Chương 32: End
Thiên Băng
09/12/2016
1 năm sau.-Thưa gia đình, cô bé đã nằm đây 3 năm rồi, 5 ngày nữa, nếu cô bé không tỉnh thì tôi sẽ trả về cho gia đình, tôi xin lỗi._Bác sĩ
nói xong quay đi, tất cả mọi người nghe xong thì bất động, chỉ 5 ngày
nữa thôi, 5 ngày nữa cô không tỉnh thì sao.
Anh như cái xác không hồn bước tới bên cạnh cô, giọt nước mắt của anh nhỏ xuống bàn tay lạnh lẽo của cô. tại sao để cô ra như vậy, 5 ngày nữa anh sẽ mất cô sau, không, anh không tin, cô phải ở bên anh.
Rời khỏi bệnh viện, anh mua 1 bó hoa hồng trắng và trái cây tới nghĩa trang, cũng đã 3 năm rồi anh mới tới lại đây.
-Duy, tao xin lỗi bây giờ mới tới đây, tha thứ cho tao.
-Duy à, mày biết Quỳnh Anh đang trong tình trạng nào đúng không, mày có còn theo dõi cô ấy không, mày có phù hộ cho cô ấy không.
-5 ngày nữa là cô ấy rời xa tất cả, tao xin mày, hãy mang Quỳnh Anh trở về bên tao, đừng đem Quỳnh Anh đi theo mà, tao xin mày mà, ở đây còn rất nhiều người đau khổ, cho cô ấy tỉnh lại đi. Làm ơn.
-Kiếp này cho tao và Quỳnh Anh được ở bên nhau, nếu có kiếp sau tao hứa sẽ không dành Quỳnh Anh với mày nữa, chỉ cần Quỳnh Anh trở về, chỉ cần kiếp này thôi, Duy, tao xin mày._Anh quỳ xuống trước tấm bia của Duy, nước mắt không ngừng rơi. Anh rất sợ, sợ cô bỏ anh ở lại 1 mình, làm sao anh có thể sống được khi không có cô chứ.
...
Anh quay về lại bệnh viện, mở cửa phòng cô ra, nhìn trên chiếc giường của cô, ngạc nhiên, anh đang mơ sau, không...không thể nào. Kia là cô mà, là cô đang nói chuyện, đang cười vui vẻ.
-Em tỉnh lại anh không vui sao._Cô thấy anh đứng nhìn thì lên tiếng trên chọc.
-Quỳnh Anh..._Anh chạy nhanh tới, ôm lấy cô, đúng là thật rồi, là cô bằng xương bằng thịt nè, anh không có mơ, cô tỉnh rồi, có phải là Duy đã nghe anh nói không.
Nước mắt cô và anh đều tuôn ra, ai nói cô nằm bất động thì không nhớ anh chứ, cô đã nghe tất cả lời anh nói, muốn ngồi dậy lau nước mắt cho anh nhưng đến mở mắt ra nhìn anh còn không làm được.
Bác sĩ nói chỉ còn lại 5 ngày, anh đã tưởng cô sẽ không bao giờ tỉnh nữa, nhưng không ngờ cô lại tỉnh lúc anh đi thăm mộ Duy. Có cô, anh đã hạnh phúc lắm rồi, chỉ cần cô ở bên cạnh anh dù bất chấp tất cả anh cũng chịu.
...
2 ngày sau.
Cô được xuất viện, cô, anh, Trâm và Thiên đi ra nghĩa trang thăm Duy.
-Duy, xin lỗi giờ Quỳnh Anh mới tới, đừng buồn nhé._Cô lau nhẹ lên tấm ảnh của Duy.
"cảm ơn mày đã không mang Quỳnh Anh đi, cảm ơn vì tất cả, tao hứa sẽ thay mày bảo vệ cô ấy"_Anh nhìn tấm bia rồi nói trong suy nghĩ.
Cả 4 người thắp hương cho Duy xong, ra về. Thiên và Trâm đi đâu đó, còn anh chở cô tới cánh đồng của Oải Hương lúc trước.
-Lần này anh không để em xa anh lần nữa đâu._Anh kéo cô ngồi xuống gốc cây lớn.
-Em tưởng trong 3 năm qua anh có người khác rồi chứ, khi em dậy anh cũng có con rồi không chừng._Cô mỉm cười dựa vào vai anh nói.
-Vợ tương lai của anh còn chưa tỉnh dậy thì cưới ai, rồi ai sinh con cho anh.
Cô không nói gì, mỉm cười. Thời gian qua cô và anh ai cũng đã nếm trải những cảm giác đau lòng rồi, bây giờ chắc sẽ không còn những thử thách khác đâu đúng không, cô và anh sẽ không rời xa nhau nữa. Bàn tay anh nắm tay cô, siết nhẹ, anh nhủ thầm vào tai cô.
-Ngốc, anh luôn chờ em.
---END----.
...
Truyện đã kết thúc. Có lẽ là không hay những truyện này mình dựa theo cuộc sống hiện tại của mình.
Những chương đầu là giống mình, nhưng những chương sau là mình bịa ra. Tới bây giờ Mình vẫn yêu người đó, hơn 5 năm rồi, cả 2 người 2 nơi, mình đi học sài gòn, còn bây giờ người đó và 4 người bạn nữa, đang ở tù. :'(. Mình khuyên các bạn, ai đang có hạnh phúc thì cố gắng giữ, nếu mất sẽ không tìm lại được đâu, cũng đừng nên tin tưởng bạn thân quá về chuyện tình cảm.
Mà thôi Cảm ơn mọi người đã theo dõi bộ truyện này nhé. Chúc các bạn đọc truyện vui vẻ.
Anh như cái xác không hồn bước tới bên cạnh cô, giọt nước mắt của anh nhỏ xuống bàn tay lạnh lẽo của cô. tại sao để cô ra như vậy, 5 ngày nữa anh sẽ mất cô sau, không, anh không tin, cô phải ở bên anh.
Rời khỏi bệnh viện, anh mua 1 bó hoa hồng trắng và trái cây tới nghĩa trang, cũng đã 3 năm rồi anh mới tới lại đây.
-Duy, tao xin lỗi bây giờ mới tới đây, tha thứ cho tao.
-Duy à, mày biết Quỳnh Anh đang trong tình trạng nào đúng không, mày có còn theo dõi cô ấy không, mày có phù hộ cho cô ấy không.
-5 ngày nữa là cô ấy rời xa tất cả, tao xin mày, hãy mang Quỳnh Anh trở về bên tao, đừng đem Quỳnh Anh đi theo mà, tao xin mày mà, ở đây còn rất nhiều người đau khổ, cho cô ấy tỉnh lại đi. Làm ơn.
-Kiếp này cho tao và Quỳnh Anh được ở bên nhau, nếu có kiếp sau tao hứa sẽ không dành Quỳnh Anh với mày nữa, chỉ cần Quỳnh Anh trở về, chỉ cần kiếp này thôi, Duy, tao xin mày._Anh quỳ xuống trước tấm bia của Duy, nước mắt không ngừng rơi. Anh rất sợ, sợ cô bỏ anh ở lại 1 mình, làm sao anh có thể sống được khi không có cô chứ.
...
Anh quay về lại bệnh viện, mở cửa phòng cô ra, nhìn trên chiếc giường của cô, ngạc nhiên, anh đang mơ sau, không...không thể nào. Kia là cô mà, là cô đang nói chuyện, đang cười vui vẻ.
-Em tỉnh lại anh không vui sao._Cô thấy anh đứng nhìn thì lên tiếng trên chọc.
-Quỳnh Anh..._Anh chạy nhanh tới, ôm lấy cô, đúng là thật rồi, là cô bằng xương bằng thịt nè, anh không có mơ, cô tỉnh rồi, có phải là Duy đã nghe anh nói không.
Nước mắt cô và anh đều tuôn ra, ai nói cô nằm bất động thì không nhớ anh chứ, cô đã nghe tất cả lời anh nói, muốn ngồi dậy lau nước mắt cho anh nhưng đến mở mắt ra nhìn anh còn không làm được.
Bác sĩ nói chỉ còn lại 5 ngày, anh đã tưởng cô sẽ không bao giờ tỉnh nữa, nhưng không ngờ cô lại tỉnh lúc anh đi thăm mộ Duy. Có cô, anh đã hạnh phúc lắm rồi, chỉ cần cô ở bên cạnh anh dù bất chấp tất cả anh cũng chịu.
...
2 ngày sau.
Cô được xuất viện, cô, anh, Trâm và Thiên đi ra nghĩa trang thăm Duy.
-Duy, xin lỗi giờ Quỳnh Anh mới tới, đừng buồn nhé._Cô lau nhẹ lên tấm ảnh của Duy.
"cảm ơn mày đã không mang Quỳnh Anh đi, cảm ơn vì tất cả, tao hứa sẽ thay mày bảo vệ cô ấy"_Anh nhìn tấm bia rồi nói trong suy nghĩ.
Cả 4 người thắp hương cho Duy xong, ra về. Thiên và Trâm đi đâu đó, còn anh chở cô tới cánh đồng của Oải Hương lúc trước.
-Lần này anh không để em xa anh lần nữa đâu._Anh kéo cô ngồi xuống gốc cây lớn.
-Em tưởng trong 3 năm qua anh có người khác rồi chứ, khi em dậy anh cũng có con rồi không chừng._Cô mỉm cười dựa vào vai anh nói.
-Vợ tương lai của anh còn chưa tỉnh dậy thì cưới ai, rồi ai sinh con cho anh.
Cô không nói gì, mỉm cười. Thời gian qua cô và anh ai cũng đã nếm trải những cảm giác đau lòng rồi, bây giờ chắc sẽ không còn những thử thách khác đâu đúng không, cô và anh sẽ không rời xa nhau nữa. Bàn tay anh nắm tay cô, siết nhẹ, anh nhủ thầm vào tai cô.
-Ngốc, anh luôn chờ em.
---END----.
...
Truyện đã kết thúc. Có lẽ là không hay những truyện này mình dựa theo cuộc sống hiện tại của mình.
Những chương đầu là giống mình, nhưng những chương sau là mình bịa ra. Tới bây giờ Mình vẫn yêu người đó, hơn 5 năm rồi, cả 2 người 2 nơi, mình đi học sài gòn, còn bây giờ người đó và 4 người bạn nữa, đang ở tù. :'(. Mình khuyên các bạn, ai đang có hạnh phúc thì cố gắng giữ, nếu mất sẽ không tìm lại được đâu, cũng đừng nên tin tưởng bạn thân quá về chuyện tình cảm.
Mà thôi Cảm ơn mọi người đã theo dõi bộ truyện này nhé. Chúc các bạn đọc truyện vui vẻ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.