Chương 58: Hoàng hôn
An Dương
12/09/2023
Chiều hôm đó, thay vì đi thẳng về nhà Tư Nhiên như mọi khi, Gia Minh đột nhiên đề nghị: "Tư Nhiên, đi theo tớ đi."
Tư Nhiên kinh ngạc hỏi: "Đi đâu?"
Gia Minh không trả lời mà chỉ ra hiệu nhanh lên rồi đạp xe đi. Dù rất thắc mắc nhưng Tư Nhiên vẫn nhanh chóng đạp xe theo sau.
Đạp xe đến một *bờ kè Gia Minh bỗng dừng lại, leo xuống dắt bộ.
*Bờ kè: Một dạng công trình bảo vệ bờ sông, bờ biển khỏi tác động xói lở gây ra bởi dòng chảy và sóng.
Tư Nhiên thấy vậy cũng nối gót theo sau. Đi một đoạn, Gia Minh dừng lại bên cạnh một lan can, quay đầu gọi Tư Nhiên: "Tư Nhiên."
Dựng xe gần đó, Tư Nhiên lập tức chạy đến. Không thể kìm chế sự tò mò được nữa, cậu hỏi ngay: "Cậu đưa tớ đến đây làm gì..."
Không để Tư Nhiên nói dứt câu, cảnh tượng trước mắt đã khiến Tư Nhiên trầm trồ đến ngây người.
Gia Minh đứng bên cạnh, khẽ mỉm cười, dịu dàng hỏi: "Cậu thấy sao, có đẹp không?"
Hiện ra trước mắt Tư Nhiên là đường chân trời nơi có mặt trời buổi cuối ngày, đỏ rực như một quả cầu lửa. Toả ra ánh sáng rực rỡ điểm lên bầu trời những màu sắc mới, vàng pha với cam, tím rồi hồng, tạo nên một buổi trình diễn màu sắc hài hoà.
Ánh mặt trời ấy chiếu lên mọi vật xung quanh, khiến mặt nước vốn tĩnh lặng đôi khi xuất hiện vài gợn sóng như được khoác một màu áo mới, trở nên lấp lánh, lung linh đến chói mắt.
Những cơn gió từng đợt thổi qua làm cây cối, hoa lá được trồng hai bên bờ kè khẽ đung đưa. Những màu sắc vốn không thể hoà vào cùng nhau nay lại hoà hợp lại, mang đến một cảm giác bình yên rất khó tả.
Nhìn khung cảnh tuyệt đẹp trước mắt, trong ánh mắt Tư Nhiên tràn ngập ánh sáng ấm áp, cậu bất giác cảm thán.
"Khung cảnh này đẹp như một bức tranh vậy!.."
Khác với Tư Nhiên đang một lòng ngắm cảnh, trong mắt Gia Minh chỉ có Tư Nhiên. Nghe Tư Nhiên nói thế Gia Minh chỉ cười, thầm nghĩ.
-Phải, cảnh rất đẹp nhưng khung cảnh đó hoàn toàn không đẹp bằng cậu đâu Tư Nhiên.
"Sao cậu biết chỗ này thế A Minh?"
Gia Minh dựa lưng vào lan can, nhìn Tư Nhiên, trả lời: "Tớ vô tình phát hiện ra khi tớ đi dạo ấy mà."
"Vậy sao! Nhưng mà đúng là hiếm thật. Ở thành phố mà kiếm được một chỗ ngắm hoàng hôn đẹp thế này đúng là tuyệt vời ghê!"
Cảm nhận từng cơn gió mát rượi thổi qua, Tư Nhiên mỉm cười, hỏi Gia Minh: "Cậu đưa tới đến đây làm gì thế, A Minh?"
Khoảnh khắc nhìn thấy gương mặt cười rạng rỡ của Tư Nhiên, trái tim Gia Minh không tự chủ được mà đập hững một nhịp.
Gia Minh chợt nhận ra cảm giác rung động này rất quen thuộc. Đây chính là cảm giác cậu đã được cảm nhận vào một ngày đầy nắng của ba tháng trước. Dưới gốc cây nơi sân trường, Tư Nhiên, với nụ cười rạng rỡ đã cướp lấy trái tim Gia Minh.
Đối với Gia Minh, ban đầu Tư Nhiên đối với cậu là bạn nhưng vào khoảng khắc rung động kia, và hơn hết là bây giờ, Tư Nhiên chính là người cậu muốn ở bên cạnh cả cuộc đời.
Gia Minh đưa tay nắm lấy tay Tư Nhiên, bảo: "Tớ đưa cậu đến đây để cậu thư giãn."
"Vậy à, A Minh tâm lý ghê!"
Gia Minh không nói gì nhẹ nhàng đưa tay vuốt tóc Tư Nhiên. Nhìn Gia Minh ở trước mặt, Tư Nhiên cảm thấy vô cùng hạnh phúc. Tư Nhiên không nói không rằng tiến tới vòng tay ôm lấy Gia Minh, chân thành nói:
"Cảm ơn cậu, A Minh. Cảm ơn cậu vì đã xuất hiện trong cuộc đời của tớ. Cứu tớ lúc tớ tuyệt vọng nhất."
Ngẩng đầu lên nhìn Gia Minh, Tư Nhiên nhỏ giọng thủ thỉ: "Và tớ cũng yêu cậu rất nhiều!"
Gia Minh bật cười, đưa tay ôm chặt Tư Nhiên vào lòng, đáp: "Tớ cũng vậy."
-Tư Nhiên à, không chỉ tớ cứu cậu đâu. Cậu cũng đã cứu tớ đấy... Cảm ơn cậu nhé Tư Nhiên. Cảm ơn cậu đã soi sáng tớ khỏi bóng tối kia.
-----------------------------------------------------
Hơn nửa tháng sau.
Kết thúc kì thi cuối kì, học sinh trường An Nam đang tụ tập trước bảng công bố kết quả xem điểm.
Tư Nhiên và Mộng Dao cũng gia nhập vào dòng người tới xem bảng điểm. Quan sát cẩn thận toàn bộ bảng điểm, Mộng Dao không mấy bất ngờ lên tiếng: "Không cần xem tớ cũng biết bạn học Thẩm lại đứng nhất rồi."
Tư Nhiên đứng bên cạnh cười trừ đáp: "A Minh vốn là ngoại lệ mà. Để xem cậu với tớ ở đâu..."
Mộng Dao hình như thấy gì đó, ngạc nhiên kéo tay Tư Nhiên nói lớn: "Nhìn kìa, ở chỗ hạng mười một, là tên của cậu á!"
Tư Nhiên nhìn theo cũng ngạc nhiên không kém. Cậu không ngờ được bản thân lại lọt vào top 20 của trường. Mộng Dao vui vẻ chúc mừng Tư Nhiên: "Chúc mừng cậu nhé, Tư Nhiên! Đúng là có sự chỉ dạy của học bá có khác, cậu tiến bộ dữ dội luôn."
Tư Nhiên nghe vậy thì nói ngược lại: "Cậu cũng vào hạng mười ba kìa. Chắc là nhờ bạn trai chỉ bài đúng không?"
Mộng Dao bị Tư Nhiên nói trúng tim đen thì đỏ mặt, bỏ lại một câu rồi chuồn đi.
"Sao cậu nói lớn thế!"
-----------------------------------------------------
Một bên khác, cách chỗ Mộng Dao và Tư Nhiên không xa, Minh Triết và Quốc Đình đang đứng chờ. Một bạn nam từ bảng điểm chạy tới nói: "Anh Minh Triết, anh đứng hạng hai, sau Thẩm Gia Minh!"
Minh Triết biết tin bản thân vẫn đứng sau Gia Minh thì tức giận, siết chặt bàn tay. Quốc Đình thấy vậy thì an ủi: "Minh Triết, cậu đừng nản, cậu đã cố gắng hết sức rồi mà!"
Minh Triết không nói gì mà thẳng thừng quay lưng rời đi. Quốc Đình ở lại bất lực thở dài. Cậu quay sang hỏi bạn nam kia: "Tôi hạng mấy thế?"
"À, anh Quốc Đình hạng hai mươi sáu! Anh tiến bộ thật đó, hồi trước anh còn không vào nỗi danh sách, giờ vào được rồi."
Quốc Đình nhìn về phía dòng người nơi Mộng Dao đang đứng, thất vọng lên tiếng: "Vẫn chưa đủ, so với cậu ấy, tôi còn kém rất xa."
Tư Nhiên kinh ngạc hỏi: "Đi đâu?"
Gia Minh không trả lời mà chỉ ra hiệu nhanh lên rồi đạp xe đi. Dù rất thắc mắc nhưng Tư Nhiên vẫn nhanh chóng đạp xe theo sau.
Đạp xe đến một *bờ kè Gia Minh bỗng dừng lại, leo xuống dắt bộ.
*Bờ kè: Một dạng công trình bảo vệ bờ sông, bờ biển khỏi tác động xói lở gây ra bởi dòng chảy và sóng.
Tư Nhiên thấy vậy cũng nối gót theo sau. Đi một đoạn, Gia Minh dừng lại bên cạnh một lan can, quay đầu gọi Tư Nhiên: "Tư Nhiên."
Dựng xe gần đó, Tư Nhiên lập tức chạy đến. Không thể kìm chế sự tò mò được nữa, cậu hỏi ngay: "Cậu đưa tớ đến đây làm gì..."
Không để Tư Nhiên nói dứt câu, cảnh tượng trước mắt đã khiến Tư Nhiên trầm trồ đến ngây người.
Gia Minh đứng bên cạnh, khẽ mỉm cười, dịu dàng hỏi: "Cậu thấy sao, có đẹp không?"
Hiện ra trước mắt Tư Nhiên là đường chân trời nơi có mặt trời buổi cuối ngày, đỏ rực như một quả cầu lửa. Toả ra ánh sáng rực rỡ điểm lên bầu trời những màu sắc mới, vàng pha với cam, tím rồi hồng, tạo nên một buổi trình diễn màu sắc hài hoà.
Ánh mặt trời ấy chiếu lên mọi vật xung quanh, khiến mặt nước vốn tĩnh lặng đôi khi xuất hiện vài gợn sóng như được khoác một màu áo mới, trở nên lấp lánh, lung linh đến chói mắt.
Những cơn gió từng đợt thổi qua làm cây cối, hoa lá được trồng hai bên bờ kè khẽ đung đưa. Những màu sắc vốn không thể hoà vào cùng nhau nay lại hoà hợp lại, mang đến một cảm giác bình yên rất khó tả.
Nhìn khung cảnh tuyệt đẹp trước mắt, trong ánh mắt Tư Nhiên tràn ngập ánh sáng ấm áp, cậu bất giác cảm thán.
"Khung cảnh này đẹp như một bức tranh vậy!.."
Khác với Tư Nhiên đang một lòng ngắm cảnh, trong mắt Gia Minh chỉ có Tư Nhiên. Nghe Tư Nhiên nói thế Gia Minh chỉ cười, thầm nghĩ.
-Phải, cảnh rất đẹp nhưng khung cảnh đó hoàn toàn không đẹp bằng cậu đâu Tư Nhiên.
"Sao cậu biết chỗ này thế A Minh?"
Gia Minh dựa lưng vào lan can, nhìn Tư Nhiên, trả lời: "Tớ vô tình phát hiện ra khi tớ đi dạo ấy mà."
"Vậy sao! Nhưng mà đúng là hiếm thật. Ở thành phố mà kiếm được một chỗ ngắm hoàng hôn đẹp thế này đúng là tuyệt vời ghê!"
Cảm nhận từng cơn gió mát rượi thổi qua, Tư Nhiên mỉm cười, hỏi Gia Minh: "Cậu đưa tới đến đây làm gì thế, A Minh?"
Khoảnh khắc nhìn thấy gương mặt cười rạng rỡ của Tư Nhiên, trái tim Gia Minh không tự chủ được mà đập hững một nhịp.
Gia Minh chợt nhận ra cảm giác rung động này rất quen thuộc. Đây chính là cảm giác cậu đã được cảm nhận vào một ngày đầy nắng của ba tháng trước. Dưới gốc cây nơi sân trường, Tư Nhiên, với nụ cười rạng rỡ đã cướp lấy trái tim Gia Minh.
Đối với Gia Minh, ban đầu Tư Nhiên đối với cậu là bạn nhưng vào khoảng khắc rung động kia, và hơn hết là bây giờ, Tư Nhiên chính là người cậu muốn ở bên cạnh cả cuộc đời.
Gia Minh đưa tay nắm lấy tay Tư Nhiên, bảo: "Tớ đưa cậu đến đây để cậu thư giãn."
"Vậy à, A Minh tâm lý ghê!"
Gia Minh không nói gì nhẹ nhàng đưa tay vuốt tóc Tư Nhiên. Nhìn Gia Minh ở trước mặt, Tư Nhiên cảm thấy vô cùng hạnh phúc. Tư Nhiên không nói không rằng tiến tới vòng tay ôm lấy Gia Minh, chân thành nói:
"Cảm ơn cậu, A Minh. Cảm ơn cậu vì đã xuất hiện trong cuộc đời của tớ. Cứu tớ lúc tớ tuyệt vọng nhất."
Ngẩng đầu lên nhìn Gia Minh, Tư Nhiên nhỏ giọng thủ thỉ: "Và tớ cũng yêu cậu rất nhiều!"
Gia Minh bật cười, đưa tay ôm chặt Tư Nhiên vào lòng, đáp: "Tớ cũng vậy."
-Tư Nhiên à, không chỉ tớ cứu cậu đâu. Cậu cũng đã cứu tớ đấy... Cảm ơn cậu nhé Tư Nhiên. Cảm ơn cậu đã soi sáng tớ khỏi bóng tối kia.
-----------------------------------------------------
Hơn nửa tháng sau.
Kết thúc kì thi cuối kì, học sinh trường An Nam đang tụ tập trước bảng công bố kết quả xem điểm.
Tư Nhiên và Mộng Dao cũng gia nhập vào dòng người tới xem bảng điểm. Quan sát cẩn thận toàn bộ bảng điểm, Mộng Dao không mấy bất ngờ lên tiếng: "Không cần xem tớ cũng biết bạn học Thẩm lại đứng nhất rồi."
Tư Nhiên đứng bên cạnh cười trừ đáp: "A Minh vốn là ngoại lệ mà. Để xem cậu với tớ ở đâu..."
Mộng Dao hình như thấy gì đó, ngạc nhiên kéo tay Tư Nhiên nói lớn: "Nhìn kìa, ở chỗ hạng mười một, là tên của cậu á!"
Tư Nhiên nhìn theo cũng ngạc nhiên không kém. Cậu không ngờ được bản thân lại lọt vào top 20 của trường. Mộng Dao vui vẻ chúc mừng Tư Nhiên: "Chúc mừng cậu nhé, Tư Nhiên! Đúng là có sự chỉ dạy của học bá có khác, cậu tiến bộ dữ dội luôn."
Tư Nhiên nghe vậy thì nói ngược lại: "Cậu cũng vào hạng mười ba kìa. Chắc là nhờ bạn trai chỉ bài đúng không?"
Mộng Dao bị Tư Nhiên nói trúng tim đen thì đỏ mặt, bỏ lại một câu rồi chuồn đi.
"Sao cậu nói lớn thế!"
-----------------------------------------------------
Một bên khác, cách chỗ Mộng Dao và Tư Nhiên không xa, Minh Triết và Quốc Đình đang đứng chờ. Một bạn nam từ bảng điểm chạy tới nói: "Anh Minh Triết, anh đứng hạng hai, sau Thẩm Gia Minh!"
Minh Triết biết tin bản thân vẫn đứng sau Gia Minh thì tức giận, siết chặt bàn tay. Quốc Đình thấy vậy thì an ủi: "Minh Triết, cậu đừng nản, cậu đã cố gắng hết sức rồi mà!"
Minh Triết không nói gì mà thẳng thừng quay lưng rời đi. Quốc Đình ở lại bất lực thở dài. Cậu quay sang hỏi bạn nam kia: "Tôi hạng mấy thế?"
"À, anh Quốc Đình hạng hai mươi sáu! Anh tiến bộ thật đó, hồi trước anh còn không vào nỗi danh sách, giờ vào được rồi."
Quốc Đình nhìn về phía dòng người nơi Mộng Dao đang đứng, thất vọng lên tiếng: "Vẫn chưa đủ, so với cậu ấy, tôi còn kém rất xa."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.