Chương 52: Nhớ lại
An Dương
12/09/2023
Hai người Tư Nhiên và Gia Minh đã đến trước cửa bệnh viện. Nhìn cánh cửa phía trước, Tư Nhiên nắm chặt lấy tay Gia Minh, không muốn bước vào.
Gia Minh để ý thấy điều đó, cậu biết tại sao Tư Nhiên lại như thế và hơn ai hết Gia Minh cũng không muốn chia tay Tư Nhiên.
Giây phút này, Gia Minh hiểu rõ đây rất có thể là lần cuối cùng họ gặp lại nhau.
-Dù biết sống chết là ý trời, không thể nào cưỡng cầu nhưng mà, Tư Nhiên còn rất trẻ, tại sao lại bắt cậu ấy phải chịu những chuyện như thế chứ.
"Chúng ta phải chia tay rồi sao?"
Nghe tiếng Tư Nhiên, Gia Minh lập tức nhìn cậu. Tư Nhiên cũng nhìn Gia Minh, miệng nở một nụ cười thật tươi, nói nhẹ tênh: "Chắc chúng ta sẽ không thể gặp nhau nữa rồi!..."
-Rõ ràng là đang cười nhưng lại khiến người ta đau lòng đến muốn khóc. Tư Nhiên à, sao cậu lại có thể lạc quan như thế? Ông trời bất công với cậu như vậy, sao cậu lại trông chẳng có gì oán trách thế?..."
Tuy Gia Minh im lặng nhưng ánh mắt đượm buồn của cậu đã nói lên tất cả.
"Cảm ơn cậu nhé A Minh! Cảm ơn vì cậu đã dẫn tớ đi chơi, cảm ơn vì cậu đã lắng nghe tớ, cảm ơn cậu,... Hức, cảm ơn cậu đã ở bên tớ ngày hôm nay..."
Nước mắt Tư Nhiên rơi lã chả. Tình bạn của họ tốt đẹp như thế, vì sao bắt đầu nhanh, kết thúc cũng nhanh.
Gia Minh không nói không rằng ôm lấy Tư Nhiên, cố nén nước mắt, dịu dàng nói: "Tớ cũng cảm ơn cậu nhé! Hôm nay được chơi cùng cậu tớ rất vui. Được làm bạn với cậu là điều hạnh phúc nhất đời này của tớ, tớ nhất định sẽ không bao giờ quên ngày hôm nay đâu. Tớ hứa đó!"
Nở một nụ cười, Gia Minh buông Tư Nhiên ra, đưa ngón út về phía trước.
"Chúng ta hứa đi, hứa mỗi năm đều sẽ tới đây gặp nhau!"
Thấy Tư Nhiên còn lưỡng lự, Gia Minh đã an ủi: "Cậu đừng từ bỏ hi vọng mà, trên thế giới cũng có nhiều người tưởng sắp rời đi có thể khoẻ lại đó thôi. Tớ tin kỳ tích sẽ tới với cậu mà. Vì thế, hãy hứa với tớ nhé!"
Dưới ánh nắng vàng rực của bầu trời lúc xế chiều, hai đứa trẻ với số phận, hoàn cảnh khác nhau đã lập lên một lời hứa. Chính lời hứa ấy đã kéo bánh ranh số mệnh của hai người gần lại nhau.
"Tớ hứa!"
"Tớ cũng vậy, lần sau gặp, cậu phải mua kẹo cho tớ đấy!"
Tư Nhiên mỉm cười, gật đầu đồng ý.
"Nhiên Nhiên?!..."
Nghe giọng bố mẹ, Tư Nhiên lập tức quay đầu nhìn. Thấy vậy, Gia Minh biết thời khắc chia tay thật sự đã đến. Cười một nụ cười tươi nhất có thể, Gia Minh nghiêng đầu, nói với Tư Nhiên.
"Bố mẹ cậu đến rồi kìa. Cậu nên về với họ đi!"
Tư Nhiên đột nhiên không nói không rằng ôm lấy Gia Minh một cái, chưa kịp để Gia Minh hiểu chuyện gì Tư Nhiên để lại một câu rồi nhanh chóng chạy đi mất.
"Cậu phải chờ tớ đó!"
Nhìn bóng dáng Tư Nhiên xa dần, Gia Minh đứng im, cậu ngẩng đầu lên, nhìn những chú chim đang bay lượn trên trời, thành tâm cầu nguyện.
-Mong rằng, những điều tốt đẹp nhất sẽ đến với cậu. Phải sống thật tốt nhé, Tư Nhiên!
"A Minh... A Minh ơi..."
Khó khăn mở mắt ra, gương mặt Tư Nhiên dần dần hiện rõ ra trong tầm mắt Gia Minh. Đã bao lâu rồi cậu mới lại có cơ hội nhìn rõ gương mặt ấy.
-So với lần gặp đó, gương mặt nàykhông thay đổi gì nhiều, vẫn thanh tú, vẫn dễ thương... Chỉ là, giờ đã ít cười hơn rồi.
"A Minh, cậu tỉnh rồi!"
-Cuối cùng mình cũng đã nhớ ra rồi. Tại sao mình có thể quên lời hứa đó chứ.
Dùng hết sức mình, Gia Minh ngồi dậy, ôm chặt lấy Tư Nhiên trước con mắt kinh ngạc của cậu. Thấy Gia Minh tự nhiên bật dậy rồi ôm mình, Tư Nhiên vừa mừng vừa bối rối.
"Sao, cậu sao thế A Minh?..."
"Tớ nhớ ra rồi, tớ nhớ lại tất cả mọi chuyện rồi. Tớ đã nhớ ra ngày hôm đó rồi Tư Nhiên. Tớ, tớ thật sự xin lỗi, xin lỗi vì đã không nhớ ra cậu sớm hơn, xin lỗi vì đã không thực hiện lời hứa đó. Xin lỗi cậu..."
Trái tim Tư Nhiên như bị ai đó bớp nghẹn.
-Vậy ra lời Mộng Dao nói là đúng. A Minh không hề quên mình, chỉ là cậu ấy bị mất trí nhớ. Bây giờ, cậu ấy đã nhớ ra rồi!
"Tớ thích cậu!"
Tư Nhiên mở to mắt, không tin nỗi vào tai mình.
-A Minh nói là cậu ấy, cậu ấy thích mình?!
Thấy Tư Nhiên im lặng không phản ứng gì, Gia Minh buông Tư Nhiên ra. Nhẹ nhàng đưa tay giữ lấy gương mặt Tư Nhiên, để Tư Nhiên nhìn thẳng vào mắt mình.
Nở một nụ cười đã mất từ lâu, Gia Minh chân thành nói: "Tư Nhiên, tớ thích cậu."
Vẫn là giọng nói dịu dàng của cậu thiếu niên năm đó. Một lần nữa được nghe thấy giọng nói quen thuộc, Tư Nhiên biết A Minh của cậu năm đó đã trở lại rồi.
Nhìn Gia Minh bằng đôi mắt đỏ hoe, Tư Nhiên mỉm cười, run run nói: "Tớ, tớ cũng thích cậu. Cảm ơn cậu đã trở lại!"
Nhẹ nhàng sờ gương mặt Tư Nhiên, Gia Minh nhận ra mình sắp không trụ được nữa. Dù có rất nhiều lời muốn nói nhưng Gia Minh chỉ đành gác lại, lo cho hiện tại trước.
Lấy điện thoại trong túi ra, Gia Minh dặn dò Tư Nhiên.
"Tư Nhiên à, đây là điện thoại. Mật khẩu là 2612. Cậu mở danh bạ gọi vào số tên thầy giáo. Nói rằng, chúng em đang ở đường chính."
Lúc này mắt Gia Minh nhoè đi. Cố gắng hết sức lực cuối cùng, Gia Minh chỉ tay về hướng cậu thấy tấm biển..
"Đi về hướng đó, sẽ, sẽ đến đường chính..."
Giọng nói Gia Minh nhỏ dần, Gia Minh không thể cầm cự nỗi, một lần nữa rơi vào hôn mê. Mặc cho Tư Nhiên có gọi thế nào Gia Minh vẫn không có phản ứng gì.
Thấy Gia Minh đã hôn mê, Tư Nhiên không dám chậm trễ một giúp phút nào nữa. Nhớ lại lời Gia Minh dặn, Tư Nhiên ôm lấy Gia Minh, khó khăn dìu cậu đi đến chỗ tấm biển.
Đi một đoạn, đúng như Gia Minh nói, họ đã quay trở lại đường chính. Run rẩy lấy điện thoại ra, Tư Nhiên cẩn thận bấm mật khẩu.
-2, 6, 1, 2.
Hình nền điện thoại hiện ra, Tư Nhiên nhanh chóng bấm vào danh bạ, kéo đến số có tên thầy giáo. Bấm gọi, Tư Nhiên nắm chặt lấy tay Gia Minh, sốt ruột chờ đợi.
Từng tiếng chuông dài cứ liên tục vang lên, cuối cùng đầu dây bên kia cũng bắt máy. Mắt Tư Nhiên sáng lên, không để đối phương lên tiếng, Tư Nhiên đã tuông một tràn: "Chúng em đã ở đường chính. Làm ơn hãy tới đây đi ạ!"
Thầy giáo bên đầu dây bên kia hơi ngớ người, vội vàng hỏi lại: "Em là ai vậy?!"
"Em là Tư Nhiên, làm ơn hãy tới đây nhanh đi ạ! Gia Minh bị thương rất nặng, cậu ấy, cậu ấy sắp không chịu nỗi rồi ạ!..."
Nghe vậy thầy giáo vừa cùng mọi người chạy tới đường chính tìm vừa trấn an Tư Nhiên: "Em đừng sợ, thầy sẽ tới ngay đây!"
Cuối cùng, sau gần hai tiếng ba mươi bị kẹt trong rừng, Tư Nhiên và Gia Minh đã được mọi người tìm thấy và đưa về nơi an toàn.
Gia Minh để ý thấy điều đó, cậu biết tại sao Tư Nhiên lại như thế và hơn ai hết Gia Minh cũng không muốn chia tay Tư Nhiên.
Giây phút này, Gia Minh hiểu rõ đây rất có thể là lần cuối cùng họ gặp lại nhau.
-Dù biết sống chết là ý trời, không thể nào cưỡng cầu nhưng mà, Tư Nhiên còn rất trẻ, tại sao lại bắt cậu ấy phải chịu những chuyện như thế chứ.
"Chúng ta phải chia tay rồi sao?"
Nghe tiếng Tư Nhiên, Gia Minh lập tức nhìn cậu. Tư Nhiên cũng nhìn Gia Minh, miệng nở một nụ cười thật tươi, nói nhẹ tênh: "Chắc chúng ta sẽ không thể gặp nhau nữa rồi!..."
-Rõ ràng là đang cười nhưng lại khiến người ta đau lòng đến muốn khóc. Tư Nhiên à, sao cậu lại có thể lạc quan như thế? Ông trời bất công với cậu như vậy, sao cậu lại trông chẳng có gì oán trách thế?..."
Tuy Gia Minh im lặng nhưng ánh mắt đượm buồn của cậu đã nói lên tất cả.
"Cảm ơn cậu nhé A Minh! Cảm ơn vì cậu đã dẫn tớ đi chơi, cảm ơn vì cậu đã lắng nghe tớ, cảm ơn cậu,... Hức, cảm ơn cậu đã ở bên tớ ngày hôm nay..."
Nước mắt Tư Nhiên rơi lã chả. Tình bạn của họ tốt đẹp như thế, vì sao bắt đầu nhanh, kết thúc cũng nhanh.
Gia Minh không nói không rằng ôm lấy Tư Nhiên, cố nén nước mắt, dịu dàng nói: "Tớ cũng cảm ơn cậu nhé! Hôm nay được chơi cùng cậu tớ rất vui. Được làm bạn với cậu là điều hạnh phúc nhất đời này của tớ, tớ nhất định sẽ không bao giờ quên ngày hôm nay đâu. Tớ hứa đó!"
Nở một nụ cười, Gia Minh buông Tư Nhiên ra, đưa ngón út về phía trước.
"Chúng ta hứa đi, hứa mỗi năm đều sẽ tới đây gặp nhau!"
Thấy Tư Nhiên còn lưỡng lự, Gia Minh đã an ủi: "Cậu đừng từ bỏ hi vọng mà, trên thế giới cũng có nhiều người tưởng sắp rời đi có thể khoẻ lại đó thôi. Tớ tin kỳ tích sẽ tới với cậu mà. Vì thế, hãy hứa với tớ nhé!"
Dưới ánh nắng vàng rực của bầu trời lúc xế chiều, hai đứa trẻ với số phận, hoàn cảnh khác nhau đã lập lên một lời hứa. Chính lời hứa ấy đã kéo bánh ranh số mệnh của hai người gần lại nhau.
"Tớ hứa!"
"Tớ cũng vậy, lần sau gặp, cậu phải mua kẹo cho tớ đấy!"
Tư Nhiên mỉm cười, gật đầu đồng ý.
"Nhiên Nhiên?!..."
Nghe giọng bố mẹ, Tư Nhiên lập tức quay đầu nhìn. Thấy vậy, Gia Minh biết thời khắc chia tay thật sự đã đến. Cười một nụ cười tươi nhất có thể, Gia Minh nghiêng đầu, nói với Tư Nhiên.
"Bố mẹ cậu đến rồi kìa. Cậu nên về với họ đi!"
Tư Nhiên đột nhiên không nói không rằng ôm lấy Gia Minh một cái, chưa kịp để Gia Minh hiểu chuyện gì Tư Nhiên để lại một câu rồi nhanh chóng chạy đi mất.
"Cậu phải chờ tớ đó!"
Nhìn bóng dáng Tư Nhiên xa dần, Gia Minh đứng im, cậu ngẩng đầu lên, nhìn những chú chim đang bay lượn trên trời, thành tâm cầu nguyện.
-Mong rằng, những điều tốt đẹp nhất sẽ đến với cậu. Phải sống thật tốt nhé, Tư Nhiên!
"A Minh... A Minh ơi..."
Khó khăn mở mắt ra, gương mặt Tư Nhiên dần dần hiện rõ ra trong tầm mắt Gia Minh. Đã bao lâu rồi cậu mới lại có cơ hội nhìn rõ gương mặt ấy.
-So với lần gặp đó, gương mặt nàykhông thay đổi gì nhiều, vẫn thanh tú, vẫn dễ thương... Chỉ là, giờ đã ít cười hơn rồi.
"A Minh, cậu tỉnh rồi!"
-Cuối cùng mình cũng đã nhớ ra rồi. Tại sao mình có thể quên lời hứa đó chứ.
Dùng hết sức mình, Gia Minh ngồi dậy, ôm chặt lấy Tư Nhiên trước con mắt kinh ngạc của cậu. Thấy Gia Minh tự nhiên bật dậy rồi ôm mình, Tư Nhiên vừa mừng vừa bối rối.
"Sao, cậu sao thế A Minh?..."
"Tớ nhớ ra rồi, tớ nhớ lại tất cả mọi chuyện rồi. Tớ đã nhớ ra ngày hôm đó rồi Tư Nhiên. Tớ, tớ thật sự xin lỗi, xin lỗi vì đã không nhớ ra cậu sớm hơn, xin lỗi vì đã không thực hiện lời hứa đó. Xin lỗi cậu..."
Trái tim Tư Nhiên như bị ai đó bớp nghẹn.
-Vậy ra lời Mộng Dao nói là đúng. A Minh không hề quên mình, chỉ là cậu ấy bị mất trí nhớ. Bây giờ, cậu ấy đã nhớ ra rồi!
"Tớ thích cậu!"
Tư Nhiên mở to mắt, không tin nỗi vào tai mình.
-A Minh nói là cậu ấy, cậu ấy thích mình?!
Thấy Tư Nhiên im lặng không phản ứng gì, Gia Minh buông Tư Nhiên ra. Nhẹ nhàng đưa tay giữ lấy gương mặt Tư Nhiên, để Tư Nhiên nhìn thẳng vào mắt mình.
Nở một nụ cười đã mất từ lâu, Gia Minh chân thành nói: "Tư Nhiên, tớ thích cậu."
Vẫn là giọng nói dịu dàng của cậu thiếu niên năm đó. Một lần nữa được nghe thấy giọng nói quen thuộc, Tư Nhiên biết A Minh của cậu năm đó đã trở lại rồi.
Nhìn Gia Minh bằng đôi mắt đỏ hoe, Tư Nhiên mỉm cười, run run nói: "Tớ, tớ cũng thích cậu. Cảm ơn cậu đã trở lại!"
Nhẹ nhàng sờ gương mặt Tư Nhiên, Gia Minh nhận ra mình sắp không trụ được nữa. Dù có rất nhiều lời muốn nói nhưng Gia Minh chỉ đành gác lại, lo cho hiện tại trước.
Lấy điện thoại trong túi ra, Gia Minh dặn dò Tư Nhiên.
"Tư Nhiên à, đây là điện thoại. Mật khẩu là 2612. Cậu mở danh bạ gọi vào số tên thầy giáo. Nói rằng, chúng em đang ở đường chính."
Lúc này mắt Gia Minh nhoè đi. Cố gắng hết sức lực cuối cùng, Gia Minh chỉ tay về hướng cậu thấy tấm biển..
"Đi về hướng đó, sẽ, sẽ đến đường chính..."
Giọng nói Gia Minh nhỏ dần, Gia Minh không thể cầm cự nỗi, một lần nữa rơi vào hôn mê. Mặc cho Tư Nhiên có gọi thế nào Gia Minh vẫn không có phản ứng gì.
Thấy Gia Minh đã hôn mê, Tư Nhiên không dám chậm trễ một giúp phút nào nữa. Nhớ lại lời Gia Minh dặn, Tư Nhiên ôm lấy Gia Minh, khó khăn dìu cậu đi đến chỗ tấm biển.
Đi một đoạn, đúng như Gia Minh nói, họ đã quay trở lại đường chính. Run rẩy lấy điện thoại ra, Tư Nhiên cẩn thận bấm mật khẩu.
-2, 6, 1, 2.
Hình nền điện thoại hiện ra, Tư Nhiên nhanh chóng bấm vào danh bạ, kéo đến số có tên thầy giáo. Bấm gọi, Tư Nhiên nắm chặt lấy tay Gia Minh, sốt ruột chờ đợi.
Từng tiếng chuông dài cứ liên tục vang lên, cuối cùng đầu dây bên kia cũng bắt máy. Mắt Tư Nhiên sáng lên, không để đối phương lên tiếng, Tư Nhiên đã tuông một tràn: "Chúng em đã ở đường chính. Làm ơn hãy tới đây đi ạ!"
Thầy giáo bên đầu dây bên kia hơi ngớ người, vội vàng hỏi lại: "Em là ai vậy?!"
"Em là Tư Nhiên, làm ơn hãy tới đây nhanh đi ạ! Gia Minh bị thương rất nặng, cậu ấy, cậu ấy sắp không chịu nỗi rồi ạ!..."
Nghe vậy thầy giáo vừa cùng mọi người chạy tới đường chính tìm vừa trấn an Tư Nhiên: "Em đừng sợ, thầy sẽ tới ngay đây!"
Cuối cùng, sau gần hai tiếng ba mươi bị kẹt trong rừng, Tư Nhiên và Gia Minh đã được mọi người tìm thấy và đưa về nơi an toàn.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.