Chương 9: 9. Thẩm Lệ Chi Trở Về
Huỳnh Emm
15/01/2024
Sáng hôm sau, Lâm Giai Ý cùng Vương Dịch Thành từ bệnh viện về nhà. Vừa về Lâm Giai Ý đã không màng đến sức khỏe của mình mà bắt tay vào việc. Vương Dịch Thành từ trên lầu đi xuống, thấy Lâm Giai Ý đang rửa bát, anh hỏi:
- Chưa khỏe hẳn, sao không nghỉ ngơi, xuống đây làm gì?
Lâm Giai Ý lắc đầu:
- Tôi không sao, tôi khỏe nhiều rồi. Thiếu gia cần phải ăn sáng để đến công ty mà.
Vương Dịch Thành:
- Hôm nay tôi không đến công ty, cô cũng không cần chuẩn bị đồ ăn sáng cho tôi đâu.
Lâm Giai Ý:
- Nhưng đồ ăn sáng và cà phê tôi đã làm xong hết rồi!!!
Vương Dịch Thành nhìn cô, thật sự Lâm Giai Ý không biết mệt sao?. Vương Dịch Thành trả lời:
- Cô cũng chưa ăn gì, ngồi ăn cùng đi!!!
Lâm Giai Ý trố mắt nhìn Vương Dịch Thành, hôm nay con người này kêu cô ngồi xuống bàn ăn ăn cùng hắn. Chẳng phải Vương Dịch Thành rất ghét cô sao.
Thấy Lâm Giai Ý cứ đứng đó nhìn mình, Vương Dịch Thành nghiêng đầu hỏi:
- Làm sao???
Lâm Giai Ý ấp úng:
- Nhưng…. Nhưng mà …. Chẳng phải thiếu gia….. không thích tôi ngồi cùng bàn ăn sao???
Vương Dịch Thành:
- Tôi nói cô ngồi xuống thì ngồi xuống, đừng nhiều lời!!!!!
Lời nói của Vương Dịch Thành như mệnh lệnh, Lâm Giai Ý lập tức ngồi xuống đối diện Vương Dịch Thành. Cả bữa ăn không ai nói với ai câu nào, Lâm Giai Ý đến thở còn không dám thở mạnh, lâu lâu lại lên nhìn nét mặt Vương Dịch Thành. Vương Dịch Thành hôm nay không đến công ty, mái tóc thường ngày được vuốt gọn nay lại tự do loà xoà trước trán, đôi mắt màu nâu cùng đôi chân mày rậm toát lên vẻ đẹp lịch lãm. Mọi đường nét trên gương mặt Vương Dịch Thành đều hoàn hảo, Lâm Giai Ý tự nhiên lại nhìn người ta mà cảm thán trong lòng, vội lắc mạnh đầu lấy lại lí trí. Vương Dịch Thành thấy cô lạ, bèn hỏi:
- Cô làm sao đấy???
Lâm Giai Ý:
- À tôi… tôi không sao, tôi ăn xong rồi….
Đứng lên định bước đi thì cơn choáng ập đến, Lâm Giai Ý khó khăn vịnh lấy góc bàn, Vương Dịch Thành thấy vậy vội bước qua đỡ lấy cô:
- Tôi nói rồi, không khỏe thì đi nghỉ, đừng cố sức, tôi không ép cô….
Lâm Giai Ý nhăn mặt:
- Tôi thật sự không…… á…..
Chưa nói hết câu đã bị Vương Dịch Thành bế lên, Lâm Giai Ý vội nói:
- Thiếu gia mau thả tôi xuống, tôi không sao thật mà ….
Vương Dịch Thành:
- Đợi cô có sao thì lúc đó cô đang ở bệnh viện rồi…..
Vương Dịch Thành bế Lâm Giai Ý đến cầu thang thì nghe một giọng nữ gọi mình:
- Vương Dịch Thành!!!!
Ngoáy đầu lại nhìn, một người con gái đứng đó, tay còn có cả vali, nhìn Vương Dịch Thành mỉm cười:
- Đã lâu không gặp!
Vương Dịch Thành thả Lâm Giai Ý xuống, nhẹ giọng với cô:
- Cô về phòng đi!!!
Lâm Giai Ý gật đầu rồi đi về phòng, đợi Lâm Giai Ý đi khuất, Vương Dịch Thành tiến lại phòng khách, ngồi xuống ghế, nói:
- Đã lâu không gặp, anh tưởng mình sẽ không còn cơ hội gặp em nữa rồi
Cô gái bước tới ngồi cạnh Vương Dịch Thành:
- Bất ngờ không, lần này em về sẽ định cư ở đây, tiện thể để được ở gần anh….
Vương Dịch Thành nhếch mép:
- Thẩm Lệ Chi, em nghĩ anh cần em sao???
Cô gái đó chính là Thẩm Lệ Chi, người từng làm cho Vương Dịch Thành yêu đến không thoát ra được. Tưởng chừng cuộc tình sẽ có kết thúc đẹp nhưng Vương Dịch Thành lại bị cô gái này làm cho trái tim tan nát.
Thẩm Lệ Chi nhìn anh:
- Anh nói vậy là sao???
Vương Dịch Thành nhìn cô:
- Lúc em đi, em rời bỏ cái thành phố này, em có nghĩ đến anh không??? Em đi không một lời từ biệt, bây giờ trở về em lại nói muốn ở cạnh anh. Em xem anh là gì???? Cuộc sống của anh bây giờ rất tốt, em trở về hay không cũng không còn quan trọng nữa.
Thẩm Lệ Chi dùng đôi mắt ngấn lệ nhìn anh:
- Em xin lỗi! Lúc đó là do em thiếu suy nghĩ nhưng anh à, em yêu anh là thật. Anh đừng bỏ rơi em!!!
Vương Dịch Thành cười khẩy:
- Bỏ rơi à!!! Thẩm Lệ Chi em nên nhớ, người bị bỏ rơi chính là anh …. Hai năm trước chính em là người muốn vứt anh lại để chạy theo đồng tiền. Chính em là người bỏ rơi anh, em còn muốn gì nữa….
Thẩm Lệ Chi ôm lấy Vương Dịch Thành:
- Anh à … em….
Vương Dịch Thành gỡ tay cô ra, cắt lời:
- Cuộc sống của hai chúng ta chẳng phải đang rất tốt sao, ở ngoài kia còn nhiều người tốt hơn anh, có thể lo cho em chu đáo. Tình cảm của anh và em giờ chỉ là quá khứ, anh không muốn khơi lại. Em đối với anh bây giờ chỉ là bạn bè bình thường. Hơn nữa ….. anh có gia đình rồi.
Thẩm Lệ Chi trợn mắt nhìn Vương Dịch Thành:
- Cái Gì!!!! Anh có gia đình rồi sao???
Vương Dịch Thành dứt khoát trả lời:
- Đúng, thế nên em hãy hạn chế tới đây. Anh không muốn vợ anh buồn. Càng không muốn để cô ấy suy nghĩ nhiều, em cũng là con gái chắc em sẽ hiểu tâm lý con gái như thế nào. Giờ thì em về cho, anh còn có việc phải xử lý.
Thẩm Lệ Chi khó chịu đứng lên:
- Được, nếu anh đã nói thế, thì em cũng nên chúc phúc cho anh. Vương Dịch Thành, mong anh hạnh phúc…
Nói rồi cô kéo Vali đi ra ngoài, Thẩm Lệ Chi vẫn không muốn chấp nhận sự thật này, cô thầm nghĩ “ Vương Dịch Thành, anh nhất định sẽ thuộc về tôi, hãy đợi đó.”……..
- Chưa khỏe hẳn, sao không nghỉ ngơi, xuống đây làm gì?
Lâm Giai Ý lắc đầu:
- Tôi không sao, tôi khỏe nhiều rồi. Thiếu gia cần phải ăn sáng để đến công ty mà.
Vương Dịch Thành:
- Hôm nay tôi không đến công ty, cô cũng không cần chuẩn bị đồ ăn sáng cho tôi đâu.
Lâm Giai Ý:
- Nhưng đồ ăn sáng và cà phê tôi đã làm xong hết rồi!!!
Vương Dịch Thành nhìn cô, thật sự Lâm Giai Ý không biết mệt sao?. Vương Dịch Thành trả lời:
- Cô cũng chưa ăn gì, ngồi ăn cùng đi!!!
Lâm Giai Ý trố mắt nhìn Vương Dịch Thành, hôm nay con người này kêu cô ngồi xuống bàn ăn ăn cùng hắn. Chẳng phải Vương Dịch Thành rất ghét cô sao.
Thấy Lâm Giai Ý cứ đứng đó nhìn mình, Vương Dịch Thành nghiêng đầu hỏi:
- Làm sao???
Lâm Giai Ý ấp úng:
- Nhưng…. Nhưng mà …. Chẳng phải thiếu gia….. không thích tôi ngồi cùng bàn ăn sao???
Vương Dịch Thành:
- Tôi nói cô ngồi xuống thì ngồi xuống, đừng nhiều lời!!!!!
Lời nói của Vương Dịch Thành như mệnh lệnh, Lâm Giai Ý lập tức ngồi xuống đối diện Vương Dịch Thành. Cả bữa ăn không ai nói với ai câu nào, Lâm Giai Ý đến thở còn không dám thở mạnh, lâu lâu lại lên nhìn nét mặt Vương Dịch Thành. Vương Dịch Thành hôm nay không đến công ty, mái tóc thường ngày được vuốt gọn nay lại tự do loà xoà trước trán, đôi mắt màu nâu cùng đôi chân mày rậm toát lên vẻ đẹp lịch lãm. Mọi đường nét trên gương mặt Vương Dịch Thành đều hoàn hảo, Lâm Giai Ý tự nhiên lại nhìn người ta mà cảm thán trong lòng, vội lắc mạnh đầu lấy lại lí trí. Vương Dịch Thành thấy cô lạ, bèn hỏi:
- Cô làm sao đấy???
Lâm Giai Ý:
- À tôi… tôi không sao, tôi ăn xong rồi….
Đứng lên định bước đi thì cơn choáng ập đến, Lâm Giai Ý khó khăn vịnh lấy góc bàn, Vương Dịch Thành thấy vậy vội bước qua đỡ lấy cô:
- Tôi nói rồi, không khỏe thì đi nghỉ, đừng cố sức, tôi không ép cô….
Lâm Giai Ý nhăn mặt:
- Tôi thật sự không…… á…..
Chưa nói hết câu đã bị Vương Dịch Thành bế lên, Lâm Giai Ý vội nói:
- Thiếu gia mau thả tôi xuống, tôi không sao thật mà ….
Vương Dịch Thành:
- Đợi cô có sao thì lúc đó cô đang ở bệnh viện rồi…..
Vương Dịch Thành bế Lâm Giai Ý đến cầu thang thì nghe một giọng nữ gọi mình:
- Vương Dịch Thành!!!!
Ngoáy đầu lại nhìn, một người con gái đứng đó, tay còn có cả vali, nhìn Vương Dịch Thành mỉm cười:
- Đã lâu không gặp!
Vương Dịch Thành thả Lâm Giai Ý xuống, nhẹ giọng với cô:
- Cô về phòng đi!!!
Lâm Giai Ý gật đầu rồi đi về phòng, đợi Lâm Giai Ý đi khuất, Vương Dịch Thành tiến lại phòng khách, ngồi xuống ghế, nói:
- Đã lâu không gặp, anh tưởng mình sẽ không còn cơ hội gặp em nữa rồi
Cô gái bước tới ngồi cạnh Vương Dịch Thành:
- Bất ngờ không, lần này em về sẽ định cư ở đây, tiện thể để được ở gần anh….
Vương Dịch Thành nhếch mép:
- Thẩm Lệ Chi, em nghĩ anh cần em sao???
Cô gái đó chính là Thẩm Lệ Chi, người từng làm cho Vương Dịch Thành yêu đến không thoát ra được. Tưởng chừng cuộc tình sẽ có kết thúc đẹp nhưng Vương Dịch Thành lại bị cô gái này làm cho trái tim tan nát.
Thẩm Lệ Chi nhìn anh:
- Anh nói vậy là sao???
Vương Dịch Thành nhìn cô:
- Lúc em đi, em rời bỏ cái thành phố này, em có nghĩ đến anh không??? Em đi không một lời từ biệt, bây giờ trở về em lại nói muốn ở cạnh anh. Em xem anh là gì???? Cuộc sống của anh bây giờ rất tốt, em trở về hay không cũng không còn quan trọng nữa.
Thẩm Lệ Chi dùng đôi mắt ngấn lệ nhìn anh:
- Em xin lỗi! Lúc đó là do em thiếu suy nghĩ nhưng anh à, em yêu anh là thật. Anh đừng bỏ rơi em!!!
Vương Dịch Thành cười khẩy:
- Bỏ rơi à!!! Thẩm Lệ Chi em nên nhớ, người bị bỏ rơi chính là anh …. Hai năm trước chính em là người muốn vứt anh lại để chạy theo đồng tiền. Chính em là người bỏ rơi anh, em còn muốn gì nữa….
Thẩm Lệ Chi ôm lấy Vương Dịch Thành:
- Anh à … em….
Vương Dịch Thành gỡ tay cô ra, cắt lời:
- Cuộc sống của hai chúng ta chẳng phải đang rất tốt sao, ở ngoài kia còn nhiều người tốt hơn anh, có thể lo cho em chu đáo. Tình cảm của anh và em giờ chỉ là quá khứ, anh không muốn khơi lại. Em đối với anh bây giờ chỉ là bạn bè bình thường. Hơn nữa ….. anh có gia đình rồi.
Thẩm Lệ Chi trợn mắt nhìn Vương Dịch Thành:
- Cái Gì!!!! Anh có gia đình rồi sao???
Vương Dịch Thành dứt khoát trả lời:
- Đúng, thế nên em hãy hạn chế tới đây. Anh không muốn vợ anh buồn. Càng không muốn để cô ấy suy nghĩ nhiều, em cũng là con gái chắc em sẽ hiểu tâm lý con gái như thế nào. Giờ thì em về cho, anh còn có việc phải xử lý.
Thẩm Lệ Chi khó chịu đứng lên:
- Được, nếu anh đã nói thế, thì em cũng nên chúc phúc cho anh. Vương Dịch Thành, mong anh hạnh phúc…
Nói rồi cô kéo Vali đi ra ngoài, Thẩm Lệ Chi vẫn không muốn chấp nhận sự thật này, cô thầm nghĩ “ Vương Dịch Thành, anh nhất định sẽ thuộc về tôi, hãy đợi đó.”……..
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.