Chương 40: Tỏ tình
An Dương
12/09/2023
Kết thúc tiết ôn tập tại trường, bình thường Gia Minh sẽ về thẳng nhà chứ không tới dạy kèm Tư Nhiên. Nhưng hôm nay vì có công thức mới nên Gia Minh vẫn tới nhà Tư Nhiên dạy kèm.
Hai tiếng trôi qua, kết thúc buổi học, sợ Gia Minh đói nên Tư Nhiên đã vào bếp lấy chút đồ ăn. Khi cậu trở lại thì Gia Minh đã cúi đầu ngủ quên từ bao giờ.
Nhìn gương mặt hơi nhợt nhạt của Gia Minh, Tư Nhiên vô cùng xót xa.
-Cậu ấy ngủ say thế chắc đã học mệt lắm!...
Lấy chăn trên giường xuống, Tư Nhiên nhẹ nhàng đắp lên người Gia Minh. Không có gì để làm, Tư Nhiên rảnh rỗi mở web trường lên xem.
Lướt đến đâu cũng xuất hiện hình của Gia Minh.
-Có vẻ Gia Minh đang là chủ đề được bàn tán nhất trong mấy ngày nay.
Đang lướt hăng say thì từ đâu một bài viết thu hút sự chú ý của Tư Nhiên. Đó là một bài viết từ một tài khoản nữ kể về một lần gặp Gia Minh. Vì tò mò, Tư Nhiên cũng bấm vào xem.
Tôi đã từng gặp bạn học Thẩm hồi năm cấp hai. Đấy là vào một dịp thi học sinh giỏi cấp thành phố. Bạn học Thẩm lúc đấy mới mười bốn tuổi nhưng cao gần một mét tám. Bạn ấy vừa bước vào khán phòng thì ai cũng ngoái nhìn. Phải gặp ngoài đời các bạn mới biết bạn học Thẩm đẹp trai đến mức nào, trong hình chưa diễn tả đủ đâu. Đẹp trai như minh tinh vậy đó. Bạn ấy ngồi cạnh tôi, chỉ xã giao vài câu thôi nhưng giọng bạn ấy hay lắm. Còn rất lịch sự nữa chứ! Bạn học Thẩm đã giành giải nhất cuộc thi lần đó, còn chủ động nhường hoa cho tôi. Đây là bức ảnh ít ỏi mà tôi có được, chia sẻ với mọi người đây.
Kéo xuống cuối bài viết, Tư Nhiên mở to mắt, kinh ngạc nhìn bức ảnh. Trong ảnh là Gia Minh mặc đồ học sinh đang chụp bên cạnh một bạn nữ. Bạn nữ ấy còn khoác tay Gia Minh trông vô cùng tình cảm.
Tư Nhiên thấy vậy thì tức giận, thắc mắc.
-A Minh bảo không thích chụp ảnh, sao lại có tấm này chứ? Bạn nữ này là ai nhỉ? Bạn gái? Bạn học? Hay người A Minh thích?
Nhìn qua phía Gia Minh đang ngủ say, Tư Nhiên giơ điện thoại lên, âm thầm chụp một tấm hình lúc Gia Minh ngủ.
-Mọi người chỉ có ảnh chụp từ xa, vậy mình phải có hình gần!
Vui vẻ nhìn Gia Minh trong điện thoại, Tư Nhiên cười tủm tỉm, thầm nghĩ.
-A Minh đẹp trai quá đi. Mình nhất định sẽ giữ tấm ảnh này thật kĩ.
Đưa mắt về phía Gia Minh, đầu Tư Nhiên bỗng hiện một ý nghĩ xấu xa.
-Cậu ấy ngủ say như vậy, nếu mình làm gì đó thì cậu ấy không biết đâu nhỉ?
Nở một nụ cười ẩn ý, Tư Nhiên lấy bút ra vẽ lên tay Gia Minh một con mèo. Vẽ xong, Tư Nhiên còn đắc chí khen tài nghệ vẽ của bản thân.
Ngẩng đầu xem Gia Minh, Tư Nhiên đột nhiên muốn làm gì đó thú vị hơn. Cậu tiến tới, ghé sát đầu tới gương mặt Gia Minh.
-Sống mũi cao cao, lông mi hơi cong, hơn hết là có mùi rất thơm.
Nhìn chằm chằm môi Gia Minh, Tư Nhiên không chần chừ nữa mà nhẹ nhàng nghiêng đầu nhắm mắt lại hôn vào môi Gia Minh.
Cảm giác da thịt chạm vào nhau khiến cả người Tư Nhiên rạo rực, mặt đỏ lên. Trong không gian yên tĩnh ấy, Tư Nhiên có thể nghe rõ được tiếng tim mình đập.
Cậu chầm chậm mở mắt ra, vừa nhìn rõ phía trước, Tư Nhiên đã khựng lại. Gia Minh không biết từ khi nào đã mở mắt ra.
Lần đầu nhìn thẳng vào đôi mắt Gia Minh ở khoảng cách gần như thế khiến Tư Nhiên ngớ người. Đây cũng là lần đầu Tư Nhiên được nhìn kĩ đôi mắt đó, đôi mắt đen, sâu nhưng sáng một cách kì lạ. Càng nhìn lâu, Tư Nhiên càng cảm thấy như bị hút hồn, đôi mắt ấy cho cậu có cảm giác như thể bên trong nó đang chứa đựng hàng ngàn cảm xúc khác nhau, cuốn hút đến khó tả.
Gương mặt đang đỏ của Gia Minh làm Tư Nhiên phấn khích. Hơn hết, thứ làm Tư Nhiên cảm thấy vui vẻ nhất chính là Gia Minh không hề đẩy cậu ra.
Khẽ nở một nụ cười, Tư Nhiên nhanh như chớp đưa tay giữ lấy gương mặt Gia Minh, hôn mạnh hơn.
Cảm nhận được lưỡi của Tư Nhiên, Gia Minh lúc này mới hoàn hồn lại, vội vàng đẩy Tư Nhiên ra. Bằng gương mặt hốt hoảng hiếm thấy, lấp bấp hỏi: "Cậu... Cậu đang gì vậy hả Dạ Tư Nhiên?!..."
Nghĩ đến việc những người con gái khác có thể tự do, thẳng thắn bày tỏ tình cảm với Gia Minh. Tư Nhiên nắm chặt bàn tay, dùng hết can đảm, nói ra lời luôn giấu trong lòng nhiều năm qua.
"Tớ thích cậu, Thẩm Gia Minh!"
Gương mặt Gia Minh như đông cứng. Sự kinh ngạc khiến Gia Minh không biết nên làm gì. Tư Nhiên tiến đến gần Gia Minh, chân thành nói: "Tớ đã thích cậu từ rất lâu rồi. Thích từng khoảng khắc, từng lời nói và hành động cậu dành cho tớ. Từ lần đầu gặp cậu tớ đã thích cậu, trái tim tớ từ trước đến nay đều chỉ có cậu. Làm bạn trai tớ được không, A Minh?!"
Từng câu từng chữ Tư Nhiên nói Gia Minh đều nghe, nhưng vì quá đột ngột nên Gia Minh chỉ biết quay đi, đưa tay che gương mặt đỏ lên vì ngại của mình. Tư Nhiên thấy Gia Minh lãng tránh, đôi mắt tối sầm lại. Cắn môi, cảm giác sợ Gia Minh ghét mình từ đâu kéo tới.
Nhíu chặt mày, Tư Nhiên lo lắng kéo tay Gia Minh ra chất vấn: "Chẳng lẽ cậu không có cảm giác gì với tớ, hay... Hay là cậu ghét tớ vì tớ là con trai..."
Từ đâu một giọt nước rơi lên mặt Gia Minh, bỏ tay xuống, cảnh tượng trước mắt làm Gia Minh sững sờ. Tư Nhiên gương mặt đỏ hoe rưng rưng nước mắt nhìn Gia Minh.
Nhìn gương mặt vốn hay cười của Tư Nhiên giờ đây lại đang vì mình mà khóc, Gia Minh không biết đang nghĩ gì, khẽ đưa tay lau nước mắt cho Tư Nhiên.
Run run nắm lấy bàn tay Gia Minh, Tư Nhiên bất an lên tiếng: "Cậu không chấp nhận cũng được. Nhưng mà... Hức... Nhưng mà cầu xin cậu đừng ghét tớ..."
Nhìn đôi mắt hiện rõ sự lo sợ của Tư Nhiên, trái tim Gia Minh bỗng nhói lên. Gia Minh muốn an ủi nhưng lại chẳng biết nên nói thế nào, bên trong Gia Minh giờ đây đang loạn lên, khiến cậu hoàn toàn không biết cảm giác bây giờ của mình là gì.
Miệng Gia Minh mở ra như muốn nói gì đó nhưng rồi lại thôi. Cuối cùng, Gia Minh khó xử lên tiếng: "Tớ không có ý đó đâu... Chỉ là..."
Thở dài một hơi, Gia Minh đứng dậy, cầm lấy cặp mình, để lại một câu rồi rời đi.
"Tớ về đây."
Tiếng cửa được mở ra rồi đóng lại vang lên, Tư Nhiên ngồi một mình trong phòng, không kìm được nữa mà oà lên, ôm mặt khóc nức nở.
Hai tiếng trôi qua, kết thúc buổi học, sợ Gia Minh đói nên Tư Nhiên đã vào bếp lấy chút đồ ăn. Khi cậu trở lại thì Gia Minh đã cúi đầu ngủ quên từ bao giờ.
Nhìn gương mặt hơi nhợt nhạt của Gia Minh, Tư Nhiên vô cùng xót xa.
-Cậu ấy ngủ say thế chắc đã học mệt lắm!...
Lấy chăn trên giường xuống, Tư Nhiên nhẹ nhàng đắp lên người Gia Minh. Không có gì để làm, Tư Nhiên rảnh rỗi mở web trường lên xem.
Lướt đến đâu cũng xuất hiện hình của Gia Minh.
-Có vẻ Gia Minh đang là chủ đề được bàn tán nhất trong mấy ngày nay.
Đang lướt hăng say thì từ đâu một bài viết thu hút sự chú ý của Tư Nhiên. Đó là một bài viết từ một tài khoản nữ kể về một lần gặp Gia Minh. Vì tò mò, Tư Nhiên cũng bấm vào xem.
Tôi đã từng gặp bạn học Thẩm hồi năm cấp hai. Đấy là vào một dịp thi học sinh giỏi cấp thành phố. Bạn học Thẩm lúc đấy mới mười bốn tuổi nhưng cao gần một mét tám. Bạn ấy vừa bước vào khán phòng thì ai cũng ngoái nhìn. Phải gặp ngoài đời các bạn mới biết bạn học Thẩm đẹp trai đến mức nào, trong hình chưa diễn tả đủ đâu. Đẹp trai như minh tinh vậy đó. Bạn ấy ngồi cạnh tôi, chỉ xã giao vài câu thôi nhưng giọng bạn ấy hay lắm. Còn rất lịch sự nữa chứ! Bạn học Thẩm đã giành giải nhất cuộc thi lần đó, còn chủ động nhường hoa cho tôi. Đây là bức ảnh ít ỏi mà tôi có được, chia sẻ với mọi người đây.
Kéo xuống cuối bài viết, Tư Nhiên mở to mắt, kinh ngạc nhìn bức ảnh. Trong ảnh là Gia Minh mặc đồ học sinh đang chụp bên cạnh một bạn nữ. Bạn nữ ấy còn khoác tay Gia Minh trông vô cùng tình cảm.
Tư Nhiên thấy vậy thì tức giận, thắc mắc.
-A Minh bảo không thích chụp ảnh, sao lại có tấm này chứ? Bạn nữ này là ai nhỉ? Bạn gái? Bạn học? Hay người A Minh thích?
Nhìn qua phía Gia Minh đang ngủ say, Tư Nhiên giơ điện thoại lên, âm thầm chụp một tấm hình lúc Gia Minh ngủ.
-Mọi người chỉ có ảnh chụp từ xa, vậy mình phải có hình gần!
Vui vẻ nhìn Gia Minh trong điện thoại, Tư Nhiên cười tủm tỉm, thầm nghĩ.
-A Minh đẹp trai quá đi. Mình nhất định sẽ giữ tấm ảnh này thật kĩ.
Đưa mắt về phía Gia Minh, đầu Tư Nhiên bỗng hiện một ý nghĩ xấu xa.
-Cậu ấy ngủ say như vậy, nếu mình làm gì đó thì cậu ấy không biết đâu nhỉ?
Nở một nụ cười ẩn ý, Tư Nhiên lấy bút ra vẽ lên tay Gia Minh một con mèo. Vẽ xong, Tư Nhiên còn đắc chí khen tài nghệ vẽ của bản thân.
Ngẩng đầu xem Gia Minh, Tư Nhiên đột nhiên muốn làm gì đó thú vị hơn. Cậu tiến tới, ghé sát đầu tới gương mặt Gia Minh.
-Sống mũi cao cao, lông mi hơi cong, hơn hết là có mùi rất thơm.
Nhìn chằm chằm môi Gia Minh, Tư Nhiên không chần chừ nữa mà nhẹ nhàng nghiêng đầu nhắm mắt lại hôn vào môi Gia Minh.
Cảm giác da thịt chạm vào nhau khiến cả người Tư Nhiên rạo rực, mặt đỏ lên. Trong không gian yên tĩnh ấy, Tư Nhiên có thể nghe rõ được tiếng tim mình đập.
Cậu chầm chậm mở mắt ra, vừa nhìn rõ phía trước, Tư Nhiên đã khựng lại. Gia Minh không biết từ khi nào đã mở mắt ra.
Lần đầu nhìn thẳng vào đôi mắt Gia Minh ở khoảng cách gần như thế khiến Tư Nhiên ngớ người. Đây cũng là lần đầu Tư Nhiên được nhìn kĩ đôi mắt đó, đôi mắt đen, sâu nhưng sáng một cách kì lạ. Càng nhìn lâu, Tư Nhiên càng cảm thấy như bị hút hồn, đôi mắt ấy cho cậu có cảm giác như thể bên trong nó đang chứa đựng hàng ngàn cảm xúc khác nhau, cuốn hút đến khó tả.
Gương mặt đang đỏ của Gia Minh làm Tư Nhiên phấn khích. Hơn hết, thứ làm Tư Nhiên cảm thấy vui vẻ nhất chính là Gia Minh không hề đẩy cậu ra.
Khẽ nở một nụ cười, Tư Nhiên nhanh như chớp đưa tay giữ lấy gương mặt Gia Minh, hôn mạnh hơn.
Cảm nhận được lưỡi của Tư Nhiên, Gia Minh lúc này mới hoàn hồn lại, vội vàng đẩy Tư Nhiên ra. Bằng gương mặt hốt hoảng hiếm thấy, lấp bấp hỏi: "Cậu... Cậu đang gì vậy hả Dạ Tư Nhiên?!..."
Nghĩ đến việc những người con gái khác có thể tự do, thẳng thắn bày tỏ tình cảm với Gia Minh. Tư Nhiên nắm chặt bàn tay, dùng hết can đảm, nói ra lời luôn giấu trong lòng nhiều năm qua.
"Tớ thích cậu, Thẩm Gia Minh!"
Gương mặt Gia Minh như đông cứng. Sự kinh ngạc khiến Gia Minh không biết nên làm gì. Tư Nhiên tiến đến gần Gia Minh, chân thành nói: "Tớ đã thích cậu từ rất lâu rồi. Thích từng khoảng khắc, từng lời nói và hành động cậu dành cho tớ. Từ lần đầu gặp cậu tớ đã thích cậu, trái tim tớ từ trước đến nay đều chỉ có cậu. Làm bạn trai tớ được không, A Minh?!"
Từng câu từng chữ Tư Nhiên nói Gia Minh đều nghe, nhưng vì quá đột ngột nên Gia Minh chỉ biết quay đi, đưa tay che gương mặt đỏ lên vì ngại của mình. Tư Nhiên thấy Gia Minh lãng tránh, đôi mắt tối sầm lại. Cắn môi, cảm giác sợ Gia Minh ghét mình từ đâu kéo tới.
Nhíu chặt mày, Tư Nhiên lo lắng kéo tay Gia Minh ra chất vấn: "Chẳng lẽ cậu không có cảm giác gì với tớ, hay... Hay là cậu ghét tớ vì tớ là con trai..."
Từ đâu một giọt nước rơi lên mặt Gia Minh, bỏ tay xuống, cảnh tượng trước mắt làm Gia Minh sững sờ. Tư Nhiên gương mặt đỏ hoe rưng rưng nước mắt nhìn Gia Minh.
Nhìn gương mặt vốn hay cười của Tư Nhiên giờ đây lại đang vì mình mà khóc, Gia Minh không biết đang nghĩ gì, khẽ đưa tay lau nước mắt cho Tư Nhiên.
Run run nắm lấy bàn tay Gia Minh, Tư Nhiên bất an lên tiếng: "Cậu không chấp nhận cũng được. Nhưng mà... Hức... Nhưng mà cầu xin cậu đừng ghét tớ..."
Nhìn đôi mắt hiện rõ sự lo sợ của Tư Nhiên, trái tim Gia Minh bỗng nhói lên. Gia Minh muốn an ủi nhưng lại chẳng biết nên nói thế nào, bên trong Gia Minh giờ đây đang loạn lên, khiến cậu hoàn toàn không biết cảm giác bây giờ của mình là gì.
Miệng Gia Minh mở ra như muốn nói gì đó nhưng rồi lại thôi. Cuối cùng, Gia Minh khó xử lên tiếng: "Tớ không có ý đó đâu... Chỉ là..."
Thở dài một hơi, Gia Minh đứng dậy, cầm lấy cặp mình, để lại một câu rồi rời đi.
"Tớ về đây."
Tiếng cửa được mở ra rồi đóng lại vang lên, Tư Nhiên ngồi một mình trong phòng, không kìm được nữa mà oà lên, ôm mặt khóc nức nở.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.