Chương 17: Không từ bỏ
An Dương
12/09/2023
"Dừng lại!!!"
Hai cánh tay từ đâu xuất hiện ôm lấy eo Tư Nhiên kéo cậu xuống khỏi lan can. Tư Nhiên tức giận muốn vùng ra thì cánh tay kia đã ôm chặt lấy cậu vào lòng. Một giọng nói dịu dàng vang lên: "Tôi cầu xin cậu đừng làm như thế mà! Sao cậu lại nghĩ đến chuyện dại dột đó chứ?! Làm ơn đừng tàn nhẫn với bản thân mình như vậy…"
-Sự ấm áp khác hẳn với cái lạnh ban nãy, thật ấm áp quá!…
Những giọt nước ấm nóng từ đâu rơi xuống gò má Tư Nhiên. Tư Nhiên ngạc nhiên ngẩng mặt lên nhìn, một cậu bé với gương mặt xinh đẹp đập thẳng vào mắt cậu. Trên gương mặt đẹp như tượng ấy đang tràn đầy nước mắt. Tư Nhiên thẫn thờ đưa tay sờ mặt đối phương, vô cùng khó hiểu.
-Sao cậu ấy lại khóc? Vì mình sao?
Cậu bé đó ôm chặt lấy Tư Nhiên vừa xoa lưng vừa không ngừng an ủi: "Dù có chuyện gì xảy ra thì cậu cũng không được làm như thế đâu. Rơi từ đâu xuống sẽ đau lắm đấy. Bố mẹ cậu cũng sẽ buồn lắm. Nếu có chuyện gì buồn thì có thể giải bày với tôi, xin cậu đừng làm như vậy nữa."
Giọng nói nghiêm túc trông chẳng có vẻ sợ gì nhưng Tư Nhiên biết cậu bạn trước mặt mình đang run như thế nào.
-Tay cậu ấy đang run này.
Tư Nhiên đã bình ổn lại cảm xúc, cậu ngẩng mặt lên nói với cậu bạn vừa cứu mình.
"Cậu buông tớ ra đi, tớ không nhảy nữa đâu."
Cậu bé nhìn Tư Nhiên lắc đầu, không mấy tin tưởng.
"Sao tôi có thể tin cậu được, lỡ tôi buông cậu ra cậu lại nhảy nữa thì sao?"
Tư Nhiên mỉm cười, đề nghị: "Vậy cậu nắm tay tớ cũng được!"
Tư Nhiên đưa tay ra, cậu bé nhìn đôi tay Tư Nhiên một lúc rồi cũng đồng ý nắm tay Tư Nhiên.
Hai đứa trẻ ngồi dựa vào lan can, Tư Nhiên nhìn cậu bạn bên cạnh, tò mò hỏi: "Cậu tên là gì thế?"
Cậu bé nhìn Tư Nhiên, trả lời: "Tên tôi là Thẩm Gia Minh, năm nay mười ba tuổi."
Tư Nhiên biết Gia Minh bằng tuổi mình thì vui vẻ ra mặt.
"Còn tớ tên Dạ Tư Nhiên, chúng ta bằng tuổi nhau đó!"
Gia Minh để ít thấy Tư Nhiên mới khóc thì liền lấy một chiếc khăn tay ra đưa cho Tư Nhiên, bảo: "Cậu cầm cái này lau nước mắt đi."
Tư Nhiên nhận lấy chiếc khăn tay có hình mặt trời nhỏ, vô cùng trân trọng. Gia Minh đột nhiên hỏi: "Chuyện gì đã khiến cậu lên đây thế?"
Tư Nhiên hơi khựng lại, cậu suy nghĩ một lúc rồi cũng quyết định kể lại tất cả mọi chuyện cho Gia Minh.
Sau khi nghe hết đầu đuôi câu chuyện của Tư Nhiên, Gia Minh không nhịn được mà buồn thay cho Tư Nhiên.
"Không ngờ cậu lại chịu nhiều tổn thương như thế…"
Tư Nhiên nhìn bầu trời trong xanh trên đầu, bình thản nói: "Tớ đã quen rồi nên không sao đâu."
"Không sao có nỗi gì, cậu quên mình vừa mới định nhảy lầu à?"
Thấy Gia Minh quan tâm mình, Tư Nhiên không nhịn được bật cười.
"Tớ đương nhớ rồi, nhưng mà nhờ có cậu cứu tớ nên tớ vẫn sống nè!"
Thái độ lạc quan của Tư Nhiên càng khiến Gia Minh đau lòng. Gia Minh nhắm chặt lấy tay Tư Nhiên, nói một cách chân thành.
"Tôi cầu xin cậu đừng bao giờ từ bỏ hi vọng sống của bản thân nữa. Nếu không thể vì bản thân cậu thì hãy vì bố mẹ cậu. Sẽ ra sao nếu họ biết con trai mình tự tử. Cậu đành lòng để bố mẹ cậu đau khổ và hối hận sao?"
Tư Nhiên cúi đầu không nói gì, Gia Minh thấy vậy thì xoa đầu Tư Nhiên nói: "Tư Nhiên à, dù có chuyện gì xảy ra, cậu mãi mãi không được từ bỏ! Ai cũng chỉ một lần để sống thôi nên xin cậu hãy tin tưởng vào bản thân, dù chỉ là một tia hi vọng nhỏ nhoi thôi thì cũng đừng từ bỏ mà. Thế giới bên ngoài rất rộng lớn, cậu không muốn ra ngoài nhìn ngắm nó sao? Tại sao chỉ mới nhiêu đó mà cậu đã từ bỏ chứ? Tớ tin cậu sẽ làm được nếu cậu cố gắng. Thẩm Gia Minh tin Dạ Tư Nhiên sẽ sống, sẽ sống thật tốt!"
Gia Minh nhìn Tư Nhiên bằng đôi mắt sáng đầy niềm tin. Gương mặt lo lắng cho một người lạ của Gia Minh khiến Tư Nhiên không khỏi có cảm giác nhưng đã thân thiết từ lâu.
Trong khoảnh khắc ấy, con đường vốn đã rơi vào bóng đêm sâu thẩm của Tư Nhiên bỗng nhiên xuất hiện một ánh sáng. Một ánh sáng lấp lánh, rực rỡ và ấm áp hệt như ánh mặt trời soi sáng bản thân Tư Nhiên. Cứu cậu ra khỏi bóng tối của sự khốn cùng và tuyệt vọng.
Ngọn lửa sống trong trái tim tưởng chừng đã tắt nhưng nay đã bùng cháy trở lại. Ý nghĩ muốn chết đối với Tư Nhiên giờ đây thật xa lạ và đáng sợ.
Mặt Tư Nhiên đỏ lên, đôi mắt cũng ngấn nước. Gia Minh nhẹ nhàng ôm lấy Tư Nhiên, nói bằng giọng dịu dàng nhất: "Nếu cậu muốn khóc thì cứ khóc đi. Tôi sẵn sàng làm chỗ dựa cho cậu!"
Tư Nhiên ôm lấy Gia Minh, tất cả cảm xúc tức thì trào dâng. Trong những tiếng nức lên vì uất nghẹn của Tư Nhiên là những cái vỗ lưng quan tâm và an ủi của Gia Minh.
Dòng hồi tưởng kết thúc, Tư Nhiên mở mắt ra, bần thần nhìn trần nhà. Mọi chuyện dù đã xảy ra cách đây bốn năm nhưng mỗi lần nhớ lại, những cảm xúc và hình ảnh đều chân thật và sống động hệt như vừa mới xảy ra hôm qua.
Tư Nhiên lau nước mắt, cảm khái.
-Mỗi lần nhớ lại mình đều vô cùng xúc động. Năm đó A Minh đã cứu mình hai lần, một lần là ở trên sân thượng, lần còn lại chính là cả cuộc đời sau này của mình. Nếu không có những lời khuyên của A Minh thì có lẽ mình đã từ bỏ hi vọng rồi nhảy thêm lần nữa. "Tư Nhiên à, dù có chuyện gì xảy ra, cậu mãi mãi không được từ bỏ!"
Tư Nhiên nhìn chiếc khăn tay, nghĩ.
-Lúc cận kệ với cái chết mà mình vẫn vượt qua được, còn sống được tới giờ. Chẳng lẽ chỉ vì chạy 100 mét mình lại không vượt qua được! "Tôi tin khi cậu cố gắng, cậu sẽ thành công." Phải, mình chưa thử sao biết chưa thành công!
Tư Nhiên ngồi dậy, nhớ lại lời mẹ đã nói.
-"Trái tim con sẽ mách bảo cho con biết tiếp theo nên làm gì." Mẹ nói đúng, bây giờ trái tim mình muốn tiếp tục cố gắng, muốn mình không từ bỏ việc chạy tiếp sức! Mình quyết định rồi, mình sẽ giành chiến thắng trong cuộc thi chạy tiếp sức lần này!
-----------------------------------------------------
Sáng hôm sau, Tư Nhiên đúng giờ ra khỏi nhà đi học. Vừa đi, Tư Nhiên vừa suy nghĩ.
-Giờ mình nên nói gì khi gặp A Minh đây?... Mong là cậu ấy đừng giận mình!
Tư Nhiên mới bước ra sân đỗ xe đạp thì lập tức đứng hình. Nhìn người đang đứng đối diện, không giấu nỗi sự kinh ngạc.
"A... A Minh?!"
Gia Minh đứng chờ ở đây đã lâu. Nhìn thấy Tư Nhiên kinh ngạc, Gia Minh nghiêng đầu nói: "Chào buổi sáng, Dạ Tư Nhiên."
Tư Nhiên biết mình không bị hoa mắt nên hoang mang hỏi Gia Minh: "Sao... Sao cậu lại đến đây thế?..."
Gia Minh mặt không biến sắc, đột nhiên đưa tay về phía Tư Nhiên đề nghị:
"Cậu có cần tôi giúp cậu không?"
Tư Nhiên đứng ngây ra, vô cùng bất ngờ.
-Đây là câu nói hôm qua cậu ấy nói. Cậu ấy không hề giận mình!
Tư Nhiên lần này sẽ không giống lần trước để vụt mất sự giúp đỡ của Gia Minh nữa. Cậu không hề do dự, dứt khoác nắm lấy bàn tay Gia Minh. Nhiệt độ ấy vẫn ấm áp hệt như ngày xưa. Tư Nhiên nhìn Gia nói một cách chắc nịch.
"Xin cậu hãy chỉ giáo tớ nhiều hơn!"
Hai cánh tay từ đâu xuất hiện ôm lấy eo Tư Nhiên kéo cậu xuống khỏi lan can. Tư Nhiên tức giận muốn vùng ra thì cánh tay kia đã ôm chặt lấy cậu vào lòng. Một giọng nói dịu dàng vang lên: "Tôi cầu xin cậu đừng làm như thế mà! Sao cậu lại nghĩ đến chuyện dại dột đó chứ?! Làm ơn đừng tàn nhẫn với bản thân mình như vậy…"
-Sự ấm áp khác hẳn với cái lạnh ban nãy, thật ấm áp quá!…
Những giọt nước ấm nóng từ đâu rơi xuống gò má Tư Nhiên. Tư Nhiên ngạc nhiên ngẩng mặt lên nhìn, một cậu bé với gương mặt xinh đẹp đập thẳng vào mắt cậu. Trên gương mặt đẹp như tượng ấy đang tràn đầy nước mắt. Tư Nhiên thẫn thờ đưa tay sờ mặt đối phương, vô cùng khó hiểu.
-Sao cậu ấy lại khóc? Vì mình sao?
Cậu bé đó ôm chặt lấy Tư Nhiên vừa xoa lưng vừa không ngừng an ủi: "Dù có chuyện gì xảy ra thì cậu cũng không được làm như thế đâu. Rơi từ đâu xuống sẽ đau lắm đấy. Bố mẹ cậu cũng sẽ buồn lắm. Nếu có chuyện gì buồn thì có thể giải bày với tôi, xin cậu đừng làm như vậy nữa."
Giọng nói nghiêm túc trông chẳng có vẻ sợ gì nhưng Tư Nhiên biết cậu bạn trước mặt mình đang run như thế nào.
-Tay cậu ấy đang run này.
Tư Nhiên đã bình ổn lại cảm xúc, cậu ngẩng mặt lên nói với cậu bạn vừa cứu mình.
"Cậu buông tớ ra đi, tớ không nhảy nữa đâu."
Cậu bé nhìn Tư Nhiên lắc đầu, không mấy tin tưởng.
"Sao tôi có thể tin cậu được, lỡ tôi buông cậu ra cậu lại nhảy nữa thì sao?"
Tư Nhiên mỉm cười, đề nghị: "Vậy cậu nắm tay tớ cũng được!"
Tư Nhiên đưa tay ra, cậu bé nhìn đôi tay Tư Nhiên một lúc rồi cũng đồng ý nắm tay Tư Nhiên.
Hai đứa trẻ ngồi dựa vào lan can, Tư Nhiên nhìn cậu bạn bên cạnh, tò mò hỏi: "Cậu tên là gì thế?"
Cậu bé nhìn Tư Nhiên, trả lời: "Tên tôi là Thẩm Gia Minh, năm nay mười ba tuổi."
Tư Nhiên biết Gia Minh bằng tuổi mình thì vui vẻ ra mặt.
"Còn tớ tên Dạ Tư Nhiên, chúng ta bằng tuổi nhau đó!"
Gia Minh để ít thấy Tư Nhiên mới khóc thì liền lấy một chiếc khăn tay ra đưa cho Tư Nhiên, bảo: "Cậu cầm cái này lau nước mắt đi."
Tư Nhiên nhận lấy chiếc khăn tay có hình mặt trời nhỏ, vô cùng trân trọng. Gia Minh đột nhiên hỏi: "Chuyện gì đã khiến cậu lên đây thế?"
Tư Nhiên hơi khựng lại, cậu suy nghĩ một lúc rồi cũng quyết định kể lại tất cả mọi chuyện cho Gia Minh.
Sau khi nghe hết đầu đuôi câu chuyện của Tư Nhiên, Gia Minh không nhịn được mà buồn thay cho Tư Nhiên.
"Không ngờ cậu lại chịu nhiều tổn thương như thế…"
Tư Nhiên nhìn bầu trời trong xanh trên đầu, bình thản nói: "Tớ đã quen rồi nên không sao đâu."
"Không sao có nỗi gì, cậu quên mình vừa mới định nhảy lầu à?"
Thấy Gia Minh quan tâm mình, Tư Nhiên không nhịn được bật cười.
"Tớ đương nhớ rồi, nhưng mà nhờ có cậu cứu tớ nên tớ vẫn sống nè!"
Thái độ lạc quan của Tư Nhiên càng khiến Gia Minh đau lòng. Gia Minh nhắm chặt lấy tay Tư Nhiên, nói một cách chân thành.
"Tôi cầu xin cậu đừng bao giờ từ bỏ hi vọng sống của bản thân nữa. Nếu không thể vì bản thân cậu thì hãy vì bố mẹ cậu. Sẽ ra sao nếu họ biết con trai mình tự tử. Cậu đành lòng để bố mẹ cậu đau khổ và hối hận sao?"
Tư Nhiên cúi đầu không nói gì, Gia Minh thấy vậy thì xoa đầu Tư Nhiên nói: "Tư Nhiên à, dù có chuyện gì xảy ra, cậu mãi mãi không được từ bỏ! Ai cũng chỉ một lần để sống thôi nên xin cậu hãy tin tưởng vào bản thân, dù chỉ là một tia hi vọng nhỏ nhoi thôi thì cũng đừng từ bỏ mà. Thế giới bên ngoài rất rộng lớn, cậu không muốn ra ngoài nhìn ngắm nó sao? Tại sao chỉ mới nhiêu đó mà cậu đã từ bỏ chứ? Tớ tin cậu sẽ làm được nếu cậu cố gắng. Thẩm Gia Minh tin Dạ Tư Nhiên sẽ sống, sẽ sống thật tốt!"
Gia Minh nhìn Tư Nhiên bằng đôi mắt sáng đầy niềm tin. Gương mặt lo lắng cho một người lạ của Gia Minh khiến Tư Nhiên không khỏi có cảm giác nhưng đã thân thiết từ lâu.
Trong khoảnh khắc ấy, con đường vốn đã rơi vào bóng đêm sâu thẩm của Tư Nhiên bỗng nhiên xuất hiện một ánh sáng. Một ánh sáng lấp lánh, rực rỡ và ấm áp hệt như ánh mặt trời soi sáng bản thân Tư Nhiên. Cứu cậu ra khỏi bóng tối của sự khốn cùng và tuyệt vọng.
Ngọn lửa sống trong trái tim tưởng chừng đã tắt nhưng nay đã bùng cháy trở lại. Ý nghĩ muốn chết đối với Tư Nhiên giờ đây thật xa lạ và đáng sợ.
Mặt Tư Nhiên đỏ lên, đôi mắt cũng ngấn nước. Gia Minh nhẹ nhàng ôm lấy Tư Nhiên, nói bằng giọng dịu dàng nhất: "Nếu cậu muốn khóc thì cứ khóc đi. Tôi sẵn sàng làm chỗ dựa cho cậu!"
Tư Nhiên ôm lấy Gia Minh, tất cả cảm xúc tức thì trào dâng. Trong những tiếng nức lên vì uất nghẹn của Tư Nhiên là những cái vỗ lưng quan tâm và an ủi của Gia Minh.
Dòng hồi tưởng kết thúc, Tư Nhiên mở mắt ra, bần thần nhìn trần nhà. Mọi chuyện dù đã xảy ra cách đây bốn năm nhưng mỗi lần nhớ lại, những cảm xúc và hình ảnh đều chân thật và sống động hệt như vừa mới xảy ra hôm qua.
Tư Nhiên lau nước mắt, cảm khái.
-Mỗi lần nhớ lại mình đều vô cùng xúc động. Năm đó A Minh đã cứu mình hai lần, một lần là ở trên sân thượng, lần còn lại chính là cả cuộc đời sau này của mình. Nếu không có những lời khuyên của A Minh thì có lẽ mình đã từ bỏ hi vọng rồi nhảy thêm lần nữa. "Tư Nhiên à, dù có chuyện gì xảy ra, cậu mãi mãi không được từ bỏ!"
Tư Nhiên nhìn chiếc khăn tay, nghĩ.
-Lúc cận kệ với cái chết mà mình vẫn vượt qua được, còn sống được tới giờ. Chẳng lẽ chỉ vì chạy 100 mét mình lại không vượt qua được! "Tôi tin khi cậu cố gắng, cậu sẽ thành công." Phải, mình chưa thử sao biết chưa thành công!
Tư Nhiên ngồi dậy, nhớ lại lời mẹ đã nói.
-"Trái tim con sẽ mách bảo cho con biết tiếp theo nên làm gì." Mẹ nói đúng, bây giờ trái tim mình muốn tiếp tục cố gắng, muốn mình không từ bỏ việc chạy tiếp sức! Mình quyết định rồi, mình sẽ giành chiến thắng trong cuộc thi chạy tiếp sức lần này!
-----------------------------------------------------
Sáng hôm sau, Tư Nhiên đúng giờ ra khỏi nhà đi học. Vừa đi, Tư Nhiên vừa suy nghĩ.
-Giờ mình nên nói gì khi gặp A Minh đây?... Mong là cậu ấy đừng giận mình!
Tư Nhiên mới bước ra sân đỗ xe đạp thì lập tức đứng hình. Nhìn người đang đứng đối diện, không giấu nỗi sự kinh ngạc.
"A... A Minh?!"
Gia Minh đứng chờ ở đây đã lâu. Nhìn thấy Tư Nhiên kinh ngạc, Gia Minh nghiêng đầu nói: "Chào buổi sáng, Dạ Tư Nhiên."
Tư Nhiên biết mình không bị hoa mắt nên hoang mang hỏi Gia Minh: "Sao... Sao cậu lại đến đây thế?..."
Gia Minh mặt không biến sắc, đột nhiên đưa tay về phía Tư Nhiên đề nghị:
"Cậu có cần tôi giúp cậu không?"
Tư Nhiên đứng ngây ra, vô cùng bất ngờ.
-Đây là câu nói hôm qua cậu ấy nói. Cậu ấy không hề giận mình!
Tư Nhiên lần này sẽ không giống lần trước để vụt mất sự giúp đỡ của Gia Minh nữa. Cậu không hề do dự, dứt khoác nắm lấy bàn tay Gia Minh. Nhiệt độ ấy vẫn ấm áp hệt như ngày xưa. Tư Nhiên nhìn Gia nói một cách chắc nịch.
"Xin cậu hãy chỉ giáo tớ nhiều hơn!"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.