Chương 33: Bệnh
Huỳnh Emm
15/01/2024
Đã gần một tuần Lâm Giai Ý và Vương Dịch Thành không gặp nhau, Vương Dịch Thành muốn để cô yên tĩnh một phần anh cũng đang giải quyết trục trặc của dự án. Anh muốn giải quyết công việc đâu vào đấy sao đó mới nghiêm túc tìm cô nói chuyện.
Bình thường dù không gặp nhau nhưng Vương Dịch Thành vẫn luôn nhắn tin cho cô nhắc nhở cô ăn uống. Sáng trưa chiều không sót bữa nào, hôm nay đã gần 10 giờ trưa Lâm Giai Ý vẫn chưa nhận được tin nhắn nào từ anh. Trong lòng Lâm Giai Ý có chút khó chịu kèm hụt hẫng, tự hỏi hôm nay anh bận lắm sao?
Cả buổi trưa hôm đó Lâm Giai Ý cứ cầm điện thoại đi tới đi lui trong nhà. Cuối cùng không chịu được mà gọi cho Tống Thiệu Quân:
- Alô! Thiệu Quân à, hôm nay….Dịch Thành bận nhiều việc lắm sao?
Tống Thiệu Quân nhìn thấy Lâm Giai Ý gọi mình để hỏi Vương Dịch Thành thì vui vẻ trả lời:
- Không ạ, hôm nay anh ấy không đến công ty cũng chẳng gọi cho em. Chị dâu có chuyện gì sao?
Lâm Giai Ý:
- À…không….không có gì……
Tống Thiệu Quân hỏi:
- Hay chị gọi cho anh ấy xem sao! Em có việc rồi em cúp máy trước nhé ….
Nói rồi Tống Thiệu Quân tắt máy, Lâm Giai Ý nhíu mày hôm nay Vương Dịch Thành không đến công ty vậy anh ấy đang làm gì. Chần chừ một lúc cuối cùng cô cũng nhấn dãy số trên màn hình điện thoại. Nhưng từng hồi chuông kéo dài nhưng vẫn không có ai bên đầu dây bên kia trả lời, lòng cô dâng lên cảm giác lo lắng. Cô gọi tận năm cuộc nhưng vẫn không ai nghe máy, trong lòng bồn chồn lo lắng. Cuối cùng cô quyết định trở về nhà xem sao.
Chiếc xe dừng lại tại căn biệt thự, cô bước xuống xe nhìn căn nhà. Nơi đây từng chứa đựng những ngọt ngào giữa cô và anh, xa nhau hơn một tuần mà như một năm vậy. Hít một hơi thật sâu sau đó đi vào nhà, căn nhà tỉnh lặng đến lạ, Vương Dịch Thành cũng không có ở nhà sao. Cô bước nhanh lên phòng, đẩy cửa bước vào thì thấy anh đang ngủ trên giường. Nhíu mày nhìn anh sau đó tiến lại gần, nhìn anh tiều tụy đi hẳn. Cô thầm nói:
- Mệt mỏi đến mức người ta gọi cũng không nghe máy được sao?
Khoan đã! Trán anh sao đổ mồ hôi nhiều như vậy. Lâm Giai Ý đưa tay chạm trán anh, cô hoảng hốt:
- Sao người lại nóng như lửa thế này…
Lâm Giai Ý vội vàng kéo chiếc chăn bông ra khỏi người anh sau đó chạy đi lấy nước ấm tỉ mỉ lau mồ hôi cho anh. Cô chạy đến tủ thuốc tìm thuốc hạ sốt sau đó cố gắng cho anh uống nhưng anh vẫn ngủ mê man nào chịu há miệng để uống thuốc. Bất lực không biết làm sao, cô lo lắng nước mắt rưng rưng:
- Dịch Thành à anh mau há miệng uống thuốc đi, nếu anh không chịu uống thì làm sao mà hạ sốt được.
Vương Dịch Thành vẫn không có phản ứng gì, Lâm Giai Ý nhìn anh hồi lâu sau đó cô bỏ thuốc vào miệng mình, từ từ áp môi cô lên môi anh dùng lưỡi đẩy thuốc từ miệng mình sang miệng anh. Chật vật một lúc lâu cuối cùng Vương Dịch Thành cũng chịu nuốt hết sốt thuốc đó. Lâm Giai Ý nhăn mặt vì thuốc đắng quá, cô nhẹ nhàng đút từng chút nước cho anh. Lâm Giai Ý xót xa nhìn Vương Dịch Thành, không biết vì sao anh lại sốt cao như thế. Nếu như hôm nay cô không tìm anh thì anh sẽ ra nông nổi nào. Nhẹ nhàng kéo chiếc chăn đắp ngang người anh, tiện tay mở cửa sổ trong phòng cho thoáng sau đó đi xuống bếp.
Lâm Giai Ý nấu cho anh ít cháo thịt bằm, cô sợ dạ dày anh sẽ khó chịu khi uống thuốc mà chưa có gì trong bụng. Trong lúc anh ngủ cô đã dọn dẹp lại nhà cửa, đang loay hoay tưới mấy chậu hoa ngoài ban công, cô nhíu mày khi thấy số ít tàn thuốc lá vứt ở góc tường. Vương Dịch Thành hút thuốc sao?
Bên trong phòng Vương Dịch Thành từ từ mở mắt, vị đắng ở cổ họng khiến anh khó chịu. Ho khan vài tiếng, Vương Dịch Thành cố gắng ngồi dậy với tay lấy ly nước trên bàn ngay đầu giường uống một ngụm. Lâm Giai Ý từ ngoài đi vào trên tay còn bưng bát cháo nóng hổi, thấy anh đã thức cô hỏi:
- Bệnh sao không nói với em?
Vương Dịch Thành như không tin vào mắt mình, anh chứ nhìn cô đến ngây ngốc. Lâm Giai Ý nhìn anh khẽ cười:
- Mặt em dính gì sao,sao anh lại nhìn em như thế?
Vương Dịch Thành:
- Em…em về lúc nào……
Lâm Giai Ý ngồi xuống cạnh anh:
- Em vừa về thôi, tại sao sốt cao như thế lại không gọi cho em hay Thiệu Quân biết. Nếu hôm nay em không về thì anh sẽ như thế nào. Anh tưởng anh…………
Lời nói cô bị đứt quãng vì Vương Dịch Thành bất ngờ ôm lấy cô:
- Anh nhớ em quá!!!
Lâm Giai Ý im lặng, Vương Dịch Thành ôm chặt lấy cô vùi mặt vào tóc cô tham lam hít lấy mùi hương mà anh nhung nhớ nhiều ngày nay. Vương Dịch Thành khẽ nói:
- Anh cứ tưởng em sẽ không quay về đây nữa….
Lâm Giai Ý hỏi anh:
- Nếu em không quay lại nữa thì sao? Nếu em không quay lại thì anh cũng sẽ không đi tìm em đúng không?
Vương Dịch Thành buông cô ra, nhìn cô:
- Nếu em không quay lại, anh sẽ đi tìm em để bắt em ở cạnh anh, giam giữ em không cho em rời xa anh nữa bước. Lâm Giai Ý em là của anh, mãi mãi về sau cũng sẽ là của anh.
Lâm Giai Ý nhìn anh:
- Dẻo miệng, mau ăn cháo khi còn nóng đi. Em nấu cho anh lúc anh ngủ đó.
Bình thường dù không gặp nhau nhưng Vương Dịch Thành vẫn luôn nhắn tin cho cô nhắc nhở cô ăn uống. Sáng trưa chiều không sót bữa nào, hôm nay đã gần 10 giờ trưa Lâm Giai Ý vẫn chưa nhận được tin nhắn nào từ anh. Trong lòng Lâm Giai Ý có chút khó chịu kèm hụt hẫng, tự hỏi hôm nay anh bận lắm sao?
Cả buổi trưa hôm đó Lâm Giai Ý cứ cầm điện thoại đi tới đi lui trong nhà. Cuối cùng không chịu được mà gọi cho Tống Thiệu Quân:
- Alô! Thiệu Quân à, hôm nay….Dịch Thành bận nhiều việc lắm sao?
Tống Thiệu Quân nhìn thấy Lâm Giai Ý gọi mình để hỏi Vương Dịch Thành thì vui vẻ trả lời:
- Không ạ, hôm nay anh ấy không đến công ty cũng chẳng gọi cho em. Chị dâu có chuyện gì sao?
Lâm Giai Ý:
- À…không….không có gì……
Tống Thiệu Quân hỏi:
- Hay chị gọi cho anh ấy xem sao! Em có việc rồi em cúp máy trước nhé ….
Nói rồi Tống Thiệu Quân tắt máy, Lâm Giai Ý nhíu mày hôm nay Vương Dịch Thành không đến công ty vậy anh ấy đang làm gì. Chần chừ một lúc cuối cùng cô cũng nhấn dãy số trên màn hình điện thoại. Nhưng từng hồi chuông kéo dài nhưng vẫn không có ai bên đầu dây bên kia trả lời, lòng cô dâng lên cảm giác lo lắng. Cô gọi tận năm cuộc nhưng vẫn không ai nghe máy, trong lòng bồn chồn lo lắng. Cuối cùng cô quyết định trở về nhà xem sao.
Chiếc xe dừng lại tại căn biệt thự, cô bước xuống xe nhìn căn nhà. Nơi đây từng chứa đựng những ngọt ngào giữa cô và anh, xa nhau hơn một tuần mà như một năm vậy. Hít một hơi thật sâu sau đó đi vào nhà, căn nhà tỉnh lặng đến lạ, Vương Dịch Thành cũng không có ở nhà sao. Cô bước nhanh lên phòng, đẩy cửa bước vào thì thấy anh đang ngủ trên giường. Nhíu mày nhìn anh sau đó tiến lại gần, nhìn anh tiều tụy đi hẳn. Cô thầm nói:
- Mệt mỏi đến mức người ta gọi cũng không nghe máy được sao?
Khoan đã! Trán anh sao đổ mồ hôi nhiều như vậy. Lâm Giai Ý đưa tay chạm trán anh, cô hoảng hốt:
- Sao người lại nóng như lửa thế này…
Lâm Giai Ý vội vàng kéo chiếc chăn bông ra khỏi người anh sau đó chạy đi lấy nước ấm tỉ mỉ lau mồ hôi cho anh. Cô chạy đến tủ thuốc tìm thuốc hạ sốt sau đó cố gắng cho anh uống nhưng anh vẫn ngủ mê man nào chịu há miệng để uống thuốc. Bất lực không biết làm sao, cô lo lắng nước mắt rưng rưng:
- Dịch Thành à anh mau há miệng uống thuốc đi, nếu anh không chịu uống thì làm sao mà hạ sốt được.
Vương Dịch Thành vẫn không có phản ứng gì, Lâm Giai Ý nhìn anh hồi lâu sau đó cô bỏ thuốc vào miệng mình, từ từ áp môi cô lên môi anh dùng lưỡi đẩy thuốc từ miệng mình sang miệng anh. Chật vật một lúc lâu cuối cùng Vương Dịch Thành cũng chịu nuốt hết sốt thuốc đó. Lâm Giai Ý nhăn mặt vì thuốc đắng quá, cô nhẹ nhàng đút từng chút nước cho anh. Lâm Giai Ý xót xa nhìn Vương Dịch Thành, không biết vì sao anh lại sốt cao như thế. Nếu như hôm nay cô không tìm anh thì anh sẽ ra nông nổi nào. Nhẹ nhàng kéo chiếc chăn đắp ngang người anh, tiện tay mở cửa sổ trong phòng cho thoáng sau đó đi xuống bếp.
Lâm Giai Ý nấu cho anh ít cháo thịt bằm, cô sợ dạ dày anh sẽ khó chịu khi uống thuốc mà chưa có gì trong bụng. Trong lúc anh ngủ cô đã dọn dẹp lại nhà cửa, đang loay hoay tưới mấy chậu hoa ngoài ban công, cô nhíu mày khi thấy số ít tàn thuốc lá vứt ở góc tường. Vương Dịch Thành hút thuốc sao?
Bên trong phòng Vương Dịch Thành từ từ mở mắt, vị đắng ở cổ họng khiến anh khó chịu. Ho khan vài tiếng, Vương Dịch Thành cố gắng ngồi dậy với tay lấy ly nước trên bàn ngay đầu giường uống một ngụm. Lâm Giai Ý từ ngoài đi vào trên tay còn bưng bát cháo nóng hổi, thấy anh đã thức cô hỏi:
- Bệnh sao không nói với em?
Vương Dịch Thành như không tin vào mắt mình, anh chứ nhìn cô đến ngây ngốc. Lâm Giai Ý nhìn anh khẽ cười:
- Mặt em dính gì sao,sao anh lại nhìn em như thế?
Vương Dịch Thành:
- Em…em về lúc nào……
Lâm Giai Ý ngồi xuống cạnh anh:
- Em vừa về thôi, tại sao sốt cao như thế lại không gọi cho em hay Thiệu Quân biết. Nếu hôm nay em không về thì anh sẽ như thế nào. Anh tưởng anh…………
Lời nói cô bị đứt quãng vì Vương Dịch Thành bất ngờ ôm lấy cô:
- Anh nhớ em quá!!!
Lâm Giai Ý im lặng, Vương Dịch Thành ôm chặt lấy cô vùi mặt vào tóc cô tham lam hít lấy mùi hương mà anh nhung nhớ nhiều ngày nay. Vương Dịch Thành khẽ nói:
- Anh cứ tưởng em sẽ không quay về đây nữa….
Lâm Giai Ý hỏi anh:
- Nếu em không quay lại nữa thì sao? Nếu em không quay lại thì anh cũng sẽ không đi tìm em đúng không?
Vương Dịch Thành buông cô ra, nhìn cô:
- Nếu em không quay lại, anh sẽ đi tìm em để bắt em ở cạnh anh, giam giữ em không cho em rời xa anh nữa bước. Lâm Giai Ý em là của anh, mãi mãi về sau cũng sẽ là của anh.
Lâm Giai Ý nhìn anh:
- Dẻo miệng, mau ăn cháo khi còn nóng đi. Em nấu cho anh lúc anh ngủ đó.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.