Chương 30: Vệt Son Trên Áo
Huỳnh Emm
15/01/2024
Vương Dịch Thành như ý thức được những gì mình đang làm, đẩy mạnh Thẩm Lệ Chi ra khỏi người mình,lắc mạnh đầu loạng choạng bước ra ngoài. Thẩm Lệ Chi nhìn theo bóng lưng anh, nở nụ cười đắc ý.
Mặc dù tửu lượng khá tốt nhưng hôm nay Vương Dịch Thành uống không ít, bước ra ngoài thấy Quan Dụ còn ở đó đợi anh, anh lè nhè:
- Quan Dụ….về…hức….về thôi…….
Quan Dụ bất mãn nhìn sếp của mình bình thường giữ phong thái lịch lãm, nay không biết bị làm sao lại uống say thành ra bộ dạng này. Kè Vương Dịch Thành ra xe, Quan Dụ lái xe đưa anh về nhà.
Ở nhà, Lâm Giai Ý đang chán nản ngồi ở sofa đôi mắt nhìn tivi nhưng tâm trí ở đâu đâu. Đã 11 giờ mà Vương Dịch Thành vẫn chưa về, lòng cô có chút lo lắng. Cầm điện thoại lên định gọi cho anh thì bên ngoài có tiếng chuông cửa, vội chạy ra thì thấy Quan Dụ đang dìu Vương Dịch Thành. Nhìn thấy Vương Dịch Thành say đế mức không thể đứng vững, lâm Giai Ý hỏi Quan Dụ:
- Sao Dịch Thành lại say đến thế này?
Quan Dụ nhăn nhó:
- Hôm nay Trần thị có tiệc nên anh ấy có hơi quá chén….
Lâm Giai Ý nhíu mày:
- Bình thường dù có uống anh ấy cũng không để say đến mức này…. Phiền anh đưa anh ấy vào nhà giúp tôi…
Quan Dụ gật đầu, cô phụ đỡ một bên đưa Vương Dịch Thành lên phòng. Sau khi để tên “ ma men “ kia nằm yên vị trên giường, Lâm Giai Ý cảm ơn Quan Dụ:
- Cảm ơn anh Quan đã đưa Dịch Thành về, phiền anh quá…
Quan Dụ:
- Không sao, dù sao Vương tổng cũng là cấp trên của tôi mà …… Cô chăm sóc cho Vương tổng đi nhé, tôi phải về rồi.…
Lâm Giai Ý gật đầu chờ Quan Dụ đi khỏi cô mới xoay người nhìn còn người đang ngủ trên giường. Khẽ lắc đầu bước tới tháo giày giúp anh, cố gắng lật người anh lại để cởi chiếc áo vest. Tay chợt khựng lại, ánh mắt cô nhìn đăm đăm nơi cổ áo sơ mi trắng bên trong. Vết son đỏ chói dính nơi cổ áo, Lâm Giai Ý cảm nhận nơi khoé mắt cay cay, tầm nhìn bị mờ đi vì màn nước mắt. Lâm Giai Ý ngồi bất động, tim cô như bị ai đó bóp chặt giọt nước mắt nóng hổi cuối cùng cũng không kìm được mà rơi xuống. Sáng nay vừa gây nhau một trận sau đó anh không thèm ngó ngàng gì đến cô, ca ngày không có cả một cuộc điện thoại hay một tin nhắn nào. Bữa cơm tối cô nấu chờ anh về nhưng anh nào có biết, chờ anh cả buổi cuối cùng anh lại mang bộ dạng này về trên áo còn có vết son. Rốt cuộc hôm nay Vương Dịch Thành đã gặp ai và đã xảy ra chuyện gì? Những lời anh từng nói với cô, anh bảo anh yêu cô nhưng anh chưa từng đặt lòng tin ở cô.
Sáng hôm sau Vương Dịch Thành lờ đờ mở mắt, anh ngồi dậy dùng tay đấm đấm vào trán. Hôm qua say quá nên không tránh khỏi được cơn đau đầu khó chịu, đảo mắt nhìn quanh căn phòng không thấy Lâm Giai Ý đâu. Bước xuống giường lê thân hình đang nồng nặc mùi rượu vào nhà vệ sinh từ tốn rửa mặt. Với lấy chiếc khăn lau mặt sau đó nhìn vào gương, nét lịch lãm ngày thường nay thay vào bộ dạng xộc xệch. Vương Dịch Thành thở hắc ra, đưa tay lên tháo cúc áo thì nhìn thấy vết son đỏ trên cổ áo. Anh nhíu mày trong lòng dâng lên cảm giác bất an, nhớ lại chuyện tối qua ở nhà hàng anh gặp Thẩm Lệ Chi sau đó thì…cô ta chủ động hôn anh. Vương Dịch Thành vội chạy ra ngoài sang phòng kế bên tìm Lâm Giai Ý, cô ngồi thẩn thờ trên giường đôi mắt nhìn vô định ra cửa sổ. Vương Dịch Thành bước đến, anh khẽ nói:
- Giai Ý à! Anh xin lỗi……
Lâm Giai Ý không trả lời anh, Vương Dịch Thành nhìn đôi mắt sưng húp mà đau lòng. Anh bước tới kéo cô vào lòng, Lâm Giai Ý đây anh ra:
- Buông ra!!!
Vương Dịch Thành vẫn gắt gao ôm lấy cô:
- Anh xin lỗi!!!
Lâm Giai Ý vừa khóc vừa đấm mạnh vào lưng anh:
- Buông ra Vương Dịch Thành anh buông tôi ra …
Vương Dịch Thành đau lòng:
- Anh không buông, em cứ đánh anh đi, đánh đến khi nào em hết giận anh thì thôi….
Lâm Giai Ý khóc nghẹn, cô dừng lại không đánh nữa. Vương Dịch Thành nói tiếp:
- Anh biết bây giờ tâm trạng em đang không tốt, anh xin lỗi….
Lâm Giai Ý nhìn anh:
- Cả ngày hôm qua anh không gọi cho em, không muốn nói chuyện với em thậm chí về nhà anh còn không thèm nhìn em một cái. Ca buổi tối em đợi anh về dùng cơn, kết quả thì sao……anh mang bộ dạng say đến không biết gì về nhà, trên người còn có mùi nước hoa của phụ nữ.Anh có nghĩ đến cảm giác của em không?
Vương Dịch Thành:
- Là anh say, anh không tốt nhưng hôm qua anh say quá nên ……
Lâm Giai Ý cắt lời:
- Đừng nói nữa, em không muốn nghe bất cứ thứ gì ngay lúc này cả. Anh ra ngoài đi, em muốn một mình.
Mặc dù tửu lượng khá tốt nhưng hôm nay Vương Dịch Thành uống không ít, bước ra ngoài thấy Quan Dụ còn ở đó đợi anh, anh lè nhè:
- Quan Dụ….về…hức….về thôi…….
Quan Dụ bất mãn nhìn sếp của mình bình thường giữ phong thái lịch lãm, nay không biết bị làm sao lại uống say thành ra bộ dạng này. Kè Vương Dịch Thành ra xe, Quan Dụ lái xe đưa anh về nhà.
Ở nhà, Lâm Giai Ý đang chán nản ngồi ở sofa đôi mắt nhìn tivi nhưng tâm trí ở đâu đâu. Đã 11 giờ mà Vương Dịch Thành vẫn chưa về, lòng cô có chút lo lắng. Cầm điện thoại lên định gọi cho anh thì bên ngoài có tiếng chuông cửa, vội chạy ra thì thấy Quan Dụ đang dìu Vương Dịch Thành. Nhìn thấy Vương Dịch Thành say đế mức không thể đứng vững, lâm Giai Ý hỏi Quan Dụ:
- Sao Dịch Thành lại say đến thế này?
Quan Dụ nhăn nhó:
- Hôm nay Trần thị có tiệc nên anh ấy có hơi quá chén….
Lâm Giai Ý nhíu mày:
- Bình thường dù có uống anh ấy cũng không để say đến mức này…. Phiền anh đưa anh ấy vào nhà giúp tôi…
Quan Dụ gật đầu, cô phụ đỡ một bên đưa Vương Dịch Thành lên phòng. Sau khi để tên “ ma men “ kia nằm yên vị trên giường, Lâm Giai Ý cảm ơn Quan Dụ:
- Cảm ơn anh Quan đã đưa Dịch Thành về, phiền anh quá…
Quan Dụ:
- Không sao, dù sao Vương tổng cũng là cấp trên của tôi mà …… Cô chăm sóc cho Vương tổng đi nhé, tôi phải về rồi.…
Lâm Giai Ý gật đầu chờ Quan Dụ đi khỏi cô mới xoay người nhìn còn người đang ngủ trên giường. Khẽ lắc đầu bước tới tháo giày giúp anh, cố gắng lật người anh lại để cởi chiếc áo vest. Tay chợt khựng lại, ánh mắt cô nhìn đăm đăm nơi cổ áo sơ mi trắng bên trong. Vết son đỏ chói dính nơi cổ áo, Lâm Giai Ý cảm nhận nơi khoé mắt cay cay, tầm nhìn bị mờ đi vì màn nước mắt. Lâm Giai Ý ngồi bất động, tim cô như bị ai đó bóp chặt giọt nước mắt nóng hổi cuối cùng cũng không kìm được mà rơi xuống. Sáng nay vừa gây nhau một trận sau đó anh không thèm ngó ngàng gì đến cô, ca ngày không có cả một cuộc điện thoại hay một tin nhắn nào. Bữa cơm tối cô nấu chờ anh về nhưng anh nào có biết, chờ anh cả buổi cuối cùng anh lại mang bộ dạng này về trên áo còn có vết son. Rốt cuộc hôm nay Vương Dịch Thành đã gặp ai và đã xảy ra chuyện gì? Những lời anh từng nói với cô, anh bảo anh yêu cô nhưng anh chưa từng đặt lòng tin ở cô.
Sáng hôm sau Vương Dịch Thành lờ đờ mở mắt, anh ngồi dậy dùng tay đấm đấm vào trán. Hôm qua say quá nên không tránh khỏi được cơn đau đầu khó chịu, đảo mắt nhìn quanh căn phòng không thấy Lâm Giai Ý đâu. Bước xuống giường lê thân hình đang nồng nặc mùi rượu vào nhà vệ sinh từ tốn rửa mặt. Với lấy chiếc khăn lau mặt sau đó nhìn vào gương, nét lịch lãm ngày thường nay thay vào bộ dạng xộc xệch. Vương Dịch Thành thở hắc ra, đưa tay lên tháo cúc áo thì nhìn thấy vết son đỏ trên cổ áo. Anh nhíu mày trong lòng dâng lên cảm giác bất an, nhớ lại chuyện tối qua ở nhà hàng anh gặp Thẩm Lệ Chi sau đó thì…cô ta chủ động hôn anh. Vương Dịch Thành vội chạy ra ngoài sang phòng kế bên tìm Lâm Giai Ý, cô ngồi thẩn thờ trên giường đôi mắt nhìn vô định ra cửa sổ. Vương Dịch Thành bước đến, anh khẽ nói:
- Giai Ý à! Anh xin lỗi……
Lâm Giai Ý không trả lời anh, Vương Dịch Thành nhìn đôi mắt sưng húp mà đau lòng. Anh bước tới kéo cô vào lòng, Lâm Giai Ý đây anh ra:
- Buông ra!!!
Vương Dịch Thành vẫn gắt gao ôm lấy cô:
- Anh xin lỗi!!!
Lâm Giai Ý vừa khóc vừa đấm mạnh vào lưng anh:
- Buông ra Vương Dịch Thành anh buông tôi ra …
Vương Dịch Thành đau lòng:
- Anh không buông, em cứ đánh anh đi, đánh đến khi nào em hết giận anh thì thôi….
Lâm Giai Ý khóc nghẹn, cô dừng lại không đánh nữa. Vương Dịch Thành nói tiếp:
- Anh biết bây giờ tâm trạng em đang không tốt, anh xin lỗi….
Lâm Giai Ý nhìn anh:
- Cả ngày hôm qua anh không gọi cho em, không muốn nói chuyện với em thậm chí về nhà anh còn không thèm nhìn em một cái. Ca buổi tối em đợi anh về dùng cơn, kết quả thì sao……anh mang bộ dạng say đến không biết gì về nhà, trên người còn có mùi nước hoa của phụ nữ.Anh có nghĩ đến cảm giác của em không?
Vương Dịch Thành:
- Là anh say, anh không tốt nhưng hôm qua anh say quá nên ……
Lâm Giai Ý cắt lời:
- Đừng nói nữa, em không muốn nghe bất cứ thứ gì ngay lúc này cả. Anh ra ngoài đi, em muốn một mình.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.