Chương 1: Hôn Ước
Huỳnh Emm
13/01/2024
Buổi sáng đầu thu tại một căn chung cư nhỏ nằm trên phố Y, Giai Ý từ
trong phòng ngủ bước ra, trên người đơn giản là áo sơ mi rộng, quần âu
xám nhạt cùng đôi giày bata trắng. Dù ăn mặt đơn giản nhưng vẫn toát lên vẻ đẹp thuần khiết.
Thấy Giai Ý, Châu Hoa nói:
- Giai Ý à, hôm nay thím không chuẩn bị đồ ăn sáng, cháu chịu khó ra ngoài ăn nhé .
Châu Hoa là vợ của Lâm Mặc, là chú ruột của cô. Sau khi bố mẹ cô bị tai nạn xe mà qua đời, cô được Lâm Mặc mang về nuôi dạy . Châu Hoa không thích cô, thím ấy hay nói những lời nặng nề với cô, còn hay cãi nhau với chú. Nhiều lần chứng kiến cảnh chú thím cãi nhau , Giai Ý có ý định sẽ dọn ra ngoài nhưng em họ cô là Lâm Đình Duật luôn ra sức can ngăn. Nhiều lần bảo cô cứ mặc kệ bố mẹ mình. Giai Ý nhiều lần tủi thân nhưng ở nhờ nhà người ta, có được giấc ngủ ngon đã là may mắn rồi.
Đình Duật nói với mẹ:
- Chẳng phải trên bàn có đồ ăn sáng đấy sao, sao mẹ lại bảo chị ấy ra ngoài ăn???
Châu Hoa:
- Đây là phần ăn của nhà mình, con lo ăn nhanh đi còn đi học.
Đình Duật khó chịu :
- Mẹ ích kỷ vừa thôi, chị ấy không phải người nhà mình sao?
Châu Hoa lớn tiếng:
- Thế thì sao, lương bố mày làm được ba cọc ba đồng, làm sao mà nuôi nổi 4 miệng ăn, nó đi làm được thì tự lo cho bản thân được, một mình mày là mẹ đủ mệt rồi.
Đình Duật:
- Thế những lúc chị ấy đưa tiền lương đi làm của chị ấy cho mẹ sao mẹ không nhắc, chị ấy cũng phải đi làm mà, đâu phải ăn không ngồi rồi mà mẹ lại khó chịu…
Châu Hoa quát lớn:
- Mày Im Ngay!!!!
Lâm Mặc nghe dưới bếp to tiếng thì bước vào hỏi:
- Làm gì mới sáng đã làm ầm lên vậy, có chuyện gì?
Lâm Giai Ý lắc đầu vội lên tiếng:
- Không có gì đâu ạ, chú thím và Đình Duật ăn sáng đi ạ, cháu trễ giờ làm rồi, cháu xin phép đi trước ạ…
Lâm Mặc gật đầu:
- Làm thì làm, nhớ ăn uống vào,… à phải rồi Giai Ý, chiều nay cháu sắp xếp về sớm nhé, chiều nay nhà ta có khách….
- Vâng ạ, chiều nay cháu sẽ về sớm…
Bước ra khỏi cửa, Lâm Giai Ý hít một hơi thật sâu, chuyện Châu Hoa khó chịu với cô đã không còn xa lạ gì. Nhưng biết làm sao, cuộc đời của cô vốn dĩ đã thăng trầm rồi, buộc chịu thôi.
Trưa hôm đó, tại căn biệt thự của Vương Gia, Vương Văn Khiêm đang ngồi ở phòng khách, trên tay nâng tách trà từ tốn nhấp một ngụm . Ông ấy trước đây là người đứng đầu tập đoàn Vương Gia, một tập đoàn có tiếng trong ngoài nước. Sau này một phần vì tuổi đã cao, một phần cũng vì muốn đứa cháu nội duy nhất của ông rèn luyện và phát huy tố chất của mình nên ông đã nhượng quyền lại cho Vương Dịch Thành. Đứa cháu có tính tình lạnh lùng ít nói, bên ngoài có thể ngông cuồng với tất cả mọi người nhưng đối với ông, nó là một đứa cháu mà ông đặt hết niềm tin vào.
Vương Văn Khiêm hỏi quản gia đang đứng gần đó:
- Chú Lý, chú có báo với Dịch Thành chuyện tối nay chưa??
Chú Lý :
- Tôi đã báo với thiếu gia rồi thưa lão gia, thiếu gia nói rằng sẽ có mặt đúng giờ ạ…
Tầm 7 giờ tối ngày hôm đó, cả nhà Lâm Mặc đi đến một nhà hàng lớn mang đậm chất Tây Âu. Vừa bước vào Giai Ý không khỏi suýt xoa, đây là lần đầu tiên cô được đi đến một nhà hàng lộng lẫy thế này. Được phụ vụ đưa đến một phòng ăn riêng khá yên tĩnh, bên trong Vương Văn Khiêm đã chờ sẳn. Vừa vào đã thấy Văn Khiêm, Lâm Mặc vội vàng lên tiếng:
- Vương Lão gia thật ngại quá, đã để ông chờ lâu …
Văn Khiêm cười nhẹ:
- Không sao, ta cũng vừa tới, nào mau ngồi xuống đi, đừng khách sáo…
Sau khi yên vị vào chỗ ngồi, Văn Khiêm nói:
- Hôm nay hai nhà ta hẹn nhau ở đây, chắc anh Lâm cũng biết chúng ta nói về chuyện gì rồi đúng không???
Lâm Mặc cười gật đầu, sau đó cất lời với Giai Ý:
- Giai Ý, đây là Vương lão gia, người từng giúp đỡ gia đình ta lúc nhà ta gặp khó khăn, còn đây ( hướng về phía Vương Dịch Thành) là thiếu gia Vương Dịch Thành, là cháu nội của Vương lão gia.
Lâm Giai Ý gật đầu lễ phép chào hỏi hai người mà chú vừa giới thiệu, Vương Văn Khiêm nhìn Lâm Giai Ý, hỏi:
- Cô gái này , có phải là Tiểu Ý không ?
Giai Ý ngạc nhiên:
- Vâng, cháu là Lâm Giai Ý, ông biết cháu ạ?
Văn Khiêm cười to:
- Gia thế nhà cô thế nào ta nắm trong lòng bàn tay thì cô là ai làm sao ta không biết…
Lâm Mặc:
- Hôm nay hai nhà ta gặp nhau ở đây, chính là muốn bàn bạc chuyện hôn ước của Giai Ý và Vương thiếu gia.
Giai Ý trợn tròn mắt, Vương Dịch Thành từ đầu đến giờ im lặng, nghe Lâm Mặc nói, anh hướng mắt về ông mình. Lâm Giai Ý có chút hoảng hốt:
- HÔNNN ƯỚC???
Châu Hoa ngồi gần đó tỏ vẻ khó chịu với Giai Ý:
- Cháu làm gì mà ngạc nhiên vậy chứ ???
Giai Ý hỏi Lâm Mặc:
- Hôn ước là thế nào ha chú, cháu chưa từng nghe qua chú nói đến vấn đề này???
Lâm Mặc :
- Lúc gia đình ta làm ăn thua lỗ, chính Vương Gia đã giúp chúng ta thoát khỏi giai đoạn đó, lúc đó chú và Vương lão gia đã thống nhất hôn sự này, sau khi cháu tròn 25 tuổi sẽ được gả cho Vương thiếu gia, xem như đáp lại ân tình của năm đó…
Vương Dịch Thành nãy giờ im lặng, bây giờ cũng lên tiếng:
- Chuyện hôn nhân đại sự là chuyện lớn, mọi người không nên quyết định qua loa như thế này, hơn nữa ta và Lâm tiểu thư đây cũng chưa từng gặp mặt, chuyện hôn ước cũng chưa từng nghe qua. Chúng ta nên cân nhắc trước khi quyết định….
Vương Văn Khiêm cười lớn:
- Đúng là cháu nội của ta, cháu yên tâm, Giai Ý là một người rất tốt, xứng đáng với cái danh Vương thiếu phu nhân nhà họ Vương. Người ông chọn chắc chắn sẽ là một người cháu muốn.
Giai Ý với đôi mắt ận nước:
- Nhưng mà cháu vẫn chưa muốn kết hôn, cháu thật sự không có tình cảm với Vương thiếu gia thì làm sao có thể chung sống được, hôn ước này có thể hủy bỏ được không ạ!!!!
Châu Hoa:
- Cháu điên à, hôn ước là chuyện người lớn quyết định sắp xếp, nói hủy được saooo….
Giai Ý:
- Nhưng mà….
Vương Văn Khiêm ngắt lời:
- Thôi được rồi, chuyện này ta cho Giai Ý thời gian quyết định, hai ngày nữa phải có câu trả lời. Còn bây giờ mọi người nên dùng bữa đi, đừng để bầu không khí làm bữa tối mất ngon.
Bữa tối diễn ra , Giai Ý hoàn toàn không thể tin được cô lại có hôn ước trớ trêu này, ông trời đúng là thích trêu đùa cô mà……
Vương Dịch Thành im lặng quan sát nét mặt của Lâm Giai Ý, cô gái này có gì đặc biệt mà ông nội lại muốn anh kết hôn với cô ta……
Thấy Giai Ý, Châu Hoa nói:
- Giai Ý à, hôm nay thím không chuẩn bị đồ ăn sáng, cháu chịu khó ra ngoài ăn nhé .
Châu Hoa là vợ của Lâm Mặc, là chú ruột của cô. Sau khi bố mẹ cô bị tai nạn xe mà qua đời, cô được Lâm Mặc mang về nuôi dạy . Châu Hoa không thích cô, thím ấy hay nói những lời nặng nề với cô, còn hay cãi nhau với chú. Nhiều lần chứng kiến cảnh chú thím cãi nhau , Giai Ý có ý định sẽ dọn ra ngoài nhưng em họ cô là Lâm Đình Duật luôn ra sức can ngăn. Nhiều lần bảo cô cứ mặc kệ bố mẹ mình. Giai Ý nhiều lần tủi thân nhưng ở nhờ nhà người ta, có được giấc ngủ ngon đã là may mắn rồi.
Đình Duật nói với mẹ:
- Chẳng phải trên bàn có đồ ăn sáng đấy sao, sao mẹ lại bảo chị ấy ra ngoài ăn???
Châu Hoa:
- Đây là phần ăn của nhà mình, con lo ăn nhanh đi còn đi học.
Đình Duật khó chịu :
- Mẹ ích kỷ vừa thôi, chị ấy không phải người nhà mình sao?
Châu Hoa lớn tiếng:
- Thế thì sao, lương bố mày làm được ba cọc ba đồng, làm sao mà nuôi nổi 4 miệng ăn, nó đi làm được thì tự lo cho bản thân được, một mình mày là mẹ đủ mệt rồi.
Đình Duật:
- Thế những lúc chị ấy đưa tiền lương đi làm của chị ấy cho mẹ sao mẹ không nhắc, chị ấy cũng phải đi làm mà, đâu phải ăn không ngồi rồi mà mẹ lại khó chịu…
Châu Hoa quát lớn:
- Mày Im Ngay!!!!
Lâm Mặc nghe dưới bếp to tiếng thì bước vào hỏi:
- Làm gì mới sáng đã làm ầm lên vậy, có chuyện gì?
Lâm Giai Ý lắc đầu vội lên tiếng:
- Không có gì đâu ạ, chú thím và Đình Duật ăn sáng đi ạ, cháu trễ giờ làm rồi, cháu xin phép đi trước ạ…
Lâm Mặc gật đầu:
- Làm thì làm, nhớ ăn uống vào,… à phải rồi Giai Ý, chiều nay cháu sắp xếp về sớm nhé, chiều nay nhà ta có khách….
- Vâng ạ, chiều nay cháu sẽ về sớm…
Bước ra khỏi cửa, Lâm Giai Ý hít một hơi thật sâu, chuyện Châu Hoa khó chịu với cô đã không còn xa lạ gì. Nhưng biết làm sao, cuộc đời của cô vốn dĩ đã thăng trầm rồi, buộc chịu thôi.
Trưa hôm đó, tại căn biệt thự của Vương Gia, Vương Văn Khiêm đang ngồi ở phòng khách, trên tay nâng tách trà từ tốn nhấp một ngụm . Ông ấy trước đây là người đứng đầu tập đoàn Vương Gia, một tập đoàn có tiếng trong ngoài nước. Sau này một phần vì tuổi đã cao, một phần cũng vì muốn đứa cháu nội duy nhất của ông rèn luyện và phát huy tố chất của mình nên ông đã nhượng quyền lại cho Vương Dịch Thành. Đứa cháu có tính tình lạnh lùng ít nói, bên ngoài có thể ngông cuồng với tất cả mọi người nhưng đối với ông, nó là một đứa cháu mà ông đặt hết niềm tin vào.
Vương Văn Khiêm hỏi quản gia đang đứng gần đó:
- Chú Lý, chú có báo với Dịch Thành chuyện tối nay chưa??
Chú Lý :
- Tôi đã báo với thiếu gia rồi thưa lão gia, thiếu gia nói rằng sẽ có mặt đúng giờ ạ…
Tầm 7 giờ tối ngày hôm đó, cả nhà Lâm Mặc đi đến một nhà hàng lớn mang đậm chất Tây Âu. Vừa bước vào Giai Ý không khỏi suýt xoa, đây là lần đầu tiên cô được đi đến một nhà hàng lộng lẫy thế này. Được phụ vụ đưa đến một phòng ăn riêng khá yên tĩnh, bên trong Vương Văn Khiêm đã chờ sẳn. Vừa vào đã thấy Văn Khiêm, Lâm Mặc vội vàng lên tiếng:
- Vương Lão gia thật ngại quá, đã để ông chờ lâu …
Văn Khiêm cười nhẹ:
- Không sao, ta cũng vừa tới, nào mau ngồi xuống đi, đừng khách sáo…
Sau khi yên vị vào chỗ ngồi, Văn Khiêm nói:
- Hôm nay hai nhà ta hẹn nhau ở đây, chắc anh Lâm cũng biết chúng ta nói về chuyện gì rồi đúng không???
Lâm Mặc cười gật đầu, sau đó cất lời với Giai Ý:
- Giai Ý, đây là Vương lão gia, người từng giúp đỡ gia đình ta lúc nhà ta gặp khó khăn, còn đây ( hướng về phía Vương Dịch Thành) là thiếu gia Vương Dịch Thành, là cháu nội của Vương lão gia.
Lâm Giai Ý gật đầu lễ phép chào hỏi hai người mà chú vừa giới thiệu, Vương Văn Khiêm nhìn Lâm Giai Ý, hỏi:
- Cô gái này , có phải là Tiểu Ý không ?
Giai Ý ngạc nhiên:
- Vâng, cháu là Lâm Giai Ý, ông biết cháu ạ?
Văn Khiêm cười to:
- Gia thế nhà cô thế nào ta nắm trong lòng bàn tay thì cô là ai làm sao ta không biết…
Lâm Mặc:
- Hôm nay hai nhà ta gặp nhau ở đây, chính là muốn bàn bạc chuyện hôn ước của Giai Ý và Vương thiếu gia.
Giai Ý trợn tròn mắt, Vương Dịch Thành từ đầu đến giờ im lặng, nghe Lâm Mặc nói, anh hướng mắt về ông mình. Lâm Giai Ý có chút hoảng hốt:
- HÔNNN ƯỚC???
Châu Hoa ngồi gần đó tỏ vẻ khó chịu với Giai Ý:
- Cháu làm gì mà ngạc nhiên vậy chứ ???
Giai Ý hỏi Lâm Mặc:
- Hôn ước là thế nào ha chú, cháu chưa từng nghe qua chú nói đến vấn đề này???
Lâm Mặc :
- Lúc gia đình ta làm ăn thua lỗ, chính Vương Gia đã giúp chúng ta thoát khỏi giai đoạn đó, lúc đó chú và Vương lão gia đã thống nhất hôn sự này, sau khi cháu tròn 25 tuổi sẽ được gả cho Vương thiếu gia, xem như đáp lại ân tình của năm đó…
Vương Dịch Thành nãy giờ im lặng, bây giờ cũng lên tiếng:
- Chuyện hôn nhân đại sự là chuyện lớn, mọi người không nên quyết định qua loa như thế này, hơn nữa ta và Lâm tiểu thư đây cũng chưa từng gặp mặt, chuyện hôn ước cũng chưa từng nghe qua. Chúng ta nên cân nhắc trước khi quyết định….
Vương Văn Khiêm cười lớn:
- Đúng là cháu nội của ta, cháu yên tâm, Giai Ý là một người rất tốt, xứng đáng với cái danh Vương thiếu phu nhân nhà họ Vương. Người ông chọn chắc chắn sẽ là một người cháu muốn.
Giai Ý với đôi mắt ận nước:
- Nhưng mà cháu vẫn chưa muốn kết hôn, cháu thật sự không có tình cảm với Vương thiếu gia thì làm sao có thể chung sống được, hôn ước này có thể hủy bỏ được không ạ!!!!
Châu Hoa:
- Cháu điên à, hôn ước là chuyện người lớn quyết định sắp xếp, nói hủy được saooo….
Giai Ý:
- Nhưng mà….
Vương Văn Khiêm ngắt lời:
- Thôi được rồi, chuyện này ta cho Giai Ý thời gian quyết định, hai ngày nữa phải có câu trả lời. Còn bây giờ mọi người nên dùng bữa đi, đừng để bầu không khí làm bữa tối mất ngon.
Bữa tối diễn ra , Giai Ý hoàn toàn không thể tin được cô lại có hôn ước trớ trêu này, ông trời đúng là thích trêu đùa cô mà……
Vương Dịch Thành im lặng quan sát nét mặt của Lâm Giai Ý, cô gái này có gì đặc biệt mà ông nội lại muốn anh kết hôn với cô ta……
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.