Chương 35: Đơn phương
An Dương
12/09/2023
-----------------------------------------------------Tiễn Gia Minh về, Tư Nhiên vừa vào nhà thì mẹ cậu đã gọi lại.
"Nhiên Nhiên, con lại đây mẹ có chuyện muốn nói với con!"
Tư Nhiên nghi hoặc bước vào phòng khách, hoang mang hỏi mẹ: "Mẹ gọi con có chuyện gì vậy ạ?"
Mẹ Tư Nhiên gương mặt nghiêm túc bảo: "Con ngồi xuống đây đi."
Thấy mẹ nghiêm túc, Tư Nhiên bỗng cảm thấy căng thẳng. Cậu ngồi xuống, im lặng chờ đợi.
Mẹ Tư Nhiên ngồi đối diện cậu, suy nghĩ gì đó rồi lên tiếng: "Gia Minh có ý gì với con không?"
Nghe câu hỏi từ mẹ, Tư Nhiên suy nghĩ một lát, trả lời: "Nói thật thì, con cũng không rõ nữa."
Mẹ Tư Nhiên nghe vậy thì thở dài hỏi tiếp: "Vậy nghĩa là con đang đơn phương?"
Tư Nhiên gật đầu thay cho lời khẳng định. Ngã lưng về phía sau, mẹ Tư Nhiên đôi mắt sắc lẹm, cuối cùng cũng nói ra suy nghĩ của mình.
"Mẹ nghĩ nếu con muốn thành đôi với Gia Minh sẽ hơi khó khăn đó! Lúc nãy trên bàn ăn, nhìn cử chỉ của Gia Minh, mẹ có thể chắc chắn thằng bé sinh ra trong một gia đình có gia giáo. Gia giáo ở đây là hành động ăn uống không phát ra tiếng động. Con cũng biết mà, ở một số quốc gia, lúc ăn phát ra tiếng động là biểu thị cho việc đồ ăn ngon. Tuy nước ta không quá rõ ràng trong cách ăn uống vì tuỳ thuộc theo mỗi gia đình. Như gia đình chúng ta, ăn uống vô cùng thoải mái. Nhưng cũng có một số gia đình có truyền thống hay đề cao nề nếp sẽ dạy con họ ăn không phát ra tiếng động. Tuy là ít nhưng không phải không có. Và mẹ nghĩ Gia Minh nằm trong trường hợp đó."
Nghe lời mẹ nói, Tư Nhiên nghĩ lại cũng thấy đồng tình.
-Mẹ nói cũng không sai. A Minh học giỏi như vậy, chắc chắn phải nhờ tác động của gia đình…
Nở một nụ cười, mẹ Tư Nhiên dịu dàng nói: "Nếu con thật sự thích thằng bé thì có thể nói ra tình cảm của mình hay ít nhất là thể hiện nó ra. Mẹ nói với con lời này không phải để con từ bỏ mà là muốn khuyên con chuẩn bị sẵn tinh thần có thể bị từ chối!"
Cúi đầu nhìn bàn tay mình, điều mẹ nói cậu đều đã nghĩ qua. Đều đã tính toán rất nhiều cách giải quyết. Dù là thế nhưng đứng trước nguy cơ bị từ chối Tư Nhiên vẫn lựa chọn cách trốn tránh.
-Yêu đương đồng giới đối với mọi người sẽ có người chấp nhận, có người không. Ai mắng chửi hay nói này nói nọ, mình đều có thể chịu đựng. Chỉ riêng Gia Minh, nếu phải nghe những lời cay độc từ cậu ấy mình thật sự sẽ không chịu nỗi đâu…
Thấy con trai trầm tư, nét mặt nặng nề, mẹ Tư Nhiên đứng dậy, tiến tới xoa đầu cậu, an ủi: "Con đừng nghĩ quá. Theo mẹ Gia Minh là một người rất tốt. Hơn nữa, không làm thử sao biết không thành công?"
Tư Nhiên ngẩng đầu nhìn mẹ, nhỏ giọng đáp: "Vâng, con hiểu rồi ạ."
Dưới sự ôn luyện và chỉ dạy của học bá Gia Minh, cuối cùng ngày để kiểm tra thành quả học tập cũng đã đến. Đêm trước buổi kiểm tra, Tư Nhiên đã cấp tốc ôn lại toàn bộ kiến thức làm hơn chục bài tập để củng cố.
Sau hai tiếng học cùng Gia Minh, Tư Nhiên đóng sách lại vươn vai một cái, hoàn toàn được giải thoát. Nằm dài ra bàn, Tư Nhiên cũng phải cảm thán trước sự nỗ lực của mình.
"Tưởng sẽ không học xong, không ngờ tớ lại học xong được hết tất cả!..."
Gia Minh ngồi đối diện vừa dọn tập vừa khen: "Phải, cậu đã học rất tốt, rất đáng khen."
Tư Nhiên được Gia Minh khen thì vui vẻ cười. Cổ họng khát khô nhưng vì chẳng còn sức nữa nên Tư Nhiên đành lên tiếng nhờ Gia Minh: "A Minh ơi, cậu rót giùm tớ một ly nước được không? Chân tớ tê hết cả rồi!"
Gia Minh đứng dậy hỏi: "Nước ở đâu?"
Tư Nhiên nhìn ra ngoài cửa trả lời: "Nằm trong bếp trên bàn ăn á."
Gia Minh gật đầu nhanh chóng đi lấy. Một mình trong phòng, cơn buồn ngủ từ đâu kéo tới khiến đầu óc Tư Nhiên mơ màng. Mí mắt nặng trĩu thôi thúc Tư Nhiên nhắm mắt lại.
Khi Gia Minh quay trở lại thì Tư Nhiên đã ngủ mất. Gia Minh định kêu Tư Nhiên dậy nhưng thấy cậu ngủ ngon quá nên thôi. Nhớ ra Tư Nhiên nói bị tê chân nên Gia Minh nhẹ nhàng di chuyển bàn đi. Đặt đầu Tư Nhiên lên cái gối rồi để cậu nằm xuống đất.
Sợ Tư Nhiên bị lạnh, Gia Minh nhanh tay lấy cái mềm trên giường đắp cho Tư Nhiên. Làm xong mọi việc, Gia Minh lại không biết nên làm gì tiếp theo.
Bất giác Gia Minh đã ngồi xuống nhìn Tư Nhiên đang nằm ngủ. Nhìn cậu bạn đang thoải mái thở đều đều, Gia Minh lại như bị mất hồn mà cứ nhìn mãi không thôi.
Càng nhìn lâu, Gia Minh càng cảm thấy Tư Nhiên rất đẹp.
-Sống mũi cao, ngũ quan hài hoà...Dù là rất đẹp nhưng cậu ấy đẹp hơn khi đang cười...
Tự nhiên, Gia Minh lại có cảm giác Tư Nhiên có chút đáng yêu lạ thường.
-Giống mèo con thật.
Nhận ra bản thân đang suy nghĩ kì lạ, Gia Minh liền đưa tay vỗ vào mặt bản thân trấn tĩnh lại.
Không để Gia Minh bình tĩnh lại, đột nhiên, Tư Nhiên trở người. Thấy Tư Nhiên sắp ngã đầu khỏi gối, Gia Minh lập tức đưa tay đỡ lấy đầu Tư Nhiên.
Thở phào một hơi, Gia Minh định để đầu Tư Nhiên vào gối thì bất ngờ, Tư Nhiên đưa tay nhắm lấy tay Gia Minh, gối đầu lên. Gia Minh sững sờ, cảm nhận được sự ấm áp từ má Tư Nhiên làm mặt Gia Minh đỏ lên vì ngại ngùng.
Cậu muốn rút tay ra nhưng lại sợ làm mạnh Tư Nhiên sẽ tỉnh giấc. Kìm nén sự ngại ngùng trong lòng, Gia Minh dùng tay còn lại đỡ lấy đầu Tư Nhiên nằm lên gối. Đặt đầu Tư Nhiên vào vị trí xong thì bắt đầu gỡ tay Tư Nhiên ra.
Loay hoay một lúc, cuối cùng Gia Minh cũng thành công rụt được tay lại. Đưa tay che gương mặt đã đỏ ửng của mình, Gia Minh bất lực nghĩ bụng.
-Đúng là nguy hiểm quá mà...
Nhanh chóng đứng dậy, Gia Minh lấy cặp rồi vội vàng về nhà.
"Nhiên Nhiên, con lại đây mẹ có chuyện muốn nói với con!"
Tư Nhiên nghi hoặc bước vào phòng khách, hoang mang hỏi mẹ: "Mẹ gọi con có chuyện gì vậy ạ?"
Mẹ Tư Nhiên gương mặt nghiêm túc bảo: "Con ngồi xuống đây đi."
Thấy mẹ nghiêm túc, Tư Nhiên bỗng cảm thấy căng thẳng. Cậu ngồi xuống, im lặng chờ đợi.
Mẹ Tư Nhiên ngồi đối diện cậu, suy nghĩ gì đó rồi lên tiếng: "Gia Minh có ý gì với con không?"
Nghe câu hỏi từ mẹ, Tư Nhiên suy nghĩ một lát, trả lời: "Nói thật thì, con cũng không rõ nữa."
Mẹ Tư Nhiên nghe vậy thì thở dài hỏi tiếp: "Vậy nghĩa là con đang đơn phương?"
Tư Nhiên gật đầu thay cho lời khẳng định. Ngã lưng về phía sau, mẹ Tư Nhiên đôi mắt sắc lẹm, cuối cùng cũng nói ra suy nghĩ của mình.
"Mẹ nghĩ nếu con muốn thành đôi với Gia Minh sẽ hơi khó khăn đó! Lúc nãy trên bàn ăn, nhìn cử chỉ của Gia Minh, mẹ có thể chắc chắn thằng bé sinh ra trong một gia đình có gia giáo. Gia giáo ở đây là hành động ăn uống không phát ra tiếng động. Con cũng biết mà, ở một số quốc gia, lúc ăn phát ra tiếng động là biểu thị cho việc đồ ăn ngon. Tuy nước ta không quá rõ ràng trong cách ăn uống vì tuỳ thuộc theo mỗi gia đình. Như gia đình chúng ta, ăn uống vô cùng thoải mái. Nhưng cũng có một số gia đình có truyền thống hay đề cao nề nếp sẽ dạy con họ ăn không phát ra tiếng động. Tuy là ít nhưng không phải không có. Và mẹ nghĩ Gia Minh nằm trong trường hợp đó."
Nghe lời mẹ nói, Tư Nhiên nghĩ lại cũng thấy đồng tình.
-Mẹ nói cũng không sai. A Minh học giỏi như vậy, chắc chắn phải nhờ tác động của gia đình…
Nở một nụ cười, mẹ Tư Nhiên dịu dàng nói: "Nếu con thật sự thích thằng bé thì có thể nói ra tình cảm của mình hay ít nhất là thể hiện nó ra. Mẹ nói với con lời này không phải để con từ bỏ mà là muốn khuyên con chuẩn bị sẵn tinh thần có thể bị từ chối!"
Cúi đầu nhìn bàn tay mình, điều mẹ nói cậu đều đã nghĩ qua. Đều đã tính toán rất nhiều cách giải quyết. Dù là thế nhưng đứng trước nguy cơ bị từ chối Tư Nhiên vẫn lựa chọn cách trốn tránh.
-Yêu đương đồng giới đối với mọi người sẽ có người chấp nhận, có người không. Ai mắng chửi hay nói này nói nọ, mình đều có thể chịu đựng. Chỉ riêng Gia Minh, nếu phải nghe những lời cay độc từ cậu ấy mình thật sự sẽ không chịu nỗi đâu…
Thấy con trai trầm tư, nét mặt nặng nề, mẹ Tư Nhiên đứng dậy, tiến tới xoa đầu cậu, an ủi: "Con đừng nghĩ quá. Theo mẹ Gia Minh là một người rất tốt. Hơn nữa, không làm thử sao biết không thành công?"
Tư Nhiên ngẩng đầu nhìn mẹ, nhỏ giọng đáp: "Vâng, con hiểu rồi ạ."
Dưới sự ôn luyện và chỉ dạy của học bá Gia Minh, cuối cùng ngày để kiểm tra thành quả học tập cũng đã đến. Đêm trước buổi kiểm tra, Tư Nhiên đã cấp tốc ôn lại toàn bộ kiến thức làm hơn chục bài tập để củng cố.
Sau hai tiếng học cùng Gia Minh, Tư Nhiên đóng sách lại vươn vai một cái, hoàn toàn được giải thoát. Nằm dài ra bàn, Tư Nhiên cũng phải cảm thán trước sự nỗ lực của mình.
"Tưởng sẽ không học xong, không ngờ tớ lại học xong được hết tất cả!..."
Gia Minh ngồi đối diện vừa dọn tập vừa khen: "Phải, cậu đã học rất tốt, rất đáng khen."
Tư Nhiên được Gia Minh khen thì vui vẻ cười. Cổ họng khát khô nhưng vì chẳng còn sức nữa nên Tư Nhiên đành lên tiếng nhờ Gia Minh: "A Minh ơi, cậu rót giùm tớ một ly nước được không? Chân tớ tê hết cả rồi!"
Gia Minh đứng dậy hỏi: "Nước ở đâu?"
Tư Nhiên nhìn ra ngoài cửa trả lời: "Nằm trong bếp trên bàn ăn á."
Gia Minh gật đầu nhanh chóng đi lấy. Một mình trong phòng, cơn buồn ngủ từ đâu kéo tới khiến đầu óc Tư Nhiên mơ màng. Mí mắt nặng trĩu thôi thúc Tư Nhiên nhắm mắt lại.
Khi Gia Minh quay trở lại thì Tư Nhiên đã ngủ mất. Gia Minh định kêu Tư Nhiên dậy nhưng thấy cậu ngủ ngon quá nên thôi. Nhớ ra Tư Nhiên nói bị tê chân nên Gia Minh nhẹ nhàng di chuyển bàn đi. Đặt đầu Tư Nhiên lên cái gối rồi để cậu nằm xuống đất.
Sợ Tư Nhiên bị lạnh, Gia Minh nhanh tay lấy cái mềm trên giường đắp cho Tư Nhiên. Làm xong mọi việc, Gia Minh lại không biết nên làm gì tiếp theo.
Bất giác Gia Minh đã ngồi xuống nhìn Tư Nhiên đang nằm ngủ. Nhìn cậu bạn đang thoải mái thở đều đều, Gia Minh lại như bị mất hồn mà cứ nhìn mãi không thôi.
Càng nhìn lâu, Gia Minh càng cảm thấy Tư Nhiên rất đẹp.
-Sống mũi cao, ngũ quan hài hoà...Dù là rất đẹp nhưng cậu ấy đẹp hơn khi đang cười...
Tự nhiên, Gia Minh lại có cảm giác Tư Nhiên có chút đáng yêu lạ thường.
-Giống mèo con thật.
Nhận ra bản thân đang suy nghĩ kì lạ, Gia Minh liền đưa tay vỗ vào mặt bản thân trấn tĩnh lại.
Không để Gia Minh bình tĩnh lại, đột nhiên, Tư Nhiên trở người. Thấy Tư Nhiên sắp ngã đầu khỏi gối, Gia Minh lập tức đưa tay đỡ lấy đầu Tư Nhiên.
Thở phào một hơi, Gia Minh định để đầu Tư Nhiên vào gối thì bất ngờ, Tư Nhiên đưa tay nhắm lấy tay Gia Minh, gối đầu lên. Gia Minh sững sờ, cảm nhận được sự ấm áp từ má Tư Nhiên làm mặt Gia Minh đỏ lên vì ngại ngùng.
Cậu muốn rút tay ra nhưng lại sợ làm mạnh Tư Nhiên sẽ tỉnh giấc. Kìm nén sự ngại ngùng trong lòng, Gia Minh dùng tay còn lại đỡ lấy đầu Tư Nhiên nằm lên gối. Đặt đầu Tư Nhiên vào vị trí xong thì bắt đầu gỡ tay Tư Nhiên ra.
Loay hoay một lúc, cuối cùng Gia Minh cũng thành công rụt được tay lại. Đưa tay che gương mặt đã đỏ ửng của mình, Gia Minh bất lực nghĩ bụng.
-Đúng là nguy hiểm quá mà...
Nhanh chóng đứng dậy, Gia Minh lấy cặp rồi vội vàng về nhà.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.