Chương 42: Em rất nhớ anh
Bánh Quy Mua Tháng Chín
14/03/2022
Người dịch: Tồ Đảm Đang
Sau tết nguyên đán, học sinh lục trung phải nghênh đón lấy kỳ thi cuối kỳ đen tối nhàm chán.
Kiểm tra tuần đầu tiên của năm mới cũng là tuần đầu tiên bắt đầu vào thời kỳ xông đến kỳ thi cuối kỳ. Học sinh bình thường không học hành gì mấy cũng đã bắt đầu tiến về phía trước, mà Phó Gia vì việc của đội đọc diễn cảm mà đã bỏ ra không ít sức lực, thành tích kỳ thi này tụt dốc rõ rệt, rớt thẳng ra khỏi top mười của lớp. Sau khi biết thành tích thì phản ứng đầu tiên của cậu là tiêu hủy đi bảng điểm, nhưng Lục Tề An vẫn biết việc này từ chỗ khác.
Đối với việc này thái độ của Lục Tề An vẫn tính là ôn hòa, hắn không phê bình Phó Gia, cũng không truy cứu chuyện bảng điểm, mà là phân tích kỹ cho Phó Gia nguyên nhân kiểm tra không thuận lợi. Cậu ôm cổ Lục Tề An lại, áp đến hôn hắn, nhưng Lục Tề An lại từ chối cậu bằng lời nói: "Trước khi thành tích ổn định lại, đừng để những việc này làm ảnh hưởng đến sức chú ý của em nữa."
Vừa nói câu này ra Phó Gia ngu người luôn. Nói thế này chẳng phải bảo nếu như cậu không được thành tích tốt, thì không bao giờ được thân mật với Lục Tề An sao?
"Vậy chỉ hôn một cái thôi... được không?" Phó Gia hạ thấp yêu cầu nói.
Lục Tề An có một thoáng chốc bị lung lay, nhưng cuối cùng vẫn từ chối.
Lúc đó, Phó Gia giống như bị sấm sét đánh thẳng vào người.
Vì để có thể sớm ngày được thân mật với Lục Tề An, Phó Gia cấp tốc tìm lại trạng thái học tập trước đây, dốc hết toàn bộ sức bền trong người mình, mỗi đêm đều treo đèn đọc sách đến tận mười hai giờ đêm, ngủ rồi mà trong mơ cũng thấy đang giải bài tập toán.
Lục Tề An thức cùng cậu hai đêm, ngày đầu tiên thì mặt mày còn nghiêm túc, ngày hôm sau đã không nhìn tiếp được nữa rồi. Hắn quy định mỗi tối Phó Gia chỉ được giải một bài toán, nghe viết mười từ vựng tiếng anh, một khi hoàn thành được nhiệm vụ này thì phải đi nghỉ ngơi ngay.
Phó Gia trái lại không đồng ý: "Không được, em ngốc thế này, kiến thức căn bản lại kém, không học nhiều hơn người khác thì không đuổi kịp được người khác đâu, hơn nữa sắp thi cuối kỳ rồi, mọi người đều học trễ lắm."
Lục Tề An nói: "Anh khoanh trọng tâm cho em."
Phó Gia hơi lung lay, nhưng đắn đo một lúc rồi vẫn nói: "Không được, khoanh trọng điểm rồi em cũng không chắc sẽ thi tốt được."
"Em cố hết sức là được rồi, đừng miễn cưỡng." Lục Tề An nhượng bộ dứt khoát.
Phó Gia đóng sách lại ngay lập tức, mỉm cười nhìn Lục Tề An, ôm lấy eo hắn nói: "Vậy anh hôn em đi."
Lục Tề An sờ lên tóc cậu, duy trì sự nghiêm khắc cuối dùng: "Lần sau thi không tốt cũng đừng sợ, cũng không cần phải giấu bảng điểm, cứ đưa cho anh xem, biết không?"
Phó Gia gật đầu mạnh.
Lúc này Lục Tề An mới thả lỏng sắc mặt, cúi đầu xuống hôn cậu. Có Lục Tề An phía sau vừa tạo áp lực vừa tạo động lực, cuối cùng Phó Gia đã lấy được thành tích cuối kỳ làm cậu và Lục Tề An đều vừa ý.
Kỳ nghỉ đông bắt đầu rồi, Phó Gia lại không thấy vui vẻ chút nào. Thời gian nghỉ của lớp 12 luôn trễ hơn lớp 11 gần mười ngày, năm đầu tiên Phó Gia chuyển đến lục trung, lần đầu tiên nghe thấy quy định như vậy. Cậu tức tối giậm chân nhưng lại không có cách nào khác, chỉ có thể trân trân nhìn Lục Tề An vệ sinh cá nhân, thay đồng phục rồi lại nhìn hắn ra khỏi nhà đi học trong những ngày đầu của kỳ nghỉ mà thôi.
Cả ngày cậu ở nhà ngoài trông giơ cơm đợi Lục Tề An về nhà thì không có chuyện gì khác để làm nữa.
Tối tám giờ, cậu thật sự hết chịu nổi rồi, mặc áo lên ra ngoài, đến cổng trường lục trung sớm đợi người, dưới đèn đường khốn khổ đợi Lục Tề An.
Khó khăn lắm mới đợi đến lúc tan học, Phó Gia tìm được Lục Tề An trong dòng người, suýt nữa thì lệ ướt như mưa. Cậu không thèm chú ý đến bên ngoài nhiều học sinh thế nào, chạy ngược lại với dòng người lao vào lòng Lục Tề An.
Lục Tề An ôm lại Phó Gia đang lao tới mạnh mẽ ấy, sờ lên áo khoác lạnh lẽo của cậu, hơi bất đắc dĩ hỏi: "Sao em lại ra đây?"
Phó Gia dụi dụi vào lòng Lục Tề An, giọng nói tủi thân: "Em rất nhớ anh."
Lục Tề An: "..."
Đến năm giờ chiều tối hơn hắn về nhà ăn cơm tối, đến bảy giờ mới ra ngoài tham gia tiết tự học, chỉ vài tiếng đồng hồ mà đã bắt đầu "em rất nhớ anh" rồi sao?
Lục Tề An buông cậu ra, nói: "Về nhà thôi."
Phó Gia lắp bắp đồng ý.
Tôi hôm ấy Phó Gia vùi vào long Lục Tề An ngủ, vẫn ngủ không ngon. Trong mơ hồ cậu mơ một giấc mơ, thấy mình sao lại không thể tìm thấy Lục Tề An, nên đón taxi đi khắp thành phố để tìm hắn, xe đi khắp cả thành phố, cuối cùng cũng tìm được ở một nơi nào đó. Phó Gia trả tiền cho tài xế, chuẩn bị xuống xe, vừa sờ vào túi thì bên trong rỗng tuếch, không có một đồng nào. Không trả tiền được tài xế không cho xuống xe, Phó Gia cố gắng vỗ cửa sổ xe, mắt nhìn trân trân Lục Tề An đi xa...
Phó Gia giật mình tỉnh giấc.
Bỗng nhiên cậu ý thức được một vấn đề rất nghiêm trọng.
Cậu cẩn thận chui ra khỏi lồng ngực Lục Tề An, nhón chân rời khỏi phòng ngủ, đến phòng dành cho khách tìm sổ tiết kiệm đang cất đi của mình, nhìn nó qua ánh sáng của mặt trăng.
Từ năm mười sáu tuổi cậu đã bắt đầu làm việc kiếm tiền bằng chính sức lực của mình, hắn không ngừng tìm kiếm những công việc lặt vặt. Đặc biệt là kỳ nghỉ đông nghỉ hè, cậu còn biết làm nhiều việc khác nhau, chiếm đóng hết toàn bộ thời gian một ngày của mình. Mấy tháng trước, cậu nhập học vào lục trung, vì ở đây cấm học sinh làm thêm, sổ tiết kiệm của cậu giờ chỉ có ra chứ không có vào nữa rồi. Mấy năm nay luôn nói với chính mình đến kỳ nghỉ rồi phải nắm bắt thời gian đi làm kiếm tiền, cũng là nhờ vào số tiền này mà cậu có được rất nhiều cảm giác an toàn. Cho dù bây giờ rời khỏi nhà họ Lâm hay là cậu vẫn ở lỳ đó mấy năm trời đi nữa, chỉ cần trong tay cậu có tiền thì cậu có thể bỏ đi bất cứ lúc nào, tiềm thức cậu cứ suy nghĩ như thế đấy.
Nhưng từ sau khi nhận có được sự đồng ý của Lục Tề An, cậu chìm đắm mãi trong đoạn tình cảm này, thế mà đã quên mất cậu là một người ngay cả việc tặng sữa bò một học kỳ cho Lục Tề An còn không tặng nổi.
Cậu nghèo thế này, mà lại sống cuộc sống không cần phải lo cơm ăn áo mặc với Lục Tề An, muốn cái gì trong căn hộ đều có cả, không cần cậu phải bỏ ra một đồng nào. Lúc dì Mậu chăm sóc cho Lục Tề An thì cũng hết lòng chăm sóc cho cậu, thậm chí còn vì trước đây cậu thiếu dinh dưỡng mà còn đặc biệt chăm sóc ăn uống cho cậu nữa.
Nhìn lại Phó Gia, nếu bây giờ bảo cậu bỏ tiền ra mua gì đó cho Lục Tề An, cậu mua không nổi đâu. Huống chi cậu còn một năm cấp ba phải học nữa, tương lai còn bốn năm đại học, cậu không lo nổi, chẳng lẽ lại để Lục Tề An bỏ tiền ra cho cậu sao?
Hoặc lại là... nhà họ Lâm, nhà họ Lục?
Sáng hôm sau, Phó Gia nói với Lục Tề An mình muốn đi làm thêm trong kỳ nghỉ đông.
Hình như Lục Tề An không hề thấy bất ngờ chút nào, hỏi thẳng cậu: "Em định làm thêm ở đâu?"
Phó Gia nói: "KTV." Là KTV mà lúc trước Sầm Mộng Kha giới thiệu cho cậu trước khi cậu đến lục trung ấy, có Sầm Mộng Kha thì chắc chắn sẽ thuận lợi được nhận hơn.
"Không được." Lục Tề An từ chối thẳng.
"Khoan nói không được vội vàng như vậy mà, không có gì xấu cả đâu." Phó Gia vừa khuyên hắn vừa banh ngón tay ra đếm. "Anh xem nhé, ở đó gần nhà, lương cao, việc nhẹ nhàng nữa, mà ở đó em còn có người quen nữa chứ."
Người quen?
Phó Gia còn đang không ngừng khen về quán KTV này, mà Lục Tề An mãi vẫn không có hồi đáp gì lại cho cậu. Cậu càng nói càng thấy không khí hơi sai sai, vội vàng dừng lại, quan sát sắc mặt của Lục Tề An: "Em có thể làm ít lại, đi làm ngày sáu tiếng, buổi trưa đi chiều tối về. Có điều... nếu anh thật sự không muốn em đi, thì em..."
Phó Gia cắn răng, ráng nói ra ba chữ: "...không đi nữa."
Lục Tề An im lặng nhìn Phó Gia, Phó Gia cũng lo lắng nhìn hắn, chủ yếu là lo lắng hắn giận.
Thật ra Lục Tề An không hề bài xích việc Phó Gia kiếm tiền dựa trên sức lực của mình. Một mặt, Phó Gia sẽ không để hắn gánh vác cho cuộc sống của mình, tuy nhiên hắn cũng không muốn dùng cách này để thôi thúc lòng tự trọng và tính độc lập của Phó Gia theo hướng tiêu cực. Nhưng mặt còn lại, Lục Tề An lại không muốn thả cho Phó Gia rời xa phạm vi kiểm soát của hắn, rời xa khu vực an toàn mà hắn vạch ra cho Phó Gia.
Sau khi suy nghĩ một thời gian ngắn, Lục Tề An nói: "Em muốn đi thì đi đi, cho dù anh không đồng ý em cũng có thể làm theo ý em, đừng quá kiêng dè anh. Chú ý an toàn, ở chỗ làm việc có gặp bất cứ chuyện gì cũng đều phải gọi cho anh."
Phó Gia gật đầu thật mạnh, vui vẻ hứng khởi lấy điện thoại bàn phím của mình ra nói: "Vậy để em lưu số anh."
Cứ thế, Phó Gia được đi làm theo ý mình, còn mượn thời cơ lấy được số điện thoại của bạn trai.
Rất nhanh, lớp 12 cũng bắt đầu cho nghỉ phép rồi, người ở nhà một mình đã trở thành Lục Tề An. May mà thời gian Phó Gia đi làm không dài, ông chủ cũng không quản lý quá nghiêm khắc, hai người họ vẫn có nhiều thời gian ở bên nhau.
Kể từ khi được nghỉ Lục Tề An luôn đang làm một chuyện gì đó. Mỗi ngày buổi sáng và buổi tối cũng là lúc mà Phó Gia ở nhà, hắn đều sẽ ngắt đi tín hiệu điện thoại bàn và điện thoại di động, đợi đến khi Phó Gia ra ngoài rồi mới kết nối lại. Hắn làm rất cẩn thận kín đáo, vậy nên Phó Gia không hề cảm nhận được chút gì.
Một buổi chiều nào đó, hắn kết nối lại tín nhiêu như mọi khi, cuối cùng cũng nhận được một cú điện thoại mà hắn đã đợi bao nhiêu giờ.
Thật ra cuộc gọi này mới là nguyên nhân lớn nhất khiến Lục Tề An đồng ý cho Phó Gia đi làm thêm.
Sau khi nghỉ phép, không thể dùng học tập để làm cái cớ, người nhà họ Lục nhất định sẽ liên lạc với hắn. Đúng lúc Phó Gia nhắc đến việc đi làm thêm, có thể kéo dài khoảng cách với cậu một chút, tiện cho hắn rảnh tay đi đối phó.
Lục Tề An ra ngoài ban công nhận điện thoại.
"Nghỉ phép rồi?" Đầu dây bên kia truyền đến giọng nói trầm thấp của Lục Trí Viễn.
"Vâng, ba."
"Liên lạc với con cũng khó khăn thật, sáng và tôi bận gì vậy?"
"Con dành thời gian yên tĩnh học tập,"
Lục Trí Viễn bên ấy phụt cười nhẹ một tiếng, rất nhẹ, nhưng với sự hiểu biết của Lục Tề An với ba mình, hắn có thể nhận ra được ý chế nhạo sâu sắc trpng đó.
"Về nhà một chuyến đi, cha con mình lâu rồi không gặp, có một số chuyện ba muốn hỏi con."
"Vâng." Lục Tề An hít thở thật sâu. "Khi nào thì ba có thời gian?"
"Ngay bây giờ." Lục Trí Viễn không cho Lục Tề An bất cứ cơ hội nào để lấy hơi, nghiêm khắc ra lệnh. "Bây giờ con phải về ngay lập tức."
Đối với Lục Tề An, Lục Trí Viễn không cần phải bỏ ra quá nhiều yêu thương, trực tiếp đàn áp là được, bất luận Lục Tề An đã bao nhiêu tuổi cũng đều như vậy.
Tại nhà họ Lục, người làm cha có sự tự tin tuyệt đối áp chế con trai mình.
Sau khi cúp máy, Lục Tề An im lặng đứng bên ban công, hắn phảng phất nhìn thấy những ngọn núi tuyết trắng che khuất cả bầu trời sụp đổ ầm ầm, đang đè về phía hắn.
Sau tết nguyên đán, học sinh lục trung phải nghênh đón lấy kỳ thi cuối kỳ đen tối nhàm chán.
Kiểm tra tuần đầu tiên của năm mới cũng là tuần đầu tiên bắt đầu vào thời kỳ xông đến kỳ thi cuối kỳ. Học sinh bình thường không học hành gì mấy cũng đã bắt đầu tiến về phía trước, mà Phó Gia vì việc của đội đọc diễn cảm mà đã bỏ ra không ít sức lực, thành tích kỳ thi này tụt dốc rõ rệt, rớt thẳng ra khỏi top mười của lớp. Sau khi biết thành tích thì phản ứng đầu tiên của cậu là tiêu hủy đi bảng điểm, nhưng Lục Tề An vẫn biết việc này từ chỗ khác.
Đối với việc này thái độ của Lục Tề An vẫn tính là ôn hòa, hắn không phê bình Phó Gia, cũng không truy cứu chuyện bảng điểm, mà là phân tích kỹ cho Phó Gia nguyên nhân kiểm tra không thuận lợi. Cậu ôm cổ Lục Tề An lại, áp đến hôn hắn, nhưng Lục Tề An lại từ chối cậu bằng lời nói: "Trước khi thành tích ổn định lại, đừng để những việc này làm ảnh hưởng đến sức chú ý của em nữa."
Vừa nói câu này ra Phó Gia ngu người luôn. Nói thế này chẳng phải bảo nếu như cậu không được thành tích tốt, thì không bao giờ được thân mật với Lục Tề An sao?
"Vậy chỉ hôn một cái thôi... được không?" Phó Gia hạ thấp yêu cầu nói.
Lục Tề An có một thoáng chốc bị lung lay, nhưng cuối cùng vẫn từ chối.
Lúc đó, Phó Gia giống như bị sấm sét đánh thẳng vào người.
Vì để có thể sớm ngày được thân mật với Lục Tề An, Phó Gia cấp tốc tìm lại trạng thái học tập trước đây, dốc hết toàn bộ sức bền trong người mình, mỗi đêm đều treo đèn đọc sách đến tận mười hai giờ đêm, ngủ rồi mà trong mơ cũng thấy đang giải bài tập toán.
Lục Tề An thức cùng cậu hai đêm, ngày đầu tiên thì mặt mày còn nghiêm túc, ngày hôm sau đã không nhìn tiếp được nữa rồi. Hắn quy định mỗi tối Phó Gia chỉ được giải một bài toán, nghe viết mười từ vựng tiếng anh, một khi hoàn thành được nhiệm vụ này thì phải đi nghỉ ngơi ngay.
Phó Gia trái lại không đồng ý: "Không được, em ngốc thế này, kiến thức căn bản lại kém, không học nhiều hơn người khác thì không đuổi kịp được người khác đâu, hơn nữa sắp thi cuối kỳ rồi, mọi người đều học trễ lắm."
Lục Tề An nói: "Anh khoanh trọng tâm cho em."
Phó Gia hơi lung lay, nhưng đắn đo một lúc rồi vẫn nói: "Không được, khoanh trọng điểm rồi em cũng không chắc sẽ thi tốt được."
"Em cố hết sức là được rồi, đừng miễn cưỡng." Lục Tề An nhượng bộ dứt khoát.
Phó Gia đóng sách lại ngay lập tức, mỉm cười nhìn Lục Tề An, ôm lấy eo hắn nói: "Vậy anh hôn em đi."
Lục Tề An sờ lên tóc cậu, duy trì sự nghiêm khắc cuối dùng: "Lần sau thi không tốt cũng đừng sợ, cũng không cần phải giấu bảng điểm, cứ đưa cho anh xem, biết không?"
Phó Gia gật đầu mạnh.
Lúc này Lục Tề An mới thả lỏng sắc mặt, cúi đầu xuống hôn cậu. Có Lục Tề An phía sau vừa tạo áp lực vừa tạo động lực, cuối cùng Phó Gia đã lấy được thành tích cuối kỳ làm cậu và Lục Tề An đều vừa ý.
Kỳ nghỉ đông bắt đầu rồi, Phó Gia lại không thấy vui vẻ chút nào. Thời gian nghỉ của lớp 12 luôn trễ hơn lớp 11 gần mười ngày, năm đầu tiên Phó Gia chuyển đến lục trung, lần đầu tiên nghe thấy quy định như vậy. Cậu tức tối giậm chân nhưng lại không có cách nào khác, chỉ có thể trân trân nhìn Lục Tề An vệ sinh cá nhân, thay đồng phục rồi lại nhìn hắn ra khỏi nhà đi học trong những ngày đầu của kỳ nghỉ mà thôi.
Cả ngày cậu ở nhà ngoài trông giơ cơm đợi Lục Tề An về nhà thì không có chuyện gì khác để làm nữa.
Tối tám giờ, cậu thật sự hết chịu nổi rồi, mặc áo lên ra ngoài, đến cổng trường lục trung sớm đợi người, dưới đèn đường khốn khổ đợi Lục Tề An.
Khó khăn lắm mới đợi đến lúc tan học, Phó Gia tìm được Lục Tề An trong dòng người, suýt nữa thì lệ ướt như mưa. Cậu không thèm chú ý đến bên ngoài nhiều học sinh thế nào, chạy ngược lại với dòng người lao vào lòng Lục Tề An.
Lục Tề An ôm lại Phó Gia đang lao tới mạnh mẽ ấy, sờ lên áo khoác lạnh lẽo của cậu, hơi bất đắc dĩ hỏi: "Sao em lại ra đây?"
Phó Gia dụi dụi vào lòng Lục Tề An, giọng nói tủi thân: "Em rất nhớ anh."
Lục Tề An: "..."
Đến năm giờ chiều tối hơn hắn về nhà ăn cơm tối, đến bảy giờ mới ra ngoài tham gia tiết tự học, chỉ vài tiếng đồng hồ mà đã bắt đầu "em rất nhớ anh" rồi sao?
Lục Tề An buông cậu ra, nói: "Về nhà thôi."
Phó Gia lắp bắp đồng ý.
Tôi hôm ấy Phó Gia vùi vào long Lục Tề An ngủ, vẫn ngủ không ngon. Trong mơ hồ cậu mơ một giấc mơ, thấy mình sao lại không thể tìm thấy Lục Tề An, nên đón taxi đi khắp thành phố để tìm hắn, xe đi khắp cả thành phố, cuối cùng cũng tìm được ở một nơi nào đó. Phó Gia trả tiền cho tài xế, chuẩn bị xuống xe, vừa sờ vào túi thì bên trong rỗng tuếch, không có một đồng nào. Không trả tiền được tài xế không cho xuống xe, Phó Gia cố gắng vỗ cửa sổ xe, mắt nhìn trân trân Lục Tề An đi xa...
Phó Gia giật mình tỉnh giấc.
Bỗng nhiên cậu ý thức được một vấn đề rất nghiêm trọng.
Cậu cẩn thận chui ra khỏi lồng ngực Lục Tề An, nhón chân rời khỏi phòng ngủ, đến phòng dành cho khách tìm sổ tiết kiệm đang cất đi của mình, nhìn nó qua ánh sáng của mặt trăng.
Từ năm mười sáu tuổi cậu đã bắt đầu làm việc kiếm tiền bằng chính sức lực của mình, hắn không ngừng tìm kiếm những công việc lặt vặt. Đặc biệt là kỳ nghỉ đông nghỉ hè, cậu còn biết làm nhiều việc khác nhau, chiếm đóng hết toàn bộ thời gian một ngày của mình. Mấy tháng trước, cậu nhập học vào lục trung, vì ở đây cấm học sinh làm thêm, sổ tiết kiệm của cậu giờ chỉ có ra chứ không có vào nữa rồi. Mấy năm nay luôn nói với chính mình đến kỳ nghỉ rồi phải nắm bắt thời gian đi làm kiếm tiền, cũng là nhờ vào số tiền này mà cậu có được rất nhiều cảm giác an toàn. Cho dù bây giờ rời khỏi nhà họ Lâm hay là cậu vẫn ở lỳ đó mấy năm trời đi nữa, chỉ cần trong tay cậu có tiền thì cậu có thể bỏ đi bất cứ lúc nào, tiềm thức cậu cứ suy nghĩ như thế đấy.
Nhưng từ sau khi nhận có được sự đồng ý của Lục Tề An, cậu chìm đắm mãi trong đoạn tình cảm này, thế mà đã quên mất cậu là một người ngay cả việc tặng sữa bò một học kỳ cho Lục Tề An còn không tặng nổi.
Cậu nghèo thế này, mà lại sống cuộc sống không cần phải lo cơm ăn áo mặc với Lục Tề An, muốn cái gì trong căn hộ đều có cả, không cần cậu phải bỏ ra một đồng nào. Lúc dì Mậu chăm sóc cho Lục Tề An thì cũng hết lòng chăm sóc cho cậu, thậm chí còn vì trước đây cậu thiếu dinh dưỡng mà còn đặc biệt chăm sóc ăn uống cho cậu nữa.
Nhìn lại Phó Gia, nếu bây giờ bảo cậu bỏ tiền ra mua gì đó cho Lục Tề An, cậu mua không nổi đâu. Huống chi cậu còn một năm cấp ba phải học nữa, tương lai còn bốn năm đại học, cậu không lo nổi, chẳng lẽ lại để Lục Tề An bỏ tiền ra cho cậu sao?
Hoặc lại là... nhà họ Lâm, nhà họ Lục?
Sáng hôm sau, Phó Gia nói với Lục Tề An mình muốn đi làm thêm trong kỳ nghỉ đông.
Hình như Lục Tề An không hề thấy bất ngờ chút nào, hỏi thẳng cậu: "Em định làm thêm ở đâu?"
Phó Gia nói: "KTV." Là KTV mà lúc trước Sầm Mộng Kha giới thiệu cho cậu trước khi cậu đến lục trung ấy, có Sầm Mộng Kha thì chắc chắn sẽ thuận lợi được nhận hơn.
"Không được." Lục Tề An từ chối thẳng.
"Khoan nói không được vội vàng như vậy mà, không có gì xấu cả đâu." Phó Gia vừa khuyên hắn vừa banh ngón tay ra đếm. "Anh xem nhé, ở đó gần nhà, lương cao, việc nhẹ nhàng nữa, mà ở đó em còn có người quen nữa chứ."
Người quen?
Phó Gia còn đang không ngừng khen về quán KTV này, mà Lục Tề An mãi vẫn không có hồi đáp gì lại cho cậu. Cậu càng nói càng thấy không khí hơi sai sai, vội vàng dừng lại, quan sát sắc mặt của Lục Tề An: "Em có thể làm ít lại, đi làm ngày sáu tiếng, buổi trưa đi chiều tối về. Có điều... nếu anh thật sự không muốn em đi, thì em..."
Phó Gia cắn răng, ráng nói ra ba chữ: "...không đi nữa."
Lục Tề An im lặng nhìn Phó Gia, Phó Gia cũng lo lắng nhìn hắn, chủ yếu là lo lắng hắn giận.
Thật ra Lục Tề An không hề bài xích việc Phó Gia kiếm tiền dựa trên sức lực của mình. Một mặt, Phó Gia sẽ không để hắn gánh vác cho cuộc sống của mình, tuy nhiên hắn cũng không muốn dùng cách này để thôi thúc lòng tự trọng và tính độc lập của Phó Gia theo hướng tiêu cực. Nhưng mặt còn lại, Lục Tề An lại không muốn thả cho Phó Gia rời xa phạm vi kiểm soát của hắn, rời xa khu vực an toàn mà hắn vạch ra cho Phó Gia.
Sau khi suy nghĩ một thời gian ngắn, Lục Tề An nói: "Em muốn đi thì đi đi, cho dù anh không đồng ý em cũng có thể làm theo ý em, đừng quá kiêng dè anh. Chú ý an toàn, ở chỗ làm việc có gặp bất cứ chuyện gì cũng đều phải gọi cho anh."
Phó Gia gật đầu thật mạnh, vui vẻ hứng khởi lấy điện thoại bàn phím của mình ra nói: "Vậy để em lưu số anh."
Cứ thế, Phó Gia được đi làm theo ý mình, còn mượn thời cơ lấy được số điện thoại của bạn trai.
Rất nhanh, lớp 12 cũng bắt đầu cho nghỉ phép rồi, người ở nhà một mình đã trở thành Lục Tề An. May mà thời gian Phó Gia đi làm không dài, ông chủ cũng không quản lý quá nghiêm khắc, hai người họ vẫn có nhiều thời gian ở bên nhau.
Kể từ khi được nghỉ Lục Tề An luôn đang làm một chuyện gì đó. Mỗi ngày buổi sáng và buổi tối cũng là lúc mà Phó Gia ở nhà, hắn đều sẽ ngắt đi tín hiệu điện thoại bàn và điện thoại di động, đợi đến khi Phó Gia ra ngoài rồi mới kết nối lại. Hắn làm rất cẩn thận kín đáo, vậy nên Phó Gia không hề cảm nhận được chút gì.
Một buổi chiều nào đó, hắn kết nối lại tín nhiêu như mọi khi, cuối cùng cũng nhận được một cú điện thoại mà hắn đã đợi bao nhiêu giờ.
Thật ra cuộc gọi này mới là nguyên nhân lớn nhất khiến Lục Tề An đồng ý cho Phó Gia đi làm thêm.
Sau khi nghỉ phép, không thể dùng học tập để làm cái cớ, người nhà họ Lục nhất định sẽ liên lạc với hắn. Đúng lúc Phó Gia nhắc đến việc đi làm thêm, có thể kéo dài khoảng cách với cậu một chút, tiện cho hắn rảnh tay đi đối phó.
Lục Tề An ra ngoài ban công nhận điện thoại.
"Nghỉ phép rồi?" Đầu dây bên kia truyền đến giọng nói trầm thấp của Lục Trí Viễn.
"Vâng, ba."
"Liên lạc với con cũng khó khăn thật, sáng và tôi bận gì vậy?"
"Con dành thời gian yên tĩnh học tập,"
Lục Trí Viễn bên ấy phụt cười nhẹ một tiếng, rất nhẹ, nhưng với sự hiểu biết của Lục Tề An với ba mình, hắn có thể nhận ra được ý chế nhạo sâu sắc trpng đó.
"Về nhà một chuyến đi, cha con mình lâu rồi không gặp, có một số chuyện ba muốn hỏi con."
"Vâng." Lục Tề An hít thở thật sâu. "Khi nào thì ba có thời gian?"
"Ngay bây giờ." Lục Trí Viễn không cho Lục Tề An bất cứ cơ hội nào để lấy hơi, nghiêm khắc ra lệnh. "Bây giờ con phải về ngay lập tức."
Đối với Lục Tề An, Lục Trí Viễn không cần phải bỏ ra quá nhiều yêu thương, trực tiếp đàn áp là được, bất luận Lục Tề An đã bao nhiêu tuổi cũng đều như vậy.
Tại nhà họ Lục, người làm cha có sự tự tin tuyệt đối áp chế con trai mình.
Sau khi cúp máy, Lục Tề An im lặng đứng bên ban công, hắn phảng phất nhìn thấy những ngọn núi tuyết trắng che khuất cả bầu trời sụp đổ ầm ầm, đang đè về phía hắn.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.