- Là thế đó, cô nghĩ tôi sẽ chấp nhận cô thật sao, Vương thiếu gia đây không thể ở cạnh một người không có địa vị như cô. Chuyện tôi đồng ý kết hôn với cô chỉ là muốn làm hài lòng ông nội thôi. Cô nghĩ cô là ai, một thiên kim tiểu thư hay sao… haha… Cô nên nhớ cô chỉ là một đứa trẻ mồ côi mà thôi…. Đừng ôm mộng sẽ thành thiếu phu nhân của Vương Dịch Thành này, không dễ đâu….
Giai Ý nắm chặt tay cửa:
- Anh……
Vương Dịch Thành cắt lời:
- Nhưng mà, trên danh nghĩa cô vẫn sẽ là vợ tôi, vẫn mang danh là Vương thiếu phu nhân… Cho nên cô biết mình nên và không nên làm gì để bảo toàn được cuộc sống của cô và gia đình Lâm Mặc, cô hiểu chứ???
Lâm Giai Ý đáng thương nhìn Vương Dịch Thành:
- Tôi có thể chấp nhận được chuyện này, nhưng ông nội và mọi người xung quanh biết được sẽ như thế nào….?
Vương Dịch Thành cười nhẹ:
- Tôi không nói, cô không nói, sao họ biết…. Tôi cảnh cáo cô, đừng để tôi nghe ông phàn nàn về chuyện hôn nhân giữa tôi và cô, nếu không thì tôi không bảo đảm được công ty của Lâm Mặc sẽ duy trì được lâu đâu.
Giai Ý khó khăn nuốt nước mắt vào trong:
- Đ…Được… tôi sẽ không để ai biết… xin anh đừng làm khó gia đình tôi….
Vương Dịch Thành:
- Được thôi, căn nhà này còn đang thiếu người giúp việc, cho nên bắt đầu từ ngày mai trở đi cô biết việc mình nên làm là gì rồi đó. Còn bây giờ, cút ra ngoài, đừng làm thiếu gia mất hứng…
Xoay người bước ra ngoài, Giai Ý hoàn toàn ngã xuống. Nước mắt không kìm được mà rơi không ngừng. Đây chính là món quà tân hôn mà “ CHỒNG” cô dành tặng cho cô sao… Những ngày tiếp theo cô phải sống thế nào đây….
- Thiếu gia bảo tôi đến đón thiếu phu nhân về nhà, thiếu gia có việc nên đã về trước rồi ạ…
Giai Ý khó hiểu, bận đến mức ngày kết hôn cũng không thể đến đón cô được sao. Cô gật đầu với Liu Hàm, xoay người nói với Đình Duật:
- Chị về đây, sao này nhớ chăm sóc tốt cho bản thân với cả chú thím nữa nhé…
Lâm Đình Duật nhìn chị khẽ gật đầu, mong rằng chị ấy sẽ có cuộc sống tốt hơn…
Ngồi trên xe, Giai Ý nhìn ra hai bên đường, cô chợt nhận ra con đường này không phải là đường đến Vương Gia, bèn hỏi Liu Hàm:
- Anh Liu à, Vương Dịch Thành bảo anh đưa tôi đi đâu thế, đường này đâu phải đến Vương Gia?
Liu Hàm khó hiểu:
- Thiếu gia chưa nói cho thiếu phu nhân biết sao??
Giai Ý nhíu mày:
- Anh ấy đã nói gì với tôi đâu, mà anh đừng gọi tôi là thiếu phu nhân, tôi không quen như vậy, cứ gọi tên được thôi…
Liu Hàm cười:
- Được rồi, tôi gọi cô Lâm vậy, thiếu gia bảo tôi đưa cô về biệt thự gần ngoại ô, sau này hai người sẽ ở đó, không phải ở Vương Gia.
Giai Ý nhìn Liu Hàm:
- Là anh ấy muốn như vậy sao?
Liu Hàm:
- Không, là lão gia muốn như vậy, lão gia muốn cô và thiếu gia có cuộc sống riêng tư, không phải bận tâm cho lão gia nên ông ấy quyết định cho hai người ở căn biệt thự đó…
Giai Ý im lặng, Liu Hàm nói tiếp:
- Lão gia nhìn bề ngoài khó gần vậy thôi,thật ra ông ấy rất tình cảm, cô chưa tiếp xúc nhiều với lão gia nên chưa biết, sao này có thời gian cô sẽ biết được nhiều hơn…
Xe đi chuyển khoảng nửa tiếng thì đến căn biệt thự, ở đây không thua kém gì biết thự của Vương Gia, chỉ là nằm ở xa trung tâm thành phố nên yên tĩnh hơn hẳn.
Lâm Giai Ý xuống xe bước vào nhà, nhìn xung quanh phòng khách cô thầm cảm thán, nơi đây thật tráng lệ. Mọi thứ đắc đỏ được trưng bày trang trí ở phòng khách. Đảo mắt xung quanh vẫn chưa thấy bóng dáng của Vương Dịch Thành, cô hỏi Liu Hàm:
- Vương Dịch Thành đã nói với anh rằng sẽ về đây sao?
Liu Hàm gật đầu:
- Thiếu gia rời khỏi nhà hàng khoảng một tiếng trước, còn nói với tôi đưa cô đến đây. Thiếu gia sẽ đến trước.
Giai Ý thắc mắc:
- Nhưng từ nảy đến giờ tôi không thấy ai ở đây kể cả anh ấy.
Liu Hàm nói:
- Ở đây không có người ở như ở Vương Gia, đa phần những người giúp việc và người làm vườn thường đến vào buổi sớm và rời đi lúc gần chiều nên lúc này căn nhà này im lặng là chuyện thường. Về phần thiếu gia, nếu cậu ấy đến đây mà không ở phòng khách thì có thể là ở phòng làm việc hoặc là phòng ngủ trên tầng 1. Tôi thấy xe của thiếu gia ở nhà xe, giờ cũng muộn rồi, có lẽ là cậu ấy mệt nên về phòng rồi, cô có thể lên phòng tìm cậu ấy…
Giai Ý chỉ “ oh” một tiếng rồi nhìn lên cầu thang, Liu Hàm nói tiếp:
- Cũng trễ rồi, tôi xin phép về lại thành phố, cô Lâm cũng nên đi nghỉ sớm đi ạ …
Chào tạm biệt Liu Hàm, Giai Ý nhìn xung quanh căn nhà, đây là lần đầu tới đây, làm sao cô biết căn nhà này được bố trí như thế nào. Cái tên Vương Dịch Thành cũng lạ thật, không nói cho có biết gì về việc này.
Mon men bước từng bước về phía cầu thang, mắt không ngừng ngó nghiêng xung quanh, diện tích quá rộng khiến cho Giai Ý có chút “sợ ma”. Bước lên tầng một, nhìn khe hở dưới căn phòng có ánh sáng, Giai Ý tiến lại gõ cửa “ cốc…cốc…cốc…”. Lần một rồi lần hai cũng không thấy ai phản hồi, lấy hết can đảm đẩy cửa bước vào. Đập vào mắt cô là hình ảnh Vương Dịch Thành đang ân ái với một cô gái nào đó ngay chính trên giường tân hôn của cô và Vương Dịch Thành. Trên sàn nhà là quần áo và những cánh hoa hồng đỏ vương vãi khắp nơi. Giai Ý không tin vào mắt mình, đứng trân trân nhìn khung cảnh trước mặt. Vương Dịch Thành nghe tiếng gõ cửa, ngoái đầu nhìn lại thì thấy Lâm Giai Ý đang đứng như tưởng tại cửa phòng, Vương Dịch Thành nhếch mép:
- Sao, bất ngờ không vợ của tôi …
Giai Ý cảm nhận được sóng mũi cay cay, đôi mắt nhòe đi, miệng mấp máy:
- Th…thế này … là sao….??
Vương Dịch Thành nắm lấy chăn đắp lại cho người phụ nữ cạnh mình, anh bình thản trả lời:
- Là thế đó, cô nghĩ tôi sẽ chấp nhận cô thật sao, Vương thiếu gia đây không thể ở cạnh một người không có địa vị như cô. Chuyện tôi đồng ý kết hôn với cô chỉ là muốn làm hài lòng ông nội thôi. Cô nghĩ cô là ai, một thiên kim tiểu thư hay sao… haha… Cô nên nhớ cô chỉ là một đứa trẻ mồ côi mà thôi…. Đừng ôm mộng sẽ thành thiếu phu nhân của Vương Dịch Thành này, không dễ đâu….
Giai Ý nắm chặt tay cửa:
- Anh……
Vương Dịch Thành cắt lời:
- Nhưng mà, trên danh nghĩa cô vẫn sẽ là vợ tôi, vẫn mang danh là Vương thiếu phu nhân… Cho nên cô biết mình nên và không nên làm gì để bảo toàn được cuộc sống của cô và gia đình Lâm Mặc, cô hiểu chứ???
Lâm Giai Ý đáng thương nhìn Vương Dịch Thành:
- Tôi có thể chấp nhận được chuyện này, nhưng ông nội và mọi người xung quanh biết được sẽ như thế nào….?
Vương Dịch Thành cười nhẹ:
- Tôi không nói, cô không nói, sao họ biết…. Tôi cảnh cáo cô, đừng để tôi nghe ông phàn nàn về chuyện hôn nhân giữa tôi và cô, nếu không thì tôi không bảo đảm được công ty của Lâm Mặc sẽ duy trì được lâu đâu.
Giai Ý khó khăn nuốt nước mắt vào trong:
- Đ…Được… tôi sẽ không để ai biết… xin anh đừng làm khó gia đình tôi….
Vương Dịch Thành:
- Được thôi, căn nhà này còn đang thiếu người giúp việc, cho nên bắt đầu từ ngày mai trở đi cô biết việc mình nên làm là gì rồi đó. Còn bây giờ, cút ra ngoài, đừng làm thiếu gia mất hứng…
Xoay người bước ra ngoài, Giai Ý hoàn toàn ngã xuống. Nước mắt không kìm được mà rơi không ngừng. Đây chính là món quà tân hôn mà “ CHỒNG” cô dành tặng cho cô sao… Những ngày tiếp theo cô phải sống thế nào đây….
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.