Chương 100: - Cảnh nóng
天空的翅膀
26/02/2022
Tuy rằng Lý Ninh Ngọc đã xin lỗi nhưng vẫn có chút cắn rứt lương tâm. Cô lén nhờ phó đạo diễn phụ trách quản lý dàn diễn viên trả thêm thù lao cho người đóng thế kia, đồng thời bảo Cố Hiểu Mộng sắp xếp cho cô ấy một vai diễn có thoại.
Nhưng Lý Ninh Ngọc không biết là, chỉ một hành động nhỏ của mình lại thay đổi số phận của người diễn viên đóng thế đó. Cho nên ở tương lai một tiểu hoa lưu lượng đang hot nào đó nhận được phỏng vấn đều sẽ nhắc đến ơn tri ngộ của Lý Ninh Ngọc.
Lại một phân cảnh phải yêu cầu mọi người ra khỏi phim trường, cũng là cảnh cao trào nhất trong tất cả các cảnh phim. Lý Ninh Ngọc hơi căng thẳng, dù sao yêu cầu mọi người rời khỏi hết thì cũng còn phó đạo diễn và một số nhân viên tất yếu khác.
- Vợ, tối nay có cần em giúp chị chuẩn bị bài trước không?
Cố Hiểu Mộng tắm rửa xong liền leo lên giường, ôm Lý Ninh Ngọc, ngón tay trượt nhẹ sau lưng Lý Ninh Ngọc, ám hiệu rất rõ ràng.
- Ngủ đi!
Lý Ninh Ngọc túm cái gối bên cạnh nhẹ nhàng đánh lên người Cố Hiểu Mộng. Vốn dĩ cô đã hơi căng thẳng, Cố Hiểu Mộng còn chăm dầu vào lửa, thật sự là đáng ghét tột cùng.
- Đừng căng thẳng, ngày mai có em mà!
Cố Hiểu Mộng từ phía sau ôm Lý Ninh Ngọc vào lòng, hai tay ôm cánh tay Lý Ninh Ngọc, nói với giọng điệu trấn an.
- Nhất định phải quay sao?
Tuy rằng không có cảnh lộ hàng nhưng cũng rất bạo. Cảnh ngày mai của Lý Ninh Ngọc, ngoại trừ bước cuối cùng thì tất cả các bước khác đều quay.
- Nếu chị thật sự không đồng ý quay, chúng ta có thể cắt bỏ cảnh này. Em chỉ cảm thấy nếu có đoạn này sẽ càng làm bộ phim thêm hoàn chỉnh. Nhưng mà em không muốn làm khó chị.
Cố Hiểu Mộng biết ngay từ đầu Lý Ninh Ngọc đã phản đối quay bộ phim này. Nhưng mà cảnh này có ý nghĩa của nó, không phải vì muốn kích tình, mà có nó thì nội dùng phim sẽ trọn vẹn hơn.
- Quên đi, quay thì quay thôi!
Lý Ninh Ngọc thở dài một hơi, dù sao người quay cùng mình là Cố Hiểu Mộng.
Ngày hôm sau, tất cả mọi người đều được yêu cầu ra ngoài, chỉ còn lại những nhân viên cần thiết, chủ yếu là nữ. Cảnh này là sau khi hai người giận dỗi, Cố Mộng đứng dưới lầu dầm mưa một đêm, Lý Ninh Ngọc không đành lòng nên đưa cô vào nhà.
Cửa phòng vừa đóng, Cố Mộng áp Lý Ninh Ngọc lên tường hôn. Lý Ninh Ngọc giãy dụa vùng vẫy, nhưng mà cuối cùng mềm nhũn trong lòng Cố Mộng.
- Cắt!
Đạo diễn hô cắt, Cố Hiểu Mộng lưu luyến không nỡ buông Lý Ninh Ngọc ra. Chu Miểu nhanh chóng chạy đến khoác áo lên người Cố Hiểu Mộng. Trong phim trường đã mở điều hòa, nhưng toàn thân ướt sũng vẫn làm cho Cố Hiểu Mộng nhịn không được phát run.
Cảnh tiếp theo, Cố Mộng và Lý Ninh Ngọc hôn nhau và đi đến phòng tắm. Hai người vừa đi vừa cởi quần áo của nhau. Quần áo của Cố Hiểu Mộng đã ướt, vô cùng khó cởi, NG vài lần mới miễn cưỡng quay xong cảnh này.
Sau khi hai người đi vào phòng tắm, trên người các cô không còn quần áo. Đội quay phim quay ở phía ngoài phòng tắm, cửa phòng tắm bằng thủy tinh, trên dưới trong suốt được làm mờ ở giữa.
Cho nên dù hai người ở trong đó không mặc gì thì máy quay cũng chỉ có thể quay được từ vai lên và từ đầu gối xuống.
Cố Mộng đè Lý Ninh Ngọc lên vách phòng tắm hôn, vòi sen trên đầu xả nước lên hai người. Trong phòng tắm còn có một camera nhỏ, được cố định trước ở đó. Máy quay này chủ yếu là để quay cận mặt Cố Hiểu Mộng và Lý Ninh Ngọc. Tối đa cũng chỉ có thể quay đến xương quai xanh.
Cố Mộng ấn tay Lý Ninh Ngọc lên tường, hôn lên trán, chóp mũi, khóe môi, cuối cùng là trực tiếp cạy mở cánh môi Lý Ninh Ngọc, công phá cửa thành xông thẳng vào trong. Phó đạo diễn nhìn vào màn hình theo dõi nuốt nước bọt, hình ảnh này thật sự quá đẹp. Kích tình mà không dâm dục, đoán chừng chỉ có Cố Hiểu Mộng và Lý Ninh Ngọc mới có thể quay được ra hiệu quả như thế này.
Cố Hiểu Mộng có chút diễn giả làm thật, thậm chí quên mất mình và Lý Ninh Ngọc đang quay phim, hôn môi rồi dần chuyển xuống cổ.
- Cắt!
Đạo diễn nhanh chóng hô cắt. Cố Hiểu Mộng vùi đầu vào cổ Lý Ninh Ngọc để bình ổn lại dục vọng trong lòng. Đối mặt với Lý Ninh Ngọc cô luôn muốn ngừng mà không được.
Trong phòng tắm đã để trước áo choàng tắm, bởi vì một lát còn phải quay tiếp*, cho nên hai người chỉ mặc áo tắm và quần lót rồi ra khỏi phòng tắm. Thợ trang điểm nhanh chóng đến sấy tóc cho hai người, sau đó nghỉ một lát rồi quay cảnh cuối cùng.
*Chỗ này tác giả viết là CX, hong biết là gì nữa, tui chém đại, đồng chí nào biết chỉ tui nha. CX là viết tắt của cái gì nhỉ???
........................................................
Hai người nằm trên giường, tóc quấn vào nhau, thợ quay phim nhìn từ trên xuống, trông thật quyến rũ, đầy tính thẩm mỹ.
Phân cảnh chính thức được quay xong. Lý Ninh Ngọc đỏ mặt rời khỏi phim trường, Cố Hiểu Mộng thay quần áo tiếp tục quay. Cố Hiểu Mộng biết Lý Ninh Ngọc cần thời gian thoát khỏi vai diễn hôm nay. Cố Hiểu Mộng bảo Chu Miểu đi theo Lý Ninh Ngọc dạo phố hóng gió biển. Tuy rằng gió biển vào mùa đông cũng không dễ chịu lắm, nhưng ít nhất có thể khiến cho đầu óc Lý Ninh Ngọc thư giãn, tiêu hóa hết tất cả các cảnh quay hôm nay.
- Chị Hiểu Mộng bảo em mua cho chị.
Chu Miểu đưa cho Lý Ninh Ngọc một ly trà sữa.
- Chỉ là tôi hơi không thoải mái thôi.
Lý Ninh Ngọc nhận ly trà sữa nhưng không uống, cầm trong tay, dùng độ ấm của trà sữa sưởi bàn tay của mình.
- Làm fan của Hiểu Mộng nhiều năm như vậy, lần đầu tiên thấy chị ấy quay cảnh giường chiếu kích tình như vậy, nhưng mà bởi vì người quay cùng là chị.
Dù sao chị cũng không phải là diễn viên.......... Lý tổng, có một vấn đề em muốn hỏi chị. Chị vì Hiểu Mộng trả giá nhiều như vậy, chị không cảm thấy mất cân bằng sao?
Bờ biển không người, Chu Miểu hỏi nghi vấn trong lòng cũng là vấn đề phức tạp trong thế giới tình cảm của chính mình. Luôn trả giá nhiều hơn đối phương, trong lòng sẽ cảm thấy mất cân bằng.
- Nếu em thật sự yêu một người, trả giá bao nhiêu thì em cũng sẽ không cảm thấy nhiều, huống hồ, Hiểu Mộng cũng vì tôi trả giá rất nhiều.
Chưa bao giờ Lý Ninh Ngọc cảm thấy mình trả giá nhiều hơn Cố Hiểu Mộng.
- Tôi cho rằng, yêu một người càng nhiều chính là cho mà không cần nhận.
Lý Ninh Ngọc tiếp tục nói. Cô quay đầu nhìn Chu Miểu, quen biết con bé này hơn mười năm, cô ấy cũng đã đi theo Cố Hiểu Mộng nhiều năm. Cô ấy là người trợ lý mà Lý Ninh Ngọc yên tâm nhất khi để ở bên cạnh Cố Hiểu Mộng.
- Nhưng mà, cho đi mà không có hồi đáp, mệt chết em luôn.
Chu Miểu ngồi trên bờ cát nhìn xa xăm. Lòng vòng với người kia nhiều năm như vậy, nhìn thấy cô ấy kết hôn rồi ly hôn. Luôn âm thầm bảo vệ lặng lẽ trả giá. Nhưng người kia lại luôn lảng tránh tình cảm của cô. Mà lúc cô ấy cần thì cô vẫn lấy thân phận bạn thân để ở bên cạnh cô ấy.
- Tôi không biết em đã xảy ra chuyện gì, nhưng mà, nếu trong một cuộc tình mà chỉ có một mình em là người cố gắng duy trì hoặc đơn phương tương tư, như vậy không phải tình yêu. Tốt hơn hết là mau chóng thoát ra.
Lý Ninh Ngọc ngồi bên cạnh Chu Miểu, đưa lý trà sữa trong tay cho Chu Miểu, bỏ lý trà sữa lạnh tanh trong tay Chu Miểu qua một bên.
- Đời không như là phim, không có nhiều lần chờ đến mây tan thấy trăng sáng* như vậy. Có một số người chỉ là khách qua đường, bỏ sai mới có thể gặp đúng. Tựa như trà sữa lạnh, dù em có cầm ủ nó bao nhiêu cũng không thể khiến nó ấm lên lại, ngược lại nó sẽ lấy đi độ ấm trong lòng bàn tay em, làm cho em càng thêm rét lạnh.
* Thủ đắc vân khai khán minh nguyệt. Một câu trong tập thơ của Mộng Tịch Dao. Ý nghĩa: Những kẻ có tài có thể kiên trì đợi đến một ngày vầng mây rẽ thấy trăng thanh, muốn nói con người phải kiên trì đến cùng.
Vốn dĩ nhiệm vụ của Chu Miểu là đi cùng Lý Ninh Ngọc, nhưng mà cuối cùng lại biến thành Lý Ninh Ngọc khai sáng cho Chu Miểu.
Tâm sự với Lý Ninh Ngọc cả buổi chiều, trở về khách sạn Chu Miểu lướt danh bạ của mình tìm một cái tên nào đó. Cô do dự một lúc lâu mới ấn gọi. Nhưng mà đầu dây bên kia truyền đến giọng một người đàn ông.
- Em ấy đang tắm, lát nữa tôi bảo em ấy gọi lại cho cô.
Trái tim Chu Miểu đã đau đến chết lặng nên không còn cảm thấy đau nữa. Cô cúp máy, xóa liên lạc, xóa weibo. Có lẽ cô nên bỏ ly trà sữa ôi thiu lạnh lẽo đã bị không biết bao nhiêu người uống qua này, bắt đầu lại cuộc sống của mình.
Bộ phim quay đến cảnh quay cuối cùng. Cố Mộng đạp xe đạp chở Lý Ninh Ngọc trên một con đường nhỏ ở một đất nước xa xôi. Lý Ninh Ngọc và Cô Mộng đeo nhẫn cưới trên tay, trong tay Lý Ninh Ngọc nắm chặt tờ giấy đăng ký kết hôn.
Cảnh này được quay trước phông xanh trong trường quay. Cảnh vật gì đó có thể xử lý hậu kỳ. Dù sao cũng không nhất thiết phải ra nước ngoài quay.
Sau khi đóng máy, Lý Ninh Ngọc và Cố Hiểu Mộng ôm chặt lấy nhau, ròng rã bốn tháng! Cuối cùng cũng quay xong, nhưng mà trong lòng có chút không nỡ.
Nhưng Lý Ninh Ngọc không biết là, chỉ một hành động nhỏ của mình lại thay đổi số phận của người diễn viên đóng thế đó. Cho nên ở tương lai một tiểu hoa lưu lượng đang hot nào đó nhận được phỏng vấn đều sẽ nhắc đến ơn tri ngộ của Lý Ninh Ngọc.
Lại một phân cảnh phải yêu cầu mọi người ra khỏi phim trường, cũng là cảnh cao trào nhất trong tất cả các cảnh phim. Lý Ninh Ngọc hơi căng thẳng, dù sao yêu cầu mọi người rời khỏi hết thì cũng còn phó đạo diễn và một số nhân viên tất yếu khác.
- Vợ, tối nay có cần em giúp chị chuẩn bị bài trước không?
Cố Hiểu Mộng tắm rửa xong liền leo lên giường, ôm Lý Ninh Ngọc, ngón tay trượt nhẹ sau lưng Lý Ninh Ngọc, ám hiệu rất rõ ràng.
- Ngủ đi!
Lý Ninh Ngọc túm cái gối bên cạnh nhẹ nhàng đánh lên người Cố Hiểu Mộng. Vốn dĩ cô đã hơi căng thẳng, Cố Hiểu Mộng còn chăm dầu vào lửa, thật sự là đáng ghét tột cùng.
- Đừng căng thẳng, ngày mai có em mà!
Cố Hiểu Mộng từ phía sau ôm Lý Ninh Ngọc vào lòng, hai tay ôm cánh tay Lý Ninh Ngọc, nói với giọng điệu trấn an.
- Nhất định phải quay sao?
Tuy rằng không có cảnh lộ hàng nhưng cũng rất bạo. Cảnh ngày mai của Lý Ninh Ngọc, ngoại trừ bước cuối cùng thì tất cả các bước khác đều quay.
- Nếu chị thật sự không đồng ý quay, chúng ta có thể cắt bỏ cảnh này. Em chỉ cảm thấy nếu có đoạn này sẽ càng làm bộ phim thêm hoàn chỉnh. Nhưng mà em không muốn làm khó chị.
Cố Hiểu Mộng biết ngay từ đầu Lý Ninh Ngọc đã phản đối quay bộ phim này. Nhưng mà cảnh này có ý nghĩa của nó, không phải vì muốn kích tình, mà có nó thì nội dùng phim sẽ trọn vẹn hơn.
- Quên đi, quay thì quay thôi!
Lý Ninh Ngọc thở dài một hơi, dù sao người quay cùng mình là Cố Hiểu Mộng.
Ngày hôm sau, tất cả mọi người đều được yêu cầu ra ngoài, chỉ còn lại những nhân viên cần thiết, chủ yếu là nữ. Cảnh này là sau khi hai người giận dỗi, Cố Mộng đứng dưới lầu dầm mưa một đêm, Lý Ninh Ngọc không đành lòng nên đưa cô vào nhà.
Cửa phòng vừa đóng, Cố Mộng áp Lý Ninh Ngọc lên tường hôn. Lý Ninh Ngọc giãy dụa vùng vẫy, nhưng mà cuối cùng mềm nhũn trong lòng Cố Mộng.
- Cắt!
Đạo diễn hô cắt, Cố Hiểu Mộng lưu luyến không nỡ buông Lý Ninh Ngọc ra. Chu Miểu nhanh chóng chạy đến khoác áo lên người Cố Hiểu Mộng. Trong phim trường đã mở điều hòa, nhưng toàn thân ướt sũng vẫn làm cho Cố Hiểu Mộng nhịn không được phát run.
Cảnh tiếp theo, Cố Mộng và Lý Ninh Ngọc hôn nhau và đi đến phòng tắm. Hai người vừa đi vừa cởi quần áo của nhau. Quần áo của Cố Hiểu Mộng đã ướt, vô cùng khó cởi, NG vài lần mới miễn cưỡng quay xong cảnh này.
Sau khi hai người đi vào phòng tắm, trên người các cô không còn quần áo. Đội quay phim quay ở phía ngoài phòng tắm, cửa phòng tắm bằng thủy tinh, trên dưới trong suốt được làm mờ ở giữa.
Cho nên dù hai người ở trong đó không mặc gì thì máy quay cũng chỉ có thể quay được từ vai lên và từ đầu gối xuống.
Cố Mộng đè Lý Ninh Ngọc lên vách phòng tắm hôn, vòi sen trên đầu xả nước lên hai người. Trong phòng tắm còn có một camera nhỏ, được cố định trước ở đó. Máy quay này chủ yếu là để quay cận mặt Cố Hiểu Mộng và Lý Ninh Ngọc. Tối đa cũng chỉ có thể quay đến xương quai xanh.
Cố Mộng ấn tay Lý Ninh Ngọc lên tường, hôn lên trán, chóp mũi, khóe môi, cuối cùng là trực tiếp cạy mở cánh môi Lý Ninh Ngọc, công phá cửa thành xông thẳng vào trong. Phó đạo diễn nhìn vào màn hình theo dõi nuốt nước bọt, hình ảnh này thật sự quá đẹp. Kích tình mà không dâm dục, đoán chừng chỉ có Cố Hiểu Mộng và Lý Ninh Ngọc mới có thể quay được ra hiệu quả như thế này.
Cố Hiểu Mộng có chút diễn giả làm thật, thậm chí quên mất mình và Lý Ninh Ngọc đang quay phim, hôn môi rồi dần chuyển xuống cổ.
- Cắt!
Đạo diễn nhanh chóng hô cắt. Cố Hiểu Mộng vùi đầu vào cổ Lý Ninh Ngọc để bình ổn lại dục vọng trong lòng. Đối mặt với Lý Ninh Ngọc cô luôn muốn ngừng mà không được.
Trong phòng tắm đã để trước áo choàng tắm, bởi vì một lát còn phải quay tiếp*, cho nên hai người chỉ mặc áo tắm và quần lót rồi ra khỏi phòng tắm. Thợ trang điểm nhanh chóng đến sấy tóc cho hai người, sau đó nghỉ một lát rồi quay cảnh cuối cùng.
*Chỗ này tác giả viết là CX, hong biết là gì nữa, tui chém đại, đồng chí nào biết chỉ tui nha. CX là viết tắt của cái gì nhỉ???
........................................................
Hai người nằm trên giường, tóc quấn vào nhau, thợ quay phim nhìn từ trên xuống, trông thật quyến rũ, đầy tính thẩm mỹ.
Phân cảnh chính thức được quay xong. Lý Ninh Ngọc đỏ mặt rời khỏi phim trường, Cố Hiểu Mộng thay quần áo tiếp tục quay. Cố Hiểu Mộng biết Lý Ninh Ngọc cần thời gian thoát khỏi vai diễn hôm nay. Cố Hiểu Mộng bảo Chu Miểu đi theo Lý Ninh Ngọc dạo phố hóng gió biển. Tuy rằng gió biển vào mùa đông cũng không dễ chịu lắm, nhưng ít nhất có thể khiến cho đầu óc Lý Ninh Ngọc thư giãn, tiêu hóa hết tất cả các cảnh quay hôm nay.
- Chị Hiểu Mộng bảo em mua cho chị.
Chu Miểu đưa cho Lý Ninh Ngọc một ly trà sữa.
- Chỉ là tôi hơi không thoải mái thôi.
Lý Ninh Ngọc nhận ly trà sữa nhưng không uống, cầm trong tay, dùng độ ấm của trà sữa sưởi bàn tay của mình.
- Làm fan của Hiểu Mộng nhiều năm như vậy, lần đầu tiên thấy chị ấy quay cảnh giường chiếu kích tình như vậy, nhưng mà bởi vì người quay cùng là chị.
Dù sao chị cũng không phải là diễn viên.......... Lý tổng, có một vấn đề em muốn hỏi chị. Chị vì Hiểu Mộng trả giá nhiều như vậy, chị không cảm thấy mất cân bằng sao?
Bờ biển không người, Chu Miểu hỏi nghi vấn trong lòng cũng là vấn đề phức tạp trong thế giới tình cảm của chính mình. Luôn trả giá nhiều hơn đối phương, trong lòng sẽ cảm thấy mất cân bằng.
- Nếu em thật sự yêu một người, trả giá bao nhiêu thì em cũng sẽ không cảm thấy nhiều, huống hồ, Hiểu Mộng cũng vì tôi trả giá rất nhiều.
Chưa bao giờ Lý Ninh Ngọc cảm thấy mình trả giá nhiều hơn Cố Hiểu Mộng.
- Tôi cho rằng, yêu một người càng nhiều chính là cho mà không cần nhận.
Lý Ninh Ngọc tiếp tục nói. Cô quay đầu nhìn Chu Miểu, quen biết con bé này hơn mười năm, cô ấy cũng đã đi theo Cố Hiểu Mộng nhiều năm. Cô ấy là người trợ lý mà Lý Ninh Ngọc yên tâm nhất khi để ở bên cạnh Cố Hiểu Mộng.
- Nhưng mà, cho đi mà không có hồi đáp, mệt chết em luôn.
Chu Miểu ngồi trên bờ cát nhìn xa xăm. Lòng vòng với người kia nhiều năm như vậy, nhìn thấy cô ấy kết hôn rồi ly hôn. Luôn âm thầm bảo vệ lặng lẽ trả giá. Nhưng người kia lại luôn lảng tránh tình cảm của cô. Mà lúc cô ấy cần thì cô vẫn lấy thân phận bạn thân để ở bên cạnh cô ấy.
- Tôi không biết em đã xảy ra chuyện gì, nhưng mà, nếu trong một cuộc tình mà chỉ có một mình em là người cố gắng duy trì hoặc đơn phương tương tư, như vậy không phải tình yêu. Tốt hơn hết là mau chóng thoát ra.
Lý Ninh Ngọc ngồi bên cạnh Chu Miểu, đưa lý trà sữa trong tay cho Chu Miểu, bỏ lý trà sữa lạnh tanh trong tay Chu Miểu qua một bên.
- Đời không như là phim, không có nhiều lần chờ đến mây tan thấy trăng sáng* như vậy. Có một số người chỉ là khách qua đường, bỏ sai mới có thể gặp đúng. Tựa như trà sữa lạnh, dù em có cầm ủ nó bao nhiêu cũng không thể khiến nó ấm lên lại, ngược lại nó sẽ lấy đi độ ấm trong lòng bàn tay em, làm cho em càng thêm rét lạnh.
* Thủ đắc vân khai khán minh nguyệt. Một câu trong tập thơ của Mộng Tịch Dao. Ý nghĩa: Những kẻ có tài có thể kiên trì đợi đến một ngày vầng mây rẽ thấy trăng thanh, muốn nói con người phải kiên trì đến cùng.
Vốn dĩ nhiệm vụ của Chu Miểu là đi cùng Lý Ninh Ngọc, nhưng mà cuối cùng lại biến thành Lý Ninh Ngọc khai sáng cho Chu Miểu.
Tâm sự với Lý Ninh Ngọc cả buổi chiều, trở về khách sạn Chu Miểu lướt danh bạ của mình tìm một cái tên nào đó. Cô do dự một lúc lâu mới ấn gọi. Nhưng mà đầu dây bên kia truyền đến giọng một người đàn ông.
- Em ấy đang tắm, lát nữa tôi bảo em ấy gọi lại cho cô.
Trái tim Chu Miểu đã đau đến chết lặng nên không còn cảm thấy đau nữa. Cô cúp máy, xóa liên lạc, xóa weibo. Có lẽ cô nên bỏ ly trà sữa ôi thiu lạnh lẽo đã bị không biết bao nhiêu người uống qua này, bắt đầu lại cuộc sống của mình.
Bộ phim quay đến cảnh quay cuối cùng. Cố Mộng đạp xe đạp chở Lý Ninh Ngọc trên một con đường nhỏ ở một đất nước xa xôi. Lý Ninh Ngọc và Cô Mộng đeo nhẫn cưới trên tay, trong tay Lý Ninh Ngọc nắm chặt tờ giấy đăng ký kết hôn.
Cảnh này được quay trước phông xanh trong trường quay. Cảnh vật gì đó có thể xử lý hậu kỳ. Dù sao cũng không nhất thiết phải ra nước ngoài quay.
Sau khi đóng máy, Lý Ninh Ngọc và Cố Hiểu Mộng ôm chặt lấy nhau, ròng rã bốn tháng! Cuối cùng cũng quay xong, nhưng mà trong lòng có chút không nỡ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.