Chương 13: Trốn Tránh.
Thiên Băng
19/11/2016
Khóc lâu quá rồi...Nước mắt rơi nhiều rồi...
Buồn cũng đủ rồi...
Bây giờ là lúc cô phải cố gắng quên đi anh, anh sinh ra không dành cho cô, dù cô có yêu anh thế nào thì cô mãi mãi không có được anh.
Việc làm đầu tiên để quên anh đó là trốn tránh anh, nơi nào có anh sẽ không có cô dù biết không gặp sẽ rất nhớ nhưng đau 1 lần rồi thôi chứ không muốn đau mãi mãi.
Việc thứ hai sẽ là không khóc vì anh nữa, sẽ cố gắng kiềm chế, dù có ra sau đau thế nào thì nước mắt sẽ không rơi.
Việc thứ 3 là tìm 1 người khác để thay thế vào chỗ của anh.
Nếu làm được 3 bước đó thì sẽ hoàn thành việc quên đi anh. 1 giọt nước mắt cuối cùng rơi ra, cô hứa hết ngày hôm nay cô sẽ không khóc, không đau, không buồn vì anh nữa.
...
Từ ngày cô lựa chọn sẽ quên đi anh thì cuộc sống của cô có vẻ tệ hơn lúc trước, nhưng cô vẫn quyết tâm, cô tin vào 1 ngày nào đó cô lại mỉm cười yêu 1 người mới mà đó không phải là anh.
Còn anh, ngày nào cũng tới quán kem mà cô hay tới, nhưng lần này gặp cô không biết tại sao cô lại nói những điều như vậy.
-Tôi nghĩ, Hoan và tôi đừng bao giờ nói chuyện với nhau nữa, nếu gặp nhau hãy xem như người lạ chưa từng quen, được không?
-Tại sao, tôi làm phiền Quỳnh Anh à?
-Ừ, rất phiền. Tôi không muốn bạn gái Hoan hiểu lầm tôi đâu, Hoan biết không, yêu 1 người là nhìn thấy người ta hạnh phúc mình cũng hạnh phúc nhưng với tôi thì không, tôi nói vậy Hoan hiểu hay không tuỳ Hoan.
-Quỳnh Anh giải thích xíu đi, tôi và Quỳnh Anh có gặp nhau rồi đúng không?
-CHƯA-BAO-GIỜ, tôi đi đây._Cô nói xong lạnh lùng bước đi, có lẽ lần này cô cứng rắn hơn những lần trước, dù tim rất đau nhưng nước mắt lại không rơi, cô tự mỉm cười với chính mình rồi thì thầm "mày làm tốt lắm Quỳnh Anh"
...
Từ lúc cô nói vậy, anh không tới trước mặt cô nữa, nhưng anh luôn theo dõi cô. Khi anh nghe cô thốt ra những lời đó tim anh như bị ai bóp nghẹn, anh không hiểu được bản thân mình.
Ngày ngày anh luôn đứng phía xa cô, nhìn cô đi học về, nhìn cô đi làm rồi nhìn cô đùa giỡn với Tâm, anh không được nói chuyện với cô nữa nên buồn đi hẳn, Trâm và Thiên có hỏi nhưng anh chỉ lắc đầu. Trâm nhìn anh như vậy thì lo lắm, càng ngày càng khác.
Còn anh đâu quan tâm điều gì, suốt ngày cứ nhìn vào những tấm ảnh của cô trong điện thoại mà anh chụp được, chụp lén nhưng rất rõ mặt, anh nhìn chằm chằm vào nụ cười của cô, nụ cười đó sao buồn quá, dường như nó chứa nỗi đau trong đó. Anh tắt điện thoại nhắm mắt suy nghĩ về cô "sao nhìn cô ấy quen quá"
...
Tại chỗ cô.
Cô đâu biết rằng ngày nào cũng có 1 người đứng từ xa nhìn cô, theo dõi từng cử chỉ của cô rồi chụp hình lại. Như anh thấy nụ cười của cô chứa những nỗi đau nhưng anh đâu biết nỗi đau đó là vì anh. Nói với anh những lời đó cô cũng có vui vẻ gì, phải kiềm chế lắm cô mới không khóc. Không gặp anh, cô như thiếu đi cái gì đó.
Cô nhìn ra xa như đang chờ 1 người nào đó, đúng cô đang chờ anh, cô đã nhớ anh, rất nhớ. Suy nghĩ rồi lắc đầu, đã nói không được nhớ tới anh nữa mà. Phải quên, phải quên, cô mỉm cười rồi tưới hoa tiếp.
Đã có 2 người nhìn thấy những cử chỉ đó của cô, ánh mắt của 2 người ánh lên 1 nỗi buồn khó tả. đó chính là Duy và anh. Không được gặp cô nên chỉ biết đứng từ xa nhìn cô như 1 thói quen.
Buồn cũng đủ rồi...
Bây giờ là lúc cô phải cố gắng quên đi anh, anh sinh ra không dành cho cô, dù cô có yêu anh thế nào thì cô mãi mãi không có được anh.
Việc làm đầu tiên để quên anh đó là trốn tránh anh, nơi nào có anh sẽ không có cô dù biết không gặp sẽ rất nhớ nhưng đau 1 lần rồi thôi chứ không muốn đau mãi mãi.
Việc thứ hai sẽ là không khóc vì anh nữa, sẽ cố gắng kiềm chế, dù có ra sau đau thế nào thì nước mắt sẽ không rơi.
Việc thứ 3 là tìm 1 người khác để thay thế vào chỗ của anh.
Nếu làm được 3 bước đó thì sẽ hoàn thành việc quên đi anh. 1 giọt nước mắt cuối cùng rơi ra, cô hứa hết ngày hôm nay cô sẽ không khóc, không đau, không buồn vì anh nữa.
...
Từ ngày cô lựa chọn sẽ quên đi anh thì cuộc sống của cô có vẻ tệ hơn lúc trước, nhưng cô vẫn quyết tâm, cô tin vào 1 ngày nào đó cô lại mỉm cười yêu 1 người mới mà đó không phải là anh.
Còn anh, ngày nào cũng tới quán kem mà cô hay tới, nhưng lần này gặp cô không biết tại sao cô lại nói những điều như vậy.
-Tôi nghĩ, Hoan và tôi đừng bao giờ nói chuyện với nhau nữa, nếu gặp nhau hãy xem như người lạ chưa từng quen, được không?
-Tại sao, tôi làm phiền Quỳnh Anh à?
-Ừ, rất phiền. Tôi không muốn bạn gái Hoan hiểu lầm tôi đâu, Hoan biết không, yêu 1 người là nhìn thấy người ta hạnh phúc mình cũng hạnh phúc nhưng với tôi thì không, tôi nói vậy Hoan hiểu hay không tuỳ Hoan.
-Quỳnh Anh giải thích xíu đi, tôi và Quỳnh Anh có gặp nhau rồi đúng không?
-CHƯA-BAO-GIỜ, tôi đi đây._Cô nói xong lạnh lùng bước đi, có lẽ lần này cô cứng rắn hơn những lần trước, dù tim rất đau nhưng nước mắt lại không rơi, cô tự mỉm cười với chính mình rồi thì thầm "mày làm tốt lắm Quỳnh Anh"
...
Từ lúc cô nói vậy, anh không tới trước mặt cô nữa, nhưng anh luôn theo dõi cô. Khi anh nghe cô thốt ra những lời đó tim anh như bị ai bóp nghẹn, anh không hiểu được bản thân mình.
Ngày ngày anh luôn đứng phía xa cô, nhìn cô đi học về, nhìn cô đi làm rồi nhìn cô đùa giỡn với Tâm, anh không được nói chuyện với cô nữa nên buồn đi hẳn, Trâm và Thiên có hỏi nhưng anh chỉ lắc đầu. Trâm nhìn anh như vậy thì lo lắm, càng ngày càng khác.
Còn anh đâu quan tâm điều gì, suốt ngày cứ nhìn vào những tấm ảnh của cô trong điện thoại mà anh chụp được, chụp lén nhưng rất rõ mặt, anh nhìn chằm chằm vào nụ cười của cô, nụ cười đó sao buồn quá, dường như nó chứa nỗi đau trong đó. Anh tắt điện thoại nhắm mắt suy nghĩ về cô "sao nhìn cô ấy quen quá"
...
Tại chỗ cô.
Cô đâu biết rằng ngày nào cũng có 1 người đứng từ xa nhìn cô, theo dõi từng cử chỉ của cô rồi chụp hình lại. Như anh thấy nụ cười của cô chứa những nỗi đau nhưng anh đâu biết nỗi đau đó là vì anh. Nói với anh những lời đó cô cũng có vui vẻ gì, phải kiềm chế lắm cô mới không khóc. Không gặp anh, cô như thiếu đi cái gì đó.
Cô nhìn ra xa như đang chờ 1 người nào đó, đúng cô đang chờ anh, cô đã nhớ anh, rất nhớ. Suy nghĩ rồi lắc đầu, đã nói không được nhớ tới anh nữa mà. Phải quên, phải quên, cô mỉm cười rồi tưới hoa tiếp.
Đã có 2 người nhìn thấy những cử chỉ đó của cô, ánh mắt của 2 người ánh lên 1 nỗi buồn khó tả. đó chính là Duy và anh. Không được gặp cô nên chỉ biết đứng từ xa nhìn cô như 1 thói quen.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.